Ngủ một giấc không quá dài, lúc mở mắt tỉnh dậy, Tạ Đình chỉ nhìn thấy chỉ còn lại một mình ở trên giường. Tô Dịch không còn thấy đâu nữa, chỗ anh nằm trước đó chỉ là một mảng lạnh tanh, dường như từ lúc cô chợp mắt, anh chưa hề nằm lại.
Bên trong phòng không còn là một mảng tối om mà có ánh điện dầu heo hắt, Tạ Đình nhìn ngọn lửa ánh vàng bốc khói một vài phút, sau đấy liền chống tay ngồi dậy, cúi người xỏ dép sau đó vén mềm đi ra ngoài.
Mọi người trong thôn đều tụ tập đến ở sân lớn, trăng lại sáng nên Tạ Đình có thể nhìn rõ được tất cả. Nam nữ có đủ, nhưng ánh mắt cô chỉ dừng lại ở người đàn ông nổi bật nhất, anh ngồi hút thuốc không nói chuyện, nhưng từ cái nhấc tay đều rất thu hút người khác.
Điểm đáng chú ý nhất chính là vẻ mặt dưới ánh điện lập lòe so với lúc trưa đã bớt tái hơn, tuy vẫn nhợt nhạt nhưng dường như không ảnh hưởng nhiều, có thể nhìn ra được thể lực đúng thật là hơn người.
Tiếng giày quẹt đất tạo ra tiếng động, tất cả mọi người đều quay người lại nhìn về phía cửa, thấy Tạ Đình xuất hiện người phản ứng nhanh nhất là một cô gái khá là trẻ, có lẽ là vợ của A Nùng. Cô ấy hỏi cô.
- Cô dậy rồi sao. Cơm tối của cô tôi để trong bếp, để tôi đi lấy.
Tạ Đình không khách sáo, dù sao cô cũng thấy bụng mình cồn cào vì đói nên gật đầu, vẻ mặt trước sau vẫn chỉ nhàn nhạt như cũ, không bài xích nhưng cũng không quá cao ngạo.
- Được, cảm ơn cô.
Cô gái kia đi khỏi, Tạ Đình cũng tiến lại về phía Tô Dịch, từ đầu đến cuối đáy mắt cũng chỉ có mình anh. Cô đi qua lũ trẻ, tất cả đều túm tụm lại nói chuyện, dường như chúng rất sợ cô nên chẳng dám lên tiếng. Mà cô thì cũng không thích trẻ con cho lắm, cộng thêm việc cũng không biết dỗ dành nên mặc kệ, ai ngờ lúc đến gần liền nghe được ngữ khí nặng nề của anh.
- Cô đang dọa bọn trẻ sợ đấy. Đừng có trưng ra cái bộ mặt dọa người đó nữa đi.
Tạ Đình nhíu mày, cô cúi đầu xuống nhìn người trước mặt, khóe miệng giật giật không biết nên cười hay khóc. Không muốn nói chuyện, không hòa đồng nổi cũng là lỗi của cô sao. Bọn chúng sợ cô cũng là lỗi của cô sao. Sao trong mắt tất cả, những người khác xung quanh có chuyện gì, đều hướng cô mà đổ lỗi là sao vậy.
Lắc đầu, không nghĩ tiếp, Tạ Đình quyết định gạt mọi chuyện không vui sang một bên, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Dịch, thấp giọng hỏi.
- Anh dậy từ lúc nào.
Tô Dịch nhìn về màn đêm đen đặc trước mắt, đáy mắt anh lúc này là ánh vàng cam của ngọn lửa bập bùng cách họ một đoạn, có thể nhìn được sự trầm mặc vốn có. Có điều anh là một người nội tâm khó đoán, cho dù có nhìn được sự khác lạ thì người khác vẫn không thể nào đoán được chính xác.
“ Lúc cô ngủ”. Tô Dịch gẩy gẩy điếu thuốc lá được kẹp ở tay, anh không quay sang nhìn Tạ Đình nhưng vẫn nói tiếp:” Cô còn đau không”
Tạ Đình đương nhiên hiểu Tô Dịch muốn hỏi về cái gì, cô hơi vặn người, đúng là còn rất đau nên không hề nói dối:” Đau, đi một bước đều đau”
Ngữ khí của cô rất bình thản, tỏ ý không quan tâm đến vấn đề ấy nhiều lắm nên chỉ đáp qua loa cho có lệ, dù sao cô cũng nghĩ Tô Dịch không thừa hơi để ý nhiều đến như thế. Nhưng sự thật thì cô lại lầm, người đàn ông này hôm nay khác hẳn với mọi ngày, anh không những không quan tâm mà còn hơi nặng lời.
- Vào trong nhà nằm đi. Tôi bảo Cát Nhĩ mang thức ăn vào cho cô.
Tạ Đình bật cười, cô nhướn mắt, đồng tử giảo hoạt những tia thích thú:” Sao thế, anh đang quan tâm tôi đấy à. Hay là thật sự bị tôi mê hoặc rồi”
Tạ Đình đang ám chỉ đến nụ hôn chớp nhoáng hồi chiều. Phải nói là như thế nào nhỉ, so với trước kia có lẽ đối với cô đó chính là cái hôn ấn tượng nhất. Nó thành công khơi gợi dục vọng trong người của cô, thành công toát lên kinh nghiệm của Tô Dịch, không ướt át kiểu Pháp, không ham muốn mãnh liệt, nhưng lại rất cuốn người. Đầu lưỡi tan vào nhau, từng hơi thở bị cướp đoạt, choáng váng chỉ có thể bám víu lấy vạt áo để bản thân không bị trượt xuống, lúc rời ra cả người đã mệt nhoài.
Tô Dịch cúi đầu, anh im lìm không đáp lại lời trêu trọc của Tạ Đình, môi mỏng mím lại trầm mặc, phớt lờ làm như không nghe thấy. Bầu không khí của hai người ngưng trệ rơi vào im lặng, xung quanh những câu chuyện của tất cả vẫn vang lên đều đều nhưng không hề lọt được vào tai của anh và cô, một từ cũng thật khó. Bọn họ bây giờ đều rong đuổi theo suy nghĩ riêng của chính bản thân mình, phải qua một hồi rất lâu, anh mới cất giọng.
- Tôi đưa cô vào nhà ăn cơm.
Tô Dịch đứng dậy, anh đi về phía nhà chính, lúc này Cát Nhĩ cũng đã bưng thức ăn lên gần đến nơi. Tạ Đình nhìn cô ấy rồi lại nhìn sang người đàn ông đang đợi mình, cô không chần chừ quá lâu liền bước lại.
Lúc tới gần, nhận lấy mâm trên tay Cát Nhĩ, Tạ Đình gật đầu coi như cảm ơn, sau đó cô đi trở về phòng mình nằm hồi chiều.
Lúc này Tô Dịch đã yên vị ngồi trên giường, anh im lặng, cô nhìn thấy trên tay anh cầm chiếc điện thoại vẫn còn sáng đèn màn hình, một vạch sóng không hề có.
Tạ Đình cũng không hỏi anh gì nhiều, cô đặt mâm cơm xuống bàn, kéo một chiếc ghế ngồi xuống rồi hỏi Tô Dịch:” Anh đã ăn cơm chưa. Ăn cùng không?”
Tô Dịch lắc đầu, anh đáp lại:” Tôi ăn rồi, cô ăn đi”
Tạ Đình gật đầu, cô cúi đầu ăn thức ăn trước mặt. Chỉ là món xào với trứng rán và rau luộc, so với ở nhà Tiểu Vân thật sự không thể bằng nhưng mà nhịn ăn cả ngày cô cũng đã đói lắm rồi, lại thêm việc đây là thành ý của chủ nhà, có lạnh nhạt như nào thì cô cũng không phải là người không biết điều đi từ chối. Chỉ là Cát Nhĩ phần cô nhiều quá, bây giờ đã thấy no nhưng vẫn còn thừa lại phân nửa, thật không biết nên giải quyết như nào.
Lúc Tạ Đình buông đũa xuống, Tô Dịch ngồi im lặng nãy giờ cũng cử động, anh ngước mắt về phía cô, cất giọng hỏi.:” Ăn xong rồi?”
Tạ Đình không đáp, cô còn đang nghĩ cách xử lý nốt thức ăn trên mâm nên không nhìn Tô Dịch, đến khi tầm mắt bị bóng tối che phủ mới chịu ngẩng đầu lên. Rơi vào đồng tử của cô chính là hình ảnh cao lớn đầy mạnh mẽ của anh đứng bên cạnh, chiếc áo đã được cởi ra, trên người dù có băng gạc quấn quanh nhưng cơ bắp vẫn ẩn hiện quyến rũ mị hoặc.
Tạ Đình chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cô từ từ đưa tay lên chạm vào vùng ngực của Tô Dịch, đã là lần thứ sáu thứ bảy rồi mà cảm xúc vẫn hệt như ngày mới gặp, đầu ngón tay run rẩy theo từng sự di chuyển. Cô sờ từ trước ngực, rồi trượt ra phía eo, còn muốn vòng qua lưng ôm lấy anh thì cánh tay đã bị người đó giữ lại, trầm giọng nói.
- Đừng làm loạn. Tôi giúp cô ăn nốt cơm.
Tô Dịch không nói nhiều lời, cũng không cáu gắt như mọi lần mà chỉ là nhắc nhở, tuy nhiên ngữ điệu vẫn không hề nhẹ nhàng. Anh gạt tay Tạ Đình khỏi người mình rồi ngồi xuống cẩn thận ăn nốt cơm với thức ăn trên mâm, không hề có suy nghĩ đó là đồ ăn cô bỏ dở, quá trình đấy trôi qua vô cùng nghiêm túc.
Tạ Đình ngồi bên cạnh, cũng không có ngăn cản sự giúp đỡ từ Tô Dịch, cô chống một tay lên bàn, ánh mắt nhìn anh chăm chú rồi rơi vào suy nghĩ của riêng bản thân.
Thời gian trước, cô luôn trêu trọc anh, lúc nào hai người cũng đọ sức không ai nhận thua, một lời nói chuyện tử tế cũng chẳng được mấy. Bây giờ trải qua sinh tử một trận, liền như nhảy qua rất nhiều bậc thang, không thể hình dung được mối quan hệ là gì, nhưng ít nhiều cả hai đã không còn duy trì cảnh đấu đá.
Vài phút sau, Tô Dịch cũng đã xử lí xong, anh dọn bát đũa mang ra ngoài nhờ Cát Nhĩ rửa hộ, xong xuôi sau đấy mới trở lại buồng với Tạ Đình.
Trong phòng chỉ có ánh đèn dầu lập lòe ngọn lửa rất nhỏ, Tô Dịch đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở thân ảnh ngồi ở trên giường, mái tóc dài được xõa ra trượt trên vai gầy, từng tầng váy theo chuyển động như mặt nước sóng sánh.
Trên tay cô là điếu thuốc cháy dở, khói bay nghi ngút sực nực cả một căn phòng. Tô Dịch không biết Tạ Đình đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy vẻ mặt của cô qua làn khói vô cùng trầm tư, ánh mắt trống rỗng nhưng phảng phất sự cô đơn, khác hẳn vẻ cứng rắn cao ngạo thường ngày.
Cả người cô bị bóng tối ôm trọn lấy, nhìn lướt qua cảm tưởng chẳng khác gì đang nằm trong cổ họng của một con quái vật khổng lồ, thân ảnh lả lướt trở nên vô cùng nhỏ bé. Ánh mắt Tô Dịch rơi từ khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Đình xuống dưới, sau đó rơi trên bờ vai mảnh khảnh, rồi đến vùng eo nhỏ, trái tim vô thức chệch đi một nhịp.
Khoảnh khắc ấy, Tô Dịch bỗng dưng giật mình nhận ra được sự thay đổi của bản thân nên vội vàng thu ánh mắt của mình lại. Thế nhưng cùng lúc đó Tạ Đình cũng ngẩng đầu lên, cô cứ thế nhìn anh, bắt mọi cảm xúc trầm lặng của anh, khóe miệng bất giác cười một cái đầy hứng thú.
Tô Dịch nắm chặt tay, máu huyết khắp người đều như đang muốn sôi trào nổ tung. Anh biết kiểu gì Tạ Đình cũng sẽ trêu mình nên không nghĩ ngợi liền xoay người lại, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ không thể cùng cô ở một chỗ. Thế nhưng khi cánh tay mới chạm vào tấm rèm, người đã xuất hiện ở ngay phía sau, cô nói với anh.
- Vào rồi lại muốn đi. Đi đâu thế?
Tô Dịch không quay người, mặt anh bị bóng tối phủ lấy nên không nghe rõ được cảm xúc, chỉ nghe thấy ngữ điệu lành lạnh, mạnh mẽ.
- Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi sang nhà A Ngữ. Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở đó.
Tạ Đình làm như không hề nghe thấy, cô dùng sức kéo mạnh bắp tay Tô Dịch lùi lại về phía sau, sải dài bước chân về phía trước chặn trước mặt anh không cho đi.
- Tại sao phải sang đó. Tôi cũng không phải người lành lặn gì, anh có thể vô tâm đến mức bỏ mặc tôi ở đây một mình.
Tô Dịch tránh ánh mắt đầy mê hoặc của Tạ Đình, anh nghiêng đầu nhìn vào khoảng tối, chân lùi lại vài bước kéo dài khoảng cách hai người một đoạn.
Cảm xúc trong người của anh lúc này thật sự rất tệ, nó không hề nghe theo lí trí vốn có mà chỉ làm theo bản năng, không thể nào khống chế trở về như bình thường được nữa. Càng cố Tô Dịch càng cảm thấy chính bản thân mình lún sâu vào hơn, cho dù đã cố gắng muốn quay đầu nhưng đều thất bại.
“ Trong nhà còn có Cát Nhĩ”. Tô Dịch trầm giọng trả lời, hô hấp có phần nặng nề:” Buổi tối cô ấy sẽ ngủ cùng cô, tôi sẽ dặn dò cô ấy thật kĩ”.
Tạ Đình hừ lạnh, cô không để những lời Tô Dịch vừa nói vào tai của mình, lồng ngực phập phồng tức giận, qua một lớp áo có thể nhìn thấy được vùng ngực nhấp nhô.
- Tôi không quen ngủ với người lạ. Ở đây tôi chỉ quen có mình anh.
Cô vừa nói vừa quan sát Tô Dịch, năm đầu ngón tay hơi bấm mạnh vào da thịt của anh, trên mặt không hề có một chút biểu hiện gì gọi là cợt nhả, dứt khoát nói:” Nếu anh đi, ngày mai đừng hòng tìm được tôi”
Tô Dịch trầm mặt, anh nhìn Tạ Đình trước mặt, ẩn nhẫn tức giận. Anh biết người phụ nữ này nói được làm được, lời nói không bao giờ là đùa, bây giờ cứ quyết đi ngày mai trở lại cả người cả xe cũng sẽ không tìm được, lúc ấy mọi thứ đều sẽ trở nên vô cùng rắc rối.
Tạ Đình lặng lẽ quan sát, nhìn ra được sự chần chừ của anh, khóe môi cười lạnh, cô hất cằm, mắt nheo lại đầy thách thức:” Sao, còn muốn đi”.
Tô Dịch không đôi co, anh trầm mặc một hồi rồi trở lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt lạnh nhạt. Tạ Đình nhìn theo từng hành động của anh, đoán được anh nghe lời bản thân mới thấy hài lòng, ngồi xuống giường. Hai người đều im lặng, một lúc sau cô là người lên tiếng hỏi.
- Chúng ta cứ ở đây, có sợ đám người kia đuổi đến không?
Tô Dịch đáp:” Tôi không chắc, mục tiêu của chúng là tôi, không phải cô. Cô đi theo tôi, nên mới bị liên lụy”
Tạ Đình không phải kiểu người yếu đuối sợ sệt, mặc dù bản thân có bị thương nhưng cô cũng không hề có suy nghĩ đổ lỗi cho người khác, vì thế lúc này nghe những lời kia của Tô Dịch, cô không thể không tức giận.
- Tô Dịch, tôi không muốn nói chuyện đổ lỗi cho nhau như thế. Nếu anh quên, tôi không ngại nhắc cho anh nhớ chúng ta đang cùng nhau bước đi trên cùng một con đường.
Tô Dịch đương nhiên biết điều ấy, nhưng những lời anh nói cũng không phải là đùa, cô không để ý nhưng anh thì lại vô cùng áy náy. Dù gì đây cũng là chuyện cá nhân của anh, lôi cô bị liên lụy vào, không bảo về được cho cô, anh cảm thấy bản thân thật sự chỉ có thể dùng hai từ “ thất bại” để mà nói về chính mình.
“ Nghỉ cho sớm. Ngày mai chúng ta trở về trấn huyện. Càng sớm càng tốt.”
Tô Dịch mặt không một chút thay đổi, anh tiến lại giường đứng trước mặt Tạ Đình, cúi người giúp cô tháo giày dưới chân.
Mu bàn chân cô rất trắng, cỡ giày cũng chỉ có -, so với bàn tay của anh còn nhỏ hơn, mềm mại trơn mịn, chạm vào cảm thấy vô cùng thoải mái. Váy cô mặc là loại váy dài đến gót, xếp li kiểu công chúa, tuy có chút rườm rà nhưng lại lại rất đẹp, toát lên vẻ yếu đuối mà cô cố gắng dấu đi không cho ai nhìn thấy.
Tạ Đình không bài xích hành động khó hiểu của Tô Dịch đang làm cho mình, cô rủ mắt nhìn anh, mười đầu ngón tay đưa ra luồn vào mái tóc của anh ôm lấy. Tóc anh không ngắn, lại rất mềm, sờ vào có cảm giác ngưa ngứa, đặc biệt là thoảng thoảng mùi hương dầu gội rất là thơm, ngửi vào thật sự cả người khá là dễ chịu.
- Vết thương của anh chưa khỏi, đã nghĩ đến chuyện rời đi sao.
Tô Dịch gật đầu thay như cho câu trả lời của mình, anh đặt chân cô lên giường, sau đấy mới tháo giày dưới chân. Tạ Đình nhìn cảnh đó, rất biết điều dịch người nằm vào bên trong để chừa cho anh một khoảng, ánh mắt toát lên hứng thú quan sát từng chú, khóe miệng cười cười.
- Tô Dịch, tôi không nghĩ rằng mọi chuyện mình muốn lại có thể nhanh chóng đoạt được đến như thế.
Tô Dịch nhíu mày:” Ý cô là sao”
Thật ra anh không hiểu những lời nói đó cho lắm nên mới phải hỏi lại, không ngờ ngay sau đấy lại nhận lại được lời nói không đứng đắn.
“ Sớm biết trải qua sinh tử có thể thu phục được anh, tôi ước điều ấy xảy ra sớm hơn thì tốt biết mấy”. Tạ Đình nhướn người lại gần, một tay chống xuống giường, một tay sờ lên cánh môi của Tô Dịch miết nhẹ:” Thời gian ở trên núi tốn bao tâm tư thật sự cảm thấy thật lãng phí”
Ngón tay mềm mại như cánh hồng lướt trên môi truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Tô Dịch mắt hơi tối lại, anh nắm lấy cổ tay của Tạ Đình rời xuống, giọng nói lúc này đã trở nên khàn khàn gọi tên cô.
- Tạ Đình...