Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu ngón tay của Tạ Đình vẫn không dừng lại, cô mơn trơn trên da thịt của anh chờ đợi câu trả lời, không quá gấp gáp, bởi vì cô biết rằng người đàn ông này không dễ thỏa thuận. Tô Dịch càng khó, cô lại càng muốn có được anh trong lòng bàn tay của mình, không ai trêu đùa ai, không có mối quan hệ lâu dài, mà chỉ là bạn giường, bạn tình trong thời gian cô ở lại.

- Anh cũng không cần thiết phải trả lời ngay.

Tạ Đình chầm chậm mở miệng nói tiếp, cô lướt nhìn Tô Dịch một lần nữa, khóe môi cười nhẹ, chân hơi kiễng lên từ từ tìm đến môi anh. Thế nhưng rất nhanh sau đó anh đã lùi lại, tách khoảng cách gần gũi của hai người ra khỏi, giọng khiển trách.

- Đừng gây chuyện. Chúng ta đi tiếp thôi.

Tạ Đình nhìn Tô Dịch, lúc này người anh tỏa ra khí thế bức người, thật không thể nào có thể đoán được anh đang suy nghĩ điều gì. Cô không trêu anh nữa mà ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, chỉ một lúc sau đó, cả hai người cũng đến được một con suối nhỏ, lúc này chỗ họ đứng cũng trở nên quang đãng hơn rất nhiều, có thể nhìn được ánh nắng gay gắt trên cao.

Tạ Đình đưa mắt nhìn, con suối giống như một dải lụa uốn lượn trong rừng sâu, nước trong vắt có thể nhìn thấy được những hạt cát li ti cùng với những viên đá cuội nhỏ dưới đáy, thỉnh thoảng có vài con cá bơi lội lượn đi lượn lại.

Tô Dịch nhìn đồng hồ trên điện thoại chỉ ba giờ chiều, anh quyết định ném chiếc gùi xuống, sau đó quay sang Tạ Đình, nói.

- Ở đây có nước, cô xuống rửa chân tay đi cho sạch. Tôi ra kia bắt con cá để nướng ăn cho bữa tối.

Tạ Đình gật đầu, cô uống hết chai nước khoáng trong một chai còn dở, cũng chẳng để ý xem rốt cuộc đó là của anh hay của mình. Uống xong, cô cúi người cởi giày cùng với mũ, đi lại phía con suối tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chân trần ngâm trong nước.

Nước mát lạnh, Tạ Đình ít nhiều thấy bản thân trở nên khoan khoái hơn, cô hơi nhắm mắt ngẩng mặt lên đón những tia nắng chiếu xuống, có một chút quáng nên hơi khó chịu. Cô mở mắt, nhìn về bên phải, nhận ra cách một đoạn với mình là Tô Dịch đang mò mẫm bắt cá.

Nhìn lưng Tô Dịch hơi cúi xuống, tuy không rõ vẻ mặt nhưng Tạ Đình có thể nhìn ra được lúc này anh sẽ rất chuyên tâm, ánh mắt thâm trầm cực kì cuốn hút. Anh chỉ nhìn mặt nước trong vắt dưới chân, sau đó nhanh tay bắt lấy, lúc nhấc lên trên tay đã là một con cá khá là lớn, ước chừng một cân hơn gì đó.

Bắt được tầm ba bốn con, Tô Dịch cũng đi lên, cẩn thận lấy một con dao nhỏ ra làm sạch ruột lên trong. Quần áo trên người anh lúc này cũng đã bị ướt một mảng lớn, nhìn qua cảm thấy có chút chật vật, thế nhưng anh đều mặc kệ, làm xong liền đứng dậy trở về.

Tạ Đình nhìn theo bóng dáng Tô Dịch, cô thu chân lại tiến gần về phía chiếc sọt, lúc này bên cạnh người đàn ông kia đang tìm chỗ để nướng cá. Từng động tác của anh đều thành thục như thể đã trải qua chuyện này rất là nhiều lần, chỉ loáng một cái, ngọn lửa bùng cháy, những tiếng tí tách cũng bắt đầu vang lên.

Ánh lửa màu sắc cam chiếu lên gương mặt của hai người có chút hơi nóng, Tạ Đình lùi người lại, cô lên tiếng nói với Tô Dịch, giọng điệu bình thường nhưng lọt vào tai anh thì lại không phải là nghĩa gì đúng đắn.

- Quần áo anh ướt cả rồi kìa.

Tô Dịch hơi mím môi, anh cúi đầu nhìn mảng ướt trước ngực, rồi lại nhìn lên khuôn mặt bình thản của Tạ Đình, trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Một chút nữa sẽ khô, không sao hết.

Tạ Đình cười cười:” Tôi không ngại nếu anh cởi ra. Anh biết đấy, tôi khá là dễ tính”

Tô Dịch hừ lạnh, anh không đôi co với Tạ Đình thêm nữa mà chuyên tâm vào việc nướng cá, do ngồi gần đống lửa nên chiếc áo cũng bớt ẩm đi được phần nào, ít nhiều không còn cảm giác bí bích.

Tạ Đình cũng cảm nhận ra được người đàn ông này muốn yên tĩnh nên cô cũng rất biết điều im lặng, tay lôi chiếc điện thoại ra nhìn một hồi, cầm trên tay trượt đi trượt lại mà không biết nên ấn cái gì. Trong rừng không có sóng cũng không có mạng, mà cô thì lại không thuộc kiểu người thích chơi mấy cái game trên mạng, nên suy đi tính lại chỉ có thể mở lại cái mục tài liệu mà Dương Chấn gửi cho đọc lại.

Lần trước trong nhà nghỉ đều là một mình nghiên cứu, mặc dù cô có ngồi cạnh, có nhìn nhưng thật chất là chống chế, chẳng buồn quan tâm đến quá nhiều. Anh nói là không có gì thì cô biết là không có gì, bây giờ nhìn mấy dòng chữ nói về các chiến tích năm xưa Tạ Đình cũng cảm thấy hoa mắt, chỉ được vài trang liền phải tắt máy để sang bên cạnh. Cô chống cằm, lúc này thực sự muốn hỏi Tô Dịch một điều rằng, tại sao anh lại có thể đủ kiên nhẫn để mà nghiên cứu được mấy trăm trang như thế. Khẽ mở miệng, cô lên tiếng hỏi anh.

- Tô Dịch, trưa hôm qua tôi có gặp tên đội trưởng của nhóm người ở nhà nghỉ. Lúc ấy hắn ta đang xem hình ảnh vệ tinh ở cổ thôn, anh nghĩ có khi nào chúng đến được đó trước chúng ta không?

Tô Dịch lắc đầu, tuy anh vẫn chăm chú nướng cá nhưng không phải là phớt lờ lời nói của cô. Anh gạt gạt những cặn cháy, nói ra suy nghĩ của mình.

- Không thể. Ảnh vệ tinh chỉ là chung chung nhìn xem xung quanh có nhiều cây cối như nào thôi, chứ bảo để giúp tìm ra được đường đi, cô nghĩ cổ thôn đó còn có thể tồn tại với một đống kho báu như thế không?

Tạ Đình gật đầu, cô nói tiếp:” Lúc nói chuyện, máy tính của hắn báo đến một tin nhắn. Tôi không biết nó là do ai gửi tới nhưng hắn ta tắt máy luôn ngay lúc ấy. Anh nghĩ xem, liệu nghi ngờ của chúng ta có phải là hơi xa xôi rồi hay không”

Lời vừa dứt, không gian giữa hai người liền trở nên im lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách. Tạ Đình thấy Tô Dịch nhíu đường ấn mày, vẻ mặt anh mờ mịt không rõ là đang có tâm tư gì, nhưng mà nghe chừng khá là phức tạp. Anh không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chăm vào ngọn lửa cháy bùng trước mặt, hệt như thể lúc này xung quanh đều đã bị chúng thiêu rụi chỉ để lại tàn tro. Một lúc lâu sau, anh mới chầm chậm nói.

“ Chúng ta nhất định phải tìm được cổ thôn đó trước đám người kia”. Dừng một lúc anh nói tiếp “ Tạ Đình, bây giờ mọi thứ đã là cuộc chiến rồi, chứ không hề đơn giản chỉ là cô đi tìm chứng cứ nữa”

Tạ Đình gật đầu:” Tôi vẫn luôn hiểu. Tôi không hiểu kiểu người yếu đuối, anh đừng khinh thường tôi quá là được”

Tô Dịch gật đầu, anh mắt vô tình rơi xuống khuôn mặt trắng ngần của Tạ Đình, tâm tình có chút không rõ. Cô với anh ban đầu chỉ là hai người xa lạ, cô trêu tức anh, rồi khích bác anh, thậm chí còn dùng cái mác người trong ngành ép anh phải hợp tác với mình, dần dần họ bị cuốn vào nhau bởi cái kế hoạch không dưng mà có.

Cô đến vì muốn tìm chứng cứ, nhưng lại phát hiện ra nơi này có kho báu nên quyết định ôm rơm nặng bụng, hứa hẹn với anh tìm ra nơi đó cho bằng được để báo lại với bên di sản văn hóa. Cô ương ngạnh, bất cần không coi anh ra gì nhưng bên trong lại là một người có tâm huyết với nghề, lúc nào tinh thần cũng dâng cao, cho dù hiểm nguy cũng không sợ. Một người phụ nữ cứ như thế xuất hiện bên cạnh anh rất nhiều lần, tuy bản thân đã phủ nhận rất nhiều lần cái suy nghĩ ấy nhưng Tô Dịch vẫn phải khẳng định, chính cô đang dần dần làm cho bức tường kiên cố trong anh rạn nứt.

“ Hình như chín rồi đấy”

Giọng nói đột ngột của Tạ Đình vang lên kéo Tô Dịch từ miên man trở về thực tại, cô nhướn mày nhìn con cá thơm phức sạm đen trước mặt, cắn môi dưới.

Trước kia cuộc sống của cô đều xoay quanh tiệc tùng, những cuộc vui chơi xuyên đêm suốt sáng, đều là mỹ vị cao nương. Món cá này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên cô được trải nghiệm ăn theo kiểu hoang dã như thế này, thật sự để mà nói có một chút không quen.

Có điều nghĩ thì nghĩ như thế thôi, Tạ Đình cũng không có kiểu chê bai hay bài xích, cô đưa tay nhận lấy một con cá mà Tô Dịch đưa cho mình, cẩn thận bóc từng chút đưa lên miệng thưởng thức. Có chút mặn mặn của gia vị mà Tô Dịch mang kèm đi theo nên ăn cảm thấy vô cùng ngon miệng, chỉ một loáng đã ăn hết, cảm giác đói bụng theo đó cũng không còn.

Lúc hai người ăn xong, bầu trời cũng đã bắt đầu xẩm tối, Tô Dịch lại lôi ta từ trong sọt ra một tấm bạt nhựa được bọc gọn trong một chiếc túi bóng đen. Anh bảo Tạ Đình dọn dẹp đám đá dưới chân cho phẳng lại, còn mình thì rũ rộng tấm vải bạt nhựa trên tay xuống, sau đó cúi người dùng sức thổi.

Chỉ vài phút sau đó, tấm bạt vải liền căng phồng lên như một chiếc giường phao, Tạ Đình có chút ngạc nhiên không tưởng, cô quay đầu nói.

- Tôi không nghĩ là anh sẽ chuẩn bị chu đáo đến thế.

Tô Dich liếc mắt nhìn, anh tìm một chỗ thích hợp đặt chiếc giường phao xuống, dùng tay vỗ vỗ lên mặt, quay sang Tạ Đình nói.

- Cô thử ngồi lên xem đã đủ hơi chưa. Nếu đủ rồi thì thôi khỏi, không cần phải thổi thêm nữa.

Tạ Đình không có làm trái lời của anh, cô từ từn tiến lại ngồi lên, chiếc giường phao hơi lún xuống, tuy nhiên cũng không lún quá nhiều. Tô Dịch nhìn một lượt cũng gật đầu, anh nói tiếp.

- Được rồi đấy, tối nay cô ngủ tạm trên đó đi. Chịu cực một chút vậy.

Tạ Đình trở mình, cô nằm nghiêng người nhìn Tô Dịch ngồi dưới lớp đá sỏi, môi mấp máy đề nghị. Cô không gọi anh là Tô Dịch, mà gọi là anh Mười, cái tên gọi dường như cô chủ nhà nghỉ kia rất thích.

- Anh Mười, anh cũng lên đây nằm đi. Một mình tôi nằm không hết chỗ.

Tô Dịch cứng người một lúc, anh dừng độc tác nhóm củi của mình lại, mắt nhìn về phía Tạ Đình, trong đó là một hố sâu đen hun hút không thấy đáy. Anh không nghe ra được giọng điệu trêu đùa của cô ở trong đó, anh cũng không tức giận, mà anh thấy trái tim mình khẽ nhột khi cô gọi mình là anh Mười.

- Anh Mười, anh có nghe thấy tôi nói không thế.

Bàn tay Tô Dịch run lên lần nữa, anh dứt khoát ném chiếc củi khô vào đống lửa trước mặt, giọng cất lên đầy nghiêm nghị, cảnh cáo.

- Đừng làm rộn, cô ngủ trước đi.

Tạ Đình cười cười, cô nắm sấp người xuống, một tay chống cắm, mắt nhìn về phía anh, khóe môi khẽ nhếch lên. Trời lúc này đã tối, ở giữa cái nơi rừng núi hoang vu này một chút việc tìm để tiêu khiển cũng không có, cô ngoài trêu trọc Tô Dịch ra thì biết làm gì bây giờ nữa chứ. Mặc dù anh có hơi một chút cứng nhắc, nhưng không sao, tính cách này cô thích, không ảnh hưởng gì đến quá trình làm việc.

- Anh Mười, anh cảm thấy tôi thế nào.

Tạ Đình không chịu buông tha, cô cất giọng nhỏ nhẹ hòa vào trong tiếng gió, mê hoặc khiến cho Tô Dịch nhất thời lạc lối vào trong đó, mắt anh tối lại.

- Đẹp, cô rất đẹp. Tôi đã nói rồi mà.

Tạ Đình “ à” một tiếng, cô lắc nhẹ cổ tay cởi một nút áo sơ mi, cảnh xuân bên trong lấp ló ẩn hiện. Một chiếc áo ngực ôm lấy bộ ngực căng tròn, một màu đen ren huyền bí ôm lấy làn da trắng tinh như bạch ngọc, ở giữa là một đường rãnh sâu. Cô nhìn anh nói tiếp.

- Đẹp thật à. Vậy sao không chấp nhận đề nghị của tôi.

Tô Dịch hắng giọng, anh nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, không quay lại để cho cô có cơ hội nào quyến rũ mình nữa. Anh không phải cao tăng đắc đạo, cũng không phải là thánh nhân, anh sợ mình cứ tiếp tục nhìn cô sẽ nổi lên phản ứng. Trước nay tự chủ bản thân của anh vô cùng tốt, nhưng từ ngày bị cuốn lấy cô, mỗi lần nhìn cô cố ý kích thích mình, anh thật sự không phủ nhận một khắc đó, trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ muốn đặt cô dưới thân mình mà chỉnh cho đến chết.

- Chúng ta là người không cùng đường. Điều này hẳn cô là người biết rõ.

Tô Dịch im lặng rất lâu cũng mở miệng đáp trả, anh đứng dậy tiến về phía Tạ Đình, ngồi xổm xuống dưới bên cạnh mép chiếc giường phao. Anh đưa tay cài lại cúc áo trên ngực lại cho cô, đến khi chỗ gợi cảm kia được che khuất, mới mím môi nói tiếp.

- Tạ Đình, tôi hi vọng giữa chúng ta không phát sinh bất cứ điều gì. Sau này cô rời khỏi đây, tôi với cô sẽ là người xa lạ.

Tạ Đình lạnh bạc cười một tiếng, ánh mắt cô trống rỗng lại sâu xa:” Tôi cũng chỉ muốn anh làm bạn giường của mình trong thời gian tôi ở đây. Sau khi tôi rời khỏi, chúng ta sẽ không ai nợ ai”

Tô Dịch lắc đầu, anh nhìn cô một lúc, sau đó liền cười nhạt.

- Tạ Đình, cô sẽ không làm được. Vì thế đừng cố trêu ghẹo tôi nữa.

Còn tiếp...

Truyện Chữ Hay