Mang năng lực hấp dẫn,
Có lỡ bước, chậm chân?
Sở hữu siêu tốc độ,
Chiến thắng đã thêm phần,
Chạy thần tốc trên đường,
Bắt gặp chuyện hoạn nạn,
Anh hùng liền xuất hiện,
Giúp giải quyết nguy nan…
Giả sử một ngày, bản thân bất ngờ sở hữu siêu năng lực, chúng ta sẽ có hành động gì? Đáp án dễ thấy nhất là thực hiện ngay những điều bấy lâu nay chưa làm được.
Đơn giản như khi bạn biết bay: Xách hành lí và du lịch thôi! Đi đi về về thật sự quá nhẹ nhàng, chẳng cần chờ đợi xe cộ hay lên kế hoạch gì cả, thích là nhích luôn. Source: Bachngocsach.com
Tuy nhiên, nói quá một chút thì chắc chắn nhiều kẻ như hổ thêm cánh. Dã tâm, tham vọng của họ sẽ dễ dàng đạt được nhờ các khả năng đặc biệt.
Ngoài ra, vẫn tồn tại vài nhân vật sử dụng siêu năng lực để… khoe!
- Oài! Tốc độ tối đa mà mình đạt được khoảng gần km/h…
Nam than thở. Sau nửa buổi tập luyện thích ứng với khả năng mới, cậu nhận ra bản thân vẫn còn “chậm như rùa”.
[“Hứ! Được voi đòi tiên à? Thử hỏi xem lúc Flash có được siêu năng lực, tốc độ của anh ta là bao nhiêu? -_-”].
Trong lúc di chuyển, Nam để ý thấy cả cơ thể mình được bao bọc bởi một tầng điện tích mỏng màu trắng. Lớp năng lượng này giúp cho trang phục của cậu không bị bốc cháy do ma sát ở tốc độ cao.
- Cái đấy chắc là Speed Force (Tốc Lực), nhưng trong Flash làm gì thấy nhỉ? Hoặc là mình chưa chú ý... Tuy nhiên, nó chỉ tồn tại ở Đa vũ trụ DC, sao lại xuất hiện ở thế giới này? Lằng nhằng quá, cứ tạm gọi thế vậy... Viện nghiên cứu StarLab, Cisco, Caitlin… phiên bản Việt Nam có hay không đây? Tìm đâu ra hậu phương vững chắc và mấy món “đồ chơi công nghệ cao? Chẹp…
Nam chép miệng, vẫn thói quen tự lẩm bẩm.
Speed Force là một chiều không gian năng lượng, một dạng điện năng tồn tại trong mọi vũ trụ, cung cấp sức mạnh cho các Speedters. Nó làm loại bỏ gần như hoàn toàn lực ma sát của không khí, vốn là trở ngại lớn nhất đối với việc di chuyển nhanh. Việc Tốc Lực hoặc thứ giống nó xuất hiện tại Trái Đất thì chẳng ai biết nguyên nhân vì sao cả.
Ngồi vắt vẻo trên ghế, cậu vừa vê cằm, vừa nghĩ:
- Siêu năng lực này có lẽ đến từ khi mình bị điện giật, mà chẳng biết nó có liên quan gì tới vụ bão mặt trời không nhỉ? Mọi thứ quá là trùng hợp. Nếu thế thì có thể có rất nhiều người cũng xuất hiện khả năng đặc biệt. Chính phủ các nước có hành động gì không?
Đến đây, Nam nảy ra ý tưởng “hết sức cao cả”: tìm kiếm những siêu năng giả và thành lập một tổ chức giống như Avenger (Biệt Đội Báo Thù) hay Justice League (Liên Minh Công Lý), rồi đi “hành hiệp trượng nghĩa, cứu nhân độ thế” như đã biết.
- Muahahaha, thật là tuyệt!
Nam cười đến ngã chỏng vó ra ghế.
- Quên mất, kinh phí đâu cho việc này? Thôi kệ, tới đâu thì tới, cuộc đời còn dài. “Kế hoạch lớn”… Hì hì… Nếu mình thể hiện ra siêu năng lực thì biết đâu… Cô ấy sẽ ngạc nhiên đến mức nào nhỉ? Chắc nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, hô hô hô…
Cái điệu cười của cậu bây giờ trông khá kì dị.
[“Điều này làm mình nhớ đến Flash đầu tiên: Jay Garrick. Khi anh ta sở hữu siêu năng lực đã quyết định “đi tán gái” (^O^). Chiêu này cũng hay chứ nhỉ? Anh em nào cho cái like ủng hộ ý kiến”].
- Lần này không có chuyện mình chậm chân đâu, chuẩn bị thôi… Source: Bachngocsach.com
“Vù”...
Tắm giặt xong, trên người Nam bây giờ là bộ quần áo mới tinh, nhìn khá bảnh trai.
“Mất đến” giây, cậu đã tới nhà “tềnh yêu”. Đây là Nam “đi hết sức” vì khoảng cách gần km. Nhưng lúc đến nơi, cậu phát hiện: cô gái vừa lên xe với một chàng trai khác!
[“Thôi xong, “sắp” đắng mề… -_-”].
Hôm nay, cô mặc chiếc áo phông đen kết hợp quần culottes trắng, đôi sandal màu trung tính. Trang phục thoạt trông giản dị nhưng mang tới nét thanh lịch, duyên dáng, đáng yêu. Hơn nữa, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười và ánh mắt dịu dàng càng tôn lên vẻ xinh xắn và nữ tính.
Còn chàng trai kia là gã công tử nhà giàu chính hiệu. Chỉ riêng chiếc Ducati mới toanh, bóng loáng đã nói lên thân phận đấy, chưa kể quần áo, giày hay đồng hồ. Cũng phải công nhận, thanh niên đó có phần “đập chai” và “phong độ” hơn Nam, cộng thêm cái gia cảnh khủng bố thì…
[“Lần này, anh Nam nhà ta có “làm ăn” ra gì không?”].
Cậu thở dài, lắc đầu, con tim lại nhói đau. Cô gái theo chàng trai, mỉm cười động lòng người, nhưng ít ai biết, trong đôi mắt ấy thoáng lên tia ưu tư.
“Tại sao? Tại sao mình vẫn luôn chậm một bước?”…
Nam vừa chạy, vừa tự hỏi lòng, nước mắt bất giác rơi ra. Cậu muốn đến nơi nào đó thật vắng vẻ, hét lên thật to.
[“Chắc ở chỗ đông người thì dễ vào viện:v:v:v. E hèm, xin lỗi nha ^_^”].
Lúc này, cả người Nam là ánh sáng màu trắng di chuyển cực nhanh, từng dòng điện nhỏ lưu động toàn thân. Quang cảnh xung quanh cậu như một bộ phim quay chậm: xe cộ, người đi bộ, chim chóc bay... bằng tốc độ rùa bò.
“Khoan đã, ánh mắt đó…”…
Dường như cảm nhận được có chút nghĩ ngợi buồn lo trong đôi mỹ mục của “người yêu” nhưng chẳng hiểu sao Nam lại tự phủ nhận điều ấy, cho rằng bản thân tự tưởng tượng ra. Source: Bachngocsach.com
[“NGỐC! Bệnh NGỐC có CHỮA được không? Kính mời bạn bè thân thích, chư vị đồng môn đạo hữu, tiền bối ẩn tu, cao nhân các phái… vào giải đáp -_-”].Tại một nơi nào đó…
Không gian chốn đây mênh mông như vô cùng tận. Trời cao vời vợi, gió thổi lồng lộng, những đám mây mờ đục, hờ hững trôi qua, hình như lại chuẩn bị có mưa. Cảnh sắc heo hút làm tăng thêm cảm giác trống trải của con tim.
- Ồ, tốc độ tăng lên hơn trước thì phải, không ngờ có đột phá!
Anh chàng dừng lại ở đỉnh núi, nhận ra sự chuyển biến vừa rồi của mình. Dù vậy, nội tâm vẫn thở dài ngao ngán...
LẠC TRÔI
Dưới bầu trời rộng lớn bao la,
Chốn núi rừng, cỏ cây, hoa lá,
Tâm hồn ai nhỏ bé khác lạ,
Như lạc trôi giữa Dải Ngân Hà,
Có phải ta: Vốn dĩ xấu xa,
Nên tình yêu đóng băng, hóa đá?
Nghe các cụ nói là: Sống đẹp,
Thì con đường mới hết phong ba,
Ôi rất cần người chỉ lỗi ra,
Để sửa chữa sai lầm, cẩu thả,
Vì bản thân khó mà nhận biết,
Giống kẻ điếc mải miết nghe ca...
Ngắm nhìn cảnh vật, cảm xúc dâng trào, tác phẩm kia cứ thế ra đời. Một niềm trăn trở…
Ngâm xong bài thơ, nỗi buồn của Nam cũng tạm thời được xoa dịu. Cậu lại lẩm bẩm:
- Tốc độ nâng cao… Có lẽ là do kích thích của chuyện lúc nãy.
- Haizzz! Tia Chớp chậm chân - Tình nhân xa cách - Tâm này minh bạch - Chỉ trách riêng ta! Thôi, cứ gác tình cảm sang một bên, coi như một phần duyên phận vậy. Mình là Gà Trống Choai mà… Bây giờ cần tăng cường rèn luyện kĩ năng, làm bản thân mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng không ngừng tìm kiếm những người có siêu năng lực. À mà trước tiên phải trở thành nhân viên làm việc tốt trong công ty đã.
Quyết định xong, cậu liền trở về.
[“Suy nghĩ lạc quan đấy, cho tràng pháo tay ^O^. Thời đại bây giờ, công ăn việc làm có thuận lợi thì mới dễ lấy vợ”].
Đang “đi”, Nam chợt thấy khu dân cư phía trước đang có hỏa hoạn và khói đen nghi ngút. Người dân hoảng loạn, vẻ mặt ai cũng lo lắng cùng sợ hãi. Đám cháy khá lớn, lan tới ba đến bốn nhà.
“ẦM…”
Một âm thanh kinh khủng vang lên, cột lửa bốc cao dữ dội, thêm vài nhà bị ảnh hưởng, có lẽ vừa nổ bình gas. Ai cũng cuống quýt, có người chạy, có người thì tìm nước để dập lửa, chờ cứu hỏa chắc phải tầm phút nữa. Với từng đó thời gian, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
- Ai cứu con tôi với, nó vẫn còn ở trong đó, hức hức…
Một bà mẹ khóc nức nở, hai hàng nước mắt giàn giụa tuôn dài, nấc lên từng tiếng, đang muốn chạy vào đám cháy nhưng mấy người khác đã kịp cản lại.
Người đàn ông với mặt mũi lem nhem, vừa cầm xô múc nước, vừa kêu lên:
- Khẩn trương lấy nước!.
Tức thì có thanh niên đầu tóc bù xù, quần áo nhiều chỗ xém, hét to:
- Không được rồi, cháy lớn quá, tất cả tránh xa mau lên!
“ẦM…”
Lại thêm tiếng bạo tạc nữa vang dội. Ngói, gạch, kính vỡ… bắn tung tóe. Ngọn lửa đỏ rực, hừng hực cháy, giống như con rắn độc đang thụt ra thụt vào cái lưỡi ghê tởm. Nó bò lan, muốn thiêu rụi, nuốt chửng tất cả. Người dân nhanh chóng rời xa khu hỏa hoạn.
- Con tôi, con tôi…
Người mẹ đau đớn tuyệt vọng, ngất hẳn đi…
Đúng lúc này, một tia sáng trắng xoẹt qua, gió thổi tới và cậu bé trong nhà chợt xuất hiện trước mặt mọi người!
- Ôi thần linh ơi! Chúng ta không hoa mắt chứ, vừa nãy còn không thấy mà?
Tất cả trố mắt ngạc nhiên rồi không kìm được vui mừng.
- Thật là may mắn, các cụ nói “ở hiền gặp lành” mà!.
- Ổn rồi, ổn rồi, nhà chỉ có hai mẹ con, mất đi ai thì cũng quá đau lòng…
- Ai nhéo tôi cái, vừa rồi như phép lạ vậy, tôi không mơ chứ? Aahh, đau! Trời, việc này thật khó tin!
Cậu bé được cứu chạy đến chỗ mẹ mình, khóc toáng lên, hay tay lay cơ thể gọi mẹ dậy, giọng điệu xen lẫn hối hận và lo lắng:
- Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi! Hu hu…
Người mẹ dần mở mắt, trông thấy con mình liền ôm choàng lấy và khóc, dòng lệ tuôn trào, nghẹn ngào nói:
- Hu hu, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, làm con phải chịu khổ rồi…
Cậu nhóc dần bình tĩnh, lau nước mắt của mẹ và bản thân:
- Không phải con bây giờ đang ở đây sao, hoàn toàn vô sự mẹ ạ…
Một cô gái bên cạnh, nghe thế bèn thắc mắc hỏi:
- Này Hùng, vừa nãy em còn kẹt trong đấy, tự dưng lại thấy em hiện ra, thế là sao vậy?
- Ừ đúng thế, chuyện này thật quá kì lạ… - Nhiều người đồng thanh.
Hùng nhẹ trả lời:
- Em được một anh trai đưa khỏi đó.
- Một chàng trai ư? Thế cháu có kịp nhìn rõ mặt cậu ấy không?
- Dạ không ạ, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, cháu chỉ kịp hỏi tên anh ý, anh nói rằng: cứ gọi là Lightning.
- Lai tinh tinh á? Cái tên nghe buồn cười nhỉ? - Một ông già lên tiếng.
- Không phải ạ, nó là cái tên tiếng Anh, nghĩa là Tia Chớp ông ơi…
- Ồ, có vẻ giống nhân vật siêu anh hùng Flash trong phim nhỉ?
Ngay khi ấy, tiếng còi chữa cháy vang lên, một bác trai cũng đồng thời hô:
- Được rồi mọi người! Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Việc này cứ để sau, cứu thương và cứu hỏa đã tới, hãy đưa những người bị thương nhanh chóng tới bệnh viện nào!
Sau khi cùng mẹ lên xe, Hùng nhìn về phía xa:
- Không ngờ anh ấy cũng có khả năng đặc biệt, mình rất muốn gặp lại anh lần nữa.
Cách xa khu dân cư, Nam mỉm cười vì đã làm được việc “đúng chất siêu anh hùng”. Cậu cũng đang mường tượng lại cảnh lúc cứu nhóc Hùng:
Nam nghe thấy tiếng cầu cứu của người mẹ, cậu không cần suy nghĩ, liền lao vào, tìm kiếm trong những ngôi nhà. Lúc này, lớp điện quanh người phát huy tác dụng: chống lửa. Tuy nhiên, nhiệt độ cao vẫn làm Nam rất khó chịu. Source: Bachngocsach.com
Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm ra chỗ của Hùng. Nhưng thật kì lạ, xung quanh em là một khoảng trống, không ngọn lửa nào tới gần được! Đặc biệt hơn nữa, trên tay bàn tay nhỏ kia còn có chùm hỏa diễm.
Từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, Nam cười nói:
- Ra ngoài thôi nhóc, mẹ em và mọi người đang rất lo lắng đấy.
Hùng chớp động đôi mắt đang sợ hãi, ngơ ngác hỏi:
- Anh là ai vậy? Sao anh lại vào được đây?
Nam đáp:
- Anh là Lightning - Tia Chớp. Được rồi, bám chắc vào nhé, sau này nhớ tập luyện để điều khiển năng lực của mình. Nó là món quà vô giá đó.
Hùng vô thức gật đầu, nói:
- Vâng ạ!
Thế rồi em xuất hiện trước mọi người.
Tối hôm đó, trên tivi, báo, mạng Internet đều đưa tin xung quanh vụ hỏa hoạn cùng với những câu hỏi về nhân vật bí ẩn đã cứu người:
“The Flash là có thật hay người hùng Lighting mới?”
“Chàng siêu nhân đó là ai?”
Thậm chí có title: “Người ngoài hành tinh đến Việt Nam”…
Vừa ăn cơm, vừa xem tin tức, Nam cảm thấy “phê phê” trong lòng, dáng vẻ khá đắc ý, nhưng cậu cũng tự nhủ rằng cần phải lo tốt cái sự nghiệp đã.
Mẹ cậu thấy vậy liền hỏi:
- Con sao thế? Có chuyện gì vui à? Mới chỉ là tháng lương đầu thôi, chăm chỉ làm việc lên.
Anh trai Nam cũng nói thêm:
- Bớt chơi game đi, ôn tiếng Nhật vào nữa.
- Dạ vâng!
Nam trả lời rồi lầm bầm:
“Ôi! Cái trình độ Nhật ngữ của mình lìu tìu hết chỗ. Giá như có máy phiên dịch, nói cái là hiểu”.
[“À há, cùng chung suy nghĩ của mình ^_^”].
Trời đổ mưa nhẹ, từng giọt nước trong veo theo gió bay bay, gắng gột rửa những âu lo, buồn bực, muộn phiền... của ngày cũ, hứa hẹn ngày mai tươi sáng hơn đang đón chờ phía trước...
Viện Nghiên cứu và Phát triển Siêu Năng Lực là một tổ chức hoạt động bí mật với nhiều mục đích khác nhau và dĩ nhiên, luôn liên quan tới cái tên. Trụ sở của nó phân ra rất nhiều nơi trên thế giới, hợp thành mạng lưới khá dày đặc để dễ dàng hơn cho việc tìm kiếm cá nhân sở hữu khả năng đặc biệt.
Trừ thành viên cùng những người cực kì quan trọng trong bộ máy chính phủ các nước, không một ai được biết về sự tồn tại này, kể cả thân nhân. Bí mật luôn được giữ kín cho dù sắp qua đời. Source: Bachngocsach.com
Tại địa điểm ngầm dưới lòng đất, ngụy trang bên trên là khu du lịch sinh thái, trong căn phòng rộng khoảng mét vuông, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, một vị giáo sư đang ngồi xem xét tập tài liệu nào đó. Ông xoa cằm, gật gù lẩm bẩm:
- Thêm một người nữa… Ừm… Tốt, tốt, gia cảnh, nhân phẩm… rất tốt… Phần khả năng đặc biệt cũng tương đối được…
“Tit…”
Cửa phòng mở ra, bước vào là chàng trai với khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nghiêm nghị, tự tin, cả người tỏa ra khí thế có phần hiên ngang lẫm liệt. Nếu Nam ở đây thì sẽ nhận ra đứa bạn thân của cậu: Hải.
Giáo sư đứng dậy, cười nói:
- Chào mừng tới căn cứ…
Tam giác Bermuda, Lâu đài trên mây [“gọi thế cho “thơ mộng” ^_^”], bên trong cung điện đầu lâu là một không khí thập phần u ám và khủng bố so với ở ngoài. Hai bên hành lang là hai hàng người vận võ phục đen với đầu bị bao phủ trong hắc khí, không thể thấy rõ mặt mũi.
“Phía cuối con đường” là kẻ có hình dáng giống nhân loại, mặc áo choàng đen, nhưng lại gần, xem chính diện thì đó là bộ xương chẳng khác gì quái vật! Trong mỗi hốc mắt còn lập lòe đốm lửa màu xanh lam cực kì quỷ dị.
Trước mặt hắn là một màn hình lập thể cỡ x cm. Hắn chạm bàn tay xương xẩu vào đó, tức thì một đôi mắt hỏa diễm khổng lồ hiện lên, nhìn vô cùng đáng sợ.
Giọng nói đầy uy áp phát ra từ đôi mắt:
- Mọi việc thế nào rồi?
Tên kia trả lời:
- Thuộc hạ vẫn đang tích cực tìm kiếm nó.
- Ừm, ta biết ngươi luôn khiến ta hài lòng. Cứ tiếp tục đi, dù sao thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, cần nghỉ ngơi thêm. Phá giải phong ấn đợi từ từ vậy, sẽ có người tới giúp ngươi.
Còn điều nữa, đứa con gái này nắm giữ bí mật cực kì quan trọng…
Tức thì hình ảnh một cô gái với dung mạo xinh đẹp, ánh mắt kiên cường hiện lên:
- Chắc chắn nó sẽ tìm cách đến Trái Đất, hãy bắt sống cho ta. Đến lúc ta đạt được sức mạnh tối thượng đó, mọi ước muốn của ngươi sẽ thành hiện thực. Ha ha ha…
Tiếng cười mang theo ngữ khí đầy cuồng vọng lẫn ác độc vang lên khắp cả lâu đài.
- Đa tạ Chúa Tể!
Bộ xương cúi đầu, đợi khi đôi mắt biến mất, liền xoay người lại, nói với đám thủ hạ:
- Các ngươi hãy mau chóng mang cô gái đấy về đây cho ta. Nhiệm vụ kia tiến hành như cũ.
Mệnh lệnh đưa ra, nhóm người phía dưới [“sau này gọi là Hắc võ sĩ”] thoáng cái biến mất, nếu không phải tốc độ cực nhanh thì chính là “Dịch chuyển tức thời” (Teleport)!
Lại thêm lần nữa rồi
Vẫn nỗi buồn chưa nguôi,
Sự thật khó chối cãi:
Nàng theo trai đi chơi!
Đành gác chuyện tình cảm,
Lo sự nghiệp cuộc đời,
Thân mình chẳng kham nổi,
Mà yêu đương còn đòi?
Trên đường gặp hỏa hoạn,
Đã cứu nạn kịp thời,
Nhưng mừng vui có vội?
Mọi thứ chỉ mới thôi…