”Chị An Kỳ, chị cảm thấy diễn viên nam nữ lúc diễn cần phải phơi bày ra cảm giác khác nhau như thế nào? Nữ đóng giả nam thì nên thế nào? Nam đóng giả nữ thì diễn ra sao?” Có người hỏi, dường như những vai diễn của đối phương có chút liên quan đến vấn đề này.
”Ừm, nói thế nào nhỉ… Không phải cứ nghĩ đến riêng cảm nhận thì đã diễn được, chủ yếu vẫn phải xem xét bối cảnh với cảnh tượng sắp xếp ra sao nữa.” Cố An Kỳ suy nghĩ, sắp xếp lại chút suy nghĩ của mình, “Để gây hài trong phim thì đôi khi nam diễn viên cũng cần nữ tính hóa một chút, có thể nắm trong tay được bao nhiêu là rất quan trọng. Toàn bộ thật ra vẫn là dựa vào diễn thôi, ví dụ lúc nãy có nhắc đến nữ giả nam, tôi có thể sắp xếp một khung cảnh khác.”
‘Ví dụ như có một người bởi vì một vài nguyên nhân mà cần phải giả nam, với người thay phụ thân tòng quân, hai kiểu người này sẽ không có cảm giác giống nhau, kiểu đầu tiên vẫn nghĩ mình là con gái, so với những chuyện làm trong thường ngày, bề ngoài thì nam giới hóa, nhưng bản chất nội tâm thì vẫn cho rằng mình là nữ, chỉ cần trong lúc lơ đãng sẽ nhận biết được ngay. Còn về kiểu thứ hai, vì trong lòng đã giác ngộ, muốn bản thân có một tương lai, cũng biết mình không còn đường lùi nữa, không thể để người ta phát hiện. Khi đó, những tia sáng cô ấy phát ra chính là kiên cường, nhẫn nhục, có lẽ đôi khi vẫn xuất hiện một vài động tác bộc lộ là nữ, nhưng chủ yếu mà nói, đã đạt tới trình độ giác ngộ như thế rồi thì rất ít khi lộ sơ hở.” Cố An Kỳ nói khẽ, vừa nêu ví dụ vừa phân tích.
”Chị An Kỳ, chị đã diễn rất nhiều nhân vật, rất nhiều kiểu người khác nhau, vậy chị cảm thấy như thế nào mới có thể điều khiển được vai diễn của bản thân? Những lúc không thể xác định được nhân vật của mình, hoặc là không biết phải xuống tay ra sao thì nên làm gì?”
”Ừm, chuyện này cũng đã xảy ra, đầu tiên, phải xem bản thân là người đó, ngẫm lại nếu mình gặp phải chuyện như thế thì sẽ có tâm tính như thế nào. Sau đó căn cứ vào kịch bản, xem có liên quan đến nghề nghiệp tính cách thế nào, rồi tiến hành phân tích, phân tích một bước là thay đổi một bước. Nếu vẫn không nghĩ ra, thì có thể thử nghĩ từ những động tác nhỏ của đối phương chẳng hạn, bắt đầu từ những chỗ vụn vặt, sau khi hoàn thành đắp nặn xong các chi tiết nhỏ thì phối lên hoàn cảnh, hẳn cũng không tệ. Nếu vẫn còn chút nghi ngờ, thật ra cũng có thể bí mật cùng bạn diễn trao đổi. Hai người cùng nhau nghĩ, thường sẽ mang đến không ít linh cảm mới cho đối phương.” Cố An Kỳ ôn hòa giải đáp vấn đề của mọi người.
Chính vì cô đã diễn đa dạng các loại nhân vật nên kinh nghiệm diễn xuất vô cùng phong phú, cô thường cùng những diễn viên phụ, bạn diễn của cô thảo luận tình tiết nội dung, cho nên lúc này phân tích cũng rành mạch. Trong lúc bất tri bất giác, phần tự giới thiệu của cô đã biến thành buổi đặt câu hỏi của toàn trường. Mọi người đua nhau hỏi cũng phải hơn nửa tiếng, vậy mà vẫn tiếp tục.
”Được rồi, sau này nếu còn có thắc mắc gì có thể tìm cô ấy bàn luận riêng, bây giờ chúng tôi xin giới thiệu với các bạn diễn viên Hứa Toa Toa, nữ thứ hai.” Thiệu Văn Đình nói rồi mời Hứa Toa Toa lên sân khấu. Thật ra đối với việc thảo luận như lúc nãy, Thiệu Văn Đình thật vui mừng. Kinh nghiệm diễn xuất của Cố An Kỳ rất phong phú, khả năng có thể nói đạt tới đỉnh cao, cô giảng dạy lại cho hậu bối có thể giúp lớp diễn viên mới này học nhanh hơn, hiểu rõ hơn nhân vật của mình nên diễn thế nào, phải nhập vai ra sao tốt hơn.
Sắc mặt Hứa Toa Toa không được tốt lắm, lớp phấn trên mặt đã che giấu được phần nào vẻ tiều tụy của cô ta, nhưng từ trong giọng nói vẫn nghe ra được sự mệt mỏi: ”Xin chào mọi người, tôi là Hứa Toa Toa. Vai diễn của tôi chính là Từ Dao, tiểu sư muội của Khương Khôn mà Tô Dật Phàm diễn. Tôi không có đặc biệt yêu thích thứ gì… ha ha, đi lạc đề mất rồi. Cám ơn mọi người.”
Thiệu Văn Đình nhìn ra được cảm xúc của Hứa Toa Toa hôm nay không ổn định, cho nên cũng không cưỡng ép, mời cô ta đi xuống trước. Thay vào đó gọi Kiều Trí Viễn lên sân khấu.
Kiều Trí Viễn với Hứa Toa Toa sát vai đi lướt qua nhau, nhưng không hề liếc nhìn đối phương lấy một lần, cũng không nói câu gì. Hứa Toa Toa thất hồn lạc phách đi về chỗ của mình, im lặng đưa mắt lên bục nhìn người kia.
”Xin chào mọi người, tôi là Kiều Trí Viễn, tôi chính là nhân vật phản diện trong bộ phim lần này, yêu vương Sát La nhập ma. Tôi thích lái xe, thích sưu tập tem.” Kiều Trí Viễn nói.
Ánh mặt của mọi người liên tục qua lại giữa Kiều Trí Viễn với Hứa Toa Toa, mọi người cũng không biết ”người yêu ngôi sao mẫu mực trong truyền thuyết” có phải đã xảy ra chuyện gì không, nếu không sao nhìn còn có vẻ xa cách hơn cả người lạ. Tuy ai cũng rất tò mò, nhưng đại đa số đều đúng mực, không có mắt trắng mắt sáng nhìn nhau muốn hỏi. Nhận thấy bầu không khí bất thường nhưng tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ im lặng chờ họ nói xong rồi xuống sân khấu.
Sau khi các diễn viên theo tuần tự giới thiệu xong, vì quan hệ của Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn mà không khí có chút ngượng ngập, mọi người cũng không biết nên nói sao cho phải, nên những người sau đa phần đều chỉ giới thiệu sơ qua bản thân, sau đó đi xuống sân khấu.
Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm đều lắng nghe từng người giới thiệu, cứ một vòng như thế, hai người cũng nhớ được bảy tám phần diễn viên. Trí nhớ của Cố An Kỳ không tệ, đọc qua kịch bản một lần thì tuyệt đối không quên, đây cũng là thiên phú của cô, cũng dựa vào đó mà cô trở thành diễn viên chưa từng quên lời thoại. Đối với kịch bản không có tranh hình ảnh mà nói, vẻ mặt, giọng nói, những việc đã làm, thật sự phải nhớ rất nhiều.
”Tất cả mọi người đều giới thiệu xong rồi, coi như là đã để lại ấn tượng ban đầu cho nhau. Mấy tháng sau tất cả mọi người cùng nhau quay phim, trên phương diện sinh hoạt có thể có rất nhiều thời gian ở chung với nhau, hi vọng tất cả mọi người có thể trở nên thân thiết.” Thiệu Văn Đình nói.
”Họp bộ phận hôm nay, chủ yếu là để mọi người thêm hiểu biết về nhau, lúc quay phim cũng sẽ thuận tiện hơn, bây giờ hãy thử diễn đơn giản một chút, không cần phải học thuộc lời thoại, cũng không cần biểu diễn, chỉ là kịch nói thôi, tôi muốn nghe xem sắc điệu của mọi người lúc nói sẽ thế nào.” Thiệu Văn Đình nói.
Thật ra việc này giống như cuộc khảo sát đột kích vậy, trước khi Thiệu Văn Đình gọi mọi người đến, đều bảo là cách ngày quay phim còn lâu, hôm nay gọi tới chính là để thả lỏng một chút, để mọi người quen nhau, cho nên lúc này diễn viên dưới sân khấu có khả năng rất cao còn chưa xem hết kịch bản.
Bên ngoài thì nói bài kiểm tra này chỉ muốn xem khẩu khí nói chuyện của mọi người ra sao, nhưng bản chất là để xem trình độ chú trọng với việc diễn xuất của các diễn viên, cũng như nắm trong tay khả năng “âm”.
(Âm trong âm thanh, âm tiết)
Giọng điệu của người ta lúc nói, cảm giác cao thấp phập phồng, sẽ thể hiện ra hình ảnh khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau. Giống như diễn viên lồng tiếng, vốn bọn họ chẳng cần phải động đậy gì, cũng không cần biểu cảm đa dạng, họ chỉ là ở phía sau màn ảnh, lặng lẽ phối âm cho các bộ phim điện ảnh, anime, nhưng người nghe quả thật từ âm điệu khác tông của họ mà có thể nhận ra các nhân vật đã xảy ra chuyện gì.
‘”Cảnh bốn mươi hai, An Kỳ, cô trước đi.” Thiệu Văn Đình nhắm nghiền hai mắt, không quan tâm đến vẻ mặt của bất kỳ ai, giống như chỉ chuẩn bị nghe âm thanh của diễn viên, chuẩn bị phác thảo ra hình ảnh.
Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm không cần lấy kịch bản ra, hai người họ đã hoàn toàn ghi tạc lời thoại của mình với trong đầu, căn bản có thể diễn lúc nào cũng được, không cần phải ôn lại. Không chỉ họ, mà Kiều Trí Viễn với Hứa Toa Toa cũng thế, tuy hai người gần đây có mâu thuẫn với nhau, những ngày sau có lẽ không thể nào thoải mái được, nhưng nói về đóng phim, hai người vẫn làm hết phận sự của mình.
Cố An Kỳ nhìn mấy người đối thủ luyện diễn của cô ngồi đối diện mình, vài người cùng nhìn vào một cuốn, dường như có chút lo lắng. Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm đưa kịch bản của mình cho đối phương, như thế không cần nhiều người phải túm tụm lại, coi như ai cũng có thể tự đọc lời thoại.
Đối phương cảm ơn Cố An Kỳ rối rít, lúc mở cuốn kịch bản của Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm ra thì ngây ngẩn cả người. Bên ngoài góc cuốn kịch bản, Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm viết rất nhiều phân tích cảnh diễn của họ, chi chít vô cùng. Phải điều chỉnh thử như thế nào, làm thế nào mới đạt hiểu quả tốt nhất, hai người họ đều ghi chép chi tiết rõ ràng.
Bọn họ lại nhìn bản thân mình, rồi nhìn Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm, nhất thời có cảm giác xấu hổ vô cùng. Minh tinh người ta chẳng những nghiêm túc đem theo kịch bản, lại còn ghi chép đầy đủ, còn họ thì sao? Cả đám bọn họ ngay cả kịch bản còn chưa học thuộc, thậm chí xem còn chưa hết.
“Các ngươi là ai?” Ngữ điệu của Cố An Kỳ đều đều, tốc độ cũng không quá nhanh, tựa như lạnh lùng. Cũng giống nhân vật mà cô diễn, xa cách mọi người, nhưng lại có một luồng cảm giác tinh tế không nói rõ. Giọng của cô rất rõ ràng, chẳng hề kéo dài một chút, cẩn thận nghe còn có thể phát hiện ra cảm giác lạnh nhạt với sự tồn tại của người và vật.
“Còn ngươi là ai? Núi Ngọc Thạch rõ ràng là ngọn núi cấm, ngươi không phải là yêu ma thì vào bằng cách nào?” Có người lớn tiếng quát.
Thiệu Văn Đình hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.
“Nơi này vốn là nhà của ta, sao lại thành núi cấm chứ?” Cố An Kỳ nói, mặc dù ngữ điệu không có biến hóa lớn, nhưng có thể cảm giác cả người Cố An Kỳ toát lên sự thay đổi nho nhỏ.
“Yêu nghiệt nhất định là yêu nghiệt.” Người kia tiếp tục quát.
“.” Thiệu Văn Đình đột nhiên thét lên, “Không đúng, cảm giác không đúng, trong lúc nói chuyện có cảm giác không đúng. Chú ý cảnh kịch này là lúc mấy người đệ tử của Tùng Đình phái đều bị thương, chạy trốn đến núi Ngọc Thạch, cảnh sau đó cho dù có yêu ma hay yêu tinh, các người cũng không có khả năng vật lộn với nó. Thêm nữa cô gái trên núi dù chưa thành tiên, nhưng cũng độ quá Thiên kiếp, cho dù mấy người các người có không bị thương cộng lại thì thực lực cũng không sánh bằng.”
“An Kỳ, ngữ điệu của cô không sai, nhưng tốt nhất phải linh hoạt kỳ ảo một chút, giọng nói phải tản ra, không được tập trung lại một chỗ. Tốc độ nói không nhất định phải chậm, quan trọng nhất là, cô phải nắm bắt cảm giác kia như thế nào.” Thiệu Văn Đình nói.
“Vâng.” Cố An Kỳ im lặng gật đầu, cân nhắc một hồi, rồi nói lại lần nữa.