Đêm, sâu mà yên tĩnh, tại phủ tử tước Declan , không, lúc này hẳn phải gọi là phủ bá tước mới hợp tình hợp lý.
Giờ phút này Diệp Tường hào hứng rủ rê mọi người liên hoan một bữa, đương nhiên trên bàn cơm bày biện phong phú những món ngon, mà con lừa biết nói hiển nhiên cũng chạy lại đùa nháo, đương nhiên, nó không được phép nói một lời nào, đây là ước định ở chung của nó cùng Diệp Tường .
Mà Tây Na đôi khi cảm thấy chú lừa này cực kì hiểu nhân tính, nên càng không hết lời khen ngợi Diệp Tường đã mua được một con lừa tốt, bốn điều chân( tên con lừa :”>~ định để Tứ Điều Chi cơ nhưng mà nghe nó ko bỉ ổi ) ngược lại cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao cái tên lão bản Diệp Tường này không tệ , có ăn có ở, còn có chơi, tuy Ô Ô bình thường tàn phá nó không ít, nhưng tiểu nha đầu này ở cùng nó cũng vẫn còn mãn hợp ý, ít nhất thời điểm Diệp Tường không có nhà, đều là Ô Ô chơi đùa với dắt nó đi chơi.
“Ta nói tiểu tử này , tỷ tỷ liều mạng ở trong nhà giúp ngươi giải quyết bao nhiêu công việc như vậy, thế mà ngươi đi Hỏa Vân Long đảo mà một chút lễ vật cũng không mang về ? Có phải là quá không có lương tâm rồi hay không?” Tây Na ngồi ở trên bàn cơm khoe khoang công lao, già mồm nói láo.
“A, cái này, lễ vật sao…” Diệp Tường giả bộ như có chút khó xử nói, nhưng phía dưới tay đã vói vào lục lọi trong không gian giới chỉ.
“Quả nhiên, nam nhân mà có thể dựa vào, heo mẹ hội lên cây!”
“Phốc!” Trên bàn cơm Matt cùng lão hồ ly vừa chạm cốc, đúng lúc nghe được lời mắng mỏ của Tây Na hàm ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe , lập tức nhe răng cười khổ.
“Được được, tặng ngươi thứ này!” Diệp Tường đem một cái hộp siêu to đặt ở trước mặt Tây Na.
“Ân?” Tây Na hiển nhiên cười đắc ý nhìn Diệp Tường, rất rõ ràng đã lộ ra bộ dáng lang sói, nàng vừa mở cái hộp ra, lập tức một tầng hào quang bích lục tỏa sáng cả đại sảnh.
“Trời ạ, đó là… Phỉ thúy chi tâm! Làm sao có thể, phỉ thúy chi bảo đã …đã biến mất hơn ba trăm năm !” Matt đang ngồi ở vị trí đối diện, sau khi nhìn rõ ràng vật trong hộp sau, vẻ mặt lập tức kinh hoảng, rõ ràng là cực kì rung động.
“Khanh khách ——” Tây Na che miệng cười cực kỳ tao nhã, tiếp theo liền chu môi hôn lên mặt Diệp Tường , lập tức nhẹ giọng thì thầm: “Nhân gia rất thích lễ vật này của ngươi nha!”
Trời ạ, cái này… Nữ nhân này làm sao mặt vừa nãy cười đến tao nhã mà giờ lại trắng trợn như vậy ? Hiện tại như thế nào lại câu dẫn người khác như vậy ? Diệp Tường cảm giác trái tim của hắn lập tức kịch liệt nhảy lên, khuôn mặt có chút lửa nóng đến bên tai, lại có chút hóa đá không biết làm sao, đương nhiên, chủ yếu là đại não trong khoảng thời gian ngắn còn đang say mê, hơn nữa Diệp Tường trong đầu đã ảo tưởng hình ảnh chính mình cùng Tây Na tại phòng không người tiến hành sự tình có chút phun huyết …
“Hắc hắc, tiểu tử, thực nhìn không ra ngươi nhanh như vậy đã cùng trợ thủ của Mã Khắc cấu kết lại , nguyên bản ta nghĩ đến ngươi thuần túy là để nàng làm trợ thủ, hiện tại lại mập mờ như vậy … Tiểu tử, ‘’ nắm chắc’’ hảo hảo hung khí của nàng ta đi aaa~ !” Lão hồ ly lời nói phi thường dâm đãng, nói xong còn trưng ra bộ dáng trưởng bối tán thưởng vỗ vỗ bả vai Diệp Tường .
Bất quá, lúc này dường như có người ghen tị, Ô Ô từ đằng sau đống đồ ăn chồng chất như núi nhào vào trong ngực Diệp Tường , một đôi bàn tay bé nhỏ đầy mỡ cầm lấy bộ quần áo hoa lệ sang trọng của Diệp Tường ,’’ tiện tay ‘’ di qua di lại , ồn ào hô to : “Ô, a, ngô, muốn, muốn, muốn…”
“A, Ô Ô có thể nói rồi?” Bốn Điều Chân ngồi bên cạnh lập tức hô ra tiếng, khiến cho tất cả mọi người trên bàn cơm giật mình quay về phía con lừa kì lạ này.
“Tiểu tử, con lừa ngươi mua quả nhiên không tầm thường, hóa ra còn có thể nói!” Tây Na nói xong, còn mỉm cười nhìn thoáng qua Bốn Điều Chân, loại ánh mắt rất tà ác này, phảng phất như đang bắt đầu lên kế hoạch giải phẫu nghiên cứu các bộ phận thân thể của Bốn Điều Chân …
Bốn Điều Chân đã từng nghe nói qua thủ đoạn nghiên cứu của nữ nhân này rồi, nào ngọn nến, roi da, dây thừng, ghế hùm, còn có… Chích, lấy máu… Nó bị Tây Na xem xét thì toàn thân càng thêm run rẩy, “Không cần phải…”
Mà lão hồ ly tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, tiếp theo cũng gật gật đầu tiếp tục dùng cơm, hắn coi như chưa thấy qua, phỏng chừng chuyện một con lừa cũng chẳng có gì lạ.
“Lão đại,con lừa này kéo ra ngoài bán, phỏng chừng có thể bán giá cao a!” Matt nhìn chằm chằm vào con lừa, con mắt giống bắt đầu xoạt xoạt hiển hiện ký hiệu đồng tiền .
Lập tức con lừa tựa như cực độ kinh hoảng lao về phía Diệp Tường, hai cái chân lừa gắt gao ôm lấy đùi Diệp Tường đùi phát động thế công nịnh hót : “Lão bản, không cần phải….không cần phải đem ta giao cho những kẻ ăn cây táo, rào cây sung, ta đối với ngươi trung thành và tận tâm, thề có trăng sao chứng giám“Con lừa nịnh hót thật là làm cho mấy người trên bàn cơm hoàn toàn thán phục, xem ra công lực vuốt mông ngựa của con lừa này tuyệt đối cùng lão hồ ly Ni Mạc Khắc vài thập niên nịnh hót lão hoàng đế không thể kém hơn.
“Cái này, được rồi, được rồi, sau này ngươi cứ ở bên người Ô Ô là được! Ta tạm thời sẽ không để cho bọn họ làm gì ngươi!” Diệp Tường sắc mặt chính chính cam đoan nói.
“Cảm ơn lão bản, lão bản vạn tuế, ta… Ta đi ra ngoài bên ngoài giúp lão bản canh chừng…” Nói xong, con lừa như một trận gió chạy ra ngoài, Bốn Điều Chân quả nhiên danh xứng với thực…
“Hi, nói… Nói chuyện! Hảo, chơi…” Nha đầu Ô Ô kia tựa hồ là do uống chút rượu nên có thể nói , mặc dù có chút nói lắp, nhưng là làm cho Diệp Tường đủ kinh ngạc rồi .
“Ô Ô có thể nói , ta yêu ngươi chết mất!, hôn một cái!” Nói xong, Diệp Tường vô lấy ôm Ô Ô, hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mỡ hôn xuống , nói là hôn một cái thôi thế mà Diệp Tường đồ vô sỉ này liều mạng hôn nhiều hơn vài cái, làm ấy người bên cạnh đứng nhìn một hồi khinh khỉnh lại khinh bỉ.
“Muốn, muốn…” Ô Ô đứng ở trên đùi Diệp Tường, một đôi bàn tay nhỏ bé đầy mỡ không quên đòi lễ vật của mình.
Diệp Tường cười khổ, sao lại quên được chứ , hắn lại từ trong không gian giới chỉ xuất ra một cái vòng cổ, toàn bộ là lam sắc tinh thể tạo thành vòng cổ, Diệp Tường đem vòng cổ lam sắc đeo lên cái cổ nhỏ nhắn của Ô Ô, ngắm nhìn một lúc rồi mỹ mãn gật đầu.
Nhưng là, vào thời khắc này, vòng cổ lam sắc trên cổ Ô Ô lập tức tỏa sáng lam quang , tất cả mọi người vội đưa tay che ánh sáng quang mang quái dị này đi, rất nhanh,hào quang lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Mà hiện lên trong mắt mọi người chính là, vốn nên là vòng cổ lam sắc tinh thể lập tức biến thành sắc trắng noãn , hơn nữa trên mặt còn lưu động bao trùm một cỗ tuyết sương , mà Ô Ô vẻ mặt vui thích khẽ cười vừa nãy lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, một đôi mắt to hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng đã bị biến thành màu trắng trước cổ .
“Ô Ô, ngươi không sao chứ?” Diệp Tường vội vàng quan tâm hỏi.
Ô Ô lắc đầu, rời khỏi Diệp Tường ngực, lại chạy trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục tiến hành công trình tiêu hóa đồ ăn ban nãy.
“Tiểu tử, ngươi biết cái kia là cái vòng cổ gì không?” Tây Na nhéo lông mày, quay đầu vừa nhìn Ô Ô vừa nói.
“Như thế nào? Có vấn đề? Vòng trang sức này cùng với phỉ thúy chi tâm của ngươi , đều là từ trong bảo khố của Long Vương trong ban cho!” Diệp Tường thành thật trả lời, hắn dù sao cũng không hi vọng Ô Ô xảy ra chuyện gì.
“Đó là một cái vòng cổ băng sương hệ tự nhiên !” Đôi mắt của Tây Na gắt gao nhìn chằm chằm vào trước ngực Ô Ô , lắc lư buông chiếc vòng cổ xuống xuống ,khẳng định nói.
“Vòng cổ băng sương hệ tự nhiên ? Vật đó là gì a?” Diệp Tường càng lúc càng nghi hoặc vô cùng.
Tây Na xoay đầu nhìn Diệp Tường, vẻ mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc : “Trên đại lục đã từng lưu truyền một truyền thuyết, chỉ cần gom góp năm cái vòng cổ ma pháp nguyên tố tự nhiên , có thể tìm được ba tòa ma thành Viễn cổ đã biến mất!”
“Ma thành?” lão hồ ly lông mi cũng nhảy lên, hiển nhiên là nghe nói qua truyền thuyết này.
Bên cạnh Matt cũng gật gật đầu phụ họa nói: “Truyền thuyết này ta cũng đã được nghe nói, bất quá, tựa hồ là rất xa xưa !”
‘’Trong đó thì có gì chứ ?” Diệp Tường cười lạnh nói, “Lại là một lão thổ cười rơi răng chuyện xưa, trong ma thành sẽ không lại là bảo tàng đi? Hoặc là có được năng lượng thần kì gì?”
Tây Na nhún nhún vai buông tay không nói chuyện, thần sắc lại khôi phục vẻ lạnh nhạt bình tĩnh.
Ngược lại lão hồ ly bên cạnh nâng cằm ra vẻ cao thâm bình luận: “Ai biết trong đó có cái gì? Các truyền thuyết nhiều không kể xiết, bất quá cũng bị rất nhiều người quên lãng , không nghĩ tới thực sự có vòng cổ tự nhiên !”
Đúng vào lúc này, Nạp Khắc từ bên ngoài vội vàng đi tới vẻ mặt đau khổ nói: “Lão bản, Ba Nhĩ Bác đã uống xong mười thùng rượu Rum !”
“A, đáng chết, hắn như thế nào có thể uống nhanh như vậy? Dường như còn chưa tới một giờ a? Hắn không phải nói một thùng rượu đủ để hắn uống một giờ sao?” Diệp Tường có chút buồn bực , con rồng này thật là nát rượu.
“Lão bản, là Đạt Cổ cùng Ba Nhĩ vật lộn đọ sức uống rượu!” Diệp Tường nhìn chằm chằm Nạp Khắc, trời biết Nạp Khắc có phải là cùng với hai tên kia uống cùng hay không, thiên tài mới có thể tin hai tên kia có thể thoáng cái thu phục mười thùng rượu Rum to, người này tám phần là diễn trò cũng muốn uống rượu a .
“Thôi, ngươi tới kho rượu lấy cho bọn hắn mười thùng rượu nữa đi!” Diệp Tường phất tay hào phóng nói, hắn biết rõ, đối với công nhân viên của chính mình không thể hà khắc, ít nhất hắn rất chán ghét thời điểm bị lão bản hà khắc ở hiện đại bóc lột tàn tệ.
“Cảm ơn lão bản!” Nạp Khắc vẻ mặt mừng rạng rỡ hấp tấp đi đến kho rượu lấy rượu , xem đi, quả nhiên là cùng uống với hai tên gia hỏa kia mà…
…
…
Đêm, im ắng, bốn phía thậm chí có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang.
Bên ngoài sân, trong sân, ngoại trừ cố định hộ vệ canh gác, những người khác cũng đã đi nghỉ tạm, từ khi Diệp Tường đem một đầu hắc long mang về nhà sau, phủ bá tước của hắn liền cả một con chuột cũng không bị mất, những con vật mà Diệp Tường nuôi để rút ra DNA huyết thanh cẩu, miêu càng vô cùng an phận đợi trong lồng , có thể thấy lực chấn của hắc long là phi thường cường hãn .
Mà, giờ phút này ở trong căn phòng tối tăm, Diệp Tường ngã chỏng vó nằm lăn quay trên giường, ngủ không khác biệt con lợn chết là bao nhiêu.
Mà cửa phòng của hắn đột nhiên mở ra, một đôi chân trần tuyết trắng bước tiến vào, tiếng bước chân rất nhỏ , người nọ chậm rãi đến gần bên giường Diệp Tường , mà ánh trăng ngoài cửa sổ đúng lúc chiếu vào, chiếu sáng khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc nhưng lạnh như băng, đồ ngủ siêu ngắn đồ ngủ tựa hồ che không được thân thể đầy đặn mê người, càng làm cho nàng tăng thêm vài phần thành ý nhị thành thục .
Trước ngực nàng đeo chiếc vòng cổ băng mù sương , ánh trăng chiếu rọi xuống càng chậm rãi lưu động một tầng bạch sắc quang mang.
Nàng đi đến trước giường Diệp Tường thì dừng lại, trên trán có nhàn nhạt sát khí. Đột nhiên, nàng giống như gặp ma bình thường, ngón tay mảnh khảnh như ngọc chậm rãi duỗi ra, đầu ngón tay rất nhỏ đụng phải khuôn mặt ngăm đen, gầy gò của Diệp Tường khiến hàng lông mày trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng khẽ nhíu lại, trong ánh mắt tràn ngập một tia khó hiểu mà chính nàng cũng không thể nói lên lời…..
Ngoài cửa sổ gió đêm đột nhiên thổi tiến vào, bức màn bạch sắc vung lên, nhu hòa mà điềm tĩnh.
Nàng lúc này mới ý thức được sự lạ lùng của mình, ngón tay dài mảnh như bị điện giật , rụt trở về, đứng yên hồi lâu nhìn xem gương mặt đang ngủ say, mặc dù trên khuôn mặt của nàng sự lạnh lùng là chủ đạo, nhưng cũng có điểm chuyên chú.Một lúc sau, nàng thu hồi lại ánh mắt , người nam nhân này lúc ngủ thật sự rất giống đứa bé, nhưng hắn vẫn đối với chính mình tựa như thân nhân bình thường, thế nhưng không hiểu sao vẫn có một cảm giác kì lạ chảy qua người , cặp lông mày nhỏ nhắn kia nhíu mày, tựa hồ có chút u buồn, có chút phiền não, có chút nghiêm trọng…
Quay đầu nhìn thoáng qua vầng loan nguyệt đang tàn ngoài cửa sổ, nàng xoay người đi ra gian phòng, nhưng, tới khi đi đến cửa, nàng xoay đầu lại nhìn Diệp Tường, hai mắt có chút do dự, nhưng, rất nhanh, nàng di chuyển đôi chân trần đi ra khỏi gian phòng, khép lại cửa, bóng dáng liền biến mất, tựa hồ, cánh cửa đã tách biệt hai thế giới.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt Diệp Tường trên mặt, xem ra cũng không thế nào coi là một khuôn mặt tuấn mỹ nhưng giờ phút này rõ ràng mang theo vài phần an tường , hơi mỉm cười , cuộn tròn ngủ say…