Cố Diễn vừa vào phòng hóa trang, chuyên gia hóa trang đã sớm nhanh chóng tìm quần áo cho cậu, chuyên viên trang điểm cũng đã chuẩn bị kĩ càng, chỉ sợ mình làm chậm, tí nữa đạo diễn liền phát hỏa.
Cố Diễn hướng bọn họ khẽ cười, nói một tiếng cảm tạ, liền hết sức phối hợp, mặc cho các nàng thao túng.
Mà mấy người bên ngoài phòng hóa trang vừa thấy Cố Diễn dời đi liền bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cố Diễn lại làm cao suýt chút nữa là đến muộn rồi!”
“Đến muộn thì thế nào? Người ta chính là đại minh tinh, đạo diễn Kim hướng chúng ta phát hỏa, lại đối với hắn không dám hung ác a”
“Đó là bởi vì hắn xin lỗi a, đạo diền Kim liền không thể làm gì được.”
“Ha ha, hiện tại hắn xin lỗi còn tránh được, đợi lát nữa đến thời điểm NG cũng không tránh khỏi… Lại nói đến thời điểm khởi chiếu, bộ phim không được cũng coi như toi công.”
Phó Nhã nghe những lời nghị luận như vậy, khóe miệng liền mỉm cười.
Xem ra mọi người đều suy nghĩ giống nhau.
Phó Nhã ngồi xuống cái ghế dưới hàng cây, một tay chống cằm, lấy điện thoại di động ra vào blog.
Bình thường cô đều thích lên mạng xem bình luận của các fan,
Cô có thể nghỉ ngơi, không phải là bởi vì chờ Cố Diễn, mà là bởi vì tập này không có phân cảnh của cô.
Tập sau mới đến lượt cô cũng Cố Diễn diễn chung.
Phó Nhã cảm thấy trò hề này đại khái sẽ không vì NG liên tiếp mà chấm dứt, còn không bằng hiện tại chơi một lúc, buông lỏng một chút, miễn cho lát nữa không cẩn thận lại kéo dài đến tận tối.
Kĩ năng của Cố Diễn, thực khiến cho người ta không thể chịu đựng được.
“Đại mĩ nữ đang nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy?”
Thấy có người phê bình mình sống cũng không tốt đẹp gì, những kiểu đáng yêu kia chỉ là giả tạo khiến cho Phó Nhã cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô, biểu hiện trên mặt cũng không kịp biến hóa, cau mày liền ngẩng đầu lên.
Sau khi Phó Nhã nhìn thấy người tới liền ngượng ngùng nở nụ cười: “Thì ra là Chu đại soái ca a…”
Chu Diệc Siêu cũng đặt mông ngồi vào bên cạnh Phó Diễn, cười cười, làm bộ giống như muốn xem tin tức của Phó Nhã: “Xem nghiêm túc như vậy, lẽ nào cũng anh đẹp trai nào tán gẫu?”
Phó Nhã cười cười, nhưng điện thoại di động trên tay lập tức gập nắp lại, “Làm gì có, chỉ là đang nhìn chút tin tức thôi.”
Chu Diệc Siêu cũng chỉ là muốn đùa một chút để thu hút sự chú ý của cô, hiện tại đã đại được mục đích, Phó Nhã đã nói như vậy, hắn liền chuyển đề tài theo cô.
“Đợi lát nữa diễn có lẽ lại làm khổ cô.” Chu Diệp Siêu cười, ánh mắt nhìn về phía phóng hóa trang, rõ ràng là có ý riêng.
Phó Nhã vốn có hiềm khích với Cố Diễn, nghe được lời của Chu Diệp Siêu, nhất thời trong lòng lại nổi nóng. Cô thực sự là gặp đen đủi mới đồng ý diễn cùng Cố Diễn.
Chu Diệp Siêu nhíu mày, hay tay khoanh trước ngực, “Đáng tiếc hậu phương người ta lại tốt.”
Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười hiểu rõ. Quả nhiên mọi người đều rất xem thường đối với việc của Cố Diễn.
Phó Nhã nhìn xung quanh không có người, liền tiến đến bên người Chu Diệp Siêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết hậu phương của hắn sao?”
Chu Diệp Siêu lắc lắc đầu. “Anh cũng không biết, chưa từng nghe nói.”
Phó Nhã vừa nghe xong liền bĩu môi, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Lại là chán ghét Cố Diễn, lại vừa hâm mộ hắn. Hiện tại mấy ông chủ lớn đều yêu thích chơi nam nhân?
Phó Nhã miễn cưỡng cười cợt, “Đại khái là đại nhân vật gì đi.”
Vốn tưởng rằng sẽ phải chờ rất lâu, kết quả không đến mười phút, Cố Diễn liền đi từ phòng hóa trang ra.
Cố Diễn mặc một bộ âu phục do một hãng nổi danh nào đó tài trợ, làm cho thân hình của cậu càng thêm thon dài, hoàn toàn không có cảm giác gầy yếu như lúc trước.
Cậu hơi cúi đầu, một tay đút vào túi quần, hướng đoàn người đi tới. Tuy rằng chỉ có trợ lý đi theo cậu, nhưng cậu lại bày ra một cỗ tự tin giống như là đại thiếu gia trong phim mà mọi người đều vây quanh.
Từ phòng hóa trang đi ra phải vòng qua đống dây điện giữa không trung. Cố Diễn dừng lại, ngồi xổm xuống trước mic-rô một bước, động tác không nhanh không chậm, ngược lại trong lúc vung tay nhấc chân lại bình tĩnh tao nhã cực điểm. Ngược lại KiKi ở phía sau, thời điểm bước tới lại vô cũng chật vật, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.
Cố Diễn đưa tay ra giúp đỡ KiKi một chút, xác định cô không có chuyện gì, sau đó mới quay người lại.
Đồng thời, cậu ngẩng đầu lên, hơi giương mắt nhìn bốn phía, khóe miệng vẫn mang theo một tia cười yếu ớt.
Giờ khắc này, mỗi một động tác của Cố Diễn giống như một pha điện ảnh quay chậm, mấy cái động tác đơn giản cũng tiêu sái đến cực điểm.
Từ khi Cố Diễn bước ra, Phó Nhã đã quên nháy mắt. Nhìn Cố Diễn hướng cô đi tới, cả người đều kinh ngạc đến ngây người. Trong nháy mắt tim đập loạn nhịp…
Cố Diễn trước đây khí thế tuy rằng đủ soái đủ quý, nhưng trên người lại không có cảm giác tiêu sái cùng tự tin. Hiện tại cậu đừng nơi đó, cả người có một loại khí tức không cho người khác lơ là, khiến người ta căn bản không thể dời mắt được.
Phó Nhã cảm thấy chuyện này thật khó mà tin nổi.
Không chỉ có Phó Nhã, ngay cả hai tiểu trợ lý bên cạnh cô sau khi nhìn thấy Cố Diễn cũng không nhịn được mà kêu một tiếng.
“Trời ạ! Thật là đẹp trai!”