Sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Trong khi những thế lực thù địch cả đêm không ngủ, tìm cách để khiến cho Thiên Anh phải trả giá, thì hắn đêm qua lại có một buổi tối rất tuyệt vời.
Có điều không giống như nhiều người nghĩ, tối hôm qua Thiên Anh được ôm mỹ nhân ngủ nên mới ngủ ngon như vậy.
Thật ra không phải như thế, Alisa đẹp thật nhưng khi ngủ ai còn biết cô nàng đẹp hay không.
Alisa dáng người thon thả, nhưng ôm không sướng chút nào, trong khi đó Thiên Lang thì ấm hơn nhiều, thành ra sau một lúc Thiên Anh quay qua ôm Thiên Lang ngủ.
Còn Alisa thì quay qua ôm gấu trắng ngủ.
Ban đêm trời rất lạnh, đã vậy ở nơi mới không có lò sưởi gì cả, nên nhiệt độ xuống không độ, cũng do trời lạnh vậy nên được ôm cái gì mềm mềm ấm ấm sẽ ngủ rất ngon.
Cũng vì ngủ sướng quá nên mãi tới sáu giờ thì hai người mới tỉnh dậy, có điều khác với Thiên Anh.
Khi Thiên Anh tỉnh dậy lập tức rời khỏi cái tổ ấm của mình để đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Còn Alisa lúc này vần ôm khư khư lấy gấu trắng,
Sau một lúc thì cô nàng rúc vào trong lớp lông dày của Thiên Lang.
Nằm ở bên trong lớp lông dày vừa mềm vừa ấm, Alisa lười biếng nói:
“Trong này ấm quá đi, ước gì cứ mãi được ở trong này như vậy.”
Thiên Anh đang làm đồ ăn sáng nghe vậy thì cười, có điều hắn chỉ khẽ lắc đầu chứ không nói gì cả.
Hắn lúc này tiếp tục làm đồ ăn, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có.
Dù sao sau ngày hôm nay, không biết hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa không.
Nên tranh thủ tận hưởng trước khi quá muộn.
Thời gian chậm chạp đi qua, sau khi Thiên Anh đã làm đồ ăn sáng xong thì cũng chỉ mới có sáu giờ mười phút.
Khi làm đồ ăn xong, hắn nhìn qua Alisa vẫn còn đang nằm dưới lớp lông bụng của Thiên Lang thì cười hỏi:
“Có định ăn sáng không? Xong cả rồi này, dậy ăn đi.”
Alisa từ từ mở mắt ra, cô nàng mông lung nhìn về phía trước, phải mất vài giây để cô nàng có thể tỉnh táo lại.
Nhìn về phía Thiên Anh, Alisa nở nụ cười ngọt ngào, cô nàng nói:
“Ông mang lại đây ăn đi, tui lười ra ngoài quá à.”
Thiên Anh nghe được câu trả lời này thì không còn gì để nói, hắn khẽ mỉm cười lắc đầu, sau đó mang đồ ăn sáng tới gần chỗ của Alisa.
Đồ ăn sáng của hai người có rất nhiều thứ, nào là bún thịt, bánh mì thịt, cơm rang, canh khoai tây cà chua hầm với sườn, tim luộc.
Đương nhiên là không thể thiếu được một cốc máu tươi cho Alisa.
Sau khi mang đồ ăn đặt trên tấm da thú, nhìn thấy Alisa vẫn còn lưu luyến cái tổ của bản thân, Thiên Anh không khỏi cười nói:
“Chui ra đi con nhộng, bà càng ngày càng lười rồi.
Trước có thấy lười vậy đâu.”
Alisa lúc này từ trong cái ổ ấm áp của mình chui ra ngoài, cô nàng ưỡn người một cái, sau đó mới nói:
“Lâu lâu tui mới làm biếng một bữa mà.
Hì hì.
Mà hôm nay có gì ăn vậy?”
Thiên Anh nghe Alisa hỏi nhưng không có trả lời, dù sao cô nàng cũng có mắt, tự có thể nhìn được.
Còn hắn thì bận ăn rồi, hôm nay có thể sẽ là một ngày đầy mệt mỏi, nên hắn cần nạp đầy năng lượng bằng các loại thức ăn giàu chất dinh dưỡng.
Alisa thấy mình hỏi mà tên đáng ghét kia không có trả lời thì cảm thấy hơi tức giận, cô nàng phồng má làm bộ dạng bất mãn.
Có điều Alisa làm vậy để cho bầu không khí trở nên vui vẻ mà thôi, chứ thực ra Alisa không hề giận dỗi gì cả.
Một người thấu tình đạt lý giống Alisa, làm gì có chuyện hờn dỗi chỉ vì ba cái lý do vớ vẩn giống như mấy cô nàng tiểu thư được.
Trong bữa cơm hai người cũng không có nói chuyện với nhau gì cả, bọn họ tập trung ăn cơm, đồng thời xem thời sự sáng.
Sau khi ăn xong thì Alisa đi rửa bát, còn Thiên Anh thì chuẩn bị đồ đạc để lên đường.
Thực ra cũng không gọi là chuẩn bị đồ đạc, mà gọi là kiểm tra lại hành trang thì đúng hơn, dù sao đồ đạc thì hắn đã chuẩn bị từ mấy ngày trước rồi.
Sau khi kiểm tra xong, thấy trang bị không thiếu thứ gì cả, Thiên Anh lúc này đeo lên một cái mặt nạ.
Loại mặt nạ này rất đặc biệt, nó có thể hô biến dị mạo như ác quỷ của Thiên Anh trở thành một soái ca.
Có điều đây không phải công dụng chính, nó còn có khả năng cảm ứng nhiệt lượng, ngăn cản khí độc, cũng như tạo một tấm giáp mềm ở trên mặt hạn chế các loại vũ khí như phi tiêu, hay đạn súng lục, tiểu liên.
Bên cạnh đó nó còn có tấm bảo vệ màng mắt, giúp hắn tránh được các loại dịch độc từ quái vật bắn vào trong mắt.
Alisa ở gần đó, nhìn thấy Thiên Anh đội lên mặt nạ thì kinh ngạc.
Cô nàng nói:
“Ông làm cái mặt nạ này từ chất liệu gì vậy? Như thế nào giống hệt với da người thế?”
Thiên Anh cười nói:
“Bà là con nít à? Hở cái là hỏi, không phải mọi thứ tôi đều ghi chép lại cả rồi sao.
Có thời gian thì đọc đi.”
Alisa phồng má, cô nàng bất mãn nói:
“Đại mỹ nữ hỏi mà ông dám không trả lời à?”
Thiên Anh đeo lên balo, hắn vừa cười vừa nói:
“Bà mà là đại mỹ nữ thì chó cũng mặc váy rồi.
Mà ở nhà cẩn thận, tôi giờ phải đi rồi.
Tôi để bé Thanh ở lại với bà, tôi mang theo Thiên Lang với gấu trắng.”
Nghe được lời này của Thiên Anh, Alisa cũng không đùa nữa, cô nàng tiến tới chỉnh lại một chút quần áo cho hắn, sau đó dùng tay đập mạnh một cái lên ngực hắn nói:
“Cẩn thận đấy, đừng bỏ lại tôi một mình.”
Thiên Anh xoa đầu Alisa, hắn nói:
“Tôi không dễ chết vậy đâu, ngược lại là bà ấy.
Nhớ cẩn thận, tình hình không ổn lập tức phải rút.
Nếu bà không rút cũng được, nhưng đừng kéo bé Thanh chết theo.”
Alisa lườm Thiên Anh một cái, sau đó bất ngờ nở nụ cười tươi.
Cô nàng nói:
“Biết rồi.
Hai người bọn tôi sẽ không có chuyện gì, thôi đi đi không lại muộn giờ.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, sau đó hắn mang theo gấu trắng cùng Thiên Lang di chuyển bằng đường hầm bí mật đi ra ngoài.
Hắn phải làm vậy là tránh để cho có kẻ phát hiện nơi ẩn nấp mới của hắn.
Sau khi đi ra bên ngoài, Thiên Anh ngồi lên trên lưng gấu trắng, tuy gấu trắng là thú biến dị cấp thấp.
Nhưng nó đủ sức một tát đánh bay cả cái ô tô con, nên việc trở theo Thiên Anh không phải là việc gì khó với nó.
Về phần Thiên Lang thì đi ở ngay bên cạnh, ánh mắt nó cảnh giác nhìn xung quanh.
Mặc dù nơi đây vẫn là địa bàn của Thiên Anh.
Nhưng nguy hiểm có thể ở bất cứ nơi nào, nên không thể lơ là cảnh giác được.
Bằng không đến lúc chết còn không biết là do ai ra tay.
Thời buổi hiện tại không khác gì một thế giới hoang dã, đi ra ngoài chỉ có con mồi cùng kẻ săn mồi.
Nguy hiểm rình rập ở xung quanh.
Cho dù là kẻ săn mồi nếu không cẩn thận cũng sẽ trở thành con mồi.
Ngay vào thời điểm Thiên Anh cùng đồng bạn đang di chuyển tới điểm hẹn, đột nhiên bọn họ cảm nhận được có kẻ nhìn lén.
Ngay lập tức cả hai đều nhìn về một phương hướng.
Ngay sau đó ở trong tầm mắt của Thiên Anh xuất hiện một chiếc máy bay không người lái, được ngụy trang giống như một tán lá cây.
Chiếc máy bay kia còn ở cách hắn ba dặm về phía Tây.
Nheo mắt lại, Thiên Anh cầm lên súng năng lượng.
“Đoàng!”
Một phát đạn được bắn ra, sau khi bắn xong Thiên Anh cũng không cần nhìn.
“Bùm!”
Ngay sau đó một thanh âm nổ mạnh vang lên.
Thiên Anh nghe được thanh âm này thì nheo mắt lại, hắn cười gằn nói:
“Muốn dùng máy bay không người lái đánh bom, bọn mày không thể nghĩ ra trò nào mới mẻ hơn sao.”.