Editor: Gà
Tạm thời Tĩnh An không có trợ lý, một số nhu phẩm cần thiết, cô phải tự mình đi siêu thị mua.
Cô có thói quen đến siêu thị gần nhà mua đồ, nơi đó hầu như có đầy đủ mọi thứ, đủ để thỏa mãn nhu cầu của cuộc sống độc thân.
Quan trọng nhất là, vào chủ nhật cuối tuần, siêu thị gia đình đó có khá ít người, khiến khả năng Tĩnh An bị nhận ra không nhiều.
Đẩy xe hàng, vì Tĩnh An đang suy nghĩ về những hợp đồng quảng cáo và thông báo không có tiến triển gì gần đây, nên không phát hiện mình không chú ý đẩy xe trúng người khác.
Đột nhiên va chạm, khiến Tĩnh An giật mình, phát hiện vì mình thất thần, ngượng ngùng cười xin lỗi với người kia: "Thật sự xin lỗi."
Thấy người kia không trả lời, Tĩnh An dự tính vòng xe đẩy qua hướng khác, để rời đi.
Nhưng khi cô đang muốn đẩy xe đi thì bàn tay của người đó đã giữ chặt xe đẩy của cô.
Một bàn tay được chăm sóc rất tốt, có vẻ trong suốt như ngọc.
Có lẽ qua vài ngày nữa, Tĩnh An sẽ không còn giống như bây giờ, khi nhìn thấy bàn tay này thì sẽ nhớ đến gương mặt yêu dã kia.
Dù sao ngày hôm qua cũng đã ‘quan sát’ ở khoảng cách gần như vậy, thì sao có thể quên được. Tĩnh An cảm thấy kinh ngạc nhìn về phía người khách ấy.
Lại nữa rồi.
Tĩnh An cảm thấy dùng cụm từ này để hình dùng việc gặp La Hiên Kỳ, sẽ rất thích hợp.
Người trước mắt, đội tóc giả hơi quăn, đeo đôi mắt kính to, phía dưới còn gắn thêm một chùm râu nhỏ.
Hoàn toàn khác hẳn với cô...... chỉ đeo một cái kính râm.
Liếc thấy xung quanh vắng người, Tĩnh An thử dò xét gọi: "Có phải là..... đàn anh...... La không?" La Hiên Kỳ vào nghề trễ hơn Đan Ninh, nhưng lại sớm hơn Tĩnh An nhiều năm.
"Không phải đàn anh La, là La Hiên Kỳ." Người đàn ông nhẹ kéo mắt kính xuống, mỉm cười chớp mắt nhìn Tĩnh An: "Dĩ nhiên, hoan nghênh Tĩnh An gọi anh là Hiên Kỳ hơn."
Nhận ra giọng nói của Tĩnh An, nhưng La Hiên Kỳ không ngờ lại gặp được cô gái đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng anh ta.
Trong đầu nghĩ đến ngày hôm qua cô gái này không phân cao thấp với anh ta trong buổi chụp ảnh, thậm chí mơ hồ vượt qua anh ta, về khả năng điều chỉnh tư thế và biểu cảm của nét mặt.
Hiệu quả thật sự vô cùng rung động, tựa như lần đầu tiên La Hiên Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy áp phích quảng cáo "FAINT SCENT".
Anh ta không thể không thừa nhận, vừa tò mò vừa có ấn tượng tốt với cô người mẫu bé nhỏ này.
"À, đàn anh La đến...... để mua đồ sao?" Liếc mắt nhìn xe đẩy bên cạnh anh ta, Tĩnh An vẫn kiên trì dùng tôn xưng cảm thấy có chút kỳ lạ: "Đây không phải do trợ lý phụ trách sao?"
La Hiên Kỳ nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người ta nhận ra? Được rồi, không phủ nhận, quả thật rất khó nhận ra anh ta với kiểu hóa trang này.
"Sau thời gian dài làm việc sẽ gặp khá nhiều áp lực." Chỉ vào xe đẩy hàng của mình, khóe môi anh ta khẽ nhếch, giải thích: "Cách này, có thể xem là một biện pháp tốt."
"Anh thật sự là một người đàn ông đảm đang, không phải sao?" Sau đó, La Hiên Kỳ buông tay, tự tâng bốc bản thân, khi người ta chú ý nhìn lại, chỉ thấy vết cười nhạt bên môi anh ta, bỗng chốc ngây dại.
Ngoài dự liệu của Tĩnh An, cô hơi sững sờ, khẽ cười nói: "Thì ra mua sắm không chỉ giúp phụ nữ giải tỏa căng thẳng."
Rồi nghĩ đến câu tự khen cuối cùng của La Hiên Kỳ, Tĩnh An cười đậm hơn: "Đàn anh La thật sự là một người đàn ông tốt."
Đẩy xe, đi lang thang khắp siêu thị, trong tình huống thế này, mặc dù trong mắt mọi người La Hiên Kỳ xa không thể với đến, nhưng anh ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
"Chiều rồi, anh biết rõ có một nơi khá tốt, cùng đến đó nếm thử bánh ngọt được không?" Anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, mời cô gái bên cạnh: "Rất lâu không có ăn Cheese Cake ở đó rồi, anh vẫn nhớ mãi không quên đấy."
Giọng của La Hiên Kỳ trở nên ngọt ngào hơn khi anh ta nhắc đến bánh ngọt, Tĩnh An còn chưa ăn đã cảm thấy vô cùng ngon miệng rồi.
Tĩnh An gật đầu nhận lời.
Sau khi hai người mua đồ xong, tính tiền, xách theo bao lớn bao nhỏ ngồi vào xe của La Hiên Kỳ.
Đặt túi nặng ở ghế sau, La Hiên Kỳ ngồi vào ghế lái, tháo đồ hóa trang ra, lại trở thành người mẫu điển trai dưới ánh đèn flash.
Lúc này Tĩnh An nghĩ, nếu ban đầu mình tiếp tục đi trên con đường người mẫu, có lẽ sẽ có thể cùng La Hiên Kỳ - vào nghề trễ hơn cô ba năm, xuất hiện trên một trang bìa tạp chí nào đó, hoặc trong áp phích quảng cáo chẳng hạn.
So với dùng model nữ để làm chủ thị trường, nếu model nam muốn nổi tiếng, nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn hơn so với model nữ.
Nhưng La Hiên Kỳ đã thành công, trừ khuôn mặt của anh ta ra, chắc hẳn cũng đã bỏ ra không ít thứ.
Không ai không biết, lúc người đàn ông này mới vào nghề, bởi vì khuôn mặt kia khó thể phân biệt là nam hay nữ, bị người ta sử dụng lý do ‘Chúng tôi không cần gay’ để từ chối bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội được làm đại diện hoặc lên sàn catwalk, thậm chí nhiều lần được thuê, cũng yêu cầu phải mặc đồ nữ.
Có lúc vì công việc model nam cần mặc trang phục nữ cũng là việc bình thường, nhưng La Hiên Kỳ lúc đó, khi anh ta bước trên sàn catwalk, ngoại trừ những ánh mắt chế nhạo thì liệu có bao nhiêu người đang thật sự đánh giá đúng tài năng của anh ta đây.
Ngay cả người đại diện của cô lúc ấy, cũng không hề xem trọng người mẫu nam. Khi còn là Đan Ninh cô chỉ biết La Hiên Kỳ là người mới, không tham dự vào những cuộc thảo luận về người đàn ông này, chỉ chú ý đến người này đôi chút.
Vậy mà vài năm sau này, người mẫu nam đã từng bị kỳ thị và xem thường ấy, đã leo lên đỉnh cao, giữ vị trí người mẫu nam đứng đầu cả nước, rất được thị trường châu Á hoan nghênh.
Sau khi kiên trì thì đạt được thành tựu to lớn, ghen chết biết bao nhiêu ánh mắt, lại khiến cho bao người mẫu nam khác vì thành công ấy mà không ngừng tiếp tục bước trên con đường đam mê của chính mình.
Đổi lại là cô, khi trên lưng mang theo những vết thương vô hình kia, liệu cô có buông tay bỏ cuộc không đây?
Không có nếu như, nhưng đối với La Hiên Kỳ, Tĩnh An thật sự kính nể từ trong nội tâm.
"Muốn uống cà phê hả?"
La Hiên Kỳ chọn tiệm này vì đây là nơi người trong giới thường xuyên ghé qua, ít nhất khi ở đây, không lo lắng sự riêng tư bị quấy rầy.
"Không cần đâu, nước trái cây hoặc sữa tươi là được rồi." Cô ngồi vào, lắc đầu.
Tĩnh An vẫn cảm thấy, trong cuộc sống đắng nhiều hơn ngọt, cần gì lại phải uống loại nước đắng chát kia. Điều này cũng dẫn đến việc đến bây giờ cô chưa từng thích ăn đồ cay đắng, cũng chưa bao giờ thích uống cà phê.
La Hiên Kỳ chọn hai ly nước trái cây, cười nói với Tĩnh An: "Anh cũng không thích uống café, mùi vị đó luôn khiến anh nhớ lại chuyện không vui."
Ánh mắt anh ta nhuốm nét cười, quyến rũ, mê hoặc, tinh khiết...... Không hề mang theo vẻ cô đơn khi nhắc đến những chuyện tiêu cực không vui.
Thật sự không thèm để ý, hay những điều ấy...đã chôn sâu xuống đáy lòng không thể chạm đến?
Buổi chiều qua nhanh trong lúc hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, Tĩnh An cũng được thưởng thức Cheese Cake mà La Hiên Kỳ luôn nói nhớ mãi không quên, vị chanh thanh đạm và yogurt đặc phối hợp rất độc đáo, quanh quẩn giữa răng và môi, để lại cảm giác thèm ăn.
Ngoài lần đó ra, trong thời gian ngắn ngủi, Tĩnh An cảm thán về việc La Hiên Kỳ vô cùng ưa thích món ngọt.
Là người đàn ông ngọt ngào, Tĩnh An cười yếu ớt nghĩ.
Đi ra khỏi quán ăn tên ‘Trạm tiếp theo’ này, La Hiên Kỳ đi bên trái cô hơi dừng lại, nhìn về phía cô.
"Sao vậy?" Tĩnh An dừng lại, hỏi.
La Hiên Kỳ thu tầm mắt nhìn sau lưng Tĩnh An lại, lúc này anh ta chỉ đeo mắt kính, nét mặt trông có vẻ giảo hoạt.
Anh ta dừng lại bên cạnh, sau đó hơi khom người, kề vào tai cô gái, nhỏ giọng nói: "Tĩnh An, lấy anh làm đối tượng scandal hẳn sẽ không tệ đâu nhỉ?"
Không tệ...... Cái gì?!
Tĩnh An chưa kịp phản ứng lại, vào giây phút này, loáng thoáng nghe được phía sau mình vang lên tiếng tách cách đây không xa.
"Ở góc độ này, ảnh mới đẹp được." Anh ta đứng thẳng người lên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười sáng rỡ vì đã thực hiện được ý đồ.