Sau một trận đánh đấm giao lưu xong thì mọi người vui vẻ chia tay nhau, trong đó Đình Mạnh cùng Bá Nam là vui hơn cả.
Về phần Vũ Sư thì rất rầu rĩ.
Thiên Anh thấy vậy thì không rõ mấy tên bị làm sao nữa.
Có điều hắn cũng chẳng mấy quan tâm.
Bọn hắn buồn thì kệ bọn hắn, mà vui cũng kệ bọn hắn.
Sau khi hai bên chia tay nhau, Thiên Anh cũng quên luôn bọn hắn.
Lúc này hắn cùng với gấu trắng đi khuân vác hàng hóa xuống dưới căn cứ, đưa vào trong kho để bảo quản.
…
Cùng khoảng thời gian này, nhóm người Lệ Vi đang ở trên đường quay trở về căn cứ.
Khi đi ra địa bàn quản lý của Thiên Anh rồi, Lệ Vi lúc này mới nhìn qua phó hội trưởng Bá Nam mà hỏi:
“Vừa rồi chiến đấu, anh cảm thấy người kia thế nào?”
Bá Nam lúc này đã thu liễm nụ cười từ lâu, trên mặt hắn xuất hiện vẻ trầm tư.
Nghe được Lệ Vi hỏi thì hắn khẽ lắc đầu, sau đó trả lời:
“Bang chủ hỏi về Thiên Anh hả? Hắn giống như một con thú dữ đang cố gắng kiềm chế bản thân vậy.”
Lệ Vi đang dùng khăn tay lau sạch khẩu súng năng lượng của nàng, nghe Bá Nam nói ra lời này thì có điểm ngạc nhiên, nàng hỏi:
“Sao anh lại có nhận xét về người đó như vậy?”
Bá Nam suy nghĩ lại trận đánh cách đây không lâu, hắn cười nói:
“Khi tôi cùng với người kia chiến đấu, anh ta đang cố kiềm chế bản thân, không tấn công vào địa phương yếu hại của tôi, nên tôi mới có thể lấn lướt anh ta.
Nhiều lần tôi cảm nhận anh ta muốn chọc mù mắt của tôi, nhưng sau đó anh ta lại biến chiêu.
Anh ta giống như một con dao, nhưng lại không dùng phần lưỡi, càng không dùng mũi nhọn, mà lại dùng phần sống dao để đánh cùng tôi.
Chuyện này sẽ hoàn toàn khác nếu như hai bên chiến đấu sinh tử.”
Lệ Vi nghe được lời này thì dừng lại động tác, nàng không phải là người học võ, nên nhìn vào không hiểu được gì cả, chỉ thấy mấy người kia đánh nhau loạn xạ mà thôi.
Thấy Thiên Anh liên tục bị Bá Nam nghiền ép, đánh cho không có lực đánh trả thì tưởng rằng trình độ của Bá Nam hơn Thiên Anh.
Nhưng nay nghe được Bá Nam nói ra lời này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc, không ngờ những gì nàng thấy tất cả đều không phải như vậy.
Nhìn qua Bá Nam, Lệ Vi hỏi thăm:
“Hóa ra là như vậy sao! Nếu như anh cùng với anh ta quyết đấu sinh tử thì sẽ ra sao?”
Bá Nam không cần suy nghĩ liền đáp:
“Thì sẽ bị giết ngay lập tức.”
Lệ Vi kinh ngạc nói:
“Người kia lợi hại như vậy? Nếu tôi mà cùng anh ta đánh nhau, chắc không đụng tới áo anh ta mất.’’
Bá Nam nghe vậy thì cười, hắn gật đầu nói:
“Bang chủ mới học võ thuật được một thời gian ngắn, tuy bang chủ học rất nhanh, tiến bộ thần tốc nhưng so với người kia còn quá non.
Chỉ cần người đó bộc lộ khí tức sát phạt, bang chủ lập tức sẽ không có đủ dũng khí mà cầm dao đâm hắn.”
Lệ Vi lần nữa kinh ngạc, nàng hỏi:
“Khí tức sát phạt lại là gì? Tôi có thể luyện cái đó được không?”
Bá Nam nghiêm túc gật đầu nói:
“Khí tức sát phạt hay gọi là uy của thú săn mồi.
Nó rất đặc thù, loại khí tức này chính người kia có khả năng không biết, nhưng chúng ta lại có thể cảm nhận được.
Loại cảm giác này y hệt như chúng ta đối mặt với một con sư tử trưởng thành, trong khi tay không có vũ khí vậy.
Bang chủ muốn luyện cái này thì cần phải đi săn giết nhiều, dù là con vật hay con người, đều coi tất cả là con mồi.
Lâu dần sẽ hình thành uy thế.”
Lệ Vi ngày trước mặc dù là thành viên bang phái, con của đại ca giang hồ, nhưng lại là một cô giáo.
Nàng hoàn toàn không biết gì về mấy thứ này, nên sau khi nghe xong nàng cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Cô nàng nhìn Bá Nam hỏi:
“Thế anh có uy thế của kẻ săn mồi không? Thể hiện cho tôi cảm nhận chút nào?”
Bá Nam lắc đầu nói:
“Bang chủ nói đùa, người như tôi sao có thể có được loại uy thế như vậy.
Cả đời tôi chỉ mới giết một người, còn lại đều là giết thú biến dị.
Như vậy thì làm sao có được uy thế đó, nếu như bang chủ muốn trải nghiệm qua thì có thể tới gặp tướng quân Trọng Tấn.”
Lệ Vi nhẹ gật đầu, cô nàng nói:
“Bác Tấn sao? Ông ấy thân là tướng quân xông pha chiến trường, hẳn đã từng giết không ít người.”
Bá Nam gật đầu cười nói:
“Người đó rất có bản lĩnh, ông ấy vừa có uy của một đại tướng, lại có khí chất của một kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, nên ông ấy nói là có người nghe, đe có người sợ.
Nói lời không phải, nhưng bang chủ sau này nên học tập từ người đàn ông đó nhiều hơn, ông ấy là một người đáng để học tập.”
Lệ Vi nghe được lời này của Bá Nam thì không có giận, bởi vì Bá Nam nói không hề sai, nàng biết bản thân vẫn còn rất trẻ, còn nhiều chỗ thiếu sót, sau này cần phải học tập nhiều hơn để có thể tự hoàn thiện bản thân.
Nàng hiểu rõ một điều, muốn phát triển thì phải thu liễm cái tôi của bản thân lại, mà tiếp thu kiến thức.
Như vậy mới mong có thể phát triển.
Giới trẻ thời nay hay mắc cái bệnh ảo tưởng, cứ tưởng bản thân giỏi lắm, nhưng thực chất đã là gì đâu.
Bị người khác nói cái là tự ái, không chịu tiếp thu.
Người như vậy sau này cũng chẳng thể làm được trò trống gì cả.
“Rống!”
“Rầm rầm… Rầm rầm…”
Ngay vào thời điểm Lệ Vi đang suy ngẫm một số chuyện, ở bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng thú rống.
Nghe được thanh âm này thì nàng liền biết là đã có chuyện.
“Két két…”
“Két két…”
Xe của hai thế lực lớn lúc này đồng loạt dừng lại, sau đó chuyển thành vòng tròn, hình thành nên một lá chắn phòng ngự.
Ngay khi xe dừng lại, Lệ Vi cùng Bá Nam lập tức xuống xe.
Hai người vừa đi xuống liền có một thanh viên tới báo cáo:
“Báo cáo bang chủ! Có một đàn biến dị nhân đang di chuyển về phía bên này, số lượng ước tính năm ngàn con, trong số đó có một vài con đột biến, nghi ngờ là biến dị cấp cao.”
Lệ Vi nghe được lời này, sắc mặt thoáng thay đổi, trên mặt nàng để lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Khổ thật đấy, khi còn ở trong địa bàn của tên kia thì không gặp chuyện gì, vừa ra bên ngoài liền đã gặp chuyện rồi.”
Bá Nam ở bên cạnh nghe vậy thì vẫn thản nhiên như thường, hắn nói:
“Chắc bọn nó tới để cho chúng ta thử súng đây mà.
Nhìn xem tính hiệu quả mà vũ khí của Thiên Anh bán cho chúng ta như thế nào, nếu như không tốt chúng ta sẽ mang trả lại.
Haha.”
Lệ Vi biết Bá Nam chỉ đang nói đùa nên cũng cười theo, tiếp đó bọn họ đi qua bên phía hai người Vũ Sư, Đình Mạnh.
Bọn họ muốn tập trung các súng năng lượng lại hình thành nên một tụ điểm hỏa lực.
Đồng thời cũng so sánh xem hiệu quả của mấy khẩu súng có khác với nhau nhiều không.
Lúc trước tuy bọn họ đã thử súng, nhưng chỉ bắn vài chục viên, đã vậy còn không có mục tiêu sống.
Nên chưa cảm nhận được gì nhiều.
Thật ra không phải bọn họ không muốn thử nhiều thêm, nhưng đạn dược là thứ quý hiếm, không thể dùng bừa bãi được.
Có điều lúc này thì khác, lần này bọn họ đã có lý do chính đáng để dùng súng.
Tham gia thử súng lần này còn có hai thành viên khác, một người trong bọn họ do không kiềm chế được sự phấn khích đã bắn thử một viên.
“Đoàng!”
Có điều người này không phải là bắn ở chế độ liên thanh, mà bắn ở chế độ từng viên.
Độ giật khủng khiếp của súng năng lượng khiến cho người kia văng ngược ra phía sau, tay phải cầm súng cũng bị trật khớp..