Năm mới vui vẻ!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tíc tắc tíc tắc — chiếc đồng hồ treo tường bắt đầu kêu lên, phát tiếng thay bọn tôi đang còn chìm trong im lặng.
Nhìn sang phía có tiếng động, tôi thấy kim dài đang chỉ đến số 9. Có vẻ như cuộc thi thử sức chịu đựng này sẽ còn tiếp tục trong 75 phút nữa. Đến chính tôi cũng không biết nên xem đây là may mắn hay xui xẻo.
“…………nhẹ thật”
Đã bình tĩnh lại đôi chút, tôi chống tay xuống sàn và lơ đãng nhìn vào phần gáy của Kohinata. Và rồi, tôi lại cảm nhận sức nặng và hơi ấm cơ thể trên đùi mình. Không phải của thành viên trong gia đình, không phải của người yêu, mà là của người bạn cùng lớp mà mới chỉ gặp ít lâu. Những người nuôi chó mèo có được cảm nhận hơi ấm này hằng ngày không nhỉ.
Kohinata-san không nói chuyện, vì theo lời Shizuka-san, cổ ngại.
Và Kohinata có gương mặt vô cảm đó, là do hai năm trước cô ấy mất bố.
Thoạt nhìn sẽ nghĩ rằng có mối liên hệ giữa việc không nói chuyện với gương mặt vô cảm, nhưng có vẻ nguyên nhân của chúng lại khác nhau. Biết được sự thật này có lẽ sẽ quan trọng đối với tôi.
“Có lẽ Kohinata xem mình như một người bố vậy”
Chắc cô đang vô thức lấp đầy khoảng trống trong tim. Tôi nghĩ thế.
“Có khi nào tông giọng và tính cách của mình giống với bố của Kohinata chăng”
Hay có thể là những lời lẽ có hơi hướng khuyên bảo của tôi đã khiến cô ấy động lòng.
Khi nghiêm túc nghĩ về điều ấy, cảm giác như sự xấu hổ và lo lắng trong tôi đã dịu đi đôi chút.
Kohinata muốn có một người bố, nên mình không được xem Kohinata là một người khác giới – tôi nghĩ vậy.
Đương nhiên quyết định đó chỉ dựa trên những suy nghĩ của riêng tôi, và cũng không biết được liệu rằng quyết định đó có đúng hay không nữa……Vốn Kohinata đã có nỗi đau mất mát gia đình, tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
Kohinata nổi tiếng và đáng yêu xem tôi là một người khác giới –– nếu có tồn tại cái khả năng bé hơn cả hạt cát này, thì đây sẽ là một quyết định vô cùng sai lầm……cơ mà cứ suy nghĩ thế này thì chả ích gì cả. Tôi đâu tự luyến đến độ đó.
“Lúc đến giờ thì mình sẽ đánh thức cổ dậy. ……không cần phải làm mấy trò kì lạ như đặt chuông báo thức hay giả vờ ngủ, chắc hẳn Kohinata sẽ chẳng để tâm gì tới mình đâu”
Cảm thấy mình tựa như một người bảo vệ, tôi nhẹ nhàng chải mái tóc của Kohinata. Rất suôn mượt và mềm mại, ngón tay không hề bị vướng chút nào.
Nhận thấy mong muốn bảo vệ đang dần trở thành cảm xúc thích một người khác giới, tôi quay về trạng thái ban đầu của mình.
Nếu tình cảm của tôi khiến cho mối quan hệ giữa tôi và Kohinata xấu đi trong lúc mọi chuyện đang tiến triển thế này thì thật không tốt cho cô chút nào. Đó cũng là phản bội lòng tin của Shizuka-san dành cho tôi.
“Bình tĩnh nào. Dù sao thì mình cũng không nghĩ là mình có thể yêu một người khác giới nhanh đến vậy, nên mình sẽ luôn ở cạnh bên đến khi lỗ hổng trong tim cô ấy lành lại hoàn toàn”
Nhờ cô mà sự khó xử với con gái của tôi đang giảm đi, nên tất cả đều được hưởng lợi.
Mối quan hệ này không biết sẽ còn tồn tại bao lâu nhỉ.
Muốn chuyện này tiếp tục hay muốn nó kết thúc sớm……Tôi, một người trong cuộc, không thể quyết định được.
☆☆☆☆☆
“Oi, dậy đi. Còn 15 phút nữa thôi đấy”
Khi Kohinata còn ngủ ngon lành trên đùi tôi [note55924], tôi nâng giọng lên thì thầm vào tai cổ.
Phản ứng là, Kohinata thu người lại như một con mèo [note55925]. Cái chân tê dại của tôi bị kích động, tôi rên lên một tiếng kì lạ “naa”. Mong không ai nghe thấy.
Gọi Kohinata được vài lần, cô tấn công bằng cách vô thức lăn lăn trên đùi tôi [note55926] rồi lồm cồm bò dậy [note55927]. Qua đôi mắt ngái ngủ, cô nhận thấy biểu cảm khổ sở của tôi và nghiêng đầu thắc mắc.
Mà mi mắt cổ còn không mở được một nửa so với thông thường.
“Để tớ đưa cậu về nhà ---- cơ mà, chờ chút đã. Chân tê dại cả rồi”
Tôi chĩa cằm về phía cái chân vẫn còn tê, cô nhìn tôi với đôi mắt còn lơ mơ. Rồi nhìn lên mặt tôi, rồi lại nhìn xuống đùi.
Và rồi, póc ---- một hiệu ứng âm thanh, mặt Kohinata nhuộm màu đỏ chót. Mi mắt cô mở ra hết cỡ.
「…………!!」
Kohinata trông cực kì bối rối và liên tục mân mê bàn tay, trong lúc vẫn không tạo tiếng động nào cả. Gương mặt vẫn vô cảm ---- cơ mà, Kohinata hiện giờ, có thực sự là vô cảm không......? Với tôi thì biểu cảm cô trông như đang cảm thấy có lỗi vậy.
“Đừng lo. Tớ không nói với ai đâu, cũng không phiền khi cậu mượn đùi tớ đâu. Và với cái nội dung bộ phim đó mà ngủ quên thì cũng dễ hiểu thôi”
Tôi gượng cười nói, Kohinata cúi mặt xuống, gật nhẹ. Cô thoáng nhìn đồng hồ treo tường [note55928] rồi đờ ra [note55929].
Aa, giờ nhớ ra là Kohinata không biết việc thời gian cô được ở đây bị kéo dài thêm 1 giờ.
Khi tôi bảo rằng Shizuka-san có nhắn tin xin kéo dài thời gian, Kohinata lại tỏ ra bồn chồn [note55930]. Có vẻ là do cô nhận ra rằng mình đã ngủ ngon lành hơn dự tính.
“Đừng lo. Và cậu cũng đừng cảm thấy xấu hổ. Kohinata toàn quay người về phía kotatsu thôi, nên tớ không thấy gương mặt lúc ngủ của cậu đâu. À thì, cậu có thể làm gì đó với cái tay đang đập bụp bụp vào chân tớ không?”
Nghe vậy, cô trông hơi giật mình và quay người đi. Tôi lại nghĩ rằng, sao cổ lại dùng 2 tay đập vào đùi mình nhỉ. Sao thế ta.
“Nhột lắm nên dừng lại đi! Ý là, tớ có thể sẽ bị đau đấy!?”
Nghe thế, Kohinata lại trông bối rối. Rồi lại lấy tay đập đập vào đùi tôi. [note55931]
Nhờ buổi “trị liệu” đó của Kohinata mà tôi hết bị tê, sau đó tôi đưa cô về nhà an toàn.