Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhưng… Cơ thể tôi lại không thể kháng cự được.
Khi Kirika tiếp tục cúi người gần hơn, Hisui dần bị đẩy xuống bên dưới cô ấy và cuối cùng là nằm ngửa ra giường.
Do thường xuyên bị Rushella và Mei đẩy xuống như vậy, Hisui nhận ra tình hình hiện tại của bản thân khổng ổn tí nào.
Đúng vậy, cô ấy đang hoàn toàn nghiêm túc.
“S-Senpai…?”
Bộ ngực mềm mại của Kirika đang áp vào ngực cậu.
Mặc dù không bằng được Rushella hay Mei, nhưng phần khiêu gợi thì không kém chút nào.
Vị trí này hoàn toàn có thể thấp thoáng thấy được bộ nội y cao cấp màu tím nhạt từ đường viền cổ áo của cô ấy.
Nó khá hợp với cô ấy.
Đôi chân thon dài của cô ấy cũng đang quấn lấy cậu.
Tiếp đó là mái tóc dài được buộc cẩn thận xà xuống.
Mái tóc gọn gàng và óng ả của cô ấy toát lên mùi thơm của dầu gội.
Nhưng còn một mùi hương nào đó, thậm chí còn đậm hơn thế, đang trần ngập khắp phòng.
Ngọt ngào, mê hoặc – Một hương thơm làm mờ đi lí trí của con người.
Hisui cố gắng tập trung và nhận ra biểu hiện của Kirika hơi lạ.
Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng vì hưng phấn và ánh nhìn của cô ấy thì không ổn tí nào.
Hisui đoán rằng có lẽ cậu cũng đang trong tình trạng tương tự.
Bởi vì, tim cậu đang đập loạn xạ.
Cơ thể cậu nóng bừng và không một chút sức lực, có lẽ không đơn giản chỉ vì bị Kirika ép sát vào cơ thể.
Hơn nữa… Máu của cậu đang dồn về nửa dưới của cậu.
“Chuyện gì…đang xảy ra vậy…?”
Hisui khó khăn xoay xở nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm câu trả lời.
Và rất nhanh cậu đã tìm ra nguyên nhân.
Ở góc phòng, một ngọn nến thơm vẫn đang cháy.
Nằm giữa ổng thủy tinh rực rỡ, ngọn lửa bập bùng càng tôn lên vẻ đẹp mê hồn đầy hư ảo.
Hương thơm đó tỏa ra đầy ngọt ngào và quyến rũ.
“Senpai, cây nến đó là gì vậy?”
“Bà…đã đưa cho chị cái đó. Nó được các phù thủy đặc biệt điều chế… từ thuốc kích dục, thứ không thể thiếu cho những đêm cuồng nhiệt. Bà nói… khi hương thơm tràn ngập khắp phòng… nó sẽ giúp được chị…”
“O-Oi…! Làm sao mà bà của chị có thể liều lĩnh đưa thứ đó cho cháu gái mình như thế chứ… Nhờ bà ấy mà sự trong trắng của cả em và chị đều đang bị đe dọa đó!”
“Bà nói… Ngày trước, bà cũng dựa vào cái này để chinh phục được ông nội…”“Woah, một quá khứ đen tối của bà ấy sao. Oi, senpai, chị cứ bình tĩnh lại đã. Chúng ta cần đứng dậy trước…”
“Em không thích chị sao?”
Kirika tỏ vẻ lo lắng trong khi ngón tay vê theo những vòng tròn trên ngực Hisui.
“Không, không phải là em ghét chị…”
“Em dành tất cả thời gian của em ở bên cạnh Rushella-san, em cũng là bạn học cùng lớp với Sudou-san, và em luôn hợp tác với Kariya-san… Chỉ có mình chị, em bỏ lại chị?”
“Không, nó không phải như vậy…”
Khỉ thật.
Thật đấy, khỉ thật.
Quan trọng nhất là Hisui đang cảm thấy ý thức của mình ngày càng trở nên mơ hồ.
Trước khi cậu nhận ra, Kirika đã cởi được cúc áo sơ mi của Hisui.
Chiếc áo cánh của cô của trượt đi, để lộ ra cái áo lót màu tím nhạt.
Tay còn lại của cô đang vươn tới thắt lưng của Hisui.
Môi của cô ấy đang tiến lại gần.
Tác dụng của hương thơm đó khiến cho Hisui không thể vận được sức.
Ngay cả việc tránh nụ hôn đó cũng là quá sức đối với cậu.
~~~~~~~~~~~~
“Thế…Tôi sẽ nghe một chút. Câu chuyện về Miraluka.”
Rushella khoanh tay, khó chịu nói.
Welfica nhắm mắt lại một lúc rồi đặt tách trà của mình xuống.
“Xin hãy tha thứ cho ta vì trả lời cháu bằng một câu hỏi khác. Thực tế, cháu không cần phải ta về điều đó… Tại sao không trực tiếp hỏi Hisui-kun? Rất có thể, cậu bé sẽ biết rõ hơn ta. Vì xét cho cùng, so với ta, cậu bé đã dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy.”
“…Không.”
Rushella có vẻ không hài lòng.
Đúng như Welfica đã chỉ ra, cô có rât nhiều cơ hội để hỏi Hisui về Miraluka.
Mặc dù Hisui luôn kín tiếng về vấn đề này, nhưng nếu Rushella kiên quyết muốn câu trả lời, cậu ấy có thể sẽ mở lời.
Tuy nhiên, vì một vài lí do, Rushella không muốn nghe cậu nói về vấn đề này.
Cô không muốn nghe cậu nói về những ma cà rồng khác.
“Kujou-san được nuôi dưỡng bởi ma cà rồng Miraluka, do đó, không thể tránh khỏi quan điểm sai lệch của cậu ấy về ân nhân của mình…Trên thực tế, cậu ấy chắc chắc sẽ nhìn mọi thứ bằng cặp kính màu hồng. Là thành phần trung lập, tìm kiếm bản chất thực sự của cô ta là một mà cà rồng, chúng tôi cũng muốn làm rõ vấn đề này.”
Eruru bỏ qua sự mâu thuẫn trong lòng của Rushella và bổ sung bằng sự điềm tĩnh của mình.
Giống như Rushella, cô có rất nhiều cơ hội để hỏi Hisui về Miraluka.
Cô ấy đã không thể không để ý đến cảm xúc của Hisui…cũng như những lí do mà cô đã chỉ ra vừa rồi.
“Một cậu bé được nuôi bởi ‘True Ancestor’… Thật vậy, góc nhìn của ta hẳn sẽ khác với cậu bé.”
“Chắc hẳn bà đã nghe về vụ náo loạn gần đây do một tên ma cà rồng ‘Pure of the Pure’ gây ra trong thành phố. Mặc dù sự việc đã được giải quyết, nhưng có thể vẫn tồn tại những tên mà cà rồng cứng đầu hơn, những kẻ kiên quyết muốn duy trì dòng máu ma cà rồng. Và chìa khóa nằm ở ‘True Ancestor’ – Nếu những gì bà và Kujou-san nói là đúng, thì sẽ không còn ‘True Ancestor’ nào tồn tại trên thế giới này nữa. Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Eruru đã tiếp cận đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Bỏ qua Rushella đang ngồi khó chịu ở một bên, Eruru nghiêng người về phía trước, phấn khích chờ đợi câu trả lời.
“…Ta cũng không biết nữa. Hay chính xác hơn, bí mật về ‘True Ancestor’ chỉ có bản thân Miraluka cũng như những hậu duệ trực hệ huyết thống mới có thể biết được. Khi ta gặp cô ấy trong quá khứ, ta cũng chỉ nghe được vài câu. Cũng đã rất lâu rồi, lúc chuyện đó xảy ra, ta cũng ở độ tuổi như cháu bây giờ– ”
Welfica bắt đầu kể lại.
Những ngày đã qua ấy, chắc hẳn bà ấy cũng trẻ trung xinh đẹp như Kirika bây giờ.
Vào cái độ thanh xuân ấy, bà đã chạm trán với một ma cà rồng.
“Cô ấy thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi ta không muốn dùng từ ‘xinh đẹp’ cho bất kì ai khác. Từ vẻ bề ngoài, cô ấy chỉ hơn ta hai hoặc ba tuổi
vào thời điểm đó, nhưng lời nói của cô ấy lại lộ rõ vẻ nặng nề, thâm thúy và u ám trong từng chữ.”
“Cô ấy đã nói gì?”
“Đó chỉ là một cuộc trò chuyện nhỏ. Một cuộc nói chuyện bình thường không hơn không kém. Có lẽ đối với cô ấy, toàn bộ thế giới này đã không còn quan trong chút nào. Cô đơn… Không, cô độc sẽ phù hợp với tình trạng của cô ấy lúc đó. Ma cà rồng thường có ý thức mạnh mẽ về trực hệ và sẽ nỗ lực hết mình để làm sâu sắc mỗi quan hệ giữa các cá thể trong trực hệ, nhưng cô ấy thì hoàn toàn ngược lại. Cô ấy nói rằng cô ấy không có gia đình và thuộc hạ. Rất có thể, cô ấy chưa từng có con cũng như chưa từng tạo thuộc hạ cho bản thân.”
“Nói cách khác, cô ta giết tất cả những người mà cô ta hút máu?”
Eruru đã nhận ra điều đó.
Mặc dù cô cũng buộc phải uống máu để có thể tồn tại, nhưng cô không muốn thờ ơ trước những số phận bị nguyền rủa đó.
“Rất có thể. Thực tế, cô ấy đã làm điều đó ngay trước mắt ta. Tuy nhiên, tất cả những nạn nhân đó, họ đều mỉm cười, họ chết trong vui sướng và hạnh phúc. Bởi vì họ là những người vô gia cư đang ngay trước cửa tử, đối với họ có lẽ đó chính là sự cứu rỗi.”
“…Đúng là một người kì lạ. Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ không bao giờ nếm thử của những kẻ như thế. Mùi vị hẳn sẽ vô cùng khủng khiếp.”
Rushella càu nhàu.
Chính xác là như một đồng tộc, cô ấy cảm thấy điều này không thể nào giải thích được.
Mặt khác, Eruru đang tỏ ra thật đáng sợ.
“Đó có thể chỉ là đóng kịch trước mặt bà thôi. Ban cho người sắp chết được chết, nghĩ rằng họ muốn được yên nghỉ là có thể được… Điều này có thể biện minh cho việc cô ta làm sao?”
“Không thể nào. Cô ấy hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai. Để sống sót, cô ấy bắt buộc phải làm uống. Và cô ấy muốn sống tiếp. Dù có mất đi tất cả, cô ấy cũng phải sống trong cô độc, sống trong thể giới mà Ngài ấy đã cứu – Đó là điều mà cô ấy nói. Với cô ấy, có lẽ việc hút máu người giống như một kiểu tra tấn tinh thần hơn.”
Welfica thở dài mệt mỏi và nhấp một ít trà. Bà đã đi rất xa trên hành trình của cuộc đời mình, có lẽ chính vì vậy, bà mới có thể hiểu được cảm giác của một ma cà rồng có cuộc sống vô tận.
“Hồi đó ta còn trẻ, thấy người lớn thật xấu xí và ghét thế giới đầy rẫy chiến tranh và xung đột này. Vì vậy, ta đã cầu xin cô ấy làm ta trở thành thuộc hạ của cô ấy. Ta nói với cô ấy rằng ta muốn được xinh đẹp vĩnh viễn giống như cô ấy.”
“…!”
Eruru tròn mắt kinh ngạc.
Con người tự nguyện dâng mình lên cho ma cà rồng chắc chắn là một con số không hề nhỏ.
Và chính vì những người như vậy tồn tại, là cách mà các bán ma cà rồng được sinh ra.
“Xin lỗi vì sự thô lỗ của cháu nhưng đó thực sự là một quyết định ngu ngốc. Tự nguyện từ bỏ làm người, điều đó không thể coi là sự bốc đồng đơn thuần của tuổi trẻ được, phải không?”
“…Thật vậy. Cuối cùng thì cô ấy đã từ chối lời cầu xin của ta. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tiếp tục sống mà không cần ai cả. Không lâu trước đó, những đồng tộc cuối cùng của cô ấy đã bi tiêu diệt. Cô ấy là người duy nhất còn lại trong số những người đó, những người đã uống máu của Ngài ấy vào ngày hôm đó. Để duy trì sự tồn tại của Ngài ấy mãi mãi, cô ấy phải sống tiếp. Không sinh con, không tạo thêm người hầu, vì điều đó chỉ càng làm cô ấy yếu hơn… Nói xong, cô ấy biến mất trước mắt tôi. Cho đến hôm nay, ta vẫn luôn biết ơn cô ấy. Nếu cô ấy không từ chối ta vào ngày hôm đó, ta không thể có một cô cháu gái dễ thương như ngày hôm nay, ta cũng khồn thể thưởng trà cùng mọi người dưới ánh nắng mật trời như bây giờ.”
Welfica mỉm cười trìu mến và đặt tách trà rỗng của mình xuống đĩa.
Sau một khoảng im lặng, Rushella đứng dậy giục Eruru và Mei rời đi.
“Về thôi. Chúng ta cũng nên gọi cả Hisui nữa.”
“Đủ rồi sao? Cuối cùng thì chúng ta cũng chưa thực sự tìm được gì về Miraluka cả, đúng không? Nếu tôi là cô, để chuẩn bị cho những chiến lược trong tương lai, tốt hơn hết nên tiếp tục tìm thêm để có thêm thông tin, phải không?”
Mei gục mặt vào lòng bàn tay chán nản nói nhưng Rushella bỏ ngoài tai lời khuyên của cô ấy.
“Mọi thứ cần hỏi đều đã hỏi rồi. Miraluka đó luôn ở một mình. Cô ta chắc chắn không biết về tên Fergus kia. Dù có gặp hắn ta, cô ta cũng không giúp được gì cho hắn.”
“…Có lẽ cô nói đúng. Tôi đã có được thứ tôi muốn. Nhưng còn cô thì sao? Tại sao một ‘True Ancestor’ cô độc lại cứu một cậu bé loài người, nhận nuôi cậu ấy và cuối cùng…”
Ngay đó, Eruru dừng lại.
Cô ấy không hề tôn trọng ma cà rồng.
Tuy nhiên, thông qua những câu chuyện rời rạc về những khoảnh khắc cuối cùng của Miraluka mà Hisui kể lại, Eruru không thể không cảm thấy phải tôn trọng cô ấy.
“…Cuối cùng, cô ấy đã phải tự sát để có thể bảo vệ được Hisui? Cô không quan tâm đến điều đó sao?”
Eruru cố tình dùng từ ‘tự sát’.
Đây là mức độ tôn trọng tối thiểu mà cô dành cho Miraluka.
Thay vì hướng đến một ma cà rồng, nó hướng đến người mẹ đã khuất của Hisui, hướng đến cô ấy với tư cách là một người phụ nữ.
“Tôi có thể biết điều đó mà không cần phải hỏi. Ngoài ra, tôi đã nghe đại khái những gì đã xảy ra từ Hisui. Cô ta đã cứu sống anh ấy, nhận nuôi anh ấy, nuôi dạy anh ấy… Mọi thứ như cô ta muốn. Đó là những gì Hisui đã kể. Giả sử, đó là những gì Miraluka đã tự nói ra.”
“Vậy thì tại sao cô ấy lại làm tất cả những điều đó vì lợi ích của cậu bé?”
Welfica khẽ hỏi.
Bà ấy là người duy nhất ở đây đã gặp được Miraluka trực tiếp dù chỉ một lần và không thể không cảm thấy bối rối trước sự thay đổi xảy ra với người trong kí ức của bà ấy.
“Cô ta đã nảy sinh tình cảm đặc biệt. Đó là tất cả để đạt được điều đó. Cô ta đã yêu một tên người thường. Đó là tất cả. Tôi nghĩ cô ta đã nói dối nhiều như vậy, thật là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Những lời nói của Rushella đầy sự xỉa xói nhưng không phải cô cố ý tỏ ra xúc phạm.
Nói đúng hơn, trái tim cô đang chất chứa nỗi buồn và sự đồng cảm.
“Nảy sinh tình cảm… Đó không phải là chuyện một sớm một chiều, đúng không? Hi-kun… Anh ấy không cảm thấy như vậy sao?”
Do đặc biệt để ý về những vấn đề giữa các loài, Mei nói một cách vô cảm.
Đối thủ của cô không phải là Rushella, Miraluka mới thực sự là đối thủ đáng gờm nhất – cô đã mơ hồ nhận ra điều đó trước kia nhưng hóa ra nỗi sợ của cô không phải là không có cơ sở.
“Có lẽ. Đúng là một tên vô dụng, luôn nghĩ về một người đã chết. Cậu ta gọi đó là gì nhỉ, cảm xúc đọng lại, đúng không!?”
Rushella lớn tiếng kết thúc cuộc trò chuyện và bước vào nhà.
Mei và Eruru cũng lần lượt làm theo.
“Mọi người có thể ghé thăm bất cứ lúc nào. Mặc dù ta không biết mình còn bao nhiều thời gian, nhưng miễn là ta còn sống, hãy để ta có thể giúp đỡ hết sức có thể.”
“Okay, tôi sẽ đến thăm vào lần sau.”
Rushella mìm cười và cả ba rời đi.
~~~~~~~~~~~~
“Cuối cùng…cũng an toàn…”
Cuộc chiến bảo vệ trinh tiết của Hisui đã kết thúc.
Chính xác hơn, nó chỉ vừa mới kết thúc.
Kirika vừa còn đang tấn công mạnh mẽ hiện đang ngủ thiếp đi trên ngực Hisui.
Tất nhiên, đây không phải là kết quả của ‘việc đó’.
Kirika đột nhiên ngất đi trước khi cô có thể chạm được vào bờ môi của Hisui.
Lý do thì không rõ.
Có lẽ do tác dụng của hương thơm quá mạnh…Cũng có thể là do mệt mỏi.
Học tập, hoạt động của hội học sinh, yêu cầu của Hisui, mọi thứ kết hợp cùng với sự kiên trì của cô ấy có lẽ đã khiến Kirika mất ngủ.
“Em…thực sự rất xin lỗi.”
Hisui cẩn thận không đánh thức Kirika và lặng lẽ thoát ra.
Cậu mở cửa sổ để thông gió.
Không khí trong lành tràn vào phòng cuối cùng cũng giúp cho cơ thể Hisui trở lại bình thường.
Cơn đau không thể chịu đựng được ở hạ bộ của cậu cuối cùng cũng giảm bớt.
Mặc dù cậu muốn trốn khỏi cảnh tưởng này trước khi người đẹp ngủ trong rừng tỉnh dậy, nhưng Hisui cảm thấy cậu không thể để mặc bộ quần áo xộc xệch của cô ấy như thế này được.
“…Đây chắc chắn không phải quấy rối tình dục. Xin hãy tha thứ cho em.”
Tự lẩm bẩm viện lý do, Hisui giúp Kirika sắp xếp lại mái tóc rối bù và nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Khi nghĩ kĩ lại, Hisui không thể không thừa nhận rằng cô thực sự là người nữ tính nhất trong đám con gái này.
Cô ấy có lẽ lớn tuổi hơn, Kirika sở hữu một nét quyến rũ nhất định mà Rushella và Mei không có.
Thành thật mà nói, Hisui suýt chút nữa đã vượt ra khỏi ranh giới.
“…Em nghĩ em thực sự đã bỏ lỡ một cơ hội quý giá.”
Ngay khi Hisui thở dài, ai đó xông vào phòng mà không thèm gõ cửa.
“Nào, đến giờ về rồi…Này, cậu đang làm cái quái gì đấy!?”
Bước qua cánh cửa, Rushella chỉ về hướng của cậu.
Mei và Eruru cũng theo ngay sau cô ấy.
“Này này… Hi-kun… Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Em miễn cưỡng cho phép hai người có chút không gian riêng tư ở trong phòng, nhưng sao áo sơ mi của anh lại bung hết ra thế kia…?”
Đôi mắt của Mei đang cháy lên cùng sự thù địch… Đúng hơn, đó là sát khí.
Khi sát khí đạt cực đại, tia laze sẽ bắn ra từ mắt cô.
Đó không phải là phép ẩn dụ.
Hisui biết điều đó.
“Chẳng lẽ… đây là dự định của cậu ngay từ đầu?”
Click. Bàn tay xinh xắn của Eruru đang cầm một khẩu súng lục.
Mặc dù Hisui luôn bối rối mỗi lần cô rút súng ra, nhưng cậu biết khá rõ độ chính xác và uy lực từ những phát của cô ấy.
“Chờ đã, bình tĩnh, tất cả các cô…N – Nó không phải như các cô nghĩ đâu!”
“Hai người ở một mình trong khoảng nửa giờ…Chà, vậy là đủ cho một hiệp, phải không?”
“Tại sao Uno-senpai lại ngủ trên giường…?”
Ba cô gái tiến lại gần với thái độ vô cùng đáng sợ.
Có lẽ bị đánh thức bời bầu không khí nồng nặc sát khí xung quanh, Kirika dụi mắt ngồi dậy.
“Hmm, có chuyện gì vậy…?”
“A, chị dậy đúng lúc thật đấy! M-Mau giải thích cho họ đi! Nói với họ rằng đây chỉ là một trò đủa của chị thôi, senpai!”
Trong khi cầu xin chứng cứ của mình, Hisui vô tình nhìn chằm chằm vào ngực Kirika.
Quả thực, chính xác là ngực cô ấy.
Trước khi thực hiện phương án C, Kirika đã cởi cúc áo của mình, để lộ ra chiếc áo lót màu tím nhạt, đây thực sự là một sự lựa chọn táo bạo của cô ấy.
Giá như đó là tất cả.
Tuy nhiên, mặc dù điều đó không hoàn toàn ổn, nhưng không phải là Hisui không nhìn thấy áo lót ít lần.
Nhưng vì chiếc áo lót hơi bị đẩy ra khỏi vị trí khi cô ngồi dậy, nó không thể che được bộ ngực của cô đúng cách và gần như lộ ra hoàn toàn.
Cảm nhận được ánh mắt của Hisui, Kirika cũng nhìn xuống ngực mình.
May mắn thay những điểm quan trọng nhất chưa bị lộ ra ngoài, nhưng đường viền màu hồng nhạt của hình tròn ấy đã sẵn sàng lọt vào tầm ngắm.
Nằm giữa cái ranh giới mỏng manh lộ và không lộ, khung cảnh đó thậm chí còn kích thích hơn.
Không thể có ngoại lệ, bất kì người đàn ông nào cũng sẽ tập trung ánh mắt của bản thân trong tình huống này, cố gắng nhìn xuyên qua những gì nằm bên dưới một cách tuyệt vọng.
Đúng vậy, Hisui đang làm thế.
Rồi ánh mắt của họ chạm nhau.
Mặt Kirika ngày càng đỏ.
Tiếp đó, bộ ba cô gái phía sau Hisui cũng đỏ mặt lên nhưng vì một lí do khác.
Với một phù thủy ở phía trước và ba con quỷ ở phía sau, Hisui bị kẹp chặt ở giữa.
Để đối mặt với tình huống này, ngực của Kirika không thể khiến cậu rời mắt, Hisui đưa ra ý kiến thành thật của bản thân bằng một tông giọng trống rỗng.
“Bộ ngực rất đẹp, kích thước hoàn hảo.”
Đó trở thành những lời cuối cùng của cậu ấy.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!”
Kirika hét chói tai.
Nước mắt ràn rụa, cô vùi mình dưới tấm chăn trong khi một tiếng hét khác vang lên từ bên cạnh cô.
“Không, khoan đã! Đây là một sự hiểu lầm…”
“Nói nhiều, im đi!”
“Hi-kun…Anh có phiền chết đi một lần không?”
“Cậu cần phải bị bắn vào cái thứ ở giữa hai chân của cậu.”
Vài phút sau, Rushella và các cô gái bắt đầu trở về nhà.
Kirika vẫn đóng cửa trong phòng của mình, vì vậy Welfica phải tiễn khách của cô từ chỗ của cô cháu gái mình.
"... Cậu bé vẫn còn trẻ. Tại sao không cho cậu bé cơ hội giải thích?"
Bà cụ niềm nở dặn dò. Mặt khác, Rushella và các cô gái chỉ cúi đầu chào tạm biệt một cách vô cảm.
Bốn vị khách đã đến nhưng chỉ có ba người rời đi.
Trong tay của Rushella là phần còn lại của một thành niên đã bị vùi dập hoàn toàn…
Đúng hơn, đó là một cơ thể giống như của một người nào đó, bị kéo một cách thô bạo ở phía sau cô.
Đó có thể là ai? Không một người qua đường nào có thể nói được.