Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Tôi có thể cứu cậu.
Vương Cương thật không ngờ tên thanh niên này thoạt nhìn thì gầy yếu mà lại có tốc độ nhanh như vậy. Hơn nữa tay hắn lại to như thế. Mặc dù nói tay của Ngô Kinh không còn nắm lấy da cổ Vương Cương nhưng Vương Cương xác thực tuyệt không hoài nghi chỉ cần mình không làm theo ý người thanh niên này nói thì cái cổ của gã trong nháy mắt sẽ bị bẻ gãy.
- Không được lộn xộn. tất cả không được lộn xộn.
Một sự sợ hãi trong lòng khiến Vương Cương phải hạ lệnh như vậy
Những đội kia đang chuẩn bị tiến lên vây bắt Lauren lúc này lại thấy phó khoa trưởng của mình bị người ta uy hiếp, họ cũng hoảng sợ. Dưới mệnh lệnh của Vương Cương, cả đám đều dừng bước, nhìn về phía Vương Cương và Ngô Kinh. Bên cạnh đó, đám người này cũng sẵn sàng chuẩn bị, đề phòng Ngô Kinh gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Ngô! Cậu đừng làm như vậy. Sự việc xảy ra trong khách sạn tôi quản lý, bọn họ muốn bắt tôi cũng là chuyện bình thường. cậu không nên manh động.
Thấy Ngô Kinh vừa ra tay đã ngay lập tức uy hiếp đối phương, Lauren cũng có chút sợ hãi. Người khác không hiểu được Ngô Kinh. Nhưng Lauren thì quá hiểu về con người cậu ta. Cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn Ngô Kinh thật sự không xuất chúng. Nhất là về phương diện vóc dáng thậm chí có cảm giác gầy yếu, nhưng một khi hắn xuất thủ quả thực khiến người kinh hãi. Cũng chính vì Ngô Kinh ở bên cạnh mình mà có không biết bao nhiêu người có chủ ý muốn đánh nhau, kết quả đều thất bại quay về.
Hiện nay, Ngô Kinh giữa bao nhiêu người như vậy uy hiếp nhân viên công tác của Chính Phủ, điều này cũng thoáng làm cho Lauren cảm thấy tính nghiêm trọng của tình thế.
- Không. Tổng giám đốc, Dưới tình huống này, bọn họ không điều tra rõ thực hư mà đã gây bất lợi với ngài. Có thể thấy bọn họ thực đã nắm được chút chứng cứ, cho nên bây giờ ngài không thể rơi vào tay họ. Bằng không, ngài có mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Ngô Kinh cũng không chấp hành đối với mệnh lệnh của Lauren. Điều này nằm ngoài ý liệu của Lauren, bởi vì từ khi Ngô Kinh bắt đầu theo Lauren, cậu ta đều tuyệt đối chấp hành từng mệnh lệnh, lời nói của Lauren. Hôm nay là lần đầu tiên Ngô Kinh cãi lại lời mình.
- Ngô, cậu hãy mau buông tay. Cậu nên tin vào chính phủ Đông Phương quốc. Đồng thời cũng yên tâm rằng chúng ta có đại Y quốc làm hậu thuẫn. Bọn họ sẽ không để tôi bị oan uổng đâu.
Lauren rõ ràng dựa vào bối cảnh phía sau mình. Chính phủ Đông Phương quốc sẽ không phí công gây ra điều gì bất hợp lý cả.
- Đúng vậy. Ông chủ của anh nói rất đúng. Chính phủ Đông Phương quốc chúng tôi sẽ không gây oan uổng ột người tốt, đồng thời cũng sẽ không bỏ qua những kẻ xấu. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút. Trước hết không nói đến chuyện ông chủ của anh thế nào, chỉ nói anh bây giờ dám uy hiếp nhân viên công tác chính phủ trước mặt bao nhiêu người, chỉ một điều này thôi, chỉ sợ hôm nay anh muốn làm người thiện cũng không đơn giản như vậy nữa rồi.
Sau khi nhìn thấy tất cả bọn người Ngô Kinh do Lauren mang tới, Lương Mộc Lan liền hiểu là Ngô Kinh muốn làm gì.
Ngô Kinh ko phải kẻ ngốc. Cậu ta biết rõ đang đối mặt với nhiều người như vậy, động thủ với người như Vương Cương để làm gì. Nhưng hiện tại, cậu ta không có lựa chọn nào khác. Lauren đã cứu mạng sư phụ cậu ta. Cậu ta đã lập lời thề phải bảo vệ tốt cho Lauren. Bây giờ chính là lúc nghiệm chứng lời thề. Cậu ta không thể lùi bước. Kể cả dù có phải chết, cậu ta cũng không thể lùi bước.
- Đúng đấy Ngô Kinh! Vị tiểu thư này nói không sai. Cậu không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa. Hãy mau buông tay đi.
Lauren rất coi trọng Ngô Kinh. Có thể nói rất quý mến. Bởi vì khách sạn Hilton xảy ra sự kiện ám sát thì quốc hội nước Y sẽ bảo vệ ông ta. Thế nhưng Ngô Kinh thì sao? Nhiều nhất cậu ta cũng chỉ là một vệ sĩ mà thôi. Không ai tới bảo vệ cậu ta cả. Điều này trong lòng Lauren rất rõ.
Mà nếu như Ngô Kinh tiếp tục làm như vậy, thì không nói tới ai khác, chỉ riêng chính phủ Đông Phương quốc thì cửa ải này cậu ta cũng không thể qua nổi.
- Không! Ông Lauren, thứ lỗi cho tôi hiện tại không thể nghe theo lời ông được.
Sau khi quay sang phía Lauren nói xong những lời này, Ngô Kinh liền uốn người quay về phía Lương Mộc Lan nói rằng:
- Tôi có thể hiểu và nói cho các người biết, ông chủ của tôi cũng không rõ lắm về sự việc ám sát vừa xảy ra ở đây. Cho nên các người không thể bắt ông ấy hay giam cầm ông ấy mà phải thả cho ông ấy đi. Tôi nghĩ rằng Y quốc phía sau các người nhất định sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng nếu các người vẫn không nghe, vậy thì trước hết tôi chỉ có thể giết người trong tay tôi đây.
Vừa nói, tay Ngô Kinh vừa hơi chút dùng lực, trên da cổ Vương Cương lập tức siết chặt hơn. Đồng thời sắc mặt của Vương Cương cũng càng tăng thêm lượng máu đỏ, nhìn từ xa giống như là hô hấp không được bình thường.
- Anh không nên manh động.
Thấy Ngô Kinh thật sự sẽ hạ thủ giết người, Lương Mộc Lan vội vàng nói to. Vương Cương dù sao cũng là người do chính mình mời đến, nếu như gã thật sự xảy ra chuyện gì trong tay mình thì cô ta sẽ rất khó ăn nói với cấp trên.
- Anh phải hiểu rõ, hiện tại ba tên sát thủ đều mặc trang phục bồi bàn của khách sạn Hilton. Anh nói xem, dựa vào điều này, chúng tôi có phải cũng nên tìm ông chủ Lauren của anh đến điều tra một chút không?
Lương Mộc Lan tận lực giải thích.
- Tôi mặc kệ nhiều thứ như vậy. Tôi nói không được thì là không được.
Ngô Kinh không muốn nghe Lương Mộc Lan nói, ra sức lắc đầu. Cũng chính lúc này, đột nhiên một trận gió thổi qua bên cạnh anh ta. Đứng đó, đang lắc đầu Ngô Kinh cũng có thể cảm thấy được rõ ràng có người hướng về phía anh ta hạ sát thủ. Vạn bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác, phải hơi nghiêng người để tránh bóng đen kia công kích.
Cũng chính lúc này, lực trên tay Ngô Kinh buông lỏng. tên Vương Cương kia rút cuộc cũng có cơ hội thoát ra. Thừa dịp Ngô Kinh thoáng chốc bất thần, đầu gã cúi xuống, đơn chân liền tiến lên phía trước một bước, một cước đánh úp về phía vai Ngô Kinh. Cơ hội này của Vương Cương cũng chính là do tay Ngô Kinh buông ra.
Vương Cương vừa chạy thoát từ tay Ngô Kinh lập tức cùng bóng đen kia một tả một hữu tiến hành tấn công về phía Ngô Kinh. Bóng đen cũng chính là Báo Săn thừa dịp Ngô Kinh nói chuyện cùng Lương Mộc Lan, hắn ta ra tay rất nhanh tấn công hướng Ngô Kinh. Đánh cho anh ta nhất thời trở tay không kịp.
Khi ba người đánh nhau, bất kể là Ngô Kinh hay Báo săn hay là Vương Cương đều sử dụng hình nhân tốc độ. Tốc độ của cả ba người đều rất nhanh. Ba người vừa ra tay đã khiến người đứng ngoài cảm thấy giống như là ba cột gió xoáy cùng nhau. Người không có công phu thì căn bản đều không phân biệt được ai là ai.
Người ở bên ngoài nhìn vào hoa hết cả mắt. trong chuyện này, cả Ngô Kinh, Báo săn và Vương Cương đều không thoải mái. Đánh như bọn họ thế này, nhanh nhưng thật ra rất lãng phí thể lực. Nhất là ba người này trong quá trình đối chiến, ai cũng đều không ngừng ra lực tử thủ. Tình huông như thế này, chính lại càng phí thể lực.
Cách ba người không xa, Vu Thiên lúc này đứng khoanh tay xem, trong lòng nhìn thấy hết thảy cuộc vui. Võ công cực cao, thậm chí có chút biến thái Vu Thiên từ thân thủ của ba người họ nhìn ra rõ ràng rằng, nếu bàn về thực lực cá nhân mà so sánh thì vẫn là Ngô Kinh kia hơn.
Vu Thiên không biết tên Ngô Kinh này là từ đâu xuất hiện, hơn nữa tại sao lại có công phu tốt như vậy, thậm chí ngay cả Báo săn và Vương Cương cùng nhau đánh với anh ta cũng chẳng thấy có gì là ưu thế cả. đối vối loại người như thế này, Vu Thiên không khỏi nảy sinh cảm giác hiếu kỳ.
- Vu tiên sinh, anh cảm thấy ba người này cuối cùng ai sẽ thắng?
Bạch Ngọc Đường cũng là người đã từng học qua một chút công phu, nhưng anh ta vẻn vẹn cũng chỉ như người thường thấy ba cái bóng đen đang đánh nhau. Còn về việc lúc này ai sẽ thắng ai sẽ thua thì anh ta thật đúng một chút cũng chẳng thể nhìn ra.
- À, hai người đánh một người, tương đối mà nói thì khả năng tên Ngô Kinh này sẽ chịu chút thiệt thòi.
Vu Thiên vừa gật đầu vừa từ từ nói.
- À!
Bạch Ngọc Đường như có điều gì suy nghĩ gật đầu. anh ta rất tin tưởng vào phán đoán của Vu Thiên. Lúc này anh ta cũng rõ ràng rằng Ngô Kinh một lát nữa sẽ bại. Nhưng nói ngược lại thì coi như cá nhân Ngô Kinh không thất bại. Như vậy rút cuộc anh ta cũng đánh không lại người của cục Quốc An. Anh ta ở trước mặt mọi người động thủ với Vương Cương, từng này cũng đủ khiến anh ta hôm nay sẽ rất khó thoát lưới pháp luật.
Vu Thiên lại nhìn ba người đang đánh nhau kịch liệt, sau đó nhẹ nhàng bước đến bên Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan.
- Hai người vừa nói muốn cảm tạ tôi lần này ra tay, có thể cho phép tôi đề xuất một điều kiện được không?
Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan lúc này cũng không biết Vu Thiên nói những lời này là có ý gì. Nhưng khi nãy quả thật mình đã hứa đáp ứng đối phương, cho nên hai người bọn họ ngoài gật đầu ra cũng không nói gì thêm.
- Tốt! vậy thì lát nữa tôi sẽ đưa ra điều kiện, hy vọng hai người có thể nói lời giữ lời.
Vu Thiên cười haha
Vu Thiên vừa cười một cái, Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan cũng chưa kịp phản ứng gì thì lúc này Vu Thiên xác thực đã có hành động. Trong lòng của hắn khi nãy thực đã có chủ ý. Hiện tại sau khi được Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan khẳng định đáp ứng yêu cầu, hắn không chậm trễ, một bước thần hành quỷ bộ nhanh chóng di chuyển đến chỗ Ngô Kinh cùng Báo săn và Vương Cương đang đánh nhau. Không thấy hắn dùng sức ra sao, chỉ vạch nhẹ tay một cái vào giữa ba người. Sau đó ba người đang đánh nhau khó phân thắng bại lập tức tách xa nhau.
- Tốt, các người nếu đã là kỳ phùng địch thủ, vậy không cần phải đến mức không chết không thôi chứ!
Sau khi nhẹ nhàng tách ba người đánh nhau ra, Vu Thiên ung dung nói.
- Anh là ai?
Ngô Kinh thấy Vu Thiên dễ dàng bức lui chính mình như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc nói.
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi có thể cứu cậu.
Đưa ánh mắt về phía Ngô Kinh, Vu Thiên vẫn mỉm cười nói.
- Anh có thể cứu Lauren?
Vốn dĩ Vu Thiên xuất thủ đã khiến Ngô Kinh trấn động. Bây giờ hắn còn nói như vậy càng làm cho Ngô Kinh kinh ngạc.
- Không sai, hơn nữa tôi không những có thể cứu Lauren mà còn có thể cứu cả cậu.
Vu Thiên mỉm cười đáp lại Ngô Kinh. Sau khi nói xong những lời này, Vu Thiên liền xoay chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan.
- Hai người không phải vừa nói có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi sao? Hiện tại, tôi nói ra yêu cầu của mình, tôi muốn các cô thả Lauren cùng tên tiểu tử này, thế nào?
Lời nói này của Vu Thiên tự nhiên có chút khẩu khí thương lượng. Nhưng nếu nghe cẩn thận hơn thì cũng có thể cảm nhận được những lời này của Vu Thiên sau cùng vẫn là không cho thương lượng.
Không sai, sự kiện ám sát xảy ra ở chính khách sạn Hilton, vậy thì người quản lý ở đây nhất định không tránh khỏi can hệ. Nhưng khi nãy từ trên mặt của ba tên sĩ tử bồi bàn kia, Lương Mộc Lan đã bóc ra một lớp mặt nạ da người, biết được ba tên sát thủ này vốn dĩ không phải bồi bàn của khách sạn. Dựa vào dịch dung thuật siêu việt của ba tên này, ngay cả Lương Mộc Lan cùng những nhân sĩ khá chuyên nghiệp cũng đều nhìn không ra có cái gì bất ổn chớ nói chi là người quản lý Lauren của khách sạn Hilton.
Nói một cách khác, cho dù Lương Mộc Lan bắt Lauren lại nhưng không có chứng cứ gì cuối cùng vẫn phải thả người. Hơn nữa phía sau Lauren còn có chính phủ Y quốc làm chỗ dựa. Lương Mộc Lan bọn họ không có bằng chứng có thể giữ lại ông ta sao. Vậy thì sao không thừa cơ hội này trước tiên thả Lauren ra , coi như là cho Vu Thiên một ân tình. Sau đó nếu cục Quốc An còn có chuyện gì thì khi bọn họ tìm Vu Thiên giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn.
- Chuyện này, chuyện này lẽ ra rất khó nhưng nếu Vu tiên sinh nói câu cầu tình thì chúng tôi bất luận thế nào cũng thả ông ta. Nhưng có một điểm tôi cần nói trước. Nếu như công việc của chúng tôi sau này cần Lauren tiên sinh phối hợp thì hy vọng ông có thể toàn lực ứng phó. Điều này không khó chứ?
Cân nhắc trước sau một hồi, Lương Mộc Lan quay về phía Vu Thiên nói.
Lauren và Ngô Kinh cũng không ngờ Vu Thiên vừa cầu tình thật sự sẽ làm người đẹp băng giá Lương Mộc Lan khoa trưởng cục Quốc An thả người.
- Tôi sẽ toàn lực phối hợp các người. Điều này tôi có thể bảo đảm.
Lauren phản ứng rất nhanh, ông ta nói ra một cách vội vã tựa như lo sợ rằng lát nữa thôi, bọn ngươì Lương Mộc Lan sẽ thay đổi ý kiến.
- Rất tốt.
Nhìn biểu hiện của Lauren, Vu Thiên hài lòng gật đầu.
- Thế nào? Quản lý Lauren thực đã bảo đảm rồi. Tôi nghĩ trước mặt nhiều người thế này, ông ấy sẽ không đổi ý đâu.
Vu Thiên nói chắc chắn.
Nghe lời nói của Vu Thiên, Lauren thở phào thả lỏng người, ngay đó Ngô Kinh kia cũng thả lỏng người thở nhẹ một hơi. Chỉ cần Lauren không xảy ra chuyện gì thì Ngô Kinh anh ta ra sao cũng mặc.
- Khoan đã.
Nhìn thấy sự tình bỗng chốc biến thành thế này, Vương Cương không hài lòng. Hắn la lớn:
- Coi như Lauren không có gì nhưng tên Ngô Kinh kia dám cả gan tập kích chính nhân viên công tác chính phủ. Tôi nghĩ bất luận thế nào hắn ta cũng tránh không khỏi sự trừng phạt của pháp luật,
Nói những lời này, Vương Cương còn đồng thời thừa dịp Ngô Kinh tinh thần đang không chú ý mà hướng về phía anh ta ra một cú hư quyền. đây rõ ràng là chiêu thuật đánh lén.
Đám người nhìn thấy Vương Cương bỗng nhiên ra tay đánh lén Ngô Kinh đều tỏ vẻ khinh thường. Đường đường là phó khoa hành động Quốc An cục mà lại trước mặt mọi người đi đánh lén một tên vệ sĩ. Điều này dù thế nào cũng là làm mất thân phận.
Mà lúc này Vương Cương mặc kệ nhiều người như vậy, khi nãy Ngô Kinh trước mặt nhiều người đã khiến mình mất mặt cho nên bây giờ bất luận là thế nào cũng không thể tha cho Ngô Kinh. Nếu không sau này, hắn ta làm sao còn có thể ngẩng đầu trong cái chính phủ thượng đẳng này nữa chứ.
Một cú hư quyền của Vương Cương có thể nói là xuất thủ lăng lịch, tốc độ cực nhanh. Ngô Kinh nhất thời không có sự chuẩn bị, quả là có nguy hiểm nhất định.
Nhưng tên Vương Cương này cũng không chịu động não suy nghĩ một chút. Chuyện này Vu Thiên đã nhúng tay vào thì làm sao hắn có thể lại để người khác đến phá hoại bầu không khí tốt đẹp mà hắn mất công gắn kết chứ.
- Ngươi thật láo xược.
Vu Thiên cũng thật không ngờ lúc này Vương Cương lại chủ động ra tay. Nhưng bất kể là như thế nào, nếu Vương Cương dám động thủ trước thì hắn cũng dám ra tay dạy dỗ gã. Sải chân, Vu Thiên đá ra một hư quyền về phía Vương Cương. Mặc dù nói Vu Thiên xuất thủ sau nhưng vì phản xạ thần kinh của hắn nhanh khó ai sánh bằng nên cước này của hắn dù ra sau nhưng xác thực vẫn đuổi kịp nắm tay của Vương Cương, một cước này vừa kịp ngăn cản nửa đường ra quyền của gã.
- Bịch!
Nắm đấm của Vương Cương đánh thẳng về phía trước, Vu Thiên thấy vậy lập tức vươn đùi ra. Một quyền này của gã ta cũng bởi Vu Thiên ngăn cản mà mất đi sức mạnh vốn có.
- Dám thừa cơ đánh lén. Anh không biết việc này tôi đang hòa giải sao?
Sau khi Vu Thiên một cước ngăn cản trường quyền, liền vừa nói vừa đột nhiên sải chân hướng đến trước ngực Vương Cương mà đạp.