Không nhờ Lục Thiên Thần hay Charles, Đường Phong một mình lái xe đến địa điểm hẹn Robert.
“Ở đây.” Đi tới một nhà hàng nhỏ trên đường, Robert mỉm cười vẫy vẫy tay gọi Đường Phong.
“Thật ngại quá, trên đường hơi kẹt xe, anh tới lâu chưa?” Đường Phong đi nhanh qua chỗ ngồi.
“Ngồi đi, tôi cũng mới tới thôi.” Robert vừa cười vừa nói, cũng không định giấu diếm, chủ tịch bày mưu tính kế sắp đặt mọi thứ, Robert lúc bắt đầu nói chuyện thì liền tỏ ra vẻ áy náy.
Robert vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi cảm thấy hết sức xin lỗi, cũng vô cùng tiếc nuối.”
“Robert, tôi biết như vậy có chút lỗ mãng, thế nhưng anh có thể nói cho tôi biết tình hình thực tế được không?” Hai tay đan nhau ở trên bàn, Đường Phong thành khẩn hỏi.
Mặc dù đã nghe một số tin tức từ Lục Thiên Thần, bọn họ cũng dự đoán là nhà sản xuất cố ý giảm cát sê , mục đích kỳ thực chính là loại cậu ra khỏi bộ phim và hủy hợp đồng, nhưng Đường Phong hi vọng có thể nghe được từ chính miệng Robert nói ra về ý đồ của nhà sản xuất là gì, và tại sao như thế.
“Cậu vẫn là một người thông minh, từ lần đầu chúng ta nói chuyện, tôi nghĩ cậu và những người khác không giống nhau, cậu có cá tính độc đáo của riêng mình. Thực ra, tôi tin cậu chính là vai nam chính thích hợp nhất, nhưng đáng tiếc là tôi không phải người có thể quyết định mọi việc trong công ty.”
Lời Robert nói xong thì quả đúng là y như xác minh của Lục Thiên Thần.
“Tôi vì cái quyết định ngu xuẩn của bọn họ mà cảm thấy thật xấu hổ và rất tức giận, họ chỉ vì chút lợi ích trước mắt và những thành kiến cá nhân mà làm như thế.” Robert thở dài, nói thẳng ra, “Tôi rất xin lỗi, Đường.”
“Không, việc đó không liên quan gì đến anh, tôi chỉ là cảm thấy hơi buồn vì không được hợp tác làm việc chung với anh nữa thôi.” Chính tai nghe được, Đường Phong khó tránh không khỏi cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Bộ phim 《 Thiên Tử 》 cũng có một phần tâm tư của cậu, từ lúc nhận vai, phát hiện Đường trong phim và bản thân cậu có những điểm giống nhau, sau đó cùg với Robert và đạo diễn thảo luận nên diễn vai này như thế nào và cố gắng phát huy thêm.
Đây là bộ phim đầu tiên đưa cậu thành danh ở Hollywood, cho nên cậu rất sẵn lòng đóng tiếp phần hai, đối với những nhân viên hậu đài khác thì cậu làm việc chung với họ cũng hết sức vui vẻ, thế nhưng không ngờ chưa đi tới đâu thì bị ép phải bỏ vai.
Phía sản xuất từ chối và cố ý làm như thế khiến Đường Phong có chút bất ngờ.
Vài ngày sau đó, giới truyền thông Mỹ đưa tin phần kế tiếp của bộ phim 《 Thiên Tử 》sẽ không do Đường Phong thủ vai nữa, tính xác thực của tin này tất nhiên cũng bị ém nhẹm, một số nói rằng phía nhà sản xuất tiết lộ vì Đường Phong đưa ra giá cát sê quá cao nên không có cách nào có thể hợp tác được nữa.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa các nhà sản xuất với các tay nhà báo quá rộng lớn và khó lường, huống hồ Đường Phong bất quá chỉ là một diễn viên từ nước khác đến, không có tiếng nói cũng như thiếu sức ảnh hưởng.
Trên thực tế ngay cả diễn viên gốc gác nơi này mà còn bị giới truyền thông bức đến cùng đường nữa là, một diễn viên Châu Á như Đường Phong thì làm được gì?
“Trong mắt của bọn họ, tôi chỉ là một diễn viên Châu Á xoàng xĩnh mà thôi, mà doanh thu phòng vé của bộ phim bây giờ đã đạt ngưỡng năm trăm triệu đô, sức ảnh hưởng quả là không nhỏ, họ muốn giống như series phim , mỗi phần tiếp theo đều thay diễn viên, bên phía nhà sản xuất đại khái nghĩ tôi chẳng có sức ảnh hưởng gì nên mới muốn tìm một gương mặt mới cho phần sau.”
Buông tờ tạp chí trước mặt, đối với nhà sản xuất “Vừa ăn cướp vừa la làng” này thì cậu có chút thất vọng và cảm thấy thật bất đắc dĩ, Đường Phong thật là hết cách.
Việc tiếp tục hợp tác cũng phải cậu có thể quyết định được, Lục Thiên Thần và Charles lại càng không thể can thiệp, thế giới này quá lớn, con người lại quá nhỏ bé, cho dù có tiền và có quyền đi chăng nữa, cũng có những chuyện không phải muốn nhúng tay vào là được.
Tức giận sao?
Qua cầu mà rút ván thì có ai thích đâu.
“Hết cách rồi, chúng tôi đã thương lượng nhiều lần với nhà sản xuất, nhưng xem ra thái độ của họ vô cùng kiên quyết, hơn nữa nghe nói bên đó đã bắt đầu tuyển chọn diễn viên cho phần tiếp theo của 《 Thiên Tử 》.” Tiểu Vũ chỉ có thể an ủi nói “Đây là tổn thất của bọn họ, đâu phải dễ dàng gì mà tìm được một diễn viên xuất sắc như anh đây chứ.”
Cũng không chỉ là lời an ủi, Tiểu Vũ cho rằng gần đây cũng nổi lên vài bộ về chủ đề anh hùng, nhưng năm nay chỉ có phim của Kino và Đường Phong đóng là tương đối thành công, nhất là 《 Thiên Tử 》, ngay từ đầu không được đánh giá cao, kết quả là thành tích đạt được ngoài sức tưởng tượng.
Vẫn còn tốt đó chính là doanh thu phòng vé, chính là một minh chứng cho việc bộ phim có thể vượt qua mọi rào cản, chứng tỏ được chính chất lượng.
Có người nói 《 Thiên Tử 》 quả là đã mang đến vận đỏ cho Đường Phong, nhưng nếu bộ phim này không phải do Đường Phong đóng mà là do người khác đóng thì liệu bộ phim này có được thành tích đáng kể như vậy không?
Tiểu Vũ tất nhiên là không cho rằng như thế, nhưng tình hình hiện tại thì bọn họ giờ đây chả có cách nào giải quyết.
Chuyện này vốn dĩ chỉ là vì một chút lợi ích nhỏ nhoi và các thành kiến cá nhân mà khiến cho hai bên vô phương tiếp tục hợp tác, tin tức thì bị cánh nhà báo cố tình xuyên tạc bóp méo, diễn viên Trung Quốc muốn có đất diễn trong Hollywood thì ít, hiện tại phía nhà sản xuất lại lật lọng khiến cho cơ hội càng thiếu hụt thêm.
Mấy cái tin đồn này giống như dịch cúm, những phim khác muốn hợp tác với Đường Phong thì đều đắn đo suy nghĩ rất nhiều.
“Việc cỏn con này cũng chả làm công ty phá sản đâu, bảo bối à, đừng để ý đến bọn chúng làm gì, tôi lập tức bỏ tiền đầu tư một bộ phim khác, phải chơi lại bọn chúng mới được, ánh hào quang chói lóa của Đường yêu dấu nhà tôi sẽ khiến cho chúng vãi són ra quần luôn!” Charles mạnh miệng phun ra mấy lời nói thô bỉ hết sức hùng hồn.
“Tại Hollywood không chỉ có một nhà sản xuất, chúng ta có thể thừa dịp những công ty đang cố gắng mở rộng thị trường casting diễn viên Trung Quốc để hợp tác với bọn họ.” Lục Thiên Thần suy nghĩ một chút, cũng đưa ra ý kiến của mình.
Còn hơn Charles không phải là người trong nghề, Lục Thiên Thần tuy rằng cũng không hiểu lắm về giới giải trí này, nhưng so với mấy cái lời xằng xiên lảm nhảm của Charles vẫn còn tốt hơn.
“Có tiền tất nhiên là có thể đầu tư, nhưng vấn đề chính là quay một bộ phim thì không chỉ đơn giản là phụ thuộc vào vấn đề tài chính không thôi, mà còn cần có đội ngũ sản xuất hợp tác một cách chuyên nghiệp, đó chính là mấu chốt trong lúc làm phim.” Đường Phong cố ý nhìn Charles, “Sau đó lại còn phải bước vào khâu tuyên truyền quảng bá, nghe ra thì rất đơn giản, nhưng nếu không phải người biết nắm bắt thị trường ở Hollywood, thì sẽ phát sinh ra rất nhiều khó khăn.”
“Tôi chỉ biết vung tiền là cách nhanh nhất, nhưng làm sao để quay một bộ phim thì nói thật, tôi chỉ biết xem mà thôi.” Charles thừa nhận về lĩnh vực này đúng là mình không có đủ kinh nghiệm.
Lục Thiên Thần tạt thêm một gáo nước sôi: “Và còn rất rành rọt săn tìm con mồi.”
“Mấy cái chuyện xưa như trái đất, cậu đừng nói cái kiểu làm như cậu cũng trong sạch lắm vậy!” Charles lập tức moi móc soi mói lại mấy chuyện cũ xì, ” Ví dụ như cái tên Ca Trần kia.”
“Thôi thôi, dừng lại đi.” Xoa xoa hai tay, Đường Phong suy nghĩ một chút đưa ra quyết định cho chính bản thân mình.
“Tôi có chuyện muốn nói với hai anh, ” Đường Phong hỏi Lục Thiên Thần, “Anh đang nắm giữ quyền quản lý tập đoàn Thiên Thần phải không?”
“Phải”
“Tốt lắm, chuyện thứ nhất, tôi muốn hủy hợp đồng với công ty.” Đường Phong không nghĩ đột nhiên lại phát sinh việc Lục Thiên Tịch trở về như vậy.
“Được.” Lục Thiên Thần liền đồng ý, dù sao thì mối quan hệ này cũng không thể nào dứt ra được, sẽ không còn mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên nữa, mối quan hệ này giờ đây đã là giữa hai người yêu nhau rồi.
Đường Phong nói tiếp chuyện thứ hai: “Tôi dự tính sẽ tự mở một công ty sản xuất, tôi tự mình tuyển nhân viên, anh có thể cho tôi mượn một số nhân viên được không?”
“Cậu cần ai thì cứ đưa đi.” Dù sao Lục Thiên Thần không phải dựa vào công ty giải trí mà kiếm tiền.
“Chuyện thứ ba. . . . . .”
“Bảo bối, chuyện cậu quyết định chắc còn nhiều lắm, chỉ cần không phải là chuyện cậu yêu người khác thì bất cứ điều gì tôi cũng chấp nhận được.” Charles giơ lên hai tay nói.
Đường Phong không thèm nhìn Charles, mấy quyết định của cậu không có chút liên quan nào với Charles cả.
“Không cần đi liên hệ với mấy nhà sản xuất ở Mỹ nữa, cũng không cần đầu tư phát hành phim tại đây, quyết định của tôi chính là tạm thời rời Hollywood, quay về nước.” Đường Phong vuốt hai tay, thẳng thắn nói, “Chỉ có ba quyết định này.”
“Cậu vừa mới tạo nên tên tuổi ở Hollywood, bây giờ tuy rằng đồn đãi một số tin tức không tốt lắm, nhưng ở đây mấy cái tin lá cải này ngày nào cũng nhan nhản trên báo.” Lục Thiên Thần dường như không tán thành quyết định của Đường Phong, “Cậu bỏ đi như vậy, chẳng khác nào uổng phí công sức cậu đã cố gắng sao.”
“Bây giờ ở Hollywood, muốn đóng phim cũng không dễ, cho dù một vai diễn phụ cũng khó” Đường Phong lắc lắc đầu, ánh mắt có chút kiên định, “Tôi muốn tự mình lập nghiệp, tự mình đứng đầu, không để người khác phân biệt màu da chủng tộc, tuổi tác, chứ không muốn để bảo vệ chút danh tiếng nhỏ nhoi này mà hoang phí cuộc đời ở đây.”
“Tin tôi đi, tôi biết mình đang làm gì mà.” Đường Phong tự tin cười, “Nếu Hollywood đã muốn vứt bỏ tôi, vì cái gì mà tôi phải lưu luyến, không chịu về nước cơ chứ?”
Có lẽ so với Hollywood thì tiền cát sê trong nước sẽ không cao như vậy, có rất nhiều người cho rằng cậu đã từ bỏ vinh danh ở nơi hào nhoáng kia, để quay về với cái vòng giải trí lẩn quẩn rối rắm trong nước này.
Nhưng Hollywood đóng phim, thì Trung Quốc cũng là đóng phim đấy thôi.
Đường Phong có suy nghĩ của riêng mình, ở Hollywood cậu không là gì, nhưng bây giờ hồi hương, ít nhất cậu không còn là một diễn viên không tiếng tăm hay không có lời nói nữa rồi.
“Tôi ủng hộ vô điều kiện.” Charles nói không chút do dự, cái gọi là cưng chiều sủng nịch thì đại khái chính là cái kiểu này đây, cũng may Đường Phong đã đủ trưởng thành, bằng không nếu đổi lại là những người khác thì không chừng đã bị làm cho hư hỏng luôn rồi.
“Được rồi.” Lục Thiên Thần cũng chọn cách thỏa hiệp, nhưng cho dù hai người này phản đối, đoán chừng Đường Phong cũng sẽ không nghe theo bọn họ.