Silver Cross and Draculea

câu chuyện của touko (part2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi lời: Trans lần này trở lại thật rồi, và ăn hại hơn xưa =))) Sau một thời gian hục mặt cày bừa để học lại mấy môn bị nợ, cuối cùng cũng đã thoát. Mong là tiếp theo sẽ nhẹ nhàng hơn. Xin lỗi để mn phải đợi và cảm ơn những ai vẫn còn đang theo dõi.=)))

ごめんなさいとありがとございました。

Cho dù cậu có chấp nhận hay khước từ di chúc của cô ấy, không có kết quả nào mà cô ấy chưa thể nhìn ra.

Rushella có lẽ cảm thấy sự tồn tại đó có ý nghĩa thế nào đối với Hisui, điều đó làm cô thực sự khó chịu.

Cái biểu cảm đó đang hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của cô trong khi cô đang bám chặt vào tay cậu ấy.

“Ouch, cô làm cái quái gì đấy, đau đấy!”

“Ồn ào, im đi!! Nhanh chân lên!”

“Cái quái g… O-Oi, n-ngực cô đang…”

“Nhiều chuyện! Đừng có nói linh tinh! Tôi muốn tắm trước, nên hãy chuẩn bị bữa tối trong thời gian đó, rõ chưa!?”

Rushella ôm chặt hơn nữa, cô gần như để cả cơ thể mình dính chặt vào cơ thể Hisui.

Thật khó để di chuyển trong lúc này.

Rõ ràng nhà cậu đang ở ngay trước mắt, nhưng cảm giác như nó đang xa cả dặm vậy.

“Dừng lại đã, cô có thể ngừng đẩy cái bộ ngực khủng bố đó vào tay tôi không!? Nó chạm vào… Eh, tôi chạm vào cái gì nhọn nhọn à ?”

“Ý cậu là gì!? Đi nhanh lên !”

Rushella phớt lờ Hisui vật lộn trong tay cô và kéo cậu về phía trước.

Nếu nhìn từ bên ngoài, họ rõ ràng là một cặp đôi trong khi cậu con trai đang bị cô gái ấy kéo đi.

Ví dụ như, người quan sát đó đang đứng trước cửa nhà cậu, ai biết người đó có biểu cảm thế nào chứ.

“Hai người trông vui vẻ nhỉ, hah?”

Đứng dựa vào tường, người phụ nữ đó lên tiếng chế giễu.

Mái tóc đen cắt ngắn cùng với dáng người mảnh mai nổi bật dưới ánh đèn đường.

Bộ suit màu đen tạo ấn tượng về một người phụ nữ trưởng thành cùng với những đường cong cơ thể cứ như một tạo tác nghệ thuật vậy – hoặc là một vận động viên dày dặn kinh nghiệm.

“Đã lâu không gặp.”

Oogami Rangetsu – đó là tên của cô ấy.

Thuộc Bộ phận Điều tra Siêu nhiên của Sở Cảnh sát Thành phố giống như Eruru, cô ấy chính xác là một thám tử.

Tuy nhiên, Hisui và Rushella hoàn toàn bỏ bơ cô mà đi thẳng.

“…Này, chờ đã, hai người! Tôi đang nói hai người đó!?”

Nhận ra mình bị bỏ qua, Rangetsu hét lên giận dữ.

Nhưng họ chỉ nhìn nhau rồi đưa ánh mắt nghi ngờ về phái vị khách không mời này.

“Này, cô ấy trông có vẻ rất tức giận … Cô ấy đến thăm cô à? Cô ấy trông không giống một ma cà rồng, lẽ nào cô ta là kẻ thù? Có khi nào cô ta có liên quan đến kí ức đã mất của cô không?”

“Tôi không biết! Kệ đi, cứ kệ cô ta!”

Rushella lại tiếp tục kéo Hisui về phía nhà họ.

Nhưng Rangetsu tóm được cậu.

“Này, này, này, chờ đã! Là tôi! Oogami Rangetsu!”

Sau đó cô ấy tự giới thiệu lại bản thân.

Hisui làm ra điệu bộ như cậu nhớ ra điều gì đó.

“Oh…Ừm!”

“Bây giờ cậu nhớ rồi chứ!?”

“Nope.”

Cậu trả lời một cách vô cảm trong khi rút chìa khóa ra.

“…Này, đợi đã! Không thể nào, điệu bộ kiểu đó thì cậu chắc chắn phải nhận ra rồi chứ, không phải sao!?”

“Ưm… Xin lỗi, cô là ai?”

“Đúng thế! Chúng tôi không hề nhớ cô là ai hết! Nếu cô tiếp tục làm phiền, đừng trách tôi gọi báo cảnh sát, okay!?”

Rushella cũng khó chịu như Hisui.

Cả hai đã hoàn toàn quên Rangetsu.

“Hai người…! Tôi là cảnh sát, okay! See, huy hiệu của tôi đó!”

Như để xác thực lời nói của bản thân, Rangetsu đã lôi huy hiệu của mình ra.

Nhưng cả hai người họ lại liếc nhìn cô một cách hoài nghi.

“Nó là giả, đúng không?”

“Hmm, tôi biết rồi, trong những lúc thế này, chúng ta nên gọi cho cảnh sát…”

“Trò đùa của hai người đi quá xa rồi đó! Các người đã quên cái vụ ma cà rồng lần trước rồi hả!? Là tôi nè, người sói, Oogami Rangetsu !!”

Đáng lẽ cô phải che giấu thân phận của mình càng kĩ càng tốt, nhưng hiện tại cô đã hét lên như chưa bao giờ được hét.

Đến lúc này, Hisui dường như đã nhớ ra điều gì đó.

“Oh, là từ lần đó!”

“Ừm ừm!”

“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô vào lần đó. Tạm biệt.”

“Đi nhé!”

Sau đó Hisui và Rushella dứt khoát bỏ cô ở đó và đi vào nhà.

Nhưng Rangetsu vẫn túm Hisui kéo lại.

“Cô làm cái quái gì vậy…? Không phải tôi đã nhớ ra rồi sao?”

“Cậu chỉ nhớ lại thôi thì tôi cần làm gì hả? Cái phản ứng của cậu là thế quái nào hả? Ngay cả khi chỉ là một cảnh sát bình thường đến nhà cậu thì cậu cũng phải ngạc nhiên chút chứ, đúng không!?”

“Tôi không làm gì phạm pháp. Nên cô cũng phải tém tém lại chút, con chó của nhà nước.”

“Yeah, cái tên đó hợp với cô đó!”

Rushella lên tiếng đồng tình.

Lửa giận sôi sục mà không thể làm gì, Rangetsu chỉ có thể trừng mắt đáp lại hai người họ.

“Hai người thực sự nghĩ rằng thích gì là có thể nói sao… Tôi là một con sói cao quý!”

“Nhưng dựa trên mặt sinh học thì ranh giới giữa sói và chó rất là mập mờ, không phải sao? Nó không phải giống như cái kiểu một bên kém hơn hay vượt trội hơn bên kia đâu.”

“Ừm ừm, những chú cún ấy thật đáng yêu, mềm mềm mịn mịn. Hơn nữa, đối với một người sói như cô, cô có quyền gì để nói về những con sói thuần chủng đấy hả?”

Rushella thẳng thừng phản đối.

Không thể phản bác lại lời của cô, Rangetsu nghiến răng.

“Vậy thì cô đến đây có việc gì? Tôi vẫn còn phải chuẩn bị bữa tối, cô biết không đó?”

“Cuối cùng thì cậu cũng chịu nói chuyện nghiêm túc. Nhưng đứng ở đây thì không được thích hợp…”

“Không, cứ đứng đây nói luôn đi. Nhanh khẩn trương lên.”

Hisui thản nhiên yêu cầu Rangetsu rời đi.

Lúc này, Rushella mới khẽ thì thầm bên tai cậu.

“Này, có lẽ nào con bitch này muốn vào nhà?”

“Eh, tại sao?”

“Bởi vì cô ta trông có vẻ đã đợi ở đây rất lâu rồi đó. Và còn cố tình ra vẻ rất chờ đợi nữa.”

“Ừm ừm, ý cô là, cô ta đã đứng dựa ở đó khoanh cả tay lẫn chân ở đó, hàng giờ đồng hồ? Nếu là ở trong nhà, thì sao cũng được, nhưng một người trưởng thành thì không ai làm vậy cả đúng không? Hành vi kiểu đó, cao nhất thì cũng chỉ có học sinh trung học năm hai.”

“Ừm ừm, tay mảnh chân dài nhìn đúng là cuốn hút, nhưng tôi thực sư không chịu được khi nhìn tận mắt thế này.”

“Ừm. Và trông bức tường này cũng khá gồ ghề, ai mà biết được liệu người ta có thể bị bẩn hay rách quần áo đâu đúng không.”

“Eh, không thể nào!?”

Rangetsu hoảng hốt quay lại kiểm tra.

Nhưng dù sao thì, cổ ai thì cũng có hạn chế thôi. Sau tất cả những nỗ lực vô ích để nhìn lại đằng sau, tất cả những gì cô có thể làm được là tự làm tổn thương cái cổ nhỏ nhắn của mình.

Do đó, Rushella rất nhanh nhẹn vòng ra đằng sau để xử lí giúp cô.

“Có vẻ như cũng không mất miếng nào nhưng có khá là nhiều bụi. Đây, để tôi giúp cho.”

Rushella phủi bụi, giải thoát Rangetsu khỏi tình huống xấu hổ của cô.

“Ok, đã xong!”

“…Cảm ơn.”

“Okay, vậy trên đường về nhớ cẩn thận.”

“Chúc cô may mắn với cái công việc đó.”

Hisui và Rushella mỉm cười tiễn cô ta đi.

Rangetsu cúi người rời đi – nhưng cô đột nhiên phanh gấp quay lại.

“… Chờ đã, tại sao cậu đuổi tôi đi!? Tôi gần như đã rất thất vọng.”

“Tsk, cô ta nhận ra rồi.”

Hisui tặc lưỡi thất vọng trong khi Rusella để lộ ra cái biểu cảm “Oh no”.

“Đã đến lúc hai người tự xem lại bản thân rồi đó… Ngừng mấy trò ngu ngốc này được rồi!”

“… Vậy muốn nói gì thì nói luôn đi. Nếu cô muốn chúng tôi mời cô vào trong kia uống trà thì quên đi.”

“Trông tôi có giống quan tâm thế không! Có một quán cà phê gần đây, tôi cần lắm sao!? Ha, đừng coi thường công chức nhà nước.”

“Tại sao cô lại muốn nói chuyện với chúng tôi nhiều thế hả? Cô và tôi … chẳng có gì để nói, đúng không? Vậy là cô đến đây là để kiếm Hisui. Cô muốn tiếp tục ‘thuyết phục’ cậu ta lần nữa!? Không, cậu ta là của tôi.”

Rushella ôm chặt lấy cánh tay Hisui, không, là ôm lấy cả lấy cái cơ thể của cậu ấy và tỏa ra cái luồng aura cảnh giác cao độ.

Ngay từ đầu, cô đã không thể thân thiện với người sói được. Và bây giờ, cô đang cảnh giác với Rangetsu giống như với Mei – một đối thủ nhắm vào Hisui.

“Tại sao hai người lại dính vào nhau như vậy… Hmph, vậy là cậu đã làm gì đó với cô ta, huh?”

“… Không.”

Hisui lên tiếng phản đối, nhưng vì bộ ngực vĩ đại của Rushella đang ép chặt vào người cậu nên khuôn mặt đỏ chót kia là không thể tránh khỏi.

“Hôm nay tôi đến đây vì sự cố ma cà rồng lần trước. Kết quả thầm vấn gần như đã sẵn sàng. Vì vậy tôi đến để bảo cho cậu biết.”

“Ai quan tâm chứ. Tôi không quan tâm.”

Hisui thẳng thừng từ chối.

Vẻ ngoài toát ra sự lãnh đạm nói rằng cậu không hề nói dối.

“Uh, nhưng… Cậu nên nắm bắt được tình hỉnh không phải sao?”

“Đúng hơn là tôi không tin cô. Có lẽ cô đã đặt rất nhiều câu hỏi cho cái tên cà rông tên Fabru hay Fester gì đó hoặc cô đã làm gì đó và đã nhận được rất nhiều thông tin từ hắn. Nhưng khi nó được cô nói lại, nó rất có thể sẽ thay đổi. Tôi không cần những thông tin đầy động cơ thầm kín đó của cô, nên tôi sẽ hỏi Kariya sau.”

Không chút chần chứ, Hisui từ chối.

Trong sư việc trước đó, họ đã là kẻ thù của nhau trong một thời gian dài. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn còn bị ám ảnh bởi việc đó.

Tuy cậu đối xử bình đẳng với tất cả chủng tộc nhưng không thể không cảnh giác với những sinh vật siêu nhiên mang hình dáng con người.

Và con quái vật đáng sợ nhất trên thế giới này – Con người.

Cậu không thể nào tin tưởng được Rangetsu, người đang cố gắng biến từ kẻ thù thành bạn, lối sống phù hợp với cách tiếp cận hoang dã của cô.

Hòa vào xã hội loài người, tương tác với con người, cải trang thành một con người, để làm tất cả điều này đòi hỏi một khả năng thích ứng và che giấu một cách ngoạn mục.

“C – Cái… Cậu tin tưởng Kariya-san đến thế hả!?”

“Cô ấy đáng tin hơn cô.”

“… Chính là nó? Tôi nghĩ là do cậu thích cô ta phải không? Cậu thích những cô gái nhỏ bé sao!?”

“… Cô đang nói cái quái gì thế? Mà, nhưng tôi đồng ý là cô ấy cũng khá dễ thương.”

Hisui chỉ đưa ra lời nhận xét đơn giản của mình nhưng điều đó làm Rushella khó chịu.

“…Cô làm cái quái gì đấy?”

“Hưm. Im đi.”

Rushella bĩu môi khó chịu và dụi mặt vào cánh tay Hisui.

Cô ấy trông giống như một đứa trẻ đang ôm lấy con búp bê yêu thích của mình.

“Kariya-san…Cô ta có thực sự đáng để cậu tin tưởng nhiều đến vậy không? Mặc dú sau vụ lần trước đã thay đổi lập trường của cô ta phần nào, nhưng trên thực tế, cô ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi, đúng không?”

“Sao cũng được. Tôi cũng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của cô ấy, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi đều như nhau thôi. Nếu những việc tôi làm có thể mang lại lợi ích cho cô ấy, tôi nghĩ mình cũng nên vui vì điều đó.”

“…!”

Câu trả lời đó đã làm Rangetsu bất ngờ.

Tại sao lại có sự khác biệt lớn giữa cách cậu đối xử với Eruru và cô nhiều như vậy?

“Cô ta chỉ tò mò về năng lực kì lạ của cậu… Và cảnh giác về con ma cà rồng này, phải không? Một ngày nào đó, cô ta sẽ chĩa nòng súng về phía cậu, cậu hiểu không?”

“Không, cô ấy vẫn thường xuyên làm vậy rồi. Thành thật mà nói, tôi sẽ rất vui nếu điều đó thay đổi được. Mah, đây là tất cả những gì cô muốn nói sao? Cô đứng suốt một thời gian dài như vậy chỉ để nói xấu sau lưng Kariya?”

“Nhanh chóng hoàn thành mục đích của cô rồi biến đi!” là những gì cậu đang muốn nói. Giọng của cậu không hề cố gắng che giấu đi sự bất mãn của mình.

Tỏa ra luồng aura khó chịu đó, Hisui khiến cho Rangetsu có chút sợ hãi.

“K – Không phải thế! Đ – Đó là … Lần trước … Thứ mà cậu đã tự ý lấy đi! Cậu nghĩ rằng loại nước thánh cao cấp đó là đồ miễn phí sao!?”

“Nó có vấn đề gì khi sử dụng cái đó để đánh bại một ‘Thuần Huyết’ sao? Nó cũng đã được sử dụng vài lần rồi. Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu cầu Kariya để đề xuất cho tôi cái đó rồi chứ?”

“Uh,ưmm, Ý tôi là…”

“Nếu cô vẫn muốn tôi bồi thường cho cái đó, thì tôi sẽ đi nhờ người của Vatican thay thế cho cô.”

Rushella lên tiếng hỏi cậu sau khi nghe cậu nói điều đó.

“Cậu liên lạc được với Vatican !?”

“Đó là do Miraluka quen một số người. Tât nhiên mối quan hệ của cô ấy với Vatican về cơ bản là mối quan hệ thù địch. Việc bước vào cái vùng đất đấy đã khiến cô ấy rất mệt mỏi rồi nhưng cô ấy vẫn có vài người quen ở đó. Do có dính líu đến một vài thành viên của Nhà thờ, cô ấy có một vài mối quan hệ với họ, giống như phiên bản live action của Mật mã Da Vinci. Nếu tôi nhắc đến tên cô ấy, thì việc lấy nước thánh không phải vấn đề khó. Hoặc có lẽ thậm chí tôi có thể đang có một ít ở dưới tầng hầm rồi.”

Không để Rangetsu nghe thấy, Hisui cũng chỉ nói nhỏ vào đôi tai bé nhỏ của Rushella.

Từ góc nhìn thứ ba, thì đấy đúng là một bức tranh màu hồng của những cặp đôi đang yêu vậy.

“Hai người đang tán tỉnh nhau cái gì đấy hả …!?”

“Đây không phải là tán tỉnh.”

“Không có tán tỉnh gì hết.”

Dù là họ đang dính lấy nhau, tay trong tay như bây giờ.

Không có lấy một kẽ hở nào có thể nhìn thấy giữa hai bọn họ.

“Thì ra là vậy hả … Cuối cùng thì đây là sự thật của vấn đề này sao!?”

“…Hình như cô đang hiểu làm cái gì đó rất nghiêm trọng đúng không đấy?”

“Im đi! Đủ rồi, ngoài thứ cậu dùng trong vụ vừa rồi, một vài món khác bị tịch thu đã biến mất. Tôi chỉ đang muốn đến đây để xác nhận một chút… Giờ thì không cần nữa!!”

“Eh, thật hả? Oh … nếu cô cần giúp đỡ, tôi sẽ thử tìm kiếm trong khả năng của mình. Nếu tôi hỏi chút thông tin từ Kariya chắc không sao đâu đúng không?”

Hisui cuối cùng vẫn đổ thêm dầu vào lửa.

Chàng trai trẻ này thỉnh thoảng nói chuyện không thèm suy nghĩ gì hết.

“Thật khó chịu! Đồ cuồng ma cà rồng!”

“Không không, Kariya chỉ là bán vampire thôi, cô ấy sẽ điên lên nếu cô gộp chung …”

“Im đi và đi chơi cái trò hút máu của các người đi!”

“Cô gọi đó là chơi!?”

“Tốt hơn cái việc cô tự ngắm bản thân dưới trăng đó! Đặc biệt là vào đêm trăng tròn!”

“Eh, đấy không phải là lời cảnh báo trước những đêm nguy hiểm sao? À, đúng rồi, cô là người sói…”

Trước khi cú xiên của Hisui kết thúc, Rangetsu đã quay người chạy mất, cô gần như đã bật khóc.

Không hổ danh là một người sói, tốc độ đáng kinh ngạc của cô khiến cô gần như hòa vào bóng tối và biến mất trước mặt họ.

“Cô ta đến đây làm cái quái gì vậy!?”

“Tôi nghĩ cô ta có vẻ khá thích cậu, phải không?”

Những lời của Rushella nghe có vẻ ngớ ngẩn.

Mặc dù cô ấy không có đầu óc sắc xảo đặc biệt, nhưng cô ấy cũng sở hữu một trái tim thiếu nữ như mọi người con gái.

“Huh? Tôi á? Điểm tốt duy nhất của tôi là tôi quen được với việc kết thân với những người không phải là con người thôi đúng không?”

“Tôi nghĩ đó chính là đáp án.”

Sự thật là vậy.

Đây chính là lợi thế lớn nhất của Kujou Hisui. Do mẹ nuôi và khả năng của bản thân, cậu không hề có định kiến gì đối với những thực thể siêu nhiên ngoài kia.

Chính vì điều đó mà xung quanh cậu đang có rất nhiều người phụ nữ đang tranh giành sự chú ý của cậu.

“… Giờ thì quên cô ta đi. Mau chuẩn bị bữa tối nhanh lên! Thịt nướng! Vì cuộc đua tiếp sức, tôi cần bổ sung thêm năng lượng!”

Suy nghĩ của Rushella chuyển hướng sang đồ ăn.

Kéo cánh tay Hisui, cô giục cậu nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối.

“Rồi rồi, biết rồi biết rồi. Cô còn muốn nó vừa chín tới đúng không?”

“Đúng, tôi còn muốn có thêm rượu vang đỏ nữa.”

“Nếu cô có thể lấy được!...Mà, tôi đoán là tôi có thể cho một ít vào đồ ăn nhẹ hoặc đồ tráng miệng. Sau cùng thì, tôi có cả tấn ở dưới hầm rượu mà.”

“…Cậu sẽ làm?”

Rushella cảm thấy hụt hẫng vì câu trả lời của Hisui.

Thật vậy, dưới tầng hầm của ngôi nhà này là một số lượng lớn rượu vang đỏ không thể đong đếm được.

Vì đó là đơn giản là đồ uống yêu thích của ma cà rồng.

Đường nhiên, người thu thập là mẹ của Hisui.

Lần trước, Rushella đã vô ý làm vỡ chiếc lọ chứa kỉ niệm quý giá nhất trong bộ sưu tập này. Hisui dường như không bận tâm về điều đó và chẳng nhắc lại nó lần nào nữa. Tuy nhiên, Rushella vẫn cảm thấy có lỗi về sự cố đó.

“Rượu lần này cũng tương tự như lần trước, tôi không thể để lãng phí được. Tôi có thể thêm rượu vào trong khi nấu nên chúng ta không thiếu cơ hội để sử dụng. Dù là thịt giảm giá, nhưng chỉ cần thêm rượu này vào cũng cải thiện đáng kể chất lượng của nó.”

“Đúng … rồi! Tất cả những gì của cậu cũng là của tôi! Phục vụ tôi cho tốt vào!”

“Cô đúng là đồ tham ăn. Nhưng có đúng là cô chưa có trộm rượu ở trong đó không đấy? Tôi nhớ là lần trước có thấy cô say mèm ra rồi.”

“K – Không phải. Ưmm… T – Tôi chỉ uống cùng cậu thôi.”

“Tôi chưa đủ tuổi.”

“Vậy thì…Ưmm, chúng ta sẽ đợi đến khi cậu đủ!”

“Oh…Vậy được, cứ thế đi.”

“Ừm!”

Hisui không mấy để tâm đến chuyện đó mà chẳng ngần ngại đồng ý luôn.

Có vẻ Rushella cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Nghĩ rằng cuộc sống hằng ngày cứ thế này có thể diễn ra mãi mãi…

Quên đi sư khác biệt giữa con người và ma cà rồng – Sự khác biệt chủng tộc.

*********************************

“…Nhân tiện, hôm qua đồng nghiệp của cô đến gọi cửa nhà tôi. Cô có biết gì không?”

“Không, giờ mới biết.”

Trong giờ nghỉ chưa, Hisui hỏi Eruru về chuyện tối qua nhưng cô thẳng thừng từ chối.

Cô thậm chí còn không thèm nhìn mặt Hisui khi trả lời.

Vừa ăn sandwich, cô vừa nhìn chằm chằm vào cái máy tính xách tay trên bàn.

“Mặc dù chúng tôi là đồng nghiệp, nhưng chúng tôi thuộc về những bộ phận khác nhau. Cậu có nghĩ rằng cậu đang hỏi nhầm người không?”

“Ừm, nhưng cả hai người đều thuộc MPD đúng không? Thành thật mà nói, cô ta khá phiền phức. Tôi sợ tôi sẽ phải trốn ở đâu đó vào đêm trăng tròn.”

“Có lẽ tất cả những gì cô ta muốn là nhìn thấy cậu?”

“Huh?”

“Ngay cả khi cô ta không muốn chuyển tin cho tôi, cô ta cũng có thể gọi điện hoặc truyền cho cấp dưới. Có tỷ cách để làm. Nhưng bây giờ cô ta lại đang liên lạc trực tiếp với cậu chỉ vì muốn lôi kéo cậu về phía cô ta, cậu thấy điều đó hợp lí không?”

“Tại sao cô ta lại muốn làm như vậy? Ngay cả khi độ hiểu biết của tôi nhiều hơn mức trung bình một chút thì tôi vẫn chỉ là một học sinh trung học đúng không?”

“Trên mặt kinh nghiệm, vấn đề này xét về giới tính nhiều hơn.”

Eruru khéo léo gõ bàn phím bằng một tay trong khi đưa ra lời nhận xét không hợp với cô chút nào.

“Trong sự kiện lần trước, cô ta đã tìm hiểu về mẹ của cậu cũng như khả năng đặc biệt kia. Tuy nhiên đến giờ thì cậu vẫn ổn mà chưa bị nhòm ngó đến. Nhiều khả năng cô ta không báo cáo chuyện đó lên cấp trên mà giấu kín chuyện đó cho một mình cô ta. Ít nhất cậu nên biết ơn cô ta về điều đó phải không?”

“…Chà, cứ cho vậy đi. Còn cô, cả ngày chìm đắm trong công việc, vui lắm sao?”

Thấy Eruru vẫn cặm cụi làm việc ngay cả trong giờ nghỉ trưa, Hisui nghi ngờ hỏi.

Eruru đã xâm nhập vào trường để có thể theo dõi đc Rushella nên về cơ bản cô không mấy tương tác với mọi người trong lớp.

Ngoài Hisui, cô ấy thậm chí chẳng nói chuyện với ai khác. Cô ấy cũng không rời khỏi máy tính của mình trong giờ nghỉ trưa. Cô ấy vẫn luôn ăn trưa một mình trong cô độc như vậy.

“Thế… Sao cô không thử dành ít thời gian để chơi như một học sinh bình thường nhỉ, thế nào?”

“Cậu đang yêu cầu một sinh viên tốt nghiệp đại học đóng vai một học sinh trung học!?”

“Ưm, ý tôi là … Tận hưởng thời thanh xuân?”

“Đùa thế đủ rồi đấy. IQ của cậu sắp bằng với Rushella chưa?”

“Wow, nghe chán thật.”

Hisui thở dài và trở lại chỗ của mình.

Gần đó, Rushella và Mei đặt hộp cơm trưa của mình ra trong khi tán gẫu như bao người bạn khác, thỉnh thoảng vẫn là những cuộc cãi nhau như thường ngày.

So sanh Eruru với Rushella – người đằng kia chắc chắn đang tận hưởng tuổi trẻ nhiều hơn.

“Vì cô đang ở trường nên ít nhất cũng phải thư giãn một chút phải không? Ít nhất hãy làm gì đó thú vị và thư giãn hơn là làm việc chứ?”

“Sự có măt của tôi ở đây là đủ rồi. Không cần cậu phải lo lắng không cần thiết.”

Eruru vẫn giữ vững lập trường của cô.

Vì việc khuyên cô ấy thư giản có vẻ không có kết quả, Hisui đành dừng lại và quay sang hướng khác.

“Hôm qua tôi có nghe cô ta nói bên của cô đã mất một số đồ tịch thu trước đó. Có phải do việc náo loạn lúc đó đúng không? Tôi có thể giúp cô tìm chúng chứ?”

“Đó là trách nhiệm của tôi không cần cậu phải quan tâm. Thật ra có vài thứ bị hỏng và một số thì thất lạc, nhưng cũng đã tìm được gần đủ rồi. Tuy nhiên, tôi đã nghe nói rằng có một thứ vẫn chưa thể tìm thấy dù đã cố gắng hết sức.”

“Đó là gì thế?”

“Không biết.”

Eruru nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

Thái độ vô trách nghiệm của cô khiến Hisui càng thêm tò mò.

“Oi oi oi, tiền thuế của chúng tôi các người dùng làm gì thế hả!?”

“Tôi cũng không biết. Đó là một chất lỏng được tịch thu từ một hội cực đoan theo đuổi ma thuật đen nào đó, rõ ràng nó đã được đựng vào trong cái chai rất đặc biệt … Thứ chất lỏng không rõ. Nó có thể là chất độc hoặc ma túy, hoặc thậm chí là một thứ gì đó hoàn toàn vô hại.”

“Cái gì cơ, nghe có vẻ chẳng an toàn chút nào!? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó đang ở bên ngoài chứ!?”

“Rất có thể, nó đã ở bên ngoài. Ban đầu, chúng tôi định yêu cầu người ở bên ngoài tiến hành phân tích kĩ lưỡng, nhưng sau vụ ma cà rồng đó đã xảy ra náo loạn. Nhân viên vận chuyển chất lỏng đó cũng là một trong các nạn nhân.”

Eruru nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Vào ngày hôm đó, chĩa súng về phía đồng đội và quyết định giải thoát cho những người đồng đội của mình, những kí ức đen tối và buồn bã đó không thể nào dứt ra khỏi trái tim cô.

“Vậy … sau đó thì cái chai đó biến mất?”

“Đúng thế. Dù gì thì cái chai đó cũng khá nhỏ và có thể bị rời ở đâu đó hoặc do ai đã nhặt được … Nhiều khả năng là cái sau. Vì không xác định được thứ bên trong, cộng với sự phức tạp của vấn đề nên phía cảnh sát không muốn công khai chuyện này. Chỉ có ai đó làm một bài báo cáo đơn giản báo lên trên và kết thúc sự việc,”

“Tôi hiểu rồi…Oh, đúng rồi, về tên ma cà rồng Fer – gì gì đó …”

“Ý cậu là Fergus. Hắn ta thì sao hả?”

“Cái quan tài được xử lí thế nào?”

Đảm bảo rằng Rushella không chú ý về phía này, Hisui ghé sát về phía Eruru.

Cái quan tài này được vớt lên từ dưới đáy biển và hoàn toàn được làm bằng thủ công tương tự như cái của Rushella – Manh mối này cùng với nguồn gốc của Rushella có liên quan đến nhau không vẫn là một bí ẩn.

“Cuộc tra tấn của Fergus … Ý tôi là việc thẩm vấn hoàn toàn được giao cho tôi. Tôi đã hỏi hắn ta rồi nhưng có vẻ hắn ta cũng không biết gì.”

“Ừmm, xin lỗi, nhưng vừa nãy cô nói là tra tấn đúng không!? Cô thật sư nói là tra tấn!?”

“Tôi có nói thế à.”

“Cô phủ nhận nó !? Nếu chính cô sửa, sao cô lại không thừa nhận chứ!”

“Đừng lo lắng. Tôi đều đặt mọi thứ trong tầm kiểm soát. Cho dù lời khai có sai phần nào thì cũng không bắt buộc phải loại bỏ hắn ta. Mặc dù ban đầu hắn ta rất tự mãn nhưng sau vài lần bị chích tỏi, hắn ta bắt đầu sùi bọt mép và ánh mắt của hắn cứ như cá chết vậy. Sau đó thì hắn đã có thể chấp nhận hợp tác với chúng tôi.”

“Thật đáng sợ! Không hổ danh là anh hùng vĩ đại Kariya. Mặc dù tôi cũng biết rất rõ những điểm yếu của ma cà rồng, nhưng cô lại dễ dàng làm được điều mà tôi không bao giờ có thể làm được. Tôi đang thật sự ấn tượng về cô đó… Và sợ nữa~~”

“Tất cả là nhờ có cậu, khiến cho nước thánh ngắm hoàn toàn vào cơ thể hắn. Hắn ta đã lăn lộn nhiều đến mức không thể nói thêm được gì nữa. Mà thôi, sau đó thì đã mất khá nhiều thời gian để nghe hắn kể ra toàn bộ câu chuyện. Sau đó tôi cho hắn nghỉ ngơi vài ngày. Bây giờ chắc cũng sắp hết rồi.”

Eruru thậm chí còn đang cười trong khi nói.

Điều này khiến cho Hisui dựng tóc gáy và không thể không giữ khoảng cách với cô trong vô thức.

“Cậu bị sao thế hả?”

“…Không có gì.”

“Về cái quan tài, cậu có thể tham khảo bên phía của Kirika-san đúng không? Tôi đã lấy được cái này của Fergus và mẫu cậu đã cung cấp lần trước.”

Eruru lấy ra túi đựng vật chứng ở trong cặp.

Bên trong những cái túi là vài mảnh vỡ được cạo ra từ hai cỗ quan tài.

“Ồ đúng rồi. Vậy hãy để tôi giữ chỗ này. Tôi sẽ ra ngoài một chút, giúp tôi trông chừng Rushella.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bắn. Đừng lo.”

“…Đáng sợ.”

Trong những trường hợp khẩn cấp, Eruru sẽ không bao giờ do dự.

Đó là phong cách của cô ấy.

Mang theo chút bất an, Hisui rời khỏi lớp.

Mặc dù biết vị trí phòng học của Kirika, nhưng thành thật mà nói, cậu cảm thấy do dự khi đến tầng của học sinh khóa trên, chứ chưa nói đến việc phải đến tìm Kirika.

Ban đầu cậu định nhắn tin hẹn cô ra ngoài, nhưng sau đó chợt nhớ đến chức vụ của cô trong trường, một địa điểm khác có lẽ cũng là một khả năng.

“…Thử đến phòng hội học sinh trước vậy.”

Cậu đã nghe nói rằng cô ấy cũng hay làm việc ở văn phòng vào giờ nghỉ trưa.

Nhận ra rằng đại hội thể thao đang đến gần, khả năng cô ở trong phòng hội học sinh cao hơn là ở trên lớp học.

Đến tầng giáo viên, Hisui chú ý lên những tấm biển ghi tên phòng.

Cậu biết rằng phòng Hội học sinh sẽ ở gần đây nhưng cậu chưa bao giờ đi xuống bao giờ cả.

“Hmm… Ah, đây rồi.”

Cuối cùng cậu cũng tìm được tấm biển ghi tên “Văn phòng Hội học sinh”.

Trước mặt cậu là phòng làm việc của Kirika.

Căn phòng này chỉ nhỏ bằng một nửa phòng học bình thường.

Cấu trúc của nó cũng tương tự như những phòng học đặc biệt như phòng thí nghiệm hay phòng chuẩn bị.

Hisui định mở cửa bước vào thì một anh chàng từ trong bước ra.

Anh chàng này khá đẹp trai.

Không giống như Hisui với những nét nữ tính, anh ta là một người con trai được đánh giá là tiêu chuẩn. Nước da sẫm màu. Body vạm vỡ.

Hisui nhận ra khuôn mặt này – khuôn mặt mà bao nữ sinh thầm thương trộm nhớ.

Hisui nhớ lại Hội trưởng Hội học sinh và cũng là nam sinh năm ba – Anh ta thường phát biểu trong các buổi họp buổi sáng. Và, cũng như Kirika, anh ta có một vẻ ngoài hút gái và trí tuệ thì khỏi nói, là một học sinh được các thầy cô hết sức tin tưởng.

“Xin lỗi vì làm phiền…”

Hisui cố gắng nói chuyện với anh ta nhưng không ngờ anh ta lại trực tiếp bỏ đi, bỏ cậu lại đằng sau.

“Chờ đã! Chúng ta còn chưa nói xong!”

Một cô gái khác cũng chạy ra khỏi phòng.

Đó là Kirika.

“Cứ như vậy thì ý nghĩa là gì chứ!? Nếu những vấn đề của đại hội này không được thảo luận nghiêm túc, rất có thể anh sẽ gây rắc rối cho mọi người trong tương lai không phải sao!?”

“Anh đã nói rồi, cứ làm theo cách của em, okay? Bởi vì sau cùng, việc anh có mặt hay không cũng không hề quan trọng. Tất cả những thành viên khác cũng nghĩ như vậy đúng không.”

“Nhưng … tại sao anh không thể làm trọn vẹn trách nhiệm của mình chứ!?”

Bỏ qua sự có mặt của Hisui ở đó, Kirika vẫn tiếp tục trút giận lên người Hội trưởng.

“Vì em đã đi quá xa rồi. Chẳng phải em cũng nên nhận ra điều đó rồi sao!? Chính vì vậy mà chẳng ai muốn đến nữa.”

Đứng trước Hội trưởng đang sốt ruột vặn lại, Kirika im lặng.

Có vẻ anh ta đã đụng trúng chỗ đâu của cô.

“Cứ làm vậy đi, cứ làm như em thích. Không ai phản đối đâu. Nếu em muốn báo cáo anh lên với giáo viên, cứ làm đi, anh cho phép. Vậy thì em vui rồi chứ?”

“…”

“Anh vẫn còn cuộc họp câu lạc bộ bây giờ. Anh đi trước đây.”

Hội trưởng tạm biệt Kirika, người vẫn chỉ đang biết cúi đầu.

Hisui và Kirika vẫn im lặng.

Cuối cùng, Kirika là người đầu tiên lên tiếng.

“…Có vẻ phải để em chứng kiến một cảnh tượng đáng xấu hổ rồi.”

“Không, không sao đâu…”

Dù cố gắng an ủi cô nhưng Hisui lại thở dài trong lòng, lẽ ra cậu không nên thấy cảnh này là những gì cậu đang nghĩ.

Mặc dù đã nghe nhiều tin đồn về việc Kirika không được hòa hợp với các thành viên khác của hội học sinh cho lắm, nhưng khi chứng kiến tận mắt như này, cậu càng không thể nói được gì.

“Là do … Khác biệt về phương hướng … ? Hay bất đồng ý kiến về cách hoạt động … ?”

“…Phần nhiều là vậy. Nói đúng hơn thì, tất cả các thành viên khác dường như rất ghét chị.”

Kirika như thể đang tự mỉa mai mình vậy.

Kirika không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp, luôn cống hiến hết sức mình cho công việc, so sánh với những thành viên khác thì cô có một sự khác biệt rất lớn… Có một khoảng trống khá lớn trong niềm đam mê của họ đối với hội học sinh.

“Vậy nói chuyện với giáo viên, hay cố vấn của hội học sinh thì sao …? Ngay cả khi thực sự xảy ra tranh chấp thì không thể không có giải pháp phải không.”

Hisui đưa ra một lời đề nghị cho vấn đề này nhưng chắc chắn Kirika đã nghĩ đến điều đó rồi.

Cô ấy kết thúc vấn đề này một cách chán nản.

“Chị đã nêu nó ra rất nhiều lần. Nhưng lần nào cũng vậy, chị luôn được yêu cầu nên làm hòa với họ. Họ cho rằng chị quá cứng đầu và nên chiều theo lòng mọi người hơn. Đó có phải cũng là những gì em muốn nói không?”

Kirika hướng ánh mắt về phía cậu cùng một chút ý thù địch.

Nhưng Hisui thì không thể nào hiểu được điều đó, chỉ đơn giản vò đầu bứt tai mà trả lời.

“Không ~ Em thật sự không quan tâm lắm. Dù gì thì em cũng chỉ quen mỗi senpai, nên em sẽ chỉ đứng về phía senpai.”

“C – Cậu đang nói gì thế hả…!?”

Kirika đang run rẩy.

Nhưng, Hisui ở bên cạnh lại không nhận ra rằng cô cũng đang đỏ bừng hết cả mặt.

“Ừm, chính xác là vậy đó? Mặc dù họ có thể có những ý tưởng riêng của họ và cũng có thể nó sẽ đúng, nhưng ngay cả là vậy, em cũng chưa từng nghĩ sẽ đứng về phía họ. Mà, em cũng không muốn làm vậy. Hơn nữa, lúc đó chị sẽ thật sự sẽ gặp rắc rối đó, senpai.”

“C – Chị không có gặp rắc rối …”

Kirika xoay xoay những ngón tay của mình trong khi mặt thì càng ngày càng đỏ.

Tuy nhiên, Hisui không biết và vẫn tiếp tục tấn công.

“Đúng là không dễ dàng gì để gánh vác mọi thứ. Mặc dù điều quan trọng là phải cân bằng được công việc, nhưng cuối cùng thì điều đó cũng phu thuộc vào cách chị muốn làm mọi việc thế nào, senpai. Nếu chị cảm thấy khó khăn thì hãy thỏa hiệp với họ. Nhưng nếu chị cảm thấy việc thỏa hiệp đó thậm chí còn khó hơn, thì cứ để mọi thứ tiếp tục như vậy cũng ổn. Dù sao đi nữa, em cũng sẽ không ghét chị chỉ vì điều đó đâu, senpai.”

“Ý – Ý cậu là gì hả…?”

“…? Ừm, cơ bản thì em đã nói…”

Kirika đột nhiên nghiêng người, khiến Hisui phải ngừng lại.

Mặc dù cô không đến gần như Rushella, nhưng nó vẫn đủ gần để cậu cảm thấy không thoải mái.

(Trans: -_- được gái dựa còn đéo thích…)

“Dù sao thì em cũng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của chị rồi nên nếu chị nghĩ em có thể làm được thì em cũng không ngại làm những việc lặt vặt đâu … Những người khác cũng có thể …”

“Chị không cần ai khác ngoài em…”

Câu cuối cùng này hoàn toàn khiến Hisui khó hiểu.

“Nhưng, chắc chắn là Rushella sẽ gây rắc rối nhiều hơn là giúp đỡ, Sudou có thể làm rồi tung tất cả nếu cô ta sử dụng sai sức mạnh, em không muốn suốt ngày gây rắc rồi cho Kariya, Touko-san thì bỏ qua đi … Heh, sao người duy nhất còn lại lại là em chứ ?”

“…Thấy chưa. Cho nên, tốt nhất là em nên tự mình giúp chị thôi. Chị định tham gia vào cuộc bầu cử Hội trưởng Hội học sinh vào năm sau. Nếu trúng cử, chị sẽ để em tham gia vào hội học sinh.”

“Ughh, không sao cả. Tuy nó rất phiền phức.”

“Không ý kiến! Chị đã quyết định rồi. Yeah, chắc chắn là sẽ…”

Quyết đinh như vậy, Kirika gật đầu hài lòng.

Thấy Hisui ngạc nhiên, Kirika liền hỏi lí do cậu đến đây.

“…Vậy, em cần gì sao? Em đã ra ngoài để tìm chị đúng không?”

“Oh ~~ Lần trước, cỗ quan tài của tên ma cà rồng đó khá giống với cỗ của Rushella. Em đang phân vân không biết có thể hỏi ý kiến của chị hay nhờ chị giúp đỡ điều tra … Nhưng có vẻ chị đang rất bận nên quên chuyện đó đi vậy.”

“Không sao, em luôn được chào đón mà.”

Nói ròi, Kirika giật lấy cái túi trên tay Hisui.

“Oh, nhưng…”

“Chị đã nói là được mà. Nhưng cũng đừng hi vọng quá nhiều. Thế nên … Thứ bảy tuần này … Em sẽ đến nhà chị được không?”

Kirika ngước lên hỏi.

Thái độ của cô đột nhiên thay đổi 180 độ.

“…Em đã có kế hoạch khác rồi sao?”

“Không có gì đâu, em đoán vậy…”

“Vậy thì đến nhé. Cả bà của chị cũng sẽ trở về. Về những mảnh vỡ này và cả về Rushella … Bà ấy có thể biết nhiều hơn chị. Em cũng rất quan tâm đến điều đó … đúng không?”

“Ừm… Em đoán vậy…”

Đến nhà một cô gái vào ngày nghỉ - Mặc dù Hisui cảm thấy hơn ngại ngùng, nhưng việc này là để cậu có thể giải quyết được công việc bây giờ, nên không có thời gian để do dự.

“Vậy thì … quyết định vậy đi. Yeah, chị sẽ chuẩn bị một ít chất cản sáng. Em chỉ cần đến là được.”

Kirika dường như đang tìm lí do để có thể dễ dàng thuyết phục Hisui đến nhà mình hơn.

Mặc dù Hisui cảm thấy biết ơn vì điều đó nhưng cậu không muốn làm phiền người khác quá nhiều.

“Chị thực sự không cần làm phức tạp vậy đâu. Em chắc chắn là chị đã khá bận rồi mà.”

“Sẽ không tốn nhiều công sức vậy đâu. Chị đã nghe từ Kariya-san rồi, có vẻ như Rushella-san khá hào hứng với việc tham gia đại hội thể thao lần này. Vậy thì nó không cần thiết lắm sao?”

“Ừm… Em đoán vậy…”

“Vậy thì đừng viện cớ nữa. Chiều thứ bảy cũng được đúng không? Thời gian và địa điểm cụ thể chị sẽ liên lạc với em sau.”

“…Vâng.”

“…Vậy thì, hẹn gặp lại vào thứ bảy.”

Giấu đi sự ngại ngùng của mình, Kirika xoay mình rời đi.

Vậy là, mùa xuân trong cô đang nở rộ, mùa xuân sôi động trong mỗi bước đi của cô, gần như một vũ điệu.

Mặc dù cảm giác ngại ngùng của Hisui vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhưng tiếng chuông báo kết thúc giờ nghỉ đã vang lên nên cậu cũng không còn cách nào khác ngoài việc bỏ nó qua một bên.

Truyện Chữ Hay