Siêu Mẫu

chương 12: gặp vận may

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh quảng cáo nước hoa FAINT SCENT không lâu liền lục tục xuất hiện ở các kênh trung tâm giờ vàng, đồng thời các bảng in quảng cáo nước hoa càng được triển lãm ở nơi đông đúc trên tất cả các thành phố phát triển.

Hình ảnh chiếm một phần tư góc trái bảng in quảng cáo nước hoa FAINT SCENT, là một cô gái nhỏ mặc lễ phục dạ hội màu trắng hiện ra ánh sáng nổi bật, liên tiếp hấp dẫn ánh mắt lưu luyến của người qua đường.

Cô gái có một đôi mắt phượng và dáng vẻ thướt tha của phương Đông được người phương Tây ca tụng, không lớn không nhỏ, tỷ lệ vừa vặn hoàn mỹ vẽ nên dáng vẻ quyến rũ riêng biệt, nhưng trong sự quyến rũ của cô lại khéo léo mà không trộn lẫn vào một chút cảm giác tùy tiện nào, thậm chí ở cái quay mắt cười một tiếng, ảnh ngược của ánh đèn trong suốt trong mắt lộ ra là một loại yêu mị thanh cao thần bí làm người ta mơ màng.

Từ hình đến góc độ chụp ảnh của nhiếp ảnh gia liền không quá đặc biệt, chỉ là hoàn toàn trực tiếp bắt được cảnh cô gái quay đầu nhướng mày cười một tiếng. Vậy mà bức ảnh nhìn như đơn giản này, người hơi có kinh nghiệm chụp ảnh cũng không khỏi âm thầm thán phục sâu sắc, đây là người có một ánh mắt như thế nào mới có thể canh được ánh sáng và góc độ thích hợp nhất, thậm chí là nhanh chóng bắt được thần thái trong nháy mắt thích hợp nhất làm cho tâm trí của người khác mê mẩn.

"Thằng nhóc này, không hổ là danh hiệu " Nhiếp Ảnh Gia Quỷ Tài ." Hai mắt Alva phát sáng long lanh nhìn chằm chằm Fashion Magazine trên tay, không ngừng cảm thán, "Chậc chậc, một hình ảnh bình thường như vậy cũng có thể được Đường Dự chụp thành ranh mãnh hoàn mỹ như thế... Shit! Đây rõ ràng là muốn đánh vào lòng tin của đối với tác phẩm của mình mà!"

Thuận tay cầm tạp chí trong tay Alva qua, Đường Du không chịu nổi liếc mắt người đàn ông bỗng rơi vào thái độ tổn thương , "Tôi còn tưởng rằng cậu đã nhận rõ sự thật từ lâu rồi."

"Từ bức ảnh trong tờ tạp chí này, bản thân tôi chỉ nhìn ra..." Đường Du đưa ánh mắt nhìn đến hình ảnh bên trên tạp chí, vẫn không khỏi cảm khái nói, "Cô người mẫu nhỏ này, nhất định là sẽ nổi tiếng."

"Không biết cái này sẽ làm cho bao nhiêu người mở rộng tầm mắt, lại càng không biết lại có bao nhiêu người mù quáng." Đường Du xuy cười một tiếng, "Một người mẫu nhỏ vào nghề không tới nửa năm, mà lại có thành tích như vậy, tôi có nên vì Tinh Quang mà cảm thấy kiêu ngạo không?"

Câu nói cuối, Đường Du không kiềm được mà thở dài bổ sung một câu, "Cả người kia cũng không có thành tựu như vậy."

"Không có chút cảm giác ngây ngô vì là người mẫu mới, điểm này, cô ấy có thể ưu tú hơn nhiều so với Đan Ninh lúc mới vào nghề." Al¬va tỉnh lại từ trong kích động, tiếp lời Đường Du, nói, "Huống chi tài năng của cô ấy tuyệt đối không thua kém Đan Ninh."

"Tài năng? Hiện nay có mấy ai thật sự chỉ dựa vào tài năng nổi tiếng, huống chi còn trong thời gian ngắn ngủi như vậy?" Đường Du có chút không cam lòng trả lời, trong giọng nói, hai phần cười nhạo, ba phần giận dỗi, lại còn có năm phần nghiêm túc, "So với tài năng, thì bản thân tôi tin tưởng vận may hơn."

"Cô ấy chỉ là may mắn hơn so với người khác, gặp được Đường Dự." Đường Du khẽ hừ một tiếng, "Đúng hơn là may mắn ở trên người cô ấy chúng ta thấy được bóng dáng Đan Ninh."

Lời nói của Đường Du làm cho Alva thoáng qua một tia lo lắng, "Đường Du, chẳng lẽ chị cho rằng Đường Dự chỉ xem Tĩnh An là thế thân của Đan Ninh?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Đường Du nhếch khóe miệng, đùa cợt nói.

Alva giữ vững im lặng, nhìn về phía cô gái trên bìa tạp chí, ánh mắt đen sâu thẳm xoay quanh phức tạp.

Giờ phút này, đột nhiên anh ta nghi ngờ, ban đầu anh ta lợi dụng Tĩnh An giống Đan Ninh khiến Đường Dự từ Hô Luân Bối Nhĩ trở về Tinh Quang, rốt cuộc là đúng hay sai?

Đường Du nói đúng, Tĩnh An may mắn, thật sự may mắn!

Theo tuần hoàn truyền bá quảng cáo nước hoa FAINT SCENT cho đến cô gái làm người ta xem qua trên bìa tạp chí liền khó quên kia, rất nhanh, cái tên Tĩnh An này kích động nổi lên một phong trào rầm rộ không nhỏ. Gần như là ở trong mấy ngày ngắn ngủn, vốn là nghi vấn cùng tranh cãi đối với việc Tĩnh An có thể được lựa chọn và bổ nhiệm thành người đại diện cho FAINT SCENT đột nhiên tiêu tan không để lại dấu vết, thay vào đó là các trang giải trí lớn, trong diễn đàn áp đảo nghiêng về một bên ca ngợi, thậm chí có không ít bạn trên mạng xã hội giải trí khoa trương châm chọc mình ban đầu có mắt không tròng, thề rằng sau này vĩnh viễn quỳ gối ở dưới váy của TĨnh An.

Đối với cái kết quả này, hưng phấn nhất chính là Trần Sâm.

Trần Sâm dùng máy vi tính trong công ty vào diễn đàn giải trí, cười toe toét thật to miệng, tay nắm con chuột bởi vì cực kỳ kích động mà hơi run rẩy, sau một lần nhìn bài viết về Tĩnh An, anh ta chuyển hơn phân nửa người ngồi đối diện với cô gái ngồi cách đó không xa, hô lên, "Trời ạ, Tĩnh An, em không biết bây giờ em có bao nhiêu nổi tiếng đâu! A, ông trời, em lại là người mẫu dưới tay anh! Anh lại là người quản lý của em, anh..."

Cực kỳ hưng phấn làm cho câu nói của Trần Sâm hỗn loạn khiến cho Tĩnh An cười đến lắc đầu cắt đứt lời của anh ta, "Trần Sâm, anh cao hứng quá sớm, loại trình độ này thời gian nổi tiếng có giới hạn." Chờ quảng cáo FAINT SCENT mua mới xuất hiện, hoặc là chờ đến sau khi phong trào đợt quảng cáo này, lại còn có bao nhiêu người có thể tiếp tục thích cô.

"Cho nên, đây chỉ là bước đầu tiên." Trước mắt đây là bước đầu tiên mà vô số người đều coi rực rỡ thì biểu hiện của Tĩnh An nhìn cũng rất bình tĩnh, trong mắt lộ ra vui mừng thích hợp không có dư một phần cũng không có thiếu một phần, sẽ không làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt hoặc là kiêu ngạo.

"Đúng đúng được rồi, chẳng qua là bước đầu tiên, bước đầu tiên mà thôi! Tiếp tục như vậy nhất định có thể càng nổi tiếng hơn! Chờ anh chọn lọc những thông báo vừa nhận trên tay xong, tuyệt đối chỉ có thể chọn tốt nhất để cho em được nghênh đón nổi tiếng!" Trần Sâm còn chìm đắm trong vui mừng, hoàn toàn quên mất lần này với mức độ Tĩnh An nhảy tót lên nổi tiếng căn bản cũng không thể nhận được thông báo có giá trị làm cô thành công lớn.

Tĩnh An cười gật đầu một cái, không quên đề nghị với Trần Sâm, "Nếu như có thông báo tiết mục biễu diễn thời trang, thích hợp thì nhận giúp em đi." Người mẫu mới nổi tiếng một chút giống như cô, so với tiếp tục đại diện cho sản phẩm mới, không bằng tham gia thêm mấy cái tiết mục biễu diễn thời trang sắp tới, đây chính là đường tắt nâng cao nổi tiếng nhanh nhất.

"Trần Sâm, em đi về trước." Hôm nay mình tới công ty cũng chỉ là xử lý một số vấn đề sau đại diện FAINT SCENT, mà Trần Sâm còn có một chút công việc phải hoàn thành, cho nên Tĩnh An muốn rời đi trước.

Khi cửa thang máy mở ra thì người bên trong và ngoài cửa đều có chút kinh ngạc.

"Thật là đúng lúc." Đi vào thang máy, trên mặt Tĩnh An hiện lên một chút đỏ ửng nhẹ, ngượng ngùng chào hỏi Đường Dự đang đứng một mình trong thang máy.

Khoảnh khắc tiếp xúc ánh mắt của Đường Dự, Tĩnh An lại nhớ đến cái buổi sáng làm cô lúng túng đó, nhớ tới khi tỉnh lại trên đùi người đàn ông nhếch môi mỉm cười với mình. Thật may là lúc đó còn sớm, không có bị những người khác phát hiện vẻ mặt ngượng ngùng của cô.

Làm sao lại dễ dàng ngủ như vậy? Tĩnh An âm thầm hối hận, cô chỉ có thể trách là giọng nói của người đàn ông này quá mức êm ái dễ nghe, cực kỳ giống khúc nhạc thôi miên, cứ thế mà làm cho cô giống như bị thôi miên buông lỏng tinh thần sau nhiều ngày căng thẳng chìm vào mộng đẹp?

"Ừ, thật đúng lúc." Dường như nhìn ra cô gái nhỏ không được tự nhiên, Đường Dự thả nhẹ ánh mắt, "Muốn về sao?" Tầm mắt rơi vào trên cái nút tầng lầu Tĩnh An ấn vào.

"Ừ, anh cũng vậy sao?" Trả lời câu hỏi của người đàn ông, đồng thời Tĩnh An cũng nhìn thấy một con số khác sáng lên, đi thông đến tầng ngầm giữ xe.

"Thuê xe sao?" Đường Dự tiếp tục hỏi.

"Ừ."

Lấy được đáp án như vậy, Đường Dự cười cười, "Để cho tôi đưa em về... Nếu như em không muốn bị người khác lôi kéo ký tên chụp hình."

Phản ứng kịp ý trong lời nói của Đường Dự, Tĩnh An mới ý thức được mình bây giờ cũng coi là một ngôi sao nhỏ có chút nổi tiếng.

"Tôi nghĩ hình và người vẫn còn có chút chênh lệch?" Cô gái không xác định hỏi.

"Đáng tiếc, cái chênh lệch này ở trên người em rất khó tìm ra." Trong lời nói của Đường Dự không có giễu cợt, chẳng qua là tuyên bố sự thật. Cũng không biết một người hỏi một người đáp như vậy rơi vào trong tai người khác là chuyện mập mờ như thế nào .

"Tôi đưa em về." Không cho Tĩnh An có cơ hội từ chối, lúc thang máy dừng ở tầng một Đường Dự trực tiếp đưa tay nhấn nút đóng cửa.

"... Vậy, cám ơn." Sau khi ngẩn người, Tĩnh An cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận ý tốt của Đường Dự.Dọc theo đường đi, Đường Dự lái xe rất thong thả, như con người của anh, có cảm giác chín chắn làm người ta an tâm.

Lúc sắp về đến nhà, di động của Tĩnh An vang lên, là Trần Sâm gọi điện thoại, sau khi nhận điện thoại nói mấy câu ngắn ngủn liền cúp.

"Là tin tức tốt?" Liếc thấy cô gái nhỏ sau khi cúp máy có vẻ mặt vui vẻ, Đường Dự hỏi.

"Chỉ có thể coi là một nửa tin tức tốt." Tĩnh An không phủ nhận, "Là chương trình nghệ thuật đài XX, có một nữa cơ hội có thể tham dự."

"Một nửa?"

"Ừ, nghe nói muốn xem có mời được khách quý hay không, nếu như đối phương từ chối, liền hủy bỏ buổi ghi hình này." Trái ngưọc với khách quý được ban tổ chức coi trọng, cô cũng chỉ là làm nền thôi.

Nghe đến đó, Đường Dự nhíu mày một cái, như nghĩ tới điều gì, "Là cái chương trình nghệ thuật có tỷ số lượt xem cao nhất trong nước sao?"

Tĩnh An gật đầu một cái, "Nhưng nghe ý tứ của chế tác chương trình, khả năng hủy bỏ ghi hình lớn hơn."

Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng Tĩnh An cũng biết chỉ dựa vào trình độ nổi tiếng của mình bây giờ có thể được mời tham gia cái chương trình này đã là may mắn rồi

Ánh sáng trong mắt Đường Dự chợt khẽ hiện, nhìn về vẻ mặt có chút tiếc nuối của cô gái, cười nói, "Không cần lo lắng, cũng sẽ không hủy bỏ ghi hình."

Nếu như Tĩnh An lắng nghe, liền sẽ phát hiện khi Đường Dự nói lời này thì trong giọng nói dường như rất khẳng định.

Nhưng lúc này, suy nghĩ của cô gái đều đặt vào chương trình kia chỉ là lễ phép trả lời, "Hi vọng như thế."

Truyện Chữ Hay