“Ai đó? Không được cử động!” Luke rút kiếm ra và lao thẳng về phía chúng tôi.
Oái?! Gourry và tôi chạy về hai hướng khác nhau.
“Đừng hòng thoát, bọn khốn!” anh ta la lên và đuổi theo.
Nếu hỏi tôi thì đó là một yêu cầu khá ngớ ngẩn. Khi một tên cầm kiếm lao vào mình thì ai mà chẳng muốn chạy! Dù rằng tôi thừa nhận lúc này bọn tôi trông khá là đáng nghi. Bịt mặt, mặc đồ đen… và dù không mang giáp, chúng tôi có mang vũ khí. Cộng thêm hai lính gác đang nằm gục dưới đất nữa? Cũng không có gì bất ngờ khi Luke lại muốn nhắm tới mạng của bọn tôi.
Câu hỏi bây giờ là phải xử lí tình hình như thế nào. Tôi và Gourry nên bỏ chạy hay tiết lộ danh tính và giải thích? Tôi có thể dễ dàng chọn ra câu trả lời—Tiến hành thôi!
Với tiếng la của Luke, chắc hẳn đang có những lính gác khác tới đây. Và giữa một trận hỗn chiến thì chúng tôi sẽ không có cơ hội để giải thích câu chuyện của mình. Chúng tôi tạm thời sẽ phải chuồn và quay lại nói chuyện với họ vào ngày hôm sau. Còn về cách để chạy trốn…
Tôi xướng một ma pháp. “Dam Blas!” Rồi quay sang và phát động nó!
Rầm! Đúng như tôi đoán, đòn tấn công phá xuyên qua lớp trần giữa chúng tôi và Luke, khiến đá vụn rơi xuống cản đường họ.
“Cái gì?!” Luke lùi lại để tránh đá rơi.
Trong khi đó, tôi chuẩn bị một ma pháp khác, nắm tay Gourry và… “Lei Wing!”
Tôi dùng ma pháp ấy để bay qua cái lỗ trên trần và đáp xuống mái. Tôi hoàn toàn có thể tiếp tục bay, nhưng tốc độ, độ cao và sức chở của Lei Wing có thể thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào ma lực của người thi triển. Khi phải mang Gourry theo cùng, tôi phải dồn toàn bộ sự tập trung của mình chỉ để lên được đến đây. Bùa Ma Huyết Ngọc sẽ giúp tôi dễ dàng chở cậu ta theo, nhưng tôi không có thời gian để xướng ma pháp cường hóa trong khi Luke đang đuổi theo ở ngay phía sau.
Vậy nên tôi chờ tới lúc này để phát động nó, khi bước đến mép của mái.
Hãy lắng nghe, kẻ thống trị bóng tối của bốn thế giới
Xin hãy liên kết lại và ban cho ta thỉnh cầu này
Với sức mạnh của các ngươi cùng hợp lại,
Ban cho ta thứ sức mạnh lớn hơn những gì ta sở hữu
Và với những câu chú ngắn đó, bùa Ma Huyết Ngọc trên cổ, hai tay và đai lưng của tôi bắt đầu sáng lên. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh tràn vào cơ thể mình. Sau đó tôi phát động Lei Wing một lần nữa. Ngay lúc ấy…
“Quay lại đây!”
Luke và Mileena cũng đã lên được trên mái, có lẽ là nhờ phép Levitation.
Trời, đúng là đồ ngoan cố!
Luke lao vào chúng tôi, nhưng trước khi ảnh kịp rút ngắn khoảng cách thì tôi đã hoàn thiện ma pháp của mình!
“Lei Wing!” Với tốc độ lớn hơn nhiều so với trước đó, Gourry và tôi bay lên và tiến vào màn đêm. Giờ, một khi đã cắt đuôi được bọn họ—
“Lina! Họ đang đuổi theo chúng ta!” Gourry kêu lên.
“Hả?!” Tôi không thể ngăn mình hét lên. “Đùa nhau à! Trước là lũ đồ đen, giờ lại thêm cả Luke và Mileena nữa?!”
“Có lẽ ma pháp của em cũng không nhanh tới mức đó…”
“Ừ, phải rồi đấy! Không một pháp sư nào sở hữu ma pháp có thể theo kịp chiêu này đâu!”
“Ngoại trừ họ. Ồ, anh biết rồi!”
“Biết gì?!”
“Đêm qua ma pháp của em cũng không có tác dụng. Hẳn là đến mùa dâu rồi!”
“Không phải!” tôi nạt lại cậu ta.
Gourry nói hoàn toàn đúng, rằng tôi đã thất bại trong việc hạ gục đối thủ mà tôi lẽ ra phải đánh bại được và vượt xa những đối thủ mà lẽ ra tôi phải cho chúng hít bụi… Nhưng ma pháp của tôi không hề bị suy yếu hay gì đó đâu. Tốc độ của Lei Wing vừa rồi và uy lực của Dam Blas tôi đã dùng để phá trần đều hoàn hảo. Nghĩa là chúng tôi đang gặp một vấn đề khác—đối thủ của chúng tôi mạnh hơn bình thường.
Một ma pháp Lei Wing thông thường sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp phiên bản đã cường hóa. Nhưng nếu câu chú đã được tinh chỉnh một cách điêu luyện thì sao? Thay đổi như thế hoàn toàn có thể có tác dụng. Xem ra Luke và Mileena cũng có cho mình khá nhiều quân bài hay đấy… Tôi sẽ hỏi họ lại sau. Ưu tiên lúc này của chúng tôi là phải giải thích mọi chuyện cho họ đã.
Tôi bay qua một dãy tường ngoằn ngoèo cách xa lâu đài, đáp xuống một khu vực thưa thớt và giải ma pháp. Không lâu sau, Luke và Mileena cũng bắt kịp. Trông giống như Luke đang nắm tay kéo theo Mileena, nhưng tôi nghĩ cả hai đều có thể dùng được Lei Wing. Nếu hai ma pháp được kết hợp vừa đủ, uy lực của nó có thể được đẩy lên nhiều. Nhưng bỏ chuyện đó qua một bên…
Chờ đã, hai người! Tôi định kêu lên, nhưng trước khi kịp làm vậy… một quả cầu ma pháp xuất hiện trong lòng bàn tay của Luke! Ôi trời đất…!
“Chuẩn bị đi, lũ khốn!” Luke lớn tiếng và ném quả cầu đi. Nó nổ tung giữa không trung và rải vô số viên đạn nhỏ xuống tôi và Gourry.
“Gwaaaah!”
Póc! Póc póc póc! Tôi và Gourry tản ra khi chúng trút xuống mặt đất. Trông những viên đạn ấy không có vẻ quá uy lực, nhưng tôi không hề muốn lĩnh thử đâu.
“Đừng hòng thoát khỏi bọn này!”
“Dừng lại đi tên ngốc!” tôi la lên, quay về phía Luke và tháo miếng vải che mặt ra. “Là tôi! Bọn tôi đây!”
“Cái gì…?!” Luke dừng lại trong bất ngờ, còn Mileena quan sát chúng tôi với vẻ mặt vô cảm thường lệ. Có lẽ cô ấy đã nhận ra chúng tôi rồi chăng?
“Là hai người ư?!” Trong khi đó, Luke trông có vẻ hoàn toàn kinh ngạc, nghĩa là hồi nãy ảnh không hề nhận ra bọn tôi. “Cuối cùng cũng phải làm mấy công việc bẩn thỉu hả?!”
“Tại sao anh lại nghĩ vậy chứ?!”
“Im lặng và ăn đi!” Luke giơ tay ra, một quả cầu ma pháp khác hiện lên bên trong đó…
“Tôi khuyên hai người nên lắng nghe những gì họ muốn nói!” một giọng nói quen thuộc cất lên và cắt ngang anh ấy.
“Cái gì?!” Luke hủy bỏ ma pháp của mình, nhìn quanh và sững lại khi thấy được gì đó.
Tôi lần theo ánh mắt của anh ấy và thấy một bóng người đang đứng trên mái nhà gần bức tường. Đó lại là tên bịt mặt!
“Cậu tóc đen đằng kia. Cậu có đang làm việc này trong khi biết rõ âm mưu của Lavas không?” người bịt mặt nói tiếp.
“Hả?!” Luke ấp úng, trông có vẻ bối rối trước những lời vừa rồi. “Âm mưu của Lavas? Ngươi đang nói gì vậy?!”
“Lavas đang lãnh đạo lũ đồ đen mà chúng ta từng chiến đấu ở Bezeld!” tôi chen vào.
“Thật á?!”
“Bọn này vẫn chưa chắc! Vì thế nên bọn này mới đột nhập vào lâu đài!”
“Nói cho biết, âm mưu của Lavas không chỉ dừng lại ở việc tập trung binh lực đâu…” Người bịt mặt nhìn quanh. “Nhưng xem ra tôi không có thời gian để giải thích rồi.
Tôi nghe được âm thanh xào xạc trong gió và chợt cảm nhận được những sự hiện diện vây quanh mình.
Phải rồi… Luke và Mileena không phải những người duy nhất đuổi theo chúng tôi. Những kẻ xuất hiện từ trong góc khuất của ánh trăng chính là lũ đồ đen. Ít nhất phải có trên mười tên.
“Coi chừng,” người giấu mặt nói trong khi cảnh giác quan sát chúng. “Một vài trong số đó đã hợp thể với ma tộc.”
Cái gì?! Tôi nhìn người bịt mặt trong sửng sốt. Và tôi không phải những người duy nhất kinh ngạc trước những lời ấy.
“Mày… Mày là ai?! Mày biết được những gì?” một tên đồ đen lo lắng hỏi, càng củng cố cho những gì người giấu mặt vừa nói.
Nhưng những lời đó đều hoàn toàn hợp lý! Điều đó giải thích vì sao Zain đã trở nên mạnh hơn rất nhiều so với trước, và vì sao đồng bọn của hắn có thể theo kịp phiên bản Lei Wing cường hóa của tôi. Bây giờ chúng đã sở hữu sức mạnh của ma tộc!
Tuy nhiên, nếu mọi chuyện thực sự là như vậy thì đó chắc chắn không phải tin tốt. Những gì tôi chứng kiến cho đến nay (việc lũ đồ đen có thể phát động ma pháp nhanh chóng và đỡ chúng bằng tay không) không có nghĩa là chúng đã lén chuẩn bị sẵn ma pháp trước tôi bằng cách nào đó; điều đó nghĩa là hầu hết ma pháp sẽ không hề có tác dụng đối với chúng.
“Bắt sống gã bịt mặt. Giết hết lũ còn lại.”
Theo lệnh tên chỉ huy, những tên đồ đen khác bắt đầu hành động. Một trong số chúng nhảy lên trên tường, tạo ra một mũi thương ánh sáng trong tay mình và ném nó đi. Mục tiêu của hắn ư? Chính là người bịt mặt ở trên mái!
Nhưng người bịt mặt chỉ bình tĩnh giơ tay phải ra trước. “Vas Gluud.” Như thể đã đoán trước được nước đi của tên đồ đen, người đó tạo ra một lớp rào chắn ma pháp lớn cỡ một tấm khiên nhỏ. Plink! Nó dễ dàng đánh bật mũi thương ánh sáng kia.
“Cái gì?!” Gã đồ đen đông cứng lại trong giây lát.
A, đừng bao giờ hạ thấp cảnh giác! Tôi đã hoàn tất ma pháp của mình. “Blast Ash!”
Phực! Trước cả khi kịp thét lên, gã đồ đen trên bức tường đã bị biết thành tro bụi.
“Đừng có đánh giá thấp chúng!” một gã đồ đen kêu lên. Giọng đó hình như là của Zain! “Tao sẽ bắt đầu với mày, Lina Inverse!”
Nói xong, kẻ-có-thể-là-Zain lao thẳng về phía tôi! Tuy nhiên, hắn vẫn còn ở cách tôi khá xa, và tôi thì có thể xướng chú rất là nhanh đấy! Tôi hoàn tất ma pháp tiếp theo của mình trước cả khi rơi vào tầm kiếm của hắn.
“Blast Ash!” Tôi nhắm vào vị trí mà tôi đoán hắn sẽ lao tới. Những ma pháp duy nhất mà tôi biết sở hữu tầm tấn công tương đối rộng và cũng có tác dụng với mục tiêu sở hữu lượng kháng phép siêu dày là chiêu đó và Dragon Slave—và tôi thì không thể nào thả một đòn Dragon Slave vào giữa thành phố được.
Ma pháp Blast Ash của tôi khiến cho một thứ gì đó đen đặc lấp kín khoảng không mà tôi nhắm tới. Vùng tối ấy sẽ mở rộng rồi biến mất, khiến cho bất kì kẻ nào dính phải biến thành tro. Tôi chứng kiến nó nuốt chửng lấy Zain, và khi vùng tối tan biến, tôi thấy… không gì cả.
“Lina!”
Ngay lúc Gourry vừa cất tiếng, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và ngay lập tức lao mình về phía trước.
Vút! Một thứ gì đó vừa lướt qua lưng mình. Tôi nhanh chóng tạo khoảng cách, quay lại và thấy một gã mặc đồ đen đang đứng đó với thanh kiếm trong tay. Đó không thể nào là viện binh được. Lũ đồ đen vốn đã bao vây được chúng tôi rồi. Có nghĩa… vừa rồi chỉ có thể là…
“Hắn… Hắn vừa xuất hiện từ giữa không khí!” Luke kêu lên và xác nhận giả thuyết của tôi.
“Đó là sức mạnh của người đúng không, Zain?!” tôi hỏi.
“Đúng,” hắn khẽ trả lời.
Quả như tôi nghĩ. Ngay khi tôi vừa phát động ma pháp, Zain đã dịch chuyển ra đằng sau tôi hòng đâm lén. Khả năng dịch chuyển qua không gian… Điều đó giải thích cho những nước di chuyển bất khả thi trong trận chiến tôi qua. Đó là năng lực mà tôi đã thấy những ma tộc mạnh mẽ thường xuyên sử dụng. Nhưng khi một con người có thể làm được như vậy, ngay cả khi đã được hợp thể với ma tộc… Điều này chỉ có thể khả thi qua việc kết hợp ma lực thu được từ việc hợp thể với một lượng ma pháp nhất định vốn có của một con người. Nghĩa là hắn ta sẽ là một đối thủ khó nhằn.
Tôi đã suýt soát né được đòn vừa rồi nên lưỡi kiếm cửa hắn chỉ chém trúng một góc bộ đồ của tôi, nhưng lần sau có thể tôi sẽ không may mắn được như vậy. Nếu những gì người bịt mặt kia nói đúng, Zain không phải kẻ duy nhất với năng lực chết chóc trong tay. Và đó là chưa kể tới việc số lượng lũ đồ đen gấp đôi bọn tôi, ngay cả khi chúng chỉ là người bình thường thì đây cũng không phải một tình thế tốt cho chúng tôi. Ừm, trận chiến này sẽ rất là khó khăn đây.
Trong khi chúng tôi còn đang bàng hoàng trước năng lực của Zain, lũ đồ đen khá đã bắt đầu tiếp cận. Nếu năm người chúng ta cùng phối hợp thì có thể…
Nhưng trong khi tôi đang mải nghĩ vậy—Tnk!—người bịt mặt bất ngờ nhảy từ mái nhà lên trên bức tường bao. Và với một cú bật nữa, người đó biến mất vào trong khu phố bên cạnh.
Tên khốn đó bỏ mặc bọn này ở đây rồi! Tôi không phải người duy nhất khó chịu trước hành động của tên đó. Zain cũng kêu lên một tiếng bất ngờ, đứng yên tại chỗ trong khoảnh khắc.
“Raza Clover!” Ngay lúc ấy, Mileena phát động một ma pháp.
Zain nhảy lên và dễ dàng tránh được nó. “Bốn người kia, mau đuổi theo hắn! Những người còn lại, khử tất cả bọn chúng!” Theo lệnh hắn, một số gã đồ đen băng qua dãy tường và đuổi theo người bịt mặt.
À há… Ưu tiên của lũ đồ đen là bắt giữ người bịt mặt và xác định người đó biết được những gì. Việc ông ta rời khỏi đây đã giúp giảm bớt số lượng đối thủ. Nhưng ngay cả vậy, chúng tôi vẫn đang bị áp đảo về số lượng. Chúng tôi sẽ cần phải đề cao cảnh giác.
Zain, kẻ ở lại chiến trường này, lao vào tôi thêm lần nữa!
Kang! Hai ánh chớp bạc va chạm vào nhau, một âm thanh kim loại ngân vang trong không khí. Gourry đã tiến lên và đỡ đòn của Zain trước khi nó chạm được đến tôi. Rồi, như thể để đặt dấu chấm hết cho trận chiến dang dở ngày hôm trước, hai người họ bắt đầu trao đổi những đường kiếm đầy dữ dội.
Tiếc thay, tôi không có thời gian để đứng nhìn. Những tên đồ đen còn lại lao vào tấn công chúng tôi ngay lập tức. Tôi rút kiếm ra thủ thế trước kẻ đang lao vào mình. Chẳng cần phải nói, tôi cũng đang chuẩn bị một ma pháp!
Keng! Tôi đỡ đòn tấn công, đồng thời cũng hoàn tất ma pháp của mình. “Freeze Arrow!”
Phực! Tuân theo ngôn từ sức mạnh, vài chục mũi tên băng giá xuất hiện trước mặt tôi. Bình thường khi phát động ma pháp này sẽ chỉ tạo ra tầm mười mũi, nhưng đòn lần này đã qua cường hóa!
“Oái?!” Sợ hãi trông thấy trước khung cảnh ấy, gã đồ đen bật lùi về sau.
“Lên!” Tôi nhắm ma pháp của mình và khu vực có đông lũ đồ đen nhất.
Vút vút vút! Vô số những tia sáng xé toạc bầu không khí. Một cơn bão băng áp đảo mà dù nhanh đến mấy cũng không có lối thoát.
“Cái gì?!”
“Gwah!”
Đó là những tiếng thét kinh ngạc, hay đau đớn? Dù gì đi nữa, tôi nghe được một số tiếng kêu và thấy hai tên gục xuống. Băng ma pháp hẳn sẽ không có tác dụng với đám đã được hợp thể với ma tộc, nhưng trong số lũ đồ đen kia vẫn có vài tên dường như chỉ là người bình thường, và mục tiêu của tôi là lọc ra những tên đó. May thay, kế hoạch của tôi đã thành công hoàn hảo. Tôi bắt đầu chuẩn bị ma pháp tiếp theo…
Keng! Kang! Tôi có thể nghe được âm thanh kim loại ở ngay sau lưng mình. Từ lúc nào, Mileena đã đứng kề sát phía sau tôi với thanh kiếm trong tay. Cách phía trước cô ấy một khoảng, hai gã đồ đen ném gì đó về hướng tôi—có thể là dao—và chúng đều bị cô ấy đánh bật đi. Tay chúng giơ lên như thể chuẩn bị ném thêm gì đó nữa…
“Chiến đấu như những người đàn ông đi!” Luke hét lên và vung kiếm. Vút! Luồng gió phát ra từ thanh ma kiếm của anh ấy thổi bay lũ áo đen.
Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc đó… “Fell Zaleyd!” Mileena xướng chú, phóng ra một tia sáng trắng và loại bỏ một tên!Khả năng phối hợp của họ thực sự rất tuyệt vời. Dường như sợ hãi trước việc chúng tôi đánh bại đồng bọn của chúng nhanh đến mức nào, một vài gã áo đen trông có vẻ do dự… nhưng những kẻ khác vẫn sẵn sàng để lao vào chiến đấu. Có phải là do chúng ngoan cố hay đó là sự tự tin vào sức mạnh ma tộc bên trong mình? Có thể cho rằng, mặc dù số lượng lũ đồ đen đã giảm đi trông thấy, chúng tôi vẫn còn phải đối mặt với kha khá những địch thủ đáng gờm.
Vậy… nếu mình làm thế này thì sao?! Tôi phát động ma pháp mà mình đã chuẩn bị sẵn.
“Fireball!” Thông thường, ma pháp này sẽ phát nổ khi va chạm phải thứ gì đó, nhưng tôi đã chỉnh sửa câu chú đôi chút.
“Phá!” Tôi búng tay, và rồi… Bùm! Chiêu Fireball nổ tung ở phía trên cao, tạo ra những đóa hoa đỏ thẫm trong bầu trời đêm.
Hai ngày trước, người giấu mặt đã buộc lũ đồ đen phải rút lui bằng việc chỉ ra rằng cuộc chiến đó sẽ gây huyên náo đến mức nào. Vậy nếu tôi cố ý gây hỗn loạn ngay tại đây thì sao? Tôi cá rằng việc đó sẽ đuổi chúng đi lần nữa.
“Đồ đần! Giờ không phải lúc để pha trò đâu!” Luke không hề hiểu ra kế hoạch của tôi mà quát nạt. Việc đó đúng là đã khiến cho lũ đồ đen dừng lại, tuy nhiên…
Chỉ trừ một tên.
“Graaah!” Một tên cất tiếng gầm dã thú và lao vào Mileena. Hắn ta liên tục tấn công với những đòn mang theo sức mạnh của một cuồng nhân.
“Tch…!” Phải xoay sở làm chệch hướng những đòn tấn công, Mileena đang chầm chậm bị đẩy lui.
“Này! Tránh xa Mileena của ta ra!” Luke gầm lên, xông vào hỗ trợ cô ấy (và đồng thời cũng lén nhét vào vài lời ngộ nhận vô liêm sỉ).
“Tôi không phải là của anh,” Mileena bình tĩnh bác bỏ mặc cho mình đang gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, trong khi đó thì tôi đang chuẩn bị một ma pháp. Tôi muốn hỗ trợ Gourry và Mileena, nhưng tôi không thể làm gì nhiều khi họ đang bị mắc kẹt trong tầm cận chiến. Có khả năng cao rằng tôi sẽ vô tình đánh trúng một trong hai người họ.
Vậy thì mình nên xử lũ đồ đen còn lại thôi nhỉ? Tôi chuẩn bị phát động ma pháp của mình… và vào lúc đó, tôi bất ngờ nghe được một tiếng kêu.
“Cái gì thế hả?!” một ông lão bên đường lớn tiếng—dường như là một người dân bị thu hút bởi tiếng ồn ào.
“Tch…” Zain trông có vẻ khó chịu và lui khỏi Gourry.
Tuyệt! Thành công rồi! Nếu chúng tôi có thể thu hút một đám đông lớn, lũ đồ đen sẽ bị buộc phải rút lui!
Hoặc đó là những gì tôi nghĩ. Gã đồ đen đang tấn công Mileena không hề phản ứng như vậy. Hắn đúng là có rời khỏi khu vực giao chiến, nhưng…
“Lão đang cản đường tao đấy,” hắn bình thản nói. Tay trái hắn phất một cái.
“Geh!” Ông lão ấy thét lên một tiếng cuối cùng trước khi đổ gục xuống đường.
Cái gì…?!
“Mày đang làm cái quái gì thế Zord?!” Zain tiếp cận hắn.
“Loại bỏ nhân chứng!” gã áo đen tên Zord đáp lại với vẻ hân hoan tới khó chịu. “Bất kì kẻ nào dám xen ngang vào cuộc chiến của chúng ta phải chết!”
“Mày điên rồi à?! Mày chỉ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi! Ông ta sẽ không phải người duy nhất sẽ tới đây đâu!”
“Vậy thì tao sẽ giết toàn bộ bọn chúng!” Zord nói, tay trái của hắn vung lên… về phía tôi!
Cảm nhận được một mối nguy không thể tả nổi thành lời, tôi nhảy sang một bên. Một lưỡi dao vô hình cắt đứt một đoạn tóc của tôi.
Bím tóc xinh đẹp của mình! Sao ngươi dám?!
Nhưng giờ không phải lúc tỏ ra keo kiệt. Vừa rồi hẳn là cùng một đòn mà hắn đã dùng để sát hại ông lão vô tội đó. Ban đầu tôi nghĩ đó là một con dao ném, nhưng tôi không hề thấy bất kì cái gì bay giữa không trung cả. Ngọn tóc của tôi vừa rồi vẫn ở đó và chỉ thoáng sau đã liền bị cắt đứt.
Hẳn là một xung kích vô hình… Zord đã tạo ra một xung kích cỡ con dao khi hắn vung tay.
Không hay chút nào đâu! Tôi nghĩ. Quan sát chuyển động của Zord và né khi hắn trông có vẻ chuẩn bị tấn công sẽ là cách duy nhất để đối đầu với hắn ta. Nhưng với những kẻ địch khác ở quanh, tôi không thể nào chỉ tập trung vào một mình hắn được. Nói cách khác, chúng tôi sẽ phải loại bỏ hắn trước tiên!
Tôi phát động ma pháp của mình, một đòn Blast Ash, ngay cả khi biết rằng bọn chúng có thể dễ dàng tránh được chúng! Đừng có để bị dính phải đấy, Mileena!
“Blast Ash!” Tôi nhắm thẳng vào lưng của Zord.
Hắn ta chắc hẳn phải nhận ra đòn tấn công nhắm tới mình—hoặc hắn có linh cảm rất tốt—bởi hắn chạy về phía trước để tránh nó. Tuy nhiên, ngay khi ấy, Luke nhảy bổ vào hắn ta! Vút! Với một đường kiếm chuẩn xác, anh ấy chém sâu vào phía bên mạn sườn của Zord.
Tuyệt! Giờ chúng ta chỉ cần— Nhưng tôi đã ăn mừng quá sớm. Zord ngay lập tức vung thanh kiếm của mình vào Luke với một tốc độ cho thấy hắn hoàn toàn không hề hấn gì trước vết thương kia.
“Hả?!” Mặc cho sự bất ngờ, Luke vẫn kịp thời đỡ đòn tấn công. “Làm thế quái nào…?!”
“Wahaha! Mày sẽ cần nhiều hơn thế để giết được tao đấy!”
G-Gượm đã nào! Tên đó sống dai quá! Nếu không loại bỏ hắn ta nhanh chóng thì bọn tôi sẽ gặp rắc rối! Thế nhưng trước khi tôi kịp đưa ra nước đi tiếp theo…
“Rút lui!” Zain gầm lên.
Những gã đồ đen khác ngay lập tức lùi lại. Tất cả bọn chúng ngoại trừ Zord.
“Zord!” Zain quát mắng.
“Muốn thì cứ về đi! Tao vẫn chưa xong ở đây!” hắn đáp lại đầy điên loạn.
Lời khuyên khôn ngoan này: Đừng trao siêu sức mạnh cho lũ điên. Hay… có phải sự điên loạn của hắn là tác dụng phụ của việc hợp nhất với ma tộc?!
“Mày nghĩ ngài ấy sẽ nghĩ gì trước sự bất tuân này?!” Zain lớn tiếng.
Giật! Lời đe dọa đó dường như đã đến được tai Zord. Hắn ta lùi lại, giữ khoảng cách với chúng tôi và vội nói, “D-Được! Tao xin lỗi!”
Hả? Giờ hắn trông có vẻ hoàn toàn vâng lời.
“Đi thôi.”
Với mệnh lệnh thứ hai của Zain, toàn bộ lũ đồ đen biến mất vào trong bóng tối. Zain rút lui cùng với chúng, để lại bốn chúng tôi với một đám đông hóng chuyện ngày một lớn hơn.
“Sao cũng được… chúng ta cũng nên rời đi thôi,” tôi nói.
“Phải.” Mileena gật đầu đáp lại. “Chúng ta nên đến một nơi nào đó để có thể nói chuyện trong yên tĩnh.”
“À há… ra mọi chuyện là như thế,” Luke cau có thì thầm và nhấp ly rượu vang sau khi tôi kết thúc câu chuyện của mình.
Sau khi lũ đồ đen rút lui, Gourry và tôi quay về quán trọ, thu dọn đồ đạc và rời ra xa khỏi khu vực trung tâm của thành phố. Sau đó chúng tôi đến quán trọ đồng thời cũng là quán rượu này (nơi đây trông tồi tàn đến kì lạ, dù trông không có vẻ cũ kỹ đến mức đó) tại một khu phố ngoại ô. Những tòa nhà quanh đây trông có vẻ được xây lên chỉ để tạm bợ mà không có chút quy hoạch đô thị nào, mang tới cho người ta cảm giác của một khu ổ chuột. Nơi đây cũng đầy rẫy những kẻ mờ ám và đáng ngờ—một nơi ẩn náu hoàn hảo.
“Vậy chúng ta có thể chắc chắn rằng nhiếp chính ở cùng phe với lũ đồ đen rồi à?” Luke hỏi.
“Dường như là như vậy,” tôi đáp lại và cắn vào miếng bánh mì kẹp cá hồi tôi đặt từ thực đơn khuya của quán.
“Tch. Hắn ta thực sự đã qua mặt được chúng ta hử?” anh ấy bực tức nói.
Mileena điềm tĩnh xen vào, “Không phải chúng ta. Chỉ mình anh thôi.”
“Hả?” Luke trông hoàn toàn bất ngờ trước điều đó. “C-Chờ đã… Anh tưởng em tin vào nhiếp chính chứ, Mileena.”
“Tại sao lại thế? Tôi chúa ghét đám tóc đỏ.”
“C-Chà… vậy khá là phân biệt đối xử đấy…”
“Không phải cô là người đã nhận công việc vệ sĩ sao?” tôi lên tiếng hỏi. Tôi khá chắc đó là những gì Luke đã bảo mình.
“Đúng. Nhưng tôi có lí do của riêng mình.” Nữ pháp sư tóc bạc bắt đầu giải thích với giọng nói bình tĩnh của mình…
Nhiều ngày trước, tại một thành phố không quá xa nơi này, Mileena—khi đó đã chán ngấy với mấy trò tình tứ hết thuốc chữa của Luke (chính lời của cổ đấy)—quyết định rời khỏi quán trọ và đi dạo. Vào lúc đó, cô ấy bắt gặp một người nhận rằng mình là đầy tớ của lãnh chúa Langmeier của thành phố Solaria. Anh ta nói rằng ngài lãnh chúa đã bị chiếm ngôi vị, và rằng cả gia đình của ông ấy sẽ bị sát hại nếu không ai làm gì. Anh ta bảo mình đang trên đường báo cáo lại cho nhà vua và cần người bảo hộ trong hành trình đó.
Mileena đã từ chối thỉnh cầu của anh ta. Không phải vì cô ấy ghét những công việc nhàm chán (không như anh bạn Luke mè nheo), mà bởi cô ấy nghi ngờ câu chuyện của người đàn ông kia. Dĩ nhiên, điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Ai lại đi than khóc với một lính đánh thuê ngẫu nhiên trên đường—mà thậm chí người đó vẫn chưa được thuê—về việc lãnh chúa của mình đã bị lật đổ chứ? Mileena đã nghĩ rằng đó chỉ là một trò lừa đảo.
Nhưng ngày hôm sau, khi cô ấy thấy chính người đàn ông đó nằm chết trên đường, cô ấy đã tự hỏi… Có phải người đàn ông đó đã nói thật? Có phải anh ta đã kể lại cho cô ấy trong cơn tuyệt vọng khi biết rằng những kẻ truy đuổi sẽ sớm bắt kịp được mình? Có phải đó là những nỗ lực cuối cùng để thông tin ấy không bị mang xuống mồ cùng với mình? Mileena đã tới Solaria để tự mình tìm hiểu.
“Nhưng nếu tên nhiếp chính đã có trong tay lũ đồ đen rồi thì tại sao còn thuê thêm hai người nữa?” Gourry hoài nghi hỏi sau khi Mileena kết thúc câu chuyện của mình.
“Có thể hắn là dạng người cơ hội,” cô ấy đáp và nhấp một ngụm trà pha rượu vang. “Tôi muốn ở lại lâu đài để điều tra thêm, nhưng giờ thì tình thế đã đổi thay.”
“À, vậy cô cũng đang điều tra thì đụng phải bọn này đúng không?” tôi nhớ lại chuyện đó và trầm ngâm.
Mileena im lặng gật đầu.
“Có một người nằm trong căn phòng mà bọn tôi đột nhập vào,” tôi nói. “Ông ấy đã bị đầu độc.”
Giật. Chân mày của Mileena khẽ nhướng lên.
“Tôi đang nghĩ rằng… đó là lãnh chúa Langmeier.”
“Vậy ông ấy thực sự đã bị tước đoạt ngôi vị,” Gourry nhăn mặt nói. “Chờ đã, vậy tên Lavas kia thực ra là ai?”
“Kẻ thù của chúng ta—đó là những gì tôi có thể nói được,” Luke nói một cách thản nhiên. “Nhưng người mà tôi đang thắc mắc bây giờ là tên bịt mặt đó. Ông ta thực sự là ai?”
“Chà… ít nhất thì có lẽ không phải kẻ thù của chúng ta,” tôi nói.
“Cô có chắc không vậy? Nếu ông ta là một gián điệp được nhà vua phái đi và chỉ đang sử dụng chúng ta để cầm chân Lavas thì sao? Hay nếu con trai khác của lãnh chúa, Veisam, đã sống sót thoát được khỏi lâu đài và tên đó phục vụ cho anh ta? Điều đó sẽ giải thích vì sao ông ta lại biết nhiều đến vậy. Nếu đó là quan điểm của ông ta, có thể ông ta sẽ không làm gì chừng nào chúng ta còn hữu dừng… và ném chúng ta vào hang cọp ngay khi Lavas đã bị xử xong.”
“Cũng phải. Vậy chúng ta vẫn sẽ chưa xếp ông ta vào hàng đồng minh.”
“Đó sẽ là nước đi khôn ngoan nhất,” Luke nói, liếc nhìn sang Mileena và gãi đầu, “sẽ là nói lời tạm biệt với Solaria, đến báo cao cho quốc vương những gì đang diễn ra và để phần việc còn lại cho ông ấy.”
“Nếu muốn thì anh có thể làm vậy. Nhưng tôi sẽ không đi cùng anh đâu,” Mileena nói đầy gay gắt.
“Mileenaaa…” Luke năn nỉ với đôi mắt đẫm nước.
“Cho tôi hỏi một câu được không? Chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Gourry hỏi, đôi mày nhăn lại mong chờ câu trả lời từ tôi.
Dĩ nhiên, không thể để cậu ta thất vọng, tôi nở nụ cười tươi. “Vẫn như mọi khi với bất kì kẻ nào dám gây sự với chúng ta thôi, cho dù có là chó mèo chim chuột hay cả một nhiếp chính!”
“Vậy tất cả đã được quyết định,” Mileena nói, sắc mặt của cô ấy vẫn không chút thay đổi.
Luke cười u ám. “Vậy chúng ta chờ đợi mọi chuyện lắng xuống và phản công?”
“Đừng nhát chết như vậy chứ,” tôi nói, đứng bật dậy sau khi ăn xong phần bánh mì của mình. “Chúng ta sẽ nện búa ngay khi thép vẫn còn đang nóng!”
Solaria đêm hôm đó vẫn bận rộn như bao thành phố khác. Chuyện đó cũng phải thôi khi mà rắc rối đã xảy ra liên tiếp hai đêm liền. Địa điểm giao chiến trước đó của chúng tôi đang tràn ngập những người tới hóng chuyện, cũng như các cảnh vệ đang kéo về hướng đó để điều tra hiện trường và ngăn cản trở đi lại.
Chúng tôi quan sát toàn bộ những điều đó trong khi bay trên bầu trời tối. Chúng tôi đang lần tới tòa kiến trúc trông giống một ngôi đền mà tôi cùng với Gourry đã đột nhập vào trong nhiệm vụ nho nhỏ đầu tiên, nhưng lần này đã có một số sự thay đổi. Đầu tiên, đội của chúng tôi có thêm người… Và quan trọng hơn, đây không phải nhiệm vụ lén lút. Chúng tôi đến để gây chiến.
Tôi nghĩ rằng dưới đó hẳn phải có một cơ sở khá quan trọng… Có thể là một cơ sở để chế tạo những ma nhân như Zain và Zord. Chúng tôi cần tìm và nghiền nát nó.
Dĩ nhiên, cách nhanh nhất để kết thúc mớ rắc rối này sẽ tiến thẳng tới lâu đài, bắt giữ Lavas và bắt hắn phải thú nhận tội ác. Thực ra, đó là kế hoạch ban đầu của tôi, nhưng Mileena đã xùy-xùy nó. Dễ thấy rằng Lavas là đối tượng tình nghi số một, nhưng chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng vững chắc chống lại hắn. Cô ấy lo rằng nếu chúng tôi nhắm tới Lavas và hóa ra hắn lại không phải kẻ chủ mưu, chúng tôi sẽ rơi vào tình huống khó xử.
(Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần “Teehee, úi chết! Nhầm người rồi!” là đủ để né tránh trách nhiệm, nhưng Mileena cũng đã xùy-xùy ý đó.)
Do đó, chúng tôi chuyển mục tiêu sang những tòa nhà ở trung tâm thành phố. Cho dù Lavas có phải kẻ đứng sau hay không, chúng dường như rất quan trọng đối với lũ đồ đen. Phá hủy một trong số đó có thể giúp chúng tôi giáng một đòn mạnh nên lực lượng của chúng, và nếu mọi chuyện thực sự suôn sẻ, chúng tôi thậm chí sẽ có thể xác định danh tính của kẻ đứng sau và thu thập một số bằng chứng về cuộc đảo chính.
Ngoài ra cũng có thể bây giờ Zain và đồng bọn còn đang báo cáo lại cho cấp trên, vậy nên chúng sẽ không có mặt ở đó để canh gác. Khó có khả năng bọn chúng sẽ ngờ rằng bọn tôi phản công sớm đến vậy, nghĩa là canh phòng ở các căn cứ sẽ khá lỏng lẻo. Đúng là một cơ hội vàng!
“Nó kia rồi!” tôi khẽ nói—với “nó” ở đây là tòa nhà trông giống một ngôi đền với mái vòm.
Tôi dẫn nhóm của mình lại gần hơn. Do trời tối và bong bóng gió làm biến dạng hình ảnh, tôi khó có thể chắc được, nhưng dường như nơi này có ít lính canh hơn so với trước. Bốn người chúng tôi cùng đáp xuống trên mái.
“Mileena, tạo một kết giới gió đi,” tôi nói.
“Vì sao?”
“Cách âm.” Cô ấy nhanh chóng hiểu ý, xướng chú và tạo một lớp bong bóng gió bao bọc lấy mọi người. Về phần tôi… “Dam Blas!”
Bùm!
Đòn tấn công của tôi phá xuyên qua lớp mái với một tiếng nổ lớn, nhưng bong bóng gió của Mileena đã ngăn chặn được hầu hết âm thanh. Chúng tôi đáp xuống bên trong của tòa nhà qua cái lỗ vừa được tạo ra. Phía trong đây vẫn tối như lần đột nhập trước đó, nhưng lần này, chúng tôi không cần phải giữ im lặng. Ngay khi tôi vừa định phát động Lighting…
Rầm!
“Cái gì đấy?!”
“Các người là ai?! Đứng im lại đó!”
Cánh cửa dẫn ra bên ngoài mở tung, đội canh gác tràn vào và vây lấy chúng tôi.
“Không thể nào!” tôi kêu lên. “Chúng ta đã làm giảm thanh rồi mà!”
“Bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng đá vụn rơi xuống, đồ đần,” Luke thì thầm đáp lại.
À… cũng phải. Bong bóng gió của chúng tôi chỉ ngăn âm thanh thoát ra từ trên mái, nó hoàn toàn không hề làm được gì với đống đá vụn rơi xuống mặt sàn phía dưới. Việc đó, ừm… có lẽ đã gây ra rất nhiều tiếng động…
Chà, sao cũng được! Chuyện đã qua rồi thì trách làm gì?
Tôi nhanh chóng chuẩn bị một ma pháp, nấp đằng sau dãy ghế, rồi quay về phía những binh lính. “Sleeping!”
Toàn bộ bọn họ nhanh chóng đổ sụp xuống đất. Việc họ có thể bị ru ngủ dễ dàng đến vậy cho thấy rằng trong số đó không có bất kỳ ma nhân nào như Zain và Zord.
Càng lúc càng có nhiều lính gác tiến vào, nhưng tôi và Mileena dùng ma pháp để khiến hầu hết bọn họ chìm vào giấc ngủ. Bất kỳ ai vượt qua đều bị Luke và Gourry đánh bất tỉnh. Ít lâu sau, trong nhà thờ đầy ắp những lính gác ngáy ngủ và không còn bất kì viện quân nào nữa.
Lần trước ở đây có hai gã đồ đen, nhưng có lẽ chúng đã bị điều đi để tìm chúng tôi và giờ vẫn chưa về. Có thể chúng đang ẩn nấp vì lí do gì đó. Hoặc có thể chúng đang trốn trong cơ sở chính dưới lòng đất và chờ đợi chúng tôi…
Dù gì đi nữa, tôi phát động thêm một ma pháp khác. “Lighting!”
Póc! Quả cầu ánh sáng tôi ném lên trên đầu lơ lửng và chiếu sáng căn phòng. Những hàng ghế gỗ, một lối đi ở giữa… và ở đầu bên kia là một bệ thờ lớn với một bức tượng thần phía sau. Tòa nhà này thực sự có thể dùng làm nơi phục vụ việc thờ phụng. Nếu không phải do toàn bộ chỗ canh gác, tôi sẽ không bao giờ để mắt tới nó.
Có thể quanh đây có một cánh cửa ẩn nào đó, nhưng chúng tôi không có thời gian để tìm nó theo cách thông thường. Tôi bắt đầu xướng chú… “Dam Blas!”
Bùm! Đòn tấn công cường hoặc của tôi phá xuyên qua lớp sàn! Và dưới đó là… đất.
“Tch. Không phải ở đây à?” Tôi đã mong rằng mình sẽ trúng mánh ngay lần thử đầu tiên. Tôi chuẩn bị ma pháp thêm một lần nữa.
“Này… em không có định phá nát mặt sàn cho tới khi tìm được đường xuống đấy chứ?” Gourry hỏi.
Dĩ nhiên tôi không hề có ý đó. Tôi đặt tay lên lớp đất lộ ra sau đòn vừa rồi… “Bepheth Bring!”
Đây là một ma pháp đào hầm, tôi dùng nó để tạo ra một cái hố dài và hẹp xuống lòng đất. Tôi đang nghĩ rằng nếu mình phát động nó theo nhiều hướng khác nhau, chúng tôi đến một lúc nào đó sẽ nối được đến căn cứ dưới lòng đất. Nhưng tôi thậm chí còn không cần phải thi triển thêm một lần thứ hai. Tôi đã có thể thấy ánh sáng ở đầu bên kia của hố.
“Tìm được rồi.” Căn cứ này dường như được giấu ở khá sâu bên dưới. Tôi phát động ma pháp thêm lần nữa để nới rộng cái lỗ ra, và sau đó… “Thực ra thì từ từ đã.” Tôi đang định dùng Levitation để xuống, nhưng tôi đổi ý và chuyển sang một câu chú khác. Từ bên trên, tôi thả xuống… “Fireball!”
Phừng! Sau khi ngọn lửa bên dưới lắng xuống, Luke và Mileena hạ xuống dưới hầm. Gourry và tôi đi theo sau.
Ở bên dưới là một dãy hành lang trống, hai bên là những bức tường trắng bị xém đen một phần từ Fireball của tôi. Tôi dùng ma pháp vừa rồi để đề phòng trường hợp có kẻ địch ở bên dưới mai phục, nhưng quanh đây không thấy có bóng dáng kẻ địch nào. Dù vậy, tiếng động vừa rồi có thể sẽ thu hút bọn chúng tới đây, và đối mặt với những kẻ chuyên ném dao trong không gian hẹp thế này sẽ đưa bọn tôi vào thế khó. Nói cách khác, chúng tôi cần phải di chuyển!
Tôi xướng một ma pháp khác, và… “Dam Blas!” tôi phát động nó lên một bức tường theo linh cảm.
Bùm! Và… trúng mánh rồi! Ma pháp của tôi tạo ra một cái lỗ lớn và làm lộ ra một căn phòng lớn ở đầu bên kia. Tôi ngay lập tức lao vào trong…
“C-Cái gì?!” Bên trong có tổng cộng năm pháp sư. Họ hướng ánh mắt bối rối và sợ hãi về phía tôi.
Ừm, tôi gọi họ là pháp sư, nhưng dựa vào ngoại hình và dáng điệu, bọn họ trông giống dạng nghiên cứu hơn là dạng chiến đấu. Và họ cũng không phải những người duy nhất ở đây.
Chà… dùng từ “người” vẫn còn là nói quá. Trong phòng có vài chục bể pha lê dùng trong việc nuôi dưỡng chimera. Và ngủ đông trong thứ nước sự sống… có lẽ là thành quả từ thí nghiệm hợp thể giữa nhân loại và ma tộc. Những người đàn ông trông giống như nửa người nửa tiểu ác ma. Những người phụ nữ với toàn bộ phần cơ thể bên dưới bị méo mó. Và… trẻ em, cũng bị biến dạng như trên.
Có thể thấy rõ rằng không một ai trong số đó tình nguyện để trở thành như vậy.“Thứ đốn mạt…!” Luke nổi điên lên, túm lấy cổ của một tên pháp sư gần đó.
“A! Á!” Một pháp sư ở phía bên kia căn phòng cố với lấy tay nắm cửa, và…
Phập! Thanh kiếm của Luke đâm xuyên qua lưng của tên đó. Gã pháp sư đổ sụp xuống đất.
“Tao sẽ giết bất cứ tên nào dám động đậy,” Luke nói với giọng trầm, cho thấy rõ rằng lúc này anh ấy đang nghiêm túc tới mức nào. Toàn bộ các pháp sư đều đứng im. Anh ấy quay sang kẻ mình đang túm cổ và nói, “Nói cho tao biết tất cả mọi thứ, hoặc tao sẽ bẻ từng ngón tay của mày. Nếu mày vẫn không chịu nói, tao sẽ giết mày và tra hỏi tên tiếp theo.”
Ánh mắt của ảnh đang cực kỳ nghiêm túc. Dường như anh ấy sẽ thực sự làm vậy nếu chúng tôi để yên… Và sau khi chứng kiến những gì bên trong bể thí nghiệm, không ai trong số chúng tôi muốn ngăn anh ấy lại.
“D-Được! Tôi sẽ nói!” Nhận ra rằng im lặng sẽ không thể cứu được hắn (hoặc có lẽ do hắn là một tên nhát gan), gã pháp sư sẵn sàng chịu khai. “Họ… Họ ép chúng tôi thực hiện thí nghiệm ở đây! Thí nghiệm ép buộc con người trở thành vật chứa cho ma tộc được triệu hồi từ thế giới tinh thần!”
Hửm? Những lời của gã pháp sư làm tôi gợi nhớ về thứ gì đó.
“Chúng tôi nghiên cứu điều gì sẽ xảy ra nếu dùng những con người vẫn chưa phát triển một bản ngã mạnh mẽ—trẻ em—làm vật chủ, sự khác biệt trong thể chất, độ tương thích… ngoại hình khi sử dụng nam so với nữ, người lớn so với trẻ em…”
“Tao cóc quan tâm bọn mày đang nghiên cứu cái gì,” Luke rít lên, cắt ngang những lời càm ràm sợ hãi của hắn. “Ai là kẻ đứng sau?”
Gã pháp sư lưỡng lự một lúc rồi nói, “N-Ngài Lavas.”
À ha!
“Hiểu rồi. Vậy tay nhiếp chính đã ra lệnh cho bọn mày thực hiện những thí nghiệm ghê tởm lên người dân.”
“Tôi… Tôi chỉ nghe theo lệnh thôi! K-Không phải lỗi của tôi!” gã pháp sư kêu lên, phủi bỏ mọi trách nhiệm của bản thân.
“Ồ?” Sắc mặt Luke trở nên nguy hiểm. “Tao dám chắc rằng những người phụ nữ và trẻ em ở kia cũng không hề muốn trở nên như vậy. Mày nói rằng mình không liên quan chỉ vì đó là mệnh lệnh thôi? Vậy nếu tao giết mày theo lệnh của người khác thì cũng không sao nhỉ? Đó không phải lỗi của tao, phải chứ?”
“Cái—”
Toàn thân gã pháp sư co giật. Gourry và tôi há hốc miệng. Tôi không biết anh ấy giấu ở đâu, nhưng Luke lấy ra một con dao gặm từ tay còn lại và cắm sâu và ngực của gã pháp sư.
Bịch… Luke thả tay ra, gã pháp sư nằm gục xuống đất.
“Đi quá xa rồi đấy, Luke,” Mileena bình tĩnh nói.
“Em không thấy những gì chúng đang làm ở đây sao, Mileena?!” anh ấy giận dữ nói mà không có chút vẻ e sợ thường ngày. “Hắn nói rằng mình chỉ đang ‘làm theo lệnh’! Lũ khốn này thậm chí còn không nghĩ những gì mình đang làm là sai!”
“Chúng ta có vấn đề đáng lo hơn vào thời điểm hiện tại.”
Luke nghiến răng trước những lời của Mileena. “Chứng kiến toàn bộ chuyện này… Quá đủ để khiến một người căm thù cả nhân loại…”
“Tôi là một con người. Anh cũng vậy.”
Lời của cô ấy dường như đã phần nào hạ bớt sự căng thẳng trên đôi vai của Luke. “Ừm… có lẽ vậy. Vậy chúng ta làm gì với lũ còn lại đây?” Anh ấy liếc sang đám pháp sư còn lại, chúng bất chợt co rúm lại trong sợ hãi. Sau đó...
"Sleeping!" Ma pháp của tôi khiến tất cả họ chìm vào giấc ngủ. “Tạm thời sao chúng ta không để bọn chúng lại đây nhỉ?”
“Được,” Luke nói đắng ngắt. Dường như anh ấy vẫn còn chưa hết giận, nhưng anh ấy không thấp hèn đến mức ra tay hạ sát những kẻ đang ngủ.
“Thôi lo về lũ dòi bọ này đi. Giờ khi đã biết được rằng Lavas là kẻ chủ mưu, đến lúc cho hắn một trận rồi! Chúng ta sẽ để đám này làm món tráng miệng sau.”
“Nhưng… anh không nghĩ chúng ta có thể rời đi luôn được đâu,” Gourry nói, nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên tường dẫn ra hành lang.
“Kẻ địch?!”
“Ừm. Đang tới đây.” Cậu ấy rút kiếm ra đối diện với hành lang. “Anh vẫn chưa thấy được gì và chúng đang che giấu sự hiện diện, nhưng… anh nghĩ chúng ta bị bao vây rồi.”
“Cậu có thể phát hiện ra hết từng đó ư?” Luke hoài nghi nhìn Gourry.
Phần còn lại chúng tôi đều không cảm nhận được gì, nhưng linh cảm của Gourry đến giờ vẫn chưa từng sai một lần nào. Chà, nếu chúng ta đã bị bao vây thì cách đối phó tốt nhất sẽ là gì?
Biết rồi! Tôi nhanh chóng chuẩn bị một ma pháp.
“Được, mau làm thôi! Tôi cũng đang cần người để xả giận!” Luke, có hơi quá hào hứng trước thông tin này, đi về phía cánh cửa và lấy lại thanh kiếm từ xác của tên pháp sư. Ngay khi đó…
Bùm! Cánh cửa bị thổi bay—dường như là do ma pháp Dam Blas từ bên ngoài. Gourry đã đúng!
Ngay lúc ấy, tôi phát động một rào chắn gió về phía cảnh cửa bằng ma pháp mình chuẩn bị sẵn. Phừng! Lớp bong bóng bị rung động với những ánh lửa. Ai đó từ bên ngoài đã phòng một đòn Fireball vào đây!
Nói cách khác, ý đồ của kẻ địch là cho nổ tung cánh cửa rồi ngay lập tức ném Fireball vào để xử gọn toàn bộ chúng tôi—bao gồm cả những pháp sư của chúng đang kẹt lại trong phòng. Bọn chúng hẳn cũng đã dàn dựng sao cho nếu chúng tôi nhảy qua cái hố trên tường phía đối diện để tránh lửa, chúng tôi sẽ bị hứng mưa dao từ những kẻ đứng ở hai bên hành lang. Lý do đòn tấn công của chúng trễ một lúc là để có thời gian chuẩn bị xong bẫy. Tiếc thay, linh cảm của Gourry lại quá sắc bén!
Ngay khi ngọn lửa lắng tan đi và tôi hạ lớp rào chắn gió xuống, tôi quay sang và thấy Gourry lao qua cánh cửa. Luke và Mileena nhìn nhau, gật đầu và đuổi theo sau. Tôi cũng định đi theo… nhưng tôi chợt nảy ra một ý. Tôi phát động một ma pháp để chuẩn bị một cái bẫy nho nhỏ trước khi rời khỏi phòng này.
Khi bắt kịp với những người còn lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng còn lớn hơn trước đó. Đây hẳn là một phòng thí nghiệm, phía trong là hàng những thiết bị kì lạ và những bể thí nghiệm khác. Đúng như tôi nghĩ, bên trong đây có khoảng mười gã đồ đen. Có thể do chúng đã hạ thấp cảnh giác khi cho rằng chúng tôi đã bị kết liễu, hoặc cũng có thể do bọn chúng chiến đấu dở tệ, bởi khi tôi đi qua cánh cửa thì hai trong số chúng đã nằm đất rồi.
Sợ hãi trước những đường kiếm điêu luyện của Gourry, một tên đồ đen lùi lại, và…
Vút! Bất chợt, một tên khác—lao ra từ phía sau một bể thí nghiệm trống—tiếp cận Gourry từ phía bên! Tuy nhiên, chỉ vậy thôi là chưa đủ!
Gourry lùi lại nửa bước, tạo khoảng cách nhỏ giữa cậu ấy và gã đồ đen, rồi dùng chân trái làm trụ xoay. Cậu ấy tận dụng quán tính để tạo thành một nhát chém vào bụng gã ta, và khi tên đó gục xuống, Gourry đã hắn vào một kẻ tấn công khác!
Kẻ đó đỡ lấy xác chết đồng đội của mình theo phản xạ, và ngay khi đó… Gourry chớp thời cơ chém hạ cả hai.
Trong khi ấy, Luke và Mileena phối hợp và đánh bại một tên đồ đen khác, và tôi hoàn thành ma pháp của mình… Ầm!
“Wah?!” một tiếng kêu hoảng hốt phát ra từ đằng sau chúng tôi cùng với tiếng động lớn.
Ha! Bắt được rồi!
“Fireball!” Tôi quay sang và phát động ma pháp mình đã chuẩn bị lên những kẻ lọt bẫy sập của tôi.
Phừng! Chẳng cần phải nói, bọn chúng không thể nào tránh được. Chúng lĩnh trực diện vụ nổ và bị nướng chín.
Tất cả đều nhờ một trò nho nhỏ mà tôi đã chuẩn bị trước đó. Đoán rằng lũ ngoài hành lang sẽ tràn vào, tôi dùng Bepheth Bring lên mặt đất ngay trước cái hố trên tường trong phòng trước để đào một cái hố sâu. Sau đó tôi phủ một lớp sàn lên trên—chỉ vừa đủ để khiến nó sập xuống ngay khi có người bước lên. Lũ đồ đen ngoài hành lang, nhận ra rằng chiêu Fireball trước đó không có tác dụng và sâu hơn bên trong đang xảy ra giao chiến, hẳn đã lao vào trong hoảng loạn.
Thật không may, cái bẫy này chỉ loại bỏ được một phần nhỏ trong số chúng. Sớm sẽ có thêm kẻ địch đến từ phía đó. Nghĩa là tôi sẽ phải giao lũ đồ đen trong phòng lại trong đồng đội trong khi mình lo liệu đối thủ đổ ra từ phía sau! May thay, đến giờ trong lũ đồ đen dường như vẫn chưa có kẻ nào được hợp thể với ma tộc, nhưng chúng có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Tôi cần phải giảm bớt số lượng kẻ thù khi còn có cơ hội!
“Blast Ash!”
Vwmm! Ma pháp của tôi loại bỏ thêm vài tên đồ đen xuất hiện từ phía hành lang. Dĩ nhiên, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này thì kẻ tiếp theo hẳn sẽ phóng Fireball hoặc chiêu thức tầm xa vào phòng. Nghĩa là…
Tôi chuẩn bị một ma pháp khác. Rồi, như thể chờ đợi tôi hoàn tất ma pháp của mình, một gã đồ đen xuất hiện từ phía bên kia bức tường vỡ. Trong tay hắn là một quả cầu phát ra ánh sáng cam.
Biết ngay mà! Bởi tôi đã đoán trước nước đi này…
“Fireball!” hắn kêu lên.
“Diem Wind!” tôi đồng thời phát động ma pháp.
Ma pháp của cả hai được thi triển cùng lúc. Một chiêu Fireball thông thường không chỉnh sửa chỉ là một quả cầu ánh sáng phát nổ và rải lửa ra khi va chạm với thứ gì đó. Tuy nhiên, quả cầu đó không đủ mạnh để vượt xuyên qua chiêu Diem Wind của tôi.
Gã đồ đen giật nảy mình. Hắn hẳn không hề nghĩ rằng đòn Fireball mình phóng ra sẽ bị bật ngược lại về phía mình. Ngay cả khi cố chạy, hắn sẽ không thể nào đi được xa trước luồng gió ma pháp của tôi tạo ra. Kết quả là…
Bùm! Chiêu Fireball nướng chín chính người tạo ra nó.
Được rồi! Như vậy hẳn sẽ cầm chân được những kẻ ngoài hành lang!
Nhưng trong chuẩn bị ma pháp tiếp theo, tôi chợt cảm nhận được sát ý ở gần. Và rồi, bất chợt… một bóng đen xuất hiện tại phía góc phòng.
Năng lực dịch chuyển qua không gian…
“Zain!”
“Xin lỗi, tao tới muộn.”
Kẻ được nhắc tới, sở hữu sức mạnh của cả nhân loại và ma tộc, tập trung sự chú ý vào tôi.