Cuộc càn quét trên diện rộng được thắt chặt chặt chẽ, cảnh sát khu vực cùng với bộ đội đặc chủng cũng kịp thời đến nơi, đám người lão Kim không còn đường nào chạy thoát được nữa nên chỉ có thể chấp nhận đầu hàng. Tên Boss thì mưu trí hơn, hắn mặc kệ người của mình trước đó ở lại chặn vòng vây của cảnh sát, bản thân chạy trốn cùng với thân tín lên xuồng đi sang bên kia Myanmar, thoáng một cái hình bóng đã bị cây cối trong bụi rậm che kín.
May bay trực thăng cũng được điều động tới nơi, trên đó còn có cả bác sĩ quân y cùng với mấy vị y tá. Họ khiêng Tô Dịch lên cáng, Tạ Đình trước sau như một vẫn không rời anh lấy nửa bước, đôi mắt trống rỗng như một cái xác không linh hồn, quần áo trên người loang lổ đều là máu.
Thiết bị y tế mang theo không đủ, mà vết thương trên người Tô Dịch quá nặng nên phía bên bác sĩ phải chấp nhận hạ cánh ở nơi gần nhất để có kịp thời làm phẫu thuật gắp đạn, phòng ngừa bị nhiễm trùng uốn ván. Mưa bên ngoài vẫn rơi từng hạt xối cả, Tạ Đình ngồi ở bên cạnh anh, bàn tay nhỏ nhắt siết chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, trái tim đau nhói đến khó thở. Nếu không phải nhịp tim yếu ớt của anh vẫn chạy trên máy monitor, cô thật sự nghĩ rằng anh đã chết.
Gần nửa tiếng sau, máy bay hạ cánh, Tô Dịch được các bác sĩ giỏi nhất của quân khu đẩy vào phòng phẫu thuật đặc biệt. Trên người anh tổng cộng có bảy viên đạn, ở bả vai, ở eo, nhiều nhất tập trung ở vùng bụng, tuy rằng không ai lên tiếng điều gì, nhưng cô biết, xác xuất cứu được là rất nhỏ.
Hai ngày hai đêm đèn phẫu thuật vẫn chưa hề tắt, Tạ Đình cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống hay rời khỏi ở băng ghế chờ dù chỉ là một chút. Mẹ Tạ cùng với dượng cô nhận được tin Cố Minh báo về cũng hớt hải chạy đến, họ đều đau lòng cho cô, nhưng lần này, chẳng ai dám lên tiếng trách móc.
Cô chờ ròng rã cả đêm lẫn ngày, có lúc mệt quá chợp mắt đi một lúc, cả người lại mê man bởi những ác mộng điên cuồng liền giật mình tỉnh giấc. Cảnh sát trong hai ngày đó cũng càn quét hết được tay chân cùng hang ổ của lão Kim, thành công xóa được những đường dây đã từng hợp tác với lão, thành quả có thể nói tốt hơn cả mong đợi.
Cố Minh giải quyết xong việc cũng chạy ngay đến bệnh viện, anh ta đứng nhìn Tạ Đình vẫn mặc bộ quần áo bẩn thỉu dính máu ở trên người, trong lòng liền dấy lên cảm giác đầy tội lỗi. Hai ngày này, cho dù bận bịu với vụ án như nào anh ta vẫn luôn luôn tự trách mình, giá như bọn họ nhanh lẹ một chút, thì có lẽ Tô Dịch đã không phải chịu nhiều khổ cực, thậm chí đến hiện tại mạng của anh cũng chẳng thể dám chắc có giữ được hay không.
Mất vài phút thần người như thế, Cố Minh không nhịn được việc Tạ Đình cứ tự hành hạ bản thân mình như vậy, anh ta sải bước chân đi về phía cô, giọng nói cất lên không còn mang theo sự uy nghi hàng ngày.
- Tạ Đình, cô ăn một chút gì đi, hai ngày rồi cô nhịn như vậy...
“ Anh bảo xem anh ấy có giận tôi không”. Tạ Đình đột nhiên ngắt lời Cố Minh, cô ngước lên nhìn anh ta, đôi mắt đã trở về trạng thái lạnh như ban đầu, nhưng tất cả ai cũng biết sâu bên trong là sự đau đớn đến tâm can phế liệt:” Nếu như không phải tôi để lộ mình, anh ấy cũng sẽ không lao vào lão Kim để rồi hấng chịu những vết đạn đó”
Cố Minh cúi đầu nhìn toàn thân Tạ Đình run lên, anh ta đau lòng, hai nắm tay cuộn chặt:” Anh ấy không trách cô. Cô vì cứu anh ấy nên mới để mình để lộ, nếu không có viên đạn đó, Tam Bằng cùng sẽ bắn vào gáy của anh ấy”
Tạ Đình cười nhạt, cô nhìn phía hành lang sâu hun hút đầy ẩm mốc, một giọt nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa mà chảy xuống. Ngoài kia trời vẫn đang mưa, gió thổi lớn, cái lạnh ập tới khiến da thịt cô trở nên lạnh toát, nhưng so với da thịt của người kia, nó vẫn chẳng thể bằng ba phần. Mấy ngày nay cô đều không ăn không ngủ, bản thân thật sự đã mệt gần như lả đi, nhiều lúc bụng còn cồn cào vì đói, nhưng hết thảy cô đều không có tâm trạng muốn ăn muốn ngủ.
Cơn đau đầu bất chợt hành hạ, Tạ Đình theo bản năng tìm thuốc lá đưa lên miệng, nhưng nửa chừng chợt nhận ra đây là bệnh viện nên giữa chừng cô liền hạ xuống, ánh mắt nhìn đế giày thấm máu dưới chân, nhỏ giọng gọi.
- Cố Minh, tôi nhờ anh một việc.
Cố Minh ngay tức khắc liền gật đầu:” Cô nói đi, tôi nhất định sẽ giúp cô...”
Tạ Đình vân vê chiếc bật lửa trên tay, cô hít một hơi thật sâu, trong đầu đã nghĩ đến điều tệ nhất:” Tô Dịch còn có một người bạn tên Lục Tự ở Thượng Hải, anh ta mở một văn phòng đấu giá. Anh... anh hãy liên lạc với anh ta, bảo anh ta đến đây một chuyến”
Nhất thời có một sự vô lực thấm sâu vào phế phổi, Cố Minh chẳng hề lừa dối bản thân việc mình cũng đau lòng cho Tô Dịch giống như Tạ Đình, anh nghẹn giọng đáp ứng.
- Được, tôi sẽ cho người gọi ngay bây giờ.
Tạ Đình nhận được điều bản thân muốn, cô im lặng không nói gì thêm nữa, mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng im lìm trước mặt. Vài tiếng sau, khi bên ngoài tối hẳn, các bác sĩ cũng lần lượt đi ra với nét mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Họ biết cô là người yêu của anh, dù không muốn làm một cô gái yếu ớt như cô đau lòng nhưng sự thật vẫn không thể nào giấu giếm.
- Cô Tạ...
Tạ Đình run người, cô nhắm mắt mất một vài giây mới dám mở, trong lòng lúc này chỉ vì tiếng gọi kia của họ mà trở nên sợ hãi. Môi cô khô khốc trắng bệch nứt nẻ, lúc này lại bị cắn mạnh còn túa cả máu, mùi máu tanh sộc lên trong khoang miệng.
- Tôi nghe đây.
Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân mình trở nên bình tĩnh, các bác sĩ người nọ đứng nhìn người kia, sau cùng người mổ chính vẫn quyết định lên tiếng.
“ Đạn đã được lấy ra, nhưng biến chứng của vết thương ở ngực rất nghiêm trọng, hầu như toàn bộ phần lồng ngực của cậu ấy đều đã bị dập. Cơ tim cũng bị tổn thương cấp độ nặng.”. Nói đến đây ông ấy liền ngừng lại, ánh mắt buồn bã nhìn cô đầy bất lực:” Hơi thở rất yếu, cô vào thăm cậu ấy đi. Cậu ấy có lẽ muốn gặp cô, nên vẫn đang cố níu “
Lời nói của chủ nhiệm vừa dứt, tất cả mọi người đang có mặt ở đó chẳng ai dám lên tiếng hay thở mạnh, bầu không khí dường như ngưng trệ như trái đất chẳng còn quay. Sống chết bọn họ đều nhìn thấy mỗi ngày, nhưng lần này họ tận mắt chứng kiến một cuộc tình tan vỡ bởi sự sống và cái chết của đôi tình nhân trẻ, không ai là không cảm thấy đau lòng thương cảm. Có người còn rơi nước mắt, có người muốn lên an ủi cô, thế nhưng Tạ Đình lúc này lại chỉ cười nhạt.
- Tôi bây giờ vào thăm anh ấy luôn được chứ.
Chủ nhiệm gật đầu, Tạ Đình được một y tá dẫn sang phòng bên cạnh mặc quần áo cách ly, xong xuôi cô mới đẩy cửa bước vào. Mọi thứ đều đã được dọn sạch sẽ, người đàn ông của cô nằm bất động ở trên giường, ống dẫn cắm nhằng nhịt. Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, mặt nạ thở oxi cũng không có sương, trên máy monitor là nhịp tim cùng với huyết áp yếu ớt.
Cánh tay anh để ngoài chăn, Tạ Đình nhìn một lát, cô chậm chạp đưa tay mình lên nắm lấy tay của anh áp lên má. Tay anh vẫn lớn như thế, nhưng rất lạnh, không hề còn một chút sức lực nào hết.
“ Anh làm rất tốt, hang ổ của lão Kim đã bị cảnh sát tóm gọn triệt để rồi.”
Tạ Đình cười khẽ, cô nhìn gương mặt anh, giọng nói bình tĩnh như cũ:” Tô Dịch, anh có thể yên tâm được rồi, bây giờ việc anh cần làm chính là phải dưỡng bệnh thật tốt. Đợi khi anh khỏe lên, chúng ta sẽ trở về Thượng Hải”
Vẫn không có một ai trả lời ngoài tiếng máy móc kêu từng nhịp, Tạ Đình cảm tưởng bản thân mình lúc này giống hệ như đang đứng ở dưới vực sâu đen tối, cảm giác khó thở bỗng chốc liền kéo đến. Thế nhưng cô không dừng lại, cô vẫn vuốt ve từng ngón tay của anh, thì thầm cực nhỏ.
- Hai ngày nay em chưa ngủ. Cũng rất đói. Em biết anh sẽ giận em, nên bây giờ em sẽ đi ăn. Anh đợi em một chút nhé, có được không? Khi em tỉnh dậy, em sẽ lại đến thăm anh.
Nói xong, cô cúi đầu đặt môi khô khốc của mình xuống trán của anh, cô hôn anh khẽ khàng, thật nhẹ.
- Đợi em quay lại, em sẽ nói chuyện nhiều với anh...
Tạ Đình đặt tay Tô Dịch trở về chỗ cũ, sau đó cô quay người đẩy cửa bước ra bên ngoài, cánh mũi vẫn thoang thoảng mùi hương đặc trưng của anh.
Bạn đã từng thấy một nụ hôn như thế bao giờ chưa. Chẳng phải nụ hôn hạnh phúc, cũng chẳng phải nụ hôn mang theo dục vọng trỗi dậy hay uất hận, mà là nụ hôn nặng trĩu dồn ép người khác đến mức không thở nổi. Nụ hôn chứa đầy sự tuyệt vọng, bên cạnh chính là giấc mộng đẹp đẽ tan vỡ.
Cánh cửa đóng lại, cô chẳng nhìn mọi người, lồng ngực đau đến mức gần như muốn nổ tung, một giọt rồi hai giọt liền rơi xuống chảy dài trên má. Tạ Đình vô lực tựa người cửa, khoảnh khắc đau đớn ấy, cô đã không thể nào biết được rằng, ở trong căn phòng bệnh kia, khóe mắt của anh, cũng chảy xuống một giọt lệ.
Cô châm thuốc, dưới ánh lửa, đầu thuốc lóe sáng phút chốc rồi lại dần dần tiêu tan, biến thành ngọn lửa vài vàng cam đầy cô độc. Cô ngửi mùi thuốc lá nồng sực mùi nicotin, trong nháy mắt cơn ho sặc sụa cứ thế kéo đến, cổ họng đau đến mức khó chịu. Cô cũng không hỏi chuyện sao không chuyển anh ra nước ngoài, bởi vì tất cả lúc này mọi thứ đều đã trở nên chậm trễ.
Tạ Đình nhìn làn khói trắng lượn lỡ trước mặt, cô hướng tới mẹ Tạ, cất giọng nói đầy mệt mỏi:” Con muốn ăn chút gì đó, mẹ có thể lấy cho con không”
Mẹ Tạ nhìn con gái mình tiều tụy đến mức sức sống cũng chẳng còn, bà khẽ lau nước mắt, gật đầu, nghèn nghẹn nơi cổ họng:” Mẹ có hầm cho con chút cháo. Con ăn đi, vẫn còn ấm”
Tạ Đình nhận lấy, cô bình thản ngồi xuống băng ghế chờ, động tác như người máy xúc từng muỗng đưa lên miệng. Mùi thơm của cháo cùng với gà vốn thơm phức lẫn ngọt đượm, nhưng lúc này trôi vào cổ họng cô đều đắng ngắt như mật vỡ.
Cặp lồng cháo này rất nhiều, nhưng cô lại ăn hết, có lẽ là vì đói, hoặc có lẽ cô còn muốn giúp Tô Dịch ăn cả phần của anh. Lúc xong xuôi, cô đặt nó sang bên cạnh, ánh mắt mới ngước lên nhìn Cố Minh cùng với tất cả, nói.
“ Con muốn ngủ một giấc. Mọi người để ý anh ấy giúp con, chỉ một lúc thôi con sẽ dậy ngay”... Cô yếu ớt lặp lại rất nhiều lần:” Chỉ một lúc thôi, giúp con trông anh ấy...”
Nói xong, cô chẳng nhìn thêm ai khác liền cứ thế đi đại vào một căn phòng, sau đó chọn lấy một chiếc giường để nằm xuống. Cô nhắm mắt, tư thế nằm thẳng như anh, chẳng mấy giấc ngủ chập chờn cũng đã kéo đến.
Lần này cô đã mơ một giấc mơ rất lạ, trong đó, cô cùng với Tô Dịch nắm chặt lấy tay nhau, bọn họ đứng ở một vùng đất đầy những chú linh dương chạy qua chạy qua chạy lại. Anh không mang trên người vết thương, ánh mắt đều mang theo cưng chiều nhìn cô, nụ cười đầy hạnh phúc. Anh ôm cô vào ngực rộng lớn của mình, anh nói với cô, đó chính là Khả Khả Tây Lý, là nơi anh muốn dẫn cô đi sau khi mọi chuyện kết thúc.
Thế nhưng, giấc mơ cứ chập chờn từng đoạn, nhập nhằng y hệ như một chiếc đĩa bị xước không hoàn chỉnh. Tạ Đình hơi nhíu mày, tiếng bước chân vội vã cùng tiếng chửi bới ầm ầm ở bên ngoài cứ liên tục dội vào tai đánh thức cô tỉnh lại, cô chợt nhận bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng.
Cô xoa thái dương mệt mỏi, bước xuống giường rồi đẩy cửa bước ra. Tất cả nhìn thấy cô đều im lặng, ngay đến một người nóng nảy như Lục Tự cũng không thể thốt lên được một lời, có lẽ vì cô là người Tô Dịch thương, nên anh ta không muốn mình làm gì có lỗi với người bạn thân nhất.
Cánh cửa căn phòng phẫu thuật vẫn đóng im lìm ở đó chưa có người đẩy ra, Tạ Đình rủ mắt, cô quay sang một cô y tá ở bên cạnh, cất giọng nói.
- Bộ đồ của tôi đâu rồi. Tôi muốn vào thăm anh ấy.
Ngay sau khi cô vừa dứt lời, mẹ Tạ không thể kìm nén được nỗi thương xót con gái thêm nữa, bà tiến lại cầm lấy tay cô siết chặt, từng lời mang theo sự run rẩy.
- Đình Đình, cậu ấy... cậu ấy... đã trút hơi thở cuối cùng rồi.
Âm thanh đó thật xa xôi, tự như những tiếng chim ở ngoài kia, mặc dù ở ngay bên cạnh cô, nhưng lại xa đến khó tưởng, hệt như một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào đầu cô liên tục.
Tạ Đình không nói gì cả, cô cũng chẳng bát nháo khóc đến mức kiệt quệ như mọi người đã suy nghĩ trước đó. Cô vẫn làm như chẳng hề nghe thấy những lời của mẹ mình nói, giọng đè xuống cực thấp nhắc lại lần nữa với y tá.
- Áo của tôi ở đâu...
Mọi người nhìn nhau, Cố Minh sau đó cũng đặt bộ quần áo khử trùng vào tay cô. Tạ Đình nhận lấy, cô cứ vậy mặc ngay trước mặt họ, xong rồi giống như vài tiếng trước, cô đưa tay mở cửa phòng đi vào.
Lúc này, người đàn ông của cô đã chẳng còn dây dợ cắm ở trên người, căn phòng cũng im lắng đến mức quỷ dị. Anh vẫn nằm ở trên chiếc giường đó, có điều lúc này, cả người đã phủ một tấm vải màu trắng.
Tạ Đình bước đến, cô kéo tấm vải che mặt của anh ra, đáy mắt thu hết hình ảnh của anh vào trong đồng tử của mình. Anh không giống như ở trong tiểu thuyết mô tả, anh không phải đang ngủ một giấc thật sâu, mà anh thật sự đã chết.
Giọt nước mắt lúc này cũng chẳng thể nào kìm nén được, cứ vậy rơi xuống ướt đẫm trên khuôn mặt. Cô đưa tay lau chúng, từng ngón run rẩy chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt của Tô Dịch, cúi đầu ghét sát lấy tai anh thì thầm.
- Tô Dịch, em đã ăn, cũng đã ngủ. Tại sao anh không đợi em dậy...
- Tô Dịch, còn lời hứa của chúng ta, anh thật sự quên rồi hay sao. Anh như vậy, là muốn cắt đứt toàn bộ với em hay sao.
- Tô Dịch, anh thật sự không cần em nữa hay sao..
Tạ Đình chăm chú nhìn anh, cô nức nở, cúi đầu phủ môi của mình lên môi của anh. Môi anh khô cứng, trắng bệch lại lạnh như đá, nhưng cô chẳng quan tâm, cứ thế một mình chủ động nụ hôn của hai người họ. Cô nắm chặt lấy từng ngón tay của anh, sự cứng rắn trong bản thân cũng chẳng còn nữa, phút cuối cùng liền yếu ớt ôm lấy anh khóc từng hồi nức nở.
Ngày đó anh đã nói, anh sẽ luôn xuất hiện ở tương lai của cô, chỉ cần cô muốn đi đâu, anh nhất định sẽ ủng hộ. Vậy mà bây giờ, cô chỉ còn có một mình, anh giống như bố của cô, lựa chọn bỏ cô một mình ở lại. Nỗi đau của cô, ai sẽ thấu hiểu đây, ai sẽ giúp cô xoa dịu nó đây. Không, chẳng có ai hết, ngoài anh ra chẳng còn ai hết nữa......
Mộ phần của Tô Dịch không mang về Tây An mà được đặt ở Thượng Hải, ở đó là quê hương thứ hai của anh, cũng chính là quê hương của cô.
Tạ Đình không tham gia buổi lễ truy điệu, cả ngày hôm đó, cô đều chôn mình ở trong phòng không gặp bất kì ai, cũng chẳng thèm lên mạng xem mọi người tung hô mình như thế nào. Suốt bao nhiêu năm bị chỉ trích, đột ngột một ngày được tẩy trắng tung hô, mẹ Tạ cùng Dượng của cô đều không dấu nổi sự vui mừng của mình, thế nhưng chẳng ai dám làm phiền đến cô.
Mấy ngày sau, mẹ Tạ thấy cô dọn hành lí, bà lo sợ hỏi cô, cô chỉ lẳng lặng đáp với bà mình muốn đi chụp ảnh.
Trước khi đi, cô lái xe đến thăm Tô Dịch, mua cho anh một bó hoa bách hợp cùng với loại thuốc anh hay hút, thêm một chút rượu. Cô ngồi trước mộ phần của anh, ngắm nhìn tấm ảnh của anh trên bia mộ, đến khi hút hết ba điếu thuốc mới mấp máy mở lời.
- Tô Dịch, em bây giờ sẽ đi Tây Tạng, sau đó sẽ đi Nam Cực, đi hết những nơi anh đã từng nói sẽ dẫn em đi. Em chẳng biết lần này sẽ tốn nhiều thời gian hay không, nhưng em sẽ cố gắng trở về sớm. Anh... anh.. lần này phải chờ em trở lại, đừng thất hứa như những lần trước.
Cô nói xong, một ngọn gió nhẹ khẽ thổi qua khiến mái tóc dài của cô bay lên từng sợi. Tạ Đình không nói gì thêm nữa, cô mỉm cười, quay người bước đi.
Chuyến đi lần này cô đã lên lịch trình sẵn, mọi số tiền tiếp kiệm của anh lần trước Lục Tự đưa cho cô, cô đều dồn hết chúng vào thẻ của mình, đem nó bên người để chi trả cho chuyến đi. Điểm dừng chân đầu tiên của cô chính là quê hương Tây An của anh, sau đó là Nam Cực,...
Thời gian cứ thế trôi đi, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, Tạ Đình sau chuyến đi dài cũng kéo vali trở lại. Lúc cô trở về, thời tiết Thượng Hải là mùa xuân năm thứ ba, mưa phùn rơi từng hạt, cái lạnh ôm trọn lấy toàn thành phố.
Chuyến đi này cô chụp được rất nhiều ảnh, đều là những tấm đầy chất lượng, màu ảnh xuất sắc nhất trong những lần cô cầm máy. Cô nhốt mình trong phòng, rửa những tấm tâm đắc nhất thành hai phần, một phần dùng để triển lãm, một phần dùng để mang đến cho anh xem.
Ngày triển lãm đến, Tạ Đình giao hết cho quản lý của mình xử lý, cô không đến phòng trưng bày mà lái xe đi về hướng con đồi nhỏ, nơi mà người cô yêu đã nằm ở đó chờ đợi cô suốt ba năm không đến.
Lần này cô trang điểm rất đẹp, khoác trên người chiếc váy cô dâu được thiết kế tỉ mỉ, trên tay ngoài ôm bó hoa bách hợp thì còn cầm theo một túi đựng ảnh. Thời tiết ẩm ướt khiến cho con đường đi lên trên có chút trơn trượt, Tạ Đình cẩn thận từng bước, lúc cô đến nơi, chân váy đã nhuốm màu bùn đất.
Cô chậm rãi bước đến mộ của anh, đặt bó hoa lớn sang bên cạnh mộ, đôi mắt chăm chú nhìn anh không rời. Anh vẫn như mấy năm trước, nụ cười cùng ánh mắt đều cưng chiều cô như thế, không hề mang theo một chút trách cứ nào hết.
Khoảnh khắc ấy, Tạ Đình cảm thấy trái tim thật sự yên bình, từng chút từng chút có thể cảm nhận được nó đang đập vô cùng mạnh mẽ. Cô mở túi ảnh, lấy từng tấm ra cho anh nhìn, sau đó lại dùng bật lửa đốt chúng, giọng nói của cô thoang thoảng trong gió.
- Tô Dịch, đây là Khả Khả Tây Lý, ở đó có rất nhiều linh dương và những hồ băng. Em đã chụp rất nhiều, tất cả đều chọn lọc nhưng cảnh đẹp nhất. Anh nhìn xem, hoàng hôn ở đó rất tuyệt.
- Tô Dịch, đây là Nam Cực, chim cánh cụt ở đó rất nhiều. Chúng rất dễ thương, đội bảo vệ ở đó đã cho em sờ vào chúng, cảm giác vô cùng thoải mái, thế nhưng vẫn không thoải mải như lúc em chạm vào anh.
- Tô Dịch, còn đây là London. Em đến đó vào mùa giáng sinh, mọi người rất thân thiện, họ tặng em một hộp qùa của ông già Noel rất lớn. Anh biết không, lúc ấy em ước gì, trong hộp quà đó chính là anh.
- Tô Dịch, đây là Pari. Nước Pháp mùa hè không quá nóng, em đứng ở tháp Eiffel chụp ảnh những cặp tình nhân yêu nhau. Bọn họ đứng dưới nắng, em nhìn vào ống kính, và em nhìn thấy anh..
Cứ thế, Tạ Đình ngồi nói rất nhiều, túi ảnh dày cộp chỉ một lúc đã trông thấy cạn đáy, khóe mắt cô theo đó cũng long lanh đỏ ửng khắp vành mi.
Cô sờ lên tấm ảnh của anh, cảm xúc lạnh lẽo y hệt như da thịt của anh lúc nằm trong bệnh viện. Cô không cứng rắn được thêm một chút nào hết, tiếng nức nở thi nhau bật ra khỏi cổ họng.
Khóc một trận đã đời, cô lôi điện ra xem buổi triển lãm trực tuyến. Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không ngờ, có rất nhiều người quan tâm và chia sẻ. Họ khen cô ngày càng thành công, là một hình tượng người phụ nữ cứng rắn, cô nhìn tất cả những lời khen ấy, một chút cảm xúc đều không có.
Xem được vài phút, Tạ Đình suy nghĩ một lúc mới bấm số gọi điện cho mẹ của mình. Bên kia có người nhấc máy, cô nói với bà:” Mẹ, con yêu mẹ rất nhiều. Nhưng con xin lỗi...”
Sau đó, cô không để cho bà trả lời liền tắt luôn điện thoại, pin cũng tháo vất vương vãi trên nền đất... Cô ngửa mặt nhìn bầu trời âm u ở trên cao, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc, sau đó cả người đổ xuống phần mộ của anh.
Khoảnh khắc ấy, không một ai biết rằng, đôi mắt luôn chất chứa hạnh phúc thâm trầm trên tấm bia tựa như đổ lệ, mang theo đau đớn không đành...
Vĩ Thanh
Lúc cảnh sát cùng mẹ Tạ tìm đến nơi, Tạ Đình đã không còn sức sống. Cô nằm ngục như người ngủ trên phần mộ của Tô Dịch, chiếc váy cô dâu bồng bềnh màu trắng đã loang lổ đầy máu và đất.
Cô chết vì tự sát. Thế nhưng khuôn mặt không hề mang theo đau đớn, ngược lại rất bình thản, thậm chí còn mang theo hạnh phúc.
Mẹ Tạ đau đớn đến ngất đi, dượng của cô cũng đau lòng không tả, thế nhưng sâu thẳm trong lòng họ đều biết, lựa chọn này là điều tốt đẹp nhất đối với cô.
Ba năm qua, họ biết cô đi vòng quanh các nước không phải là vì trốn tránh nỗi đau, mà là vì cô muốn thực hiện nốt lời hứa cuối cùng của mình với Tô Dịch.
Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau chỉ một thời gian ngắn ngủi, thế nhưng tình cảm lại khắc sâu tận vào trong xương cốt, chẳng ai có thể biết được nó nhiều đến bao nhiêu.
Mẹ Tạ nhìn con gái được cảnh sát mang xuống dưới xe, bà loạng choạng tiến lại đứng trước mặt Tô Dịch, nước mắt lăn dài. Bà không trách anh, cũng chẳng mắng chửi anh, mà chỉ nhẹ nhàng nói.
- Cậu hãy giúp tôi chăm sóc con bé thật tốt.
Khuôn mặt Tô Dịch vẫn là nét bình thản như thế, ánh mắt anh nhìn vào bà, tựa như muốn an ủi, cũng tựa như muốn nói bà hãy yên tâm, anh nhất định sẽ không thất hứa.
Mọi người đều đi, gió trên đổi bỗng chốc thổi một cơn thật lớn, cuốn theo một tấm ảnh được nhét dưới đáy bó hoa bách hợp.
Đó là tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung lúc ở Mộc Khánh, đằng sau là một dòng chữ viết vội.
“ Tô Dịch, em không chịu được nữa. Em đi tìm anh nhé...”
THE END