Đợi buổi tối người một nhà đi đến tiệm cơm, quả nhiên Du Hành thấy gương mặt quen thuộc, người còn lại thì anh không nhận ra, dù sao lúc gọi cửa, hai bên cũng không đối mặt.
Trên bàn cơm, Du Hành lần lượt mời rượu: "Lúc tôi không ở nhà, làm phiền hai anh chiếu cố nhà tôi."
Ông Thiệu Huy cười: "Sao có thể gọi là chiếu cố chứ, chú Lâm bọn họ vô cùng tài giỏi, còn chiếu ứng ngược lại tôi đây này." Nói xong vỗ vỗ bả vai con trai: "Gọi chú đi."
Ông Minh cười gọi: "Chú."
Điền Tiểu Điền thẳng thắn hơn nhiều: "Biết rõ làm phiền chúng tôi là tốt rồi, người lớn cần chăm sóc, sau này cậu phải để tâm nhiều hơn." Mẹ nó, nếu không phải năm đó lấy được những vật tư kia, bây giờ chính mình cũng không nhận được nhà.
Năm đó khi hắn đến Trầm Vân Hương cũng chú ý nhà họ Lâm, sau khi biết Lâm Hằng An gặp chuyện không may liền không nhịn được đến thăm hỏi.
Ôi chao mọi người tốt như vậy không như mình rồi.
Một bữa cơm ăn đến khách lẫn chủ đều tận hoan, coi như bữa tiệc chia tay.
"Trên đường mọi người phải cẩn thận, đợi việc buôn bán của tôi làm được ở thủ đô, liền đến thăm mọi người." Điền Tiểu Điền nói.
Hắn lập đoàn đội mới ở giai đoạn đầu, trình độ nghiệp vụ bình thường, vô cùng quan tâm mấy người lính đánh thuê bảo vệ Du Hành đến đây, rất muốn làm quen học tập học tập: "Ngày mai tôi có thể chào hỏi năm anh trai kia không?"
Người một nhà lái xe chia ra hai lần mới trở về, trên đường còn gặp cướp bóc, không đợi đội tuần tra đến hai cha con đã thu thập xong xuôi.
Ngày hôm sau người nhà họ Lâm liền xuất phát, ba chiếc tải chất đầy hàng hóa chạy nhanh ra Trầm Vân Hương, hướng thẳng đến khu vực an toàn thủ đô.
Lúc này trở lại khu vực an toàn thủ đô, sau khi sắp xếp tốt cho nhà họ Lâm, Du Hành lại đi ra ngoài một lần nữa, người nhà họ Lâm không cách nào hiểu được, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản anh.
Tận thế năm thứ tư đến giữa năm tận thế năm thứ năm, anh vẫn luôn hoạt động ở bên ngoài.
May mắn lúc trước anh rời khỏi Phúc Thọ Sơn đã chuẩn bị sẵn tâm lý —— anh vốn không có tâm tư đem Phúc Thọ Sơn thành tài sản riêng, sau khi báo lại tin tức cho thủ đô, anh đã biết sau này quốc gia sẽ khống chế Phúc Thọ Sơn.
Cho nên trước khi rời đi, anh dọn trống mấy chiếc nhẫn trữ vật để chuyên môn chứa Tạ thần hương.
Đại tướng La cũng biết anh giữ lại một ít, chỉ là không biết anh chứa nhiều như vậy, nên cũng không so đo.
Nói đến Phúc Thọ Sơn, nói đến trùng người và Trần Uy.
Sau khi khu vực an toàn thủ đô tiếp quản Phúc Thọ Sơn, bọn hắn vẫn ở lại trên núi, vẫn luôn làm công việc khai thác khoáng vật, cũng coi như có một nơi để đi.
Bởi vì Trần Uy có thể đặc biệt thân thiết với côn trùng, thủ đô thuận tiện tiến hành giáo dục tư tưởng cho hắn nhiều lần, coi như coi trọng hắn, bên trên càng coi trọng việc đào bới khoáng vật mới bên trong.
Nhưng anh không lại đi đến Phúc Thọ Sơn nữa, nơi đó bây giờ là cấm khu quân sự.
Nương theo lượng lớn Tạ thần hương tồn trữ, Du Hành vượt qua hơn một năm hữu kinh vô hiểm, sống khá giả hơn khoảng thời gian anh trốn khỏi Trầm Vân Hương trước đó.
Nếu thật sự quá mệt mỏi, anh đi đến khu vực an toàn khác nghỉ ngơi, bây giờ chủ yếu anh hoạt động ở địa vực phía nam, bên này rời xa khu vực an toàn thủ đô, giao thông không tiện, các phương diện phát triển đều lạc hậu hơn.
Mỗi ngày vất vả ra ngoài thật ra thu hoạch cũng không nhiều, côn trùng quá nhiều, có tiệm sách sách trong đó đều bị côn trùng gặm hư hết, quả thật đau lòng chết người.
Thời gian năm năm nhiệm vụ trong nháy mắt sắp đến, nói tóm lại, Du Hành cũng không gặp tình huống nào khó giải quyết đến mức không cách nào ứng phó nổi, cho dù bị thương nghiêm trọng, cũng còn một hơi.
Thật ra vừa bắt đầu đến thế giới nhiệm vụ này anh đã lấy được bài tốt, gia cảnh nguyên chủ Lâm Hằng An rất tốt, mới có thể giúp anh chuẩn bị sung túc, vượt qua khó khăn nhất ngay sơ kỳ tận thế nạn sâu bệnh.
Nếu không có gia cảnh nhà họ Lâm ủng hộ, sơ kỳ chắc chắn anh sẽ mệt mỏi sống còn, không có cách nào chuyên tâm tu luyện.
Mà bây giờ [Quy tắc chung kiện thể] của anh đã tu luyện đến tầng cao nhất tầng mười một, cộng thêm thân thể Trùng tộc gia trì, anh hoạt động bên ngoài như cá gặp nước.
Anh cũng biết người nhà họ Lâm rất nhớ mong anh, nhưng bây giờ anh cũng không dám về thủ đô, nguyên nhân rất đơn giản: trên người anh lại xảy ra biến hóa rất rõ ràng.
Thật ra, sự biến hóa này từ lúc anh ở Phúc Thọ Sơn đã bắt đầu rồi.
Lúc ở khu vực an toàn Biên Hải, bởi vì có vài phần tử cực đoan đầu độc, đã bộc phát sự cố trùng hóa quy mô lớn, lúc ấy Du Hành cũng bị trúng chiêu, trong lúc kiểm tra sức khỏe tra ra cái gì đó không đúng, anh phải thả con rối thế thân mới tránh được thí nghiệm nhân thể ở phòng thí nghiệm.
Sau đó anh đi đến Phúc Thọ Sơn, xử lý Mai Như Quân rồi đến các vấn đề khác, khi đó thân thể mới bạo phát ra.
Trong đêm một ngày nào đó, bên ngoài da anh bao trùm một tầng võ cứng, con mắt cũng biến thành màu đỏ, Trần Uy còn ngạc nhiên nói: "Trùng người hoàn mỹ!"
Lúc ấy Du hành đói bụng đến không chịu nổi, vừa lúc có trùng người khác đang nấu thịt trùng, anh nhịn không ăn sạch, thân thể mới tiếp nhận thỏa mãn.
Nhưng quả thật cả người vô cùng bạo ngược, nếu không phải anh có năng lực áp chế mạnh, Trần Uy sớm đã bị anh ăn sạch.
Sau đó Trần Uy mới lấy khoảng vật mới chiết xuất cho anh dùng, hơn nữa còn có Tạ thần hương...!Cứ như thế qua một tháng, đặc thù Trùng tộc trên thân thể mới biến mất, nhưng thân thể của anh cũng xảy ra biến hóa, trở nên cao hơn.
Sau đó anh quan sát gần một năm, xác định thân thể đã ổn định lại, Du hành mới yên tâm.
Lúc ấy ngoại trừ anh trở nên mạnh mẽ cường tráng, lực công kích càng mạnh hơn, có thể ăn thịt trùng, bề ngoài hoàn toàn là bộ dáng của con người.
Anh còn dùng [Mặt nạ thiên biến] lén lút đến khu vực an toàn Biên Hải kiểm tra vào cửa, thông qua được.
Lúc này anh mới dám đến khu vực an toàn thủ đô, may mắn lúc tiến vào khu vực an toàn thủ đô anh cũng thuận lợi thông qua, có thể thấy được thân thể của anh không có vấn đề gì.
Trong một đêm cuối năm tận thế năm thứ năm, vừa lúc anh đến một khu vực an toàn bảo dưỡng, nghỉ ngơi trong một khách sạn.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, anh đột nhiên cảm giác có chút chật chội.
Ôi chao, quá chật rồi, ngay cả tay chân đều không duỗi thẳng ra được, không thoải mái.
Trong mộng Du Hành cho ràng bản thân đang bị chăn cuốn chặt, cho nên mới mơ một cơn ác mộng như vậy, sau khi giãy dụa tỉnh dậy, anh lại phát hiện mình không nhúc nhích được.
"Đừng đập nữa, bệnh tâm thần à!"
Du Hành khó khăn muốn xoay người, kết quả thật đúng là không cách nào nhúc nhích được, bên tai còn nghe tiếng mắng, trái phải đều có.
Anh hiếm khi ngây ngốc ra! Đây là tình huống gì? Hắn khó được phát mộng rồi! Đây là cái gì tình huống? Đập vào mắt là mặt tường, nơi tay chân tiếp xúc dường như đều là mặt tường xi măng, bụng cũng cảm giác chen chúc như bị cái gì đó đè ép.
"Ông chủ! Ông chủ mau đến đây, phòng bên cạnh xảy ra chuyện như vậy ông không quản hả? Bằng không trả lại tiền cho tôi!"
"RT, mi xem giúp tôi thân thể bây giờ của tôi xảy ra chuyện gì vậy?" Thật sự không có cách nào, Du Hành xin giúp đỡ RT.
"Kí Chủ, bây giờ anh ở hình thái côn trùng, bởi vì hình thể quá lớn nên bị kẹt trong phòng rồi."
"Trời ơi." Du Hành kinh sợ, đang êm đang đẹp làm sao biến thành côn trùng? Anh lập tức nhớ đến kinh nghiệm trước kia, cũng không phải không có khả năng.
Thế nhưng nơi này là khu vực an toàn! Anh quyết định thật nhanh chạy trốn thôi.
Sau khi nhận thức thân thể mình bây giờ là côn trùng, Du Hành dường như có thể nắm giữ thân thể.
À, đây là đầu mình, đây là tứ chi, đây là bụng của mình.
Sau khi anh khó khăn xoay người, mặt tường bốn phía tốt cuộc bị đè nứt, trần nhà cũng lung lay sắp đổ, bốn phía tiếng kêu la vang lên không ngừng.
Mà lúc này thính lực của anh tốt đến cực điểm, đã cảm thấy quá ồn ào, khiến anh chỉ muốn há miệng hung hăng cắn một ngụm rồi.
"Nhanh đi gọi đội tuần tra!"
"Đêm hôm khuya khoắt đi đâu gọi?"
"Ra đường hô lớn, nahnh nhanh, hình như tôi thấy móng vuốt côn trùng!"
"Ông trời!"
Sau khi xoay người, Du Hành có lực khống chế thân thể mạnh hơn, anh nhắm ngay phương hướng đường đi trong trí nhớ, tụ lực đụng mạnh qua, cửa sổ và mặt tường kia giống như đậu hủ bị phá hỏng thành một cái động lớn.
"A côn trùng lớn quá!"
Bên tai tràn đầy tiếng thét, Du Hành nhắm chuẩn hướng, bò cực nhanh.
Tiếng gió tuôn rơi, tốc độ chạy trốn của anh đặc biệt nhanh, lúc chạy trốn trên đường còn tiện so sánh với kiến trúc chung quanh, phát hiện thân thể bây giờ của mình còn cao hơn một tầng lầu.
Trách không được thiếu chút nữa bị đè chết rồi.
Bởi vì nửa đêm, trên đường phố ngoại trừ đội tuần tra đội cũng không có người đi đường, anh chạy trốn đặc biệt thông thuận.
Sua đó trên đường đụng chính diện với đội tuần tra anh cũng không sợ, viên đạn rơi vào thân người vang lên tiếng nổ đinh đang, một chút cũng không đau.
Sau khi đánh bay một đám người, anh chạy lấy đà bay vọt qua bên trên tường vây, chạy thoát đi ra ngoài.
Anh cũng không quản được khủng hoảng bên trong khu vực an toàn nhỏ này, sau khi ra khỏi khu vực an toàn lập tức rời xa.
Chạy trốn khiến nhiệt huyết anh sôi trào, hận không thể chạy trốn nhanh thêm một chút, lại nhanh thêm một chút.
Đợi đến khi cảm thấy hơi mệt, anh mới dừng lại, nằm sấp nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
"Mi nói đây là chuyện gì xảy ra?"
RT nói: "Chắc là gien côn trùng trong cơ thể anh trước đó đã đạt đến đỉnh điểm rồi."
Du Hành tưởng tượng cũng thấy có lý, bởi vì mình bảo vệ, anh chưa từng đi qua cơ quan chữa bệnh chính thức nào để tiếp nhận kiểm tra thân thể, lúc nào thân thể xảy ra biến chất, anh cũng không thể nào biết được.
"Hy vọng có thể biến lại thành người." Anh chỉ có duy nhất ý nghĩ này.
Bây giờ đã biến thành hình dạng này, chắc chắn không thể đi đến căn cứ con người.
Ở bên ngoài sinh hoạt vài ngày, anh dần dần đã khống chế được thân thể này, cũng như kỹ xảo dùng móng vuốt bắt xé thịt côn trùng.
Thì ra lúc ăn như vậy, lại ăn không ra mùi vị gì.
Anh không thích ứng được trong chốc lát, sau này mới quen được.
Nhiệm vụ năm năm sinh tồn cấp bậc Địa Ngục đã đến hạn cuối, cứ như vậy dùng hình thái côn trùng vượt qua.
Du Hành nhận được phần thưởng điểm lương hỏa, còn nhận được nhiệm vụ chi nhánh, nhiệm vụ chi nhánh này đặc biệt bá khí: "Kí Chủ trở thành Trùng tộc chi vương, phần thường một ngàn điểm lương hỏa, thất bại trừ điểm lương hỏa."
"Nhiệm vụ này thật đúng là gần sát sự thật." Anh cười khổ, mới biến thành sâu lại có nhiệm vụ xưng bá này, làm cho anh không biết nói cái gì cho phải!
"Chẳng lẽ muốn làm đại ca, dẫn cả đám đi đánh nhau?" Muốn nói đánh nhau, gần đây quả thật anh đánh nhiều lần.
Côn trùng nhỏ không dám đụng đến anh, anh cũng có chút không nhìn những côn trùng nhỏ kia, đây là bản năng nhận thức đẳng cấp của côn trùng.
Những con côn trùng to cũng rất yêu thích tấn công anh, những ngày này mỗi ngày anh đều muốn đánh nhau, buổi sáng hôm nay vừa bắt đầu đã đánh chết một con, đánh bỏ chạy một con.
Thế nhưng anh cũng không thấy mình thành Trùng Vương.
Nói đến "Vương", nhất định phải có năng lực hiệu triệu và khống chế, bây giờ anh không có những thứ này.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời vô cùng thoải mái, Du Hành nhịn không được trở mình, để lộ bụng cứng rắn ra phơi nắng.
Từ khi anh biến thành hình dạng này, anh ẩn ẩn biết rõ hoàn cảnh, nhiệt độ, độ ẩm...vv...vv...!đều phi thường thoải mái dễ chịu, thích hợp cho bọn hắn sinh sôi nẩy nở đấy.
Nói đến sinh sôi nảy nở, Du Hành còn có chút ngượng ngùng, bắt đầu từ nửa tháng trước, anh có loại dục vọng muốn sinh sôi nảy nở.
Đây là chuyện gì chứ!
Anh tuyệt đối không có khả năng tìm mẫu trùng sinh sôi nảy nở, chỉ cần anh còn duy trì lý trí và tư duy của con người, không có khả năng làm ra chuyện hôn phối vượt chủng tộc.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời, còn nghĩ đến một vài chuyện, thời điểm buổi chiều ấm áp nhất đã trôi qua.
Du Hành xoay người đứng lên, định đi tìm một con côn trùng mập mạp làm bữa tối, kết quả anh nhìn trúng con côn trùng kia vậy mà nó cũng cũng không phản kháng, còn ở trước mặt anh xoay người lộ ra cái bụng.
Anh sững sờ chỉ chốc lát, mới kịp phản ứng đây là một con mẫu trùng, hơn nữa còn là một con đến thời kỳ sinh nở, nghĩ lầm tưởng anh muốn con mẫu trùng này.
Trời ơi, anh vội vàng bò xuống từ trên người con mẫu trùng, nhanh như chớp chạy vụt đi, thế mà con mẫu trùng kia còn kêu chít chít đuổi theo anh bốn con phố..