Editor: Gà
Vũ An đi không lâu, Tĩnh An trở lại nhắn với Trần Sâm, rồi một mình đến phòng làm việc của Đường Du.
Trong phòng làm việc được trang hoàng thanh nhã hào phóng, Đường Du vừa kết thúc cuộc hội nghị nhàm chán đang ngồi trên ghế làm việc, nhắm hai mắt nhẹ xoa huyệt thái dương của mình.
Được thư ký mời vào, Tĩnh An không lên tiếng quấy rầy Đường Du đang nhắm mắt dưỡng thần, cho đến sau vài phút Đường Du mở mắt ra, cười nhìn cô gái đứng trước bàn làm việc.
"Đường tiểu thư."
"Ngồi đi, Tĩnh An." Đường Du chỉ vào ghế ngồi bên cạnh Tĩnh An, ý bảo Tĩnh An có thể ngồi xuống nói chuyện, sau đó nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa: "Chuyện cô làm thật sự ngoài dự liệu của tôi."
"Ý của Đường tiểu thư là?" Câu nói bất ngờ này khiến Tĩnh An hơi nghi hoặc.
"Trong thành phố có tổ chức buổi đấu giá từ thiện cho cô nhi, ban tổ chức hy vọng có thể mời cô, lấy hình tượng đại sứ từ thiện xuất hiện ở hoạt động." Không thẳng thắn trả lời nghi vấn của cô, Đường Du chỉ nhắc đến việc tìm Tĩnh An lần này, mà lý do thật sự thì cũng chính vì chị cảm thấy bất ngờ với cô: "Chuyện này có thể tạo được tác dụng rất lớn với hình tượng của Tinh Quang trong lòng công chúng, tôi mời cô đến cũng hy vọng cô có thể đồng ý lời mời này, nếu có thể, chúng ta càng hy vọng có thể để lộ ra sự kiện cô làm từ thiện."
Thì ra là việc này...... Ánh mắt Tĩnh An khẽ dao động, vẻ mặt như hơi do dự: "Chuyện này......"
"Quyên hết toàn bộ tiền thù lao phát ngôn của quảng cáo ‘FAINTS¬CENT’, cái này cũng không phải một số lượng nhỏ." Đường Du tựa lưng vào ghế da, vẻ mặt bội phục với sự đoan trang của cô: "Nếu không phải lần này cơ quan từ thiện cố ý gọi điện đến, tôi còn không biết dưới cờ Tinh Quang còn có một nghệ sĩ tốt như vậy."
"Là người mới, cô rất khẳng khái." Khoản quyên tiền này, thậm chí cả đại minh tinh cũng chưa dám móc ra, huống chi Tĩnh An chỉ là một người mới không có gì, trong đáy mắt Đường Du có vẻ nghiền ngẫm: "Cô đã có thiện tâm này, không bằng nên dùng thêm hiệu ứng minh tinh để đẩy nhanh tác dụng?"
Tĩnh An hơi chần chừ, rồi sau đó gật đầu đồng ý với đề nghị của Đường Du: "Đường tiểu thư, có thể được mời làm đại sứ từ thiện, tôi cảm thấy rất vui. Còn việc có công khai chuyện tôi quyên tiền lần này hay không, thì tôi sẽ nghe theo sắp xếp của công ty."
"Vậy thì tốt." Lấy được đáp án mình muốn, một tay Đường Du sờ cằm, vừa lòng cười tủm tỉm nhìn cô gái trước mắt: "Vốn đang dự định để cô giải thích với ký giả về những lời đồn trên internet, bây giờ cũng có thể mượn hoạt động từ thiện hai ngày sau làm lời giải thích rồi. Cộng thêm công khai món quyên tiền kếch xù kia, sẽ hữu ích vô hại với cô."
"Đúng rồi Tĩnh An, còn có một việc, thật ra tôi quên nói với cô." Đường Du nói: "Công ty đã dự tính sắp xếp cho cô một chỗ ở. Cô nên biết, chỗ ở hiện nay của cô đã bị lọt vào mắt đám cho săn."
"Nếu vậy, thì phiền phức rồi." Không quen viện cớ thoái thác, Tĩnh An cũng biết an ninh chỗ ở của cô quá mức đơn sơ, vốn đang tính sẽ dọn nhà nhưng không ngờ công ty nhanh hơn một bước đổi chỗ mới cho cô rồi, thật sự đỡ lo không ít.
Đương nhiên Tĩnh An sẽ không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
"Địa chỉ cụ thể thì sẽ có nhân viên phụ trách đặc biệt nói với người đại diện của cô." Giọng điệu của Đường Du thể hiện rõ đây là đang giải quyết việc công, điều này càng khiến ngũ quan xinh đẹp của chị có vẻ nghiêm túc hơn nhiều: "Sau hoạt động từ thiện thì cô có thể dọn nhà."
Đường Du nhìn cô gái đi ra khỏi phòng làm việc của mình, trong mắt có ý tìm tòi nghiên cứu.
Khoản quyên tiền này......
Nếu Tĩnh An thật sự bí mật không muốn người biết, thì tại sao không dứt khoát dùng hình thức ẩn danh.
Không ẩn danh, sớm muộn gì cũng sẽ có người để lộ ra khoản quyên tiền này đến từ đâu, đến lúc đó đám môi giới sẽ có cái nhìn thế nào? Còn công chúng biết được khoản quyên tiền này sẽ nghĩ thế nào?
Khiêm tốn hành thiện? Không cầu tiền tài lợi ích?...... Không gì khác ngoài những lời bình có cánh với cô hoặc là...... Cô muốn phương hướng phát triển.
Đường Du cong khóe môi, nhớ đến một ít tin tức biết được từ hội từ thiện, ví như, thời gian số tiền này được quyên.
Khi đó, nếu Đường Du nhớ không lầm, lúc ấy cô bị Đường Khải Thắng chèn ép về mặt sự nghiệp.
Nhìn như ‘tuyết tàng’ (trong sáng như tuyết) kia, nhưng thật ra thì cô gái này không ‘phản kháng’ một cách đơn thuần như vẻ ngoài, còn vươn một tay vào bóng tối như vậy.
Mà một tay không tiếng động này, Đường Du nghĩ, nó tựa như một canh bạc.
Đánh bạc như thế, nếu thắng thì ngoài việc kiếm được một ‘thanh danh tốt’ cho hình tượng của bản thân ra, đương nhiên sẽ bắt đầu được người biết đến, nhưng nếu thua, cũng sẽ tổn thất rất lớn đến tài và danh......
Đối với một người mẫu mới mà nói, nếu canh bạc này thua, không chỉ không được người biết đến mà số tiền này còn bay mất dạng. Ngay lúc ấy vẫn chưa biết tiền đồ thế nào, chẳng lẽ cô không nghĩ đến, số tiền kia có thể sẽ là thù lao cuối cùng trong kiếp sống người mẫu này của cô ư? Nhưng cô cứ không chừa bất kỳ đường sống nào mà quyên ra như vậy?
Nhưng mà......toàn bộ tiền thù lao cho phát ngôn của quảng cáo "FAINTS¬CENT", cô đánh cuộc có đầu tư như vậy, trong lúc vô hình có thể khiến phần thắng của cô càng mở rộng hơn.
Phải biết trừ danh tiếng của cô ra, thì tiền phát ngôn cho "FAINTS¬CENT" đã đủ bùng nổ rồi, nhưng không phải cô quyên một số trong đó mà là toàn bộ, đây cũng nói đến nhân tố quan trọng thứ hai, hướng phát triển.
Tuy canh bạc này phải dựa vào thắng thua, có sai sót về thời gian, nhưng nếu thành công, thì chính xác đây là một trong phương pháp giúp cô thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Tuy sự kiện quyên tiền này bây giờ mới lộ ra, nhưng lần này cũng là chuyện tốt giúp cô thêm gấm thêm hoa.
Lần quyên tiền này, không biết rốt cuộc cô vô ý hay có tính toán? Nếu vô ý, chỉ có thể nói cô may mắn...lựa chọn chính xác; nhưng nếu cố ý...... Hành động có cân nhắc như vậy, thì sao một người mới như thế dám đặt cược!
Có lẽ...... Chị quá chủ quan rồi?
Tĩnh An quyên tiền, chỉ thật sự xuất phát từ ý tốt thôi?
Từ công ty trở về nhà.
Tĩnh An mở máy tính ra, thấy có một phong thư được gửi đến.
Mở phong thư ra, tải file nén xuống, sau đó giải nén.
Sau khi giải xong, Tĩnh An xem hết hình trong đó, khẽ cười.
Thám tử tư, trước kia Tiêu Mạc Phàm vì muốn xử lý một ít chuyện nên đã từng dùng đến.
Anh ta từng nói với cô mật khẩu của hộp thư này là ngày sinh của anh ta. Mà nay đến phiên mình, hộp thư này lại có đất dụng võ.
Số tiền còn lại được chuyển khoản thông qua ngân hàng đến hộp thư kia, sau khi vạch rõ quan hệ cuối cùng, Tĩnh An bắt đầu sàng lọc ra mười tấm hình trong số những tấm được gửi đến.
Trong email của riêng Đan Ninh vẫn còn giữ một số hòm thư của vài ký giả, Tĩnh An sao chép và dán vào hộp thư mà mình vừa tạo, sau đó đính kèm những bức ảnh đã chọn, trong thư còn cố ý sử dụng danh tính của ‘người biết chuyện’ để đề cập đến việc ‘người biết chuyện’ kia vì sao lại hãm hại người khác, cuối cùng nhấn chuột gửi đi.
Ngày mai, sẽ là một ngày mới đúng không, Bắc Huyên.
Trên thực tế, sáng sớm ngày hôm sau, trên các báo giải trí nói về Bắc Huyên còn náo nhiệt hơn những gì Tĩnh An mong đợi.
【Sự kiện Bắc Huyên ‘bồi ngủ’ gây shock lớn】
【Một nữ thị nhiều nam, người mẫu cũng không kém?】
【Nữ diễn viên chính của phim thần tượng ‘Mây trôi’ hành nghề quy tắc ngầm】
......
Mấy chữ lớn như vậy, rõ ràng được làm nổi bật trên các trang tạp chí, kết hợp với những từ đó là khoảng chục tấm hình, chứng cứ xác thật, sự thật không thể nghi ngờ.
Các bức ảnh chụp người phụ nữ ở các góc độ khác nhau, trang phục không giống nhau, trang điểm khác nhau...... Nhưng chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn ra đây là cùng một người, mà cô ta còn sử dụng đủ loại sắc dụ để quyến rũ đàn ông, diện mạo luôn biến hóa.
Trong hình đều là những người đàn ông khác nhau, người xem lập tức có thể nhận ra trong đó có vài gương mặt quen thuộc, có đạo diễn và nhà đầu tư XX của ‘Mây trôi’, còn có ông chủ của công ty giải trí nhỏ mới mở, có......
Mà những cái còn lại đều là khuôn mặt xa lạ, qua báo chí người ta ‘có thể mờ ảo’ suy đoán, nhất định không có gì hơn ngoài bối cảnh và quyền lực.
Trừ lần đó ra, các tạp chí dựa vào nội dung được gửi, có thể xác định người chửi rủa Tĩnh An trên internet ngày đó chính là Bắc Huyên. Lời văn và ngôn từ được sử dụng đều ám có phải cô ta ‘không ăn được nho thì nói nho xanh’. Còn có ký giả hơi lớn gan, lên giọng châm chọc Bắc Huyên viết mấy chuyện thị phi về Tĩnh An, chắc là đã lấy ‘kinh nghiệm’ gốc của bản thân ra rồi.
Chiều hôm đó những lời gièm pha về Bắc Huyên bùng nổ, một đoạn video xảy ra trên hành lang của công ty Tinh Quang được điên cuồng phát ra.
Trong clip, mặc dù gương mặt Tĩnh An không quá rõ, nhưng cũng có thể nhìn ra nét mặt cô có vài chỗ ẩn nhẫn và uất ức, trong tấm hình hai cô gái đứng đối diện nhau, cho dù ai cũng có thể nhìn người nào ‘bạo hành’ và người nào là ‘người bị hại’.
Rất không khéo, ‘kẻ bạo hành’ bị mọi người phỉ nhổ, không phải Bắc Huyên thì là ai!
Người mới ban đầu bị mình bạt tay, hôm nay lại đứng trên đầu mình, hơn nữa con đường thành công còn quang minh chính đại hơn mình nhiều, nên chua chát, cũng khó trách Bắc Huyên trả thù bằng cách như vậy.
Người xem đoạn video này, trong tiềm thức đều nghĩ các tiết lộ về quy tắc ngầm của Tĩnh An trước kia vì do Bắc Huyên quá ghen tỵ, nên bỏ qua nghi ngờ Tĩnh An và Bắc Huyên có phải là cá mè một lứa hay không.
Sự thật này càng xấu xí hơn sự thật kia, đủ để khiến Bắc Huyên, kẻ vẫn chưa quá nổi tiếng, thân bại danh liệt.
Tĩnh An cau mày xem đoạn video giữa cô và Bắc Huyên trong máy vi tính.
Mời thám tử tư điều tra ‘đối tượng’ giao dịch của Bắc Huyên, là từ lúc sau tiệc rượu với Đường Khải Thắng lần đó. Trong khi điều tra thì phát hiện, người phụ nữ này không chỉ có quan hệ với Đường Khải Thắng.
Những tấm ảnh mà thám tử tư cuối cùng truyền đến, thể hiện đối tượng ‘giao dịch’ muôn hình muôn vẻ của cô ta, Tĩnh An chỉ chọn ra vài tấm đưa lên báo, những người này, vì khá nổi tiếng và quen thuộc, đồng thời cũng là người mà không phải báo chí không đắc tội nổi.
Vậy mà đoạn video này lại xuất hiện, nó không nằm trong kế hoạch của cô.
Đoạn video này được cắt ra từ camera giám sát hành lang, người nào đã phát tán nó ra?
Tĩnh An còn nhớ rõ đoạn ngắn này là ‘chứng cứ’ do cô cố ý để lại cho bản thân sau này. Nhưng sau hôm đó cô đã nhờ Trần Sâm đến Sở Cảnh vụ để phục chế đoạn băng ghi hình này thì lại bị báo rằng đoạn ghi hình này đã không còn.
Đã không còn đoạn ghi hình đó, nhưng vào lúc cô cần thì nó lại tự xuất hiện?
Tĩnh An cảm thấy thật không hiểu.
Ngày thứ ba, là ngày cử hành buổi đấu giá từ thiện.
Tĩnh An bước vào, thì đã nghe có người kêu tên mình: "Là Tĩnh An phải không?"
Cô nhận ra được giọng nói này.
Tĩnh An nghiêng người, nhìn về phía người phụ nữ đang đi đến, thiếu chút nữa đã bật thốt lên: "Bạch...... Chào chị."
"Xin chào, tôi là Lưu Bạch, người đại diện của Tiêu Mạc Phàm."