Khi Rushella và Mei đến, các lớp học đã kết thúc.
Cầm cặp của mình lên, Reina rời khỏi phòng học từ lâu đã chẳng còn ai.
Nắm lấy cơ hội đó, Rushella lập tức nói chuyện với cô từ đằng sau.
“Cô đây rồi, cô gái.”
“Hmm?”
Ngay khi Reina quay lại, đôi mắt rực lửa của Rushella như đi xuyên qua tâm trí cô.
Là ‘Mystic Eyes’.
Tất cả ma cà rồng đều sở hữu ‘Mystic Eyes’ nhằm khả năng thôi miên ‘con mồi’.
Rushella sở hữu đôi mắt có sức mạnh ma thuật tuyệt đối, cho phép cô dễ dàng lấy được thông tin từ ‘con mồi’ của mình.
Eruru chỉ cho phép cô sử dụng nó ở đây vì cô biết được tầm quan trọng của vụ việc lần này.
Về nguyên tắc, Eruru đã miễn cưỡng phải sử dụng ‘Mystic Eyes’ để điều tra vụ này, nhưng vì lợi ích của Hisui, cô không còn cách nào khác ngoài việc cho phép chuyện này xảy ra.
“Trả lời ta ... Cô là ‘Phù thủy’?”
Reina lắc đầu phủ nhận.
“Vậy, tại sao cô lại bỏ lá cây thảo dược chứa chất độc vào nồi thức ăn hôm đó...? Tại sao cô lại làm vậy...?”
Rushella đã nghe được kết quả điều tra của Eruru do được Mei kể lại.
Do đó, ngay lúc này, cô đang rất muốn biết về sự thật đó.
“Đó chỉ là... một câu thần chú thôi.”
“......!?”
Reina lẩm bẩm với một cái nhìn trừng trừng về phía đối diện.
Ngay khi ‘con mồi’ bị kiểm soát bởi ‘Mystic Eyes’, nó sẽ gây cho người bị ảnh hưởng hiệu ứng mất toàn bộ cảm xúc trong thời gian bị ảnh hưởng.
Reina để lộ ra một nỗi bườn kinh khủng.
“Mặc dù cuốn sách ảnh đó đã bị tịch thu, nhưng tôi... vẫn còn nhớ...... Đó là,... công thức thuốc ma thuật... Vì vậy,... nếu tôi dung thì...,
Kujou-kun chắc chắn sẽ... thậm chí nhiều hơn...”
Thậm chí nhiều hơn – cô đã nói mãi như vậy nhưng vẫn không thể hoàn thành được câu nói của mình.
Có lẽ ngay cả bản thân cô ấy cũng chưa thể nhận thức được đầy đủ chuyện gì đó.
Chỉ có trái tim cô đã bị đánh cắp vào cái đêm hôm đó, bởi chàng hiệp sĩ đã mang thanh gươm của mình đến và cứu cô thoát khỏi ma cà rồng.
Đó là sự ngưỡng mộ, hay là một tình yêu say đắm – Có lẽ để xác minh cảm xúc của chính mình, cô đã quyết định sử dụng một phép thuật nhỏ có liên quan đến dược thảo.
Một bí mất nhỏ - một bí mật của tất cả những cô gái tuổi teen khi lần đầu biết yêu.
“Như vậy là quá đủ rồi...”
Rushella rời khỏi chỗ của Reina.
Khi Reina sụp xuống và ngồi bệp xuống sàn, Rushella nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại trước khi tiếp tục công việc của mình.
(Trans: tại sao lại thương hại, huh. Đơn giản chỉ vì e không thể với tới được cậu ta đâu, đừng mơ J)
“...Nhiêu đó đủ rồi chứ, huh? Có lẽ nếu hỏi thêm có thể biết thêm được chút gì đó...”
“Đủ rồi. Nếu cô ta có ý định hại tôi, cô ta nên làm điều đó vào buổi sáng hôm đó. Nhưng, vào ngày hôm đó, cô ta đã đi cùng tôi cả tối cho đến khi mặt trời lặn. Cô ta không làm gì cả. Điều đó đã đủ để chứng minh sự vô tội của cô ta rồi !”
“Oh, ra vậy...”
Mei mỉm cười khi cô đi theo Rushella chạy qua hành lang.
Điểm đến tiếp theo của họ - phòng giáo viên.
Giáo viên phụ trách tiết học hôm đó, Horie Jyuri-sensei, đang ngồi ở bàn máy tính ở góc phòng.
Có vẻ như đang mệt mỏi vì công việc, cô bỏ kính ra, dụi mắt.
Rushella vỗ vai cô từ phía sau.
Jyuri-sensei quay lại theo phản xạ.
Ngay sau đó, cô rơi vào tính trạng hệt như Reina vừa rồi.
“Trả lời ta... Cô là ‘phù thủy’?”
“......Có lẽ...vậy.”
Cả Rushella và Mei đều bất ngờ vì câu trả lời đó.
Duy trì hiệu ứng của ‘Mystic Eyes’, Rushella tiếp tục hỏi.
“Cô nói vậy là sao... Ta cần một lời giải thích rõ ràng ! Tại sao tên của cô lại có trong bản báo cáo đó ? Cô thật sự là ai !? Câu lạc bộ Nghiên cứu Bí ẩn đã tìm hiểu về cái quái gì ?”
“Chúng tôi điều tra... Bảy bí ẩn... Và huyền thoại... Sau đó, liên lạc với phù thủy... Tuy nhiên, chúng tôi tham gia quá sâu ...... Tôi rút lui...... Nhưng những học sinh khác ......”
“Nói ngay, tại sao bài phát biểu của giáo viên lại ở trong các mảnh vỡ ? Đó có chắc là sức mạnh của cô không, huh?”
(Trans: cái này mình không biết dịch thế nào ‘why is
the teacher’s speech in fragments?’ nên bạn đọc có thể tự dịch theo ý hiểu của mình nhé.)
“Oi, bình tĩnh đã, năng lực của tôi không phải là toàn năng. Nếu người đó không biết hoặc đã quên thì chúng cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Những kỉ niệm bị chôn sâu trong tiềm thức sẽ rất mất thời gian để nhớ lại. Nhanh lên, tiếp tục đi !”
“Các học sinh khác... Tôi cũng không chắc nữa... Sau khi chuyển trường... Chúng tôi đã hoàn toàn mất liên lạc... cũng có những người bị mất tích... Phù thủy ? Trở thành phù thủy...? Một phù thủy thực sự... Hoặc có lẽ,... bị giết bởi phù thủy.”
“Vậy thì phù thủy thực sự là ai ?...Cô không phải Phù thủy sao, huh?”
Hoàn toàn không quan tâm đến những ảnh mắt xung quanh, Rushella túm lấy cổ áo của Jyuri-sensei và gần như hét vào mặt cô ấy trong khi hỏi.
Cũng đang rất chờ đợi một câu trả lời thích đang, Mei không hề có ý định cản cô ấy lại.
Một học sinh khác cũng có mặt trong phòng giáo viên đã bước tới can thiệp.
“Này, hai người đang làm gì cô ấy thế hả ?”
Người can thiệp vào chính là Kirika.
Là phó chủ tịch hội học sinh, cô thường xuyên tới phòng giáo viên để bàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành.
Đặt chồng sách cô đã bê từ nãy xuống một cái bàn gần đó, phó chủ tịch nhìn chằm chằm vào Rushella và hỏi.
Đương nhiên, cô đã trở thành nạn nhân tiếp theo của ‘Mystic Eyes’.
“...Cô có thể cũng đã tham gia vào tiết học nấu ăn đó. Vậy, trả lời ta, cô là một phù thủy ?”
“Không... Nó là cái gì cơ...”
Kirika ngay lập tức mất đi thái độ bình tĩnh của mình lúc đầu, cô trả lời trong khi gật gù lắc cái đầu.
Rushella tặc lưỡi, hất cằm về phía cửa ra hiệu cho Kirika rời đi.
“Vậy thì bắn đi, cô hết việc ở đây rồi.”
Ngay lập tức, Kirika rời khỏi phòng giáo viên.
Sau khi đã xác nhận với phó chủ tịch, Rushella quay lại hỏi Jyuri-sensei một lần nữa – nhưng đám đông đang ngày càng tụ tập lại đông hơn.
“Này, từ từ đã... Sao chúng ta không ra ngoài một chút ? Rốt cuộc, sừ dụng ‘Mystic Eyes’ để kiểm soát nhiều người rất khó khăn, mà có vẻ, cô ấy thật sự không phải là phù thủy...”
“......”
Rushella tỏ vẻ không hài lòng nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc bỏ Jyuri-sensei và nhanh chóng rời khỏi phòng giáo viên.
Sau đó cô chạy nhanh nhất có thể qua hành lang và ra ngoài sân trường.
Mei đuổi theo cô ấy và hét lên hỏi.
“Giờ ta phải làm gì đây? Tất cả những nghi can đều đã chứng minh được vô tội. Sẽ không khả thi khi sử dụng ‘Mystic Eyes’ để có thể tra vấn tất cả học sinh trong trường, đúng không ?”
“Tôi có một kế hoạch.”
Rushella rút thanh đoản đao yêu thích của mình ra và giữ trên cổ tay của mình.
“Này, cô định làm cái quái gì thế hả ?”
Rushella không trả lời nhưng cô đang lấy cây đoản đao đó cứa nhẹ vào cổ tay mình, tạo ra một vết xước như đường chỉ đỏ.
Những giọt máu tràn ra từ vết thương và chảy xuống mặt đất.
Đi ngược lại các định luật vật lí, các giọt máu trên mặt đất tụ lại tạo thành biểu tượng một bông hoa hồng.
Đó là bằng chứng về danh tính của cô, như là một ‘Thuần huyết’ thật sự.
Một mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ máu của cô ấy, nó khiến cho Mei phải bất giác che miệng lại.
Cô cảm thấy muốn uống nó ngay lập tức.
Nếu cô không kiềm chế bản thân, có lẽ cô đã làm như vậy rồi.
Nếu cô tiếp tục ngửi mùi đó, cô ấy chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được nữa.
“Là một ‘Thuần huyết’ – máu của tôi rất có sức hút. Có sức hút đến nỗi bất cứ ai cũng khao khát có nó, muốn uống được nó, và điều đó không có ngoại lệ.”
(Trans: hoặc anh maid nhà ta là ngoại lệ duy nhất.)
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Rushella giờ là một nụ cười có thể sánh ngang với thần chết.
Như để chứng minh cho điều đó, chúng đang tập trung lại ở sân trường.
Trong cái trường học gần như trống rỗng này – xuất hiện những sinh vật có khứu giác vượt trội hơn con người, và bây giờ chúng đang tụ tập xung quanh khu vực này.
Chó.
Mèo.
Côn trùng.
Vô số những sinh vật đang vây kín nơi đây.
Bị thu hút bởi máu, chúng quỳ xuống trước mặt cô.
Trong khi Mei không thể nói lên lời trước cái khung cảnh bất thường này, Rushella nở một nụ cười đáng sợ.
Với đôi mắt của mình, cô đã triệu tập tất cả các đầy tớ trung thành của mình, những ‘kẻ’ đang vội vã tập trung ở đây.
“Nghe đây, tất cả các ngươi...”
***
Một giấc mơ.
Thực tế, tôi đã có những giấc mơ mỗi tối, mặc dù tôi có nhớ nó hay không lại là chuyện khác. Nhưng gần đây, tôi chợt nhận ra những giấc mơ tôi nhớ đều dành cho những người làm tôi bực mình nhất.
Lí do sao? Đương nhiên, bởi vì đó là – tôi mơ về người mẹ nuôi của tôi.
Giấc mơ ngày hôm nay, nó là một khung cảnh đặc biệt của bữa tối.
Cô ấy bảo tôi rót cho cô một ít rượu ua thích của cô. Cô thích cái mùi thơm tỏa ra từ cái chất lỏng màu tím mà cô đang nhâm nhi từng chút một. Cô thực sự thích rượu. Hay chỉ vì cô là ma cà rồng, và rượu vang có màu giống như máu ? – Có lẽ thế. Nhưng có lẽ lí do chính là bởi vì nó nhắc tôi nhớ về người đàn ông đã gọi rượu là ‘máu của tôi’.
Mẹ nuôi tôi thường nói về điều kì lạ đó.
Như mong đợi từ một kẻ sở hữu gần như toàn bộ tri thức của thế giới, cô rất có tài trong việc liên lạc ngầm.( hoặc có thể hiểu là ‘gián điệp’) -- Cô ấy đang nói về cái gì ? – Những kí ức đã quá cũ, từ hai nghìn năm về trước. Ông là một người tốt. Có lẽ đó là lí do tại sao tôi không thể đánh bại ông ta, thậm chí khi là một ma cà rồng. – Tôi hoàn toàn bị thất bại ở đây. Còn ông ta, ông ta có handsome không ? – Tóc dài cùng với một bộ râu rất tuyệt – Nhưng đáng khen hơn là tinh thần cao thượng
của ông ta. Hisui, con nghĩ người đàn ông đó đáng giá bao nhiêu nếu ta bắt buộc phải tính giá ông ta ? – Người ta có thể ra giá một người khác như thế sao ? – Ba mươi đồng bạc, đó là giá của ông ta, đó quả là một cái giá quá hời đối với ông ta. Nó quá rẻ. Nhưng vấn đề không nằm ở đồng tiến mà là nhân phẩm của ông ta. Rất có thể, ta sẽ lan truyền chuyện đó vì lòng cao thượng của ông ta. – ... – Vậy, Hisui, con cũng phải trở thành một người đàn ông tốt. Ngay cả khi con chỉ đáng giá ba mươi đồng bạc, con cũng phải cứu được những con người đau khổ xung quanh con.
“... Cô đang cố nói cái oắt-đờ-phắc ...”
Hisui tỉnh dậy trong một phòng bệnh trắng xóa.
Cậu dứt tung đống dây nối chằng chịt quanh người và loạng choạng đứng dậy.
“Đùa nhau à, cô đã chết rồi, chết rồi mà vẫn cố gắng dạy đời tôi sao... Tôi thực sự không đáng tin đến thế sao ?”
Thay vào bộ quần áo bình thường của mình được xếp ngăn nắp trên bàn, Hisui lặng lẽ bước ra phía cửa.
Máu vẫn liên tục chảy ra từ cánh tay đang được băng bó.
Cậu đang đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.
Đang cận kề cái chết do mất quá nhiều máu.
Huyết áp, nhịp tim, tất cả
đều đang ở mức giới hạn của chúng.
Chính vì điều đó – cậu đã thức giấc vào chính lúc này.
Thức dậy để điều khiển cái cơ thể ‘ăn hại’ này ngay cả khi nó đang chịu một lời nguyền đáng sợ.
Đánh thức cơ thể dị thường có thể chống lại ma cà rồng – Anti-Drac.
“Tôi biết, okay... Trong cái loại tình huống này... Nếu tôi phải dựa vào những cô nàng đó ... Chắc chắn... Cô sẽ chẳng bao giờ ngừng cười tôi mất, đúng chứ !?”
Cố gắng lết cái cơ thể tàn tạ này đi, Hisui rời khỏi phòng bệnh.
Rời khỏi tòa nhà, cậu bò vào một chiếc taxi vừa gọi được... Và phóng thẳng về nhà.
Cùng lúc đó, cậu cố gắng liên lạc với Mei bằng điện thoại. Mắc dù đôi tay cậu không còn nghe theo cậu nữa, nhưng bằng cách nào đó, cậu vẫn xoay sở để quay được số. Thật may mắn là Mei đã ngay lập tức bắt máy.
“Hi-kun ?! Này, anh ổn rồi chứ !?”
“Chuyện đó để sau... Rushella đâu ?” – Cậu đã không còn để tâm đến chuyện của bản thân nữa.
“Ah, hiện tại cô ấy đang.... Điều này nghiêm túc đấy! Tất cả các con vật đang tập hợp lại ở đây... Ah, nhưng ít nhất thì bây giờ ta có thể biết được danh tính thật sự của phù thủy...”
“Nhờ vào ‘Mystic Eyes’, đúng không?” – Cậu cắt lời Mei.
“Eh.....?” – Mei ngạc nhiên khi cậu có thể đoàn ra được điều đó.
“Cô ta đã dùng ‘Mystic Eyes’ để điều tra vụ này, đúng chứ ? Vậy thì tôi muốn biết kết quả và tình hình ở đó, ngay bây giờ. Và đừng bỏ qua bất kì chi tiết nào dù nó là nhỏ nhất.”
“......”
“Làm ơn...”
“Em hiểu rồi.”
Sau khi nhận được tất cả những thông tin cần thiết, Hisui treo hết chúng lên. Các mảnh của câu đố đã có đủ. Việc duy nhất bây giờ là tìm cách ghép chúng vào cho đúng thứ tự.
Không lâu sau đó, Eruru nhận được tin Hisui đã biến mất.
Dựa vào báo cáo của nhân chứng, cô lập tức nghĩ ngay ra cậu phải về nhà, vì vậy cô nhảy lên ngay chiếc xe cảnh sát và phóng thẳng đến nhà Hisui.
“Kujou-san!?”
Lối vào không khóa nên Eruru lập tức xông vào bên trong.
Không ai trả lời, vì vậy cô quyết định tìm ở tầng hầm trước.
Như đã dự đoán, Hisui đang ở đó.
Trước thanh gươm thần – cây thánh giá bạc, cậu trông như đang thú nhận tội lỗi của mình.
Quỳ xuống trước cây thánh giá đang cắm trên sàn, Hisui đang tựa trán vào một viên đá màu đỏ trên cây thánh giá.
(Trans : cái này là mình tự diễn thôi chứ cả câu là ‘Hisui was leaning his forehead against a vivid red gemstone.’ Nên mong các bạn tự hiểu nhé.)
“Cậu đang làm cái quái gì thế hả...?”
Nhìn trực tiếp vào cây thánh giá này là một điều bất khả thi đối với cô, Eruru không còn cách nào khác ngoài việc quay mặt đi nơi khác.
“Tôi nghĩ... Tôi đang từ từ đi đến được kết luận. Và đây là nơi tôi có thể tập trung tốt nhất.” – Hisui quay lại trả lời. Ngay bây giờ, trên đầu cậu nổi lên một hòn đá giống như gai.
Eruru đã nhìn thấy cái cảnh này trước đây.
“Câu có chắc...? Dừng lại ngay, tình trạng hiện giờ của cậu không khác gì một ngọn nến đứng trước cơn bão to. Thậm chí nếu cậu có ý định thức tỉnh, cậu cũng chỉ là trì hoãn cái chết được khoảnh khác mà thôi.” – Eruru không còn cần hỏi đến ý kiến của cậu mà ngay lâp tức ngăn cản cậu lại.
“Đủ rồi... Thế là đủ rồi, ngay bây giờ, tôi chỉ cần tập trung số máu còn sót lại là quá đủ rồi.”
Hisui nhẹ nhàng ấn vào thái dương của mình.
Lượng máu lưu thông lên não chiếm 15% khối lượng máu trong cơ thể.
Kích hoạt chế độ Anti-Drac để kiểm soát dòng máu trong cơ thể, cậu có thể nâng tỉ lệ đó lên và điều chỉnh tốc độ lưu thông của máu.
Sử dụng toàn bộ sức mạnh từ lượng máu còn lại của mình, cậu đưa toàn bộ chúng lên não.
“Nếu tôi sử dụng cơ hội này để suy nghĩ, tôi sẽ có thể sẽ tìm được một câu trả lời thỏa đáng. Vậy nên, hãy để tôi đi tìm phù thủy.”
“Có cái l*n ý... Hiện giờ đã chả còn thời gian rồi. Hay cậu thực sự muốn những cố gắng của họ trở nên vô ích, huh?”
“Nếu đó là những gì cô đang nghĩ, vậy thì hãy trở lại bệnh viện đi. Có vẻ tôi đã quên điều gì đó.”
“Huh?”
“Giúp tôi mang nó đi. Có thể tôi sẽ phải sử dụng nó về sau.”
Eruru dường như đã nhận ra được ý định của cậu.
Cô gật đầu đồng ý, quay lại và đi về phía cầu thang.
“...Làm ơn, đừng làm gì quá liều lĩnh.”
“Tôi vẫn đang rất liều lĩnh đó thôi.”
Sau khi Eruru rời đi, Hisui lại tập trung lại ý nghĩ của mình.
Não cậu đang hoạt động hết công suất.
Xác nhận tất cả các thông tin mà mình có được.
Dựng lên mọi khả năng.
Mặc cho cái hậu quả sau này – cậu tập trung máu lên não càng nhiều càng tốt.
Máu đang đổ về não qua động mạch.
Trái tim của cậu đang ở giới hạn của nó, nhịp đập đó không còn là nhịp tim của một người bình thường.
Khoảng thời gian sau đó – thực tế nó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, một bóng dây tóc đã sáng lên trong đầu cậu.
“- Vậy đó là những gì đã xảy ra.”
Dòng máu trở lại bình thường, cậu thả cho máu chảy đều lại toàn cơ thể.
Hisui đẩy và hỗ trợ cái cơ thể gần như sợi bún của cậu đứng dậy, rút thanh Tzara Blade ra khỏi sàn nhà và vác nó trên vai.
Rồi bước từng bước đau đớn, cậu bước ra khỏi nhà.
Bước ra khỏi cửa nhà, ngay khi cậu băng qua sân trước – Eruru vội vã chạy đến.
Đằng sau cô là một chiếc xe hộ tống được dùng để vận chuyển tù nhân.
“Con lợn gợi tình...”
“Nếu cậu muốn vận chuyển thanh gươm thì loại xe này sẽ tiện lợi nhất nhưng đừng để thanh gươm đó đến gần tôi.”
Hisui gật đầu và ngồi lên xe.
***
Tôi vẫn đang đi học.
Ai biết được điều này là xấu hay tốt chứ.
Bình thường, có lẽ tôi sẽ phát hiện ra ngay.
Nhưng.
Lúc đầu chỉ có một con chó đi vào trong lớp và bắt đầu sủa điên cuồng trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Rồi, những tiếng hú vang lên như là nó đang gọi đồng minh của mình vậy.
Sau đó, như một sự chuẩn bị trước, tiếng kêu của mèo và chó liên tục được cất lên quanh đó.
Có thể thấy những đám côn trùng đang bay đen kịt ngoài cửa sổ, tưởng chừng như những đám mây đen vậy.
Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cái lol gì đang diễn ra vậy, tôi không hề có một tí thông tin gì về việc này.
Nhưng, ngay khi tôi nghe thấy tiếng bước chân – tiếng chân chỉ có thể là của ma cà rồng – tôi đã ngay lập tức hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra.
Kể cả thế, tôi cũng có thể nhận ra nhờ vào thính giác của mình.
Trò chơi trốn tìm kết thúc.
Bằng cách sử dụng những sinh vật nhỏ bé này, cô ta đã có thể tìm ra tôi.
Giờ tôi mới nhớ ra, phù thủy thực sự có liên quan đến động vật theo rất nhiều cách nhìn khác nhau.
Tôi từng gửi vài kẻ hầu như thế cho Sudou Mei và Kariya Eruru, cũng như con mèo tôi đã gửi để cảnh báo Kujou Hisui.
Đối với việc liên quan đến động vật, trực tiếp sai khiến chúng là hiệu quả nhất.
Sử dụng ‘Mystic Eyes’ lên những con vật đó, điều khiển chúng – những kẻ có mối liên hệ trực tiếp với ‘Witch’, những con vật đã từng thấy phù thủy sau đó sẽ ngoan ngoãn vạch trần danh tính thật sự của ‘witch’.
Vị trí hiện tại của tôi chắc chắn đã bị phát hiện bởi những con chó này truyền đi.
Điều đó có nghĩa là, tôi không hề có ý định chạy trốn cô ta.
Căn phòng này đã từng là phòng sinh hoạt cậu lạc bộ của họ nhưng giờ tôi đã sở hữu nó. Và. Ma cà rồng – Rushella Dadm Draculea mở cửa xông vào.
Theo ngay sau đó là bạn của cô ta, Sudou Mei.
“Cô là – phù thủy?” – Mei trừng mắt lên hỏi.
Nghe câu hỏi của cô ta, tôi mỉm cười và trả lời.
“Vậy sao, trong khi cô là ma cà rồng và là bạn của cô ta, huh!?”
“Sao cô dám làm hại đến người hầu của tôi ? Tôi chắc chắn sẽ khiến cô phải ân hận vì điều này ! Uno Kirika.”
“Vậy triển thôi... Mau giải quyết vấn đề này thôi, ma cà rồng.”
Không một chút run sợ, tôi mỉm cười với kẻ thù đang đứng trước mặt mình.
***
“Phó chủ tịch là phù thủy!?”
Kết luận của Hisui khiến cho chính Eruru cũng không thể bất ngờ hơn.
“Đúng là như thế, mặc dù tôi không có bằng chứng gì cả.”
“Nhưng tôi nghe từ báo cáo của Sudou-san rằng mặc dù bị điều khiển bởi ‘Mystic Eyes’ nhưng cô ta vẫn nói mình không phải phù thủy, nên...”
“ ‘Mystic Eyes’ không có tác dụng với cô ta. Theo cách mà chúng ta phát hiện ra trong nghiên cứu của cô thì tôi nghĩ cô ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, mặc dù Rushella có lẽ đã không nhận ra điều này.”
“...Ra vậy. Ý cậu là cô ta đã giả vờ bị điều khiển của ‘Mystic Eyes’, và nói dối ?” – Eruru dường như đã hiểu ra được điều đó sau khi nghe Hisui giải thích.
“Chính xác. Mặc dù sử dụng ‘Mystic Eyes’ rất dễ dàng, nếu ai giả vờ rằng đang bị điều khiển bởi nó, thì thật khó để nói trước điều gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ là nó đã có tác dụng với lớp trưởng và sensei.”
“Làm sao cậu có thể chắc chắn được điều đó ?”
“Đối với lớp trưởng, nó cũng giống như Rushella đã nói. Nếu cô ấy là thủ phạm, thì tất cả những gì cô ấy làm là hoàn toàn vô ích và rất phi tự nhiên. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nghi ngờ về vấn đề nảy sinh sau đó.”
“Sudou-san không hề đề cập đến vấn đề đó... Tại sao cô ta lại bỏ thêm gia vị vào đồ ăn ?” – Cô ấy có vẻ như còn rất hoài nghi về điều đó.
Dường như ngay cả trong tình trạng khẩn cấp như vậy, Mei vẫn còn rất thận trọng đối với Reina.
Đương nhiên, cô hiểu được trái tim của cô gái đang yêu là như thế nào.
“Con lợn gợi tình ? Cô ta đã bí mật làm gì mà tôi không biết sao ?”
“...Ư, không, không có gì quan trọng đâu. Tiếp tục đi, còn về sensei thì sao?”
“Cô ấy hoàn toàn bất ngờ khi nghe về những thông tin mà Rushella và Mei đưa ra. Hơn nữa, nó xảy ra khi cô ấy đang đeo kính. Mặc dù người ta có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của ‘Mystic Eyes’ thông qua sự phục hồi tinh thần, nhưng nó lại đòi hỏi một điều kiện – sự chuẩn bị trước. ‘Có thể mình sẽ phải đối mặt với ‘Mystic Eyes’, rất tốt, mình cần phải chuẩn bị trước cho điều này’ – nên việc chuẩn bị sẵn tinh thần là một điều cần thiết. Tuy nhiên, cô ấy đã bị Rushella làm cho bất ngờ từ phía sau. Bất kể sức mạnh ý chí của cô ấy có mạnh đến đâu thì chắc chắn cô ấy cũng không thể chống lại được nó.”
“Ra vậy – Kính à ? Không cần biết đó là loại kính gì, kính mát, kính thông thường hay kính áp tròng, nó không hề cản trở sức mạnh của ‘Mystic Eyes’ – có phải ý cậu là..., đối phương đã trải qua một quá trình nghiên cứu đặc biệt?”
Eruru gõ gõ vào kính của mình và hỏi.
“Đó chỉ là dự đoán của tôi thôi. Bùa chú hoàn toàn vô dụng, rào chắn thì không thực tế. Để tránh bị trúng ‘Mystic Eyes’, việc sử dụng một cách sử lí đặc biệt vào phần giữa kính và mắt là lựa chọn hợp lí nhất. Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì thậm chí khi cố gắng tạo những cuộc gặp bất ngờ cũng chẳng thể có thể chạm được vào mắt của họ được. Nhưng lúc đó sensei đã bỏ kính ra rồi. Điều đó nói rằng, có thể cái kính này chỉ là mồi nhử và sensei thực sự đeo kính áp tròng – nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.”
“Đã hiểu. Và sau khi loại bỏ, trường hợp còn sót lại chỉ còn có phó chủ tịch. Vậy có nghĩa là hiện tại cô ta đang đeo liên lạc, mặc dù đó chỉ là suy đoán. Còn những đầu mối khác thì sao ? Cô ta đã làm thế nào để bỏ độc được Rushella ?”
(Trans : chô này tối nghĩa quá, mình không bt nó thế nào cả, chỗ ‘đeo liên lạc’ bên eng là ‘wearing contacts’.)
“Phó chủ tịch thường xuyên ghé qua phòng học đó. Cô ta đã làm gì đó trước khi chúng tôi nhận được số thực phẩm ngày hôm đó.”
“Chúng tôi đã tiến hành điều tra về việc này. Thức ăn hoàn toàn không bị nhiễm độc, đúng không?”
Hai người trong số họ đã lên tiếng xác minh điều đó – nhưng Hisui không đồng ý với ý kiến đó.
“Không. Chúng ta đã bỏ quên một thứ. Cô ta không nói gì đó như là ‘Tôi đã giúp sensei chuẩn bị nước dùng để nấu ăn’?”
Eruru chợt nhớ ra cuộc trò chuyện của họ vào lúc đó.
Quả thực, cô đã đề cập việc này cuối cùng.
“Nấu ăn cần rất nhiều nước. Thông thường, việc chuẩn bị sẽ đơn giản hơn khi cho thêm ít đá vào nước khoáng, vậy tại sao cô ta cần phải chuẩn bị nước trước. Nó có thể làm đơn giản hơn thực tế rất nhiều. Dựa vào những gì trước đó, sensei đã yêu cầu phó chủ tịch giúp đỡ việc chuẩn bị trước và đưa nước vào tủ lạnh vì phó chủ tịch có khá nhiều kinh nghiệm về thảo dược và rất rõ cách tạo ra nước dùng tốt.”
“Ừm, còn về nước... Cậu cho rằng các chiết xuất từ thảo mộc đã được thêm vào trong nước ? Vậy đó là nước mà nhóm cậu đã dùng, huh ?”
“Nếu đúng là như vậy, mùi vị của món ăn sẽ gây ra sự chú ý ngay lập tức – đó là những gì ta thu được từ những nghiên cứu của cô. Nhưng hãy chú ý đến những nhà bánh ở phương Tây hoặc những nhà hàng có dịch vụ tốt hơn, cô có thể nhìn thấy những chậu nước chứa những lát chanh hoặc thảo mộc được thả trôi trên đó.”
“Ah yeah, tôi từng thấy khá nhiều...”
“Đó được gọi là nước thảo mộc, phải chứ ? Giống như thảo mộc được dùng trong thức ăn, chúng cũng được dùng để thêm vào nước để tạo một mùi hương nhè nhẹ. Không nhiều tới mứa như nước ép nhưng về cơ bản thì nó cũng đã được thêm vào. Hầu hết mọi người chỉ đơn giản nghĩ rằng nó khá ngon khi dùng. Nhưng để tránh bị nghi ngờ, phó chủ tịch đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Thậm chí ngay cả tôi cũng không thể phát hiện ra. Tuy nhiên, có quá nhiều loại thảo mộc trong nước nên nó đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ được giao một cách xuất sắc... Như bây giờ vậy.”
“Ohh, ra vậy.” – Hiểu được toàn bộ những gì vừa diễn ra, Eruru gật đầu đồng ý.
“Còn nữa, trở lại với phó chủ tịch, khi nhìn thấy cánh tay tôi đã bị mèo cào xước, cô ta có khuyên tôi: ‘Cẩn thận kẻo nhiễm trùng.’ Nhưng lúc đó tôi đã sử dụng băng để che vết thương, để hầu hết mọi người cho rằng đó chỉ là bong gân hoặc là vết bầm tím , đúng không? Nhưng tại sao cô ấy lại biết... Cô ta biết rõ vết thương của tôi như thế nào.”
“Tôi không muốn thừa nhận việc này, nhưng đó cũng chỉ dừng ở mức độ suy đoán. Chúng tôi không có bất kì bằng chứng nào để chứng minh điều đó nhưng nếu đó là sự thật, chúng tôi chỉ cần điều tra lại hiện trường xung quanh cô ta, hoặc yêu cầu cô ta trả lời trực tiếp. Tuy nhiên, tại sao trông cậu lại có vẻ vội vàng vậy ? Tại sao cậu không để việc đó cho chúng tôi ?”
Trong suốt cuộc trò chuyện, khuôn mặt Hisui ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Có gì đó khiến cậu phải lo lắng hơn chính mạng sống của mình.
“Nếu chúng ta không nhanh lên... Rất có thể điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Rushella chắc chắn sẽ liều mạng để làm gì đó.”
***
“Cô là phù thủy...? Cô biết cách để cứu lấy Hisui ?”
“Cô thực nghĩ rằng tôi sẽ cho cô biết sao ? Ma cà rồng và bạn của cô, lừa dối mọi người và trốn ở trong trường. Cả cô cũng vậy, ne.”
“Oh, tôi hiểu rồi... Vậy tôi không cần phải kiềm chế nữa.”
Va cuộc đụng độ giữa hai người sắp xảy ra.
Kirika đã mặc một chiếc váy đỏ từ trước.
Sau khi nhận ra mình bị theo dõi, cô đã ngay lập tức vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
Thay vì bị ép vào ngõ cụt không chỗ trốn, đây chính là bãi săn ma cà rồng của cô.
“Phặc, cái mùi này là...”
Mei nhận thấy khí độc đang tràn ra khắp căn phòng.
Mùi hương gây tê liệt Rushella lần trước đang tỏa ra từ bốn góc phòng.
“Fufufu, đúng rồi đấy... Đây chính là mùi hôi thối của sự sợ hãi. Saa, các cô sẽ làm gì tiếp đây ?” – Kirika mỉm cười khiêu khích.
Nhưng Rushella đã bắt đầu di chuyển, cô hoàn toàn không một chút lúng túng.
Ngay khi đó, Kirika nhận ra cô ấy không hề mảy may sợ hãi.
Cô gái này – hơi thở của cô ấy vẫn rất đều đặn.
Với thanh gươm ngắn trên tay, lưỡi dao của cô lao lên với tốc độ khó tin. Ngay lập tức, một vết thương dài xuất hiện trên áo choàng của Kirika.
Toàn thân Kirika giờ đã được trang bị cả một bộ đồ màu đen – màu đặc trưng của một thợ săn ma cà rồng*. Tất cả những vùng quan trọng của cơ thể đều được bảo vệ bởi lớp vải da màu đen trông giống như băng gạc đã được khắc ấn chú. Phần còn lại của trang bị hoàn toàn để lộ da thịt của cô ra ngoài, như thể cô đang trưng ra cho tất cả cùng xem vậy. Da của cô trở nên bóng như dầu. Có cái gì đó như được bôi lên người cô.
( Trans: *bên eng là ‘ witches' evil’, còn cả cái đoạn sau do tối nghĩ quá nên mình tự biên tự diễn thôi.)
Nhưng không quan tâm đến điều đó, Rushella lập tức lao vào tấn công Kirika.
Như thể đang chạy cùng với cô ấy, Kirika linh hoạt một cách bất ngờ và dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sự cản trở của căn phòng.
Tốc độ đó thức sự quá nhanh – ngay cả Mei cũng không thể bắt kịp được cô ta.
“Cô đã bao giờ nghe về thuốc mỡ của phù thủy chưa, huh? Một loại thuốc mỡ bí mật dùng để bôi lên cơ thể với mục đích khiến cho phù thủy có khả năng bay được trong không khí. Nhưng thực tế thì nó đéo vi diệu được như thế. Maa, thế này cũng không cần quá nhiều, với cô thì thế này là quá đủ để --!?”
Kirika như không còn tin vào mắt mình nữa - Rushella đang đứng chặn ngay trước mặt cô.
Đôi mắt rực đỏ như xuyên thấu tâm trí cô.
‘Mystic Eyes’.
Mặc dù đôi len trên mắt của Kirika đã ngăn cản được sự kiểm soát của ‘Mystic Eyes’, nhưng...
Rõ ràng, sức mạnh của đôi mắt đó đã vượt quá sức chịu đựng của đôi len, len bắt đầu rạn nứt. Điều này khiến cho tầm nhìn của Kirika bị ảnh hưởng rất nhiều – hình ảnh bị vỡ làm nhiều mảnh.Vì cuộc đàm phán thất bại và ‘Mystic Eyes’ không có tác dụng lên cô ta – Rushella đổi kế hoạch sang hút máu cô ta.
“Không được! Dừng lại, Rushella !”
Lời cảnh báo của Mei đã hoàn toàn bị Rushalle phớt lờ.
Giờ đây, cô không khác gì một con ngựa bị mất kiểm soát.
“Không......”
Kirika mặt cắt không một giọt máu.
Không phải sự xuất hiện của một phù thủy, cô đơn thuần chỉ là một cô gái bình thường.
Mặc cho những giọt nước mắt trào ra của Kirika, Rushella tàn nhẫn liếm nanh của mình và đưa chúng về phía cổ Kirika.
“.........!!”
Một vị khách không ngờ tới đã xuất hiện.
Rushella nhắm mắt lại và thả Kirika ra.
Một cây thánh giá.
Ai đó đã phi cây thánh giá này tới.
Và đã tạo cơ hội cho ‘con mồi’ trốn thoát.
Rushella cảm nhận được sự hiện diện của Kirika đã hoàn toàn biến mất.
“Cút ra ! Nếu ta không nhanh lên, Hisui sẽ......!!”
Để loại bỏ vị khách không mời mà tới, cô quăng thanh kiếm của mình và đâm thẳng vào kẻ xâm nhập.
Ngay sau đó là cảm giác thanh kiếm cắm vào thịt và một tiếng rên rỉ yếu ớt khẽ cất lên.
“Idiot~”
Ngay cả khi tiếng rên phát ra, Rushella vẫn ở trong trạng thái mất phương hướng .
Tâm trí cô đã hoàn toàn bị Hisui đánh gục.
Những suy nghĩ và cảm xúc này kết hợp với bản năng ma cà rồng của cô đã biến cô thành một con quái vật chỉ biết tiêu diệt kẻ thù phía trước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi của cô được bịt lại.
Ngay khi Rushella
nhận ra môi của cô bị ép vào môi của người khác, cô cảm thấy một hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng của cô.
Hương vị của máu.
Đây là mùi máu mà cô đã quá quen thuộc, hương vị đầu tiên cô được nếm sau ngàn năm ngủ yên.
Lượng máu quá nhiều đã khiến cho Rushella hồi phục nhanh chóng.
“Ah...”
Một nỗi sợ lóe lên trong cô, Rushella từ từ mở mắt ra.
Đôi môi khóa chặt với cô ấy chính là Hisui.
Đứng trước Kirika, bảo vệ cô, người đó cũng là Hisui.
Và thanh kiếm ngắn của Rushella, nó đã đâm vào ngực của cậu ấy.
“Cậu... Tại sao lại...?”
Hisui không trả lời, hoặc đúng hơn, cậu không thể trả lời. Vì cậu đã sụp ngay tại chỗ.
“Tại sao ?” – Rushella ôm lấy Hisui trong lòng, nước mắt cô đang nhỏ từng giọt nhẹ nhàng trên má Hisui.
“Đây là... Đúng như tôi nghĩ. Một bịch máu từ chỗ máu chảy ra của tôi... Kiriya đã mang nó đến đây cho tôi, thật là một sự lựa chọn đúng đắn.”
“......!?”
“Cô ta nói rằng máu của tôi rất hiếm, tôi nên tích trữ một ít phòng trường hợp khẩn cấp. Maa... Tôi nghĩ nó cũng như là thực phẩm dự trữ cho cô.”
“Cậu......”
Mặt Rushella ướt đẫm lệ.
Hisui cố gắng vắt lấy từng chữ một.
“Không sao đâu...... Bởi vì, cô thấy đấy, tôi có cái này trong túi ngực.”
Hisui đang giữ cái bình nhỏ chứa tro tàn của Miraluka.
Thanh gươm của Rushella đã đâm vào cái bình, nó khiến cho chỗ tro còn sót lại tan vào không khí.
“Đó là......”
“Không sao, ổn mà. Kế hoạch ban đầu của tôi chỉ mang nó đi như một cái bùa may mắn... Nhưng rồi, tôi đã có cái này.”
Hisui lấy ra một đông xu vàng.
Một vật kỉ niệm quý giá của cậu.
Đồng xu vàng cậu đã nhận được từ Rushella vào cái ngày đầu tiên cô chuyển đến sống.
“Làm sao có thể, cái này......!”
“...Nhân tiện, có một điều rất quan trọng mà cô đã quên rồi...... Tại sao cô lại hút máu của người khác...? Tại sao ? Cô biết tôi sẽ trở nên ghét cô nếu cô làm điều đó mà, đúng không ?”
“Nhưng, nhưng, cậu đã......!”
“Ah, tôi vẫn sống nhăn ra đây đó thôi. Cô chắc là có điều gì để nói với tôi chứ, đúng không?”
Hisui nhìn thẳng vào Rushella.
Sử dụng chút sức lực cuối cùng, cậu nhìn thẳng vào cô ấy.
Rushella gật đầu lia lịa, nước mắt cô vẫn lăn dài trên má.
“......l-lỗi.”
“Tôi không... nghe thấy...”
“X-Xin lỗi...”
Nước mắt cô trào ra như đã kìm nén bấy lâu nay. Rushella lặp đi lặp lại lời nói đó trong khi vùi mặt mình vào ngực Hisui.
Hisui buộc phải nói một câu ngớ ngẩn với Kirika, người đang nhìn chằm chằm vào hai người từ đầu tới giờ.
“Chuyện là vậy đấy... Maa, cô có thể tha thứ cho cô ấy chứ... phải không?... Cô ấy đã... xin lỗi... rồi, đúng không?”
“Cậu... Cậu thực sự là cái lol gì thế?”
“Một con người bình thường. Không phải ma cà rồng, okay. Senpai mới là người sai lầm ở đây. Maa... Khi nhìn thấy một ma cà rồng hút máu của tôi ... thì sự hiểu lầm này chắc chắn là không thể tránh khỏi... Tôi đã đoán ra được nơi làm ra cái thứ thuốc mỡ đặc biệt của cô rồi ... Cũng vì cái không sợ ánh sáng mặt trời của tôi cũng sẽ không thể thuyết phục được cô rằng tôi vô tội.”
(Trans: phần này khá tối nghĩ nên cứ để nguyên thôi.)
Thật vậy.
Mọi thứ chỉ là một sự hiểu lầm.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này sẽ tự nhiên mà nhận ra được tính cách của Rushella.
Không cần phải nói rằng mối quan hệ của Hisui và Rushella là không thể tách rời, cùng với việc cô hút máu của Hisui ngay trước mặt Kirika, nó sẽ là lẽ tự nhiên khi cô kết luận rằng Hisui thực sự là một con quái vật được rửa tội bằng máu nguyền rủa.
“Dựa vào tính cách của senpai, nếu chị phát hiện được có ma cà rồng xuất hiện trong trường... Chắc chắn chị sẽ tìm cách tiêu diệt họ. Đặc biệt là từ khi senpai trở thành một phù thủy thì chị sẽ tự có quyền làm vậy. Nhưng, có một thứ khá lạ. Tại sao senpai lại giết mèo ? Tại sao senpai lại đốt lò ? Và cả cây độc dược... Tại sao lại trồng chúng trong chậu hoa ?”
“Đó là--”
“Nó không hề...liên quan đến Rushella. Em đoán đó là cảnh báo cho một số người sử dụng ma thuật nghiệp dư nửa mùa. Senpai đã cống hiến cả trái tim và tâm hồn của mình cho trường học từ một thời gian dài trước đây. Em chưa bao giờ nhận ra điều đó trong suốt thời gian qua. Không bao giờ em nghĩ senpai lại là một phù thủy hắc ám*. Đó là lí do tại sao bây giờ em đã quyết định rằng...”
(Trans : *bên eng để là ‘phù thủy ác’ nhưng mình để ‘phù thủy hắc ám’ cho ngầu.)
Hisui đã hiểu ra một điều rất quan trọng.
Dựa vào cách suy nghĩ của Kirika, cũng như các bằng chứng khác nhau, cậu nhận ra rằng cô ấy không phải là một thợ săn phù thủy nhưng vẫn còn một số khác tồn tại.
“Nguyên nhân dẫn đến toàn bộ việc này – có lẽ là từ bản nghiên cứu của Câu lạc bộ Nghiên cứu Bí ẩn. Tuy nó chưa được coi là một quyển sách phép, nhưng ít nhất nó có ghi lại vài công thức ma thuật. Cuốn sách cuối cùng đã được đọc bởi ai đó và con người ngu ngốc này đã cố gắng để áp dụng được những kiến thức viết trong sách. Điều này đã dẫn đến cái chết của hai con mèo lúc đầu. Những con mèo chết không chỉ được tìm thấy bởi Kariya mà còn chị cũng đã tìm thấy, senpai. Chị muốn ngăn người đó lại. Chị muốn đưa ra một lời cảnh báo. Đó là lí do tại sao chị thực hiện phép thuật để đối phương nhìn thấy lời cảnh báo. Vì chị là một phù thủy đích thực nên tự nhiên phép thuật đã thành công một cách bất ngờ. Sau đó, chị mong rằng người đó sẽ sợ hãi sau khi tiếp cận con mèo và không chạm vào ma thuật nữa. Nhưng, người nhìn thấy nó lại là em, người đã bước vào cái bẫy do senpai sắp đặt......”
(Trans: Đậu, hấp hối đến nơi mà nói nhiều vđ.)
“...Đúng thế. Nhìn thấy ai đó làm điều sai trái, lương tâm tôi không cho phép tôi chỉ đứng nhìn mà không làm gì.....! Đó là lí do tại sao......!”
“...Maa, thật trùng hợp khi chị tìm được một con mèo đã chết do xe tải nghiền nát, vì vậy chị đã sử dụng ma thuật lên chính con mèo đó. Khi em nghe cậu chuyện đó từ Rushella, em đã thấy nó khá kì lạ. Ai đó thực sự ác độc sẽ không có rảnh khi để lại những bông hoa ở đó. Trên thực tế, người đó chính là chị, senpai, người đã để lại những bông hoa bên cạnh những con meo đó, đúng không...?”
“......”
“Chị cũng làm một cái gì đó để đảm bảo rằng lần sau khi người đó nhìn vào nó họ sẽ lại bị ám ảnh bởi chuyện đó... Một phép thuật đơn giản được ghi lên nó. Nhưng xin lỗi, lần này em đã may mắn là người chiến thắng......”
“Cậu...”
“Về độc dược......Có lẽ nó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Horie-sensei nói cái gì đó như.... Một mẫu vật bị mất tích. Đó chính là...độc dược? Di sản của một phù thủy, có lẽ đó là do những thành viên từ Câu lạc bộ Nghiên cứu Bí ẩn tìm ra... Senpai, chị đã đánh cắp nó và bí mật chế tạo chúng, đúng không?”
“......Phải, nhưng tôi đơn giản chỉ ném ‘hoa’ đi. Làm thế nào mà sự sơ suất ấy...”
“...Sau đó, một số thanh niên ngu người đã nhặt nó lên và trồng nó trong chậu hoa như một thử nghiệm. Cuối cùng, em lại là người kéo nó ra. Cái trò lừa trẻ con đó không bao giờ được thực hiện bởi một phù thủy thực sự. Sau đó, lớp trưởng đã tình cờ nhìn thấy nó và vì một lí do nào đó đã lấy một ít lá cho vào thức ăn như một loại thảo mộc...”
Giọng của Hisui ngày cáng trở nên yếu hơn và mất hẳn.
Cậu thực sự đã đạt đến giới hạn của mình. Ngọn lửa sinh mệnh yếu đuối sắp sửa bị dập tắt.
“Cậu...Thật súc vật...? Ró ràng cậu chỉ là một con người bình thường, nhưng tại sao......!”
“Maa, ai biết được. Tôi hiểu cô muốn bảo vệ ngôi trường này khỏi ma cà rồng như thế nào... Nhưng điều đó không cần thiết với Rushella... Và... Cô có thể cho phép chúng tôi sử dụng căn phòng này chứ ? Tôi có thể mang nghề nghiệp cả đời tôi ra để đổi lấy chỗ này.”
Tất cả vẫn im lặng.
Và sự sống đang nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt gầy gò của Hisui.
“Mặc dù tôi muốn nói lên những bất bình của tôi... Nhưng bây giờ... Tôi không còn chút sức nào nữa... Tôi thực sự không thể tiếp tục...Nếu tôi nói gì đó về sự hận thù của mình trước khi chết... Nó có một chút... Nhưng làm ơn. Đừng...nhớ tôi.”
(Trans: Phần này main hấp hối, nói không ra câu nên bên eng dịch tối nghĩa lắm, mình không hiểu được.)
Nói xong, mí mắt của Hisui hoàn toàn sụp xuống.
Để lại những lời nói ngắn ngủi, nhưng những suy nghĩ cuối cùng đó của cậu vẫn còn rất quan tâm đến nhười khác.
Tâm trí Rushella hoàn toàn trống rỗng khi cô nhìn chằm chằm vào kẻ đầy tớ của mình.
Ngược lại, Mei đang nhảy vào can thiệp.
“Nhanh lên... Mau đưa thuốc giải ra đây! Cô chắc chắn phải có nó, đúng không?”
Cô vội vàng chạy về phía Kirika, người cuối cùng đã lấy lại cảm giác của cô từ cái trạng thái sợ hãi kia.
“Mau lên và đưa nó đây...Nhanh!”
Eruru ấn khẩu súng của cô vào thái dương của Kirika. Mặc dù cô biết khẩu súng này không được phép dùng để bắn người. Nhưng vì mạng sống của Hisui, đây là điều duy nhất cô có thể làm.
“Ư...Ưm... đ-được rồi, t-tôi biết rồi !”
Kirika cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh và đưa ra một lọ chứa một chất lỏng trong suốt.
Rushella ngay lập tức lấy nó, mở nắp và đổ chất lỏng vào miệng cô mà không hề do dự. Sau đó cô cho Hisui uống nó qua miệng của cô.
Nhanh lên và tỉnh dậy đi.
Vừa hôn, cô vừa cầu nguyện bằng cả trái tim mình.