Lúc Cát Chiến giải quyết xong ‘bốn vội’ vừa từ trong rừng đi ra sau, hắn liền phát hiện cả doanh địa đang rất rối loạn, cứ nhìn hiện trường thì biết, vật dụng thì tan nát, đổ vỡ rơi đầy trên đất, người thì không còn một mống, ngay cả trướng doanh cũng bị lộn xộn…
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Cát Chiến kinh ngạc, ngỡ ngàng hỏi .
Lập tức xuất hiện vài tên Ngưu Đầu Nhân từ bên cạnh đang vội vàng kéo quần chạy tới, “Tộc trưởng, hình như là do đoàn vũ nữ vừa rồi gây ra , họ cướp gần hết mọi thứ của chúng ta rồi, có một người huynh đệ đã đi theo bọn họ!”
Cát Chiến nghe vậy, không dám tin vào những gì mình vừa nghe, vội lắc lắc cái đầu khổng lồ của mình cho tỉnh táo, sau đó mang theo một tiểu đệ Ngưu Đầu Nhân đi qua xem. Lúc này, từ một chỗ trong doanh địa bỗng bắn lên pháo tín hiệu, lập tức trên thiên không xuất hiện một bông hoa nhiều màu sắc vô cùng rực rỡ, Cát Chiến cảm thấy có điểm là lạ, khó trách đoàn vũ nữ kia trông quái dị như vậy, đây là đạn tín hiệu, chẳng lẽ… Là do Liêu Cách hãm hại bộ tộc của mình? Không có khả năng, chính mình rõ ràng đã đi theo hắn rồi mà.
Vừa nghĩ hắn vừa vội vàng bước nhanh tới nơi phát ra pháo tín hiệu, vừa đi còn không quên triệu tập các tiểu đệ vừa mới giải quyết xong ‘bốn vội’ mang theo cùng.
…
…
Diệp Tường lúc này thực sự muốn chửi TMD, bởi vì sự nghiệp cướp bóc của hắn mới tiến hành đến một nửa thì Lôi Khắc Tư ở bên ngoài đã cùng Ngưu Đầu Nhân phát sinh xung đột rồi, đoán chừng là đang tìm người thì bị đối phương phát hiện, không còn cách nào khác Diệp Tường đành buông tha cho sự nghiệp vĩ đại của mình, vội vàng đi ra cửa, sau đó liền phát đạn tín hiệu ra lệnh cho bọn người Nạp Khắc cùng Đạt Cổ ở bên ngoài lập tức chuẩn bị cho bước hành động tiếp theo.
Vì gia tăng trình độ hỗn loạn, Diệp Tường thuận tay thả thêm vài mồi lửa, khiến cho không ít Ngưu Đầu Nhân phải tách ra để đi cứu hỏa.
Mà quả thật là trong lúc hỗn loạn Ngưu Đầu Nhân đã tự động chia làm hai nhóm y như dự tính của Diệp tường, một nhóm cứu hoả, một nhóm tiến hành đối phó với bọn Diệp Tường.
Thật may là trong đội ngũ còn có một Lôi Khắc Tư, một kỵ sĩ tay cầm kiếm xuất sắc, sau khi thoát một thân quần áo quái dị sau, lộ ra một thân khôi giáp kỵ sĩ chính quy, thân phận chân thật bại lộ sau thật đúng là làm cho không ít Ngưu Đầu Nhân kinh hoảng thác loạn, kiếm pháp của Lôi Khắc Tư rất linh hoạt, hơn nữa, hàn quang từ trường kiếm trong tay hắn phát ra ẩn ẩn mang theo một cổ khí tức thánh khiết khiến địch nhân cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trước kia Diệp Tường thật đúng là đã đánh giá thấp thực lực của Lôi Khắc Tư, mới đầu Ngưu Đầu Nhân đối với tên kỵ sĩ tự dưng xuất hiện này cũng không quá chú ý, chính là, khi trông thấy hắn sử dụng một thân pháp, phối hợp cùng một tay kiếm pháp phiêu dật, trực tiếp đánh lui năm sáu gã Ngưu Đầu Nhân bọn chúng thì chúng không dám coi thường nữa..
“Thương!” Năm thanh trường thương do năm tên Ngưu Đầu Nhân cao lớn đâm tới ngay lập tức bị trường kiếm của Lôi Khắc Tư đỡ lại.Đầu thương cùng mũi kiếm ma xát bắn ra vô số hỏa hoa.
“Ha! Đấu khí thần thánh!” Hét to một tiếng sau, ngay lập tức tóc Lôi Khắc Tư phiêu đãng lên, toàn thân được bao phủ bởi một loại đấu khí nhàn nhạt, lập tức khí thế cùng thực lực tăng vọt, cổ tay chuyển động một kiếm lập tức quét qua, đẩy lùi năm thanh trường thương kia.
“Rắc! A a a!” Ngưu Đầu Nhân vây quanh hoàn toàn bị đánh văng ra ngoài, giống như quét đi mấy hình nhân nặn bằng bùn vậy, vô cùng nhẹ nhàng.
“Nếm thử một búa của lão tử!” Dứt lời, thân thể Lôi Khắc Tư liền vội vàng nghiêng người qua một bên, ngay lập tức một hồi hàn phong mang theo một đạo hàn quang cũng đồng thời từ trên cao đánh xuống.
“Bồng!” Mặt đất lập tức bị một thanh trường phủ (búa có cán dài) chém ra một cái hố to, bùn đất trên mặt đất tức thì bắn tung tóe ra mọi nơi, rất nhanh, thanh búa kia lại lần nữa đi lên, hướng theo thân thể Lôi Khắc Tư đánh tới, tốc độ so với vừa rồi tăng gấp đôi.
“Đương!” Thanh kiếm kị sĩ của Lôi Khắc Tư bị thanh trường phủ quét tới từ bên cạnh đập bể, mềm nhũn xuống dưới, cả người Lôi Khắc Tư cũng bị đẩy lui về sau mấy bước.
“Tiểu tử, cũng có chút năng lực đấy!” Cát Chiến dùng giọng mũi nặng nề ồm ồm tán dương người trẻ tuổi này.
“Hừ! Đến lượt ta xuất chiêu !” Lôi Khắc Tư thu kiếm, đấu khí thần thánh toàn thân một lần nữa tăng vọt, khiến cho Cát Chiến ở phía đối diện có chút kinh ngạc cho tiềm lực của người trẻ tuổi này.
“Đấu khí thần thánh? Người trẻ tuổi, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Giáo Đình hả?”
Lôi Khắc Tư cũng không trả lời vấn đề của đối phương, hoạt động dưới chân trở nên linh hoạt hơn, thân thể cũng lập tức trở nên linh hoạt hơn, khi trường kiếm trong tay tới gần đối phương, bỗng nhiên run run, vung ra Thiên Tinh quang ở khắp nơi, một tầng đấu khí thánh khiết nương theo kiếm khí sắc bén xoắn lấy trướng bồng ở phụ cận rồi không thương tiếc mà xé toang chúng ra.
Cát Chiến giơ trường phủ trong tay lên, nhằm thẳng tới đối phương bổ qua, nhưng đáng tiếc là thân pháp của đối phương thật sự quá quỷ mị, một mực vờn quanh Cát Chiến bốn phía ,triển khai du đấu, ánh kiếm chói mắt mang theo đấu khí thần thánh xuất hiện liên tục, làm cho Cát Chiến- một Ngưu Đầu Nhân chỉ quen sử dụng đấu pháp trực tiếp nhất, thô lỗ nhất có chút chật vật, cảm giác như ăn không tiêu vậy. Trên người hắn đã xuất hiện một vài đạo vết thương nho nhỏ, tuy rằng đối với hắn như vậy cũng chẳng có ảnh hưởng gì mấy nhưng điều đó cũng làm cho hắn vô cùng tức giận. Hắn cảm thấy việc đối phương lợi dụng đấu khí làm tăng thêm lực chiến đấu là một việc vô cùng xấu hổ, đã bôi nhọ lên danh hiệu kỵ sĩ.
Đương nhiên, Cát Chiến cũng không hẳn chỉ là kẻ võ biền, chỉ biết sử dụng cơ bắp không, thực tế là hắn vẫn chưa tung hết thực lực của mình ra, sau khi hoảng loạn, dao động, hắn đã bắt đầu bình tĩnh lại và dần dần bộc lộ thực lực của mình.Chỉ thấy ngay sau đó, mắt hắn bắt đầu đỏ hồng lên giống như bị sung huyết, thân thể bỗng phát ra tiếng “Cách cách cách cách!” sau đó trở nên to lớn lạ kì, đây là tuyệt chiêu bí truyền của Ngưu Đầu Nhân: cuồng bạo ma hóa.
“Choang!” Sau khi Cát Chiến cuồng hóa xong, quả nhiên tốc độ nhanh gấp đôi so với trước, hắn mới nhẹ nhàng giơ trường phủ trong tay lên đã có thể hóa giải được thế công của Lôi Khắc Tư một cách dễ dàng.
Đầu bò nâng lên, từ trong lỗ mũi phun ra khí tức nóng rực, một đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chắm vào Lôi Khắc Tư, Lôi Khắc Tư cũng rất kinh ngạc khi thấy thực lực của đối phương sau khi cuồng bạo ma hóa xong. Vẫn biết rằng hắn sẽ lợi hại hơn nhưng không ngờ lại khủng bố đến như thế.Lúc này, thực lực của Cát Chiến đã gần đạt tới cấp nguyệt rồi,cao hơn Lôi Khắc Tư gần một tầng thực lực, như vậy, thử hỏi làm sao Lôi Khắc Tư không kinh ngạc cho được?
“Rầm!” Lôi Khắc Tư trúng một quyền đập tới bay cả ra ngoài, khôi giáp trên người cũng trực tiếp bị Cát Chiến đập nát vụn, từ trên không trung vỡ nứt ra thành nhiều mảnh, bay tung tóe khắp mọi nơi. Ngay cả bản thân Lôi Khắc Tư cũng theo quán tính bay theo một đường parabol cực kì đẹp mắt, cho tới khi trúng một trướng bồng mới dừng lại, ngã lăn xuống quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi,đầy tiên diễm. Như vậy có thể thấy được một quyền kia của Cát Chiến mạnh như thế nào, trực tiếp gây cho nội thương nặng nề cho đối phương, đảm bảo không dăm bữa nửa tháng thì đố mà xuống giường được.
Hiển nhiên Lôi Khắc Tư rất không phục, chống kiếm cố đứng lên, chuẩn bị lại cùng đối phương triền đấu, hết thảy cũng là vì tranh thủ thêm chút thời gian cho Diane Lâm. Phải biết rằng hiện tại bộ lạc này không có tám ngàn, cũng có tới năm sáu ngàn Ngưu Đầu Nhân ở lại, nếu muốn tìm thấy nơi chúng nhốt phạm nhân sẽ cần không ít thời gian, nhưng hắn không oán hay hối hận điều gì cả nếu có điều gì khiến hắn muốn chửi ầm lên thì điều duy nhất ấy chính là,tai sao tới giờ phuta này mà long kỵ sĩ của tên bá tước Declan hỗn đản kia còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ hắn bị bán đứng rồi sao? Trên khuôn mặt tuấn tú của Lôi Khắc Tư xuất hiện một tia lo lắng, thầm nghĩ có phải là nên tùy thời mà chạy trốn đi không, nhưng … danh dự kỵ sĩ của hắn lại không cho phép hắn làm như vậy. Thật khó xử!
Lôi Khắc Tư đang chật vật như vậy, xin hỏi bá tước đáng kính của chúng ta sẽ như thế nao? Xin thưa rằng là khi hắn chứng kiên tộc trưởng đầu bò đang cùng tiểu bạch kiểm chiến đấu sống còn, không để ý gì tới hắn, như vậy, tự nhiên là hắn cũng sẽ không còn nhàn rỗi ! Dù sao cũng đã có người kéo dài thời gian,vậy thì hắn , hắn sẽ làm gì? Khụ, tất nhiên là làm việc hắn yêu nhất rồi, tiếp tục càn quét hết doanh trướng nọ lại đến doanh trướng khác, bảo thạch, ma tinh, tiền, đồ trang sức,… tất cả những gì ở bên trong có giá trị đều được hắn ‘ưu ái’ cất vào trong không gian giới chỉ, thậm chí ngay cả một cái bình thủy tinh đựng thuốc ngâm gì đó mà hắn ‘vô tình’ tìm được trong một trướng bồng nọ cũng nhận được sự ưu ái tương tự.
“Không thể đỡ được! Chẳng lẽ… Đây là ngưu tiên trong truyền thuyết sao? Hắc hắc, thảo nào lại lớn như vậy, hắc hắc hắc , trở về ta phải đem nó đi bán đấu giá mới được, phỏng chừng có thể bán được giá cao đây, bởi vì ‘ăn gì bổ nấy’ mà…” Diệp Tường tiện thể ném vật kia vào trong giới chỉ, vừa chuẩn bị càn quét nơi tiếp theo thì thấy bên ngoài xuất hiện hỏa quang phóng lên trời, hắn rùng mình, chột dạ, liếm liếm môi thầm nghĩ: với thế cục hỗn loạn thế này, chắc không ai còn có tâm tư đề phòng có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu !
An ủi xong hắn vội rời khỏi doanh trướng, vừa bước chân ra ngoài đã gặp phải ba người: Diane Lâm cùng độc Phàm, Javier, vì thế bốn người lại lần nữa nhanh chóng trốn vào trong trướng bồng.
Diane Lâm vô cùng bộ lo lắng nói: “Cha ta không có ở trong này!”
“Cái gì! ?” Diệp Tường cũng bị tin tức này khiến cho kinh ngạc đến ngây người, chẳng lẽ… Cát Vi lừa hắn? Nàng rốt cuộc là thuộc trận doanh nào đây? Diệp Tường cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
“Đại nhân, có quá nhiều Ngưu Đầu Nhân tập trung quanh đây rồi, nếu chúng ta không rút lui nhanh, phỏng chừng sẽ chết hết mất …” Mập mạp bị dọa tới mức toàn thân đều run rẩy, quần áo quái dị trên người sớm đã bị lôi kéo, phá hủy tới hơn nửa, bây giờ nhìn bộ dạng tùy thời chạy chối chết này của hắn quả thực là vô cùng chật vật, vô cùng…buồn cười!
Mà Độc Phàm càng chật vật hơn, nguyên bản bộ râu giúp hắn có thêm vài phần gian trá đã bị đốt cháy mất một nửa, tóc và quần áo cũng bị đốt chất xém không chỉ vài chỗ, chỉ có thể dung ‘thê thảm’ để hình dung mà thôi.
“Chẳng lẽ không phải là bọn họ bắt cha ta?” Giờ phút này đầu óc Diane Lâm coi như là thanh tỉnh một chút liền lập tức phân tích tình hình.