Editor: Gà
Bà lão hiền lành tóc bạc, hôm nay cũng là ngày giỗ của bà.
"Bà nội, bà nhận ra con không? Con là Đan Ninh đây." Tĩnh An ngồi xuống, nghiêng đầu, dường như trở lại khi mình còn bé, bày tỏ suy nghĩ trong lòng cho bà lão trước mặt nghe: "Lần trước đến thăm bà nội, còn không phải dáng vẻ này, không ngờ..."
Lần trước đến đây, là trước hôm cô ‘tử vong’ một ngày.
Mà khi đến một lần nữa, cô là ‘cô’ nhưng cũng không phải ‘cô’.
"... Anh ấy tốt lắm, thật sự rất tốt." Không thể ngừng lại, đề tài đã từ bản thân biến thành như bây giờ, vô thức chuyển đến người đàn ông đó: "Nhưng bà nội, con không biết bản thân mình có thích Đường Dự không, con thích anh ấy sao? Nhưng thích bao nhiêu đây?"
Ban đầu cô không có đặt tim vào tình yêu, nên đương nhiên cũng không có đáp án, đương nhiên cũng sẽ không thể ‘nắm bắt’ được cảm tình mà đối phương đã cho.
Mà cảm tình, không phải là việc hiện giờ cô cần quan tâm nhất.
"... Không nghĩ nữa." Tĩnh An buông thần sắc hoảng hốt trong mắt xuống, lại cười: "Đúng rồi, bà nội bà biết không, con muốn đến catwalk show ở Paris, buổi biểu diễn dành riêng cho các tác phẩm thời trang của Val." Hôm kia trợ lý của Val điện thoại, cũng đã xác nhận rõ chuyện này.
"Đây là một cơ hội, tuy rất mạo hiểm, nhưng con vẫn quyết định trước tiên tạm đến Paris phát triển sự nghiệp của mình. Dù sao ở trong nước, tương lai của người mẫu khá giới hạn."
Trong lòng Tĩnh An rõ ràng, quyết định của cô, đối với bản thân mà nói quả thật là một kỳ ngộ.
Nhưng quả thật cũng là một uy hiếp, sao cô không biết quốc tế lấy người mẫu da trắng làm chủ đạo chứ, cho dù vài năm gần đây văn hóa Đông Phương dần được Tây Phương tâng bốc, nhưng người mẫu Hoa kiều muốn tạo ra thành tích trong vòng tròn này, nói dễ hơn làm.
Dựa theo Lý Na hiện tại mà nói, mặc dù đã trở thành người đứng đầu trong nước, sau này cũng nhân cơ hội ‘vẻ đẹp Đông Phương’ đang lưu hành, vài lần được tham dự sàn diễn quốc tế, người trong nước nhìn thấy có vẻ như rất phong quang, nhưng đặt trong vòng người mẫu quốc tế, chẳng qua cô ta cũng chỉ làm nổi bật sắc đẹp của người mẫu da trắng trên sàn T thôi.
Tĩnh An nghĩ đến nhiều năm trước, khi đó bản thân còn đứng ở vị trí cao nhất trong giới người mẫu trong nước, nhưng đối với sàn T quốc tế cũng chỉ có thầm nghĩ muốn tiếp cận thôi, dù sao khi đó ngành nghề người mẫu ở trong nước vẫn chỉ được xem như giai đoạn khởi đầu.
Mà hiện giờ ‘vẻ đẹp Đông Phương’ không nóng không lạnh, như lần này dù cô đã lấy được thành tựu về người mẫu ở trong nước, nhưng ai sẽ nguyện ý mạo hiểm tập trung phát triển công việc của mình ở nước ngoài đây, thành công tất nhiên rất hấp dẫn, nhưng lỡ như thất bại, cái tổn thất sẽ là danh tiếng mà mình vất vả đạt được ở trong nước.
"Bà nội, bà yên tâm, con rất tự tin nắm lấy cơ hội này." Trừ dũng khí không sợ hãi ra, quan trọng hơn là khẳng định lòng tin của bản thân.
Trong lúc Tĩnh An đang nhìn ảnh chụp trên mộ bia hứa hẹn, một giọng nói xen lẫn kinh ngạc bên tay trái cô bỗng nhiên truyền đến.
"Thật sự là Tĩnh An."
Từ dưới nhìn lên trên nơi phát ra giọng nói, trên mặt Tĩnh An cũng toát ra kinh ngạc: "La tiền bối?"
"Trông có vẻ giống em, nên đã đi đến..." La Hiên Kỳ đi đến vừa lúc vươn tay giữ thăng bằng cho cô gái vì đột nhiên đứng lên mà suýt chút nữa ngã sang một bên: "Cẩn thận!"
Thích ứng với sự tê mỏi trên đùi, Tĩnh An lui về sau một bước: "Vì đứng lên nhanh quá, cảm ơn La tiền bối."
Sau khi cô gái thối lui thì tay phải anh ta rơi vào khoảng không, tùy ý đong đưa: "Có gì đâu mà cảm ơn, lần sau nhớ kỹ không nên ngồi lâu như vậy mới đúng."
Tầm mắt La Hiên Kỳ chuyển qua ngôi mộ phía trước cùng với ảnh chụp trên bia, hỏi: "Đây là... người thân của em sao?"
Ngập ngừng một chút, Tĩnh An gật đầu tỏ ý trả lời.
Trong vòng giải trí này, không ít người biết Đan Ninh có một người bà nội đã qua đời, nhưng người biết diện mạo và vị trí ngủ yên ở đây của bà lão này cũng chỉ có hai người.
Trần Sâm, và Tiêu Mạc Phàm.
"Khéo quá, cũng họ Mậu." La Hiên Kỳ nghiêng người nhìn về phía mộ bia, đút hai tay vào trong túi quần, vài sợi tóc dài chưa được buộc lên, theo gió phiêu lãng, cả người thoạt nhìn rất mê hoặc tiêu sái: "Bên cạnh chính là mộ của Đan Ninh, ngày đó tham dự lễ tang của Đan Ninh, nhìn thấy mộ này, còn tưởng là người thân của cô ấy đấy."
Anh ta không biết Đan Ninh, nhưng anh ta đã nghe nói năng lực của cô, lễ tang của cô, anh ta chỉ đơn giản đến để bày tỏ tiếc hận.
"... Mộ của Đan Ninh?"
Nghe qua lời nói của La Hiên Kỳ, sau khi đến đây Tĩnh An không để tâm cái khác, lúc này mới kinh ngạc chú ý đến mộ của ‘bản thân’.
"Không phải Đan Ninh là người mẫu em thích sao, sao lại không biết mộ của cô ấy ở đây." La Hiên Kỳ cũng không nghĩ gì nói, sau đó lại nhắc đến: "Nghe nói mộ này của Đan Ninh vốn không phải ở đây, sau này hình như là do ý của Tiêu Mạc Phàm..."
Nghe xong cái ‘nghe nói’ của anh ta, Tĩnh An không nói gì, cũng không đi vào nhìn kỹ ngôi mộ của Đan Ninh.
Sau đó, Tĩnh An nói tạm biệt với bà lão, cùng La Hiên Kỳ đi ra lối vào nghĩa trang.
"Sao La tiền bối ở đây vậy?" Hỏi xong, bất giác cô gái mới phản ứng kịp, đến nghĩa trang còn có thể là vì chuyện gì: "À, La tiền bối đến thăm người mất..."
Khi Tĩnh An nói đến ‘mất’, La Hiên Kỳ lắc đầu phủ nhận: "Không phải, anh chỉ đến xem có phải người kia vẫn còn sống trên đời này hay không thôi."
Đến nghĩa trang, không thăm người ‘mất’, trái lại thăm người ‘sống’.
Tĩnh An cúi xuống, đưa mắt nhìn sang bên, đập vào mắt là sườn mặt cười đến hoàn mỹ của anh ta.
Cô gái không biết tiếp theo nên nói gì, đối diện có một bóng dáng cao lớn đang đi đến, khoảng cách hai bên dần gần hơn, cả hai đều thấy rõ lẫn nhau.
Chỉ có ba người bọn họ trong khu nghĩa trang trống vắng, trước khi Tiêu Mạc Phàm lướt qua bọn họ, ngừng lại, sau khi dừng lại trước hai người, thì lại bước về hướng phía sau bọn họ.
Tĩnh An nhìn thấy trong tay người đàn ông này cầm hai bó hoa, một bó lily calla màu trắng, một bó màu tím xanh có ghi forget me not.
Xoay người nhìn lại, Tiêu Mạc Phàm đang đi đến chỗ cô vừa rời khỏi cách đó không xa.
"Chậc, Tiêu Mạc Phàm này đến để thăm Đan Ninh rồi."
Lời nói của La Hiên Kỳ kéo suy nghĩ của Tĩnh An về, cô quay người lại nói: "Đi thôi."
Nhưng mà bọn họ còn chưa đi xa, phía sau đã vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, Tiêu Mạc Phàm có vẻ chật vật chạy đến gọi hai người họ lại.
"Các người có nhìn thấy vừa rồi ai đã đến đây không?! Bó hoa lily calla trắng này do ai đặt lên?!"
Người đàn ông kia đuổi đến phía sau bọn họ, nặng nề thở, một đôi mắt lúc sáng lúc tối nhìn về phía bọn họ. Ngón tay anh ta, chỉ vào bia mộ của bà lão.
"Hoa này..." Bó hoa lily callan trước ngôi mộ đó, tuy La Hiên Kỳ không nhìn thấy Tĩnh An tự mình đặt lên, nhưng...
Liếc mắt nhìn lại cô gái, chỉ thấy sắc mặt cô thản nhiên trả lời: "Ngại quá, chúng tôi cũng không thấy được."
"Hoa đó, do em đặt lên."
Trong phòng ăn Cảng Thức Trà, La Hiên Kỳ gọi một ly trà sữa, hai trái dứa và mấy cái bánh tart, thêm chút món ngọt.
Sau khi cúi đầu uống một ngụm trà sữa, nói.
Tĩnh An chỉ gọi một ly trà sữa, hai ngón tay vuốt ve ly, ‘Ừm’ một tiếng.
Lily callan trắng, mỗi lần đi gặp bà nội thì cô sẽ mang theo một bó.
"Em và Đan Ninh... có quan hệ gì?" Tiêu Mạc Phàm phản ứng, bà lão kia cùng họ với Đan Ninh.
La Hiên Kỳ nghĩ đến Tĩnh An và Đan Ninh có liên hệ gì cũng là điều tự nhiên.
"Nếu em nói, là họ hàng rất xa thì sao?" Tĩnh An bưng ly sứ đến bên môi, khẽ cười: "La tiền bối, anh sẽ không cảm thấy hứng thú đâu."
Nếu không phải không hiểu rõ gì về bối cảnh của Đan Ninh và Tĩnh An, La Hiên Kỳ sẽ sớm phát hiện hôm nay trong lời nói của Tĩnh An không chỗ nào không có lỗ hổng.
Quả thật không có hứng thú, anh ta không hỏi nhiều, nhún vai: "Điều này cũng không có gì kỳ lạ về thiên phú người mẫu của hai người rồi."
Khi trên mâm sứ La Hiên Kỳ ăn chỉ còn lại có một cái bánh tart, anh ta bỗng nhiên nói: "Hơn nữa, gần đây chuyện sống riêng giữa Tiêu Mạc Phàm và Lý Na vừa bị chó săn tuồn ra, không ngờ anh ta còn chọn lúc này đến thăm Đan Ninh, không sợ sinh thêm sự cố à."
"Có thể có chuyện gì nữa, không phải truyền thông đã sớm đóng đinh hành vi của Đan Ninh là tự mình đa tình, hơn nữa Đan Ninh vốn không nổi tiếng gì, như vậy ai có thể nghĩ đến Tiêu Mạc Phàm sẽ xuất hiện trước mộ của cô ấy, huống chi còn kéo cô ấy vào nguyên nhân của việc sống riêng này." Nhẹ nhàng uống hết một phần ba phần trà sữa thừa lại trong ly sứ trắng, nương theo lời của La Hiên Kỳ, Tĩnh An rũ mắt xuống nói.
Mấy ngày nay bát quái trong giới giải trí, trừ sự kiện oanh động kinh ngạc của Đường Dự ra, đó là chuyện Tiêu Mạc Phàm và Lý Na ở riêng đã làm người ta sửng sốt.
"Tự mình đa tình?" La Hiên Kỳ lấy khăn giấy lau rồi bĩu môi, lời nói tiếp theo hơi trào phúng: "Nói cứ như Tiêu Mạc Phàm và Đan Ninh chưa từng ở cùng nhau vậy, thứ những tên chó săn đó nhìn thấy cũng chỉ là sự thật bên ngoài thôi."
Tay Tĩnh An đặt trên ly hơi dừng một lát, rồi sau đó nói: "Anh... tin tưởng bọn họ đã ở cùng nhau sao?"
Cô nhớ đến ngày đó cô và Tiêu Mạc Phàm quen nhau, anh ta vẫn chỉ là một gã diễn viên mới vừa vào giới showbiz, anh ta không muốn bị người ta cho rằng anh ta vì danh tiếng của cô nên mới ở cùng nhau, cho nên tạm thời đành phải ủy khuất tình yêu của bọn họ.
Sau này, trong giới diễn viên nghệ sĩ anh ta nhiều lần gặp khó khăn, anh ta nói sự nghiệp còn chưa ổn định, người đại diện sẽ không sẽ đồng ý công khai cảm tình của bọn họ.
Sau đó nữa, anh ta đã thành Ảnh đế từ lâu, sự nghiệp ổn định nhưng anh ta đã quên mất tình cảm của bọn họ vẫn còn đang nằm trong ‘góc tối’, một chữ cũng không nói ra chuyện sẽ công khai.
Trong lúc này, scandal về bọn họ liên tục không ngừng, nhưng, anh ta vẫn không hề thừa nhận.
La Hiên Kỳ cười nói: "Một ít tin tức nghe lén, không chính xác lắm."
Tin nghe lén này, cũng thật sự là thật, lần trước hợp tác với Tiêu Mạc Phàm, Lý Na xuất hiện, sau đó hai người ở trong phòng hóa trang tranh cãi bị anh ta vì cần thay đổi phục trang gấp nên đã nghe được.
Khi đó, Đan Ninh còn chưa xảy ra tai nạn xe, bên ngoài vẫn còn truyền Đan Ninh là ‘kẻ thứ ba’. Mà anh ta, lúc vô ý nghe lén được sự thật, cũng không lấy thân phận của mình đi ra ngoài làm sáng tỏ dư luận sai lầm này, không quen Đan Ninh, đương nhiên anh ta sẽ không rước lấy phiền phức vào người.
Lúc này nhắc đến, cho rằng Tĩnh An cũng biết việc này, nhưng Đan Ninh đã ‘không còn’ rồi.
"Huống hồ thị phi phải trái gì đó, ai nói thật, ai nói giả?" Ăn xong cái bánh tart cuối cùng, La Hiên Kỳ hoàn toàn không biết ngấy bưng trà sữa lên uống: "Phần lớn độ tin cậy đều phụ thuộc vào thân phận của người nói, đúng không? Lý do thoái thác của Đan Ninh so với lý do thoái thác của Lý Na và Tiêu Mạc Phàm, càng như tự mình tuyên truyền."
La Hiên Kỳ không tránh được nghĩ, nếu khi đó anh ta đứng ra giúp Đan Ninh nói một câu, hướng phát triển dư luận sẽ như thế nào?
"Đáng tiếc, nếu Đan Ninh không làm diễn viên, sự chuyên nghiệp trong lĩnh vực của cô ấy, nói không chừng thành tựu của cô ấy còn có thể cao hơn hai người này nữa đấy."
Tĩnh An ngước mắt, tầm mắt lướt qua người đối diện cô, dời ra bên ngoài cửa sổ sát đất phía sau anh ta cách đó không xa, ở đó là một studio, trên kính cửa sổ dán tấm áp phích 《 Hồi ức và quên lãng 》 rất lớn, trên áp phích phần lớn là chiếc áo choàng trắng kia.
Cô cứ nhìn như vậy hồi lâu, mới nói: "La tiền bối, nhiều nhất là một năm."
La Hiên Kỳ không hiểu nhìn về phía cô gái.
"Một năm sau, em sẽ đứng trên đỉnh cao mà Đan Ninh chưa với đến." Ánh mắt Tĩnh An lại quay về La Hiên Kỳ, trong mắt lóng lánh ánh sáng rực rỡ.