Trên bờ đê, anh em trò chuyện,
Cổng dịch chuyển xuất hiện thình lình,
Bay ra: Người máy biến hình!
Thật chẳng tin nổi sự tình kinh thiên!
Bị phát hiện, đành lên chiến đấu,
Nhưng địch mạnh, ta đâu có ngờ,
Kinh nghiệm còn quá gà mờ,
Dính đòn hiểm độc, bây giờ ra sao?
Kinh nghiệm thực chiến của Nam có thể nói là vô cùng “cùi bắp”. Ngoại trừ lần đấu với “ông chú” và “em yêu” thì chưa vụ nào ra hồn, bởi lẽ đối thủ của anh chàng toàn bọn trộm cướp vặt vãnh, dễ dàng ngăn chặn. Thế nhưng hiện tại…
Lần thứ hai đối diện với tử vong…
Thình thịch…
Trước mắt Nam bây giờ chỉ có hình ảnh mũi nhọn chết chóc cùng với âm thanh rít gào đang đòi mạng. Thần Chết chuẩn bị vung lưỡi hái lạnh lẽo để gặt đi sinh mệnh nhỏ nhoi của gã phàm phu tục tử.
Thời gian phảng phất như ngừng trôi…
Thình thịch…
Có lẽ… Cho dù ai ở vào hoàn cảnh này, họ đều sẽ nhớ về những kí ức xưa cũ trong quá khứ. Nó giống như một thước phim quay chậm nhưng đồng thời cũng rất nhanh, thoáng qua tựa cơn gió…
Thình thịch…
“Phải chết sao? Ta…
Thình thịch…
Có những nỗi nhớ chưa bao giờ phai nhạt... Có một vài kỉ niệm chẳng thể nào lãng quên... Chúng luôn luôn tồn tại trong tâm trí, song hành theo năm tháng, trên từng bước đi gian khổ lẫn hạnh phúc của đường đời.
Cám dỗ cuộc sống với quyền lực, tiền tài, danh vọng... làm thay đổi hầu hết con người từ chân thành, thẳng thắn trở nên tha hóa, biến chất, tồi tệ, bỉ ổi... Lừa gạt, gian dối, tranh đoạt... Bao thói hư tật xấu tưởng chừng sắp ăn mòn, hủy hoại linh hồn...
Tuy nhiên, ở tận sâu thẳm con tim ta vẫn khát khao, hằng mong ước trở về thuở xưa... Một thời vô lo vô nghĩ, bình yên từng giấc ngủ, mỉm cười đón nắng mai...
Ngày nào đó, vào giây phút yếu lòng, sự cô đơn, lạnh lẽo phủ kín tâm hồn... hay đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng trên cõi đời, chúng ta chắc chắn sẽ hồi tưởng lại những điều tươi đẹp đã “lỡ để rơi”: Tuổi thơ...
TUỔI THƠ
Ôi tuổi thơ... Tháng năm xa khuất...
Ai vô tình đánh mất, bỏ đi...
Những khi lạc lõng, sầu bi...
Hỏi có thể nhớ điều gì hay không?
Bao khát vọng, mơ mộng thuở ấy,
Quãng thời gian đong đầy hồn nhiên...
Kỉ niệm quá khứ gắn liền,
Còn lưu giữ mãi ở miền tâm tư...
Nhiều năm trước, tại một ngôi làng có tên Dừa Đồng...
Cái chữ “Dừa” không biết từ đâu nhưng chữ “Đồng” muốn nói rằng làng này có rất nhiều ruộng lúa và hoa màu. Diện tích những cánh đồng phải gấp trên chục lần diện tích cả làng. Thông thường, mỗi nhà đều sở hữu ít nhất là gần một mẫu ruộng. Vậy nên, thực không ngoa khi miêu tả nơi đây rộng thẳng cánh cò bay. Source: Bachngocsach.com
Trong khoảng sân của căn nhà nhỏ...
“Bịch...”,
- Oa oa...
- Cố gắng lên con yêu! Con là Gà Trống Choai mà... Gà Trống Choai không bao giờ được phép bỏ cuộc...
Đứa bé mười mấy tháng tuổi đang chập chững tập đi. Nó cứ bước tới vài bước lại ngã oạch xuống đất, khóc vì đau. Tuy nhiên, người bố hiền từ vẫn không ngừng cổ vũ, khích lệ, luôn nhắc bản thân thằng nhóc là Gà Trống Choai. Kể cũng lạ, nó nghe thấy lời động viên như thế, liền nỗ lực đứng dậy, kiên trì từng bước, ánh mắt hiện rõ vẻ quyết tâm...
Vào một ngày trời khá âm u, mẹ đứa bé về nhà bà ngoại, không ngờ là nó sau đó đã một thân một mình đi bộ hơn cây số để tới. Dù mệt, đói, sợ hãi… nhưng chẳng ai biết rằng trên đường, thằng nhóc cứ luôn mồm bi bô bằng cái giọng ngọng líu ngọng lô:
GÀ TRỐNG CHOAI
Ta là Gà Trống Choai,
Đói dài hay khát nước,
Phía trước lắm phong ba,
Nhưng mà không bỏ cuộc,
Lùi bước để tiến thêm,
Đứng lên sau vấp ngã,
Vượt qua nỗi sợ hãi,
Thất bại chẳng buông xuôi,
Mặt trời trong trái tim,
Niềm tin và hi vọng,
Ước mong cho hiện tại,
Tương lai bay cao xa…
Bài thơ này là người bố viết cho nó. Dẫu chưa hiểu gì, mỗi lần đọc lên, thằng bé lại thấy vui vui, cảm giác nhút nhát, sợ sệt giảm hẳn, sự cam đảm, lòng dũng cảm tăng cao. Quả thực rất thần kỳ!
Cần biết rằng, thời gian ấy đang tồn tại vấn nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em, vậy mà đứa trẻ mới tuổi đã dám như vậy! Đến nơi, mọi người hoảng hồn, nó thì “được” mắng té tát, còn ăn đòn nữa…
Gia đình đứa nhóc có bốn thành viên: Bố, Mẹ, anh trai và nó (ông anh sinh trước năm). Hai anh em chơi với nhau khá thân, tuy nhiều lúc cãi cọ và trong mọi trường hợp, thằng em toàn chịu thua. Nhưng có thể do nó vốn trẻ con hoặc tính cách lạc quan sẵn nên mau chóng quên đi.
Hồi gần tuổi, khi cùng anh trai chơi đùa, chẳng biết nghịch kiểu gì mà thằng bé bị gãy tay trái! Anh nó cuống cuồng dỗ dành, chạy gọi họ hàng. May mà lúc ấy, bố mẹ về kịp. Sau vụ này, ông anh bị đánh một trận vì tội trông em bất cẩn.
Trẻ con thường không chịu nổi đau đớn, nhưng thằng nhóc không ngất đi mà khá tỉnh táo, chỉ kêu rên ư ử, tuy mới đầu khóc rất to, nước mắt giàn giụa. Thì ra bố nó cứ an ủi bằng câu quen thuộc: “Con là Gà Trống Choai...”…
Trên cánh đồng lớn…
Cứ tầm chiều tối, sau khi đi học về, bọn trẻ con trong làng lại rủ nhau ra địa điểm quen thuộc để chơi đùa. Những đứa phải phụ giúp gia đình thì tới muộn một chút, trong đó có nhóc Nam.
Hôm nay, lũ trẻ chơi đá bóng. “Khung thành” chỉ là mấy cái dép tổ ong và gạch, đất xếp nên. Trái bóng tất nhiên là quả bòng rụng hoặc vặt luôn trên cành từ nhà đứa nào đấy. Sau này, bóng nhựa với bóng da mới dần phổ biến, còn thời điểm khi ấy, đó là hàng xa xỉ.
Những cầu thủ nhí chia nhóm, mỗi bên bảy đứa, thích ai thì cho vào cặp. Không đội hình, không chiến thuật, luật thi đấu duy nhất: Cấm túm áo, kéo người, ôm đối thủ, ngáng chân… còn đâu mạnh ai nấy chạy, chuyền được thì chuyền, không thì cứ bắn chim.
Tuy nhiên, nhiều tình huống gây lộn, cãi vã, thậm chí chửi bới, đánh nhau vẫn xảy ra. Nhưng dù thế, hôm sau, chúng lại tươi cười như chưa có gì. Trẻ con mà, dễ giận, dễ buồn, dễ khóc, dễ quên… trừ vài thằng “thù dai”.
“Bộp”…
- A! Con chó…
- Ối trời! Xin lỗi mà…
Nam đang chuẩn bị đón bóng nhưng thứ bay đập thẳng vào mặt thằng nhóc là cái dép đầy đất. Bởi vì nhiều đứa sợ đau chân nên chúng vẫn đi nguyên “hàng” để chơi (những năm này, giầy thể thao chưa được tiêu dùng rộng rãi). Vậy nên, điều tất yếu như trên xảy ra. Quả thực ăn đủ!
- Phạt đền đê… - Bọn trẻ con cùng đội nhao lên.
- Không thể! Đây là vô tình mà - Bên kia phản đối.
Cả lũ rối rít cãi nhau, tiếng ồn ào như chợ vỡ, chẳng ai chịu ai.
- Để thằng Nam quyết định đê - Một đứa đưa ý kiến.
- Mày nói đi!
- Hừ! Bố thí cho mày! Gà Trống Choai không thèm chấp.
Mặc dù đã bỏ qua nhưng có vẻ thằng bé vẫn còn khá hậm hực. Tuy nhiên, trận đấu tiếp diễn mau chóng làm nó quên chuyện này.
Trước đây, khi thuốc trừ sâu chưa bị sử dụng tràn lan, vô tội vạ như bây giờ, có một món ăn dân dã cực kì ngon được chế biến từ côn trùng mà ai cũng biết, ai cũng thích, chỉ cần nhắc tới là nước miếng chảy ra, nhất là bọn trẻ con: Châu chấu rang lá chanh.
Châu chấu có quanh năm nhưng nhiều nhất vào các mùa gặt, thường vào tháng và tháng âm lịch. Châu chấu chính mùa bao giờ cũng thơm ngậy…
Trên đồng lúa xanh mướt…
- Ahaha! Con bắt được một mẻ nhiều lắm bố ơi!
Thằng Nam hô to vui sướng vì chỉ vung tay một lần mà rất nhiều “em” châu chấu đã nằm trong cái vợt nilon. Ở đằng xa, anh nó cũng không hề kém cạnh, kêu lên tương tự. Bố chúng nó nhìn lại, khẽ mỉm cười.
Về nhà khi đã “thu hoạch” kha khá, Nam tiến hành “làm thịt” tất cả. Đầu tiên là rửa sơ qua, sau đấy cho vào nồi, dội nước sôi, đậy vung đợi vài phút rồi đổ ra rổ để ráo nước.
Qua bước này, nó cùng anh bắt đầu công đoạn bỏ đầu, cánh và phần càng nhọn của châu chấu, cũng hơi mất thời gian. Xong đâu đấy là rửa lại vài lần với nước có pha muối và lần cuối nước lã. Source: Bachngocsach.com
Phần sau cùng, đồng thời là quan trọng nhất: Rang. Tưởng đơn giản mà rất khó khăn. Món ăn nào cũng cần sự chú ý và tập trung cao độ của người đầu bếp. Thế nhưng, chẳng hiểu thằng Nam nghĩ cái gì rồi lỡ để cháy khét!
Nhanh chóng “phi tang vật chứng”, cậu nhóc thờ phảo may mắn vì mẻ ấy chỉ có một nửa. Rút kinh nghiệm, món châu chấu rang lá chanh ngon lành đã xuất hiện: Châu chấu có độ trong, giòn, màu nâu cánh gián và tỏa mùi thơm ngào ngạt…
- Gà Trống Choai của bố nấu giỏi quá! Nhưng hình như chỗ này… hơi ít so với lúc sơ chế nhỉ? - Bố nó tấm tắc khen, không quên “thắc mắc”.
- Aha… Châu chấu… ngót bố ạ!
Nhiều năm trước, đối với những đứa trẻ quê, món quà thú vị nhất mỗi khi chiều về mà chúng mong muốn là hai thứ: Kẹo kéo và kem. Độ “trông ngóng” có thể so sánh như lúc chờ mẹ đi làm về vậy.
Khi nghe tiếng “bép…bép…”, tiếng người bán rong rao lên là y rằng một lũ nhóc cả trai lẫn gái đều chạy thật nhanh tới đấy, vây quanh ríu rít, thực giống đàn chim con đòi ăn.
Bọn nó cố gắng kiếm thứ gì đó “bị hỏng”, “bỏ đi” như nồi, xoong, sắt vụn… để đổi đồ. Tất nhiên, vẫn có thằng nào đấy “cố ý”. Và dù không có “hàng” thì chỉ cần đứa bạn cho phần nhỏ ăn chung là cũng rất hài lòng, mãn nguyện rồi.
Hôm ấy, thằng Nam phải phụ giúp việc nhà nhiều trong khi anh nó đi học thêm, với lại bản thân cũng chẳng dám tìm mấy cái đồ kia nữa vì mấy lần bị “bắt quả tàng” và dĩ nhiên “ăn đòn”.
Thế nên, dẫu hóng được âm thanh quen thuộc đó, cậu nhóc đành “ngậm ngùi”, tiếp tục “công cuộc cao cả”. Chao ôi! Tiếc lắm!
Quét dọn, nấu nướng… xong xuôi, Nam nằm thừ người ra hiên, cảm giác thật là mệt mỏi. Nó than thở:
- Chán quá! Giá mà có que kem với thanh kẹo kéo để ăn thì sướng phải biết…
Chờ cả nhà về ăn, Nam ngủ lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy vì lũ muỗi đốt, chỉ nghe phía phòng tắm đang có tiếng nước dội ào ào, đoán rằng bố hoặc anh đấy, thằng nhóc bèn đi lấy quần áo thì bất ngờ thấy trên bàn được đặt túi kem và kẹo kéo, kèm theo tờ giấy ghi dòng chữ: “Thưởng cho Gà Trống Choai của bố”.
Ở miền quê, công việc đồng áng, chăn nuôi gia súc diễn ra quanh năm suốt tháng. Hầu như thời thơ ấu của người nào cũng gắn liền với những buổi cày cấy, chăm bón, thu hoạch lúa, ngô, khoai, sắn... hay chăn trâu, thả bò, coi sóc lũ gà, đàn lợn... phụ giúp gia đình.
Mệt nhọc lắm đó...
NHỌC NHẰN
Mồ hôi đổ xuống ruộng đồng,
Vất vả, khổ cực bao công cấy cày,
Từng giọt vun đắp đêm ngày,
Lúa xanh, ngô tốt, khoai này thêm to,
Bốn mùa chẳng hết nỗi lo,
Hạn hán, lũ lụt... khiến cho muộn phiền,
Mất ăn mất ngủ triền miên,
Gió hòa mưa thuận mới yên cõi lòng...
Ngày hè, thời tiết lên cả ba mươi mấy độ, oi bức, nóng nực… giữa cái nắng chang chang như thiêu đốt da thịt, người nông dân vẫn cần mẫn “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” để bừa, làm cỏ hay bắt ốc, bón phân… Những giọt mồ hôi đầy vất vả cứ đua nhau đổ vào từng “tấc vàng”, mang theo niềm hy vọng của họ.
Hạ đã thế, Đông rét mướt cũng chẳng kém là bao, bà con vẫn thức khuya dậy sớm, chân lấm tay bùn, mặc kệ gió bấc mưa phùn lạnh buốt tận xương. Tất cả đều vì miếng cơm manh áo duy nhất, vì tương lai đàn con thơ bé.
Những khi thiên tai tràn về, hạn hán thì thiếu nước, đất đai nứt nẻ, khô cằn, cây cối chết khát… lũ lụt thì làm ruộng nương ngập úng, hoa màu bị cuốn trôi… chưa kể bão giông gây vỡ đê, xâm nhập mặn… đặc biệt là các tỉnh miền Trung, Nam Bộ… khiến cho ai cũng đầy một bụng lo âu.
Mặc dù vậy, đối mặt với vô vàn gian khó, người nông dân nhỏ bé hằng mang trong mình niềm lạc quan vui sống, tích cực phấn đấu cho ngày mai tươi sáng. Họ luôn tin tưởng rằng: “Bàn tay ta làm nên tất cả - Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm”…
Hiểu được những khổ cực của đấng sinh thành, mấy việc vặt như quét sân, dọn nhà, nấu cám cho lợn ăn, chăm gà, nhổ cỏ vườn… Nam và anh trai đều thạo. Các buổi thu hoạch mùa màng cũng không thiếu hai anh em. Nhờ vậy, bố mẹ chúng đỡ vất được khá nhiều.
Cả hai cũng chăm chỉ học tập, nhiều năm liền đều đạt danh hiệu học sinh khá trở lên, riêng thằng Nam suốt năm đều là loại giỏi.
Hồi lớp , đứa nhóc cùng bạn đại diện cho trường Tiểu học Quang Minh C, tham gia kì thi học sinh cấp tỉnh môn Toán và Văn của Vĩnh Phúc. Địa điểm thi là trường THPT Mê Linh, gần Đền Hai Bà Trưng.
Từ sáng sớm, tầm h, Nam đã dậy rồi vì đêm trước khó ngủ. Nó háo hức lắm bởi đây là lần đầu tiên đi thi cấp to lẫn nơi xa như thế. Sau khi chuẩn bị xong xuôi và ăn uống đầy đủ, thằng bé cùng bố xuất phát.
Tới nơi, học sinh các trường khác cũng đã đến khá nhiều và hầu hết đều tập trung trong sân trường. Có đứa chạy loanh quanh thăm thú khắp nơi, có đứa tranh thủ ôn bài, có đứa thì nhảy nhót… Tuy nhiên, điểm chung là ai cũng đều mang một vẻ hồi hộp, lo lắng xen lẫn hưng phấn, mong đợi điều gì đấy.
Trống báo hiệu, khai mạc ngày thi…
Môn đầu tiên là Toán, Nam làm khá suôn sẻ.
Môn Văn mới thực sự gây khó khăn cho thằng bé bởi nó học kém hơn Toán nhiều. Đề bài như sau: “Hãy kể về một người, sự vật, hoặc hiện tượng mà đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em”.
Hơn phút đồng hồ trôi qua mà Nam chưa viết được chữ nào, ngay cả tờ nháp cũng trống trơn. Mồ hôi dần rịn ra ở trán…
Bình thường trên lớp, nó không đến nỗi tồi, nhưng hiện tại thế này phải chăng do tâm lý quá? Quả thực là bí!
Nam có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cần lựa chọn một trong số chúng, vậy nên việc đó khá khó khăn!
Bất chợt, đứa nhóc nhìn vào cánh tay, trên đấy còn hình ảnh con gà trống mờ mờ mà bản thân vẽ nghịch tối hôm trước. Nó mỉm cười, bắt đầu đặt bút ngoáy:
“Công Cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Một lòng thờ Mẹ, kính Cha,
Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con…
Bố thường gọi tôi là Gà Trống Choai…”…
Kì thi năm ấy, thằng Nam đạt giải Nhì…
Cuộc sống êm đềm và bình dị cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy thật là tốt nếu ngày đó không xảy ra…
Một buổi sáng cuối thu đầu đông yên ả xen lẫn đôi chút ảm đạm. Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua từng đám mây trắng đục, chiếu lên mặt đất, mang theo hơi ấm nhỏ nhoi, hòa vào không khí se lạnh xung quanh. Cái thời tiết này khiến cho tâm trạng con người vương vấn những cảm giác nào đó khó diễn tả.
Sương đêm còn đọng trên mỗi phiến lá, dưới tia nắng yếu ớt vẫn long lanh diệu kì. Thỉnh thoảng, có gã gió vô tình lướt qua, làm cành lá rung rinh và thế là giọt sương buồn bã rơi xuống, vỡ tan thành từng hạt nhỏ hơn rồi chìm vào lòng đất.
Hôm này là ngày nghỉ, đồng thời là ngày cưới đứa em họ, thế nên bố cùng anh em thằng Nam đã dậy sớm, tới nhà chú nó để giúp đỡ. Mọi người trong họ hàng cũng đến cùng lúc, bắt đầu các công việc: Làm thịt gà (cắt tiết, vặt lông…), thái thịt lợn, nhặt rau củ…
Từ đêm trước, Nam cứ có cảm giác bồn chồn, khó chịu, bất an trong lòng, chẳng biết vì sao? Cậu đành mặc kệ. Tuy vậy, tình trạng này kéo dài không dứt, càng lúc càng tăng! Source: Bachngocsach.com
Tầm trưa, đương lúc trông xe, trạng thái ấy dường như lên cao đỉnh điểm…
“Reeeeennnnnnggggg….”,
Tiếng chuông điện thoại kêu vang khiến Nam giật mình.
- Alo con nghe ạ!
- Nam này! Con có còn nhớ bố hay nói những gì không?
Khả năng tiềm tàng bên trong thân thể con người cho tới bây giờ còn vẫn còn quá nhiều điểm bí ẩn. Ví dụ, một bà mẹ chỉ dùng sức mình đã cứu đứa con trai bị kẹt dưới chiếc xe ô tô nặng cả tấn!
Các nhà khoa học vẫn đang tích cực nghiên cứu điều này. Một lời giải thích đó là: Khi bản thân hoảng loạn, giận dữ… đặc biệt là cận kề cái chết, lượng Adrenaline đột nhiên tăng vọt, giải phóng rất nhiều, giúp đạt được sức mạnh cực điểm.
Tuy vậy, có thực sự là chỉ mỗi loại Hormone đấy gây ra?
Dự án Bản đồ gen Người (tiếng Anh: Human Genome Project - HGP) được khởi động từ năm . Hiện nay, dù bản đồ gen đã được hoàn thành, nhưng trong đó, vẫn còn những đoạn gen không thể xác định nổi, ví dụ gen di truyền xa lạ chẳng hề có trong cơ thể tổ tiên chúng ta.
Từ đây, một giả thuyết khác thuyết phục hơn cho rằng: Nguồn gốc của lực lượng phi thường ấy là từ Gen!
Những khám phá mới nhất đã chứng minh gen nhân loại có ẩn chứa những bộ phận đóng vai trò “gông cùm xiềng xích” hay nói đơn giản là “khóa” sức mạnh, “phong ấn” siêu khả năng vốn nằm sâu trong thân thể.
Dưới những kích thích tương tự đã kể, lực lượng này được phóng thích dần dần, tăng cường một bộ phận cơ thể hoặc bạo phát ngay lập tức ra bên ngoài. Trường hợp đầu tiên ít để di chứng tai hại cho bản thân. Những nhà bác học vĩ đại của nhân loại như Leonardor da Vinci, Albert Einstein, Isaac Newton… là ví dụ điển hình: họ có thể sử dụng tới % khả năng của bộ não!
Trường hợp còn lại, sức mạnh con người được tăng lên về mọi mặt một cách nhanh chóng như đống lửa thổi bùng. Tuy nhiên, hậu quả của nó cực kì nguy hiểm, thậm chí là dễ chết!
“Gà Trống Choai có thể rơi lệ, có thể sợ hãi, có thể lùi bước, có thể liên tiếp gặp thất bại, có thể đổ máu, gục ngã bất kì lúc nào... Nhưng... Gà Trống Choai không bao giờ được phép bỏ cuộc...
“Cố gắng lên! Con yêu…”…
“Đúng!
Không bao giờ bỏ cuộc...
Không bao giờ bỏ cuộc...
Ta là Gà Trống Choai...
Ta còn rất nhiều ước mơ...
TA KHÔNG THỂ BỎ CUỘC!”…
“AAAAAA...”...
Ngay khi này, mũi nhọn tử thần xuyên vào ngực trái Nam, chuẩn vị trí trái tim. Sự sắc bén cộng với tốc độ của nó dễ dàng đâm thủng sắt thép cứng rắn chứ đừng nói tới da thịt mềm yếu kia. Máu tươi rỉ ra rồi tuôn trào, bắn lên mặt anh chàng và văng cả chung quanh, thấm đẫm chiếc áo và đám cỏ dưới chân...
Tuy nhiên...
Sát chiêu đã lệch...
Trong cơ thể Nam ở thời điểm hiện tại, Andrenaline tăng cao đột ngột, hệ thần kinh bị kích thích tột độ, các giác quan hoạt động mạnh bạo gấp mấy lần; tim đập kịch liệt, máu được bơm nhanh hơn, huyết mạch, gân xanh, cơ bắp căng phồng, nổi rõ mồn một…
Nếu quan sát ở mức độ vi mô, một số nucleobase (C-G-A-T-U) cấu tạo nên nucleotide trong thành phần của ADN dưới tác động này bị thay đổi trật tự, rồi liên kết, sắp xếp theo cấu trúc nào đó, khiến cho các đoạn gen của nó cũng biến hóa khác trước. Những ty thể trong tế bào sản xuất ATP với tần suất và cường độ đột biến, tốc độ chuyển hóa năng lượng, trao đổi chất diễn ra mạnh mẽ…
[“Các thuật ngữ như: Nucleobase, ATP…: xem wikipedia để biết thêm chi tiết”].
Tầng “gông cùm xiền xích” ngoài cùng đã bị tháo dỡ, “khóa” gen cấp một mở ra, “phong ấn” thứ nhất được phá bỏ. Trạng thái đầu tiên này (cũng đồng thời là tên chung) gọi là Khai Phong (Kaifuu - Unseal): Giải khai phong ấn - Lực lượng tiềm ẩn - Phóng thích…
Đúng lúc đầu kim loại chỉ còn cách con tim chưa đầy vài centimet, một luồng sức mạnh dữ dội giống thủy triều cuồn cuộn trào dâng từ sâu bên trong thân thể anh chàng, bộc phát mãnh liệt. Lực lượng lôi điện bỗng chốc tăng cường, lưu chuyển toàn thân tựa thác lũ. Cả người cậu như phát sáng, đồng thời vang lên những tiếng nổ lách tách đanh gọn…
Lông tóc dựng đứng, trán nhăn nheo, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia máu, còn có các tia điện màu trắng xẹt qua, môi mím chặt, khuôn mặt dữ tợn giống kẻ điên…
“Pặc…”,
“Pực…”,
Nam dùng hai tay cầm lấy đuôi chó sắt rồi giật mạnh. Thứ này vốn cứng rắn, dẻo dai bỗng dưng mềm nhũn như cọng bún thiu, dễ dàng bị đứt đôi. Thế rồi, mặc kệ phần hiểm vẫn đang cắm ở ngực, máu me be bét chảy, anh chàng nắm phần còn lại, dứt khoát vung cao và quật xuống.
Dù cái đuôi xuyên qua cơ thể Nam, tuy nhiên, trước đó một tích tắc, nhờ sức mạnh giải phóng, cậu đã kịp phản ứng nhích người. Dẫu chỉ là động tác vô cùng nhỏ, những nó khiến cho mũi nhọn chếch qua trái, vừa đủ để không tổn thương trái tim.
Con chó vô cùng ngạc nhiên, không thể hiểu nổi tại sao tên nhân loại thấp hèn này bỗng nhiên đạt được lực lượng kinh khủng như thế. Nhưng nó chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều thêm nữa…
“Rầm…”,
Thân hình to lớn của “thiết cẩu” đập mạnh vào nền đất, vang lên âm thanh trầm đục, nặng nề và đầy nghẹn ngào, khiến ta cảm nhận nhiều hơn là nghe thấy. Cỏ đất bị hất tung, chỗ đấy sụp xuống, tạo thành cái hố rộng ước chừng mấy mét vuông, sâu gần mét. Chưa hết, chó sắt sau đó còn bị đập mấy phát rồi quăng lên cao, nhằm thẳng đại bàng đang bay phía trên.
Con robot chim khẽ nghiêng mình tránh thoát, mặc kệ đồng bọn tiếp tục “đau khổ” rơi trở về mặt đất. Nó há miệng, phóng ra quả tên lửa mini, mục tiêu tất nhiên là Nam. Chẳng đợi vũ khí trúng đích, đại bàng lại bắn xuống một loạt tia laser. Cơn mưa chết chóc bao trùm khoảng không gian xung quanh anh chàng.
“Ầm, ầm…”,
Khói lửa, bụi bặm mù mịt bốc cao, khi tan đi thì chỉ thấy vị trí của Nam bị oanh tạc giống miếng gỗ thủng lỗ chỗ bởi những vết mọt đen. Người bình thường có lẽ đã vong mạng dưới công kích như thế nhưng cậu đã chạy khỏi đó từ sớm.
“Xẹt… Vút…”,
Vừa thoát xong, di chuyển tới phía dưới đối thủ, Nam bèn gập chân lại, ngồi xổm xuống trong khi vẫn giữ lưng thẳng, hai tay nắm thành quyền và chạm đất. Ánh mắt chăm chú nhìn mục tiêu. Trọng tâm cơ thể lúc này được hạ thấp hết cỡ. Thế rồi, anh chàng gồng mình, dùng hết sức nhảy lên, phi thân như một viên đạn.
Cả quá trình ấy diễn ra chi trong khoảnh khắc, cái bóng bay cao cùng với nền đất phía dưới lún sâu, nứt ra. Ngay khi “thiết cẩu” còn cách mặt đất chưa đến m, Nam liền đạp vào nó, mượn luôn điểm tựa, dồn lực phóng vút lần nữa, xông thẳng con Recordicon chim.
Đại bàng thấy vậy, vung cánh tạo hai luồng sóng âm rồi thu về, cúi mình lao vọt xuống bằng tốc độ cực nhanh. Đôi mắt lóe ánh đỏ giữa màn đêm, hình thành vệt sáng kéo dài, trông thực đẹp đẽ nhưng đầy nguy hiểm.
Giữa đêm tối, hai tia sáng trắng đỏ đang lao vào nhau bằng tốc độ tối đa, nhất quyết ăn thua. Thắng bại có lẽ sắp được định ra sau khoảnh khắc này…Tên Recordicon nghĩ rằng tên nhân loại phía dưới dù mạnh mẽ nhưng muốn lấy thân thể để cứng chọi cứng thì thật ngu ngốc. Đùa sao? Một bên toàn thân sắt thép, còn bên kia chỉ thì xương thịt yếu mềm thì quá rõ ràng rồi! Source: Bachngocsach.com
Tuy nhiên, chim sắt nhận định sai lầm…
Ở trạng thái Khai Phong, sức mạnh, tốc độ suy nghĩ và hành động, khả năng phản ứng… của Nam đều được đề cao gấp mấy lần, kể cả lúc thông thường, anh chàng đâu dại gì mà so găng kiểu ấy.
Đúng lúc gần va chạm, Nam nhẹ nhàng xoay người, vừa vặn lách khỏi chiêu sóng âm rồi thân thể lập tức nhòe đi, khiến cho đại bàng bay xuyên qua. Con chim đang “giật mình” trước hiện tượng này, quay đầu lại thì chỉ thấy một quả cầu trắng xoáy tròn với dòng điện vờn quanh đương choán hết tầm mắt.
Nó muốn né tránh nhưng chẳng thể vì nhận ra bản thân đang bị tấn công từ bên trong bởi các luồng điện kì lạ. Nhiều mạch điện của cơ thể bị chập cháy vì đoản mạch. Bộ não cảnh báo nguy cơ trúng đòn liên tục…
- CHẾT ĐI!
Nam gằn giọng, mượn thêm trọng lực, tung sức đánh. Phong Lôi Cầu phát uy, mang theo lực lượng bạo tàn, đập thẳng vào mục tiêu, chẳng hề nhân nhượng chút nào.
“ẦM…”,
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng, ánh sáng chói lòa che phủ hai thân hình. Sóng xung kích thực chất và lôi điện tỏa ra chung quanh, tan dần trong không gian. Nhiều ngọn cây cao bị gãy, đổ rạp, cành lá bay loạn tứ tán, rơi lả tả như mưa.
“RẦM…”,
Trước sức công phá mãnh liệt của Phong Lôi Cầu, đại bàng rụng cái rụp, làm mặt đất rung chuyển, lõm sâu gần m, rộng gần chục mét vuông, bụi đất bắn tung tóe, bao kín cả một khoảng lớn.
Sau khi đập con chim sắt, Nam cũng bị phản chấn hất bay và đương nhiên rơi liền xuống đất với tư thế ngửa lưng.
Từ trên độ cao hơn chục mét, nếu bình thường, anh chàng chắc chắn đã ngã chết. Tuy nhiên, hệ thống tiền đình và thị giác đang được tăng cường về tốc độ xử lý, phản ứng… cậu khẽ vặn nửa trên thân mình, quay mặt xuống, tiếp đến, nửa dưới cơ thể vặn theo sau. Động tác tiếp đất bằng cả tay chân này giống hệt loài mèo, vô cùng tinh xảo và nghệ thuật.
[“Hệ thống tiền đình thuộc hệ thần kinh nằm ở phía sau ốc tai (hai bên), có vai trò quan trọng trong duy trì tư thế, dáng bộ, phối hợp cử động mắt, đầu, cơ thể. Nhiệm vụ chính của nó là giữ thăng bằng cho bản thân”].
Vừa đáp đất, không thèm nghỉ ngơi, Nam tức thì vọt tới chỗ chó sắt, tay xòe cương đao, rung động cao tần. Những tia điện màu trắng lưu chuyển trên đó, âm thanh tanh tách liên tục vang lên. Đao Chấn xuất ra, tên Recordicon không kịp phản ứng đã bị chặt bay đầu, gục tại trận.
Ngay khoảnh khắc này…
“Tit… tit… tit tit tit…”
Anh chàng thoáng ngẩn người rồi chạy thẳng ra xa.
“ẦM…”,
“Thiết cẩu” tự hủy, khói lửa mịt mù bao trùm. Đại bàng tưởng “dẹo” rồi nhưng hóa ra vẫn còn chút năng lượng dự trữ, nhân cơ hội đó, cắp lấy đầu của chó sắt, bay vọt đến cổng không gian đang khép vào, vừa kịp xuyên qua thì nó đóng. Thời tiết xấu lúc trước cũng biến mất hoàn toàn. Source: Bachngocsach.com
“Phụt… AAAAA…”,
Nam ôm người co quắp, tiếp tục phun một ngụm máu to, kêu rên, hét lên điên cuồng, lăn lộn không ngừng. Chiếc đuôi vẫn cắm ở ngực, cậu chưa rút ra vì nếu không sẽ chảy nhiều hơn. Tuy vậy, quá trình chiến đấu quá tiêu tốn sức lực, dù chưa đầy ba phút, lượng máu mất đi càng lúc càng lớn.
Nguy hiểm hơn, tác hại khi lần đầu mở “phong ấn” đã xuất hiện: Các chất kịch độc giải phóng, xâm nhập dần vào não, lục phủ ngũ tạng, khiến cho những cơ quan ấy hoạt động yếu đi mau chóng. Huyết mạch toàn thân căng phồng, có dấu hiệu nứt vỡ... Những điều này xảy tới giống như việc cỗ máy phải hoạt động hết mức công suất, hậu quả tiếp theo thì chắc ai cũng đoán được.
Cơn đau thấu xương tủy bộc phát, cảm giác như ngàn vạn con dòi bọ đang chui qua chui lại, gặm nhấm cơ thể hay tên đồ tể đương lóc da, rút gân, chặt từng bộ phận. Khuôn mặt Nam vặn vẹo thống khổ, nước mắt nước mũi giàn giụa, hòa lẫn máu và đất bê bết bẩn…
Sự đau đớn này chẳng thể diễn tả hết bằng ngôn từ, quả thực không phải người bình thưởng có thể chịu đựng được.
[“@[email protected]”].
“Bố linh thiêng phù hộ cho con…
AAAAAA…
Ta là Gà Trống Choai…
TA KHÔNG THỂ BỎ CUỘC!”…
Miệng anh chàng liên tục lẩm bẩm, ngón tay bẩn thỉu dính máu, run rẩy nhấn vào phím đỏ trên chiếc đồng hồ. Thế rồi, Nam gầm to, dùng hết sức bình sinh còn sót, phóng vút đi trong đêm tối, để lại bãi đất ven đê tan hoang sau cuộc chiến sinh tử…
“Húú, húú…”,
Tiếng còi xe phía xa vang vọng, xem ra lực lượng trị an sắp đến.
Vài phút trôi qua…
Xe tới, cửa mở toang, các chiến sĩ cảnh sát được trang bị vũ khí nhanh chóng nhảy xuống, tản ra, đứng xung quanh hiện trường giới nghiêm. Tiếp đến là bác sĩ pháp y, phóng viên điều tra của ngành. Cuối cùng là một nam sĩ quan trẻ tuổi, quân hàm Đại úy, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm ổn. Tất cả cùng bắt tay vào công việc: dò tìm chất nổ, mảnh vỡ sót lại, chụp ảnh tang vật…
Hồi lâu sau, cánh nhà báo cũng đến. Họ chen chúc nhau muốn vào trong nhưng bị lực lượng cảnh vệ ngăn lại, yêu cầu trật tự. Một loạt các nguyên nhân vụ cháy nổ được đưa ra như:
- Khủng bố ở Việt Nam?
- Xã hội đen thanh toán nhau?
- Đây là địa điểm tập trận?
- …
Với những câu hỏi dồn dập cộng thêm âm thanh và ánh sáng từ các thiết bị quay chụp của đám phóng viên, nếu tâm lý không tốt, bất kì ai cũng đều rơi vào thế bí, lúng túng, có khi nói toạc ra sự thật. Source: Bachngocsach.com
Đứng trước mọi lời chất vấn trên, dường như đã có chuẩn bị trước, vị Đại úy bình tĩnh trả lời rằng:
- Có người chôn dấu chất nổ trái phép dưới đất. Vì lý do nào đó nên chúng bắt lửa và xảy ra như vậy. Chúng tôi đang tích cực điều tra để làm rõ sự việc.
Công cuộc thu thập chứng cứ vẫn diễn ra rất đúng quy trình. Mọi dấu vết chắc khó mà bỏ sót được…
Một nữ phóng viên xinh đẹp đi ra chỗ bờ đê, vừa định ngồi xuống để nghỉ thì phát hiện vật thể lạ hình khối cầu đang phát ra chút ánh sáng le lói màu xanh dương, dường như sắp tắt.
Cô cầm lên, thấy nó có đường kính cỡ cm, bên trong là những dòng năng lượng giống điện, cùng màu, đang chuyển động khá nhanh. Âm thanh “o... o...” liên tục theo chu kì như của thiết bị điện tử khẽ vang. Điểm thú vị là sự phát sáng có chung tần số với chúng.
Giấu ngay khối cầu vào túi xách, thấy không ai để ý, cô thầm thở phào, khuôn mặt dần bình tĩnh mà lòng đầy nghi hoặc: “Cái này!?!?... Thôi, để về nhà nghiên cứu tiếp”.
Trong căn phòng nhỏ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, tường dán đầy hình ảnh hotboy, boyband nổi tiếng thế giới, cô phóng viên đang nằm trên giường, hai tay vân vê đồ vật kia, ánh mắt mở to vì kinh ngạc:
- Ai đang giở trò đùa chăng? Hay do mình nghĩ linh tinh? Nếu thế thì không thể tin nổi! Đây thật sự là Minispark trong Transformer? Tại sao lại có thứ chỉ xuất hiện ở phim truyện viễn tưởng vậy?? Tại sao từ ngày hôm đó… Ôi! Lắm “tại sao” quá, đau hết cả đầu…
Cô nhăn mặt, đặt khối spark lên chiếc điện thoại, tắt đèn và đi ngủ.
Đêm, cảnh vật yên tĩnh, ai cũng đang say giấc nồng, Minispark bỗng tỏa ra ánh sáng mạnh hơn lúc đầu, chìm dần vào smartphone, màn hình lóe sáng rồi thôi…
Tuổi thơ nghịch ngợm, vốn chẳng dài,
Gắn với hình ảnh Gà Trống Choai,
Cận kề cái chết, bỗng nhớ lại,
Sức mạnh tiềm ẩn liền giải khai,
Đơn đả độc đấu, một chọi hai,
Thật là cân sức lẫn cân tài!
Trận chiến khốc liệt phân thắng bại,
Tử thương nặng nề, có sống dai?