Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Rượu X tự nhiên là một loại rượu ngon, mặc dù Trạm Vân Tiêu đã nhiều lần nhắc nhở mọi người rượu này rất mạnh và không nên uống quá nhiều một lúc. Nhưng những nam nhân đáng tuổi thúc bá của hắn đều không nghe vào tai. Đặc biệt là những võ tướng thân quen với Trạm tướng quân không chỉ không hài lòng với lời nhắc nhở của Trạm Vân Tiêu và còn vỗ vai cười nhạo hắn. Nói hắn mới chỉ từ biên quan về Kinh thành có hơn một năm mà khí thế quyết đoán của nam nhi võ tướng đã không còn, uống có chút rượu cũng sợ say.
"......". Lần này Trạm Vân Tiêu đã hoàn toàn từ bỏ việc thuyết phục mọi người uống ít rượu đi. Hắn nghĩ thầm: Mặc kệ đi. Lời nên nói hắn đã nói, đợi lát nữa bọn hắn uống say mới biết được điểm lợi hại của rượu này.
Thật may những người này có mang theo gia phó hoặc tùy tùng tới tham dự đại hôn. Chờ lát nữa nếu bọn hắn có say, vậy cứ ném cho người hầu nhà hắn lo liệu chuyện đưa chủ tử nhà mình về là được, tốt nhất đừng có ở lại chỗ này nháo.
Trạm Vân Tiêu hôm nay là tân lang nên không thể thiếu bị mọi người mời rượu. Hắn không muốn uống say liền sử dụng thủ đoạn nhỏ rất phổ biến ở hiện đại. Để người hầu bưng hai bình rượu đi theo sau hắn, khi rót cho tân khách thì rót rượu đế, còn rót cho hắn thì là nước lọc đã bị thay thế. Người cổ đại sẽ không nghĩ tới Trạm Vân Tiêu sẽ chơi loại này trò vặt này nên sau một vòng mời rượu, ngược lại không có người nào phát hiện ra mánh khóe của hắn.
Chẳng qua, giữa đường đó hắn cũng có lúc suýt bị lộ tẩy. Vì trong đám công tử ca có mấy người cùng hắn quen biết thấy hắn uống nhiều rượu như vậy nhưng lại chưa có men say gì, nên cũng hoài nghi hắn động tay động chân. Chẳng qua Trạm Vân Tiêu phản ứng nhanh lập tức uống cạn chai rượu giả, sau đó cầm lấy chai rượu đế rót cho mỗi người một ly. Khi mọi người nếm thử rượu, quả thực thấy không khác gì rượu bọn hắn uống nên bèn thả hắn đi.
Trạm Bác Thiệp làm người tiếp khách hôm nay, tự nhiên không cần uống quá nhiều. Mấy chai rượu khi trước Trạm Vân Tiêu cất giấu trong hầm rượu hắn cũng đã nếm thử qua rồi, nên biết rượu này so với rượu bình thường mạnh hơn. Bởi thế, hắn tất nhiên sẽ không giống các tân khách không biết rõ tình hình kia mà khinh thường. Khi Trạm Vân Tiêu đi mời rượu, hắn còn nhỏ giọng khuyên Thái tử và Tam hoàng tử uống ít thôi.
Những người khác uống say mượn rượu làm càn thì mặc kệ họ. Nhưng hai vị này chính là long tử, nếu hai người họ ở trước mặt mọi người làm ra hành vi mất thể diện gì thì đó chính là làm mất mặt mũi Hoàng gia. Thái tử và Tam hoàng tử cũng hiểu nên không dám uống nhiều, suốt bữa tiệc cả hai chỉ uống cạn đúng một ly rượu.
Tam hoàng tử còn khá tốt, vì lúc hắn đến Ngôn Anh đã nói với hắn Thiện quốc công và phu nhân của hắn đối với nàng có ân cứu mạng. Lúc ấy đích tôn nữ trong nhà Lại Bộ Thị Lang và nàng cùng lọt vào danh sách tuyển phi, nhưng cuối cùng Hoàng hậu lại chọn Ngôn Anh. Tôn nữ nhà Lại Bộ Thị Lang vì ghi hận trong lòng nên đã có ý định trả thù, nàng ta mua chuộc hạ nhân Ngôn phủ ở lúc Ngôn Anh xuất hành đã động tay chân hại nàng suýt chút nữa xảy ra chuyện.
Nói đến, coi như xe ngựa xảy ra chuyện thì Ngôn Anh cũng sẽ không có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, vì đối phương không nghĩ giết nàng. Nhưng thử nghĩ nếu xe ngựa bị ngã, Ngôn Anh nhẹ thì ngã trọng thương thành tàn tật, nặng thì làm mặt bị thương. Đến lúc đó Hoàng gia tất nhiên sẽ không cần một nữ tử bị phá tướng hay tàn tật làm Hoàng tử phi, như vậy nàng ta sẽ có cơ hội nhập chủ Hoàng tử phủ.
Chẳng qua sau khi chuyện bị bại lộ, đích tôn nữ nhà thị lang đã chẳng có quả ngon để ăn. Bởi vì được hai người Vân Sơ cứu nên Ngôn Anh không xảy ra chuyện gì, vì thế Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn trên mặt mũi thị lang cũng không nói chuyện này ra ngoài xem như thay hắn che giấu. Tuy nhiên, Lại Bộ Thị Lang sau khi biết sở tác sở vi của tôn nữ mình đã trở về nhà lệnh hạ nhân đưa người đến am ni cô ở ngoài Kinh thành thanh tu.
Lý do thoái thác nhà thị lang nói ra ngoài là, tiểu bối trong nhà nói chuyện hành động không hợp phép tắc nên đưa tới am ni cô để thanh tu. Nhưng đích tôn nữ nhà thị lang vốn đang ở thời kỳ trổ hoa, đang ở tuổi đợi gả lại bất ngờ bị đưa đi am ni cô thanh tu với lý do nói chuyện hành động không hợp phép tắc. Gánh vác cái tội danh như vậy coi như hai năm sau nàng ta từ am ni cô trở về, chỉ sợ cũng chẳng tìm được nhà tốt lành nào.
Giữa quý tộc đều là nhìn mặt mũi, nhìn gia thế tốt. Chỉ cần là người hơi có chút thế lực sẽ chẳng ai nguyện ý cưới một nữ tử bị trưởng bối trong nhà nói rằng nàng ta nói chuyện hành động không hợp phép tắc vào cửa. Đích tôn nữ nhà Lại Bộ Thị Lang lần này xem như bị hủy rồi. Chỉ hơi suy nghĩ cũng biết lúc này nàng ta ở am ni cô hẳn đang hối hận muốn chết, tại sao khi đó bản thân lại nảy sinh lòng tà niệm làm ra chuyện hại người cơ chứ.
Điểm mấu chốt trong đó hai người Trạm Vân Tiêu không biết nhưng cũng không ảnh hưởng tới Tam hoàng tử và Ngôn Anh sinh ra tâm muốn giao hảo với hai phu thê hắn.
Vì hôn lễ này, Vân Sơ đã chuẩn bị một trăm chai rượu đế nhưng cũng bị những người này gần như uống hết. Chỉ là thành quả cũng rất khả quan, sau vài ly rượu vào bụng dù là khách nam tự xưng tửu lượng phi phàm cũng phải gục ra bàn nằm liệt.
Nhìn một đám người say khướt ngã trái ngã phải, Thái tử và Tam hoàng tử không khỏi thầm hô may mắn ở trong lòng: Còn may bọn hắn nghe Trạm gia lão nhị thuyết phục không uống nhiều rượu này, bằng không lúc này bọn hắn sợ rằng cũng ngã gục ra rồi.
Trạm Vân Tiêu và Tần thị thu xếp cho đám khách nam say không còn hình dáng kia giao cho tùy tùng nhà bọn hắn, để tùy tùng đưa người trở về. Trong những khách nam đó có không ít người dẫn theo gia quyến tới, các nàng thấy trượng phu uống say như thế tự nhiên không thể không đứng lên đi theo trở về. Thế nhưng cứ đi như vậy các nàng lại không cam tâm.
Bánh cưới đang đặt trên bàn chính còn chưa được chia, các nàng sao lỡ cứ thế mà đi. Bánh ngọt đẹp như thế các nàng còn chưa từng thấy bao giờ, những bông hoa xếp trên đó nhìn trông chẳng khác gì hoa thật. Vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi, như vậy hương vị khi ăn chắc chắn sẽ không quá tệ.
Tần thị cũng nghĩ nếu những khách nam này đều tiễn đi hết rồi vậy các tân khách trình diện hôm nay cũng sẽ đi gần hết, vì thế liền bảo Trạm Vân Tiêu tiến lên cắt bánh chia cho mọi người. Loại bánh ngọt như bánh cưới này là lần đầu tiên Tần thị nhìn thấy, cũng là sáng hôm nay Trạm Vân Tiêu mới lấy ra và nói đây là Vân Sơ từ ngoại tộc đặt làm trước.
Tuy Tần thị cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái bánh ngọt nào cao như vậy, to như vậy nhưng sáng nay Trạm Vân Tiêu đã giải thích cho nàng nghe, nên hiện tại nàng và Nhiễm Huệ Ngữ so với những người khác thì hiểu biết hơn một chút.
Trạm Vân Tiêu cầm dao cắt bánh bước tới gần bàn gỗ một dao cắt vào lớp bánh. Các tân khách còn tốt, vì Trạm Vân Tiêu từ khi hồi kinh đến nay hiếm khi đi lại ở bên ngoài nên mọi người cùng hắn cũng không quen lắm. Do đó, không ai lên tiếng thúc giục mà chỉ vây quanh bàn chính đợi Trạm Vân Tiêu cắt bánh chia cho mọi người.
Thế nhưng mấy con khỉ con Trạm An kia lại không giống thế, bọn hắn thấy tiểu thúc thúc lần lượt đưa hai miếng bánh đầu tiên cho Thái tử và Tam hoàng tử xong liền xúm lại kéo lấy góc áo hắn. Trạm Mịch Văn là nữ hài tử, nàng ỷ vào tiểu thúc thúc trước nay luôn thích mình nhất liền mở miệng trước tiên: "Tiểu thúc thúc, ta muốn đóa hoa hồng kia".
Mấy đệ đệ Trạm An cũng theo sau hét lớn: "Ta muốn màu trắng. Tiểu thúc thúc, ngươi lấy cho ta một đóa hoa lớn nhất, đẹp mắt nhất đi".
Tần thị nhìn mà thấy đau cả đầu, cảm thấy tôn tử tôn nữ hôm nay thật nhốn nháo làm mất hình tượng. Rõ ràng sáng nay nàng đã dặn đi dặn lại cái đám khỉ con này rồi. Tuy cái bánh này trông rất lớn nhưng chưa chắc đã đủ chia cho tất cả các tân khách, vì thế đã dặn trước đám tôn bối đến lúc chia bánh không được mở miệng đòi trước mà cần ưu tiên cho các tân khách trước. Bọn hắn muốn ăn, sau này sẽ còn có cơ hội.
Dù sao bánh này là tiểu thẩm thẩm của bọn hắn mua, nếu muốn ăn vậy sau này nàng sẽ còn mua cho bọn hắn cơ mà.
Nhưng Tần thị đã đánh giá sai sức hấp dẫn của bánh ngọt đối với lũ trẻ. Mặc dù bọn hắn chưa nếm thử bánh, nhưng từ đáy lòng lại cho rằng chiếc bánh này có bề ngoài đẹp mắt như thế, vậy ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon. Mỹ thực ở ngay trước mắt, bọn hắn đã đem lời căn dặn của tổ mẫu ném ra sau đầu không còn một mảnh.
Hậu quả của bệnh hay quên của lũ trẻ là bị tổ mẫu và phụ mẫu của bọn hắn liên hợp lại trấn áp xuống. Chẳng những không được chia bánh ngọt mà còn bị bắt về viện của mình đóng cửa lại.
Trạm Vân Tiêu vốn muốn thay các chất tử của mình nói một hai câu, nhưng thấy sắc mặt mẫu thân khó coi liền biết nàng cũng vì nghĩ cho hắn. Lo lắng bánh này nếu như không đủ chia cho tân khách, vậy hắn sẽ bị chê cười. Mang băn khoăn như vậy, Trạm Vân Tiêu lúc chia bánh rất cẩn thận. Hắn chia cho mỗi người một phần bánh nhỏ rộng chỉ bằng hai ngón tay.
Khoan hãy nói, nếu không phải hắn chia bánh như vậy cho mọi người, thì sợ rằng chiếc bánh cưới chín tầng mà bọn hắn chuẩn bị này thật sự không đủ cho nhiều người như vậy.
Dưới tình huống tất cả người Trạm gia không được chia bánh ngọt, một cái bánh cưới lớn cao chín tầng sau khi được Trạm Vân Tiêu chia cho các tân khách giờ chỉ còn lại một miếng to bằng bàn tay.
Nghĩ đến các chất tử, chất nữ đang nháo đòi ăn bánh nhưng lại không có bánh ăn, Trạm Vân Tiêu do dự hai giây cuối cùng vụng trộm tìm một cái khe hở đem miếng bánh cuối cùng đặt vào khay và sai người đưa tới cho Vân Sơ đang chờ ở trong tân phòng.
Khi đưa ra quyết định này, Trạm Vân Tiêu cũng thấy có cảm giác tội lỗi. Hắn nhìn về hướng viện của bọn nhỏ mà yên lặng nghĩ: An Nhi, Mịch Văn, Nhạc An, Văn Quang, xin lỗi các ngươi. Các ngươi muốn ăn bánh như thế, lần sau tiểu thúc thúc nhất định sẽ mua bù cho các ngươi. Còn miếng bánh này ta muốn để lại cho tiểu thẩm thẩm các ngươi ăn, dù sao hiện tại nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng ta.
Vân Sơ nhận được bánh cũng không có suy nghĩ nhiều, vì không ai nói cho cô nên cô không biết bánh cưới mình chuẩn bị quá nhỏ và không đủ chia cho mọi người. Nguyên nhân chính là cô không biết lần này rốt cuộc có bao nhiêu khách được mời tới, chỉ biết vừa rồi lúc bái đường, trong phòng, ngoài phòng, trong viện đứng đều là người.
Đối với Vân Sơ thì lượng calo của miếng bánh này hơi quá cao. Nhưng vì đây là bánh cưới trong đám cưới của cô và nó có một ý nghĩa đặc biệt, nên sau khi do dự một chút cô vẫn là ăn hết miếng bánh với cảm giác tội lỗi trong lòng. Lượng cơm Vân Sơ ăn vốn không nhiều, sau khi ăn hết một miếng bánh ngọt kia tự nhiên cô ăn không được cơm do tiền viện đưa tới. Vân Sơ chỉ ý tứ nếm mỗi đĩa đồ ăn một ít, sau đó liền sai Lục Ti để cho người dọn đồ ăn đi.
Tuy nhiên, Vân Sơ chợt nhớ ra Lục Ti đã bồi cô nửa ngày dường như cũng chưa ăn gì, vì thế lập tức bảo Lục Ti ngồi xuống ăn cơm đã rồi mới dọn dẹp sau. Lục Ti sợ hãi liên tục nói chuyện này không hợp quy củ, chỉ là Vân Sơ sáng nay dậy sớm quá nên lúc này đã buồn ngủ lắm rồi. Vì thế không đoái hoài cùng Lục Ti nhiều lời nữa, chỉ vẫy tay bảo cô ấy vừa ăn vừa thay mình chú ý động tĩnh ngoài cửa. Tiếp đó, giày cũng không cởi và giữ nguyên quần áo trên người nằm nghiêng ra giường ngủ bù.
Hai ngày nay cô luôn cảm thấy khá buồn ngủ, dù có ngủ lâu hơn trước một hai tiếng thì vừa đến chiều vẫn ngáp ngắn ngáp dài. Nếu như không nằm ngủ một lát thì toàn thân đều không thể tỉnh táo nổi. Thừa dịp trong phòng không có ai ngoại trừ Lục Ti, cô phải nắm chặt thời gian chợp mắt một lúc đã.
Lục Ti từ sáng đến giờ chưa ăn gì xác thực cũng thấy đói bụng, liếc qua thấy Vân Sơ hô hấp nhẹ nhàng quả nhiên đã ngủ say. Sau khi do dự hai giây, nàng vẫn cầm lấy đôi đũa trên bàn vội vội vàng vàng ăn hết đồ ăn trong đĩa. Bữa cơm này Lục Ti cứ phải gọi là ăn trong nơm nớp lo sợ. Vì nàng vừa ăn cơm vừa phải chú ý động tĩnh ngoài cửa, chỉ sợ không để ý lỡ có người bất ngờ đi vào và nhìn thấy tiểu thư nhà nàng như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ rất tổn hại tới thanh danh của Vân Sơ.