“Vậy là… có một thanh gươm huyền bí nằm đâu đó ở Bezeld?” Gourry nói trong lúc chúng tôi đi dọc theo con đường mòn.
“Có thể có, mà cũng có thể không.”
“Ý em là sao?”
“Có khả năng rằng bố của Sherra thật sự tìm ra orihalcon ở Bezeld. Chẳng hạn hắn ta bất ngờ tìm ra một mỏ quặng lớn, nhưng vì một lý do nào đó không thể mang hết về một lần. Vì thế hắn ta dựng lên một câu chuyện để dân làng không quá tò mò, và câu chuyện đó đến tai lão trưởng làng lương lẹo nọ. Và con gái hắn ta, Sherra, không những biết chỗ của quặng orihalcon, mà còn biết cách kín đáo biến nó thành tiền. Điều đó giải thích tại sao cô ta có thể kiếm sống mặc dù không ai thấy cô ta làm việc.”
“Anh hiểu rồi.”
“Vấn đề duy nhất của giả thuyết này là, tại sao hắn ta lại dựng lên câu chuyện về một thanh gươm? Nếu hắn không muốn mọi người dòm ngó, một câu chuyện về vài con quái vật nào đó sẽ hiệu quả hơn nhiều. Mặc dù tôi đoán chuyện thanh gươm có vẻ đáng tin hơn…
“Hừm…”
“Nhưng mặt khác, nếu ta giả sử rằng thật sự có một thanh gươm chứ không phải là một mỏ quặng orihalcon trữ lượng lớn, thì lại không giải thích được việc Sherra có thể sống một mình mà không có nguồn thu nhập rõ ràng nào. Dĩ nhiên có khả năng là cô ta làm những công việc mờ ám, nhưng xét những ý kiến của ông chủ quán trọ về cô ta, thì chắc không phải thế.
“Công việc mờ ám?”
“À, đừng bận tâm. Hay có thể là gã Glenn đó thật sự yêu quý con gái hắn, và để lại cho cô ta một tài sản thừa kế nào đó. Tôi chỉ muốn nói là, có rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Hiểu chưa nào?”
“Ừm…” Gourry bặm môi, nhìn lên bầu trời. “Anh không rõ lắm, nhưng anh đoán rằng em định nói… mọi thứ đều sẽ rõ ràng một khi chúng ta đến Bezeld?”
“À… ừ.” Gừ… Đừng có tóm lượt mọi việc lại như thế chứ! Nó làm tôi giống như thích giải thích dài dòng mọi chuyện!
“Nhưng có thể chúng ta sẽ biết được mọi chuyện trước lúc đó đấy,” Gourry đột nhiên nói thế và khựng người lại. Chúng tôi đang ở nơi con đường mòn bị cây cối che phủ dày đặc. Quá dễ để hiểu Gorry nghĩ gì: một cuộc phục kích.
Ừ thì chẳng có quy định nào là ta phải phục kích người khác ở trong rừng, nơi chẳng có mấy nhân chứng, nhưng thật sự khó phủ nhận rằng những nơi như thế quá tuyệt nếu ta muốn giết ai đó một cách yên lặng. Rốt cuộc thì, khó có thể nhận ra ai đó mặc đồ nâu xám ẩn nấp trong mấy đám cỏ mọc um tùm xung quanh. Những lúc như thế này, ta phải dựa vào khả năng cảm nhận được khí của kẻ địch.
Ngay cả tôi cũng dễ dàng cảm nhận được, ví dụ như, khí của một băng cướp lang thang đang nằm phục ở gần. Nhưng khi kẻ thù lão luyện đến mức dấu được khí của mình thì tôi không dám chắc lắm.
Trong những tình huống như thế, bản năng giống động vật của Gourry là rất cần thiết.
Có khi nào là bọn mặc đồ đen?
“Đúng thế,” tôi nói, nhìn sang phía khu rừng và căng mắt ra. “Những kẻ đang nằm chờ chúng ta có thể sẽ vui lòng giải thích mọi việc.”
“Đừng nhúng mũi vào chuyện con bé nếu bọn mày còn quý mạng sống của mình,” một giọng đàn ông u ám, khàn khàn vang lên một cách kỳ quặc chẳng hợp tí nào với ánh nắng rực rỡ, tươi sáng ban ngày. Chẳng cần phải nói, nó thuộc về ai đó đang phục chờ chúng tôi trong đám cây. Tôi có thể nghe giọng nói của hắn ta, nhưng không thể cảm nhận được hắn đang ở đâu. Có vẻ hắn ta muốn xem bọn tôi sẽ phản ứng như thế nào trước khi hắn ra tay.
“Ngươi đang nói đến con bé nào?”
”Đừng giả ngu,” giọng của kẻ giấu mặt lạnh lùng.
“Hê. Có vẻ là ngươi có một cái đầu nằm trên cổ,” tôi nói. “Không như Zain.”
“Những từ tao muốn nghe là ‘có’ hoặc ‘không’.”
Hừm… Hắn ta phớt lờ mọi cố gắng của tôi hòng khiến hắn nói hớ ra thứ gì đó, chỉ nói những gì hắn phải nói. Tôi đoán hắn ta giỏi thương thuyết hơn Zain xa trời. Được, thế thì…
“Ông chủ của ngươi thật sự muốn thanh gươm đến vậy sao?”
“Có, hoặc không.”
Khỉ thật! Một tên cứng đầu, hử? Còn thế này thì sao?!
“Ngươi bảo bọn ta đừng nhúng mũi vào chuyện của Sherra… nhưng ngươi cũng đâu biết cô ta giờ đang ở đâu, đúng không? Điều đó có nghĩa là dù ngươi có lớn lối đến đâu, bọn ta mới là kẻ có lợi thế ở đây – vì bọn ta ít nhất biết được điều đó.”
Giọng nói đó im lặng một lúc. Hê! Để xem hắn xử trí thế nào?
Một tiếng rít trong gió là lời cảnh báo duy nhất trước khi thứ gì đó bắn ra từ những cái cây bay thẳng về phía chúng tôi!
Đúng như tôi nghĩ! Một đôi dao phóng cắm phập xuống đất ngay chỗ bọn tôi vừa đứng một giây trước-
Éc! Tôi không di chuyển được! Phép Shadow Snap?
Cho dù Shadow Snap là một câu thần chú cấp thấp chỉ khiến đối phương không thể di chuyển, nó vẫn cần một sự tập trung lớn để sử dụng chính xác. Có thể ghim cả hai chúng tôi với những câu thần chú riêng biệt cho thấy kẻ địch cũng rất lão luyện.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không có cách phá giải. “Fireball!”
Câu thần chú của tôi nện xuống mặt đất, tạo ra một vụ nổ lớn và xua tan những cái bóng của chúng tôi dưới ánh lửa đột ngột bùng lên. Bọn tôi lại có thể di chuyển.
“Cái gì?” Có vẻ kẻ tấn công hơi bị ngạc nhiên trước phản ứng nhanh chóng của tôi.
“Ngươi đây rồi!” Gourry la lên, rút gươm ra và lao thằng về phía những con dao được phóng ra. Một luồng sáng bạc xé toang không khí, một lưỡi dao nữa phóng ra về phía cậu ta, nhưng Gourry nhanh chóng gạc nó qua một bên. Ngay khi đó, một bóng xám búng ra từ những cái cây và hiện ra giữa ánh mặt trời. Nhìn bộ đồ đen là đủ biết hắn ta thuộc phe nào rồi.
“Ta đã biết là người cùng một giuộc với Zain mà!”
Gã mặc đồ đen không trả lời, thay vào đó phóng về phía chúng tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc.
“Người còn phải cố nhiều hơn thế,” tôi la lên, uốn người tránh một con dao nhỏ khác mà hắn phóng ra, vừa lúc hắn ta cũng né được một nhát quét kiếm của Gourry.
Hét lên một tiếng, Gourry trở ngược lại bằng một chiêu thức mờ ảo, theo đà kiếm đâm một nhát đầy uy lực. Tôi không biết hắn đã rút ra lúc nào, nhưng một con dao xuất hiện trên bàn tay trái của hắn như có ma pháp, vừa kịp đánh bật đòn tấn công của Gourry. Cùng lúc, hắn bật cổ tay phải và bắn ra một con dao khác về phía Gourry – quá gần để tránh!
Thân hình chuyển động như ánh chớp, Gourry né được đòn tấn công nhanh không tưởng được và gã mặc đồ đen nhảy lùi về sau, chuyển qua lao về phía tôi. Một con dao khác phóng tới, nhưng với khoảng cách này thì quá dễ tránh nó.
Có chuyện gì đó không đúng. Với một kẻ lão luyện đến mức đỡ được đòn tấn công của Gourry thì những chiêu vừa rồi quá đơn giản và rõ như ban ngày. Vậy có khi nào…?
Tôi bắt đầu lẩm nhẩm một câu thần chú, rút lui khỏi điểm nóng của trận chiến và mở rộng tầm nhìn ra xung quanh. Gã mặc đồ đen tiếp tục búng người từ chỗ này sang chỗ khác, đồng thời phóng những nhát dao dễ né về phía Gourry và tôi. Đột nhiên, hắn ta nhảy lùi về sau, vỗ hai tay vào nhau. Đúng như tôi nghĩ, toàn bộ là để sắp xếp một thứ gì đó lớn hơn!
“Gaiag Rise!”
Mặt đất rung chuyển đáp lại câu thần chú, chuyển dần thành một bóng mờ màu tím đen và uốn éo như một sinh vật sống. Những con dao gã mặc đồ đen ném không phải nhắm vào bọn tôi – chúng dùng để tạo thành một ma pháp trận tạm thời trên mặt đất!
Đất đá nổ tung lên, một con đồng ma khổng lồ trỗi dậy.
Nhưng tôi đã biết trước điều này! Khoảng khắc hình dáng khổng lồ của con đồng ma che khuất gã mặc đồ đen, tôi giơ một tay về phía trước. “Gaav Flare!”
Một quả cầu lửa bắn ra từ tay tôi, thiêu rụi con đồng ma thành một đống bụi đen và xuyên thẳng đến kẻ thù đứng đằng sau nó!
…Hay đúng ra, kế hoạch là thế.
“…Hở?” Chẳng có một tàn lửa lép bép bắn ra từ lòng bàn tay đang xoè rộng của tôi nữa chứ đừng nói chi đến một cột lữa dữ dội. Cái-
Ồ! Đúng rồi! Tôi quên béng mất… Gaav Flare là một ma pháp lấy sức mạnh từ Ma Long Vương Garv, một trong năm thuộc hạ dưới quyền của Xích Nhãn Shabranigdu… và cách đây không lâu, đã chết thảm, rất là thảm. Dĩ nhiên ma pháp triệu hồi ma lực của hắn ta sẽ không hoạt động được nữa! Sao tôi lại quên được chứ?
Trong lúc tôi còn đang đắm chìm trong sự hối tiếc, con đồng ma tuyên bố sự có mặt của mình với một tiếng gầm trầm đục. Đây không phải lúc nghĩ đến sai lầm của mình!
Gã mặc đồ đen chỉ vào chúng tôi trong khi tôi đang bắt đầu niệm một phép khác, la lên, “Giết chúng!”
Con đồng ma gầm lên đáp trả, một cơn mưa cầu lửa được tạo ra phía trước nó và phóng thẳng về phía Gourry. Gần như cùng lúc, Gourry di chuyển – không phải tránh khỏi con ác ma, mà tiến thẳng về phía nó! May thay, Gourry không chém xuyên qua những quả cầu lửa như tôi sợ, thay vào đó cậu ta len lỏi giữa chúng – nhưng gã mặc đồ đen khôn lỏi phóng một loạt lưỡi dao chết người thẳng về phía Gourry. Nếu đỡ hay tránh chúng, cậu ta sẽ trở thành mồi ngon cho con ác ma.
Nhưng có ta đứng đây cơ mà! “Dynast Breath!” Câu thần chú của tôi phóng thẳng về phía trước, đóng băng và phá nát con đồng ma ngay lập tức. Cùng lúc đó, thanh gươm của Gourry vung lên loang loáng và một loạt tiếng leng keng vang lên không ngớt, các lưỡi dao đang bắn tới bị hất văng.
“Không thể nào!” hắn ta la lên, đột ngột cứng người lại vì sốc. Rõ ràng là hắn ta không ngờ con đồng ma mà hắn khổ sở mới triệu hồi được đã bị đánh bại quá dễ dàng như thế. Chớp lấy thời cơ, Gourry chụp lấy một trong những con dao bị đỡ được trên trời và phóng nó về phía trước. Lúc gã mặc đồ đen nhận ra thì đã quá muộn. Lưỡi dao sắc nhọn đã cắm sâu vào bắp chân của hắn.
“Á!”
“Kết thúc rồi,” Gourry nói, chầm chậm bước về phía gã mặc đồ đen đang khuỵ xuống ngay chỗ hắn đứng. “Ngươi không thể chiến đấu tiếp với một cái chân bị thương như thế.” Trong lúc nói, cậu ta cũng không hề để lộ ra một chút sơ hở nào.
“Khốn kiếp… kết cục là đây sao…” Trong sự im lặng đột ngột, tôi có thể nghe gã mặc đồ đen nghiến răng trong lúc hộc lên. Miễn là Gourry không mất cảnh giác, chẳng có cách nào gã mặc đồ đen thắng được cả.
“Vậy,” tôi nói. “Giờ thua rồi thì, có lẽ ngươi sẽ vui lòng kể cho bọn ta-“
Trước khi tôi dứt lời, cơ thể hắn ta nổ tung!
“Cái gì?!”
Chẳng có ai ở xung quanh. Có nghĩa là…
“Hắn ta tự sát để giữ bí mật… Sao hắn có thể làm thế?” Tôi lẩm bẩm.
“Anh đoán chúng ta rốt cuộc không biết được điều gì hữu ích cả.”
“Sao? Tuy không biết được mọi việc, nhưng chúng ta có mót được rất nhiều thông tin đấy chứ.”
“Hở? Có sao?” Gourry có vẻ bất ngờ. Tôi nén một tiếng thở dài. Gourry lúc nào cũng là Gourry.
“Nghe này. Việc mấy gã mặc đồ đen nằm phục sẵn chờ chúng ta dọc con đường này xác nhận rằng có thứ gì đó ở Bezeld.”
“Tại sao?”
“Chúng cũng muốn thứ gì đó mà Sherra biết. Dĩ nhiên chúng sẽ cố ngăn cản bất cứ ai theo đuổi cùng thứ đó. Nếu chúng ta đi đến nơi khác, chúng đã không cần cảnh báo, hay tấn công chúng ta.”
“Anh hiểu rồi,” Gourry gật đầu. “Nhưng chờ chút. Như vậy có nghĩa hai người xuất phát trước chúng ta đã bị hạ rồi sao?”
“Có thể lắm. Hoặc bọn họ đã đi sai hướng, hay tránh đi đường chính. Và một chuyện nữa mà chúng ta biết được là Sherra vẫn chưa bị bọn mặc đồ đen tóm. Hắn tấn công ngay khi tôi bảo rằng chúng ta biết Sherra đang ở đâu, mặc dù trước đó hắn ta ẩn thân. Nói cách khác, chúng không biết cô ta đang ở đâu. Vì thế dù hắn biết chúng ta có thể nói khoác, hắn vẫn không thể để chúng ta đi được. Trước khi tôi nói thế, hắn thậm chí có vẻ vui lòng để chúng ta đi nếu chúng ta chịu bỏ cuộc.”
“Em nói đúng.”
Nhưng ngay khi tôi suy tính lại, có những việc không hợp lý cho lắm. Những gã mặc đồ đen lẽ ra ít nhất phải biết rằng Sherra sẽ đi về phía Bezeld một khi chúng cho nổ tung căn nhà của cô ta. Nếu thế, cũng hợp lý nếu cho rằng tên sát thủ canh phòng này đã được cắm ở đây từ một ngày trước. Và nếu như thế thì…
Làm thế nào mà Sherra đi qua được? Hay có thể là cô ta rốt cuộc chẳng hề đi đến Bezeld?
Cho dù Sherra có làm gì, lựa chọn duy nhất của chúng tôi là phải tiếp tục tiến lên.
“Thây kệ, ta đi thôi. Thẳng tiến đến Bezeld,” tôi nói, bước tới phía trước, Gourry đi theo sau.
Trời đã chạng vạng và chúng tôi vẫn đang đi dọc con đường rừng ảm đạm khi Gourry đột ngột quyết định mở miệng. “Nhưng Lina này. Em biết đấy, về những gã mặc đồ đen mà chúng ta đã đánh nhau, và hai người… ừm… nào đó…”
“Luke và Mileena.”
“Phải, phải. Hai người đó. Em nghĩ bọn họ là ai?”
“Ai cơ…? Tôi đã nói hôm qua rồi còn gì, lúc chúng ta đang đánh nhau với hai tên mặc đồ đen ấy. Quá rõ ràng là bọn chúng thuộc một lực lượng đặc biệt của một vương quốc hay lãnh địa nào đó.”
“Em có nói vậy à?”
“Chứ ông ở đâu trong lúc tôi nói chuyện với Zain?”
“Nhưng em lúc đó có nói chuyện với tôi đâu. Dĩ nhiên là tôi không thể nhớ,” Gourry bĩu môi. Tôi không thể tin được là cậu ta đang thật sự nghiêm túc.
“…Đại khái,” Tôi nói, cố gắng kiềm chế sự hoài nghi về sự ngu ngốc của cậu ta, “mấy gã mặc đồ đen thì có thể là như thế. Còn Luke và Mileena chắc chỉ là lính đánh thuê, đang săn tìm kho báu giống chúng ta.”
“Hừm… Vậy thì kho báu mà Sherra biết được có thể không phải là một thanh gươm, đúng không?”
“Sao ông nói vậy?” Tôi hỏi, hơi cau mày.
“À, khá rõ ràng, phải không? Nếu mấy gã mặc đồ đen thuộc về một lực lượng bí mật của một ông vua hay lãnh chúa nào đó, tại sao chúng phải vất vả như thế chỉ vì một thanh gươm?”
Tôi buông một tiếng thở dài và gật đầu. “Giỏi lắm, Gourry. Có vẻ như ông cũng có tí chút đầu óc. Hay đại loại thế.”
“Đại loại thế?”
“Coi nào, Gourry. Ông không biết một vũ khí huyền thoại đáng giá như thế nào. Tôi nói có đúng không?”
“Hở? Nhưng nếu ai đó thật sự có một món vũ khí tuyệt hảo đi nữa, nó cũng chẳng có ích gì mấy nếu ta phóng một câu thần chú vào kẻ đó từ đằng xa, đúng chứ?”
“Cái đó thì ông có lý, nhưng điều đó chỉ đúng trong đánh nhau thôi. Giá trị thật sự của một vũ khí phép thuật cổ xưa nằm trong những bí mật của việc chế tạo nó.”
“…Sao cơ?”
“Nói cách khác, vũ khí truyền thuyết là những món đồ không thể sản xuất lại được với ma pháp hiện đại. Nếu ta tìm ra được những vật như thế và lần ngược thiết kế của nó để tìm ra những ma pháp đằng sau bùa chú được niệm bên trong, cái đó còn đáng giá hơn bất cứ đống vàng cổ xưa nào trên đời. Còn nhớ Amelia và Zelgadis dùng một ma pháp tên là Astral Vine để tạm thời bọc vũ khí của họ trong ma thuật như thế nào chứ?”
“Amelia và Zelgadis là ai cơ?”Tôi ngả bổ chửng vì bất ngờ, vừa kịp lấy lại thăng bằng trước khi đập mặt xuống đất. “A, ông…” tôi lắp bắp, liếc ông ta một cái nóng đủ làm chảy cả thép. “Gourry! Đồ ngốc!”
“Anh chỉ đùa thôi, bình tĩnh nào. Sao anh có thể quên những người mà tôi chu du cùng trong một thời gian dài như thế chứ?”
“Ông nói thì nó chẳng giống đùa tí nào. Thật sự đấy!” tôi bật lại. “Dù sao thì ma pháp họ dùng thật ra đã được phát triển rất lâu rồi bởi một pháp sư thành công trong việc lần ngược thiết kế của một thanh gươm mà ông ta tìm được.”
“Thật sao?”
“Mặt khác, có rất nhiều trường hợp những kẻ ta đây nhà nghiên cứu đã không thể tìm ra bất cứ thứ gì về cách chế tạo món vũ khí đó. Đại khái cứ như một canh bạc, tôi nghĩ thế, nhưng rất đáng. Cho dù ta không thể tìm được thông tin nào từ nó, thì món vũ khí cũng chẳng chạy đi đâu. Ít nhất thì ta vẫn có thể đem nó ra khoe.”
“Nhưng giết người chỉ vì điều đó thì…”
“Thôi nào, Gourry. Chỉ độc một món vũ khí cổ xưa cũng đem lại một gia tài đủ nuôi cả gia đình sống thoải mái cho đến hết đời. Dĩ nhiên sẽ có người sẵn lòng giết chóc vì một thứ như thế.”
“Cả một gia đình sao? Chúng đắt đến vậy ư?”
“Dĩ nhiên. Đâu phải khi không mà chúng được gọi là truyền thuyết, anh biết đấy.”
Gourry nghĩ ngợi một lúc trước khi trả lời. “Anh chỉ hỏi bởi vì tôi biết một cô gái từng bảo tôi bán thanh Quang Kiếm cho cô ta với giá năm trăm rưỡi đồng, em biết mà.”
Tôi đứng khựng lại, mặt giật giật. Tại sao trong bao nhiêu chuyện cậu ta lại nhớ chuyện đó cơ chứ?
“Dù sao,” tôi nói, nghiến chặt răng, “đó là tại sao chẳng có gì lạ khi bọn mặc áo đen đi tìm một thanh gươm.”
“Được rồi.” Gourry gật đầu. Cậu ta bước thêm vài bước và đột ngột dừng lại.
“Đợi đã,” cậu ta nói, từ từ quay mặt qua tôi. “Ý em là chúng ta sẽ phải tiếp tục đánh nhau với những kẻ như bọn mặc đồ đen đó à?”
“Chắc thế.”
“Ý em là sao, chắc thế?! Em đang nghĩ gì vậy? Em còn không biết bọn chúng đông bao nhiêu cơ mà!”
“À, đúng vậy. Nhưng nếu ông chiến đấu hết sức mình, thì tôi nghĩ chúng ta sẽ vượt qua được thôi. Ông không nghĩ vậy sao?”
“Đừng có nói thoải mái như thế! Chúng ta còn không biết liệu có một thanh gươm hay không! Anh không thể chiến đấu vì một thứ không rõ ràng như thế!”
“Ồ? Ông thật sự có thể yên tâm nghỉ ngơi sao, khi biết rằng mình đã bỏ mặc Sherra, đã biến đi đâu chẳng ai hay biết?”
Gourry há hốc mồm. “Đúng thế… Tôi quên mất chuyện về Sherra.”
Không biết vì sao, nhưng tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. “Dù thật sự có một thanh gươm, một kho báu khổng lồ hay thứ gì khác đi nữa, tôi không thể ngủ ngon nếu biết có chuyện gì đó bất thường. Vì vậy…” tôi nhìn Gourry đầy ẩn ý.
“À… tôi nghĩ là…” Gourry lầm bầm, có vẻ quyết định không thoải mái lắm.
Thật ra, có một chuyện khiến tôi bận tâm, dù tôi không nói cho Gourry biết. Tại sao Luke và Mileena, cả bọn mặc đồ đen nữa, lại chọn lúc này để hành động? Câu chuyện của Glenn về thanh gươm cho đến giờ đã gần hai mươi năm rồi, và cũng đã nhiều năm từ lúc hắn chết và Sherra phải sống một mình.
Từ lúc đó, có vẻ chẳng ai tiếp cận Sherra vì những thứ liên quan đến một kho báu hay một thanh gươm mà cô ta có thể biết… vậy thì tại sao lại là bây giờ? Phải có một sự kiện nào đó đã khởi động kế hoạch của phe hai kẻ lính đánh thuê đó và cả phe bọn mặc đồ đen. Nói cách khác, vẫn còn quá nhiều thông tin chưa được làm sáng tỏ. Tôi chỉ hy vọng rằng mọi chuyện không trở nên quá phức tạp…
Đầu óc tôi nặng nề với những suy nghĩ, tôi nhìn lên phía trước – và đứng đực người ra.
“Cái đó là gì thế?”
Màn đêm đang buông xuống, cánh rừng dần chìm dưói một lớp màn đen kịt. Nhưng ở đằng xa, tôi có thể nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ thẫm. Không phải là hoàng hôn - hướng đó không đúng.
“Màu đỏ,” Gourry quan sát, nhìn theo ánh mắt tôi. “Có phải là một đám cháy không?”
Đám cháy… Đợi đã, đám cháy!?
“Không phải là lúc đứng nhìn! Ông không hiểu điều đó có nghĩa là gì sao, Gourry? Nếu đám cháy đó thiêu rụi thị trấn hay quán trọ kế tiếp, chúng ta sẽ phải cắm trại ở ngoài trời tối nay! Ngoài trời, giữa đêm lạnh lẽo!”
“À, ừ, nhưng chúng ta cũng chẳng thể giúp gì nhiều…”
“Dĩ nhiên chúng ta có thể! Chúng ta có thể nhanh chân lên và giúp họ dập lửa. Đi nào!”
Không đợi một câu trả lời, tôi bắt đầu bắt tay thành hình dấu chữ thập, niệm phép Boost. Những lá bùa trên cổ tay, trên thắt lưng và trên ngực tôi bắt đầu phát sáng mờ ảo. Với tay ra, tôi nắm lấy bàn tay của Gourry và niệm chú.
“Lei Wing!”
Một cơn lốc xoáy dữ dội xuất hiện, tạo thành một màn chắn bằng gió xung quanh chúng tôi. Lát sau chúng tôi bay trong không khí, băng qua bầu trời tiến về phía đốm đỏ ở đằng xa. Mặc dù tôi kéo cả Gourry theo, sức mạnh của Ma Huyết Phù là quá dư để giúp phép Lei Wing nâng chúng tôi bay trên bầu trời.
Vài phút sau, Gourry bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên. “Ngôi làng kìa!”
Ngay phía trước chúng tôi, ngôi làng chúng tôi định qua đêm tối nay đang chìm trong lửa đỏ. Không phải chỉ một hay hai căn nhà – toàn thị trấn đang bị bao trùm dưới một cơn bảo lửa khổng lồ. Chuyện gì đang xảy ra chứ? Khoảng cách và màn chắn bằng gió khiến rất khó để biết được điều gì.
Tôi vận sức, hạ cánh xuống một chỗ không xa ngôi làng. Luồng gió cản trở biến mất, chúng tôi rốt cuộc cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Những bóng đen lao xuyên qua ngọn lửa, dân làng bỏ chạy hoảng loạn… và hàng tá lũ ma tộc đang tàn sát mọi người! Bọn chúng đã gây ra đám cháy sao?
Thường thì bọn tiểu ác ma và đồng ma không bao giờ tự nhiên đi thành bầy đông như thế. Phải có ai đó hay thứ gì đó đứng đằng sau, điều khiển chúng.
Nhưng đầu tiên, chúng tôi phải giải quyết tình hình trước mắt đã.
“Gourry!”
“Được!”
Chúng tôi gật đầu trao đổi và lao về phía ngôi làng đang cháy phừng phừng.
“Assher Dist!”
Con đồng ma tan biến thành một đám mây bụi đen khi câu thần chú của tôi đánh trúng nó trực tiếp, và ngay lập tức những con ác ma khác quay qua nhìn chúng tôi. Gourry rút gươm ra và xông lên, một nhát chém đôi một con tiểu ác ma dễ dàng. May phước, tôi đã có lý khi niệm phép Astral Vine lên thanh gươm của cậu ta trước khi chúng tôi đến nơi, và giờ nó đủ sắc để xử lý bọn ma tộc hạ cấp như những con này.
Nhưng…
Với một tiếng gầm, một trong những con tiểu ác ma bắn hàng tá quả cầu lửa về phía chúng tôi! Tôi nhảy tránh qua một bên, thì thầm một câu thần chú…
“Dynast Breath!”
Chết tiệt! Bọn chúng đông quá!
Cả bọn tiểu ác ma và đồng ma đều khá mạnh mẽ và có khả năng kháng ma pháp cao. Một hoặc hai con thì chẳng xi nhê gì Gourry và tôi, nhưng chống lại một đống như thế này, ngay cả chúng tôi cũng gặp rắc rối. Nếu đang ở chỗ đồng không mông quạnh, tôi có lẽ đã dùng Dragon Slave để dọn sạch chúng, nhưng có quá nhiều dân làng xung quanh để làm thế.
“Goz Vu Row!” Một con đồng ma khác gục xuống đất, nhưng ngay khi tôi ngưng lại lấy hơi, bỗng có sát khí từ đằng sau! Tôi xoay người lại, và thấy một con đồng ma nhìn tôi hú lên giận dữ.
Với một tiếng gầm gừ nơi cổ họng, nó tập trung ngọn lửa huyền hoặc phía trước mình, tạo thành những quả cầu lửa lơ lửng trong không khí, chờ được phóng đi.
Nhưng đột nhiên- “Fell Zaleyd!”
Một tia sáng loé lên, băng qua tôi và xuyên thủng đầu con đồng ma!
Gourry không thể nào làm vậy được. Tôi nhìn lướt qua xung quanh và thấy một bóng người đơn độc đứng gần đó. Mái tóc bạc của cô ta bay phần phật trong gió, ánh lên rực rỡ giữa ánh lửa đỏ.
“Mileena?”
Đó chính là một trong hai người lính đánh thuê chúng tôi đã chia tay không một lời từ biệt ở thị trấn trước. Có vẻ cô ta cũng là một nữ pháp sư. Thấy sự chú ý của tôi đang tập trung vào mình, cô ta rút thanh trường kiếm ra khỏi bao và từ tốn nói, “Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Trước tiên, bọn chúng.”
Một con tiểu ác ma lao về phía cô ta, nhưng cô ta nhảy tránh qua và để lại một vết thương bên hông nó. Con ác ma hộc lên đau đớn và quay lại tấn công tiếp, nhưng Mileena quá nhanh. Cô ta tránh được dễ dàng và tung ra phép kế tiếp: “Dis Rush!”
Con ác ma đổ ập xuống bất động. Hừm, không tệ. Không tệ chút nào… Nhưng đây không phải lúc để khen ngợi tài nghệ của người khác! Tôi tập trung tinh thần và năng lượng của mình vào việc hạ gục lũ ma tộc.
“Dynast Blas!”
Một tia chớp từ bầu trời đêm nện thẳng xuống hình ngũ giác tạo bởi ma pháp của tôi, nướng chín một con đồng ma xui xẻo.
Một mùi cay xè, giống như mùi hôi từ thứ gì đang cháy, tràn ngập màn đêm. Lũ bọ lại bắt đầu rúc lên dưới ánh trăng tròn đầy thanh bình. Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc.
Sau khi đánh bại toàn bộ lũ đồng ma, Mileena và tôi đi vòng quanh ngôi làng, dập tắt các đám cháy, và chỉ đến giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút. Dù vậy, không khí chẳng có chút gì hân hoan cả; hầu hết dân làng chạy thoát, nhưng không phải tất cả. Tiếng khóc than của những người mất đi người thân và nhà cửa tràn ngập không gian.
“Yo! Mấy người cũng không tệ lắm nhỉ!” một giọng nói vang lên, vui vẻ và chẳng chút bận tâm đến bầu không khí u buồn xung quanh. Đó là kẻ lúc nào cũng cố ra vẻ người yêu của Mileena, tên Luke xấu tính.
“Ý anh là sao, không tệ?” tôi bật lại ngay. “Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Luke chỉ nhún vai, chẳng quan tâm đến cơn giận của tôi. “Tôi cũng không biết!”
“Anh không biết?”
“Đúng vậy. Mileena và tôi chỉ đang xử lý chút việc thì lũ ma tộc ở đâu bỗng tràn tới. Bọn tôi cố chống cự, nhưng chúng quá đông. Nhà cửa bắt đầu cháy… và rồi hai người đến nơi. Nếu mấy người không tốn quá nhiều thời gian để đến đây thì có lẽ ngôi làng giờ chẳng thành đống tro tàn như thế này.”
“Anh còn dám nói! Các người chính là kẻ đã nói dối bọn tôi và đuổi theo Sherra.”
“Ý cô là sao?”
“Đừng có cố giả ngốc. Tôi biết mấy người cũng đang săn đuổi thanh gươm, đúng không?”
“Ê! Cũng? Cô muốn nói là hai người cũng đang định đi lấy nó đấy chứ?” Luke nói, rõ ràng rất ngạc nhiên. Hê hê. Cắn câu rồi, cả dây câu lẫn cục chì. Tôi nở một nụ cười toe toét.
“Vậy ra nó là một thanh gươm.”
“…Sao? Ê! Cô! Cô chơi xỏ tôi!”
Hắn toàn nói chuyện đương nhiên. Một trong những chiêu xưa nhất quả đất, giả vờ mắc sai lầm và bày ra sơ hở dụ cho kẻ khác bước vào. Ngoài ra, nếu Luke có đưa ra một câu trả lời phủ định, tôi cũng vẫn biết được nó không phải là một thanh gươm.
“Tôi nghe được câu chuyện về bố của Sherra và thanh gươm từ ông chủ nhà trọ, vì thế tôi có những nghi ngờ của mình. Có vẻ như mấy người vẫn chưa thể tìm được Sherra.”
“Có thể, mà cũng có thể không,” Luke cảnh giác trả lời.
“Anh không cần phải lảng tránh câu hỏi như thế, tôi không định lừa anh đâu. Tôi biết anh đang vòng vo vì anh có nói lúc trước là anh đang ‘xử lý chút việc’ ở đây. Anh đang thử tìm xem có phải Sherra đã từng ở đây không.”
“Vậy là cô đã nhận ra.” Không phải Luke trả lời câu hỏi của tôi, mà là Mileena. Cô ta bước về phía chúng tôi với nụ cười băng giá đóng trên khuôn mặt.
“N, này! Mileena!” Luke giật mình, la lên.
“Cô ta đã nói là chúng ta không cần phải lảng tránh,” cô ta bình thản, chẳng có chút quan tâm đến sự ngạc nhiên của người bạn đồng hành.
“À, phải, nhưng…”
Hê. Có vẻ hắn ta sẽ cụp cả đuôi nếu bị Mileena nhiếc mắng.
“Vậy làm sao hai người đến được đây? Tôi tưởng các người đã gặp bọn mặc đồ đen trên đường đi.”
“Mấy người đánh nhau với bọn chúng sao?” Luke hỏi.
“Phải, nhưng bọn tôi không biết được chúng là ai.”
Luke thở dài. “Bộ mấy người ngốc vậy sao?” anh ta đáp, với cái giọng kẻ cả như khi nói chuyện với trẻ con hay mấy thằng đần. “Ai cũng có thể đoán được là sẽ có phục kích trên đường đi. Mấy người lẽ ra nên đi băng qua rừng, không phải đi dọc theo đường cái!”
“Vậy ra, hai người lê lết trong rừng sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Hừm. Tôi không sợ một cuộc phục kích mà chẳng biết là có hay không đến mức bỏ qua một chiếc giường thoải mái và môt bữa ăn ngon lành chỉ để tránh nó.”
“Cô bảo ai sợ, hở?”
“Anh!”
“Tôi không bao giờ-“
“Luke” Đó là Mileena.
Miệng của Luke ngậm lại ngay tức thì với một tiếng cộp của răng va vào nhau. Ô la la. Thế mới là huấn luyện chứ.
“Tôi nghĩ đây không phải lúc tranh cãi,” cuối cùng tôi nói, cố gắng đánh vật với bản tính tự nhiên khoái đấu khẩu của mình. “Nhưng câu hỏi ở đây là, tại sao lũ ma tộc lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Đây không thể nào là một sự xuất hiện tự nhiên được… Nên, đây là điều tôi nghĩ. Kẻ phục kích chúng tôi cùng một giuộc với bọn mặc đồ đen, và hắn ta cũng đã triệu hồi một con đồng ma. Mấy người có cho rằng cuộc tấn công này cũng có liên quan đến chúng không?”
Luke và Mileena liếc nhau trao đổi. Mileena gật đầu.
“Cô không biết sao?” cô ta hỏi. “Bọn tôi cũng chẳng rõ biết nguyên nhân, nhưng có một lượng lớn lũ ma tộc đã xuất hiện ở Bezeld…”
Mọi chuyện bắt đầu khi một đứa trẻ bị giết bởi một con ma tộc đơn lẻ trong khi chơi đùa gần những ngọn núi. Hầu hết lũ tiểu ác ma tồn tại trong thế giới này được gọi đến bởi con người. Tôi nghe đồn rằng có hàng trăm con tụ tập ở xung quanh Dãy núi Kataart, nhưng nơi đó là pháo đài của ma tộc nên không tính.
Tuy nhiên, không phải là lũ ác ma “hoang dã” chưa từng được biết đến bên ngoài Dãy núi Kataart. Ví dụ, một pháp sư triệu hồi một con ác ma để làm thí nghiệm và bất cẩn không trục xuất nó sau khi xong việc, hay pháp sư đó chết sau khi triệu hồi một con. Thế là con ác ma sẽ làm theo bản năng của nó và kết quả là trở thành một con ác ma “hoang dã”, lang thang khắp nơi và nói chung trở thành một vấn đề khá đau đít.
Dân làng nghĩ rằng đó là một trường hợp như thế và tập trung một đội để giải quyết con ác ma… nhưng toán đó, quá dư những người lão luyện để xử lý một hay hai con tiểu ác ma, đã không bao giờ trở về nữa. Sau đó, rất nhiều người báo cáo đã thấy một bầy ác ma trên núi. Cuối cùng, Hội đồng Pháp sư và quân đội của Kalmaart bắt đầu quan tâm đến sự việc, nhưng đến giờ này họ vẫn trắng tay.
Đó là những gì Mileena đã kể chúng tôi.
“Tôi hiểu rồi.” Chúng tôi đang ở trên một cánh đồng nhỏ bên cạnh ngôi làng bị thiêu rụi, tìm một chỗ để cắm trại. Chúng tôi đã định đi đến một ngôi làng khác ở gần đó, nhưng dân làng cầu xin quá thê thảm nên bọn tôi đành phải đồng ý ở lại qua đêm. “Vậy cô nghĩ mấy con ác ma lang thang từ Bezeld đã tấn công ngôi làng?”
Mileena chỉ gật đầu.
“Thế còn nước Cộng hoà Kalmaart thì sao? Không có con ác ma nào tấn công ở đó ư?”
“Nếu có đi nữa, thì chúng tôi cũng không nghe gì về chuyện đó,” Luke nói, thêm vào đống lửa trại một thanh củi. “Nhưng nếu một ngôi làng cách xa Bezeld như thế này bị tấn công, có khả năng là nước Cộng hoà Kalmaart đã bị tiêu diệt rồi.”
“Mấy người đến đây bởi vì tin rằng lời đồn về thanh gươm là thật, đúng không?”
Luke gãi gằm thay vì trả lời, liếc ngầm Mileena.
“Thích thì anh có thể trả lời,” Mileena bảo, vẫn kiệm lời như mọi khi.
Luke có vẻ nhẹ nhõm và bắt đầu câu chuyện. “À… Khi chúng tôi bắt đầu hành động, lũ ác ma vẫn chưa tệ đến mức này. Chỉ có tin đồn rằng một toán được cử đi giết ma tộc gần Bezeld đã biến mất. Nhưng rồi, vì một lý do nào đó, vài người bắt đầu kháo nhau một tin đồn về một gã nào đấy từng nhìn thấy một thanh gươm kỳ lạ ở trong khu mỏ của Bezeld, và rằng nó có liên hệ như thế nào đó với sự bùng phát của lũ ma tộc. Thế là tin đồn về thanh gươm và lũ ma tộc bắt đầu lan truyền. Dù theo ý mình, tôi vẫn tự hỏi tại sao một thanh gươm được phát hiện hai mươi năm trước lại có dinh líu gì đến lũ ma tộc hiện nay. Tôi nghĩ rằng tin đồn lúc nào cũng như thế thôi.”
“Dù sao,” anh ta tiếp tục, ”bọn tôi quan tâm đến tin đồn về thanh gươm. Cho dù phần nó liên quan như thế nào đó với lũ ma tộc được nhìn thấy là không đúng, miễn là bản thân thanh gươm có tồn tại, bọn tôi có nhiều khả năng sẽ kiếm được cả đống tiền. Bọn tôi thật sự không có việc gì tốt hơn để làm, nên quyết định cũng chẳng có gì để mất và bắt đầu đi tìm nó. Bọn tôi lần theo những đầu mối và cuối cùng đến nơi ở của Sherra, nhưng cô ta từ chối mọi nỗ lực nói chuyện của bọn tôi. Cứ như thể cô ta đang che dấu điều gì đó. Bởi thế, bọn tôi bắt đầu nghĩ, có thể quả thật có một thanh gươm. Thế là ngay khi bọn tôi quyết định ở lại và có lẽ sẽ tới thăm cô ta một hai lần mỗi ngày để hỏi về thanh gươm…”
“Bọn tôi, và mấy gã mặc đồ đen, xuất hiện?”
“Đúng vậy.”
Một mắt gỗ nổ bụp trong ngọn lửa, đột ngột vang vọng trong đêm tối yên tĩnh.
“Mặc dù bọn tôi không biết chính xác bọn mặc đồ đen đang tìm kiếm thứ gì, nhưng chỉ việc một nhóm có tổ chức đang lùng sục quanh đây khiến bọn tôi càng chắc chắn rằng thật sự có một thanh gươm.”
“Hừm, tôi hiểu rồi.”
“Dù sao thì, mấy người cũng đã biết chuyện xảy ra sau đó thế nào rồi. Ngay khi bọn tôi nghĩ rằng điều gì đó sắp xảy ra, Sherra biến mất và bọn tôi cho rằng rất có khả năng cô ta sẽ đến Bezeld. Vì thế bọn tôi cũng xuất phát.” Luke liếc nhìn ngôi làng giờ đã điêu tàn. “Ồ, và đừng hiểu nhầm. Bọn tôi đã kể hết mọi chuyện, nhưng đừng tưởng chúng ta sẽ hợp tác hay gì đó. Cũng chẳng phải chuyện gì lớn lắm, nên tôi mới nói cho hai người biết, nhưng bọn tôi thật sự không có hứng thú làm việc với mấy người.”
“Đừng lo chuyện đó. Bọn tôi cũng vậy thôi,” tôi xua tay. Tôi không quen bắt tay với những kẻ tôi có thể đối mặt trong tương lai gần. Mặc dù, câu hỏi thật sự là liệu thanh gươm đúng là có tồn tại không, và liệu Sherra có biết về nó hay không.
Rốt cuộc cô ta đang ở chỗ khỉ nào chứ…?
Tôi giật bắn người dậy giữa đêm tối, một cơn ớn lạnh bò dọc xương sống khiến tôi bừng tỉnh.
Bản năng của tôi từng cứu tôi khỏi những đợt tấn công vào ban đêm nhiều lần rồi, nhưng lần này có gì đó khác. Tôi không thể giải thích nó như thế nào, nhưng…
Quả thật đây đúng là thời cơ chín muồi cho một đợt phục kích. Toàn bộ dân làng chúng tôi gặp trong hai ngày qua trên đường đến Bezeld đều có vết tích thiệt hại do các cuộc đột kích của lũ ma tộc. Nếu thị trấn chúng tôi ở qua đêm không bị tấn công ở đâu đó thì còn lạ hơn.
Tôi trườn ra khỏi giường và mở cửa sổ ra, định kiểm tra chắc chắn rằng không có thứ gì đang lẩn khuất xung quanh. Không khí ban đêm, lạnh lẽo và trong lành, bắt đầu tràn vào. Thị trấn gần như im lặng dưới ánh trăng trong vắt; tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào văng vẳng từ quán rượu ở đằng xa. Nói cách khác, một thị trấn về đêm hoàn toàn bình thường, chẳng có gì lạ lù…
Đợi chút. Đó là cái gì?
Tôi nghĩ có thứ gì đó – tôi cũng không rõ nó là cái gì, nhưng đúng là thứ gì đó - đã di chuyển ở tít góc xa tầm mắt. Tôi quay đầu qua một bên, tập trung nhìn về hướng đó.
“Chẳng lẽ mình tưởng tượng à?” Tôi lẩm bẩm, cố nheo mắt nhìn. Cứ như thể chỉ chờ tôi nói, một thứ gì đó chuyển động dưới ánh trăng.
Không, không phải chỉ một thứ gì đó. Hai, không, ba thứ gì đó. Chúng đang di chuyển từ mái nhà này sang mái nhà khác. Bóng tối và khoảng cách khiến cho khó mà nói được chính xác nhưng chúng quá lớn so với lũ mèo hoang, tôi nheo mắt lại và nói thầm trong bụng – người ta có thể đã nói tôi thế này thế nọ, nhưng chưa có ai bảo Lina Inverse cực kỳ nhẫn nại cả.
Khoác một chiếc áo choàng lên trên bộ đồ ngủ, tôi chụp lấy một con dao trong tay và niệm chú, “Levitation!” Câu thần chú hoạt động và tôi bay qua cửa sổ, tiến thẳng vào bầu trời đêm.
Bên dưới tôi, một bóng đen nhỏ nhảy từ mái nhà này qua mái nhà khác không một tiếng động. Đằng sau nó, hai cái bóng khác theo sau. Cái bóng đơn lẻ chuẩn bị nhảy qua một mái nhà khác thì chuyện đó xảy ra – một trong những cái bóng đuổi theo đột ngột di chuyển và tôi có thể nghe một tiếng vút như có thứ gì phóng qua không khí. Ngay lập tức, cái bóng ở phía trước lảo đảo và dừng lại.
“Đồ ngu. Ta đã bảo ngươi không được giết nó,” một trong những cái bóng rít lên với giọng trầm trầm – rõ ràng là đồng bọn của của kẻ phóng dao.
“Tôi chỉ nhắm vào chân nó thôi,” tên kia đáp. “Nó sẽ không thể di chuyển được-“
Trong lúc chúng cãi nhau, cái bóng đơn lẻ lại bắt đầu chạy băng qua các mái nhà tiếp. Những kẻ đuổi theo khựng lại, có vẻ ngạc nhiên.
“Hở?”
“Đồ đần độn. Ngươi phóng hụt rồi. Đuổi theo nó!”
Còn lâu ta mới đứng nhìn. Bay là là trên đầu chúng, tôi giơ hai tay về phía trước.
“Lighting!”
Một luồng sáng đột ngột lóe lên, chói chang hơn cả mặt trời giữa trưa, bừng lên trước mắt bọn chúng!
“Á!”
Trong một thoáng chói lòa của phép Lighting, tôi bắt gặp hình dáng rõ ràng của hai gã quấn trong bộ đồ đen… và nhờ vào tiếng thét vì giật mình nọ, tôi cũng có biết giọng nói đó – Zain!
Và điều đó nghĩa cái bóng nhỏ kia chỉ có thể là…
“Chị Lina?”
Giọng nói của Sherra đầy bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Tôi ngưng phép Levitation và đáp nhẹ nhàng xuống bên cạnh cô ta.
“Để màn chào hỏi sau đi,” tôi nói cộc lốc.”Chúng ta phải-“
“Giải quyết bọn ta? Thú vị đấy.”
Giọng nói của tên kia – Gal-gì đó – vang tới chỗ chúng tôi ngay khi cả hai bọn chúng lao qua mái nhà! Mắt bọn chúng có lẽ đã quen với ánh sáng chói lòa, bởi vì chuyển động của bọn chúng không hề có chút ngần ngừ nào.
“Chạy thôi! Hướng này!” Tôi la lên, bắt đầu bắt nước rút. Sherra theo ngay sau tôi. Chúng tôi phải trở về quán trọ, đánh thức Gourry, Luke và Mileena…
Một linh cảm xấu bỗng nhồn nhột sau lưng, tôi tin tưởng bản năng của mình và bước nhanh qua một bên. May cho tôi – ngay lúc ấy, thứ gì đó đâm xuyên qua áo choàng và phóng hụt tôi trong tích tắc trước khi biến mất vào bóng đêm đằng trước. Có lẽ là một con dao, và kiểu đó thì rõ là muốn giết người. Có vẻ là bọn chúng muốn Sherra còn sống, nhưng tôi thì không được đối xử tử tế như thế.
Dĩ nhiên, tôi chẳng định cụp đuôi chạy trốn.
“Freeze Arrow!”
Tập trung năng lượng, tôi tạo thành một tá phi tiêu bằng băng và phóng chúng về đằng sau. Phép Flare Arrow có thể dễ né trong đêm, nhưng mấy cái này thì khác à nha.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng của tên Zain vang lên trong bóng tối.
“Diem Wind!”
Cái gì?!
Mái tóc và áo choàng của tôi bay phần phật dưới cơn gió lạnh đột ngột ào tới. Phép Freeze Arrow của tôi có lẽ đã bị đập nát bởi luồng gió ma thuật – hắn ta đã chuẩn bị trước một câu thần chú! Vậy có nghĩa…
“Freeze Arrow!”
Đúng như tôi nghĩ… Hai câu thần chú nối tiếp nhau, định làm tôi bất ngờ! Khỉ thật!
Tôi quyết định nhanh gọn và đẩy Sherra, thật mạnh. Cô ta mất thăng bằng và trượt xuống mái nhà, hét lên một tiếng nhỏ vì bất ngờ. Tôi nhảy theo cô ta, một mũi tên băng bay sượt qua ngọn tóc trong lúc tôi rớt xuống.
Sherra lóng ngóng rơi úp mặt xuống một đống rác, trong lúc tôi đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh cô ta. “Em có ổn không, Sherra?”
“Dĩ nhiên là không!”
“Im đi và di chuyển ngay! Chúng ta phải chuồn gấp!”“Em nghĩ rằng đi với chị còn nguy hiểm hơn-“
Câu nói của Sherra bị ngắt ngang bởi một chùm phép Freeze Arrow bắn tung tóe một cách vô hại xuống mặt đất cạnh chỗ chúng tôi đứng.
“Éc!” Với cái cách mà cô ta phóng tới bên cạnh mình, tôi đoán rằng cô ta đã hiểu đây không phải là lúc để tranh cãi.
“Thôi nào! Đường này!” Tôi la lớn, vừa chạy vừa lẩm nhẩm câu thần chú tiếp theo.
Những gã mặc đồ đen phóng thêm một vài đòn tấn công nữa từ trên mái nhà trong lúc chúng tôi chạy xuyên qua những con hẻm, nhưng chúng tôi đều né được cho tới khi câu thần chú hoàn tất.
“Fireball!” Tôi la lên, ném quả cầu lửa về phía mặt trăng. Đương nhiên, tôi biết rằng câu thần chú đó chẳng thể nào đánh trúng bọn mặc đồ đen, nhưng đó từ đầu đâu phải mục đích của tôi.
Tôi búng ngón tay. “Phá!”
Với một tiếng nổ đinh tai và một luồng sáng chói loà, phép Fireball nổ tung trên trời!
“Cái gì vậy?”
“Chuyện gì thế?”
Người dân thị trấn, giật mình bởi tiếng nổ và ánh sáng đột ngột trong đêm, bắt đầu nhìn qua cửa sổ. Đúng như kế hoạch của tôi.
Từ những gì thu thập được, tôi dám cá rằng bọn mặc đồ đen chỉ muốn hoạt động một cách bí mật. Nói cách khác, chúng sẽ không dám tiếp tục đánh nhau nếu người dân thị trấn ló đầu ra và hoảng loạn. Nên…
“Fireball!”
Hở?
May mắn thay, cơ thể tôi phản ứng trước cả suy nghĩ, lộn người về phía trước ngay khi phép Fireball đánh trúng mặt đất đằng sau tôi. Một tiếng nổ dữ dội vang lên và nhà cửa xung quanh đỏ rực khi một làn sóng nhiệt quét qua khắp người tôi. Ý nghĩ xẹt qua đầu tôi ngay sau đó là chuyện gì sẽ xảy ra nếu phép Fireball đánh trúng gần chỗ một căn nhà gỗ… Tôi liếc lại nhìn và dĩ nhiên rồi, căn nhà gần vụ nổ nhất đã bốc cháy, ngọn lửa đỏ đói khát đang liếm dần lên trên.
“Các ngươi điên à?” Tôi hét, hy vọng có thể kéo dài chút thời gian. Tôi chẳng mong gì bọn chúng sẽ trả lời.
“Không cần ngươi lo cho bọn ta đâu, Lina Inverse. Rốt cuộc thì, chính ngươi mới là kẻ gây ra đám cháy này.”
“Cái gì!?”
Vậy ra bọn chúng định sẽ đổ toàn bộ chuyện này cho tôi rồi lẩn vào bóng tối, hở? Làm như tôi sẽ đứng yên nhìn chúng làm thế! Tôi bắt đầu niệm câu thần chú tiếp theo – nhưng trước khi tôi hoàn thành nó, hai gã đàn ông xuất hiện ngay cuối con hẻm, lao về phía chúng tôi với gươm tuốt trần. Bọn chúng nhảy xuống từ mái nhà lúc nào chứ?
Một cánh tay vung lên. Di chuyển dựa vào phản xạ là chủ yếu, tay phải tôi nắm lấy mép áo choàng trong lúc tôi xoay người qua một bên. Tôi có thể nghe thấy hai tiếng va lộp độp vào lớp vải dày – có lẽ lại là một cặp dao phóng. Và ngay sau đó, câu thần chú của tôi hoàn tất!
“Freeze Arrow!”
Ma thuật của tôi tụ lại, tạo thành những mũi tên băng phóng thẳng về phía gã mặc đồ đen phía trước.
Gần như thế này, hắn ta chẳng có cách nào né hết được chúng. Dĩ nhiên, một mũi tên cắm thẳng vào chân hắn. Hộc lên một tiếng đau đớn, hắn ta khuỵ xuống.
Cơ hội đây rồi. Tôi bắt đầu niệm phép tiếp theo, nhưng trước khi tôi hoàn tất câu thần chú, một luồng sát khí xuất hiện ngay đằng sau-
“Freeze Arrow!”
Tôi ném người qua một bên, suy nghĩ như điện xẹt. Sherra đúng là một gánh nặng cho tôi, nhưng đương nhiên cô ta cũng làm vướng tay vướng chân bọn mặc đồ đen. Bọn chúng chẳng dám thử các đòn tấn công có thể sẽ đánh trật tôi và trúng – và có khả năng giết chết – Sherra. Rõ ràng có sự ngần ngại trong hành động của bọn chúng. Tôi chuẩn bị một cuộc phản công-
Những giọng nói vang lên từ phía trên tôi, ngay trên mái nhà. “Freeze Arrow!”
Không chỉ ngay trên đầu, mà còn ở phía trước và đằng sau tôi. Bọn chúng đông vậy sao?
Sự bất ngờ khiến phản xạ tôi chùng lại, và tôi chỉ vừa kịp né đòn tấn công bằng cách chụp cổ Sherra lại.
Tôi búng tay về phía gã đàn ông ngay trước mặt. “Icicle Lance!”
Vẫn còn đau đớn vì bị câu thần chú đánh trúng chân lúc nãy, gã mặc đồ đen không thể né được câu thần chú thứ hai và gục xuống, bọc kín trong một tảng băng. Xong một tên, còn bao nhiêu tên nữa đây?
Tôi dậm mạnh xuống mặt đất, nhảy về phía trước và chuẩn bị phép tiếp theo trong lúc nhảy. Hay ít nhất, kế hoạch là thế. Thứ gì đó kéo mạnh tôi từ đằng sau, khiến tôi mất thăng bằng và té ụp mặt xuống đất. Tôi không để ý, nhưng có thể là một tên trong bọn chúng đã lẻn ra phía sau tôi!
Liếc nhanh qua vai, tôi thấy mép áo choàng của tôi bị đóng băng xuống đất. Chắc nó bị bắn trúng bởi một phép Freeze Arrow từ phía trên. Khỉ thật!
Gã phía sau tôi không bỏ lỡ cơ hội. Hắn giơ tay phải lên, một con dao phóng nắm chặt trong tay…
Và gục quay đơ xuống đất, làm lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, rất đáng yêu đằng sau hắn.
“Gourry!”
“Này,” cậu ta nói, nháy mắt vui vẻ với tôi. “Mấy người ồn ào quá nên ta mới đến xem chuyện quái gì đang xảy ra.”
Phía trên, tôi có thể nghe tiếng thép va vào nhau leng keng, và ngay sau đó hai bóng đen phóng xuống từ trên mái nhà và đứng trước mặt chúng tôi.
“Yo, bọn tôi cũng đến nữa.” Tôi nhận ra giọng nói đó. Chính là Luke và Mileena. Tiếp viện của tôi đã đến!
Dù vậy, vẫn không biết số lượng của bọn mặc đồ đen, tôi chưa thể nghỉ ngơi được. Tôi triệu hồi một ngọn lửa nhỏ trên tay, làm tan chỗ băng đang ghìm áo choàng của tôi xuống đất.
Một gã nghiêng mặt qua tên khác, mắt vẫn nhìn về bọn tôi. “Tốt hơn ta nên rút lui chăng?” hắn hỏi.
“Bọn ta chưa thể bỏ cuộc được!” tên kia gạt đi – nghe giọng thì là Gal-gì đó.
Hừm. Nếu cái tên hồi trước rút lui một cách nhanh gọn giờ lại định chống trả thì có thể là bọn chúng vẫn còn dấu bài.
Luke bước lên trước khi tôi có thể làm gì, tay nắm chặt gươm. “Hê! Vậy ra các ngươi nghĩ các ngươi có thể hạ bọn ta, hở? Nhào vô! Bọn ta sẽ quét gọn!”
Rồi bức tường trước mặt chúng tôi nổ tung. Vụn vôi vữa và gạch đá rơi lộp độp xuống cả đám, khiến ai nấy theo phản xạ bước lùi lại.
“Chuyện gì vậy?”
Một tiếng gầm trầm đục từ bên trong đám khói bụi trả lời Luke. Không, không chỉ ở trước mặt chúng tôi… cả đằng sau nữa, kéo dài đến tận bóng tối của con hẻm phía sau.
“Lighting!” Tôi ngay lập tức hô lớn, chiếu sáng con hẻm…
Và làm lộ ra những hình dáng khổng lồ của gần một tá con ác ma đang bao vây chúng tôi.