Editor: Gà
"Sau đó có phản ứng gì? Có phải mọi người lập tức từ trong nước bay qua, tạo cho Tĩnh An một sự bất ngờ không?" Người đặt câu hỏi, giọng nói hữu ý vô tình lộ ra kích động.
Đáng tiếc, người trả lời chỉ vẹn vẻn cười lắc đầu: "Không đẹp như mơ vậy đâu, đoạn thời gian này chuyện của Tinh Quang đã đủ khiến anh ấy bận rộn không có thời gian ngủ, nếu thật sự đột nhiên chạy đến, kinh hoảng thì đúng hơn." Khi đó, Đường Khải Thắng không cam lòng ‘thoái vị’ cố ý để lại không ít ‘cục diện rối rắm’ ở Tinh Quang cho Đường Dự, tuy Đường Dự giải quyết rất nhanh nhưng cũng không phải một sớm một chiều thì có thể hoàn thành.
"Tĩnh An nghe thấy câu nói kia thì cũng phải nên nói cái gì chứ nhỉ, không biết Tĩnh An có thể tiết lộ điều gì để đáp ứng sự tò mò của chúng tôi không?" Điều quan trọng của công việc phỏng vấn này là nên làm thế nào để thăm dò của người tham gia, mặc dù mấy câu hỏi này đã được cung cấp cho họ trước đó rồi.
"Nói gì vậy..." Người trả lời tiếp tục cười, ý cười này rõ ràng càng đậm thêm, nhưng lại mang theo một chút hồi ức phiền muộn: "Người đó à, sau khi im lặng cả buổi thì câu nói đầu tiên, dĩ nhiên là hỏi tôi "chẳng lẽ không đúng sao?"." Lúc đó Đường Dự khí định thần nhàn nhưng giọng điệu lại khiến cô á khẩu không trả lời được sự ‘tự đắc’ của anh, mỗi khi nhớ đến việc này cô luôn cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên, sau câu hỏi đó, kế tiếp Đường Dự càng nói nhiều câu khiến cô cảm động hơn, tất nhiên Tĩnh An không nói ra trong buổi phỏng vấn rồi.
Đương nhiên đoạn câu hỏi về tình yêu này của cô, là chuyện sau hai tuần cô và Đường Dự cử hành hôn lễ.
Khi đó cũng là lần thứ hai cô nhận được lời mời phỏng vấn của Thượng Quan Quỳnh.
Mà lần đầu tiên nhận được lời mời phỏng vấn của Thượng Quan Quỳnh cũng là ở trước mắt.
"Nghe nói năm nay Val về nước tổ chức một buổi biểu diễn dành riêng cho các tác phẩm của bản thân, hơn nữa Tĩnh An còn xuất hiện trong buổi thời trang trong nước của Val?" Thượng Quan Quỳnh qua điện thoại vượt đại dương tiến hành phỏng vấn cô.
Đối với tin tức Val sắp tổ chức buổi biểu diễn thời trang trong nước, Tĩnh An nói ‘Vâng’, đồng thời cũng thừa nhận cô đã đáp ứng lời mời tham gia catwalk show cho tác phẩm của Val ở trong nước.
Trả lời câu hỏi cuối cùng của Thượng Quan Quỳnh xong, đối phương lại một lần nữa tán thưởng và cũng chúc mừng cho biểu hiện của cô trong Haute Couture ‘Val’, cùng với tháng này được lên trang bìa tạp chí 《MODE》 của Pháp, Tĩnh An lễ phép nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
"Xem ra giới giải trí trong nước vẫn không quên chúng ta." Trần Sâm đang sắp xếp lịch trình cho Tĩnh An, ngồi trên ghế sofa bên tay trái Tĩnh An tự mình vui vẻ nói.
Nói đến đây, anh lại nhìn 《MODE》trong tay đang mở ra, chỉ vào trang tạp chí: "Không ngờ bức ảnh trong triển lãm ảnh lại xuất hiện ở đây."
Trần Sâm chỉ, đúng là ảnh chụp của Tĩnh An với dấu ấn hoa.
Cùng tháng tạp chí《MODE》phát hành thì Haute Couture ‘Val’ chính thức công bố video clip trên trang web, ở nước ngoài, rất nhiều người bình thường quan tâm đến buổi thời trang này vì chú ý đến người mẫu Á châu trong buổi diễn của ‘Val’ kia, tiếp đó người mẫu này lại xuất hiện một cách tuyệt vời trên 《MODE》 lần nữa, đương nhiên càng nhiều nhân sĩ thời thượng cũng bắt đầu biết đến người mẫu Đông Phương này qua tạp chí《MODE》, sau đó lại tìm được video clip của người mẫu đó trong buổi catwalk show Haute Couture của ‘Val’.
Dù thế nào, ở trong mắt bọn họ Tĩnh An đã nghiễm nhiên trở thành một trong những người mẫu đại biểu cho Á châu hiện nay, mặc dù chỉ là một gương mặt lạ hoắc chưa có thành tích gì, nhưng chỉ có hai lần ‘thể hiện thái độ’ thế này, đối với người mẫu lần đầu tiên bước trên sàn T quốc tế mà nói, tuyệt đối là vô cùng hiếm thấy.
Vả lại có khả năng ẩn chứa bên trong phần hiếm thấy này là sự may mắn tột đỉnh, trừ truyền thông ra, những người trong giới đã sớm bị rất nhiều dân mạng lớn lớn nhỏ nhỏ trong và ngoài nước trên các trang web thời trang, BBS mở ra vô số bài thảo luận.
"Là Đường Dự..."
Tĩnh An theo thói quen sờ chuỗi ngọc trên cổ tay, tầm mắt dừng ở trang bìa tạp chí trong tay Trần Sâm, ánh sáng trong mắt khẽ động.
"Có đôi khi ngẫm lại, hai người đều có thiên phú, nhưng em may mắn hơn nhiều so với cô ấy." Cảm thán một tiếng, lúc Trần Sâm đặt tạp chí lại chỗ cũ thì không nhịn được nói thầm một câu như vậy.
Ngón tay đặt ở chuỗi ngọc của cô gái dừng một chút, thật lâu sau buông mắt thản nhiên nói: "Vậy sao, may mắn hơn cô ấy nhiều." Tựa như cảm khái lại tựa như thương tiếc, lại như một xúc cảm khác.
Tĩnh An bỗng đáp lời, làm Trần Sâm bất giác phát hiện vừa rồi bản thân thầm nói suy nghĩ trong đầu ra: "Em biết anh đang nói ai?"
Có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô gái.
Còn có thể là ai...
Khóe môi vô ý xuất hiện độ cong, Tĩnh An nói: "Em chỉ đoán, có lẽ anh đang nói đến Đan Ninh."
"Đoán quá chuẩn, anh nói vậy mà em có thể biết được."
Trần Sâm thu hồi ánh mắt, có lẽ đã lâu rồi không nhớ lại, nghĩ đến thì lại nói dông dài: "Tuy điều kiện và bối cảnh của các em đều tương tự nhau, nhưng cơ hội của em tốt hơn cô ấy nhiều lắm, không giống cô ấy khi vừa thắng cuộc thi lúc ấy cũng vì bệnh tình người thân mà phải lùi lại hơn một năm mới bắt đầu tiến bước, sau này... Ừm, mượn lời của Lý Na mà nói, sau lưng người nổi tiếng ai không có một quá khứ đau đớn và mệt mỏi, Đan Ninh thì ngược lại, khi cô ấy tỏa sáng nhất chưa từng nói một chữ cũng không kể lể nỗ lực và trả giá của bản thân, khiến cho một đống người thật sự cho rằng cô ấy phải dựa vào cái thiên phú đần độn kia mới có thể đi đến vị trí cao nhất đó, rõ là..."
Người đàn ông nói một chút về ‘quá khứ’ của cô, ánh mắt Tĩnh An trầm xuống, muốn mở lời đánh gãy đối phương, nhưng vừa ra khỏi miệng, trái lại anh ta đã tự nói với chính mình.
"Anh còn nhớ rõ buổi phỏng vấn đầu tiên của Đan Ninh..." Nói đến đây, Trần Sâm nhìn thoáng qua cô gái, giống như lại đang so sánh một phen: "So với bây giờ tốt xấu gì người mẫu mới có thể nhận được một số phỏng vấn, khi đó một người mới hoặc ngay cả một nhân vật nhỏ thì cơ hội phỏng vấn cũng chưa có phần của em, người ta sớm để dành cho nghệ sĩ khác hoặc lão làng từng có kinh nghiệm... Hơn nữa khi ấy trẻ tuổi ngốc nghếch hiếu thắng, dù là phỏng vấn cái gì, mặc kệ Đan Ninh có suất phỏng vấn của mình hay không, đều phải trốn tránh người khác để đến chỗ phỏng vấn, chờ người xếp đằng trước từng người từng người được phỏng vấn xong thì sau đó cô ấy vẫn có thể mặt dày, cười đi đến trước mặt người phỏng vấn tự đề cử bản thân. Cứ như vậy, từ lúc đầu mười lần thì nếm thử mười lần thất bại càng về sau ngẫu nhiên thành công một hai lần, càng về sau nữa sẽ không phải cô ấy xin người khác phỏng vấn cô ấy, mà do người khác tranh cướp muốn phỏng vấn cô ấy."
Trần Sâm nở nụ cười, trong mắt vì người ấy mà cảm thấy kiêu ngạo: "Chưa nói, số lần phỏng vấn thất bại của cô ấy có lẽ nhiều nhất trong đám người mẫu, nhưng nhờ những thất bại này mà những phỏng vấn sau này cô ấy mới càng ngày càng tự tin biểu hiện bản thân một cách tự nhiên."
Chờ khi anh ta kết thúc lời nói của mình, cũng nhìn về phía cô chờ cô đáp lại, Tĩnh An có chút xấu hổ trả lời: "Cô ấy không dễ dàng gì."
"Thật sự không dễ dàng, nhưng như vậy đổi lấy thành công, lại..."
"Lại kết thúc ở tình yêu." Trần Sâm chưa nói hết lời, Tĩnh An không để ý nói tiếp: "Anh đang trách cô ấy ngốc nghếch mù quáng phải không?"
Lúc cô rời khỏi giới người mẫu, Trần Sâm mắng cô hung ác nhất.
Tĩnh An chuyển ánh nhìn về phía Trần Sâm, ngoài ý muốn thấy anh ta lắc đầu: "Bây giờ ngẫm lại, lúc tuổi trẻ ai không gặp phải một hai việc khiến bản thân bất kể hậu quả vẫn muốn làm, chỉ phải xem người ấy có dũng khí để làm việc đó hay không thôi, có người trả giá dũng khí đổi lấy hạnh phúc, có người chỉ toàn là vết thương chồng chất, nhưng ít nhất người đó đã trả giá cho nó. Tốt hơn một số người không trả giá nhưng lại tiếc nuối cả đời."
"Vì một cơ hội phỏng vấn mà Đan Ninh không sợ mất mặt, ngay lúc ấy làm ra quyết định kia cũng không có gì kỳ lạ." Trần Sâm nghiêng thân mình đến trước, hai tay đặt trên đùi, mười ngón giao nhau nắm thật chặt: "Tuổi dần trưởng thành, nếu chuyện gì không thể nắm chắc -%, anh đều sẽ không làm, nói dễ nghe là cẩn thận, thật ra chẳng qua là sợ, nhát gan thôi... Nếu Đan Ninh còn sống, ngược lại anh không hy vọng cô ấy vì một lần trả giá cho thất bại mà mất đi dũng khí mà cô ấy có, dũng khí làm người ta hâm mộ."
Nghe Trần Sâm nói, trái tim Tĩnh An chấn động, đáy mắt lóe sáng, giọng nói vẫn trầm, trả lời một từ: "... Ừm."
Không biết vì sao cô gái đáp lại như vậy?
Nhưng mà câu chuyện giữa hai người đều quay xung quanh ‘Đan Ninh’, vào lúc này Trần Sâm mới cảm thấy nghi hoặc, nâng tầm mắt nhìn Tĩnh An: "Đúng rồi, làm sao em biết Đan Ninh? Lúc ký hợp đồng với em, anh nhớ em hoàn toàn không biết gì về giới người mẫu cả."
Đột nhiên hỏi thế, Tĩnh An vốn không nghĩ đến điểm này bỗng sửng sốt, trong ánh mắt mơ hồ chỉ nói: "Nghe người khác nhắc đến, nói em giống cô ấy, sau đó em đã tra thông tin của cô ấy."
Trần Sâm nhíu mày, cũng không hỏi người khác này là ai, đặt sự chú vào nửa câu sau của cô gái: "Chính xác là, có đôi khi không hiểu sao sẽ nhìn mặt em thành cô ấy." Dừng vài giây, lại hoang mang nói: "Thật kỳ lạ, trước khi em bị tai nạn xe thì anh chưa từng có loại này cảm giác khó hiểu này. Còn có thiên phú này của em, đến cũng... đột nhiên khó hiểu."
Anh ta đã muốn nói ra nghi ngờ này từ lâu, nhưng cô gái vô tình ‘mất trí nhớ’ thì có thể mang đến cho anh ta đáp án chính xác nào chứ.
Vừa dứt câu cuối là một sự im lặng, Tĩnh An vuốt nhẹ Phật châu Bồ Đề trên tay vài cái, trong đầu nhất thời nghĩ đến chuyện xưa thần thoại trong dân gian, vì thế cất lời: "Nói không chừng trong vụ tai nạn xe đó đã đưa một linh hồn khác vào cỗ thân thể này."
Khẽ nhún vai, nghĩ lời của cô gái thành chuyện đùa, Trần Sâm trả lời: "Nếu loại chuyện mơ hồ này thật sự có thể xảy ra, linh hồn đang ở trong cơ thể em sẽ không phải là Đan Ninh chứ."
"Ừm, có lẽ là cô ấy."
Thấy vẻ mặt cô gái khá nghiêm túc, Trần Sâm không tự kìm hãm được rùng mình một cái: "Đừng, trời sắp tối rồi, anh không muốn bị dọa."
... Xem ra sẽ không ai tin.
Tĩnh An lập tức cong mắt, chuyển sự nghiêm túc này thành đùa giỡn: "Lừa anh thôi."
Dùng ánh mắt ‘anh biết mà’ liếc cô gái, Trần Sâm đứng dậy nói: "Ngày mai bắt đầu việc một ngày em phải chạy ít nhất sáu bảy buổi phỏng vấn, cái này tuyệt đối không phải là chuyện thoải mái, vẫn nên chuẩn bị trước một chút đi."
Buổi tối Trần Sâm đi rồi, khi nhận được tin nhắn【 ngủ ngon 】của Đường Dự, Tĩnh An do dự suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Trần Sâm trước đó, không quan tâm liệu có đường đột hay không, trả lời lại.
【 Đường Dự, anh có tin vào trùng sinh không? Anh tin vào việc chết rồi sống lại chứ? Anh có tin... em là Đan Ninh không? 】
Ngẫm nghĩ, cuối cùng đã xóa các câu hỏi đó đi.
Mà cô đoán, có lẽ trong tin nhắn Đường Dự sẽ cho cô một đáp án phủ định.