Hoa…Phía sau xe được chất đầy hoa tươi, toàn là hoa hồng đang nở rộ.
Trên mỗi cánh hoa đều còn đọng những hạt sương, rõ ràng là hoa vô cùng tươi và tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.
“Tưởng Dao! Trong mỗi xe đều có đóa hồng, đều tượng trưng cho tình yêu anh dành cho em, còn bày tỏ sự xin lỗi của anh về sự xốc nổi tối hôm đó đã đập xe của em”, Dịch Liễu nói với vẻ đắc ý.
Con gái đều thích hoa, đặc biệt còn thích siêu xe kèm với sự lãng mạn.
Và thông thường muốn tạo được lãng mạn thì đều cần phải có tiền.
Dịch Liễu đã dùng chiêu này, trước nay đều ‘hạ gục’ được hàng chục cô gái rồi.
Những cô gái đó đều ở các tầng lớp trong xã hội, từ học sinh cấp ba đến những cô gái chưa chồng và dân văn phòng nữa.
Mặc dù Tưởng Dao xuất thân danh môn nhưng đối với tuýp con gái trước nay chưa biết yêu là gì thì không sao cả, năm xe chất đầy hoa hồng càng dễ dàng khiến cô ta rung động hơn.
Gã tin rằng, gã ra chiêu này thì nhất định sẽ hạ gục được cô gái cực phẩm trước mặt này.
Quả nhiên, khi mà phía sau năm xe Maserati đồng thời được mở ra, lộ ra hàng nghìn đóa hoa hồng như biển hoa thì đến cả Dịch Liễu cũng thấy cảm động.
Cái hiệu quả kích thích thị giác như này đúng là gây chấn động, đến người dân của khu dân cư đi qua đây cũng không kìm nổi mà dừng bước và dồn ánh mắt về nơi này.
Thấy những người ở tầng lớp cao của khu này đều bị thu hút bởi hành động của mình, Dịch Liễu càng đắc ý nói: “Tưởng Dao, em thấy sao, tổng cộng gần năm nghìn đóa hồng, em thích không? Nếu thích thì sau này cứ mỗi tháng anh sẽ tặng đến cổng nhà em, khiến cho nhà em thành vườn hoa hồng đẹp nhất Nam Đô.
Em có cảm động không? Có vui không?”“Giờ anh có nhiều tiền vậy sao?”, Tưởng Dao tò mò hỏi.
Nhà họ Dịch ở thủ đô chẳng qua cũng chỉ là gia tộc bình thường, tất cả tài sản của cả gia tộc cũng không bằng được đại gia giàu nhất Nam Đô- Trình Đại Niên.
Còn cái hôn ước mà gã nói chẳng qua cũng chỉ là hai nhà từng uống rượu với nhau rồi hứa hẹn mà thôi.
Cả nhà họ Tưởng thì không coi là thật, chỉ có nhà họ Dịch thì coi như thượng phương bảo kiếm, chắc ăn rằng Tưởng Dao chính là con dâu của nhà họ Dịch nên sống chết gì cũng phải bám vào cô bằng được, nhất quyết cưới Tưởng Dao về đó.
“Đúng thế, hiện giờ anh nhận lệnh của gia tộc quản lý việc kinh doanh của gia tộc ở Nam Đô.
Mỗi năm lợi nhuận thu về cũng mấy triệu tệ ý chứ, trừ đi một phần cho gia tộc thì gần nửa còn lại anh có thể tự mình nắm giữa.
Tưởng Dao, nói thật, điều kiện hiện giờ của anh mà em còn do dự gì nữa? Thật đấy, cả cái thành phố Nam Đô này, căn bản không tìm nổi người nào mà vừa trẻ vừa có tiền như anh đâu.
Ngoài anh ra thì không có thằng nào xứng với em nữa đâu.
Em thấy sao?” Dịch Liễu bề ngoài có vẻ phân tích cho Tưởng Dao hiểu nhưng thực chất là đang khoe mẽ bản thân mình và lấy tiền tài ra để mê hoặc Tưởng Dao.
Đồng thời, gã cũng hiểu rất rõ, một khi có được cô gái cực phẩm này rồi thì mấy triệu tệ có là gì.
Gã có thể cả ngày ở nhà không làm gì và rồi nhà họ Tưởng cũng sẽ ngày ngày chi tiền sinh hoạt phí cho gã, buổi tối còn có thể ngủ chung giường với Tưởng Dao nữa, đúng là tài sắc đều được hưởng nên mình không thể từ bỏ được.
“Ha ha, anh nghĩ như vậy thật sao?”, Tưởng Dao cười lạnh hỏi.
“Điều đó là tất nhiên, chưa nói đến điều kiện của bản thân anh, chỉ nói riêng cái hôn ước của hai nhà chúng ta thôi, lời nói của ông Tưởng một lời cũng đáng giá nghìn vàng, không phải em muốn chối đấy chứ?”, Dịch Liễu cười nói.
“Nhưng nếu đúng thế thì sao?”, Tưởng Dao hỏi tiếp.
“Thì…?”, Dịch Liễu đột nhiên cười lạnh nói: “Tất nhiên là cho tất cả gia tộc và tập đoàn biết chuyện mà Tưởng gia làm.
Sẽ cho họ thấy, một gia tộc lớn như nhà họ Tưởng ở thủ đô lại nói lời nuốt lời trong chuyện hôn ước của con cái.
Như vậy chẳng phải là chê bai nhà họ Dịch không bằng nhà em hay sao, chê nghèo thích giàu, hoàn toàn không giữ chữ tín.
Tất nhiên nhà em có thể cảm thấy không là gì, cùng lắm là từ nay về sau sẽ không qua lại gì với Dịch gia nhà anh.
Nhưng năm nay ông Tưởng tám mươi ba tuổi rồi nhỉ? Nếu như để ông ấy biết được vì một câu nói của em mà khiến phong cách làm việc ‘lời nói đáng giá nghìn vàng’ của ông ấy không còn nữa thì em đoán xem ông ấy sẽ tức đến mức nào?”Tưởng An Tiều là gia chủ của nhà họ Tưởng, mặc dù tuổi cao nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Đến giờ ông vẫn còn quản lý cả nhà họ Tưởng, không ai dám làm trái ý ông cả.
Nhà họ Dịch vì nắm được thóp này nên mới dám huênh hoang và làm khó Tưởng Dao như vậy.
“Tôi thấy anh nói khá hay, một ông già nhiều tuổi rồi thì không nên lo lắng chuyện này nữa.
Hơn nữa hoa đẹp thế này, nếu nói không muốn thì tiếc quá”.
Trong lúc Dịch Liễu đang dương dương tự đắc thì Lâm Dật từ phía trước đi tới.
“Cậu đến rồi à?”, Tưởng Dao sớm đã nhìn thấy Lâm Dật rồi nhưng hoàn cảnh trước mặt khiến cô cảm thấy có chút khó xử nên không nói trực tiếp với cậu được.
“Người đẹp à, tôi thấy chàng trai này cũng có lòng tốt đó chứ, năm xe hoa không ít tiền đâu, hay là cô nhận đi rồi mang nó đi trang hoàng biệt thự cũng đẹp lắm đó”, Lâm Dật cười nói.
“Ý, cậu là ai? Hay đấy, cậu rất biết ăn nói đấy”, Dịch Liễu nhìn Lâm Dật, mặc dù thấy Lâm Dật ăn mặc quần ngắn áo sơ mi khiến gã khinh bỉ nhưng cậu nhóc này rõ ràng đang nói giúp cho mình.
“Cậu nhóc này có mắt nhìn đấy, tên là gì đấy, nếu chưa có việc làm thì công ty của tôi đang tuyển người, cậu nói tên ra tôi sẽ sắp xếp cho cậu…Lương tháng ba nghìn tệ có làm không?”, Dịch Liễu cười đắc ý, sau đó từ lấy trong túi quần ra một ví tiền LV, mở ra rồi lấy mười tờ séc màu đỏ đưa cho Lâm Dật, nói: “Đó, thưởng cho chú em”.
“Hự, tiền thì tôi không cần đâu, tôi chỉ có hứng thú với câu ban nãy mà anh nói là sẽ biến biệt thự của cô gái đẹp này thành một vườn hoa hồng.
Tưởng Dao rất thích hoa hồng sao?” Lâm Dật tò mò nói.
“Đúng vậy, vợ sắp cưới của tôi đâu thể lấy hoa bình thường ra để so được, nhất định phải là hoa hồng mà còn phải là loại tốt nhất nữa, hoa hồng vừa được hái từ trên cây xuống, vẫn còn đọng hạt sương ý, đó gọi là nữ nhi tình.
Thằng nhóc như cậu thì hiểu cái gì?” Dịch Liễu đắc ý nói.
Để theo đuổi Tưởng Dao, Dịch Liễu thật sự đã bỏ ra không ít công sức, đặc biệt khi gã biết được một thông tin là Tưởng Dao rất thích hoa hồng đỏ thì gã đã không tiếc gì mà mua lại toàn bộ hoa hồng của khắp các chợ ở Nam Đô.
Nhưng sương trên cánh hoa kia là do gã sắp xếp người rắc vào đó.
Dù sao thì gã cũng biết Tưởng Dao sẽ không vạch từng bông ra để xem, chỉ cần có tượng trưng như vậy là đủ rồi.
Nói xong gã vẫn không quên khoe khoang: “Hôm nay tạm thời thế đã, đợi khi chúng ta kết hôn thì tôi sẽ trải đầy hoa hồng trong phòng, trong đêm tân hôn, hai người nằm trên đó, từ phòng khách đến phòng ngủ, nghĩ đến mà đã thấy kích thích”.
“Câm miệng”, Tưởng Dao tức giận, hình như trong đầu người đàn ông này úng nước rồi sao? Sao lại nói linh tinh trước mặt bao nhiêu người vậy, đúng là bị bệnh mà.
Đồng thời cô quay đầu lại nói với Lâm Dật: “Cậu cứ về trước đi, có gì thì đợi tôi giải quyết xong bên này sẽ đến tìm cậu”.
“Đợi đã”, Dịch Liễu quay đầu lại nhìn Lâm Dật, nghi ngờ hỏi: “Hai người quen nhau sao?”“Quen chứ”, Lâm Dật gật đầu nói: “Tôi và Tưởng Dao là bạn thân”.
“Là mày ư?”, Dịch Liễu nhau mày rồi nhìn lên người Lâm Dật: “Mày ăn mặc như này, không phải từ Hải Nam về đấy chứ?”“Đúng thế”, Lâm Dật nói.
“Mẹ kiếp! Thằng nhóc thối tha này, mày cùng vợ sắp cưới của tao đi Hải Nam sao? Chúng mày còn đi chơi ba bốn ngày rồi về cùng nhau nữa?”, Dịch Liễu với ánh mắt tức giận, trong mắt đầy vẻ sát khí.
“Anh lại nói đúng rồi”, Lâm Dật gật đầu thừa nhận.
“Mẹ nó chứ, thằng thối tha này, mày và Tưởng Dao có quan hệ như nào? Mày dám đi Hải Nam với vợ tao à? Mẹ mày, không muốn sống nữa hả?” Dịch Liễu rống lên một tiếng, hỏi: “Mày tên là gì? Đến người phụ nữ của tao mà mày cũng dám động vào à, mẹ mày, muốn chết hả?”“Dịch Liễu, anh hãy chú ý lời nói của mình đấy”, Tưởng Dao nhau mày lại, ngữ khí đầy vẻ không vui.
Dịch Liễu quay đầu lại nhìn Tưởng Dao với vẻ khinh bỉ: “Gian phu dâm phụ, đúng là không ngờ, cô còn dám nói giúp cho gian phu của mình nữa à.
Có tin giờ tôi sẽ gọi điện lên thủ đô cho cô và Tưởng gia nhà cô thân bại danh liệt, từ nay không ngóc đầu lên làm người được nữa không hả?”--------------------
.