" Thẩm Khả ! "
" Hả ? "
Tiếng gọi của Hạ Hương làm cô giật bắn mình.
Cô nàng nheo mắt nhìn cô bước vào lớp, thấy lạ bèn hỏi - " Cậu làm gì mà như người mất hồn vậy ? "
Thẩm Khả lắc đầu liên tục - " Đâu... đâu có gì "
Hạ Hương lại quan sát cô lần nữa - " Không có gì sao mặt cậu lại đỏ như vậy, còn nóng nữa "
Cô nàng vừa nói vừa đưa tay áp lên má cô. Cô giật mình nhích người ra một chút - " Mình đâu có sao. Chỉ là tại trời nắng nóng quá thôi mà "
" Mà sao cậu đi lâu vậy ? " - Hạ Hương tiếp tục tra hỏi.
" À mình có đi vệ sinh một lát nên hơi lâu " - Thẩm Khả đành nói dối một lần.
Cô ngồi trên bàn, hai tay ôm lấy mặt của mình. Quả là rất nóng, lại còn đỏ như hai quả cà chua nữa. Tất cả cũng đều tại Lục Chiêu Thuấn cả.
Đến giờ, cô vẫn còn nhớ rõ vòng tay của hắn, hơi thở của hắn, nụ hôn của hắn, những lời nói của hắn, tất cả đều làm cô không giữ vững được trái tim mình.
Vậy tức là cô đã đồng ý trở thành bạn gái hắn rồi sao ?
Lồng ngực cô như có hồi trống vang lên từ nãy đến giờ không dứt. Cô đã là bạn gái của hắn, thực sự đã trở thành bạn gái của Lục Chiêu Thuấn. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cô còn tưởng đây không phải là sự thật.
Giờ ăn trưa...
Mọi ngày, đến giờ này cô sẽ cùng Hạ Hương xuống dưới ăn trưa nhưng hôm nay cô lại trốn mất. Cô lo lắng cho Lục Chiêu Thuấn nên muốn đi tìm hắn.
Khi nãy, hắn cả người thương tích đầy mình cho dù Thẩm Khả năn nỉ hắn cách mấy, hắn cũng không chịu xuống y tế. Nếu như hắn xuống, thế nào thầy y tế cũng nói với thầy giám thị hắn lại đi đánh nhau.
Vì vậy mà Thẩm Khả bây giờ chạy xuống phòng y tế xin ít bông băng và thuốc giả bộ nói rằng bạn mình bị té ngã. Xin được rồi, cô lại chạy xuống khuôn viên đằng sau trường. Lục Chiêu Thuấn nói hắn sẽ ở đây đợi cô.
" Đau không ? "
Cô lấy thuốc rồi nhẹ nhàng dùng bông gòn bôi cho hắn.
Hắn ngồi sát bên cạnh một tay vén tóc cho cô khẽ lắc đầu - " Không đau "
Hành động gần gũi của Lục Chiêu Thuấn làm má cô càng ngày càng đỏ. Cô hơi mất tự nhiên - " Đừng như vậy, giáo viên mà thấy sẽ rất phiền phức. Ngồi yên để em dán băng "
" Cũng đâu có ai ở đây "
Hắn chậm rãi ngắm nhìn gương mặt cô.
" Anh vì sao lại thường xuyên đánh nhau như vậy ? " - Thẩm Khả nhìn vết thương của hắn không vui lên tiếng.
Lục Chiêu Thuấn lại nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút - " Nếu tôi nói là để kháng cự, em có tin không ? "
" Kháng cự ? Kháng cự ai cơ ? "
" Kháng cự một số người. Mà thôi em không cần phải nghe những chuyện rắc rối này đâu "
Nhìn bộ dạng hắn không muốn nói đến chuyện này, cô cũng không muốn hỏi thêm.
Lục Chiêu Thuấn nhìn cô vẻ mặt có chút cười gượng liền vươn tay ôm gáy cô, kéo Thẩm Khả vào lòng mình.
" Thẩm Khả, tôi không muốn em dính đến những rắc rối, càng không muốn em vì tôi mà phiền muộn. Tôi chỉ cần em ở bên cạnh, mãi mãi thuộc về tôi. Tôi là người rất ích kỷ, đối với người mình thích càng chiếm hữu hơn, tôi muốn người con gái của tôi phải luôn được vui vẻ. Nếu như em muốn, từ nay về sau tôi không bao giờ đánh nhau nữa "
Hắn khẩn trương như vậy làm cô thật cảm động. Làm sao Thẩm Khả dám đòi hỏi hắn chứ. Tuy rằng cô thực sự muốn hắn có thể kể cho cô nghe những phiền muộn trong lòng hắn. Muốn hắn có thể tin tưởng cô một chút.
" Em đã ăn trưa chưa ? " - Hắn giọng nhẹ nhàng hỏi cô, chan chứa sự quan tâm.
Sự dịu dàng này của hắn khiến cô thực sự rất hận bản thân trước đây, vì sao luôn nghĩ hắn là người xấu, đôi lúc còn cố tình tránh xa hắn. Giờ nghĩ lại, kẻ xấu xa là cô mới phải, chắc hẳn Lục Chiêu Thuấn rất không vui.
Thẩm Khả khẽ lắc đầu - " Hết giờ em liền xuống đây nên vẫn chưa ăn "
" Vậy thì em mau đi ăn trưa đi, tôi không sao "
" Còn anh, anh không đến nhà ăn ăn trưa sao ? "
Lục Chiêu Thuấn giơ tay xoa xoa đầu cô - " Tôi không muốn đến đó, đến đó rồi bọn họ cũng không thích sự có mặt của tôi. Em cứ đi ăn đi, không lại đói, buổi chiều còn học nữa "
Cô hiểu mọi người ai cũng ái ngại, xa lánh hắn, hiểu lầm con người hắn. Thẩm Khả nhất định không tin Lục Chiêu Thuấn lại giết người. Hắn đối với cô dịu dàng như vậy chắc chắn không phải. Chỉ là những lời đồn đoán vô căn cứ.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhoẻn miệng cười - " Đúng rồi, chờ em một lát "
Thẩm Khả thoát ra khỏi vòng tay của hắn, đứng lên chạy đi đâu đó. Khoảng mười lăm phút sau mới quay lại. Trên tay cô cầm một cái hộp hình vuông lớn và chai nước.
Cô chạy đến ngồi xuống kế bên Lục Chiêu Thuấn. Hắn ngạc nhiên nhìn thứ trên tay cô - " Là gì vậy ? "
" Là cơm cuộn tự tay em làm. Em định làm để ăn trưa, ăn với em đi "
Thẩm Khả mở nắp hộp ra, vui vẻ đưa đến trước mặt hắn.
Trong hộp là món cơm cuộn được làm rất đẹp mắt, nhìn vô cùng ngon. Lục Chiêu Thuấn bụng thầm réo tuy rằng mặt hắn vẫn khá lãnh đạm. Hắn từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì nên quả thực rất đói.
" Đây là bữa trưa của em, tôi đâu thể ăn được "
" Em đã nói là ăn chung mà, anh mà không chịu ăn thì em cũng không ăn đâu " - Mặt cô ỉu xìu.
" Nào, ăn thử một miếng "
Thẩm Khả cầm đũa gắp một miếng lên chấm vào tương rồi đưa đến trước miệng hắn.
Nhìn miếng thức ăn ngon lành trước mắt mình, Lục Chiêu Thuấn không thể nào cưỡng lại được sức hấp dẫn nên đành mở miệng. Miếng cơm vào miệng hắn ngay lập tức nhai nuốt, thực sự là rất ngon.
Cô đút cho hắn một miếng nữa, lại một miếng nữa. Nhìn hắn ăn một cách ngon lành làm cô rất vui, chắc hẳn hắn rất đói. Thẩm Khả ăn một miếng rồi lại đút cho hắn.
Nhìn cô vui vẻ lại ân cần chăm sóc hắn, Lục Chiêu Thuấn trái tim như có dòng nước ấm chảy vào tim. Ngọt ngào và ấm áp chính là loại cảm giác này. Trước đây, chưa từng có người nào lại chăm sóc hắn như vậy.
Hắn rất thích cô, thực sự rất thích dáng vẻ lúc này của cô.
dải phân cách cutoe lạc lối
Việc cô quen Lục Chiêu Thuấn đương nhiên được giữ bí mật. Trường học nghiêm cấm việc học sinh yêu đương, cô cũng cảm thấy nếu vài người biết thì sẽ trở thành nhiều người biết, đến khi đó chắc chắn giám thị cũng sẽ biết. Nên Thẩm Khả giữ bí mật rất kỹ, ngay cả bạn thân là Hạ Hương cô cũng không kể cho cô nàng nghe.
Đối với cô, bí mật chỉ là bí mật khi nó ở trong đầu mình, truyền sang người thứ hai đã không còn là bí mật nữa rồi.
Sáng nay cô học thể dục dưới sân sau của trường, trùng hợp là lớp của Lục Chiêu Thuấn mới đổi thời khoá biểu nên học chung giờ với lớp cô. Tức là lớp hai người sẽ học chung trên một sân. Bỗng dưng Thẩm Khả trở nên hồi hộp.
Ngày hôm nay lớp cô học bóng chuyền. Lúc khởi động, cô có nhìn lén qua chỗ Chiêu Thuấn một chút. Hắn cũng đang khởi động, khác với cô làm qua loa cho xong. Hắn mỗi động tác đều đạt tiêu chuẩn và trông rất đẹp, nhìn hắn cực kỳ nam tính.
Giống như cảm nhận ánh mắt của người nào đó, Lục Chiêu Thuấn liền dời tầm mắt nhìn cô. Thẩm Khả hơi giật mình liền giả vờ tập tiếp như không có gì.
Vài giây sau, cô lại nhìn hắn. Lúc này, hai ánh mắt đã thực sự chạm nhau. Cô nuốt nước bọt. Lục Chiêu Thuấn biểu hiện vẻ mặt tuy không có khác thường nhưng ánh mắt rất dịu dàng nhìn cô. Thẩm Khả khẽ mỉm cười. Cô phát hiện thì ra cảm giác yêu đương nam nữ là như thế này.
Khởi động xong, lớp cô nam nữ tập riêng, rồi từng tốp chia nhóm tập luyện phát bóng với nhau. Cô, Hạ Hương, Trương Uyển Như và bạn của Uyển Như một nhóm. Cô chơi môn này cũng khá, tuy không xuất sắc nhưng cũng đủ dùng.
Trong lúc tập, Thẩm Khả lại khẽ liếc qua lớp bên cạnh. Nam sinh lớp bên đang chơi bóng rổ. Nhìn cách Lục Chiêu Thuấn tập trung cướp bóng, hắn đôi chân di chuyển nhanh nhẹn nhảy lên, đôi tay tráng kiện cho bóng vào rổ, từng động tác đều vô cùng mê hoặc người nhìn. Giọt mồ hôi chảy xuống một cách chậm rãi trên làn da bánh mật của Lục Chiêu Thuấn đúng là rất khiêu khích.
Cái gì thế này ? Từ lúc nào mà Thẩm Khả cô đã biến thành sắc nữ vậy ?
" Chết, bóng bay đi mất rồi "
Trương Uyển Như không biết làm sao lại để bóng bay đi mất. Trái bóng bay đến chỗ mấy nam sinh lớp bên đang chơi bóng rổ. Ma xui quỷ khiến thế nào nó lại đụng vào người Lục Chiêu Thuấn rồi rớt xuống. Tuy không mạnh lắm vì khá xa nhưng nhìn mặt hắn không thích thú gì.
Hạ Hương thì thầm vào tai cô - " Chết rồi "
Cả bốn người đều đứng yên không ai dám đi tới xin lại bóng vì người đang cầm bóng kia là Lục Chiêu Thuấn, ai cũng sợ hắn.
Lục Chiêu Thuấn cầm bóng trên tay nhìn về phía lớp cô, ánh mắt sắc nhọn, vẫn như thường ngày tràn ngập sát khí. Ba người kia ai cũng sợ sệt, muốn đến xin bóng nhưng không ai dám.
Chỉ duy nhất Thẩm Khả là không còn thấy sợ nữa rồi. Cô chậm rãi tiến tới chỗ hắn. Vừa nhìn thấy cô từ xa ánh mắt của hắn đã trở nên dịu hơn.
Thẩm Khả đứng trước mặt hắn, dùng ngữ điệu tự nhiên nhất - " Có thể cho mình xin lại quả bóng không ? "
Cô để ý khóe miệng của Lục Chiêu Thuấn cong nhẹ, rất khó phát hiện. Hắn liền đưa bóng cho cô, lúc Thẩm Khả cầm lấy bóng cảm giác được bàn tay hắn cố tình nắm lấy tay cô. Ánh mắt nhu tình như nước.
Cô có chút ngượng ngùng cầm lấy bóng rút tay về - " Cám ơn "
" Đúng là hắn thích cậu nha. Trông thấy cậu liền hết tức giận " - Hạ Hương bước đến vỗ vai cô nói nhỏ.
Thẩm Khả xấu hổ phủ nhận - " Cậu đừng nói bậy. Ai xin cũng thế thôi mà "
" Thật không đó ? "
" Thôi được rồi chúng ta mau tập tiếp đi "
Cô càng lúc càng xấu hổ đi nhanh về phía trước cố tình đánh lạc hướng.
Cô vừa đi về phía trước lại bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Trương Uyển Như. Thẩm Khả đột nhiên giật mình, trong lòng khó hiểu. Cô ta liếc cô một cái rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với bạn mình.
Trương Uyển Như vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn cô ?
Tuy rằng trước giờ cô thừa biết Trương Uyển Như không thích gì cô nhưng không tỏ ra, ngược lại lúc nào cần thì ngon ngọt để cô cho mượn vở hoặc làm vệ sinh dùm, có khi là muốn cô chỉ bài kiểm tra. Lúc không cần thì xem cô như không khí. Tất cả những điều này cô đều biết nhưng cô không chấp nhặt cô ta.
Nghe mọi người nói Trương Uyển Như là tiểu thư con nhà giàu lại xinh đẹp, được cha mẹ chiều chuộng nên tính khí không tốt cho lắm. Nhưng mà cô cũng vẫn không hiểu cô ta không ưa cô ở điểm nào.
" Thẩm Khả, đang nghĩ gì vậy, chơi tiếp thôi " - Hạ Hương lay lay cô.
Cô cười gật đầu rồi cầm lấy bóng phát lên. Chơi qua chơi lại một lúc lâu, đến lượt Trương Uyển Như phát bóng. Bất ngờ, cô ta trừng mắt nhìn cô sau đó ngay lập tức phát bóng.
Cô ta dùng sức đánh bóng rất mạnh, quả bóng bay qua lưới trúng ngay đầu cô làm Thẩm Khả ngã mạnh xuống đất, bàn tay và đầu gối liền bị trầy xước. Cô la lên một tiếng. Hạ Hương thấy vậy hoảng hốt chạy đến. Nhưng chưa kịp đỡ cô lên thì đã thấy một người khác chạy lại đỡ Thẩm Khả.
" Cậu không sao chứ ? " - Mạnh Triết lo lắng đỡ cô ngồi dậy.
Cô vội lắc đầu, chân cô đau quá không đứng lên được - " Mình không sao ? "
Mà sao cậu ta lại chạy đến đây nhanh vậy, không phải nam sinh trong lớp đang tập ở bên kia sao ?
Lục Chiêu Thuấn từ xa nghe tiếng la đã khẩn trương muốn chạy đến chỗ cô nhưng chưa kịp chạy đã nhìn thấy một nam sinh từ phía khác chạy đến đỡ cô. Ánh mắt của cậu ta vô cùng lo lắng cho Thẩm Khả.
" Thẩm Khả, cậu không sao chứ ? " - Hạ Hương lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cô nàng lại nhìn qua Trương Uyển Như, trừng mắt - " Cậu phát bóng kiểu gì vậy ? Đánh mạnh như vậy không sợ làm người khác bị thương sao ? "
Cô ta liếc nhìn qua cô, nhún vai nói - " Xin lỗi nhưng không cố ý "
Lời xin lỗi của cô ta quả thật không dễ nghe chút nào. Không đầu không đuôi lại càng không có thành ý.
Hạ Hương thực sự rất giận muốn lên tiếng mắng cô ta nhưng Thẩm Khả ngăn lại - " Được rồi, Uyển Như cậu ấy nói không cố ý mà "
" Không cố ý gì chứ ? Cậu nhìn xem khuỷu tay cậu chảy máu rồi "
Cô nàng lại nhìn xuống vết thương của cô mà tức giận.
Mạnh Triết ở bên cạnh cũng khẩn trương, một tay vòng qua eo cô định bế cô lên - " Chảy máu rồi sao ? Đi, mình đưa cậu đến phòng y tế "
" Mình không sao mà, không cần phải đến y tế đâu "
Nhưng Thẩm Khả một mực không chịu, hành động này có chút... Cô muốn cự tuyệt nhưng lại bị cậu ta cõng lên vai.
" Không được, phải đến chứ " - Mạnh Triết biết cô không muốn bị bế liền cõng cô lên gấp gáp nói.
Thẩm Khả thực sự cảm thấy rất ngại. Đặc biệt là đối với Mạnh Triết cô càng ngại hơn. Bởi vì cô biết cậu ta thích cô. Cô từng được cậu tỏ tình và Thẩm Khả đã khéo léo từ chối.
Thật ra Mạnh Triết là nam sinh rất nổi tiếng trong trường, không phải vì cậu ấy quá đẹp trai như mỹ nam mà là vì cậu ấy rất năng nổ tích cực tham gia tất cả hoạt động của trường, từ thể thao đến văn nghệ, nói chuyện rất vui tính nên quan hệ của Mạnh Triết với học sinh trong trường rất rộng.
Nếu không phải chân cô đau cô tuyệt đối không để cậu ta đỡ.
Người con trai đứng ở phía xa kia đáy mắt đen thẫm, ánh nhìn như lưỡi dao. Đôi tay hắn siết chặt thành quyền.