Silver Cross and Draculea

chương 4 – nightmare first thing in the morning – ác mộng lúc bình minh ( phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi lời của trans trước khi đọc: Thật sự thì dưới đây là một thứ mà trans không biết nó là cái gì, quá khó hiểu, quá hại não, nên có gì gạch đá các kiểu thì chuẩn bị đi, trans nhận hết. Và điều cuối cùng, NGHIÊM CẤM VIỆC MANG BẢN DỊCH NÀY HOẶC BẢN DỊCH CÁC CHƯƠNG TRƯỚC ĐI NƠI KHÁC NGOÀI LN.HAKO.RE.

Và đọc vui vẻ. J

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Hisui-kun......”

“Ừm, tôi biết.”

Nghe thấy giọng buồn bã của Touko, Hisui gật đầu. Thay vì đuổi theo Rangetsu, cứu Rushella là việc quan trọng hơn.

Rangetsu không hề nói dối. Chỉ bằng một cuộc tấn công nhỏ này không thể giết được một ma cà rồng vào ban đêm.

Thay vì gây sát thương trực tiếp, cú đá của cô ta nhắm đến việc đẩy Rushella xuống biển.

Điều đáng kinh ngạc là tốc độ của cô ta vượt qua cả ma cà rồng vào ban đêm.

“Cô ổn chứ......?”

Tại vị trí của Rushella, nước biển đã ngập lên đến eo.

Hisui nhấc cô lên trong vòng tay của cậu. Rushella đã trở nên nhợt nhạt, đôi môi màu xanh tím, sức lực đã rời bỏ cơ thể cô.

Sau khi lấy thanh kiếm ngắn của cô đang bị đâm vào trong cát, Hisui lặng lẽ để cô trên lưng và di chuyển về phía nhà trọ.

Touko đi sau cậu, chăm chú nhìn vào lưng Hisui.

Vì lý do nào đó, cô không bay vòng vòng trước mặt họ.

Touko không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hisui vào lúc này.

“Tôi đã nghĩ đến việc đi kiếm cậu nhưng điều này lại xảy ra? Lại chuyện quái gì xảy ra vào này nữa đây?”

Ngay khi Hisui bước vào quán trọ, Eruru ngạc nhiên hỏi.

Xét cho cùng, thật ngạc nhiên khi thấy Rushella đang ướt đẫm nằm trên lưng Hisui.

“Tất cả đều là lỗi của đồng nghiệp tôi. Đó hẳn là Rangetsu.”

“Oogami-san...? Tại sao?”

“Tui cũng rất muốn biết.”

Sau khi giao Rushella cho Mei và Kirika chăm sóc, Hisui kể với Eruru về chuyện đã xảy ra trên bãi biển lúc nãy.

“...Hiểu rồi. Có vẻ cô ta cũng đang theo dõi ma cà rồng.”

“Không phải cô ta tự kết luận rằng không có ma cà rồng trong quan tài sao? Tại sao cô ta lại đến đây?”

“Tôi đoán đó là điều cấp trên muốn. Chắc chắn không có ma cà rồng trong quan tài nhưng có thể có trong những quan tài khác. Hoặc có lẽ có manh mối liên quan đến ma cà rồng khác. Bỏ qua sự thật đó, ai đó có thế lực hơn hẳn có quan hệ gần gũi với cô ta chắc hẳn đã quyết định và đưa cô ta đến đây để điều tra. Sau khi đi theo con đường đó, cô ta đã tìm thấy chúng ta – Có lẽ mọi chuyện là như thế.”

“Cạnh tranh phe phái, đấu tranh quyền lực, tất cả đang bí mật tranh giành quyền thống trị. Khi cô ta can thiệp vào cơ sở ngầm lần trước, cô ta có chế nhạo phe đối lập không?”

“Có lẽ cũng đã đến mức đó. Dù sao thì, đúng là không có ma cà rồng nào được tìm thấy vào hôm đó. Không có gì để phe đối lập có thể lên tiếng được. Những người nắm giữ quyền lực trong tổ chức về cơ bản hiểu rất rõ điều đó.”

Có vẻ như kỹ năng xã hội của người phụ nữ đó – Rangetsu – khá trơn tru và mượt mà, theo một cách khác với Eruru.

Hơn nữa, về mặt đối phó với ma cà rồng, cô ta cũng sở hữu một khả năng tương ứng.

Hisui thực sự không muốn làm kẻ thù với một người như cô ta.

“Cô ta có vẻ như rất ghét ma cà rồng. Có phải những kẻ cứng rắn có ý định bắt ma cà rồng đầu tiên sau đó bí mật tiêu diệt anh ta đúng không?”

( Trans: câu này tui chịu ‘Are the hardliners intending to catch the vampire first then secretly destroy him?’ mọi người góp ý để tui chỉnh )

“Mặc dù đó là điều ai cũng biết rằng cô ta ghét ma cà rồng, nhưng sếp của cô ta có vẻ là một kẻ rất thận trọng. Có lẽ nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là chụp lại việc tiêu diệt.”

“Đó thực sự không phải là quá thận trọng. Thay vì ủng hộ sự tồn tại của ma cà rồng ... bắt họ và tiến hành nghiên cứu ... Đó thực sự là ý nghĩa của viêc thận trọng sao?”

“Rất tiếc đó là sự thật. Ngược lại, những kẻ đó ủng hộ việc tiêu diệt ngay lập tức mọi thứ có hại cho con người, cho dù thế nào đi chăng nữa. Nên, như một sự thỏa hiệp giữa hai phe này, chính sách hiện giờ quy định về sự khoan dung với ma cà rồng không tấn công con người.”

“Vậy... Cô thuộc về phe nào?”

Eruru đã không trả lời.

Vào lần đầu họ gặp nhau, chắc chắn cô sẽ tuyên bố mình thuộc phe thận trọng mà không một chút do dự.

Vậy còn ... bây giờ?

“Phòng của cậu đã được chuẩn bị rồi. Để tôi đưa cậu đến đó, theo tôi.”

“Ư-Ừm...”

Hisui không muốn tò mò thêm nữa. Cậu chỉ lẳng lặng theo sau cô ấy.

“Nhưng tôi cảm thấy khá tệ. Một phòng đơn cho một mình tôi? Mấy cô gái các cô không có phòng lớn mà phải ép vào cái phòng bé tí đó sao?”

“Giới tính khác nhau nên ngủ hai phòng khác nhau, không phải sao? Không phải là chúng ta không thể chia ra làm hai nhóm nhưng rõ ràng đây là cách duy nhất.”

“Cái đó cũng đúng.”

“Chúng ta đến nơi rồi.”

Eruru dừng lại và mở cửa căn phòng trước mặt.

Xuất hiện trước mắt họ là một căn phòng hiểu Nhật được thắp sáng khá mờ nhạt. Sàn nhà thì... hoàn toàn là mền.

“Đây là... chẳng lẽ là?”

“Phòng chứa mền.”

Eruru nói một cách đơn giản.

Phòng chứa mền – đúng như tên gọi của nó, đó là phòng chứa đồ dùng giữ chăn, mền và các đồ dùng giường khác.

Mặc dù nó cũng được dùng với những mục đích khác nhau, song nó luôn có một chức năng chung như một nhà kho dành cho vài đồ linh tinh, nhưng nó không được dùng để cho khách thuê.

“Eh------ Lại trò gì đây!? Tại sao họ có thể mở phòng này cho khách chứ !?”

“Ban đầu, tôi là người duy nhất lên kế hoạch ở lại quán trọ này. Và giờ, số lượng của chúng ta tăng lên cùng một lúc, nhưng số phòng của họ thì đã được đặt hết, nên điều này là không thể tránh được... Vì vậy, đây là tình huống bắt buộc.”

“Cô nghiêm túc đó hả... Không còn một chỗ nào có thể nằm luôn đó. Cả căn phòng không còn chỗ nào là không phải chăn và nệm rồi.”

(Trans: tự hỏi là chỉ chăn với nệm không phải rất êm sao)

“Điều này là không thể tránh được. Dù gì thì đây cũng là chứa mền.”

“...Hờ.”

“Mặc dù là thế, tiền thuê căn phòng này cũng không hề rẻ. Phần tiền đó tôi đã trả cho cậu rồi, cậu có thể hoàn trả lại tôi sau.”

“Ế, tôi cần phải bỏ tiền túi của mình ra sao!? Và nó còn khá mắc nữa!? Cho một cái nhà kho thế này sao!?”

“Sau tất cả, đây là vì chúng ta đang tiến hành điều tra không chính thức. Bên cạnh đó, điều này không có sẵn trong đơn đặt hàng của khách hàng. Họ chỉ cho phép cậu ở lại đây khi tôi thương lượng với họ. Nên đắt chỉ là điều hiển nhiên thôi.”

“Uh, cái đó... Ổn thôi......”

Mặc dù lời giải thích của Eruru rất có lí, nhưng Hisui vẫn không thể nào chấp nhận điều này hoàn toàn.

(Trans: Anh muốn ngủ vs harem của mình thì có gì sai chớ =))

Rõ ràng, giá của một căn phòng cho thuê sẽ tỉ lệ với chất lượng của nó.

Mặc dù vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng Hisui cũng chỉ có thể nuốt ngược chúng lại, vì nguy cơ Eruru sẽ đá cậu ra khỏi phòng. Cuối cùng, Hisui cũng phải bước vào phòng.

“Trong này tối quá... Công tắc đèn đâu rồi?”

“Tôi nghĩ tốt nhất là nên tắt đèn đi, không phải sao? Có thể có vết máu ở đâu đó... Chính xác hơn, bởi vì căn phòng này lí ra không dùng để cho thuê, có thể có rất nhiều vết bẩn. Thứ mà có lẽ cậu không nên thấy thì hơn.”

“Này, cô vừa nói có vết máu à? Cô đã nói thế, đúng không !?”

“Yeah, chính tôi nói đó.”

“Eh, giờ cô thừa nhận luôn sao !? Tôi đã nghĩ cô phải phủ nhận nó trước chứ !?”

“Nhanh lên và ngưng tưởng tượng đi.”

“Tại sao cô lại có thể giúp tôi với cái kiểu... Nhân tiện, đây là căn phòng cô đề cập đến, đúng không?”

“Bởi vì nó là phòng chứa mền.”

“Phòng chứa mền = một căn phòng với những quá khứ không nên nhắc đến, kiểu so sánh này thực sự có tồn tại sao !? Và thậm chí nó còn rất mắc nữa, chuyện quái gì đang diễn ra vậy !?”

“Đó là điều tất nhiên vì chẳng ai

thuê căn phòng này cả. Bên cạnh đó, chủ nhà chỉ chấp nhận khi tôi đứng ra thương lượng với họ. Xin hãy hiểu cho.”

Vẻ mặt của Eruru trông như thể cô đang nghe tiếng hét của một kẻ điên vậy.

Khuôn mặt đáng yêu của cô ấy không lộ một chút cảm xúc nào trong khi nghiêm túc đưa ra đòn quyết định với giọng điệu thờ ơ đó.

“N-Nhưng không phải nó sẽ nghiêm trọng hơn chỉ với vài vệt máu dính đâu đó...? Một vài lá bùa cũng được mà?”

“Đừng lo lắng, họ đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

“Đó chính là lí do cho sự lo lắng của tôi đó! Don’t go unsealing the charms!!”

“Phòng đang ở mà lại có bùa trừ tà thì không phải sẽ chẳng hợp lí chút nào sao? Cậu còn không hài lòng với thành ý của tôi hả?”

“Cô đang tức gì đó sao!? Chính cái nhà trọ này đã có vấn đề khi có một phòng dính máu không phải sao!?”

“Mặc dù lúc đầu nhà trọ có không sẵn lòng lắm, nhưng cuối cùng thì họ cũng đã đồng ý. Thực tế, thuê căn phòng này không hề dễ. Cuối cùng tôi đã buộc phải liên tục đưa cho họ yêu cầu “Người này khăng khăng muốn sống ở đây’ thì nhà trọ mới thở phào.”

“Jezz, giờ ngay cả nhà trọ cũng ghét tôi!! Làm ơn, đừng sử dụng cái khả năng đàm phán đó của cô vào trò này!!”

“Đừng lo lắng quá thế. Mặc dù tôi đã thử nhưng mấy lá bùa đó cũng ko thực sự bị mất. Rốt cuộc thì nó vẫn còn nguyên ở mặt dưới tấm chiếu.”

“Tất nhiên là tôi phải lo lắng rồi!! Điều đó không tốt cho tim tôi đâu.”

Có vẻ như mọi thứ đã vượt ra ngoài vấn đề liệu anh ta có ngủ được hay không .

Liệu anh ta có thể ra khỏi phòng vào sáng ngày mai hay không, đó sẽ là một câu hỏi rất khó.

“Thực sụ nó có ổn không...? Tôi thực sự cảm thấy có một vấn đề rất lớn đó, okay?”

“Cậu cũng đã bị ám rồi đúng không? Nó sẽ có sự khác biệt sao, nhiều hơn hay ít hơn? Không phải có một câu nói cũ ‘Bị ám bởi một con ma cũng tệ như bị ám bởi hai con vậy’, phải không?”

“KHÁC BIỆT LỚN ĐÓ......

Trời ạ, sao cũng được, tôi sẽ không bật đèn lên nữa. Tôi sẽ không nghĩ gì cả và ngủ luôn !!”

Hisui thở dài, hoàn toàn từ bỏ hi vọng và bước vào căn phòng tối.

Như không thể lãng quên xung quanh, cậu thản nhiên trùm tấm chăn lên đầu.

“Vậy thì chúc ngủ ngon. Với những giấc mơ đẹp.”

“... Tôi sẽ không quên điều này.”

Càu nhàu từ dưới tấm chăn, Hisui nhắm mắt và chìm dần vào giấc ngủ.

Ai biết được đó là một phước lành hay một lời nguyền, nhưng Hisui đã có thể nhanh chóng thiếp đi.

Cậu có lẽ đã quá kiệt sức vì chuyện này hay chuyện kia đã xảy ra.

Không hề có ác mộng. Cả đêm cũng không thức dậy.

Cậu đã được ngủ yên qua đêm cho đến sáng hôm sau.

Mặc dù cậu không đặt báo thức bằng điện thoại di động, nhưng cậu vẫn thức dậy vào giờ thường lệ.

Và như thường lệ, một cảm giác ấm áp và mềm mại đang ấn vào ngực cậu.

Một hương thơm ngọt ngào.

Cảm giác cổ cậu bị cắn.

Nó giống như là – đau nhói.

Mở mắt ra, cậu thấy Rushella đang nằm trên người cậu, chảy nước miếng khi đang hút máu từ cổ cậu.

“...... Cô thậm chí vẫn làm điều này khi đang trong một chuyến đi xa.”

“Urusai, ngươi ồn quá đấy.”

Có lẽ đã hồi phục sau một đêm nghỉ ngơi, biểu hiện của Rushella cũng không lộ gì về những chấn thương mà cô phải chịu vào đêm hôm trước.

Như thường lệ, cô ôm chặt lấy cậu ta, dùng bữa nhu thường ngày.

(Trans : ưưưưưư.... gato vãi)

“Ouch --!! Oi oi, cô hút nhiều quá rồi đó!!”

“Urusai urusai! Ta đã bị ả ta đá và còn bị ngã văng xuống biển, đúng không!? Vì vậy, ngay bây giờ, ta phải nạp cho đầy! Nằm yên đó và trật tự đi!”

“Tôi không muốn~!!”

“Ta sẽ cho ngươi biết ngưới nằm ở vị trí nào...”

Một trai và một gái, cả hai đều đang mặc yukata, đang vật lộn nhau trên sàn.

Loại quần áo này rất dễ bị tuột.

Trên thực tế, cổ áo của Hisui đã bị rối tung bởi bàn tay của Rushella, khiến ngực áo của cậu mở rộng ra, gần như một nửa trần trụi.

Và do kết quả cuộc đấu tranh của Hisui, quần áo của Rushella đã dần dần từng chút một...

Nhếch nhác.

Cũng bởi vì đây là lần đầu tiên cô mặc quần áo kiểu Nhật, nên chiếc khăn đã không được buộc chắn chắn lắm.

Do đó, khi Hisui đang vật lộn với tay chân của mình, cậu với lấy cổ áo và khiến phần ngực yukata của Rushella bị tuột ra.

“Ah... X – Xin lỗi.”

Một bộ ngực nhảy đang nhảy ngay trước mặt cậu.

Có lẽ bởi vì họ đã ở ngoài qua đêm, hoặc có thể vì cô ấy không mặc áo của Hisui như thường lệ khi ở nhà, nên thực sự may mắn khi Rushella mặc áo ngực đúng cách.

Mặc dù vây, quấn trong một chiếc áo lót trắng với ren, bộ ngực của cô ấy đã hút toàn bộ sự chú ý của Hisui bằng vẻ đẹp tuyệt đối của chúng.

“Không được nhìn vào --!!”

Tay trái và tay phải của cô xen kẽ nhau đưa cả loạt cái tát vào mặt Hisui, biến đầu cậu thành một cái trống lách cách.

Đương nhiên, sự tức giận mãnh liệt của Rushella cũng khiến bộ ngực khủng bố của cô chao đảo dữ dội, hết trái lại phải, liên tục, không ngừng nghỉ.

Bản năng của người đàn ông đã ban tặng cho Hisui một tầm nhìn đáng kinh ngạc bất chấp tốc độ cao của đầu cậu ta.

Chao đảo dữ dội theo mọi hướng, mắt cậu chụp được những bức ảnh full HD 4K

của những trái cây đang lơ lửng trước mặt.

“Ta nói là, KHÔNG ĐƯỢC NHÌN.”

“Thế thì cô tự che nó đi.”

Trong khi cố gắng che bộ ngực của mình đi, Rushella đã áp cả bộ ngực của mình vào ngực Hisui.

Đúng, giờ nó đã được giấu đi, nhưng đó mới là vấn đề.

“Oi oi, Rushella – san... Cô có thể dừng lại được không? Ép cả hai như thế vào với nhau, nó thực sự... Mặc dù lần trước có cái khăn tắm... Giờ tôi đang bán khỏa thân, thậm chí ngực đang trần, ngay cả có bra ở giữa, thì điều này vẫn thực sự rất nguy hiểm......”

“Nguy hiểm!? Nó liên quan đến cái việc máu của ngươi đột nhiên chảy xuống và tập trung xuống phần dưới của cậu sao!?”

(Trans: có lẽ các bro hiểu rồi đấy =) )

Rushella có khả năng nhìn được dòng chảy của máu trong người mà cô đang chạm vào. Do đó cô vặn lại sau khi cảm nhận được.

Thật vậy, tất cả máu trong cơ thể cậu đang tụ về chỗ đó.

Ngay cả khi đó không phải là ý định của cậu, thì thực chất đây vừa là buổi sớm.

(Trans: và các bro bt vào sáng sớm thì các bro bị sao rồi đấyJ )

Và thậm chí đang có một cô gái áp cả hai trái dưa của cô vào ngực cậu nữa.

Oh nỗi đau của mọi thằng đàn ông.

“Ưmm... X – Xin lỗi... Hãy để việc dùng ‘bữa sáng’ và xin lỗi vào lúc khác đi. Cô có thể ngừng khóa tôi bằng chân được chưa? Với làn da xinh xắn của cô, thật quá nguy hiểm khi tôi bị hút vào giữa đôi chân đẹp và mịn màng đó......”

(Trans: t đang nhầm hay cái thg tsun này đang khen gái vậy :v )“Cậu đang lẩm bẩm cái gì thế hả!? ‘Bữa sáng’ phải là thứ làm đầu tiên!! Sau khi tôi xong việc, che mắt cậu lại, tôi sẽ sửa lại quần áo rồi rời đi!!”

“Chúng ta có thể sắp xếp lại quá trình này lại lần nữa không...?”

“Ồn ào, im đi!!”

Không còn ý nghĩ nào ngoài việc dùng bữa sáng, Rushella ép trọng lượng cả cơ thể cô xuống mạnh hơn để ngăn Hisui trốn thoát.

Cả hai quấn vào nhau thật chặt, chỉ có một cái mền mềm mại ở giữa họ.

“Oi, nghiêm túc đó... Điều này cực kì tệ......”

Rushella liếm môi và tiến đến gần.

Hisui nhắm nghiền mắt lại, rơi vào tuyệt vọng, tập trung suy nghĩ của mình vào việc cố gắng làm cho phần thân dưới không vâng lời của mình bình tĩnh lại.

Ngay lúc này, một vị cứu tinh đột nhiên giáng xuống.

Tấm chăn che thân dưới của Hisui và Rushella thực sự phồng lên với cái gì đó mà hai người không nhận thấy.

“ “Eh - !?” ”

Dưới cái nhìn ngạc nhiên của họ, thứ đó phình lên như một con sâu bướm khổng lồ - Và Mei bật ra.

“Eh - !? Cô vào đây từ khi nào!?”

“Đương nhiên tôi đã ở đây trước cô ta rồi! Tôi thực sự đã lên kế hoạch cho một cuộc tấn công ban đêm khi thời cơ chín muồi, nhưng cuối cùng lại ngủ quên mất. Vì vậy, giờ đã là bình minh rồi. ❤ Mà, chả sao cả, giờ nó sẽ thành cuộc tấn công buổi sáng, đúng không?”

“Cô và mấy cuộc tấn công chết tiệt của cô! Cô còn định lên kế hoạch gì vào bây giờ hả!?”

“Ehhhh, không phải quá rõ rồi sao!? Cùng. Sản. Xuất. Em. Bé. Nào.”

Mei mỉm cười quyến rũ và chen vào giữa hai người.

Thay vì một bộ yukata, cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ babydoll. Cái quần... mờ một cách tự nhiên thể hiện sự tuyệt vời của thiết kế cổ truyền thiếu vải cộng với sự dâm dục.

“...Vậy, cô có thể đi sang một bên được không?”

“Cô đang yêu cầu ai thế hả!? Cậu ta là của tôi.”

Ngay trên cơ thể Hisui, cuộc chiến giữa một ma cà rồng và một người nhân tạo đã bắt đầu.

Nhưng trước khi trận chiến có thể bắt đầu, Mei đột nhiên đưa ra lời thỏa hiệp.

“Hoặc ta có thể làm điều này, sau cùng, mục đích của chúng ta khác nhau, chúng ta có thể chia nhau ra làm. Cô cứ tiếp tục và dùng bữa từ cổ Hi – kun trong khi tôi sẽ tận hưởng nửa dưới của anh ấy...”

“Ừm, cũng hợp lí... Đúng vậy, tôi cũng muốn sửa lại quần áo. Nếu cả hai cùng làm, khống chế cậu ta sẽ dễ dàng hơn nhiều !!”

“Thế quái nào mà hai cô lại là đồng minh vậy!? Này, dừng lại ngay!!”

“Không sao, cứ thư giãn đi......”

Mei nhanh chóng cởi bỏ lớp áo ngoài ra và ném nó sang một bên.

Cả bo đì quyến rũ của cô đang hiện lên trước mắt Hisui.

(Trans: t cx muốn nó hiện trc mắt t nữa L)

Một hình tượng còn trên cả Rushella. Cặp đùi và mông đầy gợi cảm.

Hisui đã thấy tất cả rất rõ vào lần trước, nhưng vấn đề là ở chỗ trang phục của cô đang kích thích mạnh mẽ.

Và, đang ‘săn lùng’ phần dưới của cậu, Mei đang bò bằng cả tứ chi ... Giống như một con báo đang sẵn sàng vồ lấy con mồi.

Nhưng đó không phải là tất cả.

Nếu đó chỉ là kích thích thị giác thì Hisui vẫn có thể xoay sở tìm cách kìm nén.

Nhưng Mei đang mang một thứ vũ khí thậm chí còn tàn khốc hơn.

Hisui không thể nào biết được đó là tình cờ hay là do thiết kế.

Có lẽ là món quà của Chúa hoặc là sự hy sinh của Quỷ dữ.

Cặp mông đầy khiêu gợi của cô ấy đang chĩa thẳng vào mặt Hisui.

Tốt thôi, dù vậy, cậu vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo.

Tuyệt vọng tập trung vào chút sức lực cuối cùng của mình, cậu quyết tâm quay mặt đi.

Tuy nhiên, có lẽ bởi vì cô đã dành ra một đêm xa nhà hoặc vì cô ta luôn nghĩ về việc tạo em bé mọi lúc ... Trên mông cô giờ là thứ mà người ta sẽ gọi là pantsu chiến thắng.

Nó là cái pantsu hồng.

Những mảnh vải nhỏ xíu đang bị chôn vùi trong thung lũng phía sau cô, hoàn toàn mất đi tác dụng che chắn đáng lẽ phải có của nó.

Chứa một lượng mỡ không thể biết, cái mông xa xỉ đó mịn màng và lấp lánh vô cùng.

Nhìn vào thứ vũ khí chết người đang đung đưa trước mắt, não của Hisui đang bị xén ra từng mảnh.

Phải nói là vô cùng kì diệu khi máu không chảy ra từ mũi cậu.

Cậu không thể chịu hơn được nữa.

Từ bỏ cái gọi là nhân phẩm và sự trong trắng của con người, Hisui nhắm mắt lại.

“...Con gái là phải biết cư xử đúng mực!!”

Một giọng nói lạnh băng làm Hisui mở mắt ra.

Và đó là...Kirika.

Thật vậy, cậu đã để thua một trận đánh trong vô vọng.

Nhưng không phải phó chủ tịch đang ở đây sao?

“Senpai, em rất vui vì chị ở đây... Nhanh kéo hai người này hộ em với...”

Chỉ vừa lúc Hisui lên tiếng cầu cứu, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Giọng của Kirika phát ra từ trong phòng , không phải từ cửa.

“...Chị ở đâu?”

“Không,ưmm...... Em thấy đấy, ở đây không có cửa sổ, vì vậy chị đã nghĩ ở đây

khá ngột ngạt, và tự hỏi em có khát không, nên chị đã pha ít trà thảo dược... trà lạnh. Nhưng chị thấy em vẫn đang ngủ... Sono, trước khi chị nhận ra, thì chị đã đứng đợi ở góc phòng rồi.......”

Kirika rụt rè nâng cốc và giải thích.

Cô ấy đang mặc một bộ yukata phù hợp với mái tóc được búi cao sau đầu, một sự kết hợp hoàn hảo giữa trang phục Nhật Bản và sự nữ tính mà cô sở hữu.

Nhưng những gì cô ấy là lại không khác gì với hành động của Rushella và Mei bây giờ.

Nói cách khác... cô ấy còn đến sớm hơn cả hai người kia.

Và cô đã ngắm khuôn mặt đang ngủ của cậu cả đêm qua.

Và hoàn toàn che dấu sự hiện diện của mình.

Mặc dù không có ác ý, nhưng hành động của cô thậm chí còn tệ hơn.

Nó kiểu như là – kẻ bám đuôi vô hại.

“Ie ie ie, cái đó thật đáng sợ! Vậy thì sao chị không thể đặt cốc ở đó và rời đó!? Chỉ cần để lại lời nhắn hay gì đó cũng được!”

(Trans: ‘ie’ là không trong tiếng nhật)

“Oh, đúng rồi......”

Chỉ khi nghe đến đó cô mới nhận ra được.

Có vẻ như cô gái nghiêm túc, quy củ và thông minh có phần chậm chạp ở đây.

“... Cái đó cũng đúng. Này, nhìn lại bản thân đi, cả hai người, trang phục kiểu đó là gì thế hả!? D – Dù sao thì, nhanh ra khỏi Kujou – kun .......!”

“Này... Senpai, chị muốn tham gia luôn không?”

Mei lắc nhẹ cặp mông của mình.

Trong tình huống này, thuyết phục Kirika làm đồng minh sẽ trở nên thuận lợi hơn.

“T – Tham gia cùng cô ...... Nó không giống như ...... Tôi cũng ......”

“Rushella muốn bữa sáng, tôi muốn nửa dưới của anh ấy, và còn khuôn mặt của Hi – kun ... vẫn còn đang trống, chị biết chứ?”

Kirika nuốt nước bọt khi nghe những lười đó của Mei và nhìn vào khuôn mặt của Hisui.

Đôi mắt của cô ấy trông có chút gì đó hơi nguy hiểm.

“Ưh, ưmm... Senpai?”

“Đ - Đúng vậy... Chuyện này không thể nhanh thế được ...... Mọi người nên làm theo đúng trình tự ......”

“Chị không cần phải nhất thiết là môi chạm môi. Còn má hay trán thì sao? Senpai, chị là một người Anh ... Làm vậy chỉ được coi là một lời chào thôi, không phải sao?”

“Đ – Đúng vậy. Nó chỉ là lời chào buổi sáng ......”

Kirika tự thuyết phục bản thân và chiếm lấy vị trí cạnh khuôn mặt Hisui.

Rồi từ từ nâng đầu cậu lên, đôi môi cô –

“Oi oi senpai, đợi chút đã... Rõ ràng chị là người duy nhất em có thể tin tưởng ở đây đó.”

“Đ – Đừng di chuyển...... Nó chỉ là, ưmm... Một lời chào kiểu Anh, chỉ là một lời chào thôi.”

“Nước Anh thực sự có cái truyền thống loại này sao ...?”

“Vì cậu đang liên tục ngoáy ngó, cậu vô tình chạm vào môi tôi, và đó chỉ là tai nạn ...!!”

“Chị đang cố ý để nó xảy ra!! Arghhhh – Tôi chịu đủ rồi đó!!”

Hisui tập trung toàn bộ sức mạnh của mình lại, một lần nữa cố gắng đẩy ba cô gái đi.

Nhưng cậu hoàn toàn bất lực.

Đặc biệt là – nửa bên trái của cậu.

“......Eh!?”

Một cánh tay trong mờ đang đè lên tay trái của cậu

Chính xác hơn... Toàn bộ cơ thể cậu đang chồng chéo với một cơ thể trong mờ khác.

“T – Touka-san !?”

“Haii, ohayo.”

Từ trong cơ thể của cậu, một hồn ma đang mỉm cười một cách hồn nhiên.

Cô đang vô cùng hạnh phúc khi đang bận ám Hisui.

“C – Cô lại kéo thêm cái gì nữa hả!?”

“Hisui-kun ... Tôi đã chết trước khi có cơ hội biết lãng mạn là như thế nào. Trước khi chết, tôi nghĩ rằng mình đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng cuối cùng tôi lại bị giết bởi ma cà rồng.”

“Yeah, chia buốn vì điều đó... Mọi người ở đây đều đang cố gắng hết sức vì mong muốn của cô.”

“Vậy tình yêu là gì, nó là gì khi phát triển trong lúc ta trưởng thành...? Tôi muốn trải nghiệm điều đó. Nên. Sử dụng cơ thể của cậu.”

“Thật ngớ ngẩn, đây là cơ thể của con trai đó!? Ngay cả khi cô cảm nhận được đi nữa, nó cũng chẳng thể nào đúng được!? Còn nữa, loại tình yêu này là gì hả, nó rõ ràng chỉ là ham muốn cá nhân! Mặc dù thậm chí Rushella không phải là ham muốn!!”

“Tôi... muốn trở thành người lớn.”

“Tìm người khác đi!!”

Nhưng lời cầu xin của Hisui cũng chỉ như lọt vào tai người điếc. Touko vẫn tiếp chiếm giữ lấy cơ thể cậu.

Vì bên trái cậu không còn nghe cậu nữa, tiếp tục đấu tranh cũng chỉ là vô vọng.

Những chiếc răng nanh sắc nhọn đang chôn sâu vào cổ cậu.

Bàn tay dâm đãng đang vươn đến giữa hai chân cậu.

Gôi môi đang tiến gần khuôn mặt cậu.

Một con ma vẫn đang trong người cậu.

Chia tay thôi, những điều quý giá của tôi.

Trước khi giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt Hisui, một người nào đó bước vào, kèm theo một giọng nói lạnh lùng, quen thuộc.

“Cậu ồn ào quá đó. Câu đang làm cái quái gì vào sáng sơm thế hả? Bữa sáng đã sẵn sàng......”

Nhìn thấy cảnh trong phòng, mặt Eruru cứng lại.

Một nhóm các cô gái đang vây quanh một Hisui đang khỏa thân.

Rushella cũng đang bán khỏa thân trong khi ép người vào người cậu, mút lây cổ cậu.

Mei, mặc một bikini cực đồi trụy, đang sờ mó phía dưới cậu.

Đang giữ lấy đầu cậu là Kirika đang đưa môi mình lại càng ngày càng gần hơn.

Touko đang dựa sát vào người Hisui. Cảnh tượng như đang ngồi trên giường với người yêu vậy.

Cái cảnh tượng địa ngục là hoàn cảnh không thể hiểu được với Eruru, nó đang khiến tâm trí cô trên đà sụp đổ.

Tuy nhiên, tâm trí cô nhanh chóng được phục hồi trở lại.

Nhặt chiếc gối gần đó lên,cô rút ra khẩu súng yêu thích của mình – Argentum – từ bộ yukata của mình và chĩa thẳng vào mồm Hisui.

“A–Anou ... Kariya–san, cô thực sự luôn giữ khẩu súng đó bên người bất kể cô có đang mặc đồ gì sao ... Cái gối cô đang cầm, nó có tác dụng như giảm thanh à?”

“Tạm biệt.”

“Oi, c–chờ đã, tôi là nạn nhân......!”

Trước khi cậu có thể kịp giải thích, Eruru đã bóp cò.

Với viên đạn bắn xuyện qua gối, một câu chuyện đã bị che giấu khỏi những vị khác của nhà trọ.

Vài phút sau, một nhân viên nữ đã đến để di chuyển vài bộ nệm và phát hiện ra một cậu con trai giống như thây ma, bị đánh đập đến bất công.

Do đó, những giai thoại mới đã được sinh ra liên quan đến căn phòng này với quá khứ mờ ám của nó.

Điều này không đúng, tôi không làm gì cả, họ ép tôi rồi đẩy tôi xuống ... Thây ma, hay đúng hơn là, cậu con trai đang lẩm bẩm một cách không hiểu được, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác.

Sợ hãi trước sự xuất hiện của cậu, nữ nhân viên hoảng hốt rời khỏi phòng. Được biết, từ đó trở đi, căn phòng đó chỉ còn được sử dụng để trữ mền và không còn vị khách nào dám ở lại đó.

“Cái này tuyệt thật, thức ăn ở đây đó! Được ăn ‘Jap Food’ trong một chuyến đi thế này cũng không tệ!”

Rushella về cơ bản không tuân theo chế độ ăn phương Tây, đặc biệt là ăn bánh mì vào buổi sáng. Hiện tại, cô đang vui vẻ trong khi cắn những miếng lớn và thưởng thức bữa sáng hoàn toàn theo phong cách Nhật Bản.

“Hmm, mặc dù nó rất đơn giản, nhưng họ vẫn chú ý đến rất nhiều chi tiết. Súp miso cũng rất ngon.”

Mei cũng đang thưởng thức miso từng miếng nhỏ.

Địa điểm ăn sáng là trong sảnh tiêp tân. Ngoài Touko, mọi người đều đang ngôi trên đệm trong tư thế seiza, thưởng thức bữa sáng đơn giản nhưng tinh tế.

“Tôi đoán thỉnh thoảng tôi cũng nên nấu súp miso. Có vẻ như đàn ông có xu hướng thích kiểu nấu này.”

Kirika thưởng thức súp miso một cách cẩn thận.

Bởi vì kĩ năng nấu nướng của cô ấy khá tốt, nên có vẻ cô ấy đang rất nghiêm túc.

“Bình thường tôi vẫn ăn sáng, những cũng lâu rồi mới ăn xa xỉ thế này.”

Eruru có vẻ rất hài lòng về món súp này.

Thoạt nhìn, đây là một bầu không khí vô cùng yên bình, giống như bao bữa ăn sáng khác.

Tuy nhiên một cậu con trai đang tránh xa khỏi bầu không khí đó, ngồi cô độc một bên, ăn sáng.

“......Tôi sẽ không bao giờ ở qua đêm với mấy cô nàng điên rồ này lần nữa.”

Hisui lặng lẽ dùng bữa trong khi thề với sự quyết tâm của mình.

Nhờ năng lực của mình, vấn đề chảy máu trong đã được giải quyết và vết thương của cậu cũng đã được chữa lành. Tuy nhiên, những vết thương từ sự đánh đập tàn bạo của Eruru thì vẫn đọng lại trong tâm trí cậu.

Với khuôn mặt cứng đờ, cậu chuẩn bị về nhà, đi về phía bến xe gần đó cùng với mọi người.

Xe buýt sẽ đến trong nửa giờ đồng hồ, vì vậy họ chỉ ngồi yên ở ghế và đưa mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm.

“Vậy là nó đã kết thúc mà chẳng đạt được gì...”

Mei phá vỡ sự im lặng, thở dài và gục đầu chán nản.

Mặc dù cảm xúc của Rushella và Kirika không hiện lên trên khuôn mặt của họ, nhưng người ta vẫn có thể thấy được cảm giác không thoải mái khi trở về tay không.

“Xin lỗi, đó là lỗi của tôi vì đã không nhớ được gì...”

Touko cúi đầu nói với vẻ hối lỗi.

Bởi vì cô ấy đã trở nên khá mờ nhạt rồi, nhưng cô ấy thậm chí còn mờ hơn khi nói điều đó.

“Không, đây không phải lỗi của cậu, Touko–san. Tuy nhiên... Tinh hình hiện giờ sao rồi? Cô hẳn đã nhận ra điều gì đó sau lưng tôi, phải không? Cô chọn nhà trọ này vì nó đã nằm ở đây từ rất lâu rồi, không phải sao?”

Nghe Hisui nói, mọi người nhìn sang Eruru.

Eruru thả vai và trừng mắt nhìn Hisui.

“Cậu vẫn luôn sắc sảo như thế. Đúng thế, ngoài giá rẻ, tôi chọn nhà trọ này vì cái lí do mà cậu đã nhận ra.”

“Nếu cô nói điều này sớm hơn, thì chúng tôi vẫn có thể giúp đỡ bằng cách hỏi mọi người xung quanh, không phải sao? Việc này sẽ dễ hơn khi có nhiều người cùng làm, đúng chứ?”

“Đúng đó, Eruru–chan, senpai và Hi-kun thì chưa nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ giúp cô nếu cô nói. Nó chắc chắn sẽ có ích.”

Mei cố gắng giúp đỡ, nhưng Eruru không đánh giá cao hành động đó.

“Đây không phải là một cuộc điều tra chính thức, vì vậy tôi không thể lôi kéo người khác tham gia. Mấy người chỉ nên coi đây là cơ hội được ra ngoài qua đêm và hít thở không khí mới.

“Cô có thể cho rằng nó phù hợp nhưng nó không công bằng với Touko–san. Tốt thôi, kết quả của cô là gì? Cô có nhận được gì không?”

“...Thật đáng tiếc. Tôi đã cố hỏi kiệu có vị khách lạ hay chuyện lạ nào xảy ra vào khoảng thời gian Touko-san chết... Nhưng có vẻ như họ không hề biết gì cả. Hơn nữa, đã có một cơn mưa lớn bất ngờ kéo dài vài ngày trước đó. Biển rất hỗn loạn nên nhà trọ cũng không thể hoạt động nhiều.”

“Mưa lớn......?”

Touko nhắm mắt lại cau có.

Với một biểu hiện phức tạp, cô ấy dường như đang tập trung và cố gắng tìm lại điều gì đó.

“Có chuyện gì sao? Cô có nhớ lại điều gì không?”

“......”

Touko không trả lời.

Cô vẫn im lặng, tuyệt vọng nhớ lại, nhớ lại cái khoảnh khắc khi cô mất mạng mười năm trước.

Không ai cố gắng hỏi cô thêm bất kì điều gì và chỉ đơn giản quay lại nhìn về phía cô.

Chính xác thì cô đã nhìn thấy hay nghe thấy điều gì?

Đây là những gì mọi người đang tuyệt vọng muốn biết.

Cuối cùng, Touko đã lên tiếng, nghiêm túc.

“Mưa lớn... Đúng rồi, trời mưa. Ngày hôm đó ... Cái ngày tôi chết ...... Trên thuyền, đối mặt với ma cà rồng, trời bất chợt đổ mưa! Biển trở nên hỗn loạn và một cơn bão ập đến, thuyền cũng...lung lay dữ dội. Con ma cà rồng đã trốn bên trong quan tài ... Có lẽ vì là vì cái đó. Sau đó, con thuyền mất thăng bằng và mọi thứ kết thúc...!”

“Oh tôi hiểu rồi. Một cơn bão huh ... Một cơn mưa lớn bất ngờ... Nhưng thành thật mà nói, cái điểm này......”

Mei khoanh tay và suy ngẫm.

Tất cả mọi người đều đang làm vậy. Một lúc sau, Eruru đưa ra quan điểm của mình.

“Thật vậy, có lẽ điểm này không phải điểm mấu chốt, nhưng ít nhiều, nó cũng đã cho chúng ta một ý tưởng rõ ràng về tình huống hồi đó. Bản thân Touko-san không có kí ức về việc nhốt con ma cà rồng đó vào quan tài và đẩy nó xuống biển. Bởi vì cô ấy đã chết trước khi đó. Tuy nhiên, quan tài và hài cốt của cô đã được tìm thấy dưới đáy biển. Rất có thể sau cái chết của cô, những con sóng đã nuốt chửng con thuyền và cuốn nó xuống biển. Với việc đó, ngay cả khi Touko-san không tự làm được điều đó, con thuyền và quan tài vẫn sẽ chìm xuống biển.”

Nghe cô phân tích, mọi người gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, những suy luận này không làm sáng tỏ được gốc rễ của vấn đề.

“Đột nhiên bị sóng cuốn đi huh... Trong trường hợp đó, tên ma cà rồng đó vẫn nên ở trong quan tài, nhưng trên thực tế hắn ta đã không làm vậy. Ngoài ra, quan tài không thể mở ra được từ bên trong. Nếu kí ức của Touko-san là đúng, thì cái quan tài đó đã đột nhiên rơi xuống biển va hắn ta không có cơ hội để trốn thoát. Chuyện gì thực sự đã xảy ra vào lúc đó......”

Hisui vẫn tiếp tục suy nghĩ về bí ẩn khó hiểu này.

Bên cạnh cậu, Rushella nói như thể cô đang nhìn vào một kẻ ngốc vậy.

“Nói về cái tên ma cà rồng đó, đó thật sự là một kẻ không biết đề phòng là gì. Hắn ta không chỉ có một chiếc thuyền mà còn đi thuyền ra biển, nhưng hắn ta lại không nghĩ đến việc nâng cấp quan tài của mình lên sao?”

“Bằng cách tăng cường... Ý cô như là thêm vào các tính năng chống nước hoặc làm nổi... Những cải tiến kiểu kiểu đó huh?”

Rushella gật đầu đáp lại câu hỏi của Kirika.

Là người duy nhất sử dụng ‘quan tài’ ở đây, Rushella dường như có ý tưởng riêng của mình về việc chế tạo quan tài.

“Khi bọn ta - ma cà rồng cìm vào giấc ngủ, mặc dù nệm hoặc giường cũng đủ rồi, nhưng để thực sự có một giấc ngủ yên tĩnh, một ‘quan tài’ là không thể thiếu. Đặc biệt là khi mệt mỏi. Ngược lại, sống thiếu quan tài sẽ trở thành một vấn đề khá rắc rối đối với bọn ta. Cùng với việc mất đi nguồn cung cấp máu tươi, nó giảm đáng kể sức mạnh của bọn ta.”

“Xét cho cùng, đối với ma cà rồng, ‘quan tài’ là một thiết bị để hồi phục sức mạnh tâm linh. Chính vì điều đó, chúng sẽ đổ rất nhiều thời gian và tiền bạc vào việc chế tạo quan tài để tạo ra một kiệt tác theo ý thích của chúng. Để xử lí kẻ thù tấn công chúng trong lúc ngủ, một số thậm chí còn xa hơn bằng cách cài đặt bẫy và cơ chế khác nhau.”

Eruru thờ ơ thể hiện kiến thức tuyệt vời của mình.

Với mục đích tiêu diệt ma cà rồng, cô đã phải tìm hiểu tường tận về vấn đề này.

“Thật vậy, lấy quan tài của tôi làm ví dụ. Nó không chỉ có thể nổi trên mặt nước, mà nếu có đóng nó lại, nó cũng có thể ngăn nước tràn vào. Là một ma cà rồng, phải nhấn mạnh vào những yêu cầu cơ bản như vậy khi nói về quan tài của bọn ta. Nhưng để nghĩ rằng tên đó sẽ sử dụng thứ không cần cải tiến và thậm chí còn mang nó ra biển, thật là ngu ngốc.”

Rushella lên tiếng chế giễu trong khi tự hào sự vượt trội của bản thân.

Có lẽ cảm thấy bị xúc phạm khi nhìn vào biểu hiện của cô ấy, Mei đã cho Rushella một shot tắt ngủm.

“Yeah, có lẽ quan tài của cô sẽ ổn ngay cả khi rơi xuống nước... Nhưng vấn đề là cô sẽ làm gì nếu cô không thể vào trong quan tài trước khi rơi xuống biển? Rõ ràng là cô đã bị người bên Oogami cho một đá xuống biển đêm qua, nhưng cô lại ở đây tự hào về điều đó.”

“Grrrr...!”

Bị đụng đúng chỗ đau, Rushella không còn cách nào khác ngoài việc im lặng.

“Ít nhất, hắn ta là ma cà rồng. Hắn ta sẽ không có sức mạnh đặc biệt gì chứ? Giống như... Trong truyền thuyết, chúng có thể biến thành sương mù hoặc một đàn dơi. Ngay cả khi ai đó đá hắn, hắn sẽ không bay như một con cá chết và kết thúc trong tình trạng đáng thương như vậy phải không?”

“C-Cậu ồn ào quá đó, im ngay! Những gì cậu nói, không được nhắc lại lần nữa!”

“Ehh~~ Cô có thực sự là ‘Thuần huyết’ không huh?”

“Sob,sob,sob......”

Thất bại trong cuộc chiến ngôn từ, Rushella bắt đầu khóc.

Hisui không thể chịu được cảnh tượng đó, đành đưa tay ra giúp đỡ.

“Sức mạnh đặc biệt của ma cà rồng được thừa hưởng từ cha mẹ chúng, hoặc truyền từ chủ nhân sang người hầu. Mặc dù có những khả năng về tiêu chuẩn như sức mạnh thể chất và sức mạnh đôi mắt được truyền cho tất cả ma cà rồng, còn các sức mạnh đặc biệt khác phải đến từ ‘Thuần huyết’ đầu tiên của dòng dõi đó. Hơn nữa, mỗi Thuần huyết thực sự sẽ có sức mạnh riêng của họ. Đối với Rushella, ừm, cô ta chỉ là một ‘Thuần huyết’, nhưng không có thứ sức mạnh mà cô nói đến.”

“Đ-Đúng vậy! Ma cà rồng bọn ta có sức mạnh và năng lực khác nhau!”

“Rồi, fine. Ah nhưng điều đó có nghĩa là có nhiều hơn một Thuần huyết, đúng không? Tôi đang tự hỏi, liệu tất cả ma cà rồng cuối cùng còn là Thuần huyết không đấy?”

"That hypothesis exists. But if that were the case, all vampires would possess the same powers, although differing in strength, so that doesn't fly. The entity known as the 'True Ancestor' is definitely more than one. Of course, you can probably count them on one hand."

“Giả thuyết đó cũng có thể tồn tại. Nhưng nếu đó là một trường hợp, tất cả ma cà rồng sẽ sở hữu sức mạnh như nhau, mặc dù khác nhau về năng lực, nên chúng không bay. Thực thể được gọi với cái tên ‘Thuần huyết’ chắc chắn sẽ nhiều hơn một. Tuy nhiên cô vẫn có thể đếm trên đầu ngón tay.”

(Trans: cái này là theo cách hiểu của t, ai có ý khác thì góp ý nhé, nếu nó hợp lí hơn)

“Chà, đúng là vậy. Nếu cô ta thực sự là ‘Thuần huyết’ duy nhất của tất cả ma cà rồng, thì cô ta sẽ không phải là người phụ nữ đã hút máu vô số người, với hàng tấn con cháu.”

“C-Cậu đang nói cái vớ vẩn gì......!? T-Tôi chưa bao giờ......”

Rushella lẩm bẩm càu nhàu trong khi lén liếc nhìn Hisui.

Rõ ràng, mặt cô đang đỏ hết lên rồi.

“Tôi không nói đó là một giả thuyết à? Bỏ qua chuyện của người hầu sang một bên, tôi chưa bao giờ có ấn tượng rằng cô là một ma cà rồng đã có chồng, trải qua ‘chuyện đó’, hay sinh ra một đứa trẻ ‘Thuần huyết’. Điều đó thật không thể tin được.”

“Đ-Đúng vậy, ngay cả khi không có kí ức, chuyện đó...tôi chưa bao giờ làm thế!!”

“Làm sao cô biết được? Ngay cả khi đấy là với người yêu cũng là điều bình thường......”

“K-Không, không, không bao giờ!!”

Rushella lớn tiếng bác bỏ rồi ngồi im lặng. Cô lén liếc nhìn Hisui lần nữa nhưng cậu chỉ thở dài một cách chán nản.

“Rồi rồi, tôi hiểu rồi. Vậy thì nó sẽ giống thế này, ngoài những khả năng tiêu chuẩn, liệu những năng lực khác nhau đó có thể sử dụng được hay không còn phụ thuộc vào dòng dõi của ma cà rồng đó... Master hay cha mẹ, tất cả được quyết định bởi ‘Thuần huyết’, đúng không?”

“Đúng vậy. Có lẽ sẽ có ma cà rồng biến thành sương và có lẽ có ma cà rồng biến thành dơi ......”

Ngay khi nói đến đó, Hisui bỗng rơi vào im lặng.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Cái quan tài rỗng.

Một cơn bão bất ngờ.

Năng lực đặc biệt.

Một ma cà rồng điềm tĩnh.

Ngoài ra...Ngoài ra – Mau lên và nhớ lại đi.

Nghĩ cho kĩ.

Nhớ lại mọi thứ đã xảy ra cho đến bây giờ.

Chọn lấy điểm bất thường.

Phải có gì đó, một đầu mối bị bỏ lỡ.

Ngay từ đầu vụ việc, tìm kiếm mọi thứ trong cuộc gặp gỡ của Touko, tất cả mọi thứ đã xảy ra.

“C-Có chuyện gì với cậu vậy huh?”

Rushella quan tâm hỏi.

Lúc này, ánh mắt hai người gặp nhau.

Rồi Hisui đưa mặt cậu lại gần, gần đến nỗi gần chạm vài môi nhau.

“C-Cậu đang làm cái quái gì thế hả!?”

“ – Tôi hiểu rồi.”

Hisui lẩm bẩm một câu trả lời mà bỏ lơ câu hỏi của cô và bật dậy.

Xe buýt đã đến.

“Nhanh lên và quay lại nào. Nếu không mọi thứ sẽ là quá muộn.”

“Cậu tìm ra cái gì cơ?”

Eruru nghiêm túc hỏi. Thỉnh thoảng, Hisui nảy ra những ý tưởng đặc biệt này, cô là người biết rõ chúng hơn bất kì ai khác.

Nhưng Hisui chỉ đơn giản lắc đầu nhẹ.

“Đó vẫn chỉ là suy đoán ở giai đoạn này thôi. Tôi có một giả thuyết nhưng chưa có bằng chứng chứng minh. Có lẽ là tôi lo lắng quá nhiều, mặc dù sẽ là tốt nhất nếu tôi sai và không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn xem, tôi đã xui xẻo như thế nào vào sáng nay, nên tôi hi vọng vận may không có chạy sang đây.”

“... Cậu đang cố nói cái quái gì vậy?”

“Hãy nói chuyện trên xe buýt. Trước khi tôi giải thích, nhanh chóng liên hệ với Supernatural Investigations Section, ai cũng được.”

“Liên hệ ngay bây giờ. Nhưng tôi nên cho họ hướng dẫn gì chứ?”

“Rất đơn giản. Kiểm dịch ‘quan tài’ ngay lập tức.”

~~~~~~~~~~~~~~~~

Arigato. J

Truyện Chữ Hay