Silent Witch

[1-7]: tiểu thư phản diện lại yêu quý [phù thủy tĩnh lặng].

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Louis ngâm mái tóc nâu nhạt của Monica trong một lớp dầu thơm mỏng rồi nhẹ nhàng chải nó.

“Nghe đây, sắc đẹp không phải là thứ dễ dàng có được ngày một ngày hai. Nó là cả một quá trình đòi hỏi nhiều thời gian và công sức. Học viện Serendia lại là nơi dành cho con em quý tộc. Để con nhóc rách rưới như cô đi vào chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.”

Xong chuyện với mái tóc, Louis cầm lọ kem dưỡng và thoa lên da Monica. Cô giờ đây đã trở thành con búp bê cho anh ta thích làm gì thì làm.

“Nhớ dưỡng ẩm cho da và tóc hằng ngày. Cái này vô cùng quan trọng. Tý nữa tôi sẽ đưa cho cô nước hoa và kem dưỡng, dùng chúng hằng ngày trước khi ngủ. Hiểu chưa?”

“D-dạ...”

Monica yếu ớt đáp lại khi đôi má hãy còn bị vân vê.

Louis vô cùng kỹ tính trong vấn đề làm đẹp. Người ngoài nhìn vào có nhầm thành phụ nữ cũng là bình thường. Dù sắp bước sang cái tuổi 30, nhưng ngoại hình của anh trông trẻ hơn thế nhiều.

Sắc đẹp anh ta sở hữu chính là thành quả của việc chăm sóc hằng ngày.

“Louis-san...nữ tính thật đó, còn hơn cả phụ nữ bình thường luôn.”

Tuy chỉ là buột miệng thôi, nhưng bàn tay đang thoa kem kia tự dưng bóp chặt lấy má Monica đầy thô bạo. Đau!

Nhìn nụ cười vô cảm hiện trên khuôn mặt nữ tính xinh đẹp, Monica rùng mình.

“Đồng sự-dono, để tôi cho cô biết một điều nhé. Tôi ghét cay ghét đắng việc bị kêu giống phụ nữ. Cô có muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tên đần độn nói như thế trước đó không?”

Bàn tay lại siết chặt hơn nữa.

Monica run lên vì sợ cái đầu của mình có thể bị bóp nát lúc nào không hay.

“X-Xin....lỗiiiiiii! Em sẽ không nói như vậy nữa đâu ạaaaaa”

“Hiểu được là tốt.”

Louis thả lỏng đôi tay rồi dúi lọ dầu thơm cùng kem dưỡng cho Monica.

“Đừng quên sử dụng chúng hằng ngày....nghe chưa?”

Xong rồi, Louis mỉm cười.

Nó đẹp hơn nụ cười của bất kỳ người phụ nữ nào khác, những cũng thật sự đáng sợ hơn cả một con rồng.

***

Ba ngày trôi qua từ lúc Monica trú lại tại dinh thự của Louis Miller.

Sở dĩ cô vẫn chưa thâm nhập vào Học viện liền là do còn phải đợi cô tiểu thư Bá tước gia Kerbeck đến. Lãnh địa của họ nằm ngay sát biên giới, từ đó đến vương đô cũng cần tới 3 ngày đường.

Trong lúc đợi, Monica được Louis nhồi vào đầu những gì cần phải biết về Học viện Serendia cũng như cách ứng xử của quý tộc. Còn Rosalie thì dạy cô về cách ăn uống ngủ nghỉ sao cho điều độ.

Ba ngày là quá ít để những thay đổi thực sự lớn xuất hiện, nhưng ít nhất, làn da mà Louis nhận xét chẳng khác gì của người chết giờ đây nom đã khỏe khoắn hơn nhiều. Ban đầu, cô không thể quen được với chuyện ngủ vào ban đêm, nhưng khi nến và đèn dầu bị tịch thu hết, Monica đành phải đi ngủ.

Còn sử ma Nero của cô suốt ba ngày qua chỉ có đọc sách trong phòng. Xem ra, Nero đã mượn Lynn mấy cuốn tiểu thuyết do tác giả nó thích viết về đọc.

Dùng cái chân mèo, Nero khéo léo lật từng trang của cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Lúc chán thì nó dạo quanh vu vơ quanh dinh thự.

Hôm nay cũng vậy, ăn trưa xong, Nero bắt đầu đi loanh quanh để tiêu cơm. Cơ mà, chưa được bao lâu, nó đột nhiên quay lại rồi gọi Monica, trong khi Louis và những người khác đang nhìn.

“Monica! Có một xoáy vòng nhìn tuyệt vời đang đến kia!”

“Xoáy vòng....Tuyệt vời?”

“Màu cam luôn đó”

Chính xác nó là gì vậy?

Khi Monica còn chưa hiểu mô tê gì, Lynn lặng lẽ đến bên cạnh cô vào gọi.

“Monica-dono, Bá tước lệnh nương Kerbeck, Isabelle Norton-sama, người sẽ cùng hỗ trợ trong chiến dịch thâm nhập vào Học viện Serendia, đã đến.”

***

“Ohohoho! Gokigen’yoh!”

Chào đón Monica là một cô bé tầm tuổi đang cười hô hố, tiếng cười khả ố kia vang vọng khắp dinh thự. Cô bé diện trên mình bộ đầm đỏ thẫm được tô điểm bằng những sợi chỉ vàng xa hoa. Bộ tóc cam sáng cuốn thành từng lọn nom vô cùng hào nhoáng, chắc đây là thứ Nero đề cập lúc trước.

Quá sức choáng ngợp, Monica đứng ngây ngốc tại chỗ. Isabelle Norton-jou giơ quạt lên che miệng và liếc xéo Monica.

“A~ra, gokigen’yoh, Monica oba-sama. Chà, trông vẫn nghèo hèn như ngày nào nhỉ? Thật hổ thẹn khi đứa con gái này lại là thành viên nhỏ tuổi nhất trong Bá tước gia.”

Monica nghệch ra, mặt tái mét vì không đâu có người tỏ ra thù hằn với mình.

Monica rất yếu đuối và nhạy cảm trước những ác ý từ người khác. Thậm chí mấy lời đâm chọt bé tẻo bé teo cũng đủ khiến cô bé thu mình vào cái vỏ ốc. Dĩ nhiên, phải nghe mấy câu từ cay nghiệt trên đã làm mắt Monica ngấn nước.

Nhưng không để Monica có thể chui vào vỏ ốc, Isabelle-jou bỗng dưng cười đầy hoan hỉ.

“Sao ạ? Thế đã giống nữ phản diện chưa ạ? Từ lúc được giao cho vai diễn này, em đã cố tập luyện hằng ngày lắm luôn đó. Chắc chắn không ai có thể bì được với em về sắc độ của tiếng cười khả ố này đâu.”

Sắc độ của tiếng cười khả ố là gì cơ?

Thấy Monica bối rối láo liên nhìn xung quanh, Isabelle-jou mới giật mình như vừa nhận ra điều gì đó.

“Ara, lỗi của em, em quên giới thiệu bản thân mất rồi.”

Rồi cô bé nhéo hai bên gấu váy lên và cúi chào

“Hân hạnh được gặp mặt, [Phù Thủy Tĩnh Lặng] Monica Everett-sama. Em làm Isabelle Norton, con gái của Azure Norton, Bá tước vùng Kerbeck. Cảm ơn rất nhiều vì đã khuất phục Hắc Long Wogan. Thay mặt cha và dân chúng sống tại lãnh địa, em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất.”

Isabelle-jou mỉm cười với Monica, giờ đây đã hóa thành tượng do quá sốc.

Nó là một nụ cười vô cùng dễ thương, thân thiện và trên hết là không có chút thù địch nào.

“A~a, không thể ngờ được, một trong Thất Hiền Nhân, người có thể một đòn triệt hạ nguyên đàn có hơn cả tá Dực Long, thậm chí đến cả Hắc Long Wogan cũng bị khuất phục, lại dễ thương đến nhường này! Em nghe đâu chị chỉ có hơn em có một tuôi thôi!”

Thua một tuổi có nghĩa chị ấy mới 18 tuổi. Suy nghĩ đó vút qua đầu Isabelle-jou trước khi cô bé sấn tới nắm tay Monica rồi ngước lên với đôi má ửng hồng.

“Em có thể gọi chị là Monica-onee-sama được không?”

Con bé trẻ hơn mình thật.

“A, ưm....”

Ngồi trên ghế bành chứng kiến cảnh tưởng này nãy giờ, Louis ngồi dậy rồi ép Monica phải cúi đầu xuống.

“Nào, [Phù Thủy Tĩnh Lặng]-dono, Isabelle-sama sẽ hợp tác cùng cô kể từ giờ, sao không chào hỏi nhau chút đi nhỉ?”

“X-xin...h-hãy...c-c...”

Louis nhận đầu Monica xuống và thở dài khi nhìn thấy cô cứ lắp ba lắp bắp.

“Xin lỗi, Isabelle-sama. Cô ta hơi nhát người tý.”

“Không sao. Mấy cái đó có gì đâu. Dù Monica-onee-chama hơi nhút nhát....nhưng em biết sâu bên trong, onee-sama mạnh mẽ, hiền dịu và dũng cảm hơn tất thảy!”

Người đó là ai thế? Monica thầm nghĩ. Bởi lẽ, cô không hề có chút mạnh mẽ hay dũng cảm gì hết.

Có điều, Isabelle-jou xem ra đã hoàn toàn lạc vào thế giới riêng của bản thân. Hai tay ôm đôi má ửng hồng, cô bé mê mẩn nhìn lên không trung rồi cất lời.

“Ngay cả những hiệp sĩ rồng đã nói chinh phạt Hắc Long Wogan là nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Lửa của nó như thể lửa từ địa ngục vậy. Không gì có thể chống lại ngọn lửa đó, kể cả những kết giới vững chắc nhất do những pháp sư mạnh mẽ nhất tạo nên. Wogan là con rồng mạnh nhất, hung tàn nhất. Một mình đánh bại nó là kỳ tích không phải ai cũng có thể làm được. Đã vậy, onee-sama sau khi hoàn thành nhiệm vụ chỉ lẳng lặng rời đi mà không nói thêm lời nào....Thật là ngầu mà!”

Thực ra, lý do Monica tham gia đoàn chinh phạt Hắc Long là bởi Louis bảo “Sao cô không ra ngoài và tập thể dục chút đi?”, rồi sau đó bị anh ta xách cổ lôi đi.

Cô không tham gia tiệc ăn mừng vì ngại, chứ chẳng phải khiêm tốn hay gì.

Tuy vậy, do chẳng rõ sự tình như nào, thế nên trong mắt Isabelle-jou, Monica là hình mẫu của một pháp sư dũng cảm và hùng mạnh.

Thật sự đây là một hiểu lầm tai hại, nhưng Monica chẳng đủ dũng cảm để thú nhận. Còn Louis thì đang tận dụng triệt để hiểu lầm tai hại này.

“Monica-onee-sama! Em đã được nghe về nhiệm vụ lần này rồi. Onee-sama sẽ thâm nhập vào Học viện và bí mật bảo vệ Felix Điện hạ, đúng không ạ? Em rất vinh dự vì được hỗ trợ cho onee-sama! Để onee-sama không bị nghi ngờ, em hứa sẽ cố toàn tâm toàn ý bắt nạt onee-sama! Onee-sama chỉ cần lo việc bảo bệ Điện hạ là được!”

Nói rồi, Isabelle-jou nắm chặt tay Monica và lắc lên lắc xuống.

Bị cuốn theo bầu không khí lúc này, Monica chẳng biết phải làm gì và đành kêu lên một tiếng be bé, “Ừm....”

****

Khi Isabelle-jou vẫn quấn quýt quanh Monica với những tiếng kyaa kyaa đầy phấn khích, Louis chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi lùi lại về sau.

Không gây chút tiếng động nào, một nữ nhân xinh đẹp trong bộ đồng phục hầu gái, Lynn, đến bên anh ta.

“Hai người từ Quân Đoàn Ma Thuật trà trộn vào trong Học viện Serendia đã bị Hoàng tử phát hiện và đuổi đi rồi.”

Quả là con người sắc sảo mà. Louis im lặng tặc lưỡi

Anh ta đã cài vài thuộc hạ của mình vào trong Học viện để phòng hờ, nhưng Louis không ngờ họ lại bị phát giác nhanh đến vậy.

Vì Monica và Isabelle-jou cũng sắp nhập học vào nơi này, chắc chắn cả hai sẽ bị Nhị Hoàng tử nghi ngờ.

Dù giữa Bá tước Kerbeck với Louis không hề có bất cứ liên hệ trực tiếp nào với nhau, những đấy mới là thứ sẽ khiến Nhị Hoàng tử nghi ngờ nhất. Có khả năng, hai cô gái sẽ bị cho là thuộc hạ của Louis, hay ít nhất đó là những gì anh ta nghĩ.

“Chúng ta cần ai đó làm chim mồi.” [note36087]

“Vậy, đó sẽ là ai?”

“Ta sẽ cho thằng đệ tử ngốc nhập học cùng lúc với Monica-dono và Isabelle-sama.”

Louis nhe răng cười, đôi mắt bên dưới chiếc kính một tròng ánh lên một tia sắc lẻm.

“Như thế, Hoàng tử sẽ chỉ nghi ngờ mỗi thằng nhóc đó thôi, chắc thế nhỉ?”

Đệ tử của Louis cũng không hề “tầm thường” chút nào, cậu ta đã từng phá hủy nguyên một nửa cơ sở của Minerva, một trường đào tạo pháp sư.

.

.

.

Một Monica Everett, [Phù Thủy Tĩnh Lặng] gặp vấn đề trong việc giao tiếp với người khác.

Một Isabelle-jou, người vào vai nữ phản diện vì Monica.

Và đệ tử của Louis Miller, người đã có tiền án phá hoại trường lớp.

Lynn thầm tự hỏi Học viện Serendia sẽ còn lại bao nhiêu thời gian một khi ba con người rắc rối này tiến vào.

“Hai tháng, tầm đó.”

“Con hầu đần này, không đâu nói cái gì vậy hả?”

Dĩ nhiên (dự đoán riêng của Lynn) là thời gian còn lại của Học viện Serendia trước khi bị phá hủy rồi.

Truyện Chữ Hay