Đưa Thiên Anh đến trước mặt một nhóm năm người, Đình Mạnh lúc này giới thiệu cho hắn biết:
“Bọn họ đều là những cao thủ trẻ mới gia nhập hội gần đây.
Tên nhóc mắt kính, còn đeo khuyên tai này tên Lê Diệp Phàm, còn cái tên mà ông vừa đánh gục gọi là Ngô Quân Hùng, bọn họ đều đầu quân cho Mãng Xà Bang.”
Tiếp đó Đình Mạnh lại chỉ tay về phía một cô gái khá là xinh xắn, cô gái này tuy xinh nhưng hơi lùn, đứng chỉ tới ngực Thiên Anh, cô nàng này chắc cao còn không tới mét bảy.
“Con bé này gọi là Thúy Liên, năm nay hai hai tuổi, trước kia học kế toán, còn có đai đen võ thuật.
Bây giờ đi theo Vũ Sư học việc.
Về phần con bé nhuộm tóc xanh tóc đỏ này gọi là Thanh Trúc, lai lịch của con bé này tương đối phức tạp.”
Cô nàng Thanh Trúc kia có phần không được vui nói:
“Là anh không nhớ thì có, chứ lai lịch em nào có phức tạp đâu.
Làm như em là người xấu vậy.”
Đình Mạnh nghe được lời này của Thanh Trúc thì nhìn Thiên Anh nói:
“Á quên chưa nói, con bé này nhìn người mảnh mai nhưng nói rất nhiều, hở tí là cãi.”
Thanh Trúc: “...”
Tiếp đó Đình Mạnh chỉ về phía một người thanh niên để tóc chẻ mái, Đình Mạnh nói:
“Còn chú em này gọi là Trần Hạo, ngày trước cùng đi làm với tôi ở công ty vệ sĩ.
Lần đó thằng nhóc này giúp tôi chạy trước nên tôi mới còn một mạng, tưởng nó chết rồi nhưng số nó cũng may nên giờ vẫn sống.”
Trần Hạo nghe xong lời này của Đình Mạnh thì cười nói:
“Em còn sống làm anh thất vọng lắm à.
Hắc hắc.”
Đình Mạnh trực tiếp gõ cho Trần Hạo một cái vào đầu, sau đó nói:
“Lại chen ngang, cái tật nói mãi không sửa được.”
Trần Hạo bị đánh nhưng vẫn nhe răng ra cười.
Đình Mạnh thấy vậy thì cũng hết ý.
Không biết nên nói thế nào với thằng này nữa.
Đúng vào lúc này, Bá Nam đang đứng ngay bên cạnh Thiên Anh nhìn qua mọi người cười nói:
“Chắc mọi người cũng đang tò mò bạn của bọn anh là ai phải không? Nói mấy đứa đừng có giật mình, tên này chính là Con Quỷ Phương Bắc trong truyền thuyết đấy.”
Thiên Anh kinh ngạc, hắn nhìn qua Bá Nam hỏi:
“Hả? Còn có truyền thuyết này nữa à? Sao tôi không biết?”
Bá Nam cười nói:
“Ông cả ngày ở căn cứ với người đẹp làm sao mà biết được.
Ở ngoài ai chẳng gọi ông như vậy?”
Khóe môi Thiên Anh giật giật, hắn nói:
“Tôi nhớ là bản thân cũng có tên mà, sao không ai gọi? Tự dưng đặt cái biệt danh Con Quỷ Phương Bắc sao nghe gớm vậy.”
Lê Hùng nhún nhún vai nói:
“Bọn họ có biết tên ông đâu mà gọi, với tôi thấy bọn họ gọi vậy cũng đâu có sai.
Ông so với mấy con quỷ còn kinh hơn ấy chứ.”
Khóe môi Thiên Anh lần nữa co giật, đúng là việc tốt không ai biết, việc xấu thì lan xa ngàn dặm.
Trong khi Thiên Anh còn đang bất mãn trước cái biệt danh mà mọi người gọi hắn, thì đám người Thanh Trúc lại đang khiếp sợ.
Đặc biệt là Ngô Quân Hùng, hắn vậy mà lại dám đi khiêu khích kẻ được cho là ác độc bậc nhất cái thành phố Nội Hà này.
Vừa nghĩ lại sự tình lúc trước, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cũng may đối phương rộng lượng, không có để bụng chuyện vừa rồi, nếu mà gặp người hẹp hòi thì hắn xong rồi.
Tiếp đó Thiên Anh tiến lên chủ động chào hỏi mọi người, đồng thời cũng nói cho mọi người biết tính xấu của hắn là giao tiếp rất kém, khi nói hay khiến người khác hiểu lầm nên không hay nói chuyện, chứ không phải là khinh thường bọn họ.
Nghe được lời giải thích của hắn, Ngô Quân Hùng lúc này chỉ muốn rời khỏi đây cho đỡ xấu hổ.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn ở lại, sau đó chân thành xin lỗi một tiếng.
Về phần mấy người khác thì thoải mái làm quen với Thiên Anh, trong đó mấy cô nàng thấy hắn dễ tính còn dám chọc ghẹo hắn nữa.
Sau khi đã hóa giải hiểu lầm, đồng thời làm quen với nhau, tiếp đó mọi người cùng nhau đi quan sát ‘tổ nhện’.
Ở trong nhóm của Thiên Anh thì chỉ có Văn Luyện cùng Thiên Anh là được đào tạo về trinh sát, còn mấy người khác không hề có kinh nghiệm gì.
Thành ra hai người bọn họ trở thành đội trưởng, còn những người khác thì đi theo ở phía sau học tập.
Vì phải mang theo mấy con gà công nghiệp không có kinh nghiệm, nên Thiên Anh cùng Văn Luyện không dám dẫn những người kia tiến quá gần tổ nhện.
Bọn họ lúc này chỉ dám ở cách xa xa, sau đó thông qua ống nhòm quan sát.
Tuy thời gian không dài, nhưng tổ nhện hiện tại đã phát triển với quy mô khủng khiếp.
Số lượng của bọn nó đã nhiều đến mức khó có thể ước tính nữa rồi.
Ngày xưa hiếm lắm mới thấy một con nhện biến dị cấp năm, giờ đám kia bò đầy đất, còn bọn nhện con biến dị cấp một thì ở đâu cũng có.
Chứng kiến cảnh này thì Văn Luyện nhíu mày nói:
“Bọn nó tăng số lượng theo cấp độ lũy thừa à? Như thế nào tăng nhanh như vậy, hôm qua đâu có nhiều thế này.”
Đình Mạnh ở một bên nói:
“Tổ lớn thế này chắc rất nhiều biến chủng, lần này muốn tiêu diệt được hết bọn nó thì khó rồi đây.”
Thiên Anh lắc đầu nói:
“Khó thì không khó, chỉ hơi vất vả một chút mà thôi, chỉ cần bên trong đó đừng có con nhện nào cấp chín thì chúng ta có thể tàn sát được hết bọn nó.
Ngại nhất là có biến dị cấp cao, đám kia không thể tiêu diệt bằng cách thông thường được.”
Lê Hùng đang đứng ở bên cạnh Thiên Anh, hắn lúc này hỏi:
“Nghe nói ngày trước ông có đi vào trong này rồi hả?”
Thiên Anh gật đầu nói:
“Ừ.
Trong đó có rất nhiều quái vật một mắt, nhưng giờ chắc thành đồ ăn cho bọn nhện này cả rồi.”
Đình Mạnh nghe vậy thì nói:
“Hóa ra là bọn nó có nguồn thức ăn có sẵn à, thảo nào bọn nó không đi ra ngoài tìm thức ăn mà vẫn phát triển nhanh chóng được.
Mà giờ biết được tình hình rồi, về thôi chứ.”
Thiên Anh gật đầu nói:
“Ừ, về thôi! Đừng đánh động bọn nó, cứ để như vậy, tí nữa giết bọn nó dễ hơn.”
Những người khác nghe vậy thì nhẹ gật đầu, tiếp đó mọi người cùng nhau quay trở về căn cứ nơi các thế lực đang tập hợp.
…
Không mất bao lâu mọi người đã quay trở về địa điểm tập hợp.
Lúc mọi người quay trở về thì các đội ngũ đang xếp hàng một cách chỉnh tề.
Người của Chính Nghĩa Hội một bên, Mãng Xà Bang một bên, các thế lực khác một bên.
Sau khi mọi người đã vào vị trí, người của Chính Nghĩa Hội lúc này mang ra đồ ăn, trang bị cho tất cả những thế lực nhỏ tham gia vào cuộc tấn công lần này.
Khác với thế lực lớn, thế lực nhỏ phải lo cơm từng bữa, dù là thủ lĩnh chưa chắc đã ăn no.
Nên trước khi tiến đánh tổ nhện, bác Tấn để cho bọn họ ăn no một bữa, đồng thời thay trang bị cho bọn họ.
Những người kia cũng không có ai tỏ vẻ cao ngạo, hoặc là khinh rẻ những gì mà Chính Nghĩa Hội phát cho, bọn họ quý trọng từng hạt cơm, từng chút thịt.
Có người chỉ ăn một nửa còn một nửa để dành về cho người thân ở nhà.
Người của Chính Nghĩa Hội phải khuyên mãi, đồng thời hứa hẹn xong nhiệm vụ lần này sẽ cho bọn họ hai cân gạo thì bọn họ mới chịu ăn hết.
Thiên Anh nhìn thấy cảnh này thì âm thầm gật đầu, hắn rất hài lòng với cách hành xử này của bác Tấn cũng như Lệ Vi.
Không chỉ quan tâm đến người của bản thân, mà còn biết quan tâm tới người của thế lực khác.
Nhiều kẻ tư duy hạn hẹp cho rằng đây là một hành động vô nghĩa, lãng phí.
Nhưng đầu của bọn hắn chỉ nghĩ được tới cái trước mắt thôi, không thấy được cái sâu xa.
Cho một nắm cơm, thêm vài lạng thịt, một cây súng cũ cùng một bộ áo giáp đã sờn màu.
Nhưng nó làm ấm lòng người.
Lòng người có ổn định thì tấn công mới thuận lợi, mọi người cùng nhau dốc sức thì việc mới thành.
Chưa kể đây là một hình thức mua chuộc lòng người rất tốt, sau trận chiến lần này các thế lực sẽ gần nhau hơn, có không ít thế lực sẽ cam tâm tình nguyện làm tay sai cho bọn họ.
Nhìn chung người có tâm, có tầm, nó khác với mấy kẻ chộp giật nhất thời.
Nên thời nào cũng vậy, vũ lực quan trọng nhưng cái đầu càng quan trọng hơn.
Những người đứng đầu vũ lực không nhất thiết phải đứng đầu, nhưng cái đầu phải đứng nhất..