Sinh Ý Nhân

chương 18: đào hoa phô kinh hồn (lục)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão Bạch nói, đương nhiên chỉ là nhất thời giận mà nói. Không biết vì sao, đối mặt với Câu tam, y tựa hồ theo bản năng thả lỏng, có lẽ là do tối nay quá mức yên tĩnh, cũng có lẽ tất cả kinh nghiệm trước đây đã bị hoảng loạn và sợ hãi làm rớt mất, lão Bạch lúc này, thoải mái mà tự tại.

“Được rồi,” lão Bạch buồn cười nhìn thấy vẻ mặt khóc tang của Câu tam, “Giúp ta một chuyện, giải dược cho ngươi.” Vừa nháo một trận, khiến lão Bạch đột nhiên nghĩ, phá án y làm không được, nhưng hù dọa hù dọa kẻ trong lòng có quỷ, y ngược lại có thể thử một lần.

“Giúp cái gì?” Câu tam nheo mắt lại, cảnh giác nói.

“Sẽ không rơi đầu, thế nhưng cụ thể phải chờ ta ngày mai nghĩ cho tốt đã rồi nói mới cho ngươi.” Lão Bạch trầm ngâm nói, lại nhìn thấy đôi mắt nghi hoặc của Câu tam thì bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác, “Chậm đã! Ngươi lúc nào thì đến Lý phủ?”

“Có ý gì?” Câu tam theo bản năng lui về sau một chút.

“Ngươi thực sự... Chưa từng giết người?” Lão Bạch từng bước ép sát.

Câu tam nhìn lão Bạch một lát, lửa trong mắt đột nhiên tắt mất, chỉ thấy hắn khe khẽ ‘thiết’ một tiếng, nói: “Ngươi tin hay không liên quan gì đến ta, tùy ngươi.”

Lão Bạch lựa chọn tin. Y tin vào con mắt nhìn người đã tôi luyện nhiều năm của mình, con ngươi của Câu tam, đủ sạch.

“Thành, chờ hung thủ sát hại Lý phu nhân đền tội, ta sẽ cho ngươi giải dược.” Lão Bạch hứa hẹn nói.

Câu tam nghe vậy lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, “Nàng không phải là tự sát sao?”

“A?” Lần này đến phiên lão Bạch kinh ngạc.

Câu tam nói: “Đêm đó bị ta chọn trúng vốn là phòng của nàng, vốn định chờ nàng ngủ xong thì ra tay, ai biết ta ở trên nóc phòng nằm bò cả nửa ngày, thấy nàng trước tiên là ho khan không dứt, nôn ra một đống máu lớn, cuối cùng rút chủy thủ để dưới gối đầu ra tự vẫn.”

Đối mặt với lời nói rõ ràng của Câu tam, lão Bạch chớp mắt mấy cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Câu tam thấy thế, hỏi: “Vậy hiện tại, ngươi dự định thế nào?”

“Nàng vì sao lại tự sát chứ...” Lão Bạch nhăn lại đôi mày, thì thào tự nói.

“Có lẽ là sống khổ cực quá chăng,” Câu tam dường như đang hồi ức lại, nói, “Ta xem nàng bệnh rất nguy kịch rồi, coi như không tự sát, e cũng không sống được lâu.”

“Vậy cũng hơn là tự sát a.” Lão Bạch thở dài.

“Không hẳn vậy,” Câu tam bĩu môi lên, “Bệnh chết cũng là chết, nhưng nếu đi như thế này, có lẽ sẽ lưu được trong lòng người ở lại chút vết tích, hoặc có thể, nàng muốn dùng cách này để khiến người bên cạnh chú ý đến.”

“Là sao?” Lão Bạch cảm thấy hắn có ý khác.

Câu tam khẽ liếm đôi môi khô khốc một cái, mới nói: “Ta cũng chỉ là suy đoán lung tung, không biết có nên nói ra không a. Lúc nãy ta ở trong quan tài thì, phát hiện nàng kia môi biến thành màu đen còn móng tay thì ám tím, cứ như là trúng độc.”

“Trúng độc?”

“Đúng, nếu như trúng độc mà chết, vậy sau khi chết rất nhanh sẽ có bệnh trạng thế này, nhưng nếu nàng không phải do độc mà chết, vậy độc tố trong cơ thể sau một thời gian mới có thể từ từ biểu hiện ra ngoài. Ta từng gặp qua tình trạng này trong vài cái mộ mới. Cho nên ta nghĩ...”

“Ân?” Lão Bạch ngoài miệng nghi vấn, trong lòng nhưng đã dần khái quát lại.

Câu tam than nhẹ: “Trước sau gì cũng sống được không lâu, nàng có lẽ muốn dùng phương thức này khiến người ngoài chú ý, hảo bắt được tên hung thủ gián tiếp kia.”

Lão Bạch bừng tỉnh, trước kia Lý Chuy nói Mai Thanh một năm gần đây thể cốt ngày một sa sút, y cũng tin. Giờ nghĩ lại, nếu đúng là bệnh nghiêm trọng như vậy, sao lại tra không được nguyên nhân bệnh? Chỉ e là độc dược mãn tính tích tụ qua ngày tháng, dần dần lấy mạng của nàng thôi. Mà Mai Thanh này, sợ cũng chỉ kịp nhận ra được mình không phải là nhiễm bệnh, về phần người hạ độc đến tột cùng là ai, có lẽ đến chết nàng cũng không biết được.

Gặp lão Bạch thở ngắn than dài, Câu tam thử hỏi: “Vẫn tra sao?”

“Tra.” Lão Bạch không chút suy nghĩ, lập tức mở miệng. Thứ nhất, y đã đáp ứng Lý Chuy, thứ hai, y không thể nhìn một người đang êm đẹp như thế tự nhiên uổng mạng, “Trưa mai, ngươi đến hậu viện tìm ta, lúc đó tự ta sẽ nói cho ngươi biết phải hành sự thế nào.”

“Buổi trưa?” Câu tam vẻ mặt buồn khổ, “Rõ như ban ngày, ta làm sao trốn vào đó tìm ngươi được?”

Lão Bạch kỳ quái nói: “Trước ngươi lẻn vào thế nào, giờ cứ thế mà làm không phải được?”

Câu tam khóe miệng co quắp: “Đại hiệp có phải đã đem chuyện Hóa Công tán quên mất rồi không.”

Lão Bạch nghe vậy mới kịp phản ứng, vẻ mặt áy náy.

Câu tam giật nhẹ khóe miệng: “Trước khi có được giải dược, ta sẽ ở bên ngươi một tấc cũng không đi.”

Lão Bạch nhún nhún vai: “Cũng tốt, dù sao chuyện tiếp đây cũng cần ngươi ra sức nữa. Tối nay ngươi cứ ở trong phòng ta chịu ủy khuất một chút vậy.”

Lão Bạch nói xong muốn đi, đã thấy Câu tam tại chỗ bất động. Lão Bạch hơi hơi thiêu mi, mặt lộ vẻ nghi hoặc, Câu tam lại hướng phía quan tài bĩu bĩu môi: “Tốt xấu gì cũng phải để ta đem cái lỗ trên quan tài lấp lại đã.”

Lão Bạch có chút ngoài ý muốn, nhìn Câu tam một lần nữa trở lại dưới quan tài, không biết vì sao, khóe miệng dần bò lên tia tiếu ý.

Câu tam không biết dùng phương pháp gì, hai ba cái đã đem miếng ván vững vàng cố định vào chỗ cũ, lão Bạch hiếu kỳ, lại bị Câu tam lấy lý do kỹ thuật tổ truyền không được lộ ra ngoài, qua loa nói.

Sau, hai người nhẹ bước trở về lại gian phòng của lão Bạch. Lý Chuy đến chỗ Tam phu nhân, cũng mang cả chăn đệm theo luôn, kết quả trong phòng lão Bạch chỉ còn lại nhất giường một chăn, bất đắc dĩ, đành phải cùng với Câu tam chen chúc trên cái giường nho nhỏ.

Mặt đối mặt, lão Bạch có chút không được tự nhiên. Cái đó và cảm giác khô nóng lúc cùng Chu Tiểu Thôn ngủ tuyệt nhiên bất đồng, chỉ thuần túy là khó chịu khi cùng người xa lạ thân mật quá mà thôi.

“Này, đừng có động qua đông lại nữa được không, chăn bị ngươi làm cho hở hết rồi này.” Câu tam đem cổ rụt vào mặt trong, thấp giọng nói.

Lão Bạch bị nhiệt khí thổi lên mặt, lại không thể nói “Đây là nhà ta ngươi ngoan ngoãn cho ta”, ai bảo cả hai người bọn họ đều là khách làm gì.

“Chính là gần như vậy đấy.” Câu tam bỗng nhiên lẩm bẩm.

“Ân?” Lão Bạch không có nghe rõ.

“Lúc nãy ta với nữ nhân kia, cự ly chính là như vậy.”

“...” Còn không bằng không nghe rõ.

“Được rồi,” Câu tam bỗng đổi chuyện, “Thiếu chút nữa quên hỏi, ngươi là ai?”

“Giờ mới nhớ hỏi thăm có có phải hơi trễ quá rỗi không,” lão Bạch đối với sự hậu tri hậu giác của đối phương có chút không nói nên lời, bất giác tự báo lên tên thật, “Gọi lão Bạch là được.”

“Bạch, người nhà này không phải là họ Lý sao?”

“Ai nói ta là người nhà này.”

“Vậy ngươi... Từ từ, Bạch? Ngươi là lão Bạch?” Câu tam cuối cùng cũng nhớ ra được nhân vật có tên này trong chốn giang hồ, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi sao lại chạy đến đây tra án chứ?”

“Ngươi một tên trộm mộ không phải cũng tới đây chạy mái nhà sao?”

“Ách, cũng đúng, đầu năm nay làm ăn thật không dễ dàng a.”

“Ai.”

Đêm tịch mịch, tấm lòng bôn ba mệt mỏi của hai kẻ làm ăn, thân cận rồi.

“Nói, ngươi chừng nào thì cho ta giải dược a?”

“Không phải nói là lúc bắt được hung thủ rồi sao.”

“Dược này của ngươi sẽ không sớm phát tác chứ?”

“Dược của U Lan tiên tử còn chưa từng thất linh.”

“U Lan tiên tử? Chính là người đã mai danh ẩn tích mười một năm kia?”

“Ta buồn ngủ...”

“Này.”

“Nhớ sáng mai phải rửa mặt.”

“Làm gì?”

“Ta nhìn sẽ thoải mái.”

“Lão Bạch! Ta nhịn ngươi thật lâu...”

“Suỵt, ngươi muốn dẫn mọi người đến sao.”

“...”

“Dù sao ta là khách ngươi là trộm, ta cũng chả sao.”

“Ngươi đổi lại kêu lão hồ ly được rồi!”

Câu tam nói xong, hầm hừ xoay người, không nói nữa.

Lão Bạch bất giác lộ ra lúm đồng tiền. Ngôn Thị Phi nói y ngốc, nói dù có dùng nhiều thủ đoạn làm ăn hơn nữa y vẫn ngốc không chịu nổi, Y Bối Kỳ nói y cổ hủ, đôi khi chỉ một cái lệ thường đã có thể đem y ràng buộc đến chết, hôm nay, ngược lại có người lần đầu bảo y là lão hồ ly.

Cảm giác không tệ.

Không biết tại sao, trong óc bỗng xuất hiện khuôn mặt của Chu Tiểu Thôn. Lão Bạch nghĩ có lẽ do vừa rồi nhắc tới Y Bối Kỳ, cho nên mới nhớ tới tiểu hài nhi. Không biết gườ bọn họ trên núi sống thế nào, có nhớ mình hay không. Này có chút quái đản, nhưng lão Bạch lại khắc chế không được, mỗi lần tự hỏi kỳ thực đều là vấn đề vô nghĩa này.

Lão Bạch biết, mình lại có chút nhớ tiểu hài nhi rồi. Cũng chỉ có trong đêm tối hắc ám như vậy, y mới dám để cho tâm tình bí ẩn nhất trong lòng mình tùy ý lan tràn, mới dám không cố kỵ thả ra tình yêu của mình. Nếu như, phần tình cảm không bình thường này cũng được tính là tình yêu.

Sáng sớm hôm sau, lão Bạch và Câu tam bị một trận tiếng kêu ai oán làm cho tỉnh giấc. Câu tam trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lại hoảng đến mức thiếu chút lăn từ trên giường xuống, lão Bạch lại lập tức minh bạch, hôm nay là ngày phải khiêng quan tài xuống nghĩa trang.

Nghe xong lão Bạch giải thích, Câu tam lẩm bẩm: “Đều nói sớm ngày xuống mồ sớm ngày yên tĩnh, sao còn muốn để trong nghĩa trang hong thêm lần nữa?”

“Chắc là phong tục địa phương.” Lão Bạch cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng ở trong nghĩa trang thế này, lại khiến y thuận tiện hơn.

“Bạch huynh tỉnh rồi sao?” Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm của Lý Chuy.

Lão Bạch vội vàng đáp: “Ta đang thay y phục.”

“Nga, không quan hệ, ngươi cứ từ từ.” Lý Chuy hữu lễ nói, sau đó kiên trì chờ ngoài cửa.

Lão Bạch quay đầu lại, không hề chuyển mắt nhìn Câu tam. Người sau bởi vì không rõ, rất hồn nhiên mở to mắt nhìn. Lão Bạch bất đắc dĩ, đàng phải hạ giọng nói: “Lát nữa ta nên giới thiệu ngươi với Lý đại hiệp thế nào đây? Hả?”

Câu tam bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nhảy xuống giường luống cuống tay chân mặc lại trang phục hắc y hắc khố, sau đó trong lúc lão Bạch còn chưa kịp phản ứng thì đã xẹt xuống dưới gầm giường. Tốc độ cực nhanh, quả thực là điện quang hỏa thạch. Lão Bạch theo bản năng lấy tay đo thử chiều rộng dưới đáy giường, chỉ rộng một bàn tay mà thôi. Lúc này từ bên ngoài nhìn lại, phía trong một mảnh tối om, không lộ ra nửa điểm sơ hở.

Lão Bạch ở trong lòng cảm khái một chút, đạo mộ thánh thủ quả không phải là hư danh. Sau, cũng vội vàng y phục chỉnh tề, lúc này mới để Lý Chuy tiến vào.

Lý Chuy dường như không nghỉ ngơi đủ, hơi có vẻ mệt mỏi. Nhưng vẫn cùng với lão Bạch hữu lễ hàn huyên: “Bạch huynh đêm qua ngủ có ngon giấc không?”

“Rất tốt, làm phiền Lý đại hiệp quan tâm.” Lão Bạch khách khí cười cười.

“Thực sự?” Lý Chuy mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, “Bạch đại hiệp mắt của ngươi...”

“Ân?” Lão Bạch chớp mắt mấy cái, bị một trận hơi hơi đau nhức mới nhớ tới cái thiết quyền mà ngày hôm qua Câu tam đánh ra. Phải rồi, giờ khẳng định là y chang như bát mặc sơn thủy (mực tàu) rồi.

“Bạch huynh?”

“Nga, nửa đêm dậy ra ngoài không nhìn rõ, không cẩn thận đánh lên cửa.” Lão Bạch lung tung biện lý do. Y cũng không thể nói là bị tên chui ra từ trong quan tài của phu nhân ngươi làm được.

Cũng may Lý Chuy bụng đầy tâm sự, không rảnh tự hỏi vì sao đụng vào cửa mà máu ứ lại có thể chỉnh tề tròn trịa như vậy.

“Bạch huynh, ba ngày sau Thanh nhi xuống mồ rồi, không biết chuyện hung thủ...” Lý Chuy biến tướng thúc giục rất uyển chuyển, cũng rất hàm súc.

Lão Bạch trầm ngâm chốc lát, bình tĩnh nhìn về phía Lý Chuy: “Về chuyện lệnh phu nhân bị hại, ta nghĩ đa biết được đại khái rồi. Bất quá nếu muốn bắt được hung thủ, còn cần Lý đại hiệp hỗ trợ.”

Lý Chuy nghe vậy lập tức nói: “Chỉ cần có thể bắt được hung thủ, muốn tại hạ làm gì đều được.”

Lão Bạch cười cười hài lòng, sau ghé sát vào Lý Chuy, cùng với đối phương thì thầm một phen.

Sau khi nghe xong, Lý Chuy có chút do dự: “Như vậy... Có thể?”

Lão Bạch gật đầu, cho Lý Chuy một biểu tình xin hãy yên tâm, sau đó trịnh trọng nói: “Bất quá, vô luận ngươi ở sau thấy cái gì, cũng không được lên tiếng. Cho dù là tên hung thủ kia có xuất hiện đi nữa.”

“Đây là vì sao?” Lý Chuy không giải thích được.

Lão Bạch cắn môi một cái, mới lên tiếng nói: “Lý đại hiệp, không muốn nhìn rõ mỗi người trong sơn trang này sao? Chỉ e không phải là hung thủ, nhưng cũng không thích hợp để ở bên người. Người nào thật tình người nào giả ý, còn đại phu nhân thật ra có cùng hắn tư thông hay không, ta nghĩ chỉ qua ngày mai, tất cả đều sẽ rõ ràng.”

Đôi mày rậm của Lý Chuy nhăn thành núi, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: “Hảo, tất cả dựa vào Bạch đại hiệp.”

Truyện Chữ Hay