Từ hôm xảy ra sự việc cảnh sát càn quét cổ thôn Tây Nha cho đến bây giờ thời gian trôi đi cũng đã được hơn một tháng, lão Kim cùng với thân tín của mình là Tam Bằng vẫn bình yên vô sự. Chúng đưa theo Tô Dịch cùng với mấy anh em của mình vượt biên giới Myanmar, sau đó không hề nhập cảnh như kế hoạch ban đầu, mà nhân cơ hội cơ hội cảnh sát lơ là trót lọt vượt biên trở lại, địa điểm lui trốn chính là một thôn nhỏ sâu trong núi cách Mộc Tử hơn một ngàn kilomet về phía Đông Bắc tên là Cao Tháp.
Tô Dịch qua hơn một tháng dưỡng bệnh vết thương trên người cũng đã đỡ đi được rất nhiều, chí ít thân thể đã có thể coi là trở lại khỏe khoắn như trước. Bốn mươi ngày, anh đều bị nhốt trong một căn phòng đất đơn sơ, sớm tối cứ đúng giờ lão Kim lại vào cùng anh nói chuyện, nói trắng ra chính là lão muốn nhồi vào não anh những kịch bản mà bản thân lão đã vẽ ra hoàn hảo từ trước.
Sang đến ngày thứ bốn mươi mốt, sau bao lần phối hợp và lấy được sự tin tưởng từ tất cả, Tô Dịch cuối cùng cũng được tự do đi lại quanh khu vực nơi bọn họ đặt chân. Lúc này, anh mới có thời gian đánh giá về nơi mình được đưa tới.
Thôn Cao Tháp nghèo như Mộc Khánh trong núi sâu, người không có nhiều, chỉ chục hộ dân lấm lem suốt ngày sớm tối. Tất cả bọn họ đều chân thật chất phác, nhưng nhìn sâu hơn nữa thì anh lại cảm thấy dường như đây chẳng phải là trùng hợp mà lão Kim chọn dừng chân ở lại nơi này. Bởi vì tất cả những người nọ đều rất nghe lời lão với Tam Bằng, có điều bọn họ cảnh tỉnh hơn, động thái không quá phô trương để người khác phát hiện ra mối quan hệ chủ - tớ.
Sắc trời vùng nông thôn biên giới khá là đặc biệt, bên trong nhà là ánh điện lập lòe, phía núi xa xa bên ngoài nhà đã hòa chung một màu với bầu trời, là một màu đen sậm yên tĩnh. Trên trời giăng đầy chính là những chấm nhỏ lấp lánh, sáng ngời phân rạch rõ ràng ranh giới với mây đen. Không khí khá là trong lành và dễ chịu.
Tô Dịch ngồi hút thuốc trên một mô đất lớn, mắt nhìn về phía khoảng tối vô định ở trước mặt, thần trí cứ thế liền rơi vào suy nghĩ mông lung, cùng những câu chuyện vụn vặt. Hơn một tháng trước, người anh vết thương chồng chất, cơ hội sống sót mong manh đến mức anh không có dũng khí tin tưởng mình sẽ vượt qua được. Vết chém, vết gậy, đấm đá, tất cả mọi thứ đều hứng chịu lên thân thể chẳng phải là thần thánh này, thậm chí phải chấp nhận rời xa người con gái mình yêu, anh mới lấy được sự tín nhiệm của lão Kim cùng với Tam Bằng.
Anh đã từng nghĩ, lão Kim đối với mình là cừu hận thâm thù, nếu để lão bắt được thì kết cục duy nhất của anh chỉ có thể là tìm đường chết. Thế nhưng ngàn vạn lần anh đều không ngờ được rằng, lão cáo già này lại hành hạ anh thân thể tàn tệ, sau đó nhân cơ hội thần trí anh phân tâm dùng cách thôi miên để điều khiển tâm lý của anh. Có điều chính lão lại không thể ngờ được rằng, anh đối với điều ấy đã phát hiện từ trước, mỗi lúc bị lão cuốn vào từng lời nói, anh đều phải rất cố gắng mới giữ được bản thân thanh tỉnh. Những lúc trầm luân, anh phải dùng đến cách cực đoan nhất là để bản thân của mình bị tổn thương, nhìn máu của chính mình chảy xuống, nghĩ đến Tạ Đình, cả người mới mất sức ngã gục xuống.
Hơn một tháng rời xa cô, hơn một tháng không được nói chuyện cũng như nhìn thấy, Tô Dịch lúc này cũng đã biết tình cảm của mình đối với Tạ Đình là sâu nặng như nào. Thời gian họ gặp nhau chẳng dài, hiểu nhau cũng chẳng quá lâu, thế nhưng lúc cô ôm lấy anh vào lòng mà đưa ra lời hứa, anh đã biết mình thật sự thất bại rồi. Thất bại dưới chân cô, từ thần trí đến thể xác, tất cả đều chỉ muốn dành cho một người là cô, ngoài ra chẳng ai có thể có được, cho dù người ấy là Tiểu Vân ở bên anh suốt mười năm.
Anh muốn quay về, muốn thông báo với cô mình vẫn ổn, nhưng hiện tại lại chẳng phải lúc để thích hợp làm điều ấy. Lão Kim với Tam Bằng vừa mới tín nhiệm anh, cho dù lão vẫn luôn đinh ninh rằng mình đã hoàn toàn xóa đi kí ức của anh, nhưng lão vẫn cảnh giác với tất cả. Cơ hội đã hai lần để vụt mất, lần thứ ba này, anh không thể để chúng chạy thoát, ít nhất như vậy, sau này cả anh cả cô mới có thể không cần suy nghĩ về những nguy hiểm rình rập.
Ngửa đầu uống cạn chai bia cầm ở trên tay, Tô Dịch cụp mí mắt, một giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống gó má cương nghị. Mười năm ẩn dật, anh tưởng chừng bản thân mình đã quên đi cảm xúc muốn khóc, thật không nghĩ tới rằng, lúc này tất cả đều vì hình bóng nhạt nhòa của người trong lòng mà vỡ òa.
Có tiếng nói chuyện vọng tới, Tô Dịch điều chỉnh cảm xúc, anh cười nhạt, đứng dậy trở về sân nhỏ trong căn nhà đất, điếu thuốc hút trên miệng phì phò thoát ra từng hơi khói trắng.
Ở trong nhà có tiếng động, Tô Dịch nhìn vào, bắt gặp lão Kim cùng với Tam Bằng đang ngồi ở bàn nói chuyện gì đó, anh lặng lẽ gật đầu coi như chào hỏi, không nói quá nhiều từ.
Ánh mắt lão Kim sau gọng kính màu bạc có một chút nghiền ngẫm, hắn quan sát anh một lượt, sau đó mới cười phá lên nói với Tam Bằng đang ngồi ở bên cạnh mình, rồi nói với cả anh vẫn đang đứng ở đó.
- Được rồi, bốn mươi mấy ngày nghỉ dưỡng thương, nhìn cậu cũng đã khỏe lên rồi, chúng ta ít nhiều cũng phải làm lại từ đầu chứ. Vô công rồi nghề mãi thì lấy tiền đâu mà ăn, ngân sách đều đã cạn kiệt hết cả rồi.
Lão Kim uống một hớp trà, ánh mắt đôi lúc còn cẩn thận quan sát từng biểu cảm cũng như nét mặt của Tô Dịch, thấy anh một chút động thái khác lạ không có mới an tâm nói tiếp.
- Đồ đã bị đám cảnh sát thu hết rồi, nhưng không sao hết, mất thì ta lại làm lại. Hôm nay tôi liên hệ với khách hàng của mình ở nước ngoài, có người muốn mua một bộ chén ngọc với giá khá cao. A Dịch, việc này phải giao cho cậu rồi...
Tô Dịch rít một hơi thuốc, anh không thắc mắc, gật đầu hỏi:” Có gì ngài cứ phân phó, tôi đã đi theo ngài thì là người của ngài, ngài là ân nhân của tôi, ơn nghĩa này có đến chết tôi cũng phải đền đáp...”
“ Đền đáp cái gì cơ chứ”.. Lão Kim cười khà khà vỗ vai Tô Dịch, tấm mắt vừa vặn đối diện với anh, ánh mắt sau gọng kính bạc lóe lên một tia sáng mang theo ý cười nhàn nhạt:” Cậu là tâm phúc của tôi, tôi có ăn cùng chia cho các anh em, tôi đói thì anh em cũng đói, chúng ta là có phúc cùng hưởng có hoạn chịu. Thêm nữa những lần giao dịch sau này cậu sẽ đảm nhận nhiệm vụ quan trọng nhất là phục chế ra chúng sao cho giống đồ thật, tôi cung phụng cậu lên đầu mình ngồi còn không hết ấy chứ...”
Tô Dịch cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, khóe miệng cười trào phúng nhưng đáy mắt lại phủ một tầng lạnh lẽo như vực sâu. Anh vốn đã biết lão Kim sẽ lợi dụng mình làm chuyện phạm pháp, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại nghe thấy lão trực tiếp đề nghị bản thân anh vẫn không thể kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng.
Mối quan hệ của lão rất lớn, muốn một tay túm gọn lấy tất cả thì điều căn bản nhất chính là anh không được manh động. Trên người anh hiện tại không có di động, nhưng nếu đã bắt tay vào công tác phục chế đồ, anh có thể yêu cầu lão Kim đưa mình một chiếc, hoặc ít nhất anh có thể đi ra bên ngoài, lúc ấy âm thâm liên hệ với Cố Minh cũng không muộn. Lần trước quá gấp gáp, lại thêm việc cảnh sát lơ đãng nên cục diện mới lộn đảo, anh không ở bên nhưng cũng đoán được, có lẽ Tạ Đình mấy ngày này chắc tức giận và khó chịu nhiều lắm.
“ Được ngài tin tưởng giao phó, tôi đây rất mừng”. Tô Dịch nâng một chén trà lên uống, mùi bia với mùi trà quyện lẫn vào nhau khiến bụng anh có một chút cồn cào muốn ói:” Có điều đã khá lâu chưa động tới, chỉ sợ bản thân không được như ngài kì vọng”
Lão Kim hơi quay đầu, dưới ánh đèn vang vọt, khuôn mặt đã già của não càng hiện lên rõ rệt. Thế nhưng cái khí chất xảo quyệt với gian nanh trong người lão đã đạt đến mức thượng thừa, e rằng ai muốn qua mặt được lão, đúng là tỉ lệ phần trăm phải nói là cực nhỏ. Đơn giản chỉ vì lão đã từng là một người nghiên cứu sâu về tâm lý.
“A Dịch”.. Lão Kim thản nhiên gọi tên của anh:” Cậu đây là đang sợ hãi điều gì. Tôi tin tưởng vào bàn tay của cậu, thêm nữa tôi còn sắp xếp cho cậu một trợ lý, cậu cứ yên tâm mà làm việc mình được giao. Tôi hứa sẽ không để cậu thua thiệt một ai”
Ánh mắt Lão Kim thoảng một chút lạnh lùng, Tô Dịch ngẩng đầu bắt gặp, anh không phản ứng thái quá, cúi đầu ngầm chấp nhận:” Được, nếu ngài tin tưởng thì tôi sẽ cố gắng hết mình. Lúc nào muốn làm thì cứ nói với tôi, dù sao hơn tháng nay tôi đúng là khá rảnh rỗi”
Lão Kim khá hài lòng với câu trả lời, lão vỗ đùi đét một tiếng, cười đầy sảng khoái nâng ly rượu lên chúc mừng. Lão không nói chuyện quá nhiều về vấn đề lấy đồ gốc ở đâu để phục chế, mà Tô Dịch cũng không biết trong thôn này có chỗ nào bí mật, cuối cùng chỉ có thể đợi. Có điều, anh hi vọng mọi thứ không kéo dài quá lâu, một vài tháng anh có thể chịu đựng, đừng kéo dài đến một vài năm là được.
Một ngày nữa lại cứ thế trôi đi, sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy bước ra ngoài Tô Dịch đã nhìn thấy lão Kim cùng với Trần Tuân ngồi ở tấm phản dựng ở hiên đợi mình. Anh hơi sững người một lúc, hai giây sau nét mặt liền thay đổi, vừa mặc áo vừa tiến lại gần, cất giọng chào hỏi.
- Chào buổi sáng...
Lão Kim gật đầu thay như lời đáp, ngón tay chỉ vào chiếc ghế còn lại ý bảo muốn anh ngồi vào.
Tô Dịch không từ chối, thân hình cao lớn khom xuống, anh cầm chiếc bánh bao trong đĩa cắn ăn từng miếng. Ở đây điều kiện có một chút khổ cực, bữa ăn không được ngon như thành phố nhưng lão Kim vẫn rất chú ý sai người làm thay đổi sao cho đủ dinh dưỡng, nói chung cũng không hẳn là quá tệ.
“ Một tuần nữa bên kia muốn nhận được hàng, một chút nữa tôi sẽ đưa cậu món đồ gốc, cậu xem xét coi bao lâu có thể xong được thì báo với tôi. Tốt nhất là trong thời hạn được đưa ra thì càng tốt, vì khách hàng của chúng ta thích người giữ chữ tín hơn”
Lão Kim nhìn Tô Dịch vừa uống uống vừa nói chuyện, mặc dù nửa câu đầu là đưa ra câu hỏi nhưng nửa câu sau thì tuyệt nhiên muốn nhắc nhở ngầm với anh lão cũng chỉ cho anh từng đấy thời gian. Có lẽ lão khá là gấp gáp muốn gây dựng lại đế chế của mình, vì thế nhiều lúc bản thân sốt ruột mất đi tính nhạy bén quan sát.
Trần Tuân không bị thôi miên, nhưng với tình cách tham lam của hắn, lão Kim không quá khó khăn để có thể mua chuộc được. Lão cũng khá là coi trọng cậu ta, thế nhưng để mà so sánh với Tô Dịch, thì khoảng cách phải nói là rất nhiều, thậm chí vài năm sau cậu ta cố gắng vẫn không thể bằng được. Tiếng tăm của anh năm xưa vang dội như thế, ít nhiều trong giới giám định đã có một chỗ đứng vững chắc, cho dù bây giờ nhiều thế hệ ngoi lên vẫn không ai có khả năng đạp đổ được. Đó là lý do vì sao, lão lại một mực xóa bỏ đi kí ức của anh, biến anh thành người của chình mình, chống đối lại cảnh sát.
Tô Dịch gật đầu, anh không thắc mắc quá nhiều, chỉ hỏi:” Vậy còn nguyên liệu...”
Lão Kim đáp lời luôn, thái độ cực kì rõ ràng:” Tôi đã cho người chuẩn bị, cái này cậu không phải lo... “
Trong lòng Tô Dịch đầy những suy tư xen lẫn một chút hỗn loạn. Anh biết lão Kim sẽ không để anh có cơ hội đi ra ngoài vì cảnh giác, nhưng không sao, anh vốn có cách của mình, kiểu gì lão cũng phải đồng ý.
Ăn xong bữa sáng, lão Kim dẫn anh cùng với Trần Tuân đi đến một ngôi nhà khác không cách mình khá xa được xây dựng bằng gạch đá. Bên trong đã có đầy đủ máy móc cùng thiết bị cần thiết, Tô Dịch dẫm chân lên nền đất xi măng nhìn vào trong một lúc lâu, anh gật đầu coi như đã biết.
Lão Kim lúc này cũng lôi ra từ trong người một chiếc ly rượu hàng thật được làm bằng ngọc bích xanh lá trong suốt đưa cho Tô Dịch, lão nhìn anh vài giây:” Cái này được làm bằng ngọc quý, là cổ vật thời Chu, giá cả thì không cần tôi nói cậu cũng có thể đoán được. Vì thế nhớ làm cho tốt, phi vụ này thành công con đường phía sau của chúng ta nhất định sẽ hoàng kim như ngày trước thôi....”
Con ngươi Tô Dịch thoáng nét lạnh lùng, anh đứng ngược sáng, nắm đấm hơi siết lại đè ép sự phẫn nộ đang ngày càng lớn lên trong người. Anh cố gắng để hơi thở của mình không được hỗn loạn, nghiêng đầu nhìn mọi thứ được bày biện trên bàn, không nhanh không chậm nói.
- Ngài chắc tưng đây là đủ để làm ra một sản phẩm giống đến mức không khiến người khác phát hiện hay sao?
Lão Kim có một chút sửng sốt, lão biết Tô Dịch là người trong nghề lâu năm. Nhưng mà những đồ này đều là Trần Tuân nói ra, thực lực của hắn khá là tốt, cho nên lão cũng làm theo lời chuẩn bị đầy đủ hết cả. Thật không nghĩ, với anh lại là vẫn còn thiếu.
Hắng giọng, lão nói:” Còn cần gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người đi lấy...”
“ Không được”. Tô Dịch xoay người, ánh mắt anh vô cùng anh tĩnh:” Nghề của tôi, ngài nghĩ tôi có thể nói ra cho người khác. Đều là miếng cơm manh áo cả, một là tôi tự đi lấy, hai là cứ như này mà làm, nhưng chất lượng có tệ thì cũng đừng trách móc tôi là được”
Lão Kim là một kẻ tham lam, những lời nói của Tô Dịch tuy chỉ là những lời thỏa thuận bình thường nhưng đã thành công khiến trong lòng não dâng lên một nghi hoặc vô hình. Tất cả ở đây đều không ai có thể giỏi được như Tô Dịch, nếu như lời anh nói là đúng, như vậy khả năng phi vụ này thành công càng cao, như vậy là điều tốt. Nhưng như vậy lão phải để anh ra ngoài, như vậy ngộ nhỡ anh chạy trốn thì sao... Mặc dù lão đã khẳng định mình đã thôi miên anh quên đi mọi chuyện thành công, nhưng xác xuất % vẫn luôn là một tảng đá hành hạ lão suốt hơn một tháng vừa rồi...
Suy nghĩ một lúc thật lâu, lão Kim vẫn không thể nào buông xuống được suy nghĩ phi vụ làm ăn có thể bị thất bại, cuối cùng chỉ có thể cam tâm gật đầu đồng ý đề nghị của Tô Dịch.
- Được rồi, ở cách đây mấy chục cây số mới có một trấn nhỏ chuyên buôn bán những nguyên liệu như này. Đầu giờ chiều tôi sẽ cho người đưa cậu đi. Có điều công an đang truy lùng chúng ta ráo riết, mọi thứ nhất định phải cẩn thận, đừng để bị lộ ra điều gì...
Tô Dịch mặt không biến sắc gật đầu, anh liếc mắt nhìn về phía ánh nắng rải đầy ở dưới nền đất nhỏ, nhân lúc lão Kim cùng Trần Tuân xoay người, khóe miệng đã kéo lên một nụ cười thật nhẹ. Tuy chỉ là cái nhếch môi, nhưng đó là tất cả cảm xúc hỗn độn của anh lúc này. Là vui sướng, là hi vọng, là hạnh phúc...
Địa điểm đi lấy đồ cách thôn Cao Tháp năm mươi cây số, lão Kim ra lệnh cho Tam Bằng cùng với mấy đàn em thân cận của mình đi cùng, Tô Dịch có khó chịu thì vẫn không thể nào thay đổi được ý kiến đã định. Miệng thì lão nói những người này là hỗ trợ anh, nhưng anh đâu có ngu mà không biết được, thật ra lão nghi ngờ sợ hãi anh đột ngột nảy sinh ý nghĩ chống lại, giữa đường nhân cơ hội bỏ trốn, như thế chẳng khác gì tự mình hại mình.
Tô Dịch không có phương tiện liên lạc, anh cũng không quá thân thiết với Tam Bằng, nhưng nói gì thì nói, điều anh cần làm lúc này là phân tâm sự chú ý của đám người áp tải mình như con tin này.
- Trên trấn có cửa hàng nào uy tín, ông dẫn tôi đi vào đó đi. Nguyên liệu thiếu quá nhiều mà đòi làm ra một món hàng tốt, thật không hiểu các người có thể tin tưởng tên nhóc vắt mũi chưa sạch kia.
Tam Bằng sầm mặt, hắn gác tay lên khung cửa, tâm tình tất nhiên chẳng được vui vẻ nhưng chẳng dám quay người chửi bới. Tô Dịch bây giờ là tâm phúc của bọn chúng, nếu anh đổi ý không muốn làm, thì kế hoạch làm lại của bọn chúng rất khó khăn có thể thực hiện được.
- Ở trấn huyện. Đến nơi tôi sẽ dẫn cậu xuống, cậu cần gì cứ nói với chủ quán.
Tô Dịch gật đầu:” Được, cứ quyết như vậy... Mua nhanh về nhanh, tôi chỉ có một tuần mà bắt phục chế đến sáu chiếc ly, Kim Gia đúng là muốn bóc lột sức lao động của người khác mà”
Tam Bằng không động đậy, trong xe nhất thời liền trở nên im lặng,...
Đường di chuyển là đường đất trong rừng, mất tận gần hai tiếng, cuối cùng chiếc xe cũng ra được đường chính dẫn vào trấn huyện. Tô Dịch ngồi ở hàng ghế sau, anh dựa đầu vào khung cửa nhìn ra bên ngoài, quang cảnh xa lạ chỉ toàn đồi với núi, so với Mộc Tử có phần trắc trở và quanh co hơn.
Hai mươi phút sau, xe cũng đi vào trong trấn, Tô Dịch liếc mắt nhìn một lượt đảo quanh, sắc mặt có một chút nặng nề. Trấn này so với trấn Mộc Tử cũng y như vậy, không phát triển nhiều, nhưng dường như lại là nơi buôn bán, người người đi lại khá là tấp nập.
Tam Bằng cho người dừng xe lại ở một quán bán cổ vật ở góc chợ, lão dẫn Tô Dịch đi vào bên trong, xung quanh đều là một mảng tối mờ. Có lẽ là một nơi ban bán trái phép nên ở quầy bên ngoài, người chủ trá hình công ăn việc làm của mình với nghề bán tạp hóa và nước ngọt, mọi thứ đều vô cùng giản dị.
Đi sâu vào bên trong có một người đàn ông trung tuổi ngồi trên ghế, râu quai nón rậm xồm xoàm quanh miệng, mái tóc bạc trắng cả đầu. Ông ta thấy hai người đứng trước mặt thì ngước lên nhìn một cái, không mặn không nhạt hỏi.
- Mua gì...
Tô Dịch nói ra thứ mình cần, người đàn ông trung kia đột ngột dừng động tác trên tay, ánh mắt quan sát tỉ mỉ anh một lượt, cẩn thận hỏi:” Cậu thật sự muốn mua...”
Tô Dịch gật đầu, người đàn ông trung niên cũng không từ chối, nhưng ông ta lại yêu cầm Tam Bằng đi ra ngoài, vì nguyên liệu nàylà thứ cấm kị đối với người trong nghề.
Tam Bằng trong lòng nổi lên hậm hức, hắn túm cổ người chủ quán muốn đấm, nhưng rất nhanh đã bị Tô Dịch đưa tay chặn lại. Anh không đánh hắn, nhưng câu nói nói ra lại là sức ép khiến hắn phải buông tay xuống.
- Tôi thế nào cũng xong, nhưng nếu không mua được đồ, trở về ông tự mình giải thích với Kim Gia đi...
Tam Bằng uất hận trừng mắt với Tô Dịch, hắn xô ngã chủ quán xuống đất, tức tối dậm chân đi ra ngoài. Tô Dịch nhìn theo bóng hắn khuất dần, ánh mắt lúc này đã chuyển lạnh, anh cúi người nhìn người đàn ông nắm dưới đất, không nhân nhượng đưa tay siết lấy cổ hắn thật chặt.
- Điện thoại ở đâu...
Người chủ quán run rẩy móc từ trong túi đưa ra trước mặt, Tô Dịch không chần chừ nhận lấy. Anh mở khóa, nhanh chóng bấm dãy số điện thoại của Cố Minh, đầu giây bên kia rất may vẫn còn thông, vang lên tiếng tút tút đầy đơn điệu.
Một cuộc, rồi hai cuộc vẫn không có người nhấc máy, mồ hôi trên trán Tô Dịch đã xuất hiện một tầng mỏng. Anh sợ Tam Bằng đột ngột đi vào, như vậy muốn có cơ hội lần sau đều khó.
Kiên nhẫn gọi đến cuộc thứ ba, đến hồi chuông cuối cùng cũng có người nhận, Tô Dịch trở nên khẩ trương hơn bao giờ hết. Giọng nói anh cất lên mang theo sự kích động vui mừng.
- Cố Minh, tôi là Tô Dịch...