Slayers

lời bạt (tái bản)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh: Tác giả và L

Tác: Chào mừng trở lại với phần tái bản! Tập sách này là khởi đầu cho phần chính truyện thứ hai, và phần này mang trong mình một hương vị có hơi chút khác biệt. Nhưng nghĩ lại thì, quá trình viết Thanh gươm thần bí tại Bezeld của tôi khá là… nhiều rắc rối.

L: Ồ? Vì sao vậy?

Tác: Ví dụ như lần đó, khi tôi viết được nửa tập sách thì ổ cứng máy tính tôi bị quét sạch.

L: Bwuh?! Vậy… Vậy…

Tác: Ừm. Chuyện đó… đã khá lâu rồi. Cả thế giới lúc đó còn đang rầm rộ tin tức về sự cố A*m.[note53511] Lúc đó tôi lúc nào cũng dán chặt lấy TV và chẳng viết lách được gì, vậy nên tôi đã gọi điện cho biên tập của mình và nói, “Làm ơn khóa tôi lại trong phòng đi.”

L: Ông tình nguyện bị nhốt vào trong phòng à?

Tác: Phải. Cá nhân tôi, đó là lần đầu tiên tôi bị cô lập!

L: Đó là lúc ông biên tập đứng đằng sau lưng ông, liên tục nhìn đồng hồ và tặc lưỡi khó chịu à?

Tác: Dĩ nhiên là không! Nghe đáng sợ vậy! Thể loại biên tập nào sẽ làm thế chứ? Nghe như thể là họ có ác ý vậy! Họ thuê cho tôi một căn phòng, nói, “Được rồi, phòng của ông đây. Vào đi,” rồi giao phần còn lại cho tôi.

L: Ồ. Ở trên TV thì người ta thường chiếu cảnh biên tập lúc nào cũng đứng sát sau lưng… Ta có hơi thất vọng vì ông không phải chịu kiểu cô lập đó.

Tác: Tôi không chắc thể loại cô lập mà cô đang nói tới là gì, nhưng… Tôi chắc rằng mọi cặp tác giả-biên tập đều làm khác nhau. Và cũng đâu có biên tập nào có thể bám lấy một sáng tác gia cả ngày được. Và dù tôi nghĩ rằng có ai đó đứng sau với đôi mắt hình viên đạn có thể sẽ kích thích một số tác giả, việc đó có thể sẽ khiến người khác sợ không làm nổi gì. Vậy nên mặc dù biết rằng tin túc về A*m đang làm tôi phân tâm, biên tập của tôi đã thuê một nhà trọ ngắn hạn ở K*m**do, Tokyo, được biết tới với những quán mì ramen—và trụ sở A*m?! Đó là những gì tôi nghĩ khi bắt đầu quá trình cô lập, và khi tôi chuẩn bị viết xong một nửa bản thảo…

L: Nó bị xóa?

Tác: Ừm. Ổ cứng bị xóa sạch. Và tôi không có tệp dự phòng.

L: Ồ… Vậy ông có nghĩ, “Chắc mình nên biến hết chỗ này thành một lời bạt luôn đi,” không?

Tác: Đương nhiên không. Tôi đã liên lạc với bộ phận biên tập, và may thay một người rành máy tính đã khôi phục lại dữ liệu cho tôi. Tình cờ thay, người đó sẽ trở thành biên tập viên thứ ba của tôi.

L: À, vậy cuối cùng ông vẫn khôi phục được. Vậy ông đã viết toàn bộ bản thảo ở Tokyo à?

Tác: Không, tôi dừng lại giữa chừng và quay về Osaka.

L: Đồ hèn nhát! Cô lập làm gì trong khi giữa chừng thì nghỉ và về nhà chứ?!

Tác: Heh. Cô hiểu nhầm rồi. Đó chỉ là kết thúc chuyến cô lập của tôi ở Tokyo thôi! Coi nào, khi sống một mình, mỗi tuần tôi sẽ phải về nhà để kiểm tra thư từ và mấy thứ khác. Nhưng cứ mỗi tuần phải về Osaka một tuần làm tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực. Quá là thiếu năng suất. Vậy nên tôi quay về Osaka và bắt đầu đợt cô lập thứ hai tại một khách sạn ở đó!

L: Ông tự mình chi trả à?

Tác: Đúng! Dĩ nhiên đó là chi phí công việc, nhưng tôi đã phải bỏ tiền túi ra đấy. Khách sạn đó cũng có một hệ thống khá thú vị. Tôi sẽ phải trả tiền thanh toán trước, rồi sau đó mới lấy hóa đơn ở quầy thu ngân. Ở TV trong phóng có một kênh riêng cho tôi thấy số tiền tôi đã thanh toán và số tiền còn lại trong tài khoản khách sạn. Số tiền đó sẽ giảm xuống mỗi buổi sáng và mỗi lần gọi phục vụ phòng.

L: Xem chừng có vẻ khá… áp lực.

Tác: Nhìn con số giảm dần như thế đúng là khiến tôi cảm thấy bị mắc kẹt một cách kì lạ. Nhưng khi viết xong bản thảo, tôi nhận ra rằng mình đã tiêu hết tiền thuê của gần một tháng chỉ trong một tuần!

L: Chà, thuê một căn hộ thì thường sẽ thêm cả phí an ninh và mấy cái tương tự, vậy nên phí chi tiêu chắc chắn sẽ tăng. Nhưng nói thật nhé, thay vì hoài niệm về khởi đầu của phần chính truyện thứ hai, ông chỉ muốn nói về việc mình tự cô lập thôi à?”

Tác: Chà, chỉ là tôi không thể tách kỷ niệm về việc viết chương này trong khi tự cô lập mình ra được. Ngoài ra, đây có thể sẽ là một bài học tốt cho những bạn độc giả muốn tự nhốt mình trong tương lai!

L: Nghiêm túc đấy à? Người bình thường chẳng ai làm thế đâu! Và kể cả nếu họ có trở thành sáng tác gia, họ chỉ việc nộp bản thảo trước deadline là được mà, cần gì phải tự nhốt mình chứ.

Tác: Blergh!

L: Nè, ổng vừa ho ra máu kìa.

Tác: Cô… Cô vừa mới trở thành kẻ thù của hai ngàn họa sĩ manga và tiểu thuyết gia tại Nhật Bản đấy…

L: Khá nhiều người thích tự nhốt mình nhỉ? Giờ, bỏ mấy thứ ngớ ngẩn đó qua một bên, sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngắn trước khi tái bản tập 10 ra mắt, nhưng chúng tôi sẽ còn gặp lại các bạn… trong lời bạt của tập đó!

Tác: Phải, hẹn gặp lại.

L: Gặp lại sau nhé mọi người!

Lời bạt: Hết.

Truyện Chữ Hay