Editor: Gà
Nghe được tên trước đây của mình từ Đường Dự, Tĩnh An kinh ngạc khó hiểu.
Mà trong kinh ngạc này, mê mang còn nhiều hơn kinh ngạc.
Khi nghe được tên này, phản ứng đầu tiên của cô là không phải Đường Dự đã nhận ra ‘bản thân’ rồi chứ, dù sao trong thân thể của Tĩnh An này, không ai dám nghĩ rằng linh hồn đã bị Đan Ninh thay thế từ lâu.
Ngược lại cô lấy lại tinh thần, đầu tiên nghĩ, có lẽ lúc ‘cô ấy’ chưa quen anh, anh đã nhận ra ‘cô ấy’ rồi.
Phát hiện này, khiến trong lòng Tĩnh An nổi lên một gợn sóng nhỏ.
"Cái gì?" Tĩnh An nhỏ giọng đáp lại, ánh mắt bất định nhìn đèn đuốc của thành phố về đêm ngoài cửa sổ.
"Lúc em đi trên sàn T, anh nghĩ đến Đan Ninh, trên đài em và cô ấy làm người ta có cảm giác rất giống nhau."
Tiếng nói của người bên cạnh như cách một tầng nhựa, Tĩnh An nghe vào tai như mơ hồ không rõ.
"Anh nói, em... giống cô ấy?" Tĩnh An quay đầu, chống lại tầm mắt đã dừng lại trên người cô từ lâu của Đường Dự.
"Còn nhớ rõ buổi chụp thử để chọn người phát ngôn cho F [AI]NTS ENT" của Tinh Quang không?" Người đàn ông nói, trả lời cho câu hỏi của cô: "Khi đó anh chọn em, có thể nói, vì trông ống kính anh xem em là cô ấy."
Đường Dự trả lời, giải thích cho nghi ngờ vì sao cô có thể thuận lợi lấy được vị trí phát ngôn của "F [AI]NTS ENT".
Nhưng trả lời như vậy, trong khoảnh khắc lại làm nét mặt cô hiện vẻ trống rỗng. Nhìn người đàn ông trước mắt, cô muốn phản bác hoặc biện giải gì đó, nhưng không biết phải nói từ đâu.
"Anh xem em là cô ấy..." Lời nói của Đường Dự khiến cô có cảm giác thật hoang đường.
Nhưng mà, sao người đàn ông này lại có thể biết, Đan Ninh trước kia, Tĩnh An hiện giờ, dù là người nào, cũng vẫn là cô...
Tuy trong lòng cô rõ ràng, nhưng nghe chính miệng Đường Dự nói xem cô như một ‘người’ khác, lúc này bản thân, trong lòng không có cảm giác gì.
Có lẽ so với lúc làm ‘Đan Ninh’, cô cho rằng ‘Tĩnh An’ hiện giờ chân thật hơn.
Dù sao cũng là sinh mệnh mới toanh, nhân sinh lặp lại.
Thấy cô gái nhẹ khép mi, vẻ mặt mất tự nhiên. Ánh mắt Đường Dự mềm hơn, giơ tay phải vốn đang để trên tay lái, đầu ngón tay trơn bóng trắng nõn, đã không phải lần đầu tiên vén tóc Tĩnh An ra phía sau tai cô.
"Nhưng Tĩnh An..." Giọng nói anh lạnh nhạt, nhưng dịu dàng kiên định: "Anh biết em là Tĩnh An."
Một câu nói, làm lòng cô dãn ra, nhưng làm lông mày cô siết chặt.
Hơn nữa sau khi Đường Dự thu tay, để lại viền tai ửng đỏ, Tĩnh An mê mang khó hiểu.
"Không xem em như Đan Ninh nữa à?" Cô vẫn hơi để ý câu nói lúc nãy của anh, cứ thế không nhịn được bật thốt ra sự trằn trọc và nghi vấn trong lòng.
"Chỉ lúc ban đầu thôi." Trong mắt Đường Dự chứa ý cười, giải thích anh đã không còn nhìn cô thành người khác nữa: "Em rất để ý, anh xem em là Đan Ninh?"
Bị anh nói thẳng cảm xúc nho nhỏ trong lòng mình ra, Tĩnh An hơi thẹn hai má đỏ bừng: "... Cũng không phải." Giọng nói vô cùng thấp khiến câu trả lời này của cô thật sự không đủ ‘hợp tình hợp lý’.
"Bước đi của cô ấy luôn được đánh giá là xuất sắc... Mà nói em có thể giống cô ấy, lúc đó chẳng phải em đã nhận mình là người mẫu có năng lực sao." Tĩnh An hơi gượng gạo nói, những lời này có vẻ như, đang tự nói với mình.
"Đúng, cô ấy rất ưu tú." Đường Dự quay đầu lại, thả lỏng thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nhếch môi thừa nhận lời Tĩnh An nói: "Nhưng em, làm tốt hơn cô ấy nhiều... Rõ ràng em chỉ mới ở độ tuổi này, dù bắt góc ảnh hay bước đi trên sàn, năm tháng lắng đọng thì tài năng sẽ càng biểu hiện rõ hơn... Về mặt này, cô ấy không theo kịp em."
Chiếc xe đã dừng lại từ lâu, hai người vốn nên tạm biệt rồi.
Bản thân đã từng, bị vây trong không gian chật hẹp thế này.
Gió đêm âm u, cảnh trời u tối, ở đây trong ánh sáng của xe, trong sự tĩnh mịch Tĩnh An nhìn thật kỹ, không chớp mắt nhìn người đàn ông này chợt làm cô nhận ra hình như trước đây đã từng quen biết.
Thần sắc này, trong hình ảnh mơ hồ xuất hiện trí nhớ Tĩnh An.
Lần thứ hai chụp thử cho ‘F [AI]NTS ENT’, cô mặc chiếc váy màu lam của Val do Đường Dự chọn, anh đã từng nói ‘bạn’ của anh rất thích thiết kế của Val.
Sau này, cô đã tùy ý hỏi vì sao anh muốn làm một nhiếp ảnh gia.
Nhưng cả hai lần anh chỉ đáp lại cô bằng một ánh mắt khó hiểu.
Người cũng thích thiết kế của Val đó, là lý do đã làm Đường Dự muốn trở thành một nhiếp ảnh gia.
Ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, Tĩnh An nhớ đến một đoạn ngắn lúc trước này.
Lại nhìn Đường Dự trước mặt, ánh mắt cô đông lại: "Anh... quen Đan Ninh?"
Giọng nói Tĩnh An mang theo kinh ngạc, kinh động suy nghĩ đang bay xa của Đường Dự, trong nháy mắt anh cười rồi trả lời câu hỏi của cô: "Xem như có quen." Quen, nhưng cũng chỉ là ‘xem như’.
"Nhưng... Cô ấy không biết anh." Không lưỡng lự, lời nói đã không kịp thu hồi hoàn toàn bật thốt ra.
Khiến hai người bên trong xe đều giật mình.
Mắt Đường Dự chuyển nhìn Tĩnh An, thấy trong ánh mắt cô lộ rõ sự nghi hoặc: "... Các em quen nhau?"
Lúc hỏi ra vấn đề này, thật ra đáy lòng anh đã cân nhắc rất lâu.
Thật sự trong ống kính của anh, cử chỉ thần thái của các cô đều giống nhau, giống nhiều lắm.
Hơn nữa trong buổi nói chuyện này, trong câu nói của cô hình như ngầm thể hiện có quen biết với ‘Đan Ninh’.
Ngẫm lại sau khi Tĩnh An nói ra cái tên ‘Đan Ninh’ này, trong mắt Đường Dự càng ngày càng nghi hoặc.
Theo lý thuyết, dựa vào thời gian Tĩnh An bước vào giới người mẫu, cái tên ‘Đan Ninh’ này cô vốn sẽ không quen thuộc mấy, huống chi đừng nói, cô có thể kết luận ‘Bước đi của cô ấy luôn được đánh giá là xuất sắc’, cùng với vừa rồi...
Các cô, từng là mình thôi.
"Không, em chỉ đoán thôi." Tầm mắt Tĩnh An lẩn tránh ánh mắt quan sát của anh: "Chẳng lẽ không đúng à?"
Đương nhiên, cô không tính sẽ nói với anh.
Đường Dự cũng không truy hỏi tận gốc.
Có một số việc, nếu một người muốn nói với một người khác, thì sẽ nói, chỉ có điều là sớm hay muộn thôi.
Ví như buổi tối này, anh đã nhắc đến ‘Đan Ninh’ với cô rồi.
Nhưng mà, anh không muốn sau này sẽ xuất hiện hiểu lầm, làm cô nghĩ rằng mình chỉ là vật thay thế trong mắt anh từ miệng người khác.
"Thật là." Đường Dự gật đầu, trong lời nói hơi tiếc nuối: "Cô ấy không nhận ra anh, càng không thể biết anh được."
Câu trả lời tương tự, chứng minh suy đoán của cô.
Từng là mình, thế nhưng rất lâu trước đây anh có nói với cô người đó thích thiết kế của Val.
Đã quên lời nói cụ thể của Đường Dự lúc đó, nhưng cô nhớ anh đã nói ‘đến tận khi người kia rời đi...".
Rời đi không mang nghĩa ‘cách biệt’ như cô nghĩ lúc đó, mà là... "tử biệt".
Mặc dù anh nói với Tĩnh An như thế, nhưng anh làm cô nghĩ ngay đến một khả năng: Lúc ‘cô ấy’ chưa biết anh, thì anh đã nhận ra ‘cô ấy’ rồi.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tĩnh An quanh quẩn, càng ngày càng mờ mịt.
Đường Dự... Sao anh nhận ra ‘cô ấy’?! Vì sao ‘cô ấy’ lại không biết anh?! Mà sao anh biết ‘cô ấy’ thích thiết kế của Val?!...
"Chẳng lẽ anh và Đan Ninh... chưa từng xuất hiện cùng nhau sao?" Cuối cùng vấn đề hỗn loạn trong đầu tạo thành một câu hỏi như vậy. Tĩnh An nghĩ, bọn họ đã từng xuất hiện nhưng có lẽ cô đã quên rồi.
‘Cô ấy không biết anh’ so với ‘Cô ấy không nhận ra anh’, nghe vào tai cô, càng ngũ vị tạp trần.
"Từng xuất hiện cùng cô ấy..." Lông mày anh nhăn lại, lông mi dài khẽ run sóng mắt lập lờ, giống như nhớ lại sự kiện nào đó: "Nếu có tính gọi điện thoại, thì anh nghĩ, có lẽ có lần anh đã gọi cho cô ấy cả đêm."