Nhiệt độ tháng tám cao gần độ, cho dù máy điều hòa nhiệt độ có thổi, trong lòng mọi người vẫn tràn đầy nóng bức phiền não như cũ.
Thành phố S.
Bên trong phòng làm việc chụp ảnh nổi tiếng, tổng giám sát Mike người phụ trách quần áo chụp ảnh mùa này không kiên nhẫnnhìn năm sáu người mẫu nữ trẻ tuổi trước mắt.
"Những người cậu đưa đến là người mẫu sao?" Liếc nhìn người đàn ông duy nhất bên cạnh, Mike nhíu mày một cái, "Trần Sâm, cậu nói xem cậu cũng là người quản lý có kinh nghiệm nhiều năm rồi sao lại chỉ có mấy loại hàng không ăn nhập hợp thời như vậy."
"A, không đúng, tôi nhớ trong đám người náo loạn lần trước cậu đưa tới có một người mẫu nữ, bây giờ đưa tới có được không? Tôi cũng muốn gặp mặt." Lúc nói lời này, trong mắt Mike đều tràn đầy châm chọc đùa cợt, không biết là đối với chuyện người mẫu nữ làm ầm ĩ hay vì Trần Sâm là quản lý của người mẫu nữ này.
Nghe xong lời của Mike, đáy mắt Trần Sâm thoáng qua một tia khinh thường, trong nháy máy lại khôi phục vẻ mặt lấy lòng: "Mike, anh đây không phải là đang nói đùa chứ, cô gái nhỏ không hiểu chuyện này sao tôi có thể đưa ra."
Dường như không hài lòng người đàn ông giải thích, Mike cau mày lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, "Nói như thế nào đây, tôi giống như người thích nói giỡn sao? ! Dù sao loại hàng bình thường của cậu, tôi cũng miễn cưỡng gọi người làm bối cảnh tường là được, chọn ai cũng như vậy. Dù sao bây giờ cũng nhiều thời gian, cậu chọn người nào được, tôi liền chọn cô ta." D.Đ.L.Q.Đ
Sau khi nói xong, Mike ngay cả chào hỏi cũng không liền xoay người làm những chuyện khác. Đi vài bước lại như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Trần Sâm, lần này giúp cậu thì tôi cũng không nợ cậu cái gì, hơn nửa cũng không giải quyết những chuyện trước kia, cậu nên nhớ kỹ."
"Dạ, dạ dạ, đây còn phải đa tạ Mike ngài nhớ chuyện xưa, lần sau không dám phiền ngài nửa!" Trần Sâm vội vàng cảm tạ với bóng lưng rời đi phía trước.
Chỉ là người đã đi xa, Trần Sâm liền hung hăng "Phi" một tiếng trên đất, trong mắt rõ ràng lộ vẻ ghê tởm.
Cái thứ gì, nếu không phải làmột năm trước ông đây cho mày mượn số tiền kia thì mày đã bị lãi cao đè chết rồi, còn lên mặt như bây giờ sao! Má, không phải chỉ là một tổng giám sát nho nhỏ sao, phách lối cọng lông!
"Mẹ kiếp , nhìn cái gì vậy! Trở về trở về, mỗi một người đều về nhà cho tôi!" Nhìn đến những người mẫu mình đưa đến thì mặt Trần Sâm càng đen hơn mấy phần, "Không có tương lai, xấu xí!"
Lấy điện thoại di động ra, Trần Sâm phiền não tìm được một dãy số, gọi sang.
"Alo, chào anh." Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói thanh nhã ấm áp, dường như có chút giống có chút khác so với trí nhớ của Trần Sâm .
"Chào cái đầu của em, ở nhà dưỡng thương như vậy được rồi chứ, mau mau trở lại làm việc!" Trần Sâm không kiên nhẫn nói, "Nhanh lên một chút, phòng chụp ảnh trên đường XX, trong vòng nửa canh giờ tới đây cho anh!"
Sau khi nói xong, cũng không đợi bên kia trả lời liền cúp điện thoại.
Trần Sâm là một người quản lý, một người quản lý khá xui xẻo, dẫn theo đám người mẫu nữ gần tám năm, lại không có một người nào, không có một người mẫu nữ nào từng thành công dưới tay anh ta, D.Đ.L.Q.Đ thậm chí cũng không có một người nào, không có một người mẫu nữ nào vượt qua hạng B.
Mà cho tới tận bây giờ người mẫu duy nhất dưới tay anh ta xuất hiện trên trang đầu báo giái trí chính là người mẫu nữ Mike xấu xa chỉ định, mới vừa ký hợp đồng cùng Tinh Quang, người mẫu Tĩnh An.
Nghĩ tới đây, đầu óc Trần Sâm vốn phiền càng phiền hơn.
Cái người mẫu nhỏ này ngu xuẩn như heo, chính mình mất mặt cũng không sao, còn liên lụy anh ta cũng bị người khác lấy ra làm trò cười!
Nói đến chuyện "tốt" đó của Tĩnh An, còn phải nói đến buổi họp báo chia tay độc thân của ảnh đế Tiêu Mạc Phàm vào hơn một tháng trước.
Đối với tình huống cụ thể Trần Sâm không rõ ràng lắm, bởi vì anh ta cũng không có mặt ở đó mà nghe được tin này từ tin tức giải trí.
Nhớ đến lúc ấy, đối với chuyện này các tòa soạn đều đưa tin giống nhau : Người mẫu nhỏ tuổi dưới tay Tinh Quang, bởi vì không cách nào chịu đựng được ảnh đế Tiêu Mạc Phàm sắp lập gia đình, nhân lúc ảnh đế lái xe rời khỏi buổi họp báo thì xông thẳng thân thể vào chiếc xe đang lao nhanh của ảnh đế, làm cho não bị thương nặng hôn mê sâu.
Vậy mà, chuyện này ầm ĩ không có mấy ngày, liền bị hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và tin nữ diễn viên Đan Ninh bị tai nạn xe tử vong che lấp hoàn toàn.
Nhớ lại lúc ấy, xem như Tĩnh An là người của mình, lúc nhận được điện thoại của công ty liền nhanh chóng chạy tới bệnh viện Tĩnh An đang điều trị, không hiểu sao lại phụ trách chuyện xui xẻo tổn hại danh dự Tinh Quang này, nếu như cô gái này không phải mồ côi, Trần Sâm nghĩ, anh ta nhất định sẽ kéo mẹ của cô gái này đến hỏi bà sinh con gái như thế nào vậy! Rõ là có mắt không tròng! Lại vì thần tượng mà tự sát!
Cho nên dù khi Trần Sâm nghe được bác sĩ chữa trị nói cô gái này chính là não bị chấn động mạnh có thể nguy hiểm tính mạng còn những chỗ khác không có vấn đề gì thì anh ta chỉ xì mũi coi thường, đã có gan tự sát thì nên biết sẽ chết.
Sau đó, Trần Sâm cũng không có để ý cô gái kia nửa, không thể trách anh ta lạnh lùng, thật sự là người tự sát không đáng giá anh ta đồng tình.
Sau này nửa, sáu ngày bảy đêm, hôm sau hôn lể của Tiêu Mạc Phàm, lúc Trần Sâm còn đau thương đắm chìm trong tin tức Đan Ninh chết thì bệnh viện truyền đến tin tức, nói, cô gái tỉnh.
Chỉ là không có ai biết, sáu ngày bảy đêm này, thời khắc diễn viên Đan Ninh đã từng là người mẫu cận kề cái chết kia, dụng cụ đo sóng não của cô gái Tĩnh An vốn đã biến thành từng đường thẳng tắp đột nhiên có phập phồng.
"Làm cái gì, bây giờ anh nói với tôi máy điều hòa hư? ! Con mẹ nó anh có biết nhưng người sắp tới đều là những người nào hay không! Nói cho anh biết, đều là những chủ nhân phục vụ không nổi! !"
"Nếu như vì thế này mà không chụp được, con mẹ nó anh muốn tôi ăn nói thế nào với cấp trên! !"
"Còn không mau gọi điện thoại gọi nhân viên chuyên ngành đến sửa! ! Chẳng lẽ anh cho rằng ngươi có thể sửa được nó! !"
Trần Sâm hút thuốc, nghe Mike hổn hển hô to, ngược lại nở nụ cười. trời rất nóng không có máy điều hòa còn chụp quần áo mùa đông, ai chịu nổi. Chuyện này mà ầm ĩ, xem vị trí tổng giám sát của mày còn ngồi được hay không!
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là người mẫu nhỏ gởi tin ngắn, nói là người đã tới cửa rồi.
"À, tới cũng thật là đúng lúc, cũng không biết bộ ảnh này có chụp hay không." Lấy điện thoại nhét vào trong túi, Trần Sâm ngậm khói liền đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa bên ngoài, liền bị ánh sáng trắng lay động vào mắt.
Trần Sâm nheo mắt, phun tàn thuốc trong miệng ra, thuận chân đạp lên nghiền nghiền.
"Chào anh, xin hỏi là quản lý Trần Sâm sao?"
Trước đây không lâu nghe được giọng nói dịu dàng ở trong điện thoại, Trần Sâm nhíu mày một cái, chống mí mắt lên nhìn người bên cạnh.
Tóc ngắn màu đen, dưới ánh mặt trời sáng bóng giống như trân châu đen, hàm dưới cô gái hơi cong duyên dáng cười hỏi, một đôi mắt phượng xinh đẹp ấm áp.
Áo màu trắng phối với quần short jean màu lam, rõ ràng đơn giản đến tùy ý nhưng mặc trên người cô gái lại lộ ra một mùi vị mát mẻ đơn giản.
"Tĩnh An?" Trần Sâm có chút kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, cảm giác không cách nào đặt người bây giờ cùng cô gái non nót mà mình quen biết hơn một tháng trước , "Em cắt tóc ngắn rồi !"
"Thế nào, khó coi sao?"Ý cười trên khóe miệng Tĩnh An sâu hơn mấy phần, "Em cảm thấy tóc ngắn có thể làm cho mặt của em lên hình càng đẹp mắt hơn, không phải sao?"
Liên tiếp hỏi ngược lại hai câu, làm cho Trần Sâm ngẩn ra.
Lại quan sát cô gái từ trên xuống dưới thêm mấy lần, trong lòng Trần Sâm xoay xoay cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nói ra được là không đúng chỗ nào, bộ dáng chính là bộ dáng, mặc dù tóc ngắn nhưng mặt mũi này càng có nhiều góc cạnh, nhưng... Cảm giác này, là khí chất?
"Bác sĩ có nói não của em..." Chẳng lẽ là bị đụng có vấn đề?
"Chuyện trước kia có rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ." Nói đến đây, Tĩnh An cúi đầu, dường như có chút ngượng ngùng, "Bác sĩ nói có thể là ảnh hưởng sau tai nãn."
Đơn giản là phản xạ có điều kiện hỏi: "Ngay cả xảy ra tai nạn xe thể nào cũng không nhớ rõ?"
Lông mi hơi dài rũ xuống, D.Đ.L.Q.Đ mí mắt nửa khép cất giấu cảm xúc không thấy rõ, "Ừ, không nhớ rõ."
"Sau khi trở về, lên mạng tra về tai nạn xe của em, tránh cho sau này có người hỏi."
Trần Sâm gật đầu nhìn Tĩnh An một cái, xoay người đi vào bên trong phòng làm việc, cũng ra hiệu cô gái đi theo.
Hai người đi vào phòng làm việc thì tiếng tức giận của Mike tức giận vẫn còn vang.
Trần Sâm là một người biết nhìn sắc mặt người khác, biết hiện tại không nên cố ý nói với Mike người được chọn đã tới, vì vậy để cho Tĩnh An đi theo mình đợi ở một góc trước, chờ nhân vật chính buổi chụp ảnh vào đến hãy nói.
"Xin hỏi, chủ đề buổi chụp ảnh này là cái gì? Tôi có vị trí gì trong buổi chụp ảnh?" Nhìn Trần Sâm lại lấy thuốc hút, Tĩnh An hỏi.
Nhổ một hơi khói ra, Trần Sâm mang theo giọng mỏi mệt xen lẫn tia giễu cợt, "Em cần chụp chính là một poster nhóm trang phục mùa đông, dùng để tuyên truyền nữ trang xa xỉ của năm nay, quần áo và trang sức thiết kế da cỏ nhằm vào thị trường cao cấp. Chủ đề buổi chụp ảnh là xa hoa, nội dung đơn giản là vây quanh một đám phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc xa hoa làm sao để bày ra cao quý quyến rũ của bọn họ. Mà em... Chẳng qua là người phụ diễn trong buổi chụp này, đứng ở một góc làm nền." Nói đến đây, Trần Sâm bất đắc dĩ thở dài, "Buổi chụp ảnh này trừ em ra, kém nhất cũng là người mẫu hạng B+, cho nên nếu như em biểu hiện không bằng người ta thì lúc nào cũng có thể loại bỏ em."
Đối với mình vị trí này có cũng được không có cũng không sao, Tĩnh An không có gì là không cam lòng, hơn nửa đối với chuyện sắp cùng người mẫu hạng B thậm chí hạng A chụp ảnh cũng không có chút khẩn trương và lo lắng nào. Cô chỉ là giống như tên của cô, yên lặng nở nụ cười, "Tôi sẽ cố gắng."
"Đối với em, thật sự là tôi không ôm bất cứ hi vọng gì." Lúc ấy mình ký hợp đồng với cô đơn giản vì cặp mắt phượng kia giống Đan Ninh, rồi sau đó sự thật chứng minh, cô gái này lại không có chút tư chất người mẫu nên có, Trần Sâm lạnh lùng cười một tiếng, "Tôi đã không trông cậy vào em có thể đi biểu diễn trên sân khấu, đối với lúc em chụp ảnh tay chân và ánh mắt cứng ngắc cũng không ôm bất cứ hi vọng nào."
Trần Sâm nói là sự thật, mà chuyện như vậy về sao anh ta nghĩ lại làm sao lúc ấy lại xúc động kéo người đi đường Tĩnh An lại liền ký hợp đồng như vậy.
"Thì ra là tôi hỏng bét sao." Tĩnh An không có đau lòng, ngược lại hứng thú cười nhìn về phía nơi cửa đột nhiên nhiều thêm một đám người.
Hai người được nhân viên làm việc vây quanh đi vào phòng làm việc có khuôn mặt xinh đẹp giống nhau, mắt to miệng nhỏ nhắn, là thuộc về loại người mẫu xinh đẹp thanh thuần. Nhưng...
"Tôi nghĩ là bọn họ khogn thích hợp chủ đề buổi chụp lần này." Mặt như vậy, xinh đẹp có thừa lại chưa đủ thời thượng.
Nhàn nhạt nhìn lướt qua Tĩnh An nói lời này, Trần Sâm như có điều suy nghĩ, "Nhưng bọn họ là nhân vật chính của buổi chụp."
"Bọn họ là Quán Quân trong cuộc tranh tài người mẫu Tinh Quang, nghe nói sau đó còn tham dự một cuộc thi chụp ảnh kịch thần tượng có tiếng, người nào có đủ danh dự vào quản thích hợp hay không thích hợp."
Trần Sâm cười đến có chút châm chọc, "Quán Quân... Cuộc tranh tài người mẫu Tinh Quang đã sớm không còn sạch sẽ như ban đầu."
Ý trong lời nói quá mức rõ ràng, Tĩnh An ngay cả cơ hội làm bộ không hiểu cũng không có.
Ánh mắt chê cười dời đi, Tĩnh An cũng không tiếp tục nói về đề tài hai nhân vật chính này.