Slayers

1: một ngày mới, công cuộc truy tìm ma kiếm mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khu tàn tích vắng vẻ bị bao phủ bởi bóng tối. Gourry và tôi cùng nín thở, truy tìm bất kỳ dấu hiệu chuyển động ở xung quanh. Ánh sáng mờ nhạt phát ra quả cầu ma pháp lơ lửng trên đầu chúng tôi giữa một bầu im lặng kéo dài. Một bóng hình chập chờn hiện ra dưới ánh sáng. Và rồi, trong một khoảnh khắc vừa quá ngắn cũng vừa dài đằng đẵng… nó xuất hiện.

Gourry! Tôi định kêu lên, nhưng trước khi kịp làm vậy thì cậu ấy quay sang đối diện với kẻ tiến ra từ trong bức tường.

“Hyah!” Với một tiếng hống xung trận, cậu ấy tung một đường chém rộng với thanh kiếm của mình!

Tôi có thể nghe được âm thanh vun vút của chân không khi cậu ấy chém vào thứ đi ra từ bên trong tường—một oán linh. Greeeee! Nó thét lên một tiếng đinh tai rồi tan biến thành một lớp sương trắng.

“Anh… làm được chưa?” Gourry hỏi trong khi vẫn thủ thế tấn công.

Tôi gật đầu đáp lại.

“Tuyệt! Thành công rồi!” Gourry cười tươi và giơ cao thanh kiếm của mình ăn mừng.

Tôi đứng đó không biết phải phản ứng như thế nào trước sự hào hứng của Gourry. Ý tôi là… đó chỉ là một oán linh thôi. Làm gì mà tuyệt đến mức đó chứ.“Thật đấy, chém hạ một oán linh chẳng là gì đáng ăn mừng đâu,” tôi tự nhủ trong khi chúng tôi đang ngồi ăn tối ở một cửa tiệm nhỏ.

“Nhưng anh chưa từng sở hữu một thanh kiếm có thể gây hại được oán linh trước đây… vậy nên cá nhân anh nghĩ rằng nó khá tuyệt,” Gourry vô tư đáp lại và bỏ vài miếng cá mòi rán vào miệng.

Tôi thở dài và nói, “Vậy còn Quang Kiếm thì sao?! Đừng có bảo là ông quên rồi nhé!”

“Sao mà anh quên được chứ?” Gourry hỏi, mặt mày không chút biến sắc.

Đồ đần…

Quang Kiếm là một trong số những thanh kiếm truyền thuyết trong tri thức của nhân loại. Nó đã từng được xuất hiện trong rất nhiều những câu chuyện của người hát rong, và ngoài kia cũng không có một pháp sư nào chưa từng nghe về nó. Thanh kiếm ma pháp tuyệt diệu đó đã từng nằm trong tay của Gourry đầu đất này đây… nhưng gần đây cậu ta đã đánh mất nó do một loạt những sự kiện xảy ra. Vậy nên hiện tại chúng tôi đang ở trên một chuyến hành trình dài quanh co để tìm cho cậu ta một thanh ma kiếm thay thế.

Mấy người hẳn đang nghĩ, “Hả, cậu ta không dùng kiếm thường được à?” Và nếu vậy thì mấy người nhầm to rồi. Trên thế giới này tồn tại những kẻ xấu xa mà một thanh kiếm thông thường sẽ chẳng thể nào làm xước nổi—và tôi thực sự có ý đó đây. Yếu nhất là đám hồn ma; mạnh nhất là lũ ma tộc thuần khiết. Nếu chúng tôi chỉ cần phải lo liệu oán linh thôi thì ừ, Gourry có thể thoải mái ngồi chơi trong khi tôi xả ma pháp tấn công. Nhưng ma tộc thì sao? Đối mặt với bọn chúng thì sẽ cần chuẩn bị kỹ càng hơn.

Thực ra, gần đây chúng tôi đã phải chiến đấu với một ma tộc rồi, và tôi phải nói… Gourry với một thanh kiếm bình thường chẳng làm được gì. Cuộc đụng độ đó đã thôi thúc tôi phải kiếm cho cậu ta một thanh ma kiếm—bất kỳ thanh nào, miễn là ma kiếm—vậy nên hôm trước tôi đã ghé qua một cửa hàng ma pháp trong thành phố. Lí do duy nhất khiến chúng tôi nhận công việc nhạt nhẽo như thanh trừng oán linh trong một tàn tích cổ rùng rợn là để thử nghiệm thanh kiếm mới của cậu ta.

“Được rồi, Gourry. Nghe này,” tôi nói và vung vẩy cái dĩa của mình một cách vô nghĩa. “Thanh kiếm đó có thể tiêu diệt một oán linh được thật, nhưng có vẫn chỉ là một thanh kiếm phủ bạc với vài miếng bùa pha lê thường thấy mà thôi. Nó sẽ chẳng làm được gì trước một tràng Flare Arrow chứ chưa nói tới ma tộc thuần khiết. Ngoài ra, dù có lẽ chẳng cần phải nói nhưng nếu ông dùng quá nhiều sức thì nó sẽ bị gãy đấy.”

“À há…” Gourry ngừng ăn và quan sát thanh kiếm đang dựa vào bàn. Rồi sau đó cậu ta lầm bầm, “Vậy ra nó chỉ là hàng rẻ tiền.”

“Chỉ là hàng rẻ tiền hả?! Ông nghĩ ai là người phải bỏ tiền ra mua nó về cho ông hả?! Ý tôi là, ừ, trên phương diện ma kiếm, nó có hơi nghiêng về phía tiết kiệm chi tiêu… Nhưng nó vẫn đắt hơn kiếm thường gấp mười lần đấy!”

“Ồ, vậy nghĩa là nó rất đắt à?”

“Đúng! Vậy nên dùng cho cẩn thận đấy. Ông nên đối xử với nó như những gì ông sẽ làm với một thanh kiếm bình thường. Rõ chưa?”

Gourry chỉ trầm ngâm và gãi đầu bối rối.

“Nói trước nhé… nếu ông định bảo ‘Anh không có nghe’ hay ‘Anh có nghe nhưng quên em nói gì rồi,’ tôi cho ông đo sàn luôn đấy, vậy nên đừng có nghĩ tới việc đó.”

“Không, anh có nghe và anh có nhớ những gì em nói. Nó không chém được ma pháp hay ma tộc, và nó sẽ gãy nếu anh dùng quá nhiều sức phải không?”

Ồ! Cậu ta thực sự lắng nghe kìa. “Thế vậy thì còn trầm ngâm ngơ ngác gì hả?”

“Chà… lúc này thì anh vẫn có thể nhớ được. Anh chỉ đang nghĩ rằng liệu mình vẫn có thể nhớ hết chỗ đó khi phải cần không.”

“Đừng có tự ti thế chứ! Tự nhắc nhở bản thân mình phải nhớ đi!” tôi lớn tiếng, cầm dĩa chọc vào miếng teriyaki gà rồi ngay lập tức bỏ vô miệng và nuốt chửng. “Ông sẽ phải dùng thanh kiếm này cho tới khi chúng ta kiếm được thanh khác tốt hơn, vậy nên giữ gìn nó cẩn thận vào đi!”

“D-Được…” Gourry gật đầu, dường như có vẻ không dám cãi lại tôi, trong khi dùng tay kia cắm dĩa vào một miếng tôm rán.

Đừng có bảo tôi lắm chuyện nhé? Thanh kiếm đó đáng cả gia tài đấy! Ngay cả khi là hàng đã qua sử dụng và được bán với cái giá rẻ mạt nhất có thể, mua một thanh kiếm gắn bùa phép là xác định phải mua bằng một cái giá trên trời.

“Nhưng Lina này, em có thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể tìm được một thanh ma kiếm mạnh mẽ không? Chúng ta đã tìm suốt vài tháng rồi, và toàn bộ những tin đồn về ma kiếm không phải đồ giả thì cũng là tin sai sự thật.”

“Tôi thừa nhận rằng tìm một thanh sẽ không hề dễ dàng, nhưng một ngày nào đó nhất định chúng ta sẽ tìm được. Tôi tin là vậy. Luôn luôn tồn tại một khả năng,” tôi nhắc lại những lời thông thái mà kim long trưởng lão từng truyền đạt lại cho mình. Tiếp đó tôi nhấp một ly trà đen nóng để tráng miệng.

Khuya hôm đó, tôi bị đánh thức—Bịch—bởi một âm thanh nào đó.

Hửm? Tôi nằm trên giường trong phòng trọ của mình và chú ý lắng nghe một lúc lâu. Ngoài tiếng gió đêm và tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ ra, tôi không nghe thấy gì khác cả.

Chỉ là tưởng tượng thôi à? Tôi thầm nghĩ. Nhưng ngay lúc đó…

Bịch. Bốp-bốp!

Lần này, tôi có thể nghe rõ được âm thanh phát ra từ phòng bên—phòng của Gourry. Nghe không có vẻ là âm thanh phát ra khi ai đó lăn ra khỏi giường mà giống như tiếng động từ một cuộc xô xát hơn…

Phật! Tôi im lặng lật chăn của mình, cầm lấy thanh kiếm ngắn và bước ra khỏi phòng trong khi vẫn mặc đồ ngủ. Tôi đứng cảnh giác bên ngoài cửa phòng Gourry.

“Gourry? Có chuyện gì thế?” tôi lên tiếng.

“Ồ, Lina. Chỉ là phòng anh có khách thôi,” Gourry đáp lại với giọng điệu vô tư thường ngày.

Có khách?!

“Vào đi,” cậu ta nói. “Cửa mở đấy.”

Thôi thúc bởi sự tò mò, tôi đẩy cửa vào trong. Căn phòng nhỏ của Gourry được thắp sáng bởi ánh cam một chiếc đèn dầu, cùng với đó là mùi hương của mỡ động vật cháy. Gourry đứng ở giữa phòng… với một kẻ lạ mặt đang nằm bất tỉnh trên mặt sàn.

“Xin chào, Lina,” Gourry giơ một tay lên và thản nhiên nói.

“Cái quái gì vậy…?” Tôi lấy thanh kiếm vẫn còn trong vỏ của mình thúc nhẹ vào đầu của người đang bất tỉnh. “Có khi nào ‘vị khách’ này thực ra là một tên trộm không?”

“Ồ, đoán hay đấy!”

“Nhìn tình trạng của tên này thì khá hiển nhiên rồi còn gì…”

Tôi tận dụng cơ hội để lục lọi đồ trong túi tên đó, tìm được một cái dây và cột tay gã lại sau lưng. Dường như gã đã nghĩ rằng đêm nay mình sẽ là người trói ai đó lại. Đen thay cho gã là hắn ta lại chọn đột nhập vào phòng Gourry… Ông bạn của tôi đây sở hữu giác quan ngang hàng với động vật, vậy nên không một kẻ đột nhập bình thường nào có thể vào được trong phòng cậu ta mà không bị phát hiện.

“Xong xuôi!” tôi nói và siết chặt cái nút dây lại.

“Geh…” Ngay lúc tôi vừa nói xong, gã ta rên rỉ mở mắt ra. “Á! Chết cha!”

Ngay khi vừa nhận ra tình trạng của mình, gã bắt đầu cố giãy dụa. Dù vậy, tôi đã trói gã lại quá chặt để có thể thoát ra bằng cách đó (dĩ nhiên).

“Anh bạn không giãy thoát được đâu,” tôi nói. “Vậy nên thôi cố đi.”

“Ngh!” Gã ta trừng mắt nhìn tôi nhưng cũng không chống cự nữa.

“Giờ thì… cho bọn ta hỏi vài câu thì sao nhỉ? Ông anh tính trộm gì từ căn phòng này?”

Không trả lời. Gã ta vừa quyết định chọn từ chối giao tiếp.

Mấy người hỏi tại sao lại tra hỏi hắn ta thay vì đem giao nộp hắn cho chính quyền à? Ha! Đồ nghiệp dư! Những thành phố tràn ngập trộm cắp thì thường là nhà của một hay hai tổ chức cướp. Nếu tôi có thể bắt gã ta chỉ điểm sào huyệt của bọn chúng, tôi có thể tới đó và thu về lợi nhuận gấp đôi hoặc thậm chí gấp ba.

“Bọn này có vài cách để khiến ông anh phải nói ra đấy,” tôi nói và giơ mũi kiếm của mình ra trước gã.

Nhưng tên đó vẫn bình tĩnh mà đáp lại, “Cô nghĩ rằng ta đây sợ một con nhỏ mặc đồ ngủ à?”

Ồ, phải rồi… Tôi vẫn đang mặc đồ ngủ. Trông không có vẻ nào là đáng sợ hử? Được rồi, vậy để thử xem!

“Không sợ một con nhỏ mặc đồ ngủ hả?”

“Không hề.”

“Nếu vậy…” tôi chỉ sang phía Gourry. “Bị đè xuống bởi một gã đàn ông mặc đồ ngủ thì sao?!”[note53668]

“Cái gì?!” Gã đó thét lên, dường như cảm thấy kinh hoàng trước những lời vừa rồi.

Gourry có vẻ cũng không thích ý tưởng đó, nhưng tôi phớt lời vẻ phàn nàn của cậu ta.

“Đ-Đừng có bảo… gã đó…” tên trộm ấp úng và nhìn Gourry với ánh mắt sợ hãi. “Gu của gã đó là như vậy ư?!”

“Đương nhiên rồi,” tôi thản nhiên đáp lại.

“Này…” Gourry cuối cùng lên tiếng, nhưng tôi vẫn ngó lơ.

“Đ-Được! Tôi nói, tôi nói! Làm ơn, xin hãy tha cho tôi!” Lời đe dọa đó khiến cho gã ta khóc lóc van xin.

Khoan đã… tên này bị ám ảnh tâm lý hay gì đó à? Uầy… Nhưng bỏ quá khứ của gã ta qua một bên, có vẻ là bây giờ gã đã sẵn lòng nói chuyện rồi.

“Trước tiên, vì sao lại nhắm tới bọn này? Và đứng có bảo là chỉ do trung hợp đấy nhé,” tôi hỏi cung.

“Yeeeeek! Không phải, không phải!” Gã trộm hướng ánh nhìn bất an sang Gourry. “Tôi… Tôi đã nghe lỏm được… lúc ở nhà hàng… Cô nói rằng hai người sở hữu một thanh ma kiếm đúng không? Vậy nên tôi đã nghĩ rằng mình có thể bán nó đi kiếm chút tiền.”

“Hiểu rồi… Vậy ông anh biết một người trả giá cao cho ma kiếm phải không?”

“C-Chà… kiểu vậy…” gã ta trả lời mơ hồ.

“Và? Người đó là ai?”

Tên trộm im lặng một lúc rồi mới nói, “Tôi có thể nói ra, nhưng… đổi lại thì cả hai làm giúp tôi một việc. Được không?”

“Việc gì?”

“Nếu tôi nói ra, tôi sẽ bán đứng anh em của mình. Làm vậy nghĩa là đối với họ, tôi coi như đã chết. Thực ra, có thể tôi thực sự sẽ chết… Nếu tôi bị bắt và một cuộc triệt phá đột ngột xảy ra, họ sẽ biết rằng tôi đã phản bội lại họ. Vậy nên làm ơn… tôi sẽ nói, nhưng đổi lại, xin đừng giao nộp tôi cho chính quyền, nhé?”

“Vậy ông anh muốn được bọn này thả đi à?”

“C-Chà… nói vậy cũng không sai… Ồ, phải rồi! Nếu thả tôi đi, tôi sẽ cho cô hết mọi chỗ tiền mà tôi đang có!” hắn thều thào yếu ớt, chờ đợi phản ứng của tôi.

Hừm… Tôi không thích thả rông tội phạm chỉ vì lòng tốt của bản thân. Tuy nhiên, tôi không muốn nói không thẳng mặt và khiến hắn lo lắng không dám khai gì ra. Chờ đã, mình biết rồi!

“Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ về điều đó,” tôi nói.

“Thật ư?!”

“Này!” Gourry phản đối. (Dĩ nhiên, tôi vẫn phớt lờ cậu ta.)

“Nào? Ai là mối làm ăn của ông anh?” tôi thúc giục tên trộm nói tiếp.

“Chuyện là, tôi có quen một người lúc nào cũng túng tiền. Rồi dạo gần đây anh ta đột nhiên khao hết cho cả bọn. Tôi hỏi và anh ta nói rằng mình tình cờ có được một thanh ma kiếm, sau đó anh ta bán nó cho một khách hàng nọ và kiếm được một số tiền khủng.”

“Một khách hàng nọ?”

“Ừm… Cô biết thành phố Solaria cách đây một đoạn về phía tây không?”

“Có. Đó là thành phố lớn nhất trong vùng này.” Tôi không biết nhiều về nó, nhưng ít nhất thì tôi đã từng nghe qua cái tên.

“Đó là một thành phố pháo đài khá lớn, và tòa lâu đài nằm ở trung tâm thuộc về lãnh chúa của vùng, ngài Langmeier.”

“Câu chuyện này sẽ khá dài hử?” tôi hỏi khô khốc.

“Không, tôi sắp nói xong rồi,” gã ta vội lắc đầu nguầy nguậy. “Anh ta nói rằng ngài Langmeier sẽ chi một khoản hậu hĩnh cho những thanh ma kiếm.”

“Đích thân lãnh chúa đưa ra đề nghĩ ư?”

“Dường như là thế. Dù rằng đó chỉ là những gì bạn tôi nói… Thấy chưa? Câu chuyện này làm gì có dài!”

Hừm… Ít nhất thì câu chuyện này cũng có vẻ hợp lý. Đám đi thu thập những thanh kiếm thường là lũ nhà giàu bẩn thỉu hoặc lũ trộm cướp dơ dáy. Lãnh chúa, tướng lĩnh và những người sở hữu sức ảnh hưởng chính trị to lớn thì đặc biệt hay nuông chiều sở thích của bản thân. Và nếu một người như thế đang lượm lặt ma kiếm quanh vùng này, tôi không thể nào cứ thế xông vào và dùng bài công-rồi-cướp thường lệ. Rốt cuộc, làm thế sẽ biến tôi thành một tội phạm bị truy nã! Tôi cần một kế hoạch khác.

“Vậy… nếu cô tin tôi thì làm ơn cởi trói cho tôi đi!” gã ta cầu xin.

Tôi khoanh tay lại và nghiêng đầu. “Hừm… nhưng nếu ta để ông anh đi thì có thể ông anh cũng sẽ làm vậy với người khác, hoặc ông anh sẽ lại nhắm tới bọn này. Vậy chốt lại thì ta sẽ giao nộp ông anh.”

“K-Khoan đã!” Khuôn mặt gã ta trở nên đỏ lừ. “Cô đã hứa rồi mà! Cô nói rằng cô sẽ thả tôi đi!”

“Ông anh tập nghe lại cho kĩ đi,” tôi nói và lắc ngón tay trước mặt gã. “Ta nói rằng mình sẽ suy nghĩ về việc đó. Vậy nên ta đã suy nghĩ và quyết định giao nộp ông anh!”

“Khốn kiếp! Mày lừa tao!”

“Đâu có đâu!” tôi cười tươi và nói.

“Đồ lừa lọc! Ác quỷ! Thứ phù thủy! Con điếm!” gã ta nhìn chằm chằm vào tôi và gào lên.

“Ông anh nghĩ rằng mấy lời xúc phạm trẻ con đó sẽ làm gì được ta à? Ông anh chỉ đang làm lộ ra sự ngu dốt của mình thôi.”

“C-Cái gì cơ?! Đã vậy… Nhóc! Oắt con! Ngực thớt!”

Grrrrr! M-Mấy lời vừa rồi… có hơi nhói đấy…

Tuy nhiên, nếu tôi nổi xung lên thì sẽ giống như thừa nhận rằng hắn ta thắng. Lúc này tốt nhất thì nên cố cắn răng cười mà chịu đựng. Giữ một cái đầu lạnh luôn khiến kẻ khác mất bình tĩnh tốt hơn nhiều nổi giận bùng phát. Vậy nên tôi cố chịu đựng sự thôi thúc muốn phát động một đòn Fireball và bình tĩnh nói, “Khá khen cho nỗ lực của ông anh đấy, nhưng đó vẫn chỉ là những lời xúc phạm của kẻ ít học mà thôi.”

“Urgh! Nrgh!” Gã ta giận tím mặt và im thin thít.

Ha! Bắt bài ngay. Nhưng đúng lúc tôi đang đắm mình trong chiến thắng…

“Được.” Gã ta nở nụ cười gượng ép. “Nếu mày muốn thì tao sẵn lòng chiều. Đây là lời sỉ nhục tồi tệ nhất lịch sử. Tao chưa từng dùng tới nó kể từ khi tình bạn với hảo hữu của tao bị cắt đứt…”

“Ồ? Nghe có vẻ thú vị đấy. Thử đi.”

“Mày…” hắn trừng mắt nhìn trong khi tôi cười khẩy. “Mày còn đáng ghê tởm hơn cả Lina Inverse!”

Rắc!

“Nói vậy là có ý gì hả?!”

“Thấy chưa?! Ha! Mày nổi xung rồi!”

“Arg! Bình tĩnh đi Lina! Đừng dùng tới Dragon Slave!”

Tiếng hét của ba người chúng tôi—tôi, tên trộm và Gourry—vang vọng trong sự tĩnh lặng của màn đêm.

“Hừm… không nhiều nhặn gì nhỉ?” tôi thở dài và lầm bầm trong khi kiểm tra chỗ tiền bên trong cái túi da nhỏ. Chúng tôi có được nó như tiền thưởng cho việc giao nộp tên trộm cho chính quyền.

Hóa ra gã đó là một tên trộm đã từng gây ra nhiều vụ trước đây, nhưng bắt được hắn ta cũng chỉ đáng năm đồng bạc. Ý tôi là, ừ, hắn ta không phải một tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm—và tôi cũng đã đoán trước được sự keo kiệt của bọn cầm quyền rồi—nhưng kể cả vậy, năm đồng bạc thôi á?

“Việc này càng củng cố cho luận điểm rằng đi ăn hiếp bọn cướp và thu gom chiến lợi phẩm từ sào huyệt của chúng như một người bình thường còn lợi nhuận hơn nhiều,” tôi lẩm bẩm.

“Nhưng ít ra có vẫn còn tốt hơn không, đúng không?”

“Chà… chắc vậy. Bỏ chuyện đó qua một bên! Mau tới thành phố Solaria để nổ banh nhà một tên lãnh chúa và cuỗm vài ba thanh ma kiếm nào!”

“C-Chờ đã, Lina!” Gourry vội vùi dập sự phấn khích của tôi.

“Gì vậy?”

“Em nói cái gì thế hả? Làm vậy là không được! Ông ta là một lãnh chúa đấy nhớ không? Nếu em tấn công nhà ông ta và trộm hết báu vật, chắc chắn chúng ta sẽ xuất hiện trên tờ rơi truy nã đấy!”

“Hahhhhhhhh…” Những lời của Gourry khiến tôi thở dài mệt mỏi. “Nè… ông thực sự nghĩ tôi sẽ liều lĩnh vậy hả?”

“Em thực sự nghĩ rằng anh nghĩ em sẽ không liễu lĩnh đến mức đó à? Ờm, ý anh là, quên đi… Chắc chắn là em sẽ không liều lĩnh vậy rồi! Xin hãy nói tiếp đi!” Có lẽ nhận thấy lửa giận đang dần hiện lên trên mắt tôi, Gourry nhanh chóng rút lại những lời phàn nàn.

“Tôi cũng không muốn phải trốn chạy khi làm thế. Tôi nghĩ chúng ta sẽ thương lượng và đưa ra cho ông ta một đề nghị: ‘Đưa tôi vài thanh ma kiếm và bọn này sẽ không báo cho quốc vương rằng ông đang thu mua hàng ăn cắp!’”

“Em gọi đấy là thương lượng à?”

“Ở quê tôi thì thương lượng là vậy đó.”

“Chuyện quái gì diễn ra ở quê em vậy?”

“Không đến phần ông quan tâm! Ngoài ra cũng có thể là tên trộm đó đã nói dối, vậy nên trước tiên chúng ta cần phải điều tra trước đã. Nói cách khác… thẳng tiến tới thành phố Solaria nào!”

Một thành phố càng lớn thì sẽ càng sôi động… và cũng càng méo mó. Solaria là một ví dụ điển hình cho sự xáo trộn ấy. Tôi không nói là nơi này không an toàn hay gì đâu. Tôi chỉ nói rằng nơi này bày trí y như một mê cung vậy.

Một thành phố pháo đài được bao quanh bởi dãy tường thành phòng thủ cũng không phải hiếm hoi gì, và nơi đây cũng không phải ngoại lệ. Ngoài trừ việc khi một thành phố phát triển, dân số và vật nhu phẩm thiết yếu sẽ nhanh chóng lấp đầy thành phố và còn nhiều hơn nữa. Vậy nên lãnh chúa sẽ phải xây dựng thêm khu dân cư và các công trình ở bên ngoài tường thành. Sau đó thì họ sẽ phải xây thêm một bức tường mới xung quanh đó, và khi khu vực đó lại lấp đầy… lặp lại tiến trình trên. Quá trình đó đã biến thành phố Solaria một mớ hỗn lộn với những dãy tường rồng rắn bao quanh từng khu phố. Nếu không sống ở đây cả đời thì mấy người rất dễ có thể bị mất phương hướng.

Giả thuyết nhé, một người ngoài có thể đang đi về phía lâu đài trung tâm và bất ngờ nhận ra đoạn đường phía trước đã bị chặn lại bởi một bức tường. Họ có thể sẽ quyết định men theo bức tường đó cho tới khi tìm được một lối đi vào trong, nhưng nếu không biết được chặng đường ngắn nhất… họ có thể sẽ lang thang khắp những khu phố một cách hoàn toàn vô vọng.

Tóm gọn lại, Gourry và tôi đã bị lạc.

“Này, chúng ta mới đi qua quán trọ này cách đây chưa lâu…” Gourry lên tiếng.

“Vậy thì sao?” tôi chán nản đáp lại trong khi bước đi trên con phố đang tối dần.

“Anh có cảm giác rằng chúng ta vừa đi qua một nơi với cùng tên…”

“Đúng vậy.”

Gourry ngẫm nghĩ câu trả lời của tôi một hồi rồi hỏi, “Có phải đây là một vòng lặp không?”

“Chúng ta lạc rồi, hiểu chưa?! Lạc hẳn rồi!”

“Ồ, hiểu rồi!” Gourry vỗ hai tay lại vào nhau. “Như vậy sẽ giải thích được mọi thứ.”

“H-Hẳn là vậy…” tôi lầm bầm đầy ảm đạm, không còn chút ý chí nào để hét vào mặt cậu ta nữa.

Chúng tôi tới được thành phố đâu đó sau buổi trưa, kiếm một quán ăn để thưởng thức một bữa trưa nhẹ rồi bắt đầu đi tìm một quán trọ gần lâu đài… nhưng chúng tôi vẫn chưa đi được tới đâu cả.“Từ đầu chúng ta không hỏi đường ở quán ăn đó được à, Lina?”

“Ừm… chỉ là tôi không nghĩ rằng dò đường trong thành phố lại phiền phức đến mức này…” tôi lầm bầm mệt mỏi trong khi chúng tôi tiếp tục lang thang trong vô định.

Mùi hương của đồ ăn tối bắt đầu tỏa ra từ những căn nhà xung quanh. Tôi thoáng ngửi được mùi hương rau củ hầm—có lẽ là súp thịt. Rồi tôi nhận thấy mùi hương tuyệt vời của cá rán đến từ một ngôi nhà ở gần bên. Cả mùi hương khó cưỡng của thịt nướng đến từ một vài căn nhà khác nữa.

Mình đói quá…

Tôi đứng lại, buông tiếng thở dài rồi nói, “Có lẽ chúng ta nên nghỉ lại một nhà trọ nào đó và thử lại vào ngày mai.”

“Ừm. Đó là một ý hay. Uh-huh,” Gourry ngay lập tức đồng tinh.

Bầu trời phía trên thành phố đã chuyển sang màu tím.

“Ồ, quanh đâu có nhiều tòa nhà lớn thật đấy,” tôi cất tiếng trong khi chúng tôi lang thang tại khu phố bao quanh lâu đài.

Hiện đang là ngày hôm sau. Chúng tôi ngủ qua đêm tại một quán trọ và hỏi đường bà chủ trọ trước khi khởi hành một lần nữa.

Xét về độ lớn, lâu đài của lãnh chúa Langmeier không quá lớn cũng không quá nhỏ. Kiến trúc của nó cũng không có gì quá nổi bật. Nó được làm từ đá xám và những đặc điểm trang trí hoàn toàn tối giản. Nói thật thì nơi đây không khác gì một tòa lâu đài kiểu mẫu. Nhưng có một điểm hoàn toàn nổi bật: rất nhiều những tòa nhà ở xung quanh lâu đài.

Khi một thành phố phát triển, khu vực trung tâm thường sẽ thay thế những quận dân cư bình thường bằng những văn phòng hành chính và điện thờ. Nhưng số lượng những kiến trúc mới ở trung tâm của Solaria trong mắt tôi trông vô cùng đáng ngờ. Thoạt nhìn, chúng trông hoàn toàn bình thường… ngoài trừ toàn bộ chúng đều bị bao bọc bởi những bức tường cao, với binh lính lúc nào cũng trực gác. Bất kỳ ai cố vào trong đều bị đuổi ra với những cái cớ hiển nhiên. Theo lời bà chủ trọ, gần đây đã xuất hiện vài tòa nhà như thế.

“Này, Lina, chúng ta có thể tìm hiểu được gì khi cứ đi vòng vòng quanh đây như vậy?”

“Không gì cả,” tôi đáp lại.

“Thôi nào…” Gourry rên rỉ, xem ra lý do cậu ta bất bình là do phải đi bộ suốt một lúc lâu.

“Nhưng chúng ta có thể đưa ra khá nhiều phỏng đoán.”

“Ý em là sao?”

“Ông thấy toàn bộ chỗ này không? Thứ mà bà chủ trọ bảo là ‘những tòa nhà bất thường được xây để trông có vẻ bình thường’ ấy? Những tòa nhà được rào tường và canh phòng nghiêm ngặt ấy?”

“Chà, anh có để ý thấy khá nhiều tường đá được bao bạo quanh chúng…”

“Nhỉ? Toàn bộ chúng có thể đều là những cơ sở quân sự.”

“Quân sự?!”

“Suỵt! Nói bé thôi! Ông không biết có thể có bất kỳ ai đang nghe lén đâu!”

“D-Được rồi… Nhưng ý em đang muốn nói tới ở đây là gì?”

“Những căn cứ quân sự liên tục mọc lên, cộng thêm tin đồn về việc lãnh chúa đang thu mua ma kiếm nữa… Những điều đó sẽ khiến ông phải nghĩ rằng có người đang chuẩn bị cho chiến tranh đúng không?”

Gourry thở hắt và im lặng trong kinh ngạc.

“Đó đều là những dấu hiệu của việc người nào đó đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. Nhưng tôi không nghĩ rằng một lãnh chúa đơn độc sẽ tự dưng tấn công một vương quốc khác. Chuyện này có khả năng là một cuộc nội chiến… Nói cách khác, ông ta đang nhắm tới nhà vua.”

“Hiểu rồi… Vậy đây là một cuộc nổi dậy.”

“Tôi thừa nhận rằng vẫn còn kha khá những lời giải thích khác. Có thể họ đang muốn nghiên cứu vũ khí mới, hoặc có thể là bán chúng cho những vương quốc khác.”

“N-Nhưng… không phải vậy nghĩa là kế hoạch ăn trộm kiếm của em sẽ rất nguy hiểm à?”

“Ừm. Chắc vậy.”

Đi đến chỗ một kẻ đang ấp ủ âm mưu tạo phản và đe dọa kẻ đó vì đã mua thu mua đồ ăn trộm về cơ bản giống như yêu cầu bị bịt miệng vĩnh viễn vậy. Dĩ nhiên, Gourry và tôi sẽ không ngồi yên mà để chuyện đó xảy ra, nhưng chúng tôi không cần phải đánh cược vào vận may của mình.

“Nhưng mặt khác… nếu chúng ta có thể tìm được bằng chứng của cuộc nổi dậy và báo lại cho quốc vương, ông ấy có thể sẽ thưởng cho chúng ta một thanh ma kiếm!”

“Em khá là mưu tính đấy biết không?”

“Ông nói gì vậy? Một cuộc nổi dậy diễn ra sẽ đặt rất nhiều người vô tội vào nguy hiểm! Chúng ta phải xứng đáng được thưởng sau khi đã cứu toàn bộ họ! Hay ông tính bảo rằng chúng ta nên nhắm mắt cho qua khi biết rằng một cuộc đảo chính đang nhen nhóm?”

“Ồ… Chà, khi em nói như vậy thì…”

“Thấy chưa? Vậy chúng ta tốt nhất nên nhanh lên! Tối nay hãy lẻn vào một trong những tòa nhà này và tìm bằng chứng!”

Âm thanh duy nhất trong khu phố về đêm là tiếng vi vu của gió thổi. Nếu gần đây có những quán rượu, chúng tôi sẽ có thể nghe được những tiếng nói chuyện ồn ào, nhưng tại khu vực trung tâm của thành phố này không hề có nó. Những cột đèn được thắp sáng bằng ma pháp Lighting đặt rải rác tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt trước bóng tối áp đảo.

Khi mặt trăng bán nguyệt trên cao bị che lấp bởi những đám mây, tất cả mọi thứ ngoại trừ đèn phố bị nhấn chìm trong màu đen đặc. Và hòa mình vào trong màu đen ấy…

Gourry và tôi bằng qua con đường, hướng về phía một tòa nhà mà trước đó chúng tôi đã lựa chọn. Chúng tôi đang giấu mặt bằng một tấm khăn và băng trùm đầu đen để đề phòng trường hợp có người phát hiện ra chúng tôi, và cả hai cũng đã đổi sang bộ trang phục màu đen đơn điệu.

Mục tiêu của chúng tôi là tòa nhà được canh phòng nghiêm ngặt nhất vào ban ngày. Bề ngoài của nó chỉ giống như một điện thờ thông thường, nhưng những bức tường cao và lính canh cổng vào cả giờ này lại nói khác.

Tại sao chúng tôi lại chọn chỗ này? Hiển nhiên rồi: được canh phòng nghiêm ngặt là một dấu hiệu cho thấy sự quan trọng của tòa này. Ý tôi là, đột nhập vào nơi canh gác lỏng lẻo nhất làm gì nếu trong đó không có những gì bọn tôi cần?

“Levitation!” tôi khẽ phát động ma pháp rồi tôi cùng với Gourry bay lên trên bầu trời tăm tối.

“Chà… Rất nhiều lính gác hử?” Gourry bám lấy cổ tôi và thì thầm.

Khung cảnh từ phía trên khá lộ liễu. Bên trong những bức tường là một tòa kiến trúc thiết kế giống như một ngôi đền với mái vòm. Bao quanh nó là những cây cảnh và cột đá, đằng sau đó là vô số lính gác đang quan sát kĩ bãi cỏ.

“Lina, nhìn chỗ lính gác kia kìa. Nếu bất cẩn thì họ có thể sẽ phát hiện ra chúng ta đấy.

“Ừm. Có lẽ chúng ta phải hành động thật cảnh giác nhỉ? Tôi sẽ dẫn chúng ta vào, vậy im lặng một lúc đi, hiểu chưa?”

Tôi điều khiển ma pháp và mang chúng tôi lên ngay phía trên tòa nhà, rồi sau đó từ từ hạ thấp xuống phần mái trung tâm. Rốt cuộc, những lính gác kia chỉ quan sát phía dưới mặt đất. Chúng tôi sẽ hoàn toàn không bị phát hiện nếu tiếp cận từ trên cao.

Tôi lấy ra một cuộn dây mảnh từ cái túi tôi mang theo bên mình, cột nó vào bức tượng lớn ở trên đỉnh mái vòm và dùng nó để hạ xuống. Dĩ nhiên, cuộn dây này đã được cường hóa với ma pháp. Trông mỏng vậy thôi nhưng nó đủ chắc để trói một con rồng đấy… ờm, ít nhất là một con nhỏ.

Khi xuống được rìa của mái, tôi xác nhận rằng không có lính gác nào đang đứng canh rồi nhòm xuống bên dưới. Tôi quan sát hai bên cho tới khi để ý thấy một thứ gì đó trông như một cánh cửa nhỏ cách đây không xa. Tôi dùng mắt ra dấu với Gourry rồi đổi vị trí trong khi vẫn nắm chặt lấy sợi dây. Sau khi di chuyển đến bên trên cánh cửa, tôi quan sát phương hướng di chuyển của những lính canh trong khu vực, và…

Được rồi! Ngay lúc này! Tôi canh thời cơ, đáp xuống đất và kiểm tra cánh cửa. Trên đó không hề có ổ khóa… Dường như nó đã bị khóa chặt lại bởi ma pháp Lock.

Tôi khẽ xướng chú rồi dùng ngón trỏ tay phải chạm vào nắm đấm cửa. “Unlock,” tôi cất tiếng, phát động một ma pháp cạy khóa tôi mới học được gần đây.

Cách. Tiếng động phát ra từ nắm đấm cửa cho thấy rằng ma pháp đã hoạt động. Tôi ra hiệu cho Gourry, người nhảy xuống khỏi mái sau tôi. Chúng tôi nhanh chóng tiến vào bên trong tòa nhà qua cánh cửa vừa mới được mở ra.

“Trong này tối quá,” tôi thì thầm sao cho chỉ có mình Gourry nghe được.

Ngay cả khi mặt trăng bị mây che khuất, phía ngoài kia vẫn còn khá nhiều ánh sao. Nhưng trong đây không hề có nấy một ngọn đèn. Trong đây gần như mang một màu đen đặc. Dù vậy, dựa vào… bầu không khí, hãy coi đó như dòng chảy của không khí xung quanh… tôi có thể nói rằng chúng tôi đang ở trong một không gian khá rộng lớn. Tôi không cảm nhận được sự hiện diện của bất kì ai trong đây ngoài Gourry.

“Trông khá là… trống trải,” cậu ta nói.

“Ông có thể nhìn được à, Gourry?”

“Ừm, cũng lờ mờ.”

Ồ. Cậu ta thực sự sở hữu một thị lực phi thường… Nhưng trong khi tôi thầm khen thị lực của cậu ta, mắt tôi cũng đã dần quen với bóng tối cùng sự trợ giúp từ những ánh trăng mờ nhạt chiếu qua khung kính màu trên mái. Điều đầu tiên tôi để ý tới là đúng như tôi đoán, chúng tôi đang ở trong một căn phòng lớn. Điểm chú ý thứ hai là những hàng của thứ gì đó hình hộp xếp phía trước chúng tôi.

“Anh nghĩ đó chỉ là ghế ngồi thôi,” Gourry chỉ về hướng đó và nói.

Tôi lại gần và thử chạm vào, và cậu ta nói đúng. Hàng những vật thể hình hộp này là những dãy ghế gỗ, loại có thể được thấy ở bất kì nơi thờ cúng nào.

“Hử…”

Chúng tôi rón rén đi vong quanh một lúc lâu, nhưng xét về mọi phương diện, nơi này giống như một nhà thờ thông thường.

“Chỉ là một nhà thờ thông thường thôi à?” Gourry nêu lên quan sát của mình.

“Chỉ tính tới ngoại hình thì, ừ. Nhưng nhớ rằng tòa nhà này bị bao quanh bởi những bức tường cao và ngoài kia phải có hơn chục lính gác. Cửa ra vào cũng bị khóa lại bằng ma pháp. Ông nghĩ sẽ có người đặt an ninh tới mức đó vào một nhà thờ thông thường à?”

“Có thể do họ quá lo chăng?”

“Thực tế lên đi. Ông có biết thiết lập bảo an từng đó tốn bao nhiêu không?”

“Vậy thì chuyện gì đang diễn ra ở đây?”

“Tôi nghĩ rằng cơ sở thực sự nằm ở phía bên dưới. Bọn họ thiết kế như thế này để nếu có bất kỳ ai đột nhập vào trong, chúng sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một nhà thờ bình thường. Và kể cả nếu có người nhận ra rằng nó không phải, người đó sẽ phải mất rất nhiều thời gian để có thể tìm ra một cánh cửa ẩn hay cần gạt ở trong một căn phòng lớn cỡ này.”

Giả như có một cái cần gạt trên một cái đệm quỳ hay dưới chân của một cái ghế đi. Ban ngày tìm nó ra thôi đã lâu rồi, nhưng cố gắng tìm nó ra vào thời điểm này thì gần như không thể.

Trong khi tôi đang mải nghĩ vậy… Pặc!

“Wugh?!”

Gourry bất ngờ nắm lấy tay tôi và kéo lại. Ngay sau đó…

Vút!

Một tia sáng bay lướt qua đầu tôi! Nó tiếp tục bay xuyên qua bóng tối rồi vỡ tung khi chạm xuống mặt sàn.

“Khá nhạy bén đối với một con chuột nhắt đấy,” một giọng nam khàn khàn, trầm đục phát ra từ xung quanh chúng tôi.

“Ngươi cũng khá ấn tượng đấy. Ta hoàn toàn không hề cảm nhận được ngươi,” Gourry đáp lại.

Tôi lần theo hướng mắt của cậu ấy lên chỗ những tấm kính màu… À há! Có một người đang ở ngay trước chúng—lơ lửng giữa không trung. Nhưng ngay khi tôi vừa để mắt tới, hắn lao mình xuống bóng tối bên dưới.

“Hắn đang tới!” Gourry lên tiếng.

“Sẵn sàng đây!”

Chúng tôi cùng rút kiếm ra và thủ thế. Khoảnh khắc đó, tôi phát hiện ra chuyển động ở phía góc tầm nhìn của mình.

Vút! Tôi nhanh chóng bật mình ra để tránh, nhưng thứ gì đó đã bay sượt qua tôi—dường như là một con dao ném hay gì đó.

Đây không phải một vị trí tốt để chiến đấu. Đối thủ của chúng tôi dường như không hề gặp vấn đề trong bóng tối, điều đó ít nhất khiến cho tôi rơi vào thế bất lợi nghiêm trọng. Nếu là như vậy…

Tôi khẽ phát động một ma pháp, “Lighting!”

Ma pháp này tạo ra một quả cầu ánh sáng mờ nhạt và tôi ném nó lên trên đầu. Dù chỉ phát ra ánh sáng mù mờ, nhưng nó vẫn chiếu sáng căn phòng này vừa đủ để nhìn nếu như mắt vốn đã được điều chỉnh. Tôi hy vọng rằng nước đi này sẽ đánh lạc hướng được đối thủ trong khi cho phép tôi nhìn rõ những gì đang diễn ra.

Ánh sáng của tôi làm lộ ra những bức tường trắng và một dãy ghế gỗ dài… cùng với một bóng đen.

“Hả?!”

Trông hắn có vẻ quen thuộc… ít nhất là về phần trang phục. Hắn mặc kín trong bộ đồ đen, khuôn mặt bị bịt kín chỉ để lộ mỗi hai mắt. Đó là dạng trang phục thường thấy của một sát thủ… nhưng gã này sở hữu một thứ gì đó dường như khác hẳn so với một sát thủ thông thường.Gourry và tôi đã chạm trán với một nhóm bí ẩn tại thành phố Bezeld để tranh đoạt một thanh ma kiếm, và thành viên của bọn chúng cũng mặc theo cách tương tự. Nhưng ngay lúc này, tôi quan tâm đến việc tìm cách thoát ra khỏi đây hơn là danh tính của gã ta!

“Rời khỏi đây thôi!” tôi kêu lên.

Chúng tôi quay lưng lại với gã ta, kẻ lúc này đang cúi người xuống che mắt, và lao về phía cánh cửa mà chúng tôi đã dùng để tiến vào. Nhưng…

“Đừng hòng thoát!” Một gã mặc đồ đen khác nhảy ra từ trong những hàng ghế và chặn đường chúng tôi!

Vẫn còn nữa ư?! Kẻ vừa ra mặt ném những con dao về phía chúng tôi!

“Không là gì cả!” Gourry hống lên, bước về phía trước và vung kiếm. Keng! Xoẹt! Cậu ấy đánh bật những con dao ấy giữa không trung.

Có lẽ nhận ra rằng dùng dao sẽ không có tác dụng, kẻ đó rút kiếm ra.

Đừng quên rằng còn ta ở đây nữa đấy! Tôi chờ đợi gã đồ đen tiếp cận và…

“Dam Blas!” tôi phát động ma pháp của mình ở tầm rất gần. Hắn ta sẽ không thể nào kịp thời tránh nó được! Ngoại trừ…

Vụt! Hắn ta vung tay trái vào sát chiêu của tôi và dễ dàng giải trừ nó!

Không thể nào! Dam Blas không phải một ma pháp có thể bị gạt phăng đi chỉ bằng tay không được! Thứ đó có thể phá hủy được cả một bức tường đấy! Tôi cũng không hề nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc hắn ta đã thi triển ma pháp phòng thủ…

“Hah!” Gourry kêu lên như thể đang cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Keng! Những tia lửa phóng ra khi thanh kiếm của cậu ấy và gã đồ đen vung vào nhau. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được sát ý trỗi dậy từ sau lưng mình.

Tôi thậm chí còn không cần phải quay người lại. Gã mà tôi đã đánh lạc hướng bằng đòn Lighting vừa rồi đã hồi phục và đang lao vào tôi từ phía sau. Nhưng nếu hắn ném một con dao vào tôi và tôi cố né, con dao đó sẽ đâm trúng Gourry! Vậy nghĩa là…

“Hwaaah!” Kêu lên một tiếng, tôi tung một cú phi cước vào lưng của Gourry!

“Bwuh?!”

“Cái gì?!”

Cả Gourry và gã đồ đen đang so kiếm với cậu ta cùng kêu lên đầy bất ngờ. Sự xuất hiện đột ngột của tôi vào trận chiến đã khiến cho cả hai bị mất thăng bằng, làm cho cả ba cùng ngã lăn ra sàn. Trong khi ngã, tôi cảm nhận được gì đó bay ngang qua trên đầu mình.

Hah! Tránh được rồi!

“Này, Lina, coi chừng đi!”

“Có phàn nàn gì thì để sau đã!”

Tôi nắm lấy tay Gourry và lao ra ngoài cửa.

Wham! Chào đón chúng tôi ở phía bên ngoài là bóng tối của màn đêm, cùng với những lính gác đang tập hợp lại. Sẽ rất khó để có thể lao xuyên qua bọn họ—nhưng bầu trời phía trên thì hoàn toàn quang đãng!

“Lei Wing!” Nắm chặt lấy tay Gourry, tôi dùng ma pháp bay với tốc độ nhanh đã qua cường hóa và bay lên không trung. Chúng tôi băng qua trên đầu những lính gác, qua những bức tường và vào trong thành phố.

“Này! Lina!”

Lúc Gourry lên tiếng thì tôi đã bay được một lúc lâu. Chúng tôi hiện lúc này đã cách khá xa khỏi điện thờ đó.

“Gì vậy?!” tôi hỏi lại.

“Chúng ta đang trở về nhà trọ phải không?”

“Chúng ta còn chỗ nào để đi nữa à?!”

“Đừng! Bọn chúng đang bám theo chúng ta!”

“Cái gì?!”

Tôi vội nhìn về sau. Do bóng tối và sự méo mó hình ảnh từ lớp rào chắn gió bao quanh mình, tôi không thể thấy được gì nhiều. Nghĩ kỹ thì chúng tôi đang bay qua những mái nhà với một phép Lei Wing được cường hóa. Bọn chúng lẽ ra không thể nào theo kịp chúng tôi… Từ khóa ở đây là lẽ ra.

“Ông chắc chứ, Gourry?!”

“Chắc chắn! Dù không thể thấy nhưng anh có thể cảm nhận được hai sự hiện diện đang đuổi theo chúng ta!”

Gourry sở hữu bản năng ngang hàng với động vật, vậy nên nếu cậu ta nói rằng có kẻ nào đang ở đó thì tôi sẽ không nghi ngờ. Hai sự hiện diện mà cậu ấy nói tới có thể chính là đám mặc đồ đen từ trước đó… nghĩa là Gourry nói đúng và bây giờ quay về quán trọ của chúng tôi sẽ không an toàn.

Tôi đổi hướng và mang chúng tôi xuống một khu nhà khá đông đúc, giải trừ ma pháp và đáp đất. Toàn bộ xung quanh đều im lặng. Không hề có dấu hiệu của bất kì kẻ nào đuổi theo. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong bình lặng của trời đêm. Có người đang ở đó, che dấu sự hiện diện của mình trong bóng tối.

“Lina!”

Vút! Tôi nghe được âm thanh của một thứ gì đó lao xuyên qua không khí ngay khi Gourry vừa cảnh báo. Roạt! Tôi nhanh chóng né, nhưng vật nhỏ kia vẫn xé rách được tấm vải che mặt của tôi! Một con dao ném ư?!

“Guh!”

Tôi định chạy, nhưng một bóng người hiện ra từ bên trong bóng tối. Đúng như tôi nghĩ… đó là một trong số bọn chúng. Tấm vải bị rách rơi xuống đất, để lộ ra khuôn mặt tôi dưới ánh trăng.

“Ô hô…” hắn ta lầm bầm sau khi thấy mặt tôi.

“Xem ra trong tòa nhà kia thực sự có một thứ gì đó,” tôi cất tiếng với hy vọng nhử được hắn ta.

“Chúng ta chỉ tới để kết liễu vài kẻ đột nhập bất hợp pháp,” một giọng nói khác cất lên từ phía sau tôi. Tôi liếc qua vai và thấy một kẻ mặc đồ đen thứ hai bước ra từ bên canh một tòa nhà.

Bị bao vây rồi… “Gourry, mở đường máu. Chúng ta phải rời khỏi đây,” tôi lùi lại kề sát với lưng của cậu ấy và thì thầm.

“Chúng ta sẽ không chiến đấu ư?”

“Tôi không muốn gây rắc rối trong thành phố. Vẫn chưa thôi.” Tôi có thể dễ dàng phát động một ma pháp lớn và gây ra đủ hỗn loạn để chúng tôi có thể bỏ chạy… Nhưng nếu tôi quá mạo hiểm, bất kỳ sự hỗn loạn nào diễn ra sau đó đều sẽ bị đổ lên đầu tôi.

“Anh không hiểu lắm, nhưng được! Lên thôi!” Gourry đồng ý và xông vào kẻ ở trước mặt mình!

Gã ta bị bất ngờ trước hành động đột ngột đó, và tôi tận dụng cơ hội lao đi theo sau Gourry. Cậu ấy và gã đồ đen rút vũ khí ra cùng lúc! Keng! Kiếm chạm kiếm, những tia lửa bắn ra trong đêm tối.

Gourry trượt thanh kiếm của mình quanh lưỡi kiếm của có nhằm gạt nó đi, rồi sau đó băng qua hắn và chạy đi. Gã đồ đen kia trở nên bối rối trong khoảng ngắn khi không biết nên đuổi theo Gourry hay đón đầu tôi, dù rằng cuối cùng hắn chĩa mũi kiếm được chiếu sáng bởi ánh trăng vào tôi. Tiếc thay cho hắn…

“Lei Wing!” Lớp rào chắn gió tạo ra bởi Lei Wing khi được phát động ở cự ly gần thổi bay cả hắn lẫn thanh kiếm của mình đi! Tôi đuổi theo kịp Gourry và giải trừ ma pháp. Chúng tôi tiếp tục chạy trống trong khi tôi chuẩn bị ma pháp tiếp theo.

Sau khi chạy qua đường chính và tiến vào trong một con hẻm, chúng tôi liên tục rẽ bất cứ khi nào có thể. Chạy thẳng quá lâu có thể sẽ khiến chúng ném dao ra từ đằng sau. Liên tục đảo hướng đi cũng sẽ giúp làm cho những kẻ bám đuôi bị rối loạn. Dĩ nhiên, nếu chúng có thể bắt kịp được ma pháp Lei Wing được cường hóa, tôi không nghĩ chỉ vài ngã rẽ là đủ để cắt đuôi chúng đâu…

Trong lúc chạy, tôi phát hiện ra một con hẻm hẹp, ra dấu và để Gourry đi vào trước. Không lâu sau, đám mặc đồ đen đã xuất hiện ở phía sau chúng tôi! Bọn chúng hẳn sẽ tiếp tục ném thêm dao. Tại đây sẽ rất khó để có thể né được chúng, nhưng tôi chờ đợi chúng dừng lại để ném và…

“Diem Wind!” tôi tận dụng khoảng cơ hội ngắn ngủi để phát động phong ma pháp cường hóa mà mình đã chuẩn bị từ trước!

Vù! Luồng gió lao qua con hẻm như vũ bão và thổi bay đám đồ đen!

“Được rồi! Mau di chuyển thôi!”

Tôi tăng tốc và bảo Gourry làm theo. Tôi đã thổi bay được lũ bám đuôi, nhưng chúng sẽ sớm lại đuổi tới ngay sau chúng tôi thôi. Chúng tôi không có thì giờ để lãng phí. Cuối cùng, Gourry và tôi đi ra khỏi hẻm, và…

“Geh!” tôi khẽ rên rỉ một tiếng và đứng lại. Phía trước chúng tôi lúc này là một dãy tường cao.

Đúng vậy. Đây là một trong những bức tường ngăn cách các khu phố. Chúng tôi không thể nào quay lại, và nếu men theo bức tường, chúng tôi sẽ không có chỗ để trốn. Vậy có nghĩa lựa chọn duy nhất của chúng tôi sẽ là phải leo qua! Tôi nhanh chóng chuẩn bị cho ma pháp tiếp theo, và…

“Lina!” Gourry kêu lên và đẩy tôi ra trước khi tôi kịp xướng chú xong!

Vù! Ngay sau đó là âm thanh của gió gầm. Một xung lực bí ẩn phóng ra từ trong hẻm và đâm vào bức tường phía trước chúng tôi—có thể là xung kích tạo ra bởi một ma pháp nào đó. Ít lâu sau, hai bóng người xuất hiện. Tôi rất bất ngờ khi chúng có thể bắt kịp nhanh tới vậy.

Hai người chúng tôi và hai kẻ mặc đồ đen… Bốn người đối diện nhau một lần nữa.

“Các ngươi không thể thoát được đâu,” một trong số chúng thản nhiên nói mà không hề có chút tự đắc.

Tôi không hề nghi ngờ những lời đó. Bọn chúng không hề có ý định thả chúng tôi đi mà không chiến đấu, và bọn chúng cũng thông thạo địa hình hơn chúng tôi nhiều.

Xem ra mình vẫn phải chiến đấu rồi. Nhưng đúng lúc tôi vừa nghĩ vậy…

“Đêm hôm khuya khoắt mà ồn ào gì vậy?” một giọng nói khác cất lên từ bên trên bức tường.

Tôi nhìn lên và thấy một bóng người đang đứng quay lưng lại với trời đêm. Giọng đó nghe giống như của một người đàn ông, nhưng khuôn mặt của người kia bị giấu đi đằng sau một tấm vải. Người này không có vẻ là cùng phe với lũ đồ đen, nhưng chắc chắn cũng đáng nghi không kém.

“Ngươi là ai?!” một tên mặc đồ đen hỏi.

“Đừng có gây quá nhiều tiếng động. Các người sẽ đánh thức hàng xóm đấy… là tất cả những gì mà ta sẽ nói,” người giấu mặt phía trên bức tường bình tĩnh trả lời.

“Ngươi đứng về phe chúng à?!” gã đồ đen hỏi lại.

“Chắc chắn là không, nhưng—”

“Vậy thì đừng có nhúng mũi vào! Chúng ta đang bắt giữ một đám du côn thâm nhập vào trong một căn nhà ở gần đây!” hắn có vẻ chùn bước, dường như là do cảnh giác trước sự can thiệp từ một bên thứ ba.

Trong khi đó, người bịt mặt kia chỉ khịt mũi. “Du côn à? Trong mắt tôi, các người trông còn ‘thô kệch’ hơn nhiều so với họ đấy. Dù tôi không ở vị trí có thể nói vậy… Nhưng ít nhất, từ bộ trang phục kia có thể dễ thấy rằng các người không phải những người hành pháp được quyền bắt bớ người ta.”

Đám mặc đồ đen im lặng một lúc, rồi… Vút! Một trong số chúng ném một thứ gì đó. Người bịt mặt bên trên bức tường khẽ chuyển động tay, và ngay sau đó, trong tay kẻ đó là một con dao nhỏ.

“Cái gì?!” gã đồ đen sửng sốt kêu lên.

Tôi đoán rằng hắn ta vừa ném dao và tên bịt mặt đã bắt được nó. Để làm được như vậy trong bóng tối thì phải sở hữu lượng kĩ năng không hề nhỏ đâu!

“Hiểu rồi. Vậy là các người đã làm sáng tỏ mọi chuyện.” Người bịt mặt ném con dao sang một bên. “Các người là lũ du côn trong tình huống này, vậy nghĩa là tôi không thể nào để các người đi. Có lẽ một trận chiến ồn ào tại đây ngay lúc này sẽ gây ra khá nhiều sự chú ý đấy… Những tin đồn về nó sẽ mau chóng lan sang những thành phố khác. Dù rằng điều đó sẽ chẳng làm phiền đến tôi…”

“Ngh!”

Tôi không biết người bịt mặt kia đang ám chỉ gì, nhưng đám đồ đen trông có vẻ e sợ trước lời đe dọa đó.

“Vậy… bắt đầu thôi chứ?” người bịt mặt nói rồi bắt đầu xướng chú.

“Rời khỏi đây thôi,” một gã đồ đen thì thầm. Bọn chúng đồng thời bật lùi về sau rồi biến mất qua con hẻm mà bọn chúng đã tiến vào.

“Bọn chúng… Bọn chúng rút lui dường như hơi quá dễ dàng,” Gourry lầm bầm.

“U-Ừm. Nhân tiện…” Sau khi nhìn lũ đồ đen rút lui, tôi hướng mắt lên trên bức tường… và thấy người bịt mặt đã không còn ở đó nữa.

“Nè… cứ ngồi không mãi thế này có ổn không vậy?” Gourry khẽ hỏi tôi vào sáng hôm sau. Trên bàn của chúng tôi dưới tầng một của nhà trọ được lấp kín bởi những món đồ ăn sáng, và bọn tôi đang nhanh chóng vét sạch chúng. “Không phải bọn chúng sẽ truy tìm chúng ta sao?”

“Có thể, nhưng nếu phải nói thật ra thì… tôi không chắc nữa,” tôi nhấm nháp chút salad rau và thịt xông khói. “Nếu đám đồ đen có liên kết với lãnh chúa của vùng này, chắc chắn chúng sẽ lại xuất hiện. Bọn chúng có thể viện ra bất kì cái cớ nào để bắt giữ chúng ta. Nhưng giờ khi chúng ta đã biết được việc đó, bọn chúng lại không muốn làm lớn chuyện này lên. Và cuộc đột nhập của chúng ta cũng không kiếm được gì đủ để kết tội. Vậy nên thay vì săn lùng chúng ta để bịt miệng, bọn chúng có thể quyết định rằng tốt nhất nên để yên.”

Tôi cũng không nhận ra bất kỳ sự gia tăng nào trong hoạt động của các cảnh vệ thành phố kể từ đêm qua, điều đó cho thấy rằng có ai đó đã để yên không đả động tới vụ việc. Tuy nhiên…

“Đồng ý là nước đi an toàn nhất cho chúng ta là rời khỏi thành phố,” tôi kết luận. “Nhưng sau toàn bộ những gì đã xảy ra, tôi càng muốn làm sáng tỏ mọi việc. Gã bịt mặt đêm qua dường như có biết được gì đó.”

“Ồ, kẻ đó à? Dường như kẻ đó cũng khá mạnh đấy. Và dựa vào giọng nói thì có thể đó là một người lớn tuổi…” Gourry nói và cắn vào cái bánh sừng bò kẹp kem tươi không quá ngọt.

Tôi ngừng ăn và quơ quơ cái dĩa. “Vậy câu hỏi thực sự là… có phải chúng là cũng là đám đồ đen mà chúng ta từng đụng độ không?”

“Khi nào?”

“Ông nhớ thanh kiếm ở Bezeld không? Lúc chúng ta nhập bọn với bộ đôi kỳ quặc Luke và Mileena?

Và chiến đấu với thứ khổng lồ sở hữu khả năng siêu hồi phục ấy?”

“Ồ, phải rồi. Anh nghĩ mình có lờ mờ nhớ được!”

“Vậy nhớ đám đồ đen liên tục quấy rồi chúng ta không? Tôi nghĩ bọn chúng cùng một giuộc với đám chúng ta gặp tại ngôi đền.”

“Nghĩa là…”

“Đúng.” Tôi gật đầu đáp lại Gourry. “Lũ thợ săn kiếm có thể đang đặt hang ổ ở đây. Hoặc có thể lãnh chúa Langmeier chính là kẻ đứng sau toàn bộ mọi chuyện. Dù gì đi nữa,” tôi cắm dĩa vào một tảng thịt heo và nói nhỏ, “mọi chuyện sẽ rất là rắc rối đây.”

Hrk! Khuôn mặt Gourry đông cứng lại. “Anh nghĩ chúng ta đang gặp rắc rối rồi,” cậu ấy nói và chỉ tay ra đằng sau tôi… về phía cửa vào quán trọ.

“Hừm?” tôi ngoái đầu lại, nhăn mày, và…

Hrrrrrk! Tôi ngay lập tức hiểu lí do Gourry lộ ra sắc mặt như vậy. Đứng tại cửa là hai cảnh vệ. Họ nhìn vào tờ giấy trong tay rồi nhìn tôi.

Chờ đã! Vậy chúng thực sự quyết định bắt giữ bọn này à?!

Hai cảnh vệ kia đi thẳng về phía bàn chúng tôi. Gourry và tôi chuẩn bị sẵn sàng để giao chiến… nhưng hai cảnh vệ bất ngờ đứng nghiêm chào. “Xin thứ lỗi. Cô có phải là Lina Inverse không?” một người hỏi.

Trong thoáng chốc, tôi đã định nói rằng anh ta nhận nhầm người, nhưng tờ giấy trên tay anh ta hẳn có ghi đặc điểm nhận dạng hay có chân dung của tôi vẽ trên đó. Tôi sẽ không thể nào lách qua được, và nếu họ nhìn vào sổ ghi chép của nhà trọ, có nói dối thì kiểu gì cũng sẽ bị lộ tẩy.

“Đúng,” tôi lưỡng lự trả lời.

Hai người cảnh vệ nhanh chóng cúi đầu. “Chúng tôi phục vụ ngài Langmeier, lãnh chúa của thành phố này!” một trong số họ nói đầy lễ nghi. “Nhiếp chính của ngài ấy muốn mời cô tới dự bữa tối.”

“Hả?” Gourry và tôi cùng há hốc miệng.

“Nè… chính xác thì chuyện gì đang diễn ra vậy?” Gourry hỏi trong khi chúng tôi bước đi trên con đường nhuộm màu hoàng hôn dẫn tới lâu đài.

“Chịu,” tôi đáp lại thẳng thừng. Trong danh sách những gì mà tôi dự đoán, việc được mời tới ăn tối không được xếp cao cho lắm. “Có rất nhiều khả năng. Thứ nhất, đây hoàn toàn chỉ là tình cờ. Có thể nhiếp chính tình cờ biết tôi là ai, tình cờ biết được tôi đang ở trong thành phố, và tình cờ có chuyện muốn kiếm tôi vào hôm nay…”

“Nghe khó có vẻ là như vậy.”

“Ừm. Một khả năng khác là có nhiều phe cánh ở đây, lũ đồ đen và tay nhiếp chính nằm ở hai phe đối lập. Do đó, nhiếp chính đang muốn yêu cầu sự giúp đỡ của chúng ta để loại bỏ bọn chúng.”

“Hiểu rồi.”

“Và cuối cùng… có khả năng nhiếp chính ở cùng một phe với lũ đồ đen, và lời mời này là một cái bẫy.”

“Đó là khả năng dễ xảy ra nhất.”

“Đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Ừm… Vậy tại sao chúng ta lại đi?”

“Thì đó!”

Bịch! Câu trả lời đầy lố bịch của tôi làm Gourry ngã ngửa. “Em chấp nhận lời mời đó chỉ với cái lí do là ‘thì đó’ thôi ư?! Em vừa mới nói rằng đây có thể là một cái bẫy đấy!”

“Được rồi, coi như tôi từ chối lời mời của nhiếp chính đi. Nếu ông ta thực sự đang đối mặt với lũ đồ đen, chúng ta sẽ đưa ông ta vào thế khó.”

“Chà… chắc vậy.”

“Ngược lại, nếu như chúng là cùng một phe, ông thực sự nghĩ rằng ông ta sẽ kiểu, ‘Ồ, được thôi, không vấn đề gì,’ và để chúng ta yên mãi à?”

“Ừm… dĩ nhiên là không, nhưng…”

“Nhỉ? Vậy nên dù gì đi nữa, nếu muốn hiểu rõ tường tận sự việc, nước đi tốt nhất của chúng ta sẽ là chấp nhận lời mời. Nếu nó là bẫy thì chúng ta chỉ việc phá nó ra khi bị sập bẫy thôi!”

“Nghe có vẻ khá mạo hiểm đấy… dù có lẽ vậy cũng không có gì mới.”

“Sống sôi nổi thêm một chút đi nào! Và quan trọng nhất…”

“Quan trọng nhất?” Gourry hỏi.

Tôi nháy mắt đáp lại. “Tôi sẽ không thể nào hài lòng chừng nào chúng ta chưa giải mã được bí ẩn, biết chứ?”

“Em đúng là kỳ quặc…” Những lời của tôi làm Gourry nhăn mặt lại, và cậu ta đặt tay lên xoa đầu tôi. “Nhưng không sao. Ít nhất, anh vẫn sẽ đồng hành cùng em thêm một thời gian nữa.”

“Cảm ơn nhé, giám hộ tự xưng. Giờ thì…” Tôi hướng mắt nhìn thẳng vào tòa lâu đài điểm đến của chúng tôi. “Vào trong nào, Gourry!”

“Xin thứ lỗi vì đã chậm trễ,” một quản gia lớn tuổi nói đầy lịch thiệp khi ông ấy tiến vào trong tiền sảnh nơi bọn tôi đang chờ đợi.

Sau cuộc nói chuyện trước đó, chúng tôi tiến vào trong lâu đài, và tại đó chúng tôi được chào đón nồng hậu. Sau đó cả hai được dẫn vào trong căn phòng nhỏ này trong khi bữa tối được bày biện. Ít nhất, đến giờ vẫn chưa có rắc rối gì và cũng không hề có sát ý đến từ những người hầu ra chào đón chúng tôi. Trong phòng chờ thực ra cũng khá thoải mái nên chúng tôi chỉ đơn thuần giết thời gian cho tới khi ông quản gia bước vào.

“Bữa tối đã được chuẩn bị. Ngài nhiếp chính đang chờ,” ông ấy nói.

Gourry và tôi im lặng nhìn nhau rồi gật đầu. Mọi chuyện chuẩn bị bắt đầu rồi đây!

“Hiểu rồi,” tôi đáp lại và đứng dậy.

Ông quản gia sau đó dẫn chúng tôi qua một hành lang dài. “Lối này đây,” ông ấy dừng lại phía trước một cánh cửa và nói.

Được… đến lúc tìm hiểu xem mình đang phải đối mặt với cái gì rồi.

“Mời vào,” ông ấy thúc giục, mở cánh cửa ra và…

“Hả?!” Gourry và tôi cùng khựng lại.

Bên trong phòng là một chiếc bàn dài được phủ vải trắng với những giá nến bạc. Trên tường là những giá đèn tỏa ra ánh sáng ma pháp. Và ở phía bên kia căn phòng là một cậu trai trẻ. Trông anh ta khoảng hơn hai mươi một chút, mặc trên mình bộ đồ trắng có thể gọi là “thời thượng” hoặc “màu mè” tùy theo góc nhìn của người đánh giá. Dù gì đi nữa, nó mang một sắc hoàn toàn đối lập với mái tóc đỏ rực của anh ta. Trên khuôn mặt điển trai kia là một nụ cười tươi rói.

Tôi đoán anh ta là nhiếp chính của lãnh chúa… Nhưng đó không phải lý do Gourry và tôi bất ngờ đến vậy. Nguyên do nằm ở hai người vệ sĩ đứng sau—một cậu trai tóc đen và một cô gái tóc bạc. Không thể nào nhận nhầm được. Đây chính là cặp đôi kỳ quặc mà chúng tôi đã cùng phối hợp để đánh bại đám mặc đồ đen trước đây, Luke và Mileena!

Truyện Chữ Hay