Chim non?
Tiền Trữ không thích cách gọi như vậy, hắn đường đường là cảnh sát quốc tế, tuy rằng bây giờ còn là một lính mới.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Tiền Trữ chắn đường trước cửa, tuy rằng đây không phải là nhà của hắn, nhưng xét thấy bây giờ là hắn mở cửa, hắn phải có trách nhiệm gác cửa thật tốt.
Không thể để người tùy tùy tiện tiện, cứ thế mà tùy tùy tiện tiện tiến vào.
“Câu hỏi này, ôi chúa tôi…chẳng lẽ tôi đi nhầm chỗ sao?” Cảm thán một câu, Charles nhìn chằm chằm Tiền Trữ một lát, tựa hồ là đang tự hỏi nhóc con trước mặt hắn là ai.
Charles lui về hai bước nhìn biển số nhà một lát, lúc này Tiền Trữ chuẩn bị đóng cửa, nhưng không đợi hắn đóng cửa lại, một tay của Charles đã đặt lên cánh cửa, cậy mạnh dùng sức đẩy cửa ra.
“Anh đang làm cái gì?” Tiền Trữ cảnh giác mà nhìn chằm chằm đối phương.
“Bảo bối thân mến của tôi ở đâu? Đừng nói với tôi, bảo bối thân mến của tôi sẽ yêu một chú chim non như cậu, nếu không tôi sẽ rất thương tâm rất tức giận.” Xác định biển số nhà không sai, Charles dùng chân dài duỗi ra rồi bước vào.
“Tôi không thích anh gọi tôi là chim non, anh là cái đồ không có lễ phép, hiện tại nhanh chóng cút ngay khỏi nơi này!” Cho rằng đối phương cũng là một kẻ vô lại dây dưa Đường Phong, Tiền Trữ trực tiếp chống lại Charles, muốn đánh nhau? Hắn tuyệt đối không sợ.
Giống vậy, Charles lại càng không sợ.
Một lời không hợp thì động tay chân, ngay tại cửa Charles liền cùng Tiền Trữ đánh nhau, thế nhưng khiến Tiền Trữ cảm thấy vô cùng khiếp sợ lại tức giận là, sau nhi tiếp nhận tròn bốn năm huấn luyện, hắn cư nhiên mới cùng đối phương đánh hai ba cái liền rơi xuống hạ phong.
“Nhóc con khoa chân múa tay.” Người từng trái, Charles đánh giá một câu, thấp giọng nở nụ cười hai cái liền vặn cánh tay Tiền Trữ đẩy người ngã xuống đất.
Tiền Trữ lảo đảo về trước đi vài biết suýt nữa ngã xuống đất, hắn chợt nghe thấy thanh âm đóng cửa cùng với tiếng nói của đối phương: “Thì ra là chim non của cảnh sát quốc tế, lũ các người lại tới quấy rầy thân mến của tôi? Ivan hẳn là nên kết hôn sớm một chút, tìm một thằng đàn ông đem cậu ta nhốt lại.”
“Anh là ai?!” Đối phương thoáng cái liền nói toạc ra thân phận của mình, Tiền Trữ nhất thời vô cùng căng thẳng, thân thể buộc chặt nhìn đối phương, hai tay siết chặt lại.
“Thả lỏng, thả lỏng, đừng giương cung bạt kiếm như vậy, tôi thế nhưng rất yêu hòa bình, thượng đế, huấn luyện viên của tổ chức cảnh sát quốc tế các cậu có phải là chỉ có một người hay không? Thủ pháp đánh nhau của người mới đều giống nhau như vậy, động tác võ thuật xinh đẹp.” Cười bình luận hai câu, Charles chậm rì rì ngồi xuống ghế salon, ở dưới tầm nhìn chăm chú của Tiền Trữ mà từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.
“Anh là ai?” Tiền Trữ lại hỏi lần nữa.
Người này thoạt nhìn không giống với đám du côn quấy rối Đường Phong lúc trước, vô luận là khí chất hay khí tràng.
Chẳng lẽ là người quen của Đường Phong?
“Ôi ôi ôi, chúa của tôi, cậu thật là cảnh sát quốc tế sao? Cư nhiên ngay cả đại nhân vật như tôi cũng không nhận ra, chậc chậc, huấn luyện viên của các cậu hẳn là nên từ chức về quê trồng trọt!” Charles khó hiểu mà cảm thán vài câu.
Nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của Tiền Trữ.
“Đại nhân vật? Thật ngại quá, trong các đại nhân vật mà tôi biết không có anh.” Tiền Trữ trả lời một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thang lầu, bọn họ nói chuyện lớn tiếng như vậy, lẽ nào hai người Đường Phong vẫn không nghe thấy?
Sao một chút động tĩnh cũng không có?
Charles nghe xong thì ngửa đầu bật cười, trời ạ, cảnh sát quốc tế có phải là sắp phá sản hay không, cư nhiên phải một lính mới toanh như vậy tới đây?
Mặc kệ khiêu khích của Tiền Trữ, Charles hỏi: “Đường Phong đi đâu vậy, cậu nhóc?”
Quả nhiên là người quen của Đường Phong, Tiền Trữ hừ lại hừ: “anh là ai, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Tôi cùng em ấy , lý do như vậy đủ sao?” Charles liếm liếm môi, hướng Tiền Trữ phun ra một ngụm khói, cười đến trực tiếp lại bằng phẳng.
Đủ trực tiếp, trực tiếp đến mức khiến Tiền Trữ nhất thời sửng sốt.
Hắn mới…mới nghe được cái gì?
Người kia cùng Đường Phong…?!
“Hơn nữa là rất nhiều rất nhiều lần.” Dáng vẻ có chút tự hào, Charles hút một ngụm thuốc, có chút bĩ khí mà gác chân, “Mùi vị của bảo bối rất tuyệt vời.”
Vì sao bọn họ phải bàn luận vấn đề này?
Tiền Trữ có chút xấu hổ, hắn không muốn biết việc tư của người khác.
Nếu người kia cùng Đường Phong là loại quan hệ này, vậy Albert thì sao?
Tiền Trữ càng ngày càng hỗn loạn, hắn hừ một tiếng tạo khí thế cho mình, nói: “Nói bậy, Đường Phong rõ ràng là cùng Albert ở trên lầu.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ “Albert”, chỉ là muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình có đúng hay không, người kia thoạt nhìn cũng không quá giống như là người trong hắc đạo.
“Albert?” Charles phun ra một ngụm khói, lập tức đem điếu thuốc hút hơn phân nửa dập tắt trong gạt tàn thuốc.
“Anh biết anh ta? Anh ta là một người rất khó đối phó.” Tiền Trữ thử nói lời khách sáo.
Nếu như chút kỹ xảo như vậy mà Charles cũng không nhìn ra, hắn cũng uổng công lăn lộn nhiều năm như vậy, ô, thực sự là một việc khiến người tức giận, tên nhóc này biết Albert cư nhiên không biết Charles hắn.
Càng làm cho lòng người phiền là, hắn cư nhiên không phải người đầu tiên đến chỗ này.
Tên khốn Albert, sao lại đột nhiên đến đây, hắn nên ở nhà trông con!
“Tôi đi lên nhìn xem, nhóc con ở dưới đây coi chừng, đừng làm cho người khác xông vào!” Càng nghĩ càng không cam lòng, Charles liền từ salon bật dậy, xoay người chạy lên lầu.
Tiền Trữ nhìn bóng lưng của Charles một trận không nói gì, tại sao cũng chạy lên lầu rồi?
“Thật phức tạp…” Hắn chỉ có thể cảm thán một câu.
Trên lầu có thể đánh nhau hay không? Tiền Trữ ngồi xổm ở chỗ thang lầu lẳng lặng nghe một hồi, ngoại trừ lúc đầu nghe được tiếng bước chân chạy lên lầu của Charles, cùng với tiếng mở rồi đóng cửa, hắn không còn nghe được bất kì âm thanh nào.
Ngồi bệt xuống chỗ thang lầu, Tiền Trữ nâng cằm thở dài, bây giờ nên làm gì đây?
Ngẩng đầu nhìn trên lầu vô cùng im lặng, Tiền Trữ tiếp tục cúi đầu thở dài, ngay lúc hắn có chút suy sụp, trên lầu rốt cục có chút động tĩnh, là tiếng mắng của Đường Phong.
“Charles!”
Tiếp theo là thanh âm của tên vô cùng kiêu ngạo kia.
“Ha ha ha, bảo bối thân mến của anh, có nhớ anh không, tới hôn một cái.”
Sau đó là thanh tuyến lạnh như băng của Albert: “Thấy anh còn sống thực là một chuyên khiến người cảm thấy đau lòng.”
Nghe có vẻ rất hỗn loạn, hắn có cần đi lên nhìn không đây?
Charles…Charles…Tên này sao nghe có chút quen quen, giống như là có một lớp học, giảng viên thỉnh thoảng đề cập đến tên của một ông trùm súng ống đạn dược, bất quá tên của người nước ngoài không khác nhau lắm, tuy rằng ông trùm súng ống đạn dược kia là con lai, mà tên thoạt nhìn vô cùng bĩ khí trên lầu cũng là con lai.
Ân, có trùng hợp như vậy sao?
Thật sự có trùng hợp như vậy sao?
Tim của Tiền Trữ lại bắt đầu gia tốc nhảy lên, hiện tại hắn nhất định là đang nằm mơ phải không?
Lúc này cửa nhà đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, lại đi vào một người.
Mặc áo khoác màu nhạt, tóc đen cùng bề ngoài của người Châu Á khiến Tiền Trữ cảm thấy thân thiết, tuy rằng vẻ mặt của người này bình thản đến mức có cảm giác lạnh như băng.
Tiền Trữ hai mắt mở trừng trừng nhìn đối phương đi đến, người sau chỉ nhìn hắn một cái, không nói một chữ liền trực tiếp lướt qua người cậu đi lên lầu.
“Chờ một chút!” Thẳng đến người nam nhân này đi qua bên người mình, Tiền Trữ mới vội vã đứng lên nói, “Anh không thể đi tới.”
“Vì sao?” Lục Thiên Thần dừng bước.
Vì sao? Tiền Trữ ấp úng trả lời: “Bọn họ kêu tôi nhìn không cho người khác tiến vào.”
Lục Thiên Thần trực tiếp không để ý tới Tiền Trữ, bước nhanh lên lầu, Tiền Trữ vỗ vỗ mông đi theo, đúng vậy, hắn cần gì phải nghe lời của Charles, không bằng cứ trực tiếp đi lên xem.
Bất quá không đợi hắn đi theo sau, Lục Thiên Thần lại đột nhiên xoay người nhìn hắn: “Đừng đi theo.”
“Nè!” Tiền Trữ vươn tay lại cái gì cũng không bắt được, đối phương đã bước đi.
Cứ cảm thấy đã thấy người này ở chỗ nào, cáo cảm giác rất quen, rốt cục là ai?
Ngồi ở cửa thang lầu, Tiền Trữ cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới!
“Lục Thiên Thần!”
Trước khi đến đây hắn từng tra qua tư liệu của Đường Phong, cũng có chút lý giải vài người tương đối thân cận với Đường Phong, ngoại trừ MC Trần Minh Húc còn có một tiền ông chủ hiện tại là đối tượng hợp tác của Đường Phong — Tổng tài của Giải trí Thiên Thần, Lục Thiên Thần!
Thảo nào nhìn người kia quen mắt như vậy, nguyên lai là Lục Thiên Thần a.
Nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, Tiền Trữ rơi vào trong trầm tư thật sâu, hiện tại bọn họ đang làm gì đó?
Không có gây chiến như trong tưởng tượng của Tiền Trữ, cũng không có tụ cùng một chỗ nghiêm túc thảo luận, trong phòng ngủ là một mảnh an bình.
Đường Phong ngồi trên giường dùng chăn bọc chính mình, trong phòng không có lắp đặt hệ thống sưởi hơi, ngày hôm nay đột nhiên có mưa nên có chút lạnh, vẫn là trong phòng ấm áp, đương nhiên trong chăn càng ấm áp.
Người đầu tiên đến đây – Albert dựa vào gối ngồi bên cạnh Đường Phong, Đường Phong thuận tiện dựa vào trên người Albert thoạt nhìn có chút lười nhác, cậu vốn đang ngủ lại bị Trần Minh Húc tên kia kêu dậy sớm, có chút mệt mỏi đột nhiên lại muốn ngủ tiếp một giấc.
Nhưng là Charles cùng Lục Thiên Thần đến khiến cậu không có biện pháp lập tức nghỉ ngơi.
“Các anh không thể nói cho tôi một tiếng trước khi đến sao?” Gãi gãi tóc, Đường Phong nói.
Ngồi trên ghế salon đơn người gần cửa sổ, Charles trừng mắt nhìn Albert cùng Đường Phong dựa vào cùng một chỗ, cười a a nói: “Bảo bối, anh không phải là muốn cho em một kinh hỉ sao?”
Thế nhưng tôi tuyệt không thích kinh hỉ như vậy.
Đường Phong âm thầm oán thầm, hết lần này đến lần khác ba người này đều thích đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, mỗi lần đều khiến cậu giật mình.
“Tên nhóc lính mới cảnh sát ở dưới lầu là có chuyện gì?” Lục Thiên Thần đến sau cùng thì dựa trên vách tường, trên người còn chứa khí lạnh bên ngoài.
Đường Phong lật chăn bược xuống giường, vừa mở tủ áo vừa nói: “Không biết là ai nói cho quan viên nào đó tôi có thể hỗ trợ, Tiền Trữ là một vật hi sinh được phái tới làm thuyết khách, cậu ấy thoạt nhìn không biết rất nhiều chuyện.”
Cầm một bộ áo ngủ mềm mại ấm áp, Đường Phong đem quần áo đưa cho Lục Thiên Thần: “Đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”
Trong mắt chảy qua một tia mềm mại, Lục Thiên Thần mỉm cười tiến lên hôn nhẹ lên mặt Đường Phong, cầm quần áo của cậu đi vào trong phòng tắm.
“Một thanh niên quốc tịch Trung Quốc tháng trước đi đánh bạc trong một song bạc ở Paris, thua không ít tiền, bởi vì không thể trả tiền lại còn ở trong sòng bạc chọc không ít chuyện, cho nên có người ném hắn cho anh.” Albert ngồi trên giường vỗ vỗ vị trí bên người ý bảo Đường Phong ngồi xuống, “Là con riêng của một quan viên ở nước ngoài cùng một phụ nữ không phải là vợ ông ta.”
“Thiếu bao nhiều tiền?” Đường Phong đã hiểu rõ đại khái.
“Khoảng vài tỷ.” Đường Phong vừa ngồi xuống, Albert liền đưa tay đem người quấn lại, nỗ lực làm cho đối phương vẫn luôn bảo trì ấm áp.
“Cảnh sát quốc tế, ôi ôi ôi, tôi biết Ivan lại đang cố ý kiếm chuyện, trừ cậu ta ra tôi không biết còn có ai biết quan hệ giữa anh và Đường Phong, cùng với việc đứa con riêng không biết tên kia là ở chỗ của anh.” Charles hỏi, “Đứa con riêng kia hiện tại ở chỗ nào, tôi không muốn có quá nhiều người biết quan hệ của chúng ta.”
“Bị một người bạn chụp đi.” Khóe miệng Albert câu lên vẽ thành một nụ cười mỉm, “Tôi có thể đem hắn về.”
“Vẫn là hoàn chỉnh?” Charles thấp giọng cười, hỏi một vấn đề rất sâu xa.
“Tôi sẽ khiến hắn trở nên hoàn chỉnh.” Albert không cần nói nhiều hơn nữa, những người như bọn họ luôn không để lại nhược điểm cho mình.
Đường Phong hít sâu một hơi sau đó nằm xuống, cậu cần ngủ lại một giấc, gần đây càng ngày càng lười, chờ thời tiết tốt hơn một chút cũng nên vận động, nếu không mỗi ngày đều sống như vậy sẽ mập ra.
“Tôi có thể giao chuyện này cho các anh sao?” Đường Phong dựa người vào gối hỏi.
“Anh đến ấm giường cho em thân mến.” Charles cười hì hì chạy tới, cởi dép liền nhào lên.
Albert trừng mắt nhìn Charles, nói với Đường Phong: “Anh sẽ xử lý.”