Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

chương 11: đoạn tuyệt quan hệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ông Dịch, bà Dịch chào hai người, tôi là Mễ Tuyết, tôi vì tôi không đích thân đến xin lỗi với các người." Mễ Tuyết mỉm cười nói: "Tôi hôm nay đến, là muốn mang Dịch Duy về, mấy năm nay vì tình trạng tinh thần tôi không quá tốt, vất vả các người chăm sóc nó rồi."

Triệu Trân sắc mắt khó coi nói: "Bà Mễ Tuyết, Dịch Duy là con trai ruột của vợ chồng tôi, cô đến nhà chúng tôi nói những lời này, lẽ nào sẽ không cảm thấy không thích hợp sao?"

"Tôi cho rằng các người nên nhớ, từ trên phương diện pháp luật mà nói, Dịch Duy vẫn là con trai tôi." Mễ Tuyết vẫn cứ cười đến rất dịu dàng, tuy bà ngồi trên xe lăn, nhưng vẻ mặt xinh đẹp và khí chất của bà, vẫn là để cho đám nam nữ có mặt nhịn không được ở trong lòng lặng lẽ khen ngợi.

"Bà Mễ Tuyết, nhà chúng tôi bây giờ đang làm tiệc sinh nhật cho Dịch Duy, còn có khách mời nhiều như vậy ở chỗ này, xác thực không thuận tiện thảo luận những việc cô nói." Dịch Hồng nhìn Mễ Tuyết nói: "Không bằng chúng ta dời thời gian ngày hẹn nói chuyện."

"Tiệc sinh nhật?" Mễ Tuyết giả vờ nghi ngờ nhìn Dịch Duy nói: "Mẹ nhớ rất rõ ràng, hôm nay cũng không phải sinh nhật con, tại sao phải ở hôm nay làm tiệc sinh nhật?"

Mễ Tuyết xác thực nhớ rõ ràng sinh nhật Dịch Duy, ngoại trừ bởi vì lực trí nhớ bà rất tốt ra, còn có chính là bà mỗi năm đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho Dịch Duy. Sau khi Dịch Duy về đến Dịch gia cũng là như vậy, nhưng là bà gửi quà sinh nhật, Triệu Trân và Dịch Hồng cũng không có cho Dịch Duy.

"Bởi vì sinh nhật con cùng ngày với Dịch Tuyên, vì để thể hiện họ càng xem trọng Dịch Tuyên hơn, sau khi con về đến cái nhà này, mỗi năm đều trải qua sinh nhật sớm hơn, như vậy sinh nhật ngày đó, họ thì có thể vì Dịch Tuyên một người chúc mừng sinh nhật." Dịch Duy trả lời nói: "Nhất là sinh nhật năm nay, cũng là ngày Cố Hoành và Dịch Tuyên đính hôn, cho nên càng làm sớm hơn. Chẳng qua vì để bồi thường con, tiệc hôm nay, so với mấy năm trước còn náo nhiệt hơn."

"Cố Hoành...chính là người trước đây từng đính hôn với con?" Mễ Tuyết hỏi.

Dịch Duy gật đầu.

Nụ cười mỉm dịu dàng trên mặt Mễ Tuyết đã biến mất rồi, bà nghiêm túc nhìn vợ chồng Dịch Hồng và Triệu Trân nói: "Lẽ nào trong lòng các người, Dịch Duy ngay cả sinh nhật cũng không xứng cùng với Dịch Tuyên kia cùng nhau trải qua? Đã làm không được đối đãi công bằng hai người, lúc đầu tại sao nhất định phải đón nó về? Lẽ nào là bởi vì các người đã sinh nó, thì cảm thấy bản thân có quyền lợi tổn thương nó như vậy?"

"Cô nói lời này là có ý gì, chúng tôi lúc nào tổn thương nó?" Triệu Trân bởi vì ở trước mặt nhiều người như vậy bị chỉ trích, phẫn nộ phản bác nói: "Cô lại biết cái gì? Chúng tôi làm tiệc sinh nhật như vậy cho nó, lẽ nào là tổn thương nó sao?"

"Các người chưa từng chân chính hiểu cảm giác trong lòng nó? Có hay không từng tôn trọng cách nghĩ của nó? Cái tiệc sinh nhật này, rốt cuộc là nó muốn, hay là các người muốn?" Mễ Tuyết nói: "Giải trừ hôn ước giấu một mình nó, vị hôn phu cùng người khác đính hôn cũng giấu nó, ngay cả sinh nhật cũng không thể chúc mừng ở đúng ngày sinh nhật, những cái này ở trong lòng các người, vốn dĩ đều không tính là tổn thương?"

"Hôm nay có khách ở..." Dịch Hồng mưu tính ngăn cản Mễ Tuyết tiếp tục nói, khiến họ trước mặt nhiều người như vậy tiếp tục mất mặt mũi.

"Các người không xứng làm cha mẹ, ít nhất không xứng làm cha mẹ Dịch Duy, với tư cách là mẹ trên ý nghĩa pháp luật của nó, tôi hôm nay chính là đặc biệt đến mang nó rời khỏi cái nhà này. Chẳng qua cùng các người không giống là, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của bản thân nó." Mễ Tuyết nhìn về phía Dịch Duy hỏi: "Dịch Duy, con là chọn ở lại, hay là chọn đi theo mẹ?"

"Dịch Duy!" Triệu Trân cũng nhìn về phía Dịch Duy nói: "Con là đứa nhỏ chúng ra sinh ra, là cốt nhục của chúng ta, cha mẹ chưa từng muốn tổn thương con, không cần tùy tiện bị người khác nói mấy câu thì gây xích mích!"

"Bà ấy không phải người khác, bà ấy là người nuôi tôi mười năm, bà ấy là người lúc cha mẹ tôi mất đi, ở lúc tôi cần được nuôi dưỡng nhất, cho tôi một mái nhà, cung cấp cho tôi cuộc sống mà phần lớn người trên thế giới này đều không thể hưởng thụ được, là người để cho tôi tiếp nhận được giáo dưỡng tốt nhất, cung cấp cho tôi hoàn cảnh trưởng thành vui vẻ." Dịch Duy nghiêm túc nói: "Bà ấy là mẹ ruột của tôi."

"Mễ gia với Dịch gia chúng ta kết thù rất nhiều năm, trên thương trường khắp nơi đối đầu với nhà chúng ta, hiện tại cô ta cũng chẳng qua là lợi dụng con khiến chúng ta mất mặt mà thôi. Con phải nhớ, mẹ mới là mẹ ruột của con, là mẹ cho con sinh mệnh, ở trước mặt nhiều họ hàng bạn bè như vậy, con không thể khiến chúng ta thất vọng." Triệu Trân đây là để cho Dịch Duy kết thúc, muốn chính miệng đuổi Mễ Tuyết đi, vì nhà họ vãn hồi mặt mũi.

Dịch Duy nhìn Triệu Trân nghiêm túc hỏi: "Nếu bây giờ đối mặt lựa chọn là Dịch Tuyên, các người hy vọng cậu ta có thể lựa chọn các người nuôi cậu ta lớn, hay là lựa chọn cha mẹ đẻ sinh ra cậu ta?"

Triệu Trân bị Dịch Duy hỏi, bà đương nhiên là muốn để cho Dịch Tuyên lựa chọn họ, bởi vì trong lòng họ, Dịch Tuyên là đứa nhỏ của họ, thế nhưng bây giờ là để Dịch Duy đưa ra lựa chọn, bà không thể trả lời đúng sự thật.

"Dịch Tuyên." Ánh mắt của Dịch Duy xuyên qua đám người, nhìn về phía Dịch Tuyên hỏi: "Nếu như là cậu, cậu sẽ lựa chọn thế nào? Hai chúng ta từ nhỏ bị ôm sai, vận mệnh khiến chúng ta tráo đổi gia đình, nếu gia đình đã tráo đổi, nói chung vận mệnh không thể để hai chúng ta đều chỉ thuộc về một đôi cha mẹ. Nếu như cậu lựa chọn cha mẹ hiện tại, như thế sinh mệnh của tôi liền thuộc về một đôi cha mẹ khác, nếu như cậu lựa chọn cha mẹ đẻ cậu, như thế mệnh của tôi thì thuộc về cha mẹ hiện tại, cậu đến làm lựa chọn đi."

Dịch Duy đưa quyền lựa chọn cho Dịch Tuyên, cũng đưa vấn đề khó cho Dịch Tuyên, người khác cũng nhìn về phía Dịch Tuyên, đều đợi câu trả lời của y.

Dịch Tuyên nhìn người xung quanh, bộ dáng không biết phải làm sao, há há miệng: "Tôi...tôi..."

"Em không cần trả lời nó!" Dịch Bác nhìn về phía Dịch Duy phẫn nộ: "Mày muốn cút thì cút, cái nhà này cũng không phải nhất định giữ mày lại!"

"Anh kích động như vậy làm gì?" Dịch Duy mặt không cảm xúc nhìn Dịch Bác nói: "Lẽ nào đang sợ cậu ta sẽ nói ra lựa chọn chọn cha mẹ đẻ sao? Dù sao đó mới là người cho cậu ta sinh mệnh."

"Tôi lựa chọn cha mẹ hiện tại! Cha mẹ tôi chỉ có họ, không có người khác!" Dịch Tuyên lớn tiếng nói, y biết nếu như y tiếp tục do dự không trả lời, sẽ khiến cho Dịch Hồng và Triệu Trân càng bối rối hơn, cũng sẽ tổn thương đến tình cảm giữa bọn họ.

"Được, nếu cậu đã làm ra lựa chọn, thế thì coi như chúng ta chưa từng có ôm sai, tôi từ bệnh viện được mang đi chính là cha mẹ đẻ của tôi, mà cha mẹ đẻ của tôi đã qua đời, đã giao tôi cho cha mẹ hiện tại trên ý nghĩa pháp luật của tôi, ngoại trừ họ, tôi không có bất cứ cha mẹ nào khác nữa." Dịch Duy nhìn Dịch Hồng và Triệu Trân, ở trong lòng và trên cảm tình, đều hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ, họ cũng không phải cha mẹ cậu nữa.

Trong đầu Dịch Duy xuất hiện kí ức kiếp trước, Dịch Hồng chỉ vào mặt cậu chửi ầm lên, nói việc hối hận nhất chính là đón cậu về, lúc đầu nên coi như chưa từng sinh ra cậu, Triệu Trân hung ác trừng cậu kêu cậu cút đi cũng không cần trở về cái nhà này nữa, Dịch Bác tát tai liên tục không ngừng, đánh đến mức phần mặt cậu nóng rát sưng đỏ. Bởi vì cậu lấy được một phần văn kiện rất quan trọng, Dịch Tuyên muốn cướp đi, giữa lúc hai người lôi kéo, Dịch Tuyên sảy chân rớt vào trong nước, mà cậu trước đó ỷ vào bản thân mang thai con của Cố Nhạc Sán, làm một vài việc cố ý làm khó Dịch Tuyên và Cố Hoành, cho nên họ nhận định cậu là cố ý đẩy Dịch Tuyên xuống nước. Họ giúp Dịch Tuyên và Cố Hoành đối phó cậu, bởi vì Cố Hoành và Dịch Bác thiết kế, đứa nhỏ của cậu mất rồi, kết cục thê thảm mà chết, cho dù không phải hoàn toàn dựa vào họ, nhưng trợ lực khác cũng có họ.

Đời này, cho dù cậu không vì bản thân trả thù, cũng nhất định vì đứa nhỏ kiếp trước không thể ra đời mà báo thù.

Dịch Duy giơ tay, những người kia theo cậu đến, mở toàn bộ vali lớn trong tay ra, tiền ở bên trong trực tiếp đổ lên trên bàn. Rất nhanh trên bàn liền chất đống đến vừa cao vừa đầy, bây giờ gần như đã không có người nào dùng tiền mặt nữa, mà Dịch Duy cố ý mang đến nhiều tiền mặt như vậy, chính là vì để cho tất cả mọi người đều thấy, cậu đã trả tiền lại cho họ.

"Tiền này, là tổng số tiền tiêu phí từ khi đến trong cái nhà này, gấp ba lần." Dịch Duy nhìn Dịch Hồng nói: "Không lâu trước đây ông từng nói, trả tiền rồi thì có thể thanh toán xong, tôi dựa theo lời ông mà làm, hiện tại chúng ta thanh toán xong rồi."

Trước đây Dịch Hồng nói là phải đem phí nuôi dưỡng của Dịch Duy trả cho Mễ Tuyết, như vậy thì coi như là thanh toán xong, lúc đó Dịch Duy không có nói chuyện, hôm sau nhìn thấy số tiền chuyển khoản, chẳng qua là chi phí sinh hoạt cơ bản của đứa nhỏ gia đình bình thường dùng mà thôi, cha mẹ nuôi tiêu tiền trên người cậu, không biết phải nhiều hơn gấp bao nhiêu lần, những số tiền kia Dịch Duy cũng đã chuyển trả lại cho họ rồi.

Sắc mặt Dịch Hồng và Triệu Trân đã rất khó xem, Dịch Duy ở trước mặt nhiều họ hàng bạn bè như vậy trả tiền cho bọn họ, còn nói đến mức cắt đứt quan hệ như vậy, đây là hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với họ, nếu không sẽ không ngay cả tiền đều chuẩn bị xong rồi.

Sắc mặt của Dịch Bác cũng rất khó xem, gã ta cảm thấy Dịch Duy chính là đồ vong ơn bội nghĩa nuôi không thân, muốn lập tức xông lên văng cậu hai bạt tai, rồi để cho cậu cút khỏi Dịch gia cũng không cần trở về.

Cố Hoành xoay đầu nhìn mặt Dịch Tuyên, nắm chặt tay y.

Dịch Duy xoay đầu nhìn bánh kem lớn bên cạnh, cười nói: "Đã tiệc sinh nhật, vốn nên phải ước nguyện, trong lòng tôi xác thực có một ước nguyện muốn thực hiện, cái ước nguyện này chính là, tôi hy vọng bản thân chưa từng trở về cái nhà này. Đáng tiếc, hôm nay cũng không phải sinh nhật của tôi, cho nên ước nguyện này, chú định không thể nào thành thực rồi."

"Chúng ta đi thôi, mẹ." Dịch Duy nhìn Mễ Tuyết nói.

"Được." Mễ Tuyết gật đầu.

Dịch Duy đẩy xe lăn Mễ Tuyết đi về phía bên ngoài cửa lớn, đám khách đều tự động lui ra nhường đường cho cậu đi.

Dịch Duy bọn họ đi đến trong trước sân, Triệu Trân và Dịch Hồng đuổi theo ra, Triệu Trân nhìn bóng lưng Dịch Duy lớn tiếng nói: "Dịch Duy, con hôm nay chỉ cần đi khỏi chỗ này, chúng ta sẽ không cho con cơ hội nữa, sẽ không nhận con đứa con trai này nữa, con đi rồi, lại cũng không được dẫm chân vào nhà này nửa bước!"

Dịch Duy đầu cũng không quay lại nói: "Cái này vừa đúng là thứ tôi muốn, hy vọng các người có thể nói được làm được."

Triệu Trân khóc nói: "Con cứ như vậy không có lương tâm, nhất định như vậy tổn thương tâm chúng ta?"

"Để cho nó đi!" Dịch Bác bước nhanh theo ra, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Dịch Duy nói: "Trước khi nó về cái nhà này, tính cách thì đã bị nuôi lệch rồi, mặc kệ các người như thế nào dụng tâm dạy dỗ nuôi dưỡng và bồi thường, nó cũng sẽ không thật tâm mang lòng cảm ơn, thứ vô ơn như vậy, chú định sẽ không phải người nhà chúng ta, để cho nó đi càng xa càng tốt, tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần trở về!"

Dịch Duy cười lạnh một tiếng nói: "Chỉ cần các người có thể làm được tuyệt đối sẽ không đến quấy rối tôi, tôi cũng sẽ tuyệt đối sẽ làm theo ý nguyện của các người, cũng không bước vào chỗ này nửa bước."

"Dịch Duy!" Triệu Trân còn muốn đuổi theo, Dịch Bác kéo bà lại.

"Mẹ, để nó đi, coi như chưa từng có nó cái người này, sau này các người chỉ có con và Dịch Tuyên hai đứa con trai này, con cũng chỉ có Dịch Tuyên một đứa em trai này, nó đã không phải người nhà chúng ta nữa, cho dù nó sau này quỳ xuống cầu xin các người muốn trở về, các người cũng không cần mềm lòng để cho nó về!"

Tưởng Thục Cầm cũng đi đến bên cạnh Triệu Trân, nhìn bà nói: "Vốn dĩ tớ là một người ngoài, có vài lời không nên để tớ đến nói, nhưng cậu và tớ chị em nhiều năm, lại sắp thành thông gia rồi, tớ nhiều lời cậu đừng để ý. Tính cách nó như vậy, rời khỏi Dịch gia có lẽ là chuyện tốt, giống như Dịch Bác nói, các cậu coi như chưa từng ôm sai, Dịch Tuyên chính là con ruột của các cậu, tốt với Dịch Tuyên, so với Dịch Duy thì càng đáng giá hơn, ít nhất Dịch Tuyên là người chân chính biết ơn cảm ơn."

"Đi thôi, về thôi, đám khách mời đều còn đang đợi, nó cũng đã trưởng thành rồi, nếu ngăn không được, thì tùy nó đi thôi." Dịch Hồng thở dài, ôm lấy Triệu Trân đang rơi lệ xoay người đi về.

Truyện Chữ Hay