Lúc Tạ Đình nhận được điện thoại của Tô Dịch, cô đang ngồi cùng với Cố Minh và mấy người đồng nghiệp của anh ta. Vì đảm bảo sự an toàn của cô nên mấy ngày nay vị cảnh sát Cố này đều không cho cô rời khỏi tầm mắt của họ nửa bước, đơn giản chỉ vì một lý do “ sợ người của lão Kim phát hiện ra cô”. Cho nên mặc dù đã đến Miên Châu bốn ngày, ngoài phòng của mình và sảnh dưới hiên, cô chẳng được di chuyển đi đâu hết, cũng chẳng thể tùy tiện liên lạc được với ai.
Điện thoại đã tắt, Tạ Đình cúi đầu ngẩn người xem kỹ chuỗi số vừa liên lạc tới, cứ nhìn đi nhìn lại như đang kiểm chứng đó không phải là giả. Cho đến khi Cố Minh ngồi đối diện gỗ mạnh một cái lên bàn rồi hỏi cô, cô mới bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ chạy dài trong đầu.
- Cô tạ, cô có nghe thấy tôi nói không thế.
Tạ Đình không kịp nói tiếng nào, cô đẩy ghế ngồi bật dậy, chẳng kịp mặc áo dài vào cứ thế chạy phi ra ngoài. Thời tiết bên ngoài vẫn còn đang mưa lấm tấm, cơn gió lạnh lùa vào khiến cô cứ thế rùng mình nên vì lạnh, tay chân luống cuống mang theo một chút run rẩy. Cô thở hổn hển, trái tim đập trong lồng ngực chỉ thiếu một chút nữa là có thể lao hẳn ra bên ngoài.
Tay cô siết chặt lấy điện thoại, đôi mắt xinh đẹp được kẻ tỉ mỉ đảo quanh khắp bốn phương tám hướng nơi mình đang đứng. Hôm qua Tô Dịch nói sẽ lên thăm cô, hôm nay anh thật sự giữ lời hứa nhưng không có lại nhà nghỉ tìm cô vì sợ cảnh sát làm phiền thời gian ngắn ngủi của họ, nên anh đã hẹn cô đến trạm xá của trấn huyện. Nhưng bốn ngày này cô chưa từng ra ngoài, bây giờ trấn huyện ở đâu, thật sự cũng không thể phân biệt được đường lối.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, Tạ Đình vỗ trán, cô kéo một người đi bán dong hỏi đường. Thế nhưng không may người nọ lại là người dân tộc, mặc cho cô nói đến luống cuống họ cũng không hiểu, vì thế cứ vậy mà kéo dài. Cuối cùng sau khi hỏi được, thời gian của cô đã bị ngốn đi hơn mười năm phút.
Tạ Đình gật đầu cảm ơn, cô rút từ trong túi ra một đồng tiền trị giá đưa cho người bán dong, sau đấy bước chân vội vã sải nhanh đi về phía trước. Trạm y tế cách nơi cô ở không quá xa, chỉ là nó nằm ở con đường khác nên hơi khó tìm, lại thêm hôm nay là phiên chợ đông đúc, người người qua lại nên cô có một chút khó khăn khi tìm kiếm bóng dáng của anh.
Đi qua lúc cua của con hẻm nhỏ, cánh tay Tạ Đình bỗng dưng bị một lực kéo mạnh lại. Cô hơi hoảng sợ, còn đang định xoay người đá cho kẻ thô lỗ kéo mình một trận thì đã bị cảm giác quen thuộc của vòng tay ôm lấy eo mình ngăn lại.
Tô Dịch đẩy cô dựa người vào tường, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay anh ép lấy cằm cô, cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt hổ phách mang theo bao nhiêu nhớ nhung mãnh liệt, mang theo bao nhiêu sóng ngầm dữ dội chẳng thể nào nói lên được hết tâm tư của mình, anh chẳng thể đợi được lâu hơn nữa, cứ thế mặc kệ ngoài kia bao nhiêu người như nào, cúi đầu hôn cô.
Những lời chưa kịp nói, những lời muốn nói, những nhớ nhung đến kiệt quệ, thời khắc này tất cả đều đã hòa tan trong nước mưa cùng với nụ hôn cuồng nhiệt giữa hai người. Hơn một tháng xa nhau, có bao nhiêu ủy khuất, hết thảy bây giờ đều dùng hành động để giải thích cho người kia biết, bọn họ đã điên cuồng yêu và khao khát như thế nào.
Nhiệt độ vì ảnh hưởng mưa lớn mà giảm xuống thấp, khắp nơi mọi người đều khoác lên người một chiếc áo khoác mỏng, nhưng hai người ở trong hẻm đang điên cuồng hôn nhau này đều cảm thất khô nóng. Mồ hôi trên trán cả hai lấm tấm túa ra, nhơ nhớp ở vùng sau lưng và trước ngực, hơi thở dồn dập mang theo nhiệt độ muốn nướng phỏng người.
Họ hôn nhau, liếm cánh môi của nhau, vuốt ve thân thể nhau, quấn quít da thịt đầy bí bích vẫn không thể được coi là đủ. Họ đứng ở trong hẻm đầy gạch xỉ dưới chân, bên cạnh là những đống vữa được đổ cao thành đống hôn nhau đến quên hết mọi thứ trên đời, hôn đến trời đất có sập cũng chẳng buồng ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Đình run rẩy đôi mi cong vút, cô chiếm thể chủ động, xoay người thế chỗ của mình cho Tô Dịch, môi lưỡi vẫn quấn quýt dây dưa với anh. Cô ôm lấy khuôn mặt của anh, luồn tay vào trong áo của anh, sờ lên từng lớp da thịt nóng hầm hập của anh, lướt lên lướt xuống đầy càn rỡ. Cô ngậm môi anh, cổ họng tràn ra âm thanh ngắn ngủi mang theo sự thông khổ, như vô tình lại như cố ý muốn anh nghe thấy, thân thể đã căng cứng lại được thêm một trận kích thích vô cùng khó chịu.
Tô Dịch bị áp đảo cũng chẳng từ chối sự khiêu khích của Tạ Đình, anh thở dốc một hơi, tay bóp lấy chiếc eo nhỏ nhắn của co vuốt ve. Làn da cô ẩm ướt nóng lên, từng lớp da mềm mại như tơ lụa, tiếp xúc với vết chai sần trên tay anh là một sự khác biệt rất lớn, không mang đến đớn, ngược lại còn có cảm giác ngứa ngáy thích thú muốn được nhiều hơn.
Sự thở dốc dồn dập như đôi rắn quấn quýt lấy nhau không thể khiến cho hai người chịu được, cuối cùng Tạ Đình cũng là người đầu hàng trước. Cô khẽ đẩy Tô Dịch hơi nhích về phía sau, môi hồng rời khỏi môi anh, hô hấp không đồng đều, miệng khẽ thì thầm:” Tìm một nơi đã...”
Hơi thở Tô Dịch trở nên nặng nề, anh đưa tay cầm chặt lấy tay của Tạ Đình, giọng khàn khàn trầm đục:” Anh biết. Đi thôi, hôm nay sẽ ở cùng em cả ngày....”
Tạ Đình ngoan ngoãn nghe lời, cô đi theo Tô Dịch về phía chiếc xe của anh đỗ nơi góc đường, làn da trắng nõn vì kích tình mà hiện lên những mảng hồng đầy quyến rũ.
Lúc hai người ngồi vào trong xe, cô nheo mắt nhìn xung quanh một lượt, bàn tay nắm lấy tay Tô Dịch vẫn không hề có ý định rời đi:” Đây là xe của lão Kim...”
Tô Dịch không đáp, anh đóng của xe, kéo hết kính ở hai bên lên. Kính xe là thuộc loại kính một chiều, người ngoài không thể nhìn được vào bên trong, cho nên lúc này hai người có muốn là gì cũng tùy ý mà không cần sợ sệt.
Tạ Đình ngay từ lúc tiến lại gần cũng đã nhận ra được điều ấy, cho nên thời điểm hiện tại, cô mặc kệ Tô Dịch ngồi ở ghế lái tra chìa khóa vào ổ, cả người uốn éo như rắn nước nằm lên đùi của anh. Cô không nhìn anh, nhưng mười đầu ngón tay lại luồn xuống tháo thắt lưng của anh, cởi cúc quần anh, thuận lợi thò vào bên trong cầm lấy vật đã sớm thức dậy từ lúc nào.
“ Tạ Đình”. Tô Dịch đè ép tay cô xuống, anh bình tĩnh, cố gắng ép xuống dục vọng của bản thân:” Hiện tại chưa được. Đợi anh tìm một phòng nào đó...”
“ Không cần”. Tạ Đình dứt khoát kéo quần của Tô Dịch xuống, cô giải phóng cho vật đã ngẩng cao đầu ngạo nghễ cách mặt mình có khoảng ngắn:” Lái xe đi vào rừng đi. Nơi đây đều là cảnh sát, em sợ họ sẽ quấy rối chúng ta”
Tạ Đình mấp máy môi, mùi hoocmon đàn ông sộc lên mũi cô càng gia tăng thêm sự kích thích trong không gian chật hẹp. Cô mặc kệ Tô Dịch có nghe theo lời mình hay không, dứt khoát cúi đầu xuống, mái tóc dài rối tung trượt theo gò má che đi phong cảnh ướt át.
Tô Dịch trong phút chốc cả người run rẩy, da đầu tê dần mụ mị, huyệt thái dương từng đường gân ẩn hiện đầy ẩn nhẫn. Chiếc lưỡi hư hỏng của Tạ Đình liên tục muốn lấy mạng của anh, thậm chí anh đã cố gắng tập trung vào lái xe, nhưng mỗi lần cô quẹt qua đỉnh, anh không thể không phát ra tiếng rên hừ hừ. Hơn một tháng họ không được gần nhau, anh lại sớm đã quen thuộc với thân thể của cô, lúc này được chăm sóc thỏa mãn bản thân liền cứ thế mà trở nên thất thủ, suýt một chút nữa là đã dơ cả hai tay đầu hàng.
Lái xe đi ra khỏi chợ, Tô Dịch nhìn con đường nhỏ hẹp dẫn đi sâu vào trong rừng, anh tăng tốc lái đi thật nhanh lao vào bên trong. Đường có một chút lầy lội, xung quanh đều là cây cối với quang cảnh hoang vắng, càng đi sâu hơn càng cảm thấy tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Vào đến giữa rừng, Tô Dịch đưa tay tắt máy, anh chưa kịp mở miệng gì đã thấy Tạ Đình nhoài người ngồi lên chân mình. Cô vắt hai chân ở bên đùi anh, hai tay ôm lấy mặt anh cúi đầu hôn xuống, động tác mang theo bao nhiêu sự vội vã. Cô hung hăng cắn lấy môi anh như muốn nghiền nát, Tô Dịch nén đau, linh hồn trong xương cốt gần như bị cô rút cạn.
Trên người cả hai đều dính nước mưa ướt một mảng lớn, Tô Dịch không kiềm chế được sự bí bách nóng hầm hập ôm lấy mình lúc này, anh vươn tay lần theo cúc áo sơ mi của Tạ Đình, ẩn nhẫn tháo xuống. Một hàng cúc chỉ có vài cái, nếu không phải hai người chọn cái cách làm ở trên xe, thì anh nhất định sẽ xé rách chúng thay thì phải mần mò như lúc này, thật sự mà nói vô cùng khó chịu.
Khuôn mặt mang theo vẻ phong tình vạn chủng đầy mị hoặc, Tạ Đình chớp chớp mí mắt, cô rời khỏi môi của Tô Dịch, nghiêng đầu nhấm nháp sườn mặt nam tính của anh, hơi thở nóng rực như thiêu đốt. Cô luống cuống cởi áo của anh, lộn xộn mãi không thể làm được, cuối cùng vẫn là để anh tự mình giải thoát cho bản thân.
Lồng ngực tráng kiện hiện ra ngay trước mặt, Tạ Đình ánh mắt bỗng trở nên co rút khi nhìn thấy những vết sẹp ngang dọc trên người của Tô Dịch, trong lòng bất giác dâng lên một trận chua xót. Cô run rẩy đưa tay sờ vào từng vết từng vết trên đó, khóe môi ẩm ướt cúi xuống hôn nhẹ, giọng nói vang lên thì thầm.
- Chắc là rất đau... Anh đã trải qua như thế nào?
Tô Dịch không vội đáp ngay, anh ngửa đầu nhìn Tạ Đình vành mắt ửng đỏ mang theo một tầng sương mờ mịt, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong. Anh thơm nhẹ vào vùng ngực trắng như tuyết đang phập phồng trong lớp áo ren căng chặt, xúc cảm trong lòng dâng trào lên như thủy triều dào dạt đập vào mạn thành đá, lực đạo mỗi lúc một tăng dần.
- Nhớ về em, mọi thứ đều thuận lợi trôi qua.
Tô Dịch giúp Tạ Đình cởi móc áo ngực, mắt anh dần tối khi chạm phải đỉnh hồng nhạt ngẩng cao đầu kiêu hãnh, không chần chừ cúi đầu ngậm xuống. Cô khác hoàn toàn những cô gái mà anh đã từng gặp trước đây, mặc dù từ đầu bọn họ đều chỉ là phát sinh trêu chọc, nhưng cô lại thành công cướp đi lý trí cùng với trái tim của anh.
Tạ Đình ngửa đầu, cô hơi mở miệng kêu lên một tiếng khi Tô Dịch mạnh mẽ tiến vào trong thân thể của mình, mười đầu ngón tay ôm lấy anh vô thức cắm lấy da thịt phía sau lưng. Bên trong xe chật hẹp, mỗi lần anh thúc vào là một lần lưng cô bị đẩy vào vô lăng đau nhói, lại thêm phía dưới căng chặt dồn dập từng chút, tất cả khiến cho cô chẳng thể nào cựa quậy ngoài việc cắn răng chịu đựng.
Tô Dịch chạm mạnh vài cái, bản thân cũng gầm nhẹ theo sự run rẩy của Tạ Đình, cổ ngẩng cao lên nuốt trọn môi cô lần nữa. Sóng ngầm trong cả hai người đều dâng cao đến đỉnh điểm, ngoài kia mưa vẫn rơi từng hạt nặng trĩu, thi thoảng có vài tiếng sấm rền trời, nhưng chẳng một ai quan tâm đến điều ấy. Thời khắc này, chính là thời khắc giao hòa mà họ đã mong mỏi suốt hơn một tháng, vì thế mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm ngoài kia rình rập, cả anh và cả cô đều muốn trân trọng lấy cho dù chỉ là một chút.
Kích tình qua đi, Tô Dịch mặc áo ngực cùng áo sơ mi cho Tạ Đình, anh cẩn thận giúp cô cài từng nút, ánh mắt đầy ôn nhu. Xong xuôi mọi thứ, anh đặt cô ngồi sang ghế phụ bên cạnh, chỉnh lại quần áo trên người của mình cho gọn gàng, nhân tiện nhấn mở cửa kính cho mùi hoan ái theo gió bay ra ngoài.
Tạ Đình nhìn những hạt mưa rơi lộp bộp ở bên ngoài, cô ngả người ôm lấy eo của Tô Dịch, cảm nhận hơi ấm của anh, qua thật lâu không ai lên tiếng mới mấp máy thì thầm.
- Vết thương từ đâu mà có.
Tô Dịch hơi cúi đầu nhìn, mắt anh chạm phải mắt cô, anh khẽ cười đáp qua loa:” Có một chút xung đột với Tam Bằng. Có một chút đau, nhưng không phủ nhận có nó nên tôi mới thuận lợi đi ra ngoài như thế này”
Tạ Đình châm một điếu thuốc, cô kẹp nó trong tay, ánh sáng đầu lọc cháy dần theo hô hấp đều đặn của cô. Mùi thuốc nhàn nhạt vương vấn quanh mũi khiến cho cả hai trở nên dễ chịu hơn hẳn, Tô Dịch không từ chối hút chung với cô, khóe miệng thở ra một làn khói nhè nhẹ.
Tạ Đình ngửa đầu hỏi anh:” Ở bên anh được bao lâu?”
Tô Dịch nheo mắt, tâm tư suy nghĩ một chút, có lẽ là đang đấu tranh xem nên trả lời cô như thế nào. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại liền vang lên dồn dập, anh nhìn vào dãy số nhấp nháy trên màn hình, hơi thở ngay lập tức mang theo đầy cảnh giác. Anh vươn tay ôm chặt lấy Tạ Đình trong lòng, mấp máy an ủi cô một câu, ngón tay ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
- Alo?
Người gọi đến là Kim Gia, Tô Dịch đoán có lẽ lão đã biết được chuyện không hay ho gì do Tam Bằng gây ra nên mới gọi đến để chấn vấn mình. Có thể sẽ là mắng chửi, cũng có thể là hỏi thăm?
- A Dịch, chuyện lớn như vậy cậu còn định giấu tôi đến bao giờ. Nếu không phải Tam Bằng gọi điện nhận tội, cậu chắc sẽ không có suy nghĩ báo cho tôi biết tất cả nhỉ.
Ngữ điệu của lão tràn đầy nghiêm khắc lẫn ngờ vực, Tô Dịch cảm nhận được Tạ Đình trong lòng cứng người vì tức giận, anh nghiêng đầu nhìn cô, vỗ nhẹ tay mình lên vai an ủi cô, bình tĩnh đáp lại.
- Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, không nhất thiêt phải khiến cho ngài suy nghĩ. Tôi hiện tại đang ở trong trấn, bác sĩ ở trạm sẽ giúp tôi rửa vết thương. Có điều khả năng trong tối nay không thể về kịp được, họ nói muốn tôi ở lại một đêm để theo dõi.
Tô Dịch nói dối không chớp mắt, ở đầu giây bên kia, đáy mắt lão Kim cũng theo đó mà trở nên sắc lạnh, sâu hun hút như vực sâu tối đen. Lão tin tưởng Tam Bằng hơn Tô Dịch, nên khi biết anh rời khỏi Cao Tháp thì không nhịn được tức giận mà gọi điện tức giận. Thế nhưng lúc biết được anh bị tên kia đánh vỡ đầu, bao nhiêu lời chửi liền phải nuốt xuống, duy chỉ có lòng hoài nghi vẫn thấp thỏm.
- Chuyện này....?
Tô Dịch nghe được sự ngập ngừng trong lời nói của lão, anh thản nhiên như không, ngữ điệu mang theo một chút cay nghiệt:” Nếu ngài không đồng ý, tôi ngay lập tức sẽ trở về. Có điều nếu sau này tôi có chẳng may bị di chứng gì, hi vọng ngài dơ cao đánh khẽ, đừng coi tôi như một con khó hết giá trị, trực tiếp ném vào bãi rác. Thêm nữa tôi cùng A Mân đi theo, ngài vẫn sợ tôi chạy trốn thì tôi nghĩ sau khi trở về mình cũng không nên tiếp tục làm việc”
Đầu giây bên kia lão Kim im lặng một hồi bởi những cậu nói của Tô Dịch, lão biết anh nói được làm được, cuối cùng chỉ có thể nhân nhượng thỏa thuận:” Được rồi, có điều cậu chú ý một chút, tốt nhất đừng để bản thân chạm phải cảnh sát”
Tô Dịch cười lạnh:” Kim Gia, ngài có thể cho người đến đây canh gác, tôi cũng không quá quan ngại, dù sao giá trị lợi dụng của tôi bây giờ có thể nói là vẫn tương đối khá là cao đi”
“ Là tôi hồ đồ thôi”. Lão Kim mím môi, tảng đá nặng vẫn đè trong lồng ngực:” Nhớ dưỡng thương cho tốt. Ngày mai sớm trở về, buổi tối sẽ cùng cậu nói chuyện”
- Được, chúc ngài thuận lợi..
Tô Dịch tắt máy, anh thở hắt ra mấy hơi thật nặng nề. Tạ Đình cựa người dụi trong lồng ngực của anh, cô nhỏ giọng hỏi.
- Lão già đó vẫn nghi ngờ anh sao?
“ Một chút”. Tô Dịch mỉm cười cưng chiều, anh xoa đầu cô:” Có điều biểu hiện của anh hơn một tháng qua khá là tốt, lại thêm anh đang rất tận lực phục chế đồ giả y như đồ thật, lão có muốn giết anh cũng không dám”
Tạ Đình lơ đãng, cô hiểu được anh muốn tóm gọn hang ổ của lão Kim nên mới chọn cách nguy hiểm là ở lại bên cạnh hắn như này, tuy trong lòng luôn xuất hiện lo lắng nhưng bên ngoài trái ngược lại ủng hộ vô điều kiện.
- Tốt. Em tin anh sẽ làm được.
Tô Dịch nhấm nháp môi cô một hồi mới chịu rời khỏi, anh gật đầu:” Lời hứa với em còn chưa thực hiện, anh sao có thể để bản thân gặp trắc trở cơ chứ. Em cứ ngoan ngoãn nghe theo lời Cố Minh, một tuần nữa nhất định sẽ cùng em trở về Thượng Hải”
Anh đã tính toán rồi, đồ phục chế anh sẽ cố gắng làm cho xong, nhân lúc tất cả đi giao hàng sẽ âm thầm báo cho Cố Minh cho người tóm gọn hang ổ của lão, còn bản thân anh cùng với những người khác chặn mọi đường đường trốn của lão cùng với đồng bọn. Nếu thuận lợi, một tuần sau là anh có thể quang minh chính đại cùng cô về thành phố xa hoa kia, làm lại cuộc đời từ đầu. Ngày ấy, cũng không còn xa nữa....
Gần bốn giờ chiều, Tô Dịch lái xe quay trở lại thị trấn, anh gọi điện cho A Mân dặn dò cậu ta thuê một nhà nghỉ nào đó để ở lại, sáng sớm ngày mai sẽ trở về. Cậu bé này không hề nghi ngờ gì liền đồng ý ngay tức khắc, cũng có thể là bản tính thật thà, hoặc cũng có thể là cậu ta biết nhưng im lặng tỏ ra như không biết, vì thế anh cảm thấy khá là hài lòng. Lúc di chuyển có nói chuyện đôi lời, anh không hiểu sao mình đối với cậu bé ấy chẳng hề có bài xích thù địch, có lẽ là vì câu chuyện gia đình và sự hi sinh của cậu ta quá cảm động, thành đông đánh vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh, phá tan sự cứng rắn mà anh gây dựng.
Tạ Đình tối hôm ấy cũng không trở về nhà nghỉ, cô chỉ gửi cho Cố Minh một tin nhắn ngắn rồi tắt máy. Hai người thuê một phòng trọ đơn sơ của một nhà dân trong hẻm, giá rất rẻ nhưng đường đi quanh co, có thể tránh được tai mắt của cảnh sát cùng với bộ đội đang tuần.
Vào đến phòng, cô nhận lấy túi thuốc mà Tô Dịch được trạm y tế phát cho, cẩn thận giúp anh khử trùng rồi thay băng một chút. Vết thương nằm ở trên đỉnh đầu đã được khâu lại, dài khoảng ba phân, nhìn lâu sẽ cảm thấy nhức mắt, không cần nói cũng biết là sẽ rất đau.
Tạ Đình mím môi sờ nhẹ lên chúng, cô cẩn thận hết sức có thể, giọng hơi lạc đi:” Lần sau đừng để bản thân bị thương....”
“ Anh biết”. Tô Dịch cầm lấy tay cô vuốt nhẹ:” Lần này là lần duy nhất....”
Tạ Đình gật đầu, cô không nói tiếp, anh cũng chẳng lên tiếng, bầu không khí cứ như vậy mà im lặng đến nghẹn thở. Trời càng lúc càng tối, hai người chẳng ai muốn ra ngoài nên Tô Dịch gọi hai suất cơm đầy dinh dưỡng từ chủ nhà, thêm một vài chai nước khoáng cùng với mấy món ăn vặt phòng đêm buồn miệng còn có cái để lót dạ.
Nhà trọ thuộc loại ngăn cách riêng biệt, tuy nhiên hiệu ứng cách âm không được tốt nên Tạ Đình chẳng dám kêu rên mỗi khi đạt đến cực khoái. Cô cắn chặt răng chịu đựng từng cơn sóng ngầm mà Tô Dịch mang đến cho mình, thân thể như rắn nước mềm oặt quấn lấy anh không muốn rời.
Một đêm cứ thế trôi đi, lúc Tạ Đình mở mắt, ngoài khung cửa được đóng kín mít chính là những tiếng nói chuyện dồn dập. Cô nhìn mình cuộn người nằm trong lòng Tô Dịch, đáy lòng có một chút thỏa mãn, khóe môi mỉm cười ngước lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp híp lại.
Người đàn ông của cô cũng mỉm cười nhìn cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô, thấp giọng khàn khàn:” Dậy rồi à...”
Tạ Đình gật đầu, cô nheo mắt, qua khe hở nhìn thấy tia nắng yếu ớt hắt vào trong phòng, đáy lòng ngập tràn hạnh phúc, cười vui vẻ
- Tô Dịch...
- Hửm, có gì vui sao..?
” Rất vui”. Tạ Đình không giấu giếm:” Cảm giác thật khó nói, chính là khi tỉnh dậy, cả anh cùng mặt trời đến đến bên em. Anh chính là ánh sáng của em”