Ngủ quên bên bàn làm việc với cây bút trên tay phải và xấp giấy dưới tay trái, Monica Everett thức dậy dưới những tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ.
Rõ ràng, cô lại ngủ quên khi vẫn để rèm cửa mở.
Có những khi con người mải mê làm việc, mọi điều khác trong cuộc sống khắc sẽ thành tiểu tiết. Monica cũng vậy, chuyện quên đóng rèm cho thấy cô mải mê làm việc từ khi trời hãy còn sáng cho đến lúc thiếp đi lúc nào không hay vào hôm trước.
Uể oải ngồi dậy dụi dụi mắt, cô thấy trên tay mình có một đường mực. Đặt tay lên má, Monica bắt đầu suy nghĩ xem tại sao lại vậy. Thì bỗng, từ trên đầu, một tiếng réo gọi ầm ỹ vang lên.
“Monica, chết chị rồi! Trên mặt chị xuất hiện những dấu ấn kỳ lạ lắm kìa! Nó chỉ có thể là lời nguyền của một con rồng hắc ám. Những dấu ấn sẽ lan khắp cơ thể kẻ bị nguyền, sau ba ngày ba đêm quằn quại họ sẽ chết! Cái này được viết trong cuốn sách em mới đọc hôm trước! Chắc chắn không sai được đâu!”
Monica đưa đôi mắt hãy còn ngái ngủ nhìn chủ nhân giọng nói.
Một đôi mắt vàng long lanh nhìn xuống từ nơi xà nhà thiếu vắng ánh sáng mặt trời. Chớp mắt vài lần, đường nét của con mèo có bộ lông đen gần như hòa vào trong bóng tối lờ mờ hiện ra.
“..Nero, em nhầm rồi, không phải lời nguyền hay gì đâu...”
Monica cầm tờ giấy cô đang viết dở công thức rồi nâng nó lên ngang mặt.
Đặt nó cạnh má, thứ Nero gọi là ‘dấu ấn’ với công thức trên tờ giấy chỉ như ảnh phản chiếu qua gương.
“Chị chỉ ngủ quên trên công thức đang viết dở, và nó in lên mặt chị...”
Khi Monica vẫy vẫy tờ công thức. Nero, con mèo đen đang nhìn cô từ trên xà nhà, nhanh chóng nhảy xuống bàn.
Nero không chỉ đơn thuần là một con mèo đen. Nó còn là quyến thuộc của Monica. Không những thế Nero còn có thể hiểu được tiếng người. Dạo gần đây Nero bắt đầu học đọc. Trong lúc Monica mải mê với đống công thức, nó sẽ đọc mấy cuốn tiểu thuyết tiêu khiển.
Nero ngồi trên bàn nhìn Monica và nói với giọng điệu hết sức thô lỗ, “Chị ngốc quá đi.”
“Nhân tiện, lời nguyền từ rồng hắc ám có thể được hóa giải bằng nụ hôn của một tiên nữ. Để em thử phát nhé?”
“Em không phải là tiên nữ đâu, Nero à...Mn...Chị đi rửa mặt đây...”
***
Vòng ra sau nhà, Monica di chuyển cơ thể nhỏ bé của mình một cách khó khăn khi múc nước từ giếng lên.
Gần đây, hệ thống dẫn nước đã có nhiều bước tiến vượt bậc, không chỉ ở mỗi những thành phố lớn, mà ngay cả ở những ngôi làng xung quanh đây. Có điều, căn nhà gỗ nhỏ này lại nằm ngay giữa lưng chừng núi, thế nên hiển nhiên là nó không có hệ thống dẫn nước đi qua rồi.
Là một thiếu nữ lớn lên trong thành phố, ban đầu Monica có cảm thấy chút bất tiện thật. Song, sau một thời gian, cô đã quen dần với cuộc sống trên núi. Điều tuyệt vời nhất ở đây là nó thật sự yên tĩnh và tránh xa được những đám đông xô bồ.
Đổ đầy nước vào bình để uống, Monico quay vào trong nhà. Như thể vừa nhớ ra chuyện gì đấy, cô nhìn vào thứ đặt tại góc phòng.
Ai đó đã kêu cô phải để ý đến ngoại hình bản thân một chút, rồi bắt cô phải mang theo cái tủ trang điểm này. Trông nó thực sự quá lộng lẫy với căn nhà gỗ tồi tàn hiện tại.
Không như gương làm từ tấm đồng đánh bóng, cái gương kiều diễm kia làm bằng thủy tinh tráng thiếc. Đã thế, kích thước của nó lại ngang với gương soi toàn thân, thứ cực kỳ đắt tiền. Nếu có trộm đột nhập vào đây, chắc chắn chiếc gương này sẽ là thứ đầu tiên bị nhắm tới.
Hiện lên trong tấm gương tráng lệ kia là một thiếu nữ gầy nhom, nhỏ nhắn với mái tóc rối bù. So với tuổi thực là 17 thì cơ thể kia quả thực kém sắc và xanh xao như người chết vậy. Mái tóc nâu nhạt vừa xỉn màu vừa khô còn thua cả một bó rơm được bện làm hai bím. Dưới phần mái dài quá thể là đôi mắt đầy quầng thâm.
Ngẫm lại một hồi, cô mới nhận ra mình đã thức trắng cả đêm hôm trước.
Chắc phải làm một cốc cà phê cho tỉnh táo vậy.
Lấy lon hạt cà phê bị chôn vùi dưới đống giấy trên bàn. Cô bắt đầu đổ hạt vào cối xay.
Sau khi chắc chắn đã để chế độ xay mịn, Monica xoay tay cầm.
Thích thú với cảnh này, Nero nhảy lên bàn rồi nhìn Monica.
“Em luôn tự hỏi tại sao con người với dạ dày yếu lại thích tiêu hóa những thứ thực phẩm kỳ lạ như vậy...Mấy cái đó không phải đã bị rang đến cháy đen sao? Và chúng rất đắng, nhỉ? Có thật sự là chúng ngon không chị?”
“Ngon lắm.”
Đoạn, Monica lấy một cái ấm kim loại ra.
Nó dài và thuôn hơn hầu hết mấy cái ấm pha trà bình thường khác. Và có thể tách làm hai.
Cô đổ nước vào phần dưới của cái ấm, đồng thời đặt phin lọc kim loại lên trên. Tiếp tục, Monica cho bột cà phê vừa mới xay lên phin lọc. Cuối cùng, cô gắn phần trên của cái ấm vào lại.
Monica nhấc chiếc ấm lên rồi nhìn vào cái lò sưởi bằng đá đơn sơ. Một ngọn lửa bùng lên ngay sau đó.
Không như lửa nhóm lên bằng củi đốt, ngọn lửa này dài và yếu một cách bất thường. Nó chính là sản phẩm của phép thuật.
Monica đặt ấm kim loại lên trên rồi lôi vài loại hạt từ trong tủ ra và bắt đầu cho vào miệng. Cô để ý số hạt mình trữ sắp hết đến nơi rồi.
Giờ đã là cuối hạ rồi, chỉ cần đợi một tháng nữa thôi, hạt sẽ lại rụng đầy trong rừng. Đến khi đó, chắc mình sẽ kêu Nero giúp thu nhặt chung luôn.
Đang lơ mơ suy nghĩ, chiếc ấm phát ra tiếng lục bục lục bục. Monica dập ngọn lửa chỉ bằng cách nhìn vào nó rồi đổ thứ trong ấm vào một chiếc cốc thiếc.
Cà phê không phải thức uống quá phổ biến ở vương quốc Ridill này. Ở vương đô cũng có một số quán cà phê, nhưng cơ bản chỉ có mỗi cánh đàn ông đến ghé thăm. Phụ nữ không thích thứ thức uống này cho lắm. Đa phần, họ sẽ chọn trà đen.
Do ảnh hưởng của người cha quá cố mà Monica thích uống cà phê. Cái ấm kim loại đặc biệt này cũng là do chính cha Monica đặt làm riêng cho cô. Giờ đây, nó đã thành kỷ vật quý giá về người cha quá cố của cô.
Monica thổi nhẹ lên chiếc cốc thiếc rồi nhấp nháp từng ngụm cà phê.
Vị thực sự rất đậm, vì cà phê được đun nhanh trong thời gian ngắn nên hương vị cực kỳ nguyên chất và có chút đắng nhẹ. Cơn buồn ngủ ngay lập tức bị đánh bay khỏi Monica.
“Monica, cho em miếng đi.”
Nero chạy quanh bàn, đòi Monica cho nếm thử.
Cô nhỏ chút cà phê còn sót lại trong cốc lên chiếc thìa rồi giơ ra trước mặt Nero.
Thường không ai lại cho mèo uống cà phê cả, nhưng vì Nero không phải là một con mèo bình thường, nên Monica nghĩ mọi thứ sẽ ổn...có lẽ vậy.
“Em vừa nói nó đắng lắm mà.”
“Những sinh vật đã quên mất đi tinh thần phiêu lưu khám phá những điều mới lạ sẽ dần bị thoái hóa.”
“....trong sách nói à?”
“Vâng, em thích Dustin Günther nhất.”
Liếm liếm cà phê trên thìa, Nero nhắc đến tên một tiểu thuyết gia nổi tiếng ở vương đô.
Ngay sau đó, toàn bộ lông trên người Nero dựng đứng.
“Hongyarabubbo———!”Nó phát ra tiếng kêu mà chẳng rõ là của người hay của mèo rồi lăn lộn vòng quanh bàn. Xem ra là không hợp khẩu vị rồi.
Như một chiến binh vừa trở về từ cõi chết, Nero thở hồng hộc và nhìn Monica.
“Vị của nó quá sức kích thích đối với vị giác phiêu lưu của em. Khẩu vị của chị đúng kỳ lạ, có thể uống thứ này một cách ngon lành.”
“.....”
Nếu có sữa hay đường thì sẽ dễ uống hơn nhiều, nhưng cả hai thứ đó đều cực kỳ hiếm ở vùng núi này.
Monica cũng vừa nhớ ra nay là ngày nhận hàng giao định kỳ hàng tháng.
Vốn là một người nhút nhát, Monica ghét phải vào cửa hàng mua đồ. Thế nên cô đã nhờ người dân sống ở ngôi làng dưới chân núi kia chuyển đồ ăn và nhu yếu phẩm lên đây cho cô. Trong đó có bao gồm sữa.
Còn đường thì... để mua được đường trắng tinh luyện thật sự bất khả thi. Cơ mà nếu có hỏi thì sẽ có ngay mật ong. Bởi vì nghề nuôi ong rất phổ biến ở vùng này, mật ong là món hàng tương đối dễ kiếm.
Mật ong và cà phê, vị của nó có thể là một vấn đề, nhưng chắc có lẽ sẽ hợp với khẩu vị của Nero.
Đang rửa ấm với những dòng suy nghĩ đó trong đầu, thì chợt có tiếng ai đó gõ cửa.
“Monica, em đến giao hàng nè!”
“Có khách kìa. Đây, để em giả bộ làm mèo cho. Meo.”
“Ừ.”
Gật đầu một cái, Monica run rẩy mở cửa ra.
Trước cửa có một chiếc xe đẩy, và đứng trước nó là một cô bé khoảng chừng mười tuổi.
Khoác lên dáng vẻ năng động với mái tóc nâu sẫm buộc lại sau gáy. Cô bé này tên là Annie, cô đến từ một ngôi làng ở gần đây.
Công việc của Annie là giao nhu yếu phẩm cho Monica.
Ló chút mặt từ phía sau cánh cửa, Monica trông có chút sợ hãi khi nói “C-chào”. Vốn đã quá quen với hành động này của Monica, Annie chỉ đơn giản dỡ đồ trên xe đẩy xuống. Xong rồi, cô gạt Monica ra rồi mở cửa nhà.
“Để em mang hết vào bên trong. Chị mở cửa giúp em nhé.”
“Ư-ừ....”
Monica run run gật đầu một cái nhẹ. Annie cứ thế bưng hàng vào trong nhà.
Nhà của Monica có rất ít đồ đạc. Nhưng mặt bàn và sàn nhà lại ngổn ngang cơ man là giấy, thậm chí chỗ để bước còn chẳng thấy đâu. Chiếc giường cũng không phải ngoại lệ, hàng tá chồng giấy chiếm cứ trên nó, đến độ cũng không còn chỗ đặt lưng xuống luôn. Đó là lý do tại sao dạo gần đây Monica cứ phải ngủ trên ghế.
“Nhà của chị vẫn kinh khủng như ngày nào! Này, đống giấy này có quan trọng gì không đấy? Có cần em vứt hết đi luôn không?”
“C-Cái nào cũng quan trọng hết!”
Annie nhìn đống giấy với ánh mắt nghi ngờ.
“Đống viết trên đó, là công thức nhỉ? Chính xác chị đang tính toán thứ gì vậy?”
Annie có thể đọc, và vì là con gái của một thợ thủ công, cô cũng có thể đếm. Dù chỉ mới hơn mười tuổi một chút, nhưng cô bé lại thông minh hơn hẳn so với lũ nhóc đồng trang lứa.
Ấy thế mà, những thứ được viết trên tờ giấy dường như lại nằm ngoài tầm hiểu hiểu biết của Annie rồi.
Monica quay sang đáp lại, trong khi cố gắng không nhìn vào mắt Annie.
“N-nó là...công thức tính quỹ đạo của những vì sao.”
“Còn cái này? Em thấy có rất nhiều tên cây trồng trên nó.”
“Nó là...bảng công thức tính toán hỗn hợp phân bón cần thiết cho từng loại cây trồng...”
“Cái này thì sao? Sao nhìn nó giống ký tự ma thuật thế nhỉ? Mà em cũng thấy nó quen quen...”
“N-Nó là thần chú mới được giáo sư Minerva công bố...”
Annie tròn xoe mắt nhìn Monica, người đang nghịch nghịch tay chiếc áo choàng lớn quá khổ của mình.
“Thần chú? Chị có thể sử dụng chúng à, Monica?”
“À, ừm, thì....”
Monica nhỏ giọng, mắt cô đảo ngang dọc liên hồi.
Giả vờ ngủ trên kệ sách, Nero kêu meo meo vài tiếng như thể đang nói, “Này, chị vẫn ổn chứ?”
Nhìn Monica cứ mãi bồn chồn đan đíu những ngón tay lại với nhau, Annie khúc khích cười.
“Mà làm gì có chuyện đó nhỉ? Nếu có thể dùng được phép thuật thì chị đã sống và làm việc tại vương đô rồi, chứ không phải ở cái vùng núi khỉ ho cò gáy này.”
Phép thuật - Là một phương pháp sử dụng ma lực để tạo nên những hiện tượng tác động lên thế giới.
Đó vốn là phương pháp bí mật của riêng tầng lớp quý tộc. Nhưng trong những năm gần đây, dân thường cũng được cho cơ hội để học nó luôn.
Có điều, để học phép thuật trong học viện cần phải có rất nhiều tiền, cũng như phải có tài năng nhất định. Hai cái đó không phải thứ dễ dàng mà sở hữu được.
Nếu một dân thường có thể trở thành một pháp sư, đời họ coi như đã lên hương.
Ví dụ, một pháp sư cao cấp sẽ có ngay một công việc trong Quân Đoàn Ma Thuật, loại pháp sư này là phổ biến nhất.
Mà ngay cả khi không thể trở thành một pháp sư cao cấp, chỉ cần là pháp sư trung cấp hoặc hơn thôi thì suốt phần đời còn lại người đó sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì về tiền bạc. Họ có thể trở thành học giả nghiên cứu ma thuật hoặc làm người hầu cho một nhà quý tộc.
Ngay cả khi trở thành học giả, theo lẽ thường họ sẽ làm việc ở những nơi có cơ sở vật chất nghiên cứu tuyệt vời như vương đô, chứ không phải là một căn nhà gỗ tồi tàn trên núi.
Với suy nghĩ như thế, Annie tin chắc Monica, một người sống ẩn dật trên núi, không thể nào là pháp sư được.
“Mà này, chị biết chuyện gì chưa, Monica? Ba tháng trước, biên giới phía đông bị rồng tấn công đó.”
Vai Monica khẽ run lên dưới lớp áo choàng. Và Nero, nãy giờ vẫn giả vờ ngủ, mở một mắt ra.
Cái đuôi lủng lẳng dưới giá sách của Nero đung đưa như quả lắc đồng hồ.
“Một lượng lớn dực long đột nhiên xuất hiện và tấn công làng mạc! Em còn nghe đâu số lượng bọn chúng là hơn 10 con lận.”
Đúng như cái tên, dực long là rồng có cánh thôi. Chúng thuộc chủng hạ cấp của loài rồng với trí thông minh thấp, nhưng một khi đã đi theo bầy thì không thể coi thường chúng được. Mục tiêu của dực long thường là gia súc, nhưng vài năm gần đây, chuyện con người bị chúng tấn công không phải là hiếm.
“Rồi á! Rồi á! Con dẫn đầu bọn chúng....là Hắc Long huyền thoại luôn! Hắc Long Wogan khét tiếng!”
Với loài rồng, những con có tên đi kèm với màu sắc là chủng loài thượng cấp hơn và cũng đặc biệt nguy hiểm hơn. Hắc Long chính là mối hiểm họa lớn nhất trong số đó.
Hắc Viêm, ngọn lửa đặc biệt do Hắc Long khạc ra có thể thiêu rụi hết toàn bộ lớp kết giới phòng thủ của những pháp sư cao cấp một cách tàn nhẫn. Người ta đồn rằng, khi đã nổi cơn thịnh nộ và bắt đầu hoành hành, một đất nước có thể bị thiêu trụi hoàn toàn dưới ngọn lửa của Hắc Long. Chẳng quá lời khi nói rằng Hắc Long là sinh vật nguy hiểm cấp độ truyền thuyết.
“Thế là! Đoàn Hiệp Sĩ Rồng đã được cử đi để chinh phạt Hắc Long, và đi cùng với họ là một trong Bảy Hiền Nhân! Chị có biết Bảy Hiền Nhân là gì không? Họ là bảy pháp sư mạnh nhất vương quốc này. Nói chung là họ tuyệt vời lắm luôn đó.”
“H-Hể...”
“Hiền nhân trẻ tuổi nhất trong số Bảy Hiền Nhân, Phù Thủy Tĩnh Lặng! Một tay người đó đã bắn hạ tất cả dực long. Không chỉ thế, chính tay người đó đã đả bại Hắc Long Wogan.”
Với những làng quê chốn hẻo lánh, mấy tin đồn kiểu này thực sự có giá trị tiêu khiển.
Đôi mắt Annie lấp lánh trong sự phấn khích....còn Monica thì không. Cô cảm thấy mình sắp nôn ra đến nơi rồi.
“[Phù Thủy Tĩnh Lặng] là pháp sư duy nhất có thể sử dụng “Vô niệm chú”! Bình thường ta phải niệm chú mới có thể dùng được phép thuật, nhưng Phù Thủy Tĩnh Lặng thì không! Cô ấy có thể sử dụng những phép thuật mạnh mẽ mà không cần niệm chú luôn.”
Monica cảm thấy dạ dày mình bắt đầu nhói lên, như thể nó đang quặn thắt lại vậy.
Mặc dù đang là buối sáng đầu hè dễ chịu, nhưng người Monica đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ước gì em có thể được gặp họ một lần. Bảy Hiền Nhân ấy.”
Ở chốn thôn quê như này, đến cả pháp sư cũng hiếm thấy, chứ đừng nói gì đến Bảy Hiền Nhân. Đó là lý do tại sao Annie có cảm xúc gì đó gần giống với ngưỡng mộ đến các pháp sư.
Ôm bụng, Monica lôi một chiếc túi da từ trên kệ xuống rồi lấy ra vài đồng bạc. Đó là tiền công trả cho Annie.
“C-cảm ơn...vì...luôn chuyển...đồ lên giúp c-chị....”
Rồi Monica đưa mấy đồng xu bạc cho Annie.
Annie đếm chúng và nghiêng đầu.
“Sao lại nhiều thế chị? Từng này là gấp đôi giá tiền của đống hàng này rồi đó.”
“Lúc nào em cũng giúp chị...cứ cầm hết đi...coi như tiền tiêu vặt cũng được, Annie.”
Hầu hết trẻ ngon nghe đến đây sẽ đút hết tiền vào túi, nhưng Annie là một cô bé thông minh.
Cô nhìn Monica bằng ánh mắt nghi ngờ trước phần thưởng bất ngờ này.
“Mà Monica làm nghề gì ấy nhỉ?”
“Ừm...Tính toán chăng?”
“Vậy là giáo sư toán học nhỉ?”
“Chắc...gần...giống như thế...phải...”
Những giấy tờ có mặt ở đây đều không cái nào giống cái nào.
Ngoài công thức tính quỹ đạo vì sao và công thức tính lượng phân bón, còn có đủ loại dữ liệu về nhân số, doanh thu thuế, doanh số bán hàng và hàng loạt số liệu khác loại xếp tùm lum trong căn nhà mà dường như chỉ có Monica mới hiểu được.
Annie dường như bị thuyết phục với lời giải thích giáo sư toán học.
“Vậy cái người mới tới làng mình hôm qua chắc cũng là đồng nghiệp của chị rồi.”
“Hử?”
“Có người tự xưng là đồng sự của chị đến làng vào hôm qua. Anh ta bảo muốn đến thăm chị, thế nên em đã chỉ cho anh ta đường đến đây, chắc anh ta sẽ sớm đến thôi.”
-Đồng sự.
Ngay lúc đó, mặt Monica tái xanh.
Run rẩy dưới chiếc áo choàng quá khổ, Monica nấc lên hỏi Annie.
“N-N-Người đó....tr-tr-trông ...nh-như thế nào?”
“Giống tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Monica.
Cổ Monica nghẹn lại.
Khi cô quay đầu nhìn về sau, có một mỹ nam với mái tóc màu hạt dẻ bóng mượt được thắt thành bím đang dựa lưng vào cửa. Bên cạnh anh ta là một người đẹp tóc vàng mặc đồ hầu gái.
Tên đàn ông vận trên mình một chiếc áo dạ dài, mắt đeo kính và tay chống gậy. Nhìn kiểu gì thì kiểu, ta cũng chỉ thấy một quý ông lịch lãm. Đã thế, khuôn mặt chữ điền nữ tính của anh ta có thể khiến hầu hết phụ nữ xung quanh phải ngất ngây.
Nhưng Monica lại trông như thể đang đối mặt với một con rồng tàn ác, cô mở to mắt và cố gắng trong tuyệt vọng để không hét lên.
“Aa, A-a-a-a-a, Lo-lo-lo-lo, louis....is-san....Hiii”
“Làm ơn đừng có đặt cho tôi mấy cái biệt danh hài hước như cái Lololo Lowlowis kia được không?”
“Hiii, xin lỗi, xin lỗi!”
Anh ta mỉm cười với Annie, bơ hoàn toàn Monica đang đứng yên như trời trồng. Sau đó, rút ra một viên kẹo rồi đưa cho cô bé.
“Cảm ơn tiểu thư rất nhiều vì đã chỉ đường, em đã giúp tôi nhiều lắm.”
“Không có gì đâu ạ.”
Annie cũng khẽ cười rồi cúi chào như một tiểu thư quý tộc. Cô bé cất kẹo vào trong túi.
“Thôi nhé, em không muốn gián đoạn chuyện riêng của hai người đâu. Nên em đi luôn đây. Tạm biệt, Monica. Hẹn gặp lại vào tháng sau nhé!”
Nói rồi, Annie bỏ đi, nhưng dáng đi của cô bé có chút gì đó nữ tính hơn bình thường.
Monica ngước mặt lên nhìn người đàn ông với đôi mắt ngấn lệ, trong khi tuyệt vọng nghe tiếng xe đẩy rời đi xa dần.
Dù mặc một chiếc áo dạ dài với một chiếc gậy chống trên tay, nhưng thực ra anh ta lại là một pháp sư thường khoác trên mình áo choàng dài, tay cầm một chiếc trượng phép lộng lẫy. Mỹ nữ trong đồ hầu gái đứng đằng sau chính là tinh linh khế ước của anh ta.
“L-Lâu lắm rồi nhỉ....Louis-san.”
Nghe tiếng chào đầy run run, Louis đặt tay phải lên ngực rồi làm một điệu chào tuyệt mỹ.
“Phải, cũng khá lâu rồi nhỉ. Một trong Thất Hiền Nhân, Monica Everett-dono.”