Do đám nhện tinh anh có tốc độ nhanh nên là những con chạy ở phía trước, sau khi bọn nó chết đi để lộ ra những con nhện biến dị trưởng thành loại phổ thông ở phía sau.
Lúc này bác Tấn lập tức cho rút lui tiểu đội súng năng lượng lùi về tuyến sau.
Nhận được chỉ thị từ bác Tấn, sáu người cầm súng năng lượng cùng hai chiếc xe tăng tách ra hai bên.
Ngay khi bọn họ vừa rút lui, những đơn vị tác chiến khác lập tức tấn công.
Cơn mưa đạn dày đặc dội xuống đám nhện biến dị phổ thông.
Khác với quái tinh anh cấp độ lạ hay hiếm.
Quái vật phổ thông yếu hơn rất nhiều, bọn nó chỉ có hình thể là không thua kém quái tinh anh, còn đâu đều kém hơn một hai bậc.
Súng đạn bình thường dễ dàng giết chết bọn nó nếu bắn vào đầu, hoặc chỉ cần bắn đứt chân cũng có thể khiến bọn nó đánh mất sức chiến đấu.
Thêm vào hiện tại bọn nó đang ảnh hưởng bởi chất độc, nên sức mạnh cũng như tốc độ đều giảm đi rất nhiều.
Cộng thêm hình thể to lớn, nên chỉ cần người lính bình tĩnh thì rất dễ dàng tiêu diệt bọn nó.
“Rầm rầm…’’
“Rầm rầm…”
Đám nhện biến dị đi ra từ sương độc càng lúc càng nhiều, có điều đại bộ phận bọn nó đều là quái phổ thông mà thôi.
Ngàn con phổ thông may ra có một con tinh anh.
Nên các chiến sĩ bên phía liên minh dễ dàng tiêu diệt được bọn nó.
Ở dưới sự chỉ huy của bác Tấn, các đơn vị phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng, đàn quái nhện chỉ tiếp cận quân ở phạm vi hai trăm mét lập tức bị giết chết.
Nhưng số lượng quái nhện rất đông, số lượng bọn nó phải lên đến hàng chục ngàn con chứ đừng nói chỉ vài ngàn.
Tuy tính uy hiếp của bọn nó lớn, khi di chuyển trên mặt đất thì bọn nó giống như mấy bao tải thịt di động.
Nhưng dù là bao tải thịt di động thì vẫn tốn đạn để giết bọn nó.
Mà muốn giết chết một con cũng cần tốn dăm ba chục viên đạn, nhiều có khi lên tới vài trăm.
Nếu như các loại súng máy thế hệ trước cũng mạnh bằng một nửa so với súng năng lượng thì tốt, nhưng do các loại súng thế hệ trước còn nhiều khuyết điểm, ví như bắn lâu nòng súng sẽ nóng lên, nếu quá thời gian quy định nó sẽ cong, vênh, thậm chí là chảy ra.
Vì vậy sau mỗi một đợt bắn, người lính cần để cho súng nguội nòng thì mới tiếp tục bắn được.
Nhưng mà bọn nhện không có dừng lại, bọn nó tuy bị giết rất nhiều nhưng hoàn toàn không sợ hãi, bọn nó tiếp tục tiến về phía trước.
Số lượng bọn nó không những không giảm, ngược lại còn tăng mạnh do đám quái lớn từ tổ nhện liên tục di chuyển ra bên ngoài này.
Chứng kiến bọn nhện như dòng nước lũ chảy về phía bên này, bác Tấn lập tức cho dựng một số cạm bẫy đơn giản, ví như căng dây thép gai, cắm chông, để hạn chế tốc độ tiến lên của bọn nó.
Sau đó bác ấy lập tức cho rút lui.
Các đơn vị cần được tiếp đạn, hoặc cần được nghỉ ngơi thì cho rút trước.
Các đơn vị tác chiến khác rút ở phía sau, vừa đánh vừa rút.
Tiểu đội súng năng lượng di chuyển sau cùng để bọc hậu, tránh để cho những con quái tinh anh vượt qua làn đạn, tiến lên tấn công những thành viên khác.
Mọi người di chuyển cực kỳ có lề lối, ăn khớp với nhau.
Không xuất hiện trường hợp tùy ý rời hàng ngũ.
Sau khi lùi lại phòng tuyến số hai, mọi người tiếp tục kéo giãn đội hình địch, sau đó tập trung tấn công.
Bác Tấn hiểu rõ một điều, nếu giáp lá cà thì quân ta sẽ chết thương nặng nề, nên bằng mọi cách phải tiêu diệt địch từ xa, hạn chế cận chiến.
Đây là một cuộc chiến không hề cân sức, khi bên phía địch nhân có số lượng áp đảo phía bên ta.
Nếu như may mắn bên địch không có sinh vật trí tuệ cao thì bên ta còn có thể thắng được.
Còn bên địch chỉ cần có một con đầu đàn có tư duy tương đương với đứa trẻ tuổi, bên ta lập tức bại trận.
Dù có làm cách nào cũng bại, đây là do cách biệt về thực lực quá lớn, không tài nào dùng trí tuệ bù đắp.
Nhưng may mắn thay, đến hiện tại vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì là bên địch xuất hiện con đầu đàn có trí tuệ.
Bọn nhện biến dị vẫn đang đánh theo cách mà chúng ta muốn, đi vào những nơi chúng ta bố trí cạm bẫy sẵn, di chuyển theo phương hướng mà chúng ta đợi trước.
…
Trong khi liên minh phía Nam đang cùng với bọn nhện biến dị giao tranh.
Tại một nơi khác, cách tổ nhện hai mươi dặm, Thiên Anh lúc này lại đang một mình quay trở về căn cứ.
Việc hắn quay trở về không ai biết cả, trừ bác Tấn ra.
Có điều hắn trở về lần này cũng không mang theo Thiên Lang mà đi một mình.
“Vèo vèo vèo…”
“Vèo vèo vèo…”
Thiên Anh mặc áo choàng ẩn thân, di chuyển nhanh giữa các kiến trúc đổ nát.
Hắn lúc này đang hướng tới một tòa tháp.
Tòa tháp này tên gọi Bảo Quang, ngày trước nó là một kỳ quan của thủ đô, tòa tháp cao tới hơn tám trăm mét.
Nhưng nay nó bị mất đi phần ngọn, đồng thời còn bị lún sâu, nên chỉ cao hơn hai trăm mét mà thôi.
Có điều đây vẫn là vị trí thích hợp để quan sát căn cứ.
Thiên Anh dám chắc một điều, rất nhanh nữa thôi.
Bọn kia sẽ động thủ.
Còn dùng phương thức gì để tổ chức tấn công cứ điểm của hắn thì còn phải chờ mới biết được.
Nhưng mà Thiên Anh đoán, bọn kia lần này sẽ không ngu giống lần trước nữa.
“Phập phập…”
“Phập phập…’’
Tòa tháp Bảo Quang do đã bỏ hoang đã lâu, nên trong này có rất nhiều thú biến dị chọn làm nơi ở lại.
Đa phần bọn thú biến dị kia đều là loại ăn thịt cả.
Nên khi Thiên Anh di chuyển vào trong này lập tức bị tấn công.
Mặc dù áo choàng ẩn thân giúp hắn che giấu khỏi những đôi mắt thông thường, có điều hắn lại không thể che giấu hành tung trước những kẻ săn mồi không dùng mắt như rắn hoặc dơi.
Nhưng hiện tại Thiên Anh đã không phải Thiên Anh của ngày trước.
Sau khi được Alisa cho ăn viên con nhộng chứa lumia, hiện tại hắn đã biến đổi lần thứ ba.
Sức mạnh thể chất vượt xa ngày xưa.
Hắn hiện tại có thể dễ dàng dùng tay không xé xác những con thú biến dị cấp hai, thậm chí là cấp ba cũng vậy.
Nên đám quái phổ thông trong tháp không thể làm gì được hắn.
“Vèo vèo…”
Do các đường dẫn lên phía trên tòa tháp đã bị hư hại nghiêm trọng, nên Thiên Anh chỉ có thể trèo tường.
Thiên Anh biến đổi xương cốt của hắn, biến bàn tay thành trảo thú với những móng vuốt cực kỳ sắc bén.
Hắn dựa vào các khe nứt của tòa nhà mà leo lên phía trên, mặc dù tòa tháp cao có vài trăm mét thôi, nhưng để leo lên cần mất khá nhiều thời gian.
Ngay vào thời điểm Thiên Anh vừa leo lên phía trên, khi hắn còn chưa kịp thở ra một hơi thì lại nghe Mít Đặc nói:
“Chắc đợi khi nào rảnh chắc tôi phải nhờ anh chút việc.”
Thiên Anh có điểm ngạc nhiên, hắn hỏi Mít Đặc:
“Hửm? Mày muốn nhờ tao chuyện gì?”
Mít Đặc cũng không che giấu làm gì, nó nói:
“Cơ thể của tôi có một số bộ phận bị lỗi, nhưng tôi không thể tìm được bộ phận thay thế nên đành phải nhờ tới anh thôi.
Có điều đây là chuyện sau này cũng không gấp làm gì.”
Thiên Anh ngạc nhiên nói:
“Ồ! Mày có thể tự phát hiện ra được lỗi bên trong cơ thể rồi.
Chúc mừng mày nhé, như thế này chẳng mấy có thể tự hoàn thiện bản thân.”
Mít Đặc thở dài nói:
“Phát hiện ra lỗi là một chuyện, còn sửa được hay không thì phải nhờ vào anh.
Chứ tôi bất lực trong chuyện này.”
Thiên Anh nhướng mày nói:
“Mày không tự sửa được à?”
Mít Đặc chán nản nói:
“Tôi mà tự sửa được thì nhờ anh làm gì.
Tôi cũng đâu phải kẻ thích làm phiền người khác.
Chẳng qua cái này tôi không tự làm được mà thôi, nên cần đến anh giúp đỡ.”
Thiên Anh nghe vậy thì cười, hắn nói:
“Tao thì luôn sẵn lòng thôi, giúp mày cũng giống giúp tao mà.
Thế tao cần phải làm gì?”.