Slayers Đặc Biệt

công chúa nhỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Crash!

Một tiếng động lớn phát ra từ dưới gầm bàn, và ngay khi tôi vừa bật ra khỏi ghế, đồ ăn đặt trên bàn vương vãi tứ tung. Vừa rồi không phải một đòn tấn công hay gì đâu, đúng hơn là ai đó vừa mới cụng đầu vào đấy.

Chết tiệt, hiếm lắm mới có được một buổi chiều nhàn nhã tại nhà hàng ngoài trời…

“Oww-ww…”

Người đang bị phủ kín bởi đồ ăn kia chính là thủ phạm đã phá hỏng nó. Một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn, có lẽ cũng chỉ tầm tuổi tôi. Chiều cao cũng gần ngang tôi nữa. Vẻ ngoài của cô ấy mang lại cảm giác của một tiểu thư thanh lịch. Chỉ vài năm nữa thôi thì cô ấy hẳn sẽ trở thành một quý cô yêu kiều.

Ngay khi vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta đột ngột nhảy nhào tới và bám chặt lấy eo tôi.

“Xin hãy giúp với!”

Tôi ngay lập tức khựng lại trước những lời đó. Đây chắc chắn là khởi đầu của việc vướng vào rắc rối rồi sau đó không nhận được đồng nào cho công sức bỏ ra mà dạo gần đây tôi thường gặp phải. Giả như trường hợp hiện tại cũng vậy, những gì xảy ra kế tiếp hẳn sẽ là…

“Cô gái, vui lòng giao cô ta ra cho chúng tôi được không?”

“Trúng phóc luôn,” tôi thở dài.

Gã đàn ông vừa cất tiếng đi cùng với một đám đàn em mà chắc hẳn chỉ là lũ bần cùng yếu nhớt. Hắn ta nhìn tôi với một sắc mặt hoài nghi.

“‘Trúng phóc’ là sao hả?”

“À, không có gì. Không có gì đâu,” tôi xua tay phủ nhận.

Xét về mặt ngoại hình, gã ta hẳn là một thợ săn tiền thưởng, hoặc có lẽ là một tên cướp đơn độc hay gì đó khác. Không như lũ hề còn lại, hắn ta ít nhất xem chừng cũng có chút tài đao kiếm. Thật đáng tiếc, gã vẫn còn lâu mới có cửa đối đầu với một kiếm sĩ/pháp sư thiên tài như Lina Inverse!

Dù gì đi nữa, dưới tình huống này thì cách xử lý đã quá rõ ràng rồi!

Stomp!

Tôi liên tục đạp chân vào mạn sườn của cô gái kia!

Stomp, stomp!

“Gaah! Tự nhiên lao vào bàn người ta rồi kêu lên, ‘Xin hãy giúp với,’ là sao hả?! Đến lúc dạy cho cô biết rằng thế giới này không ngọt ngào đến vậy rồi đấy!”

“Eeek! Eeek!”

Những kẻ truy đuổi cô ta đứng đờ ra đó trước những diễn biến đột ngột ấy.

“Ừm… Tôi nghĩ lúc này chúng tôi nên giúp cô một tay, nhưng…” Gã đàn ông lầm bầm đầy tội lỗi.

“Im lặng! Mấy người không có quyền bảo tôi phải làm gì!”

Khi một người gặp rắc rối với một vòng lặp liên tục không hồi kết, lẽ đương nhiên là người đó sẽ cố phá vòng lặp bằng bất cứ thứ gì có thể…

Mấy người có thể coi rằng đó là “đã từng trải.”

“Chà, đúng là như vậy, nhưng nếu cô làm thế thì chúng tôi phải phản ứng như thế nào đây…?”

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, khịt mũi rồi bắt đầu lầm bầm.

“À, không, tôi thực sự không có phàn nàn hay gì đâu. Tất cả những gì chúng tôi muốn là cô giao cô gái kia ra thôi.” Nghĩ rằng tôi vừa bị xúc phạm, anh ta bắt đầu nhún nhường và tỏ vẻ xin lỗi.

Chà, có lẽ anh ta thực ra là một tên nhát cáy. Nhưng dù gì đi nữa—

“Flare Arrow!”

Tôi hoàn tất câu chú của mình và phóng nó xuống chân toàn bộ đám người kia.

“Yeow-owowowow!”

Đó là những gì xảy ra nếu hạ thấp cảnh giác đấy. Thật tuyệt vời đúng không?

“Nhanh lên! Cơ hội đến rồi!” Tôi nắm lấy tay cô gái kia, nhảy qua hàng rào của nhà hàng và bứt tốc chạy.

“Nếu cô không phóng hụt ma pháp đó thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi!” Cô ta nói với một giọng điệu đầy chỉ trích.

“Thôi cằn nhằn đi! Tôi không có phóng hụt, tôi cố ý hụt đấy!”

“Tại sao chứ?!”

“Tôi muốn thay đổi cảnh quan một chút!”

“Cảnh quan trước đó có gì không ổn chứ?!”

“Nếu làm như thế thì không một ai tại đó sẽ để ý rằng tôi nhảy tiền thanh toán!”

“…”

Đúng như tôi nghĩ, cô ta không nói gì thêm.

“Cuối cùng… cũng bắt… kịp cô rồi…” Gã đàn ông cố nặn ra từng chữ giữa những hơi thở nặng nhọc.

Không phải họ bắt kịp tôi, mà là tôi để cho họ bắt kịp. Chúng tôi đối mặt nhau tại một khoảng đất trống cách xa khu dân cư. Trên mặt đất là những lùm cỏ dại và những bụi cây nhỏ. Tại một nơi như thế, ngay cả khi tôi có ra đòn quá tay thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới bất kì ai không liên quan.

“Nghe này, tôi sẽ chỉ nói một lần nữa thôi. Nếu cô không muốn chết thì…”

“Mega Brand!”

Boom!

Trận chiến kết thúc tại đó.

“Chà, cô không để yên cho người khác nói hết câu luôn,” cô gái kia lầm bầm đầy ấn tượng.

Tôi lớn tiếng thở dài, “Nghe này, tôi không biết tại sao cô lại bị bọn chúng đuổi theo, nhưng tốt nhất cô nên nhờ đến lính gác hoặc ai đó để giúp.”

“Xin đợi đã!”

Ngay khi tôi vừa định quay gót bước đi, cô ấy cất tiếng gọi tôi từ phía sau. Tôi quay lại và nhìn vào ánh mắt cô ấy, đôi mắt xanh trong veo ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Sau đó…

“Có cách nào… để tôi có thể mượn sức mạnh của cô không?”

“Nu-uh.”

“…”

“…”

Sự im lặng khó chịu kéo dài một hồi lâu. Cô ấy quay lưng lại với tôi rồi lấy ra một thứ gì đó được bọc giấy dầu từ trong túi.

“Heheheh. Vậy với thứ này thì sao?!”

Cô ấy đưa thứ đó cho tôi, và khi tôi mở giấy bọc ra—

“Cái gì?!”

Đó là một viên ngọc lục bảo rất lớn. Nếu dùng ma pháp thì tạo ra một thứ như thế sẽ chẳng khó khăn. Mọi bùa pha lê bày bán trên thị trường đều được tạo ra theo một phương thức tương tự. Nhưng, đây là—

Một viên pha lê tự nhiên không pha tạp! Hơn nữa, độ tinh khiết và bóng bảy đủ khiến người ta phải thèm muốn.

“Một người như cô lại sở hữu một thứ như thế…” Tôi quan sát kĩ khuôn mặt cô ta thêm lần nữa.

“Đúng vậy. Tôi là…” Cô ấy cúi mặt xuống đất một hồi rồi cuối cùng khẽ nói. “Tên tôi là Reymia. Con gái duy nhất của thương nhân Marius.”

Tôi há hốc miệng.

Thương nhân Marius—Marius Lindbreg. Ông ta khởi đầu với hai bàn tay trắng, và giờ đã đứng trên hàng trăm những thương nhân khác. Tại Liên minh Vương quốc Duyên hải này đây, không một thương nhân nào lớn hơn ông ấy.

Nếu đây thực sự là con gái của ông ấy, chẳng có gì lạ nếu một viên đá quý cỡ này nằm gọn trong túi cô ấy, nhưng tại sao--?

“Cô—” Tôi cuối cùng cũng có thể lên tiếng trong khi nuốt nước bọt. “Cô có thực sự…?”

“Đương nhiên đó là lời nói dối rồi. Tôi có phải một tên ngốc đâu.”

Tôi sút vào mông cô ta không chút do dự.

“X-Xin đợi đã! Tôi sẽ nói sự thật!”

“Im đi.”

Tôi bước đi mà không đếm xỉa đến việc cô ta vẫn còn bám theo tôi.

“Tôi là…” Cô ta bước lên trước tôi rồi nói một cách trang trọng, “Tôi là Reymia Ul Tuluudia, con gái của ngài Tuluudia, người được ban quyền cai trị thành phố Tyrell bởi đức vua đương nhiệm Ralteague.

“Nói dối.” Tôi thể hiện rõ quan điểm của mình chỉ bằng hai từ đó và đi qua cô ta.

“Ừm, nhưng…” Sau một quãng ngắn, cô ta lại bám theo tôi thêm lần nữa, giơ ra trước tôi một cái mề đay với huy hiệu gì đó được khắc lên.

“Lần này tôi nói thật đó. Nè, nhìn nè. Huy hiệu trên tấm mề đay này! Ồ! Là thật đúng không! Trông thật đến vậy đó! Tin tôi đi mà!”

“Hmph.”

Tôi đứng lại và tỉ mỉ quan sát huy hiệu đó. Một tấm mề đay được điêu khắc một cách kỳ công, trên đó là một con báo có sừng giữ một tấm khiên mang huy hiệu gần tương tự, phía bên trên là một con chim trắng.

Con báo có sừng kia tượng trưng có lãnh thổ của Công quốc Ralteague. Tấm khiên, chẳng cần phải nói, tượng trưng cho sự bảo vệ, và con chim trắng được cho là một ma thú nằm ở vùng phía đông của vương quốc. Nói cách khác, huy hiệu này tượng trưng cho một nhân vật quan trọng nắm giữ nhiệm vụ bảo vệ vùng phía đông trong lãnh thổ công quốc, người nắm quyền ở Tyrell. Đây chắc chắn là đồ thật.

“Và?” Tôi vui vẻ hỏi. “Cô kiếm nó ở đâu? Thứ này ấy.”

“Ugh, làm ơn tin tôi đi!” Trông cổ như thể gần khóc tới nơi rồi.

Có lẽ chẳng còn cách nào khác… nếu đi quá xa và khiến cổ giận mình thì sẽ chẳng còn vui nữa.

“Thôi được, huy hiệu này đúng là thật.”

“Đúng ♡, đúng ♡!” Khuôn mặt cô ấy rạng lên và bắt đầu nhảy quanh như một đứa trẻ.

“Được rồi, tôi tin cô. Cô là con gái của ngài Tuluudia.”

“Cảm ơn rất nhiều!”

Cô ta nói rồi lại bám chặt lấy tôi.

Có lẽ mình lầm, nhưng có một cảm giác không ổn về cô gái này…

Dường như trong lãnh địa của cha cô ấy đang có rối ren. Sau khi tốt nghiệp sau hai năm học tại một ngôi trường ở thành phố Saillune xa xôi, cô ấy khởi hành về nhà, và đó là khi cô ấy nghe được những tin đồn.

Lãnh chúa tiền nhiệm—ông của cô ấy, bất ngờ đổ bệnh. Sau đó, cha cô ấy, người thừa kế danh hiệu lãnh chúa, nhanh chóng đứng ra quản lý. Truyền thống nhà Tuluudia là chỉ mở lễ nhậm chức khi mọi thành viên trong gia đình đều có mặt. Vậy nên cho tới khi Reymia chính thức trở về, vị trí lãnh chúa lúc này vẫn bỏ trống, nhưng…Dường như có người đang muốn lợi dụng điều đó. Có thể là muốn ngăn cản hành trình về nhà của cô ấy trong khi thao túng quyền thừa kế của gia tộc Tuluudia… hoặc dùng mạng sống cô ấy để buộc cha cổ phải từ chức.

Cô ấy nói rằng ngay khi mình khởi hành ngay khi vừa nhận tin từ trung tâm thư tín của Hội đồng Pháp sư. Theo như tin tức, một đoàn hộ tống sẽ được điều tới để đưa cô ấy về, Tuy nhiên, cô ấy không thể nào đợi lâu đến mức đó, vậy nên cô ấy quyết định khởi hành một mình sẽ là cách tốt nhất để làm kẻ địch rối loạn. Đó là lựa chọn tốt nhất mà cô ấy có thể đưa ra. Nếu tôi là kẻ chủ mưu đứng đằng sau, chắc chắn tôi sẽ cho một sát thủ lẻn vào trong đoàn hộ tống đó.

Sau khi lắng nghe xong câu chuyện của cô ấy, tôi gãi đầu lầm bầm, “Một câu chuyện chẳng có gì độc đáo…”

“Hả? Cô vừa nói gì à?”

“Không, không có gì đâu. Vậy cô đã đến được tới đây, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện bởi lũ lưu manh do kẻ chủ mưu thuê về… phải vậy không?”

“Đúng vậy… Tôi cứ tưởng rằng mình đã làm rất tốt trong việc đánh lạc hướng chúng,” cô ấy nói một cách khó chịu.

“Nhưng… chà,” tôi ôm đầu và nói. Nếu bọn chúng cũng tuân theo nguyên tắc của ác nhân, cô biết rằng nước đi tiếp theo của chúng sẽ là gì rồi chứ?”

Đó chính là: Thuê một pháp sư khác để đối đầu với tôi.

Cả rừng cây rung chuyển với một tiếng Crash!

“Một con chim à?” Reymia đứng lại phía sau tôi và nhìn lên trời.

“Ừm, không,” tôi thẳng thừng đáp lại mà không rời mắt khỏi gã đàn ông đang cười khẩy chắn trước đường bọn tôi.

Từ phía góc tầm mắt, tôi có thể thấy một bóng đen đang chạy qua những hàng cây. Không đời nào đó có thể là một con chim được.

“Đúng. Đó không phải chim đâu,” gã đàn ông nói với một giọng điệu trịch thượng.

Kẻ đó là cầm đầu của đám đuổi theo Reymia vào ngày tôi gặp cô ấy. Chẳng biết có phải may hay không nữa, nhưng anh ta có vẻ không chịu nhiều sát thương từ ma pháp của tôi trước đó và giờ đã hồi phục hoàn toàn.

“Ta đã mượn được chút sự giúp đỡ. Và người đó khác xa lũ mà cô từng đối mặt… Đúng, một pháp sư cũng như cô!”

Ngay khi vừa dứt lời, một sự hiện diện bất ngờ hiện ra từ phía sau chúng tôi!

“Hoohohoho! Không phải tư thù cá nhân hay gì đâu, nhưng quy luật của thế giới này là kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh nuốt chửng! Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi bị đánh bại bởi pháp sư mạnh nhất, Bạch Xà Naga! Vậy nên… hử? Lina đấy à? Sao tự dưng ngã sõng soài ra vậy…”

R-Ra là thế hả…

Tôi dùng toàn bộ sức lực của mình để đứng dậy.

Mặc dù vào khoảng thời gian này tiết trời khá lành lạnh, trang phục của cô ấy vẫn không có chút gì thay đổi, hở hang một cách không cần thiết và trông bộ dạng chẳng khác nào một pháp sư xấu xa. Cô ta tự nhận là đối thủ truyền kiếp của tôi và thách đấu tôi rất nhiều lần, và lần nào cổ cũng tự hủy. Tôi gọi cô ta là một nỗi nhức nhối.

Dạo gần đây, ngoài việc luôn miệng khoe rằng mình là kỳ phùng địch thủ của tôi, cô liên tục bám theo tôi như con vịt con (dù chẳng dễ thương được như vậy.), bắt tôi phải trả tiền ăn, thi thoảng lại ăn trộm trái cây tại quầy hàng, đến khi bị lính gác bắt lại thì nói mấy thứ kiểu, “Người giám hộ của tôi là Lina Inverse.” (Bà lớn tuổi hơn tôi đấy.) Một mớ rắc rối tồi tệ mà tôi không thể nào tự rũ bỏ được… Dù cổ cứ bảo rằng đó là một “đòn tấn công tâm lý.”

Mới hôm trước, tôi châm chọc cổ bằng việc nói rằng, “Chà, xem ra trong túi bà chẳng còn nấy một đồng hử?” Sau đó thì cô ta bỏ đi và nói rằng, “Tôi sẽ đi kiếm chút tiền đi lại,” và chạy biến tới tận bây giờ. Việc cổ xuất hiện tại đây và phải làm mấy chuyện hèn hạ này, có lẽ cổ rỗng túi thật.

“Hai người… quen biết nhau à?”

Anh bạn sát thủ đứng đờ ra đó trong khi tôi tiếp tục nói chuyện với Naga mà chẳng mảy may để tâm tới anh ta chút nào. “B-Bà nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?! Bà chỉ cần bảo rằng mình hết tiền thì tôi sẵn sàng cho bà vay một chút mà.”

Sắc mặt Naga thay đổi trong một khắc, nhưng rồi cổ lắc đầu nguây nguẩy. “C-Cô đang nói gì vậy?! Trước hết, tôi là kỳ phùng địch thủ của cô! Vậy tại sao… Hiểu rồi! Tôi đã nhìn thấu được kế hoạch của cô rồi, Lina Inverse! Cô quá sợ hãi trước sức mạnh của tôi nên quyết định dùng tiền để lấy lòng! Hoohoho! Làm như tôi sẽ bị mắc mưu ấy! Quan trọng hơn, từ bỏ một công việc mình đã nhận giữa chừng là không thể chấp nhận được!”

“Có tâm với nghề đấy nhỉ…” Tôi nheo mắt lại và bắt đầu thủ thế.

Twitch. Khuôn mặt của Naga cứng lại thấy rõ.

“Chà… Xem ra chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu thôi.”

“N-Nào, Lina. Cô chỉ đang giả vờ nghiêm túc thôi đúng không…? Ha…hahaha…” Với một nụ cười cứng nhắc trên mặt, cổ vội vã xua tay. “Mọi thứ đều có ngoại lệ mà. Tôi không có định cứng đầu đến mức đó đâu… Thôi nào, đừng tỏ ra đáng sợ vậy chứ, nhé, nhé?”

…Naga cũng khá là nhát.

“Ừm…” Người đàn ông hoàn toàn bị lãng quên nói một cách đầy thảm thương. “Vai trò của tôi tại đây là gì…?”

“Hiểu rồi…” Gã đàn ông lầm bầm với một biểu cảm kỳ quặc khi bị trói lại bởi Naga.

“Vậy là… xong. Hử?” Naga liếc sang phía cô gái đang đứng cạnh tôi, người không theo kịp sự thay đổi bất thường này với sắc mặt trống rỗng.

“Có phải cô là… Công chúa Reymia? Của gia tộc Tuluudia?”

““Hả?”” Cả tôi và Reymia cùng kêu lên.

“S-Sao cô biết được tôi là ai?”

Naga phớt lờ câu hỏi cùng ánh mắt hoài nghi của Reymia và nói tiếp. “Hừm… Vậy toàn bộ chuyện này dường như có liên quan đến việc kế vị của gia tộc đó? Tôi cho rằng điều này khá khác so với những gì anh nói cho tôi đấy, Pyle.”

Khi quay sang và thấy gã đàn ông—Pyle không nói gì, cô ấy ngẩng cao đầu và cất tiếng cười thương hiệu của mình. “Hoohohoho! Biết ngay mà! Tôi đã nhận thấy sự dối trá trong lời của anh và quyết định đứng về phe Lina!” (Đồ nói dối!)

Dù vậy, làm thế quái nào mà Naga có thể biết được những chuyện đó vậy? Tôi không biết cổ có mạng lưới thông tin ngầm nào không… Đôi khi cổ biết được nhiều thông tin hơn tôi một cách đầy khó hiểu, có khi nào trên thế giới có tồn tại một “Cộng tác xã Pháp sư tà ác” hay gì đó không?

“Làm ơn—”

Khi tôi quay về với thực tại, Reymia lúc này đang nói chuyện với Pyle, người đang lăn lộn trên mặt đất.

“Xin hãy cho tôi biết… Ai là người đứng đằng sau toàn bộ chuyện này? Ai đã ra lệnh tấn công tôi…?”

Khi bị hỏi như vậy, gã đàn ông quay mặt đi.

“Có cần tôi khiến anh ta phải trả lời không?” Tôi hỏi và bước đi về phía trước.

“Tôi cũng khá chuyên trong việc đó…” Naga nhìn gã đàn ông với ánh mặt khinh bỉ. Nói thật thì trong bộ dạng đó, trông cổ khá đáng sợ.

“Ừm… ừm… Có phải hai người đang nói tới… tra tấn không?”

Reymia sợ hãi đặt tay lên trước miệng.

“Ôi trời, giá mà anh bạn này chịu ngoan ngoãn trả lời chúng ta,” Naga khẽ mỉm cười và nói.

Sắc mặt Reymia trắng bệch và hướng ánh nhìn thương hại vào anh ta. “Ôi… Nhưng… Xin đừng làm gì quá tồi tệ.”

“Chà, điều đó còn phụ thuộc vào anh bạn Pyle này,” tôi nói.

Dĩ nhiên, tôi không thể nào chịu đựng được những thứ vô nhân tính như tra tấn, nhưng tùy thuộc vào tình huống mà tôi có thể dùng đến những biện pháp dã man khác. Ví dụ như nhét giun vào sau lưng hoặc cù lét.

“Ồ, nhưng… Ít nhất… cô có thể nhét sỏi vào trong miệng anh ta rồi đạp vào mặt. Hoặc mổ bụng ra và nhét một con Acid Crawler non vào. Tôi có thể chịu được tới nhường đó.”

Con nhỏ này bị bạo dâm à…?

“Hoohohoho! Nếu chuyện đến nước đó thì cứ giao cho Bạch Xà Naga này đây!” cổ cao tiếng cười rồi rút ra một con dao găm. Nhìn sơ qua thì đó là một con dao với phần lưỡi cong một vẻ tà ác.

“Giờ thì…” Naga nói với một giọng ngọt ngào và khẽ ấn mũi dao vào má Pyle trong khi anh ta đang nằm sát đất. “Anh sẽ trả lời như một cậu bé ngoan ngoãn, hay là tôi…”

“Ôi trời…” Reymia đặt cả hai tay lên trước miệng và khẽ thốt lên một tiếng. “Thật khoan dung…”

“Nè, sao cô bỗng dưng trở nên khát máu vậy?! Ở Saillune người ta dạy cô cái gì vậy hả?!”

“Chà, chuyện đó—”

Ngay khi tôi vừa hướng sự chú ý của mình ra khỏi hai người họ—Naga thét lên.

“Cái gì?!” Tôi quay sang và tại đó là Naga đang nằm sõng soài.

“Naga! Tỉnh lại đi, Naga!” Tôi đỡ cô ấy dậy và khẽ lắc qua lắc lại. Con dao rơi ra khỏi tay cô ấy với một tiếng clink.Tôi đầy cảnh giác nhìn sang Pyle vẫn đang nằm trói ở đó.

“…Hả?” Gã quay sang nhìn tôi. Trên má gã là một vết cắt nông tại chỗ Naga ấn mũi dao vào, và máu đang nhỏ ra từ chỗ đó.

“Ngươi đã làm gì cô ấy?!”

“C-Cái gì…”

“Đừng có giả ngu!” Tôi kêu lên. Tuy nhiên, tôi không hề có ý định tiếp cận hắn. Khi không biết Pyle đã đánh bại Naga như thế nào thì việc đó là quá sức bất cẩn.

“A, dường như cô ấy tỉnh lại rồi,” Reymia thờ ơ cất tiếng khi cô ấy nhìn xuống Naga, người đang khẽ rên rỉ trong tay tôi và chầm chậm mở mắt.

“…Ugh…” Cô ấy cựa quậy và lắc đầu tình dậy.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?!” Tôi lên tiếng hỏi trong khi vẫn cảnh giác với Pyle.

“A… Ahh, tôi chưa kể cho cô biết sao…?” Cô ấy lén nhìn Pyle rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác. “Tôi… sẽ bất tỉnh khi nhìn thấy máu… bởi vì tôi rất nhạy cảm…”

Hnnnngggg!

“Nhưng nếu thế thì chẳng phải không mang theo dao sẽ tốt hơn không?”

“Tsk, tsk… Cô vẫn còn quá ngây thơ, Công chúa Reymia. Nếu tôi không dùng tới nó thì làm sao có thể tạo bầu không khí được chứ? Chà, tôi đã tính toán sai một chút khi lỡ trượt tay và để lại một vết cắt thật… Ồ? Sao vậy tự dưng lại ôm đầu vậy Lina?”

Không có gì hết!

Tôi còn không có đủ sức để la vào mặt cổ.

“A—”

Phải đến tận một lúc lâu sau đó tôi mới có thể hồi phục và hạ quyết tâm tra khảo tiếp.

“Chà, về kẻ giật dây…”

Pyle khẽ mỉm cười đầy ngạo mạn và quay sang hướng khác, “Chà… Tôi chưa từng tận mắt gặp mặt người đó,” Gã đáp với thái độ giả ngu thấy rõ.

“Xin hãy trả lời tôi.” Reymia chắp hai tay lại trước ngực và nói với đôi mắt ngấn lệ. “Nếu không… chúng tôi có lẽ sẽ phải dùng kim đâm thủng màng nhĩ của anh hoặc lọc da anh từng chút một và xát muối lên đó…”

Có lẽ tốt nhất nên bỏ cô ta đi khi còn có thể…

Dù gì đi nữa, tôi gác lại dòng suy nghĩ ấy qua một bên. Sau khi nhìn chằm chằm vào gã thêm một hồi lâu, tôi nói thẳng ra những gì mình vừa nghĩ tới trong đầu. “Hừm… Kẻ đứng sau chuyện này là bộ trưởng phải không?”

Ngay khi tôi vừa nói xong, sắc mặt gã tái nhợt hẳn đi. “L-Làm sao ngươi biết?! Ồ, phải rồi! Ngươi hẳn đã đọc suy nghĩ của ta.”

“Tuyệt quá, Lina!”

“Hoho… Tốt lắm, Lina. Quả đúng là kỳ phùng địch thủ của tôi.”

Naga và Reymia đều tỏ ra ấn tượng.

Được rồi, thực ra tôi chỉ vừa nói đại sau khi nghĩ rằng toàn bộ chuyện này chẳng khác nào một vở kịch dở tệ, thế nên tôi nói theo những gì mình nghĩ là kịch bản sẽ ghi vậy thôi. Việc chính xác đến không ngờ…cảm giác thật khó chịu!

“Nhưng, không ngờ ngài bộ trưởng ôn hòa lại có thể làm một thứ tồi tệ như vậy…” Reymia khẽ nói rồi cúi đầu ủ rũ. “Khi trở về, tôi sẽ xử tử cả gia đình ông ấy…”

“Làm vây… có hơi quá xa đấy,” Naga nói với vẻ mặt đắng ngắt.

Trong khi đó thì Reymia hướng ánh mắt khó hiểu về phía cổ.

“Ồ, cô không nhận ra đó là một câu nói đùa à? Tầm tuổi cô thì phải tự biết đi chứ.”

Cú sút của Naga tung thẳng vào đầu cô ấy.

“Ohhh-ho.”

“Chà, đây quả là một màn chào đón nồng hậu đấy…”

Naga và tôi cùng nở nụ cười gan góc.

Vùng đất hoang trải dài trước mặt chúng tôi hoàn toàn không có gì ngoài những tảng đá, cây cỏ duy nhất tại đây là những ngọn cỏ dại chẳng đáng nhắc tới. Có lẽ do đất đai tại đó tốt hơn nên đằng xa là một khu rừng nhỏ, và phía sau đó là đích đến của chúng tôi, thành phố Tyrell. Tuy nhiên… đứng chắn trước khu rừng là khoảng bốn hoặc năm mươi gã trang bị tận răng.

Gã Pyle, kẻ đã bị chúng tôi tóm lại ngày hôm trước, dễ dàng bỏ trốn ngay sau khi vừa rời mắt khỏi hắn. Dám chắc đó hẳn là lí do vì sao kẻ địch lại biết rõ thông tin về chúng tôi đến vậy. Bọn chúng đã tập hợp một đội quân đủ để lật đổ một ngôi làng nhỏ, nhưng thật đáng tiếc, chỉ vậy vẫn là chưa đủ để đánh bại cặp đôi tôi và Naga.

“Chà, xin hãy cố gắng hết sức,” Reymia khích lệ bọn tôi với một giọng thản nhiên.

“Hãy giao lại cho bọn tôi! Mau giải quyết cho nhanh và tiến tới thành phố nào.”

“Hoohohoho! Nếu chuyện đã đến nước này thì cứ để cho Bạch Xà Naga lo! Dạo gần đây tôi có cảm giác rằng mình đang bị đánh giá thấp, vậy nên ngay tại đây, tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh thực sự của mình!”

“Ồ—”

Tôi liếc nhìn Reymia, người cổ vũ bọn tôi với một tràng vỗ tay nửa vời, và khẽ nhíu mày.

“Có chuyện gì à Lina?” Naga hỏi. “Có gì không hợp ý à?”

“Tôi không hề thích việc này chút nào.”

Tôi đã nghĩ rằng cổ sẽ đáp trả bằng những lời lẽ khiêu khích, thế nhưng thay vào đó, cô ấy chỉ ưỡn ngực lên và nói, “Hoohoho, xem ra hôm nay tôi sẽ phải làm ngôi sao trong sân khấu không hợp gu của cô rồi.”

“Mhmm.” Tôi gật đầu đáp lại.

Trong một thoáng, đôi má cổ phồng lên, nhưng cô ta ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và nói tiếp, “Chà, ít nhất cũng không sao khi cô vẫn còn coi tôi là kỳ phùng địch thủ của mình.”

Chưa từng nhé.

“Đừng có cản đường đấy nhé?” Naga nói. “Tôi sẽ thử nghiệm một ma pháp mà mình đang nghiên cứu.”

Đang… nghiên… cứu? Đùa nhau à?

“Trời đất! Đừng! Trước giờ mỗi khi bà định khoe khoang gì đó thì chẳng có gì tốt đẹp xảy ra cả!”

“Thôi cằn nhằn đi! Dù gì đi nữa, nhìn kìa!” Cổ kêu lên và tiến về trước một bước.

“Bàn kế hoạch xong rồi đúng không?” gã đàn ông thủ lĩnh của đám đó lên tiếng.

Giọng này là của—Pyle! Tôi không thể thấy rõ mặt gã qua chiếc mũ giáp hào nhoáng đó, nhưng điều đó hẳn giải thích cho việc tại sao gã lại kiên nhẫn chờ đợi cuộc nói chuyện của bọn tôi y như hình mẫu của một đám ác nhân dập khuôn.

“Lần này ta đã chuẩn bị kỹ càng! Giờ với bộ giáp phản ma pháp có thể chặn lại toàn bộ uy lực ma pháp, bọn ta không còn phải sợ thứ ma pháp tà ác của bọn ngươi nữa!”

Giáp phản ma pháp ư?! Tôi nhìn gã ta một lượt và—

“Xem nào… bộ giáp đó được chế tác rất kỳ công đấy, đối với hàng giả.”

“…Hả?!” Pyle thốt lên một tiếng đầy ngớ ngẩn.

“Có lẽ các người mắc mưu một tên gian thương nào đó đúng không? Dù trông cũng có vẻ đẹp mắt đấy.”

“…Vậy ư?”

“Ừm.”

Nghĩ qua một lượt thì sẽ thấy khá hiển nhiên thôi. Trước hết, kể cả nếu một thứ nực cười như “một bộ giáp bảo vệ khỏi mọi uy lực ma pháp” tồn tại khắp nơi nhiều đến mức Pyle và đám bạn của gã có thể chạm tay vào được thì ma tộc, tội phạm và pháp sư khắp mọi nơi đều sẽ mất việc.

Trong khi đang mải nghĩ những điều đó, Naga dường như đã hoàn tất ma pháp của mình.

“Vu Vraimer!”

Ngay sau khi những ngôn từ sức mạnh vừa được cất lên, một âm thanh lớn phát ra và vô số những tảng đá bắt đầu tụ về một điểm!

“Cái… Cái quái gì vậy?”

Lũ sát thủ bắt đầu hoảng loạn. Những tảng đá kia bắt đầu va chạm vào nhau, và dần dần thành hình— Hình dáng của nó lớn hơn nhiều so với một con người… rồng ư?! Hơn mười con bọn chúng đồng loạt cất cánh lên không trung và gầm lên! Đám sát thủ bắt đầu tháo chạy, nhưng tiếng cười ngu ngốc của Naga đã khóa cứng bọn chúng lại!

“Hoohohoho! Ma pháp cao cấp này triệu gọi bephemoth biến đổi đá thành hình dạng một con rồng và cho phép những u linh hạ cấp xung quanh nhập vào đó và biến chúng thành golem đá! Hãy thưởng thức chiêu thức độc nhất của Bạch Xà Naga này đi!”

“Nghe tuyệt thật đấy, nhưng…” Reymia chỉ tay vào lũ “rồng” đang hống loạn lên và liên tục đâm vào nhau, “Ừm, đó là rồng à?”

Hurk…Naga không nói nên lời. Tôi quyết định xát muối thêm nữa.

“Coi nào, tôi đồng ý. Phần khớp chân đều bị ngược cả, và khuôn mặt trông cứ như con lừa hay gì đó vậy, chẳng biết nữa… Có lẽ phần không hoàn thiện của ma pháp này là do gu thẩm mỹ của bà chăng?”

“T-Thô lỗ quá đấy! Cô chẳng biết già ngoài phàn nàn những tiểu tiết trong thành quả của người khác cả! Nãy tôi có nói đây là thí nghiệm, nghĩa là tôi vẫn chưa thể nào kiểm soát được nó một cách hoàn hảo!”

“…Naga… bà… vừa… nói… gì…?” Gân xanh nổi lên trên trán tôi.

“Thôi đi, đừng bắt tôi phải nói lại chứ.”

“Ừm…” Reymia cắt ngang và lo lắng chỉ tay vào phía sau Naga. “Thứ đó… hình như chúng đang phát điên…”

“Ồ… Đúng vậy thật…” Naga quay đầu lại và lầm bầm.

Đám sát thủ đã chạy mất dạng từ lâu, và giờ đang lao ầm ầm qua vùng đất trống này chính là những tạo tác của Naga, lũ (trông có vẻ là) rồng.

“Không sao đâu,” Naga quay lại với chúng tôi và giơ một ngón trỏ lên.

Tôi để ý thấy một giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trông có vẻ bình tĩnh của cổ.

“Nè, bọn chúng đang hướng về phía thành phố Tyrell đấy.”“Hiyaaaaaa!” Reymia cất lên một tiếng thét thất thanh.

Cuối cùng—trận chiến đã kết thúc. Mặt trời đang lặn xuống phía chân trời.

“Kết thúc rồi…”

“Aaaaa…”

“Ừm… cuối cùng…”

Tại một ngọn đồi nhỏ cách thành phố Tyrell không xa, chúng tôi đứng tắm dưới ánh sáng đang dần tắt đi.

“Chà… tôi có thể nói gì đây?”

“Thôi thì chuyện cũng đã rồi…”

“Aaaaaaaaaa…”

Sau khi liếc về đằng sau để nhìn Reymia, người ngồi đó thẫn thờ và rên rỉ một lúc lâu, chúng tôi cố bình tĩnh hết sức có thể và đứng quan sát thành phố Tyrell, nơi đã bị phá hủy một phần—rất nhỏ thôi, thật đấy—có lẽ là khoảng một phần ba…

Phần lớn đống đổ nát kia là do lũ (có vẻ giống) rồng mà Naga tạo ra, thêm chút còn lại là gây ra bởi ma pháp tôi và Naga dùng để đánh bại đám (có vẻ giống) rồng đó.

(Làm ơn tin tôi đi.)

“O-Ồ phải rồi, tôi có ý này!” Naga bất ngờ vỗ hai tay lại vào nhau như thể vừa nghĩ ra gì đó, “Ý này hay lắm. Nghe kĩ nè, Reymia. Chúng ta có thể nói rằng lũ rồng hóa điên là bởi tên thuộc hạ của gã bộ trưởng đang nhắm tới mạng sống của cô!”

(Vậy… có hơi bỉ ổi đấy.)

“Ồ! Đó quả là ý hay!” Tôi ngay lập tức đồng tình. (Do cũng là đồng phạm.)

“…Chà, cùng đi thôi nào!”

Ngay khi tôi vừa nghĩ rằng cổ sẽ nổi giận, ánh mắt Reymia bỗng chốc tràn đầy hy vọng và cô ấy gật đầu đồng tình.

…Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm, nhưng dù gì đi nữa, chúng tôi dường như đã hình thành một mối gắn kết hay gì đó!

“Nếu thiết đặt mọi việc như thế thì nghĩa là chúng ta đã giải cứu công chúa cùng với cả thành phố đúng không?”

“Tức là chúng ta là anh hùng của thành phố! Tuyệt, anh hùng!”

“Và dĩ nhiên, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền thưởng hơn ngoài viên ngọc mà tôi mới có được cách đây không lâu!” Naga lên tiếng mà hoàn toàn không nhận ra vị trí của mình trong rắc rối này.

“Chà, đó là nếu tôi là công chúa thật thôi.”

Ặc! Naga và tôi đều đông cứng lại trước những lời của cô ấy.

“Cá…”

“Cô vừa mới… nói gì…?”

“Hai người thực sự tin rằng tôi là công chúa Reymia thật à?”

“N-N-Nhưng…” Naga chỉ tay vào cô gái ấy và mấp máy môi liên tục.

“Cô đã từng gặp người thật rồi phải không? Trông tôi hoàn toàn giống hệt đúng không nào?”

Hai người chúng tôi đều không thể nói nên lời.

“Hai người thực sự nghĩ rằng công chúa sẽ đi một mình cho dù kế hoạch đó có tốt tới mức nào à? Dùng thường thức đi. Ngay cả nếu cô ấy có muốn làm vậy thì những người xung quanh chắc chắn sẽ không cho phép. Tôi chỉ là một thế thân làm mồi nhử để dụ đám sát thủ thôi.”

“Ah…”

“Oh-ho…”

Naga và tôi nhìn nhau với nụ cười cứng nhắc.

“Bởi vậy nên tôi không nghĩ hai người sẽ nhận được bất kì đồng tiền thưởng nào đâu. Chà, dù gì đi nữa, nếu sự thật bị bại lộ thì tôi cũng sẽ gặp nguy, vậy nên tôi sẽ làm theo câu chuyện của mấy người… Này… Ừm… Khoan đã?!”

Cô ta thực sự nên cảm thấy biết ơn khi bọn tôi chỉ đá đít cổ thôi đấy.

Tái bút: Nghĩ lại thì, tôi có cảm giác mọi người ai cũng đổ lỗi cho Naga.

(Tiểu công chúa: Hết)

Truyện Chữ Hay