“Cố An Kỳ, rốt cuộc thì cô đã nói gì với Kiều Trí Viễn?” Giọng nói của Hứa Toa Toa hơi run rẩy, dường như rất tức giận nhưng đang cố gắng đè nén.
“Em và Kiều Trí Viễn làm gì có cái gì riêng tư, có lần nào gặp mặt mà không có chị Toa Toa đứng bên cạnh đâu?” Cố An Kỳ thản nhiên nói, ngón tay đùa nghịch dây điện thoại, cuốn tới cuốn lui.
“Cố An Kỳ, tôi nhịn cô đủ rồi. Tôi biết là cô, tôi biết thể nào cũng là cô.” Hứa Toa Toa căm hận, “Cô đã có Tô Dật Phàm, không phải sao? Sao còn phải làm như vậy?”
“Em nói lại lần nữa, tình cảm của em và Dật Phàm vô cùng tốt, mong chị Toa Toa không cần quan tâm. Còn đối với loại đàn ông như Kiều Trí Viễn em không có hứng thú, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của hai người.” Giọng điệu của Cố An Kỳ không hề lên xuống, cuộc đối thoại nhàm chán này khiến cô thiếu chút nữa dập luôn máy. Cái gì mà bảo cô mơ ước Kiều Trí Viễn, còn dụ dỗ anh ta? Đùa à? Loại đàn ông đó căn bản không vừa mắt cô.
Cô ngay cả một chút cảm giác thích đối với Kiều Trí Viễn cũng không có, nói gì đến chuyện “dụ dỗ” hay là “nói gì đó”?
“À, trả lời chuyên nghiệp đấy, cô không lo tôi sẽ nói cho Tô Dật Phàm nhà cô sao?” Hứa Toa Toa nói.
“Nếu chị muốn nói với Dật Phàm thì cũng được thôi, anh ấy đang ở ngay bên cạnh em.” Cố An Kỳ không sợ hãi nói, giọng điệu rất thoải mái, dường như không thèm để ý, “Chị Toa Toa, sau này có rảnh rỗi thì cũng đừng đổ mọi chuyện lên đầu em. Người em yêu chỉ có Tô Dật Phàm, những người đàn ông khác em không quan tâm. Nếu chị cảm thấy Kiều Trí Viễn có vấn đề gì, sao không tự tìm nguyên nhân ở bản thân mà tìm đến em làm gì? Chị mới là người yêu anh ta, tại sao, dựa vào cái gì mà chắc chắn là do em nói gì đó dụ dỗ anh ta?”
“Lâm, Huyên, Di…” Hứa Toa Toa gằn từng tiếng nói.
Cố An Kỳ nhíu mày thật sâu, tại sao đột nhiên Hứa Toa Toa lại lôi cô vào, hay là cô ta đã biết điều gì đó? Không thể nào, chuyện này sao cô ta có thể biết được?
“Chị Toa Toa đang nói gì vậy?” Cố An Kỳ trấn định lại rồi hỏi.
“Vì sao cô phải giả vờ giống Lâm Huyên Di? Vì sao cô lại muốn dụ dỗ Kiều Trí Viễn? Rốt cuộc thì cô là ai?” Giọng nói của Hứa Toa Toa dường như đã bình tĩnh hơn.
“Em không hề giả vờ giống chị Huyên Di, em vốn là người như vậy, dùng chính thực lực của mình để tiến lên.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, bắt đầu đã có chút không kiên nhẫn , “Chị Toa Toa, em nghĩ em phải nhắc lại một lần nữa, em không có chút ý định nào đối với Kiều Trí Viễn hết, em ngứa mắt anh ta nên đương nhiên anh ta không hề hấp dẫn nổi em. Nếu chị còn có chuyện thì hãy nói thẳng, còn nếu muốn vu tội cho em thì em sẽ lập tức gác máy.”
“Không phải giả vờ? Ha ha, cô và cô ta giống nhau … giống nhau như đúc …” Hứa Toa Toa châm chọc, “Cách nói chuyện, thái độ làm việc, sự kiêu ngạo khi đối mặt với tình cảm hay kể cả khi diễn xuất đều không khác nhau một chút nào, quả thực là như đúc ra từ một khuôn.”“Không, không phải giống nhau như đúc, cô chính là Lâm Huyên Di. Không phải bắt chước, cô chính là cô ta.” Hứa Toa Toa dường như rất chắc chắn khẳng định, trong giọng nói không hề mang theo chút nghi ngờ nào.
“Chị Huyên Di không phải đã qua đời sao? Sao có thể còn sống trên đời này được nữa, chị Toa Toa, nếu chị muốn điên thì hãy đến chỗ khác, em không muốn cùng chị nói những chuyện này.” Cố An Kỳ cau mày nói.
“Chột dạ ư?”
“Chị điên rồi sao? Người đã qua đời sao có thể còn tồn tại trên thế giới này được nữa?” Cố An Kỳ cười lạnh nói.
“Tôi không điên, tôi cũng không nói nhăng nói cuội. Lâm Huyên Di, tôi sẽ tìm được, chắc chắn tôi sẽ tóm được cái đuôi của cô.” Hứa Toa Toa nói xong lập tức cúp máy.
“Sao thế? Có chuyện gì?” Tô Dật Phàm thấy sắc mặt Cố An Kỳ không được tốt thì vội vàng hỏi.
“Cô ta đoán ra rồi, trong khi chưa hề có bằng chứng nào trong tay.” Cố An Kỳ cau mày, “Mặc dù em phủ nhận, nhưng em chắc chắn trong lòng cô ta đã nhận định chuyện này. Nếu cô ta điều tra đến mối liên hệ khi em và ‘Cố An Kỳ’ thật sự gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ có phiền toái không nhỏ.”
Hứa Toa Toa gọi điện thoại đến nằm ngoài dự đoán của Cố An Kỳ. Phải biết rằng từ rất lâu trước kia cô ta đã “giả vờ” hiền lành hòa nhã với hậu bối, cho dù có tức giận đến mức nào, không thể chịu đựng đến đâu cũng chỉ phát tiết trong phòng nghỉ, tại sao hôm nay lại lột mặt nạ, lật bài với cô?
Chẳng lẽ liên tục nhận nhiều đả kích của nên mất não rồi sao? Hay là vị trí Kiều Trí Viễn trong lòng cô ta còn cao hơn cả Cố An Kỳ nghĩ? Cho nên chỉ cần chuyện liên quan đến Kiều Trí Viễn cô ta đều mất bình tĩnh, lại còn muốn truy tìm tận gốc?
Cố An Kỳ không biết, cô căn bản không biết Kiều Trí Viễn chiếm bao nhiêu phân lượng trong lòng Hứa Toa Toa. Lúc trước cô vẫn nghĩ Hứa Toa Toa chỉ vì muốn tranh giành với cô, vì muốn chứng tỏ cô ta vĩ đại hơn, hoàn hảo hơn Lâm Huyên Di, cho nên mới ở bên Kiều Trí Viễn, nhưng hôm nay xem ra có vẻ không phải vậy.
Hứa Toa Toa, rốt cuộc cuộc điện thoại này của cô có mục đích gì?
“Cho dù cô ta có điều tra ra cái gì thì cũng không thể gây trở ngại gì cho em được.” Tô Dật Phàm phân tích, “Mà cho dù có điều tra ra được thì cô ta cũng không thể đi loan tin khắp nơi em chính là Lâm Huyên Di, trừ khi cô ta muốn bị đối xử như bệnh nhân tâm thần.”
“Ừ…” Cố An Kỳ đáp, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất an, tuy nhiên không thể nói rõ.
Hứa Toa Toa đoán ra cô là Lâm Huyên Di khiến cô cực kì ngạc nhiên, cô không hiểu, vì sao Hứa Toa Toa cứ ám ảnh về cô. Cô không biết Hứa Toa Toa nhận thấy sự bất thường ở đâu mà chỉ qua vài lần gặp mặt, căn bản còn chưa được gọi là quen thuộc đã gọi điện thoại như vậy.
Cố An Kỳ nghe ra được ẩn ý của Hứa Toa Toa, mặc dù hơi lung tung, nhưng khi nói ra cô ta không hề mang theo chút hoài nghi nào, cũng không phải vì thử mới nói, cô ta vô cùng chắc chắn. Sau khi cúp máy, Cố An Kỳ lại gọi cho Chu Á Kiệt, hỏi anh vì sao người gọi điện thoại đến lại là Hứa Toa Toa mà không phải là Thiệu Văn Đình. Chu Á Kiệt ngạc nhiên nói, người gọi điện thoại đến vốn chính là Hứa Toa Toa, cô ta nói với anh là đã được chọn vào phim của đạo diễn Thiệu, hy vọng người của công ty họ có thể giúp đỡ cô ta nhiều hơn, cho nên anh mới chuyển cuộc gọi sang cho Cố An Kỳ.
À, là vì biết điện thoại nội bộ trong công ty cô không có chức năng ghi âm, mà cô lại đang không cảnh giác nên mới làm như vậy sao? Cố An Kỳ híp mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn.
“Ừ, sau này nếu có điện thoại của Hứa Toa Toa thì chặn hết hộ tôi, tôi không muốn tốn thời gian với cô ta.” Cố An Kỳ nói.
“Hả? Được.” Chu Á Kiệt không rõ vì sao Cố An Kỳ làm như vậy, nhưng Cố An Kỳ từ xưa đến nay làm chuyện gì cũng có lý do của cô, không muốn người khác lo lắng. Chu Á Kiệt nhớ kỹ điểm này, không hỏi lại nguyên nhân.
“Trong giới giải trí Hứa Toa Toa vẫn có địa vị, mặc dù bây giờ cô đã có chỗ đứng, nhưng vẫn chưa đủ, nếu không cần thiết thì đừng tranh cãi với Hứa Toa Toa, nếu không đối với cô sẽ bất lợi.” Chu Á Kiệt lo lắng khuyên giải. Anh không biết vừa rồi Hứa Toa Toa đã nói gì khiến Cố An Kỳ khó chịu, nhưng thân là quản lý, có một số việc, anh vẫn phải nói rõ ràng với cô.
“Tôi hiểu, tôi sẽ xem xét tình hình.” Cố An Kỳ thẳng thắn trả lời.
“An Kỳ, còn có chuyện này tôi muốn bàn với cô.” Chu Á Kiệt nói, “Bộ phim của đạo diễn Thiệu Thiệu Văn Đình sẽ do chính diễn viên thể hiện ca khúc chủ đề và nhạc phim, cô nhớ cố gắng giành được cơ hội này. Bộ phim này chắc chắn sẽ ăn khách, nếu bài hát này có thể thêm vào album của cô thì nhất định sẽ rất tốt.”
“Ừ tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“Kịch bản chắc sáng mai sẽ được gửi tới, cô nhớ đến văn phòng tôi lấy.”
“Ừ.” Cố An Kỳ nói.
“Hai tiếng nữa cô và Tô Dật Phàm mỗi người phải tham gia một chương trình, chuẩn bị đi, lát nữa tôi sẽ chở hai người đến đài truyền hình. Không cần trang điểm đâu.” Chu Á Kiệt nói.
“Đuợc, cứ vậy đi.”
“An Kỳ, có muốn nghỉ ngơi một lát không, sắc mặt của em không được tốt lắm.” Tô Dật Phàm hỏi.
“Không cần đâu, ” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, “Bây giờ em còn phải chuẩn bị cho chương trình nữa. À mà, hình như đây là chương trình talk show đầu tiên em tham dự kể từ khi trọng sinh tới giờ nhỉ? Em chẳng biết phải nói gì cả. Thân thể này mới ra mắt chưa lâu, làm gì cho hết một tiếng chứ.”
(Talk show (Mỹ) hay chat show (Anh) là một chương trình truyền hình hoặc phát thanh mà một nhóm người ngồi lại với nhau để thảo luận một số chủ đề mà người dẫn chương trình đưa ra. Thông thường, các talk show có một ban (panel) khách mời hiểu biết rõ hoặc có nhiều kinh nghiệm liên quan đến vấn đề đang được thảo luận trong chương trình đó.)
“Em đó, đừng coi nhẹ bản thân như vậy, những việc em làm trong một hai năm nay viết thành truyện ký phỏng chừng cũng không ít người mua đâu. Đừng nói một tiếng, có khi họ còn làm hẳn hai tiếng, chia thành nhiều tập cũng nên.” Tô Dật Phàm cười nói, “Nữ hoàng, khí thế của em, tự tin của em đâu, lấy ra đi.”
“Em á, không phải không có tự tin, chỉ là không muốn talk show mà thôi, bởi vì cảm thấy không có gì có thể nói. Từng bước vươn lên, trả giá có, thành tựu có, chẳng khác gì với những nghệ sĩ khác.” Cố An Kỳ thở dài, “Chỉ là em may mắn hơn những người khác một chút thôi.”
“Đừng ủ rũ như thế.” Tô Dật Phàm cười, “Đúng rồi, bài hát của em anh đã viết xong rồi, chỉ cần chờ em viết lời nữa là xong.”
“Hả? Nhanh như vậy sao? Hay là anh ăn bớt.” Cố An Kỳ trêu ghẹo.
“Ăn bớt của ai cũng sẽ không ăn bớt của em.” Tô Dật Phàm buồn cười nói.
Ấn nút trên chiếc đài trong phòng nghỉ, những giai điệu du dương thanh nhã lập tức phát ra, không có nhiều khoảng lên xuống, nhưng tạo cảm giác rất nhẹ nhàng, có thể khiến lòng người lắng xuống, mang lại cảm giác an tâm.
“Bài hát này tên là gì?” Cố An Kỳ từ từ nhắm mắt, ngón tay khẽ gõ theo nhịp.
“Thư tình, thư tình anh viết cho em…”