Sự việc bà Chu qua đời đối với người dân ở núi Mộc Tử quả thực là một cú sốc lớn, đặc biệt là Tô Dịch và Tiểu Vân, hai người được coi là thân thiết nhất của bà từ trước đến nay.
Cái chết của bà ấy đến quá đột ngột khiến cho Tô Dịch không khỏi nghi ngờ, thế nhưng lúc đến nơi nhìn thấy xác nguyên vẹn vẫn trên giường như đang ngủ, anh không biết rốt cuộc mình nên nghĩ như thế nào cho mọi thứ được ổn thỏa.
Đúng lúc tâm trí vẫn chìm trong những suy nghĩ chạy dài, vạt áo của Tô Dịch bị một bàn tay túm lấy, sau đó là giọng nói run rẩy kèm tiếng khóc nức nở vang lên.
- Anh Mười... Sáng em mang cơm sang cho bà, nhưng gọi mãi vẫn không thấy bà mở cửa nên với vào. Nên mới...
Tiểu Vân nức nở đau lòng, Tô Dịch vành mắt cũng hoe đỏ. Anh nhìn sang cô bé yếu ớt bên cạnh, vươn tay ôm lấy vào lòng của mình, vỗ nhẹ lên phía sau gáy an ủi.
- Anh biết... Em ra ngoài gọi mọi người mai táng cho bà đi, để bà yên nghỉ ở ngay phía khu vườn sau nhà.
Tiểu Vân biết tập tục ở Mộc Tử đều không để người chết nằm lại quá lâu nên lặng lẽ gật đầu, cô ấy nghe lời Tô Dịch buông tay khỏi người anh sau đó đi ra ngoài.
Lúc ra đến cửa, ánh mắt vô tình chạm với cái nhìn của Tạ Đình, cô ấy có chút ngạc nhiên, không hề nghĩ tới cô sẽ lại quan tâm đến việc trong thôn, vì thế liền mấp máy tiến lại hỏi.
- Chị Tạ Đình...
Tạ Đình gật đầu, cô nhìn nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt của Tiểu Vân, nhẹ giọng lên tiếng. Cô nhớ lại lúc nãy mình về nhà nghỉ, biết được tin bà Chu mất liền vội vã thay quần áo để chạy sang. Suy nghĩ lúc ấy của cô cũng chẳng hề khác với Tô Dịch là mấy, đều nghĩ bà bị người khác ám hại, thế nhưng lúc qua đây thấy mọi việc không hề ồn ào, đáy lòng cũng nhẹ đi được chút ít.
- Xin nén bi thương. Tôi vào thăm bà Chu lần cuối được chứ?
Tiểu Vân lặng lẽ gật đầu, sau đó nghiêng người cho Tạ Đình đi vào trong buồng, còn bản thân thì vội vã chạy ra ngoài cùng với mấy người hàng xóm ở đó đào huyệt với đóng ván.
Tạ Đình nhìn theo bóng dáng Tiểu Vân khuất dần mới vén tấm rèm đi vào trong. Căn phòng tối mờ mờ chỉ có ánh đèn dầu, cô đảo mắt nhìn một lượt rồi dừng lại ở bóng dáng của Tô Dịch đứng ở gần đó. Bóng lưng anh vẫn cao và rộng như mọi ngày, thế nhưng bây giờ nó không hề chỉ mang khí chất mạnh mẽ đè nén đối phương mà còn phảng phất những u buồn, khiến cho người khác nhìn vào ai cũng cảm thấy rất đau lòng.
Tạ Đình mới đến đây có mấy ngày, tuy không biết mối quan hệ của Tiểu Vân, Tô Dịch và bà Chu là như thế nào, nhưng nhìn cách họ chăm sóc bà ấy, cô có thể lờ mờ đoán được tình cảm của họ dành cho bà rất là nhiều. Bây giờ bà ấy mất đi đột ngột, chẳng khác gì họ mất đi người thân, đến cô là người ngoài còn thấy chua xót cho tình cảnh này, thì không cần hỏi cũng biết nỗi đau của anh lớn như thế nào.
Tạ Đình tiến lại gần, cô đứng bên cạnh Tô Dịch nhìn bà Chu nằm trên giường, môi đỏ mím chặt, tâm tình bị kích động khiến bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm. Người cô run lên, sắc khí của bà ấy lúc này chẳng khác bố của cô ngày ấy là bao nhiêu. Bố cô vì đột ngột suy tim mà mất đi, mất đúng vào ngày sinh nhật năm mười ba tuổi của cô, kể từ đó đến bây giờ, ngày sinh nhật đều trở thành ngày giỗ.
Tạ Đình vẫn còn nhớ rõ như in cái ngày định mệnh ấy, cô đã có một buổi sinh nhật đẹp như thế nào, nhưng rồi mọi thứ rất nhanh liền vỡ tanh bành như những quả bong bóng trang trí trên tường. Cô mất bố, tuổi thơ của một đứa trẻ hồn nhiên cũng từ đó liền không còn, chỉ còn lại tàn dư của những tiếng khóc nức nở cùng tiếng mắng chửi của họ hàng. Họ nói cô là khắc tinh, sao chổi, chỉ vì tổ chức sinh nhật cho cô mà bố cô mới cố uống rượu trong khi bản thân không thể uống, rồi mới dẫn đến sự tình đau lòng.
Tạ Đình nhắm mắt run rẩy, mười bốn năm rồi, mười bốn năm cô vẫn chưa bao giờ thoát ra được những lời nói buộc tội của tất cả. Mười bốn năm cô vẫn luôn phải sống trong những vũng lầy mà chính những người thân của cô ấn cô xuống.
- Không sao chứ?
Bên tai vang lên giọng nói trầm trầm của người đàn ông đứng cạnh, Tạ Đình khẽ lắc đầu. Cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm tình của mình, ngước mắt nhìn Tô Dịch đứng bên. Mục đích của cô vào đây là muốn an ủi anh đừng quá buồn, nhưng rồi bây giờ dường như mọi thứ liền tráo đổi, người có tâm tình tệ nhất là cô chứ không phải là anh.
Im lặng một lúc, Tạ Đình nói một câu không đầu không cuối:” Hôm qua vẫn còn rất tốt”.
Tô Dịch ừ một tiếng, anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng như vậy, suy nghĩ liền rơi vào trầm mặc, mất mấy phút mới có thể lên tiếng.
- Vẫn chỉ là suy đoán, không dám chắc.
Tạ Đình gật đầu, bản thân cũng có cùng đáp án với anh. Có điều họ nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, đám người sinh viên kia tất cả đều không hề để lộ ra một chút sơ hở nào, muốn hiểu rõ hơn những thứ đừng sau, sẽ vô cùng nguy hiểm.
“ Bà ấy ra đi rất thanh thản:”Cô lấy hết dũng khí cùng với can đảm của mình tiến lại phía mép giường, nói vọng lại phía sau với Tô Dịch:” Bà ấy sẽ không phải suy nghĩ về những đáng sợ trong quá khứ nữa”
“ Tôi biết”. Tô Dịch lên tiếng đáp lại, một hồi suy nghĩ liền nói:” Tạm thời mấy ngày tới cô đừng rời khỏi nhà nghỉ, cũng đừng để lộ điều gì. Hãy làm một nhiêp ảnh gia thôi”
Tạ Đình gật đầu, cô tất nhiên hiểu được những lời này của Tô Dịch là có ý gì. Có điều mọi thứ cô biết vẫn rất là mơ hồ, giống như chính anh nắm rõ được hêt tất cả, nhưng lại không muốn nói cho cô mà chỉ giấu giếm cho riêng bản thân.
Cô có thể coi là Tô Dịch đang muốn tốt cho mình, thế nhưng trước nay cô làm việc đều không muốn để đối phương ôm hết, vì thế liền quay người hỏi.
- Có chuyện?
Tô Dịch gật đầu, vẻ mặt anh thâm trầm nặng nề đi rất nhiều, thậm chí đáy mắt còn hiện lên những ngọn lửa tức giận. Cuộc nói chuyện với Trần Tuân hồi nãy khiến cho tinh thần anh không được phép lơ là như trước nữa, đặc biệt là Tạ Đình, lúc này cô đã vô tình bị lôi vào và trở thành điểm yếu của anh.
- Trước mắt cô không nên biết quá nhiều.
Tô Dịch lại trầm mặc lên tiếng, anh muốn xoay người ra ngoài, nhưng cánh tay rất nhanh liền bị Tạ Đình nắm lấy kéo lại. Cô tiến lại về phía anh, mắt ngước lên nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của anh, ẩn sau trong đó là một sự cứng rắn mạnh mẽ mà rất ít người phụ nữ nào có thể có được.
- Tô Dịch, quan hệ của tôi với anh là gì, tôi nghĩ anh sẽ không quên. Vì thế tôi được quyền biết tất cả.
Tô Dịch mím môi, anh cũng không hề giấu cô nữa:” Trần Tuân đã biết được mục đích cô muốn tìm kho báu trong thôn. Tạ Đình, đám người này rất nguy hiểm...”
Tạ Đình nhếch môi, cô khoanh tay trước ngực nhìn Tô Dịch hừ lạnh, rất muốn dơ tay lên cho anh một cái bạt tai. Cô đã rất kiên nhẫn mỗi khi nói chuyện với anh, nhưng người đàn ông này luôn coi cô như là một người đàn bà yếu đuối, năm lần bảy lượt muốn cô nhìn thấy nguy hiểm để cô tự động quay đầu lại trong khi biết rõ câu trả lời của cô là như nào. Nếu không làm một trận ra nhẽ với anh, cô nghĩ chính mình sẽ không kiềm chế được cơn tức giận phải nhịn này xuống thật, cuối cùng cô trừng mắt.
- Tô Dịch, anh muốn nói tôi nên xuống núi, có đúng không?
Tô Dịch không đáp, anh cũng không có quá ngạc nhiên khi biết được Tạ Đình có thể đoán được suy nghĩ của mình, bởi vì cô là một người thông minh. Anh ngước đôi mắt thâm trầm lên nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng liền nhận được một lần cảnh cáo được ném tới.
- Mẹ nó, tôi nói cho anh biết, đừng có mơ.
Tạ Đình tức giận ngùn ngụt, ngược lại Tô Dịch thì vẫn vô cùng bình tĩnh trước cơn giận dữ muốn phun lửa của cô. Anh không để ý đến những lời mắng chửi mà cô mắng mình, cũng mặc kệ để cho cô đánh mình, trầm giọng xuống mức thấp nhất.
- Cô sẽ gặp nguy hiểm.
“ Không phải là lần đầu”. Tạ Đình nghiến răng:” Tác phong làm việc của tôi không bao giờ có chuyện bỏ dở. Trừ phi tôi chết, còn không đừng mong tôi thỏa thuận”
Tô Dịch nhíu mày, anh xoa hai bên thái dương cho đỡ nhói, thật sự không biết phải khuyên Tạ Đình như thế nào. Bên ngoài mọi người vẫn đang lục đục đóng ván cho bà Chu, anh đã định nhân cơ hội lộn xộn này khuyên cô trở về, chỉ là mọi thứ không làm được rồi.
“ Tạ Đình “. Tô Dịch bất chợt gọi tên cô, anh nắm lấy bả vai cô bóp chặt muốn chửi bới, nhưng đối diện với cái nhìn của cô, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài:” Muốn ở lại cũng được, nhưng cô cần người bảo vệ”
“ Ý anh là sao”. Tạ Đình nhíu mày, cô khoanh tay:” Có anh bảo vệ tôi là đủ, tôi còn phải cần đến ai nữa”
Tô Dịch lắc đầu, anh nhìn về phía tấm rèm cũ ngăn cách với gian bên ngoài, xác định không có ai ở đó nghe lén mới nhìn lại về phía cô, lắc đầu.
- Đây không phải là chuyện đùa. Muốn thực hiện kế hoạch, chúng ta phải cực kì cẩn thận không được để lộ ra sơ suất, bởi vì đám người kia không đơn giản như chúng ta nghĩ. Chúng có đồng bọn ở dưới núi, rất đông.
Tạ Đình nhìn Tô Dịch bằng ánh mắt nghi ngờ, cô mím môi không đáp, tâm trí liền bắt đầu suy nghĩ về vấn đề anh vừa nói. Đúng là đám người Trần Tuân rất cẩn thận lại khôn khéo, vì vậy kế hoạch của cô với Tô Dịch muốn suôn sẻ cũng sẽ phải vô cùng gian nan. Thêm nữa chúng còn có đồng bọn ở đây, chỉ cần bất trắc một tí liền ra tay, bây giờ mà họ báo cảnh sát cũng không phải là cách hay ho, ngược lại có khi còn càng khiến cho cục diện đi vào đường cụt. Tệ hơn là sẽ có án mạng xảy ra. Nhưng không có thì cũng không được, như thế sẽ vô cùng nguy hiểm.
Càng nghĩ càng không thể nào đưa ra được quyết định đúng đắn, Tạ Đình ngước lên hỏi Tô Dịch cũng đang suy nghĩ.
- Vậy bây giờ anh tính sao?
Tô Dịch đáp với giọng sắc bén:” Đám người Trần Tuân biết nhiều hơn chúng ta nghĩ, tôi thì không sao, nhưng cô thì tôi lo lắng. Chúng ta là mục tiêu là chúng, cho nên bây giờ gọi điện về Thượng Hải, báo cáo sự việc lên với cấp trên của cô, bảo họ liên hệ với bên đặc nhiệm cảnh sát cử một người về đây bảo vệ cô với danh nghĩa là khách du lịch”
Tạ Đình lắc đầu:” Chúng ta cần có chứng cứ chứng minh bản thân bị đe dọa, như thế sự việc mới trở nên dễ dàng hơn được. Còn bây giờ, một chút cũng không có, tôi không chắc”
“ Vậy cô còn nhận nhiệm vụ về đây làm gì”. Tô Dịch giận dữ gắt lớn:” Mẹ nó, tôi đáng lí ra nên ngăn cản cô ngay từ đầu”
Tạ Đình thở dài, cô lôi điện thoại trong túi quần ra nhìn một hồi, tay cứ mân mê trên màn hình suy nghĩ. Ngày cô nhận nhiệm vụ về đây, chỉ có hai người biết là cô và Tổng Biên Tập, ngoài ra không hề còn người nào biết nữa. Vụ việc núi Mộc Tử cũng là do ông ấy nghe ngóng được ở bên cục cảnh sát, và cô là người quyết định xin đi. Mục đích của chuyến đi này chủ yếu là đi tìm kích thích cho chính mình, không phải là nhiệm vụ đã qua bàn bạc với bên đặc nhiệm cảnh sát.
- Là tôi tự về.
Tạ Đình quyết định không giấu giếm Tô Dịch, cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định.
- Tô Dịch, là tôi tự mình quyết định về đây, cho nên nguy hiểm như nào, tôi sẽ cùng anh gánh lấy. Nguy hiểm thế nào tôi cũng sẽ cùng anh vượt qua.