Sinh Con Xong Ly Hôn

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Vịt

《Kiếm huyết phong hầu》tổng cộng hơn bốn mươi tập, hiện tại đã sắp đến phần cuối. Càng về sau, phần diễn của Thẩm Gia Ngôn càng nhiều, cũng chính là lúc cậu thể hiện kỹ thuật diễn. Giang sơn sụp đổ, nước đã không còn, thân là thái tử, áp lực đến từ bốn phương tám hướng tụ tập quanh người. Mắt thấy sắp nước mất nhà tan, hắn không cam lòng, không muốn, không phục, cố gắng một mình xoay chuyển tình thế, nhưng không đánh lại nước lũ lịch sử, cuối cùng ngã xuống dưới đao kẻ địch.

Theo phát sóng của phim truyền hình, kỹ thuật diễn của Thẩm Gia Ngôn cũng nhận được càng ngày càng nhiều tán đồng. Rất nhiều người qua đường bị hình tượng tiểu Thái tử hấp dẫn, cũng càng coi trọng kỹ thuật diễn của Thẩm Gia Ngôn, nhào nhào trở thành fan.

Nếu như nói Thẩm Gia Ngôn dựa vào livestream nổi tiếng, bản chất vẫn là hot giả, vậy hiện tại trải qua sự gột rửa của《Kiếm huyết phong hầu》, đã có nền tảng nhân khí nhất định, không còn là "hot mạng" nữa.

Hiện trường thử vai《Thập lý hồng nhan》tới rất nhiều người, lúc Thẩm Gia Ngôn đến người đã xếp tới ngoài cửa. Trong đám người có không ít gương mặt thân quen trên internet, chỉ soái ca mỹ nữ mà Thẩm Gia Ngôn biết cũng đã không ít, càng đừng nhắc tới những người có danh khí cao hơn cậu, kỹ thuật diễn cũng lợi hại.

Thẩm Gia Ngôn có chút thấp thỏm, xem phân đoạn thử vai mà giám khảo yêu cầu.

Một tình tiết rất đơn giản, kể chính là nam chính xuất thân đầy tớ vì chọc giận chủ sân ngựa, bị nhốt một tuần, giọt nước không vào, sau khi được thả, lại lần nữa gặp được nữ chính. Nữ chính thương xót hắn, đưa bánh màn thầu trong tay cho hắn, nhìn bánh màn thầu đặt ở trước mặt mình, dưới cơn đói bụng không chịu nổi, nam chính lại kiềm chế không chịu cầm, ở trước mặt nữ chính lần đầu tiên có loại cảm giác tự ái.

Nhìn như đơn giản nhưng lại tự có chỗ khó.

Tình cảm của nam chính có thể nói là trống rỗng, giống như dã nhân, làm một người không có chút tình cảm nào đột nhiên có tự ái, phải biểu hiện thế nào đây?

Thẩm Gia Ngôn vì thế xem rất nhiều phim tài liệu, cậu nghĩ, lĩnh hội nhiều một chút quá trình động vật hoang dã thành lập tình cảm với con người hẳn là sẽ có thu hoạch, mặc dù có khác biệt, nhưng tình cảm chân thành tha thiết nhất đều giống nhau. Lúc này, cậu suy nghĩ biểu hiện chi tiết, hàng ngũ phía trước cũng bắt đầu từ từ di động.

Chu Tầm Chi cũng tới, hai người bên cạnh chỉ đi theo giúp việc. Thẩm Gia Ngôn gần đây cũng sắp xếp một trợ lý, là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, tên là Đổng Hạ Lãng, hết sức nghe lời Thẩm Gia Ngôn, còn cực kỳ chịu khó, chịu khó tới có chút quá mức.

Tiền Hạo Đa tìm đến cho Chu Tầm Chi một cái ghế, "Anh Chu, anh ngồi."

Chu Tầm Chi lườm hắn một cái: "Tất cả đều đứng còn tôi ngồi, đây không phải để cho người ta tán gẫu sao?"

Tiền Hạo Đa không phục: "Anh xem Thẩm Gia Ngôn vừa mở ô vừa quạt gió."

Chu Tầm Chi nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trợ lý của Thẩm Gia Ngôn đang bận việc, Thẩm Gia Ngôn cúi đầu đang xem phân đoạn thử vai, còn rất có tư thái minh tinh. Hắn hừ cười: "Hóa ra thích phô trương như vậy, sợ người khác không biết anh ta làm gì, kỳ thực mấy cân mấy lạng tự mình biết."

Tiền Hạo Đa tự nhiên là cùng một lỗ mũi thở ra (): "Đúng thế."

(() cùng một lỗ mũi thở ra: người cùng một bè, ý nghĩ giống nhau)

Chu Tầm Chi vì hôm nay làm rất nhiều chuẩn bị, hắn mặc dù trẻ tuổi hơn Thẩm Gia Ngôn, nhưng kinh nghiệm phong phú, tới nay đã chính hai bộ phim. Mà Thẩm Gia Ngôn, diễn nam tốt hơn nữa có thể chứng minh cái gì? Đó đều là năm trước rồi, diễn phim cũng coi trọng thâm niên không thâm niên, không thường xuyên luyên tập liền sẽ rỉ sét.

Hắn thật sự không để Thẩm Gia Ngôn vào mắt.

Lúc gần tới Thẩm Gia Ngôn, cậu và Chu Tầm Chi vừa lúc chia cùng một tổ, hai người cùng nhau đi vào thử vai.

Đạo diễn phó đạo diễn của《Thập lý hồng nhan》đều ở đây, tổng cộng người. Lúc Thẩm Gia Ngôn tiến vào ít nhiều có chút khẩn trương, cậu đã rất lâu không gặp kiểu "sân khấu lớn" này rồi.

"Bắt đầu đi."

Chu Tầm Chi xếp đằng trước. Hắn nằm trên mặt đất, nam chính bị nhốt ngày, sớm đã không còn khí lực. Chu Tầm Chi nhíu chân mày, dáng vẻ hết sức khó chịu, chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt từ dưới nhìn lên, dừng ở nơi nào đó. Tiếp theo lại dời xuống, ánh mắt yếu ớt vô lực, lúc nhìn thấy bánh màn thầu, đột nhiên nhiều hơn một tia quẫn bách, điểm quẫn bách này làm cho hắn xấu hổ vô cùng, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, Chu Tầm Chi nắm nắm đấm, nổi gân xanh, khó chịu hận không thể đào hố chui vào.

"Được rồi." Đạo diễn hô ngừng.

Biểu hiện của Chu Tầm Chi tốt vô cùng, gần giống với người khác, bọn họ gọi đạt tiêu chuẩn đều là loại trình độ này.

Hai đạo diễn trao đổi ánh mắt, lại gọi người tiếp theo.

Lần này tới lượt Thẩm Gia Ngôn.

Nam chính bị người từ trong chuồng ngựa đẩy ra ngoài quẳng xuống, người bình thường bị đói bảy ngày, sớm kêu cha gọi mẹ, khó chịu không xong, nhưng nam chính hắn đã sớm thành quen, chịu đói trong cuộc sống của hắn là chuyện thường, hắn chỉ có đói và không đói, không có khó chịu và không khó chịu, cực hạn sinh tồn đột phá điểm mấu chốt của người bình thường.

Thẩm Gia Ngôn mặt không biểu tình nhìn về phía nữ chính, không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào, lại nhìn về phía bánh màn thầu, theo bản năng nuốt nước miếng, khát khao ăn chiếc bánh màn thầu này. Khát vọng ăn uống làm cho người ta cảm thấy xót xa và đáng thương như vậy. Sau khi nữ chính nói "Ngươi ăn đi", lại giống như thú nhỏ hoảng loạn, làm ra bản năng giống như động vật, chạy trốn.

Cảm xúc không biết tên đánh thẳng vào trái tim đơn thuần của hắn, hắn không biết đây là xấu hổ, lúc hắn không thể hiểu, liền lựa chọn chạy trốn, dùng cả tay chân bò đi.

"Tốt lắm!" Phùng Chung Hợp đứng lên, lúc này không cần đối mắt với phó đạo diễn, hắn xác định đây chính là nam chính mà hắn muốn tìm!

Thẩm Gia Ngôn diễn ra được bản chất của nam chính, hắn kỳ thực là một con dã thú, dã tính không thuần, là nữ chính hoàn thiện sự biến chuyển nhân sinh hắn, khiến hắn trở thành một "Người".

"Cậu tên là Thẩm Gia Ngôn đúng không, tuần sau vào tổ liền đi!"

Đứng ở một bên, Chu Tầm Chi vốn tính trước kỹ lưỡng mông lung, làm sao đã xác định? Đạt tiêu chuẩn không phải còn có một vòng tiếp theo sao?

Hơn nữa. Thẩm Gia Ngôn làm tốt chỗ nào? Có chỗ nào tốt hơn hắn!

Ngay cả Thẩm Gia Ngôn cũng có chút sững sờ, Phùng Chung Hợp vỗ vai cậu, "Tôi và lão Triệu thật sự cám ơn cậu, bằng không chúng tôi còn phải ngồi đây cả buổi chiều, tiểu tử không tệ, bất quá nhìn lạ mắt, có tác phẩm gì không?"

Chu Tầm Chi bị quẳng bên, đi không được, không đi cũng không xong, trong lòng ghen tỵ không thôi, không cam lòng không phục nhưng lại nói không ra khỏi miệng, khó chịu muốn chết.

"Anh Thẩm!" Thẩm Gia Ngôn vừa ra khỏi cửa sợ hết hồn, Đổng Hạ Lãng chính là điểm này không tốt, luốn gào gào thét thét, "Anh thành công rồi! Chúng ta đi ăn mừng đi!"

Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới y hôm nay vất vả như vậy, cũng không thể khổ y, gật đầu đáp ứng.

Hai người ăn cơm xong mới trở về công ty, Tạ Kế Hiên hôm qua ăn quán ven đường, nửa đêm bụng có chút không thoải mái, chuyện này Thẩm Gia Ngôn ít nhiều có chút trách nhiệm, trên đường về công ty phải đi mua thuốc. Thừa dịp lúc này Tạ Kế Hiên hẳn đã ăn cơm xong, muốn mang thuốc cho anh.

Điện thoại kết nối, vang lên tiếng, được nhận.

Thẩm Gia Ngôn tưởng là Tạ Kế Hiên, không nghĩ tới mở miệng chính là thư ký Hoàng.

"Thư ký Hoàng, Tạ tổng đâu?"

"Đang đọc sách."

Sẽ không lại là《Làm thế nào mới có thể trở thành người có tiền》chứ......

Thẩm Gia Ngôn nói mình mua thuốc, thư ký Hoàng nói: "Phiền anh Thẩm đưa lên đây, Tạ tổng bận học, không có thời gian xuống lấy."

"......"

Thẩm Gia Ngôn chạy một chuyến cầm lên cho.

Tạ Kế Hiên ngồi ở bên cửa sổ, trong tay đang cầm một quyển sách, lúc này không phải Làm thế nào mới có thể trở thành người có tiền, đổi thành một quyển tiểu thuyết: 《Bá sủng manh thê: Tổng tài, đừng lớn lối!》

"......"

"Tạ tổng, uống thuốc đi."

Tạ Kế Hiên lúc này mới dừng lại, dường như mới nhìn rõ Thẩm Gia Ngôn, thư ký Hoàng bất đắc dĩ, lén lút nói với Thẩm Gia Ngôn: "Tạ tổng đọc sách chính là quá nhập tâm, không có cách nào, người thích học đều như vậy."

"......" Tân Nguyên e rằng sắp xong đời rồi.

Nhìn người uống thuốc xong, Thẩm Gia Ngôn muốn đi, lại nghe Tạ Kế Hiên nói: "Kết quả thử vai thế nào?"

"Được, đạo diễn Phùng Chung Hợp bảo tôi lập tức vào tổ." Nói đến cái này Thẩm Gia Ngôn rất cao hứng, vừa rồi còn chưa có cảm giác thật, hiện tại rốt cục có.

"Lập tức vào tổ? Vậy tôi —" Tạ Kế Hiên ngừng lại: "Vậy bảo bảo nhớ tôi thì phải làm sao?"

"...... Nó hiện tại vẫn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu."

"Hơn nữa." Thẩm Gia Ngôn cười nói: "Vào tổ cũng không phải không thể đi ra, quay xong phim tôi còn phải về nhà."

Nói như vậy, sắc mặt Tạ Kế Hiên tốt chút, lãnh khốc nói: "Cậu không nên hiểu lầm, tôi chỉ là luyến tiếc bảo bảo."

"......" Không thì là gì??

Tạ Kế Hiên vừa nói cầm lấy sách: "Được rồi, cậu còn có việc không? Tôi muốn tiếp tục đọc sách."

"......"

Thẩm Gia Ngôn người gặp chuyện tốt tinh thần dễ chịu, Mạnh Giản Minh thông báo cậu phải livestream, cậu cũng sảng khoái đáp ứng. Cậu sau khi chuẩn bị xong, đi tới phòng livestream, đẩy mở ra, bên trong là phòng nhảy.

Thẩm Gia Ngôn có chút kỳ quái, còn tưởng mình vào nhầm, lúc này, phía sau có người cười nói: "Anh Thẩm, đã lâu không gặp!"

Câu xoay người, phía sau xuất hiện một đại soái ca, mũi cao mắt sâu, nhuộm màu tóc thịnh hành năm nay, mặc cũng hết sức thời trang. Trong miệng y gọi anh Thẩm, Thẩm Gia Ngôn nhưng không biết y là ai.

Soái ca nhìn biểu tình cảu cậu cười: "Thật không nhận ra em sao, em là Chính Khâm a."

Thẩm Gia Ngôn ngây người, từ trên xuống dưới đánh giá Thôi Chính Khâm, đây chính là mập ú trước kia?? Thịt mỡ đầy người đâu rồi? Lúc nào thì trở nên gầy như vậy, còn đẹp trai như vậy a! Quả thực không tưởng tượng nổi!

"Cậu giảm cân?" Lúc trước Thôi Chính Khâm từng nói y đang giảm cân, nhưng không nghĩ tới kết quả kinh người như vậy! Cậu không dám thừa nhận.

"Vâng ạ, em sắp phải debut rồi, đi con đường nhạc dance solo, vóc người không cân đối khẳng định không được."

Hai người ngồi xuống, Thẩm Gia Ngôn vẫn chưa hồi thần, tỏ vẻ đánh giá Thôi Chính Khâm. Thôi Chính Khâm bị đánh giá có chút ngượng ngùng.

Khuôn mặt trước mắt đột nhiên phóng đại, Thôi Chính Khâm ghé lên trước, ánh mắt thâm thúy, mắt chớt ánh sáng mê người. "Anh Thẩm, anh nhất kiến chung tình với em sao?"

Một thời gian không gặp, Thôi Chính Khâm đã học được ghẹo người, không phải là tiểu mập thuần khiết trước kia nữa. Thẩm Gia Ngôn bật cười: "Anh là bị cậu dọa."

Trong mắt Thôi Chính Khâm hiện lên vẻ thất vọng, cũng không biết là nói giỡn, hay là thật tâm: "Tiếc quá."

Rất nhanh, hai người mở livestream, phát phúc lợi CP với fan đã lâu không gặp.

Trong phòng làm việc tổng tài tầng chót của Tân Nguyên, Tạ đại tổng tài mở livestream, nhìn hai người bên trong thân mật tựa vào nhau, hung hăng ném《Bá sủng manh thê: Tổng tài, đừng lớn lối》trên mặt đất!

Truyện Chữ Hay