“Muốn biết không?” Lý Đông Tây đưa hai tay vịn vào thành bàn, cả người nhoài về phía Tô Khải Trình sau đó ngoắc ngoắc đầu ngón tay, “Lại đây, tôi nói cho anh biết.”
Do dự vài giây, Tô Khải Trình lại nhìn mấy tấm hình trong máy ảnh, hai tay nắm thành nắm đấm, miễn cưỡng ghé tai sang phía Lý Đông Tây.
Lý Đông Tây nhẹ giọng thì thầm bốn chữ: “Tôi muốn chơi anh.”
“Chơi cái con mẹ cậu, cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ cậu sao?” Ánh mắt sắc nhọn lóe lên, Tô Khải Trình tiện tay quẳng luôn máy ảnh, không chút sợ hãi nhìn thẳng mặt đối phương.
“Tô Tổng đương nhiên là sẽ không sợ tôi rồi.” Không thèm liếc mắt nhìn đến chiếc máy ảnh nằm chỏng vó dưới đất, Lý Đông Tây đột nhiên dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
“Gần nhất có một số phóng viên tung ra mấy tấm ảnh thân mật của Đường Phong và Charles, tuy là người nặc danh gửi qua bưu điện cho các tòa soạn, thế nhưng thế giới này vẫn còn có nhiều tin tặc lắm, người xưa có câu là “Giấy không gói được lửa” mà. Tô Tổng à. . .” sắc mặt Lý Đông Tây thản nhiên, chìa tay sang tóm lấy tay đối phương.
Tô Khải Trình cũng không vung ra, hình như cũng đang suy nghĩ gì đó.
“Chuyện này tôi tạm thời ém đi, Albert tiên sinh không biết là anh đã nhúng tay vào chuyện này, người làm ăn thì rất coi trọng việc hợp tác và tạo ra lợi ích đôi bên, một số người nhìn bề ngoài thì có vẻ nhã nhặn điềm đạm lắm, nhưng anh biết không, bên trong họ thì cực kỳ nguy hiểm khó lường.” Lý Đông Tây từ từ buông tay Tô Khải Trình ra.
“Tại sao?” Tô Khải Trình nhìn người kia, tại sao lại nói cho anh ta biết những thứ này.
“Không phải tôi vừa nói với anh rồi sao, tôi muốn chơi anh.”
Khụy tay xuống bàn, mười ngón tay Lý Đông Tây ôm lấy mặt mình rồi mỉm cười.
“Đừng tưởng tôi sẽ cám ơn cậu vì chuyện này.”
“Tôi không cần anh cám ơn.”
“Vậy thì?” Tô Khải Trình vịn ghế đứng lên, Lý Đông Tây nhìn chằm chằm người kia đang cởi áo khoác ra, sau đó đột nhiên sấn tới, đưa hai tay ôm lấy thắt lưng của Tô Khải Trình.
Cách giữa bàn, hai người đàn ông hôn nhau một cách triền miên.
Màn hôn này quả là hết sức kịch liệt và kích thích, mà hai người lại chẳng giống hôn nhau chút nào, cả hai dường như muốn cắn xé đối phương, phải chi có thể cắn nát người kia ra thì tốt biết mấy.
Mùi máu nhàn nhạt bắt đầu tràn ra, Lý Đông Tây đã đè Tô Khải Trình xuống bàn, sau đó thở hồng hộc nhìn vào mặt người kia.
“Tô Khải Trình, anh thích tôi nằm trên anh đúng không.”
“Con mẹ nó, cậu bớt lắm lời đi”.
Tô Khải Trình xoay người lật ngược thế cờ, đẩy tay Lý Đông Tây ra, áp cậu ta xuống, rồi lấy tay người kia đặt lên eo mình, bây giờ nói gì cũng thừa.
. . .
Kỳ thực sau khi trở về nước, Đường Phong nghĩ, trước đây những người có thù với cậu liệu có quay lại trả thù cậu hay không, ví dụ như là Tô Tổng – Tô Khải Trình.
Nhưng kỳ lạ là, bên phía Tô Khải Trình lại không hề có động tĩnh gì, không hợp tác, cũng không cố tình cho phóng viên đến phá đám, Đường Phong chỉ có thể cho rằng, Tô Khải Trình đã nghĩ thông suốt rồi, hay là còn có nguyên nhân nào khác nữa.
Mặc kệ đi, Đường Phong bây giờ đang bận đầu tắt mặt tối, vừa là chế tác, vừa là sản xuất, bận thiếu điều chết đi sống lại.
Nhưng mặc dù bận đến đâu chăng nữa, thì những buổi họp mặt cũng không hề ít, không nhất thiết là phải tham gia tất cả những buổi tiệc đó, nhưng cũng không nên vắng mặt hết toàn bộ.
Giới giải trí này thật ra rất nhỏ bé, về cơ bản thì bạn sẽ gặp khá nhiều người quen trong những bữa tiệc như thế này.
Tiệc hôm nay là do một công ty sản xuất phim thiết đãi, ăn mừng rạp chiếu phim D thứ tám mươi được khánh thành. Nghe nói trong tương lai bọn họ họ muốn hợp tác nhiều hơn với các hãng truyền hình, gia tăng truyền bá, quảng cáo.
Không thích xã giao nhưng không có nghĩa là không am hiểu việc xã giao này nọ, dù sao thì cậu cũng đã lăn lộn trong cái nghề này nhiều năm, Đường Phong cũng khá thân thiết với những ông chủ ở đây.
Vẫn phải cám ơn Charles và Lục Thiên Thần ở bên cạnh cậu, hai tên kia luôn thấy cậu thích ở nhà đọc sách, lâu lâu lại chỉ ra ngoài bơi vài vòng, hoặc chơi bóng quanh nhà, cuộc sống có lúc hơi nhàm chán.
Nhưng chỉ cần có thời gian, cả hai sẽ đưa Đường Phong đi du lịch tham quan đây đó, thử những trò chơi mới mà cậu chưa từng biết qua, ví dụ như lặn biển, rồi các trò chơi cảm giác mạnh.
Những người bình dân hiếm khi chơi những trò “thượng lưu”, thế nên trong mắt những người giàu có, thì ai đã từng chơi qua thì rất đáng để truyền “kinh nghiệm”, cùng những người không cùng sở thích nói chuyện với nhau, việc này cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ xã giao lắm.
“Tôi cảm thấy đi lặn biển đúng là trò vận động tuyệt vời nhất, cảm giác rất khó nói, vô cùng đặc biệt, so với việc đứng trên thuyền nhìn xuống thì hoàn toàn khác nhau, thế giới dưới đáy biển hết sức kỳ thú, mang đến rất nhiều bí ẩn và ngạc nhiên.”
Đường Phong đang cùng mọi người trò chuyện thì chợt nghe có người bên cạnh đề cập đến phim của cậu.
“Mới đi có Hollywood một lần mà làm như ta đây lắm, về nước còn bày đặt quay phim này nọ, bộ tưởng mình là diễn viên nổi tiếng thật sao, bất quá chỉ là một tên ca sĩ cỏn con thôi, trước đây còn chưa chắc đóng được vai phụ trong phim của tôi.”
Kỳ thực cái người đang huyên thuyên đằng kia đứng cách Đường Phong khá xa, nhưng hình như người đó đã nốc không ít rượu, giọng nói oang oang, e rằng không chỉ Đường Phong mà những người xung quanh đều nghe hết.
“Thật ngại quá, thật ngại quá, đạo diễn Vương An uống say rồi.”
Đạo diễn Vương An, là đạo diễn trước đây từng từ chối Đường Phong sao?
“Đừng để ý đến ông ta, dạo này ông ấy tâm tình không được tốt, cãi nhau ầm ĩ với vợ, không có việc gì thì lại đem người khác ra mắng chửi.” Người đứng bên cạnh Đường Phong bồi thêm ,”Đạo diễn càng có tiếng thì lại càng cáu kỉnh, ai da, ai mà hầu hạ cho nổi đây chứ.”
“Hướng Tổng và đạo diễn Vương An rất thân với nhau phải không?” Đường Phong nhìn cách đó không xa có người đang kéo đạo diễn Vương An đi, bên cạnh còn có một nữ diễn viên chừng hai mươi trông rất quen.
Đạo diễn đi cặp kè với các nữ diễn viên, việc này cũng không mới mẻ gì, Đường Phong chỉ có thể thở dài mà thôi.
Đừng nói cậu không muốn quan tâm, chỉ là có quan tâm cũng chẳng được gì.
“Trước đây tôi từng đầu tư phim với ông ấy, nhưng mà với cái tính tình khó chịu kia thì tôi đúng là cũng bó tay rồi, thiệt là…” Một ông doanh nhân đang nói chuyện với Đường Phong liền lắc đầu, buột miệng nói ra nguyên nhân vì sao đạo diễn Vương An lại có ác cảm với Đường Phong.
“Ông ấy có thành kiến với lại không thích hợp tác này nọ với cậu là do lúc trước cậu chỉ trích ông ấy khi dễ mẹ cậu, chuyện đó khiến ông ấy bực tức không ít, bây giờ cậu lại còn đi hợp tác chung với đối thủ của ông ấy là đạo diễn Trần, thế nên hiển nhiên là ông ấy chả muốn nhìn thấy mặt cậu rồi.”
Tiểu Vũ ở đằng kia nghe ồn ào, liền chạy nhanh qua, trải qua hai năm “mài giũa”, nay Tiễu Vũ đã trở thành một quản lý thực thụ rồi.
“Có chuyện gì vậy Đường Phong?”. Tiểu Vũ mặc một chiếc váy đen, trong tay còn cầm một ly sâm-banh, vừa vén váy vừa chạy sang.
“Không có gì đâu.” Đường Phong đưa tay ôm nhẹ Tiểu Vũ, cười nói, “Chỉ là mới biết được mấy chuyện không quan trọng thôi.”
. . .
Có cần vất vả nỗ lực đóng phim như thế không?
Mặc dù Lục Thiên Thần và Charles không nói rõ, nhưng Đường Phong vẫn cứ cảm giác như mình có hai bà vợ đa nghi vậy.
Cần chứ, thực sự rất cần.
Không chỉ vì yêu thích công việc này mà Đường Phong còn không muốn làm những người yêu thương mình phải thất vọng.
Mùa đông tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Giáng sinh cũng sắp đến rồi.
Đứng ngoài tủ kiếng, Đường Phong nhìn những trang sức lấp lánh bên trong, lo lắng rốt cuộc không biết sẽ mua gì tặng Charles và Lục Thiên Thần, nhưng mà, hai người kia thật ra cũng đâu thiếu thứ gì.
Đồ đắt tiền? Cà- vạt dây lưng quần áo hàng hiệu?
Quên đi, Charles và Lục Thiên Thần hầu như đều mặc toàn hàng hiệu.
Hay là tự tay làm?
Đường Phong cúi đầu nhìn tay mình, lập tức bỏ ý nghĩ trong đầu, không kịp đâu, với lại không thể nào làm được.
“Nhưng mà phải mua cái gì đó chứ, Lục Thiên Thần và Charles muốn nhất và thích nhất là. . .” Đường Phong tự lẩm bẩm một mình.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ánh mắt của Đường Phong vẫn còn dán vào tủ kính phía trong, tay móc điện thoại từ trong túi áo ra, một dãy số trong nước xa lạ hiện lên trên màn hình, cậu tiếp máy.
“Alô, xin chào.”
【 Tuyết dưới chân cậu trông có vẻ cũng buồn bã u ám theo 】 Chà….. Mở đầu đã nghe mấy lời văn hoa mỹ miều.
“Tôi không phải là bóng đèn.” Làm sao mà chiếu sáng hết mấy ngóc ngách kia chứ.
【 Tôi rất kỳ vọng vào phim của cậu 】
Cuối cùng thì anh ta cũng nói được một câu để người khác hiểu được.
“Cảm ơn.” Suy nghĩ Đường Phong hơi chùn xuống, cậu mím môi, nhịn không được mà hỏi, “Số điện thoại. . . anh đang ở thành phố S sao?”
Đường Phong không biết nên diễn tả quan hệ giữa cậu và Albert ra sao, đối với người kia, cậu cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, nhưng cái cảm giác ấy lại không giống với Charles và Lục Thiên Thần, không có sự yêu thương và an tâm khi ở gần bên Albert.
Mà Albert, hình như cũng rất lập lờ với cậu.
Lần trước không nói gì mà đã bỏ đi, còn bây giờ, lại đột nhiên gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm cậu.
Cậu đã thôi ý định cãi nhau với Albert.
“Cùng nhau ngắm tuyết rơi đi, Đường.”
Đột nhiên một giọng nói ở phía sau vang lên, Đường Phong quay người lại thì thấy cách đó không xa, người kia đang cầm trong tay chiếc điện thoại, trên người mặc một chiếc áo khoác kaki dài, mái tóc vàng óng ánh cùng với khuôn mặt lạnh lùng hiện ra dưới làn tuyết.
Albert, vẫn cái cảm giác xưa cũ – bí ẩn khó lường.
Chỉ là lúc này trông hơi khác một chút, bên cạnh người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia còn dẫn theo một cô bé.
“Annie!” Đúng là hết sức ngạc nhiên.
“Chú Đường.” Tiểu Annie dường như rất muốn chạy đến chỗ Đường Phong, nhưng cố gắng kìm lại, không dám cãi lời ba.
Albert nhẹ giọng nói: “Đi đi.”
Nhận được sự cho phép của ba, bé con liền lập tức chạy qua, hờn dỗi đấm vào ngực Đường Phong: “Chú không thèm đến thăm cháu!”
“Xin lỗi mà.” Đường Phong mỉm cười ôm bé con năm tuổi vào lòng.
Đường Phong dời ánh mắt sang Albert, người kia chi nói một câu: “Tôi đã đồng ý với cậu, sẽ đưa Annie đến thăm cậu.”
Đây là lời hứa của anh ta.