“Lại đến này!”
“Lại nữa đây!”
Đã đến ngày chủ nhật. Những người hồi hôm qua lại đến chỗ tôi làm việc.
Vào buổi tối hôm qua, khi đang phàn nàn việc cậu ta dẫn hai cô gái trong trường đến chỗ làm thêm của tôi, tôi hỏi Keiichi tại sao lại chia nhóm thành bên một và bên hai người.
Thứ khiến tôi ngạc nhiên là, có vẻ như đó là đề nghị của Kohinata, người biết tôi không giỏi tiếp xúc với nhiều con gái.
Đương nhiên điều này làm tôi rất đỗi kinh ngạc.
Tôi đã nghĩ rằng Kohinata thiếu chính kiến nhất trong số ba người đó…...nhưng thực sự thì ai mà biết được.
Hôm nay họ lại đến……điều này đang dần trở thành chuyện thường ngày rồi. Tôi đang giữa giờ làm cơ mà.
Khi tôi sụp vai xuống một cách chán nản, Kohinata đang nghịch điện thoại thì đẩy tay ra phía trước với một tiếng cách [note51759]. Có vẻ như cô ấy lại viết gì đó trên notepad.
“Lại đến này!”
Trên đó viết 3 từ ấy và một dấu chấm than.
“Đừng có mà bắt chước giọng điệu của Keiichi chứ……”
Tệ thật……Kohinata trong sáng và vô tội đã bị ảnh hưởng xấu bởi thằng bạn tôi rồi.
Tôi muốn Saejima sẽ bảo vệ cô ấy bằng cách nào đó.
“Xin lỗi Sugino-kun, tớ lại đến nữa rồi”
Tôi còn đang định dựa dẫm vào Saejima thì cô ấy lại cúi đầu xin lỗi. Có vẻ như tôi không thể dựa vào cổ.
Có đúng là đứa con gái đã hò hét trong trường khi đó không vậy? Đây không phải sinh đôi đấy chứ? Sao cổ lại im ắng thế? Song trùng à? [note51760]
“……haa, không cần phải xin lỗi nữa đâu. Với lại Keiichi đã kể tớ rồi, cậu đến quán dùng tiền để ủng hộ cho tớ vượt qua nỗi sợ của bản thân phải không? Không cần phải làm đến thế đâu. Cậu sẽ hết tiền mất”
“Nhưng, chuyện đó là lỗi của tớ”
Cô ấy ít nói đến vậy có vẻ là do biết rằng tôi không ưa con gái nói nhiều. Cổ lo về tôi đến vậy ư.
“Dù sao thì. Chuyện gì qua cũng đã qua rồi. Tớ xin lỗi vì đã nói những điều không tốt với Saejima, cậu biết đấy.”
“Ư, Ừ đúng vậy, tớ xin lỗi”
“Cậu đừng xin lỗi nữa. ……Mà, nếu cậu muốn ủng hộ doanh số bán hàng để giữ cho cửa hàng này tiếp tục mở cửa, cậu có thể đến đây lúc nào cũng được. Quản lý sẽ vui khi gặp cậu đấy”
“H, Hiểu rồi! Tớ sẽ ủng hộ!”
Khi nói câu đó, Saejima thu chặt nắm đấm.
Tinh thần trách nhiệm, và còn cả tinh thần về lẽ phải đó – những tính cách ấy làm tôi nhớ lại mấy đứa con gái hồi trước.
Nếu hồi tiểu học mà làm lành được nhanh thế thì tôi đã không trong tình trạng này rồi.
“Vậy là vẫn lại kiểu sắp xếp đó”
Họ chia thành bên một người và bên hai người như thể là điều hiển nhiên.
Hôm nay cặp đôi già là khách quen đến sau bọn Keiichi, nên tôi không đi vòng vòng làm việc riêng nhiều.
Tôi mang cốc nước lạnh cho Kohinata và gọi cô ấy.
“Sao cậu không ngồi ở đằng đó đi? Cậu đang cố gắng làm cho tớ dễ nói chuyện với cậu hơn, nhưng dù sao thì tớ đang làm việc đấy? Tớ sẽ không nói chuyện riêng nhiều đâu nhé?”
Kohinata lắc lắc đầu. Đây là dấu hiệu cậu ấy sẽ không đổi chỗ à?
“Nếu như cậu hài lòng với chuyện đó thì tớ sẽ không ý kiến gì thêm”
Kohinata gật gật đầu. Cậu ấy cảm thấy ổn thật ư.
“Mà nói chuyện với mình cậu thì dễ hơn thật. Tớ cảm thấy rất thoải mái và bình tĩnh……Tớ có thể nói chuyện bình thường với Saejima, nhưng vẫn còn hơi lo”
Có thể tâm trí tôi biết rằng “Người này an toàn”, nhưng cơ thể tôi vẫn chưa hiểu được. Chắc hẳn thời gian sẽ chữa lành thôi.
“Trong trường hợp của Kohinata, ấn tượng đầu tiên của mình là cô ấy vô hại. Đó là lý do mà mình không thấy lo lắng khi tiếp xúc với cổ”
Trong khi tôi đang tự thuyết phục bản thân, Kohinata chĩa điện thoại về phía tôi. Chắc là cô ấy muốn tôi nhìn vào màn hình như hôm qua.
“Xin lỗi
sân trường” [note51761]
Câu cú vẫn ngắn như mọi khi. Nhưng tôi hiểu cô ấy muốn nói gì.
“Vì cậu không thể ngăn Saejima lại sao?”
Kohinata gật gật đầu.
Cậu ấy chắc chắn đã để tâm tới những gì tôi nói khi ở trường rồi.
Tôi đã nói với Kohinata “Cậu nên nói lên ý kiến của mình” hay gì đó tương tự thế……Lúc đó từ ngữ của tôi mang đậm chất thuyết giáo.
“Không sao đâu. Lúc đó tớ đã quá khắc nghiệt, xin lỗi cậu. Nhưng dù sao, để không bị cuốn theo những người xung quanh thì Kohinata nên để ý đến mọi chuyện một chút”
Nghe tôi nói, Kohinata lại gật đầu.
Có vẻ như so với mọi khi, cô ấy gật đầu nhanh hơn và thường xuyên hơn. Chắc do tôi tưởng tượng ra thôi.
“Khi cậu đã quyết định được sẽ gọi món gì thì liếc mắt ra hiệu, tớ sẽ để ý. Giờ thì, tớ sẽ bưng nước cho hai người bọn họ”
☆
☆
☆
☆
☆
Tám giờ tối. Tôi trở về căn hộ của mình sau khi đã xong việc làm bán thời gian.
Khi làm đủ số giờ thì quản lý sẽ nấu manakai cho tôi, một điều rất tuyệt vời do tôi sống một mình. Nó ngon hơn bento, và hơn hết là nó miễn phí.
Sau khi mở cánh cửa tự động khoá, tôi bước vào trong tiền sảnh. Dù toà nhà đã được đâu đó 10 năm tuổi, có vẻ như nó được bảo trì khá tốt, tường và sàn nhà sạch như mới.
“Con về rồi đây”
Sử dụng thang máy và đôi chân của mình, cuối cùng tôi cũng đến được phòng 506.
Dù thông báo là đã về nhà nhưng không lời hồi đáp vì tôi sống một mình. Nếu có ai đó trả lời “Mừng về nhà”, tôi sẽ lập tức quay đầu rời đi.
Hôm nay công việc vẫn như mọi ngày, và mặc dù cảm thấy hơi mỏi chân do phải đứng, điều đó vẫn không ảnh hưởng đến đời sống của tôi. Nhưng bọn Keiichi làm tôi hơi mệt mỏi.
Căn hộ của tôi là căn 1 LDK, khá là sang chảnh cho học sinh ở một mình.
Đối với tôi thì tôi không quan tâm nếu như nó là căn hộ rẻ hơn đâu. Tôi không cần cửa tự động khoá, và cũng không định phàn nàn về một căn phòng 1K cũ, xuống cấp đâu.
Nhưng, bố tôi lại nói “Bố không muốn căn phòng quá nhỏ khi bố về thăm” thế nên tôi ở trong tình huống này đây. Bố tôi đã chuyển đến quận khác do công việc, và cũng sống một mình giống tôi.
“Mình không biết phải làm gì vào Tuần lễ Vàng cả. Mọi chuyện phụ thuộc vào công việc của bố”
Hoặc là tôi đến chỗ bố, hoặc là bố đến chỗ tôi.
Bởi vì gia đình tôi chỉ có hai người, nên chỉ có hai trường hợp đó. Mà, còn một trường hợp khác là lịch trình của chúng tôi không trùng nhau nên ai tận hưởng kì nghỉ của người nấy.
Khi bồn tắm đã được bật lên và nước nóng đang được đổ vào bồn, tôi đem đống đồ đã được phơi khô vào.
“Mình sẽ nhận việc làm bán thời gian nếu bố không thể về được. Nhưng dù sao thì đó cũng là kì nghỉ lễ mà. Nếu Keiichi trùng lịch với mình, mình có thể đi chơi với cậu ta……nhưng bọn mình nên đi đâu?”
Khi nghĩ về những nơi học sinh cao trung tụ tập đi chơi, karaoke, bowling, game center và những thứ như thế nảy lên trong đầu tôi. Bỗng nhiên, khi tưởng tượng cảnh đang đi chơi với bạn bè trong những nơi ấy, vì một lý do nào đó mà hình ảnh của Kohinata hiện lên.
“— kuku. Nếu Kohinata đến khu arcade hay gì đó, cô ấy có lẽ sẽ nhìn chằm chằm vào những phần thưởng trong trò chơi gắp thú. Và rồi sẽ chỉ vào đó và gật đầu. Nếu cậu ấy viết trên điện thoại, nó sẽ gì đó giống như là [Tớ muốn nó]”
Tôi bật cười một mình, trong khi gấp chỗ quần áo vừa đưa vào.