"Lăng tử, ngươi cảm thấy thân thể thế nào, có thể đi làm được không?" Ngày thứ hai, Trương Nhược Nam cùng Trương Nhược Nhàn đều đi làm một lượt, Trương Lương Huy cũng đến trường học, trong nhà chỉ còn lại cha con Trương Sở Lăng, Trương phụ ôn nhu hỏi nhi tử .
Trương Sở Lăng ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình còn có một phần công tác tuần cảnh , kiếp trước ở học viện cảnh sát , ngoại trừ học tập và rèn luyện cảnh sát còn nhất định phải học các chuyên ngành khác như tâm lý học, động thực vật học, cơ giới học, pháp y học, khảo cổ học, kỹ thuật hacker , bản thân cũng cảm thấy rất hứng thú với lĩnh vực này, mình cũng chăm chú nghiên cứu . Lấy năng lực của mình, làm một tuần cảnh cái thế kỷ đích thực là dễ dàng .
Theo ký ức dung hợp trong trí nhớ hắn biết được, Trương phụ làm cảnh sát đã vài chục năm, lão nhân ghét nhất cái ác , liều mạng dũng mãnh, đã từng một lần đối đầu với bọn xã hội đen ở Hồng Kông , thế nhưng có một lần giao đấu cùng kẻ bắt cóc thì chân bị gãy ngoài ý muốn , do đó bị điều về phòng quản lý, cho đến lúc về hưu.
Trương phụ vẫn tiếc vì không thể đứng ở tuyến đầu mà chiến đấu , do đ ó khi mấy đứa con trưởng thành, hắn đều đưa vào ngành cảnh sát, Trương phụ có nguyện vọng lớn nhất với Trương Sở Lăng chính là hắn có thể được giống như bản thân mình, làm một cảnh sát ưu tú, co tinh thần "Vô uổng vô túng" , cùng với phần tử tội phạm chiến đấu.
Mà năm nay Trương Sở Lăng tuy rằng không đạt được thành tựu gì , nhưng cũng có ý chí nỗ lực dựa theo sự cẩn thận tỉ mỉ của Trương phụ . Nếu phụ thân anh dũng như vậy thì hi vọng nhi tử làm một cảnh sát tốt, làm cho lão nhân gia hài lòng, bản thân liền làm một cảnh sát ưu tú, ở bên trong nội tâm Trương Sở Lăng đã tiếp nhận chức nghiệp tuần cảnh này rồi .
"Nếu như thân thể khó chịu , hãy nghỉ ngơi vài ngày đã ." Thấy nhi tử trầm mặc, Trương phụ còn tưởng rằng thân thể nhi tử còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Thấy phụ thân hiểu lầm mình, Trương Sở Lăng liền mừng rỡ , đêm qua cùng phụ thân và đệ đệ chen chúc trên một cái giường, hiện tại chân vẫn còn đau nhức không ngớt, hắn đang muốn tìm thời gian để cải thiện chút ít tình trạng kinh tế trong nhà .
"Nếu như thời gian nghỉ ngơi dài quá, cục cảnh sát có vấn đề gì không ?" Trương Sở Lăng không yên lòng mà hỏi thăm.
"Sẽ không có chuyện gì, ngươi chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi tốt là được, cả cục cảnh sát đều biết ngươi vì việc công mà bị thương, nghỉ ngơi quá ngày cũng không có gì quá đáng." Thấy nhi tử không muốn lập tức đi làm, Trương phụ cũng không nhắc lại chuyện này , tình cảnhcủa nhi tử ở cảnh cục hắn cũng không phải không biết , chính là loại tình huống này cũng không phải người ngoài cuộc nào cũng có thể thay đổi, đối với biểu hiện anh hùng của nhi tử ngày hôm qua tuy rằng hắn vui vẻ, thế nhưng nhi tử mà giống như lúc trước không thay đổi chút nào , trong lòng hắn cũng không muốn.
"Nga." Trương Sở Lăng gật đầu biểu thị minh bạch, đông thời nhu trút được gánh nặng.Thấy nhi tử không yên lòng , Trương phụ căn dặn vài câu, rồi dắt chó đi dạo, trong lúc này, trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi một mình Trương Sở Lăng .
Trương Sở Lăng tính toán một chút, trong khoảng thời gian ngắn để có một số tiền lớn thì phương pháp rất nhiều, trực tiếp nhất chính là thông qua hacker để xâm lấn ngân hàng chuyển tiền đến tài khoản của mình , chính là từ trước đến nay đối với chức vụ của hắn thì hành vi này chính là tự sỉ nhục đối với lương tâm của mình.
Ngoại trừ hack ngân hàng , còn có đánh bạc, cá độ, chứng khoán, thậm chí làm một ít nhiệm vụ có tiền thưởng, nghĩ tới nghĩ lui, Trương Sở Lăng cảm thấy đánh bạc là đơn giản nhất, vừa có tiền lại vừa thoải mái yên ổn.
Ở Hồng Kông đua ngựa được hoan nghênh nhất trong phong trào thể dục thể thao, đã trở thành một phần cuộc sống của người Hồng Kông, bắt đầu từ cuối tháng chín, kết thúc vào tháng sáu năm sau, thi đấu thường được tiến hành vào buổi tối từ thứ tư cho đến chủ nhật.
Cá ngựa có rất nhiều phương thức, có độc doanh, liên doanh, vị trí, quá quan, tam bảo, tam trọng thải (DG : ý nói đoán trúng lần cùng con thì phải ), lục hoàn thải ( DG : cái này chắc là đoán lần thắng giống đánh liên trong cá độ đá bóng ), đa trọng thải vân vân, cần phải tiến hành tính toán rất phức tạp.
Đối với việc mua ngựa, Hồng Kông lưu truyền một câu tục ngữ: "Không mua xác định nghèo , mua rồi xác định thua." . Mặc dù người người biết rõ tỉ lệ thắng rất thấp, nhưng mỗi tràng đua ngựa, đều khẳng định sẽ tạo nên người may mắn trúng thưởng mấy trăm vạn hoặc mấy ngàn vạn ,mỗi người đều hi vọng gặp được may mắn, hi vọng lấy tiểu đánh đại, đánh cuộc với vận khí của bản thân, thua cũng cam tâm tình nguyện.
Trong lòng chủ ý đã quyết , Trương Sở Lăng lập tức đáp xe tới Sân đua ngựa Điền Sa . Sân đua ngựa Điền Sa là một trong hai trường đua ngựa lớn ở Hồng Kông, có thể đồng thời chứa vạn người,trường đua gắn nhiều màn hình lớn với màu sắc rực rỡ , hơn nữa màn hình lớn được chọn dùng có độ phân giải chuyên môn cực cao , hình ảnh phi thường sáng sủa rõ ràng.
Theo đoàn người chen chúc, Trương Sở Lăng tìm được chỗ ngồi của mình, bắt đầu quan sát trong sân ngựa. Cá ngựa cần xem xét rất nhiều nhân tố , tỷ như tố chất của ngựa, tính năng, trạng thái, huyết thống, tuổi tác, sở trường,tiến độ thao luyện cùng với mức độ tham gia thi đấu ,sự phối hợp với kỵ sư , vị trí xuất phát ,sự thích ứng với sân bãi .
Trương Sở Lăng hiển nhiên không có nhiều thời gian để đi nghiên cứu những việc có số liệu phức tạp này, hắn tới với mục đích đơn giản, bằng vào sự nhạy cảm của bản thân cùng với năng lực quan sát để tìm được một con ngựa để tham gia thi đấu , sau đó tiếp tục kế hoạch đại phát tài của bản thân .
"Đinh" âm thanh của cái chuông vang lên , các con ngựa chen lấn chạy ra khỏi vị trí xuất phát , vạn mã lao nhanh làm cho khí thế toàn trường lập tức sôi trào lên, người người đều điên cuồng hô số thứ tự của con ngựa mà mình chọn . Kỵ sư mặc y phục rực rỡ, ra sức thúc tọa kỵ chạy lên phía trước,con ngựa không nhận ra sự reo hò vang lên như sấm, trong nháy mắt khán giả trong trường đua ngựa đều như nổi điên . Chỉ có Trương Sở Lăng thủy chung với khuôn mặt mỉm cười quan sát biểu hiện của các con ngựa , sự sai biệt về thực lực của các con ngựa cực kỳ bé nhỏ, nhưng chạy không khỏi nhãn quang của Trương Sở Lăng .
Mua ngựa luôn khiến người ta hồi hộp mãnh liệt làm cho nơi này thực sự điên cuồng , mà cái Trương Sở Lăng muốn làm chính là đem loại lo lắng này biến thành một cái định luật mà mình có thể nắm giữ, hai phút sau, Trương Sở Lăng đã chắc chắn thắng được, hắn đứng dậy đi tới nơi đăng ký cá cược.
Trương Sở Lăng lựa chọn tam trọng thải, cũng chính là trận đầu thi đấu trận thứ hai có giải thưởng rất lớn,toàn bộ giải thưởng lớn của trận thi đấu thứ hai đều được gộp lại trong trận, hắn phải đoán đúng toàn bộ các con ngựa sẽ đứng đầu trong trận, nếu không sẽ không được gì.
Tam trọng thải có độ phiêu lưu rất lớn, không sai biệt lắm với việc mua xổ số, tỉ lệ chỉ có mấy trăm phần vạn , người bình thường chắc là sẽ không mua tam trọng thải , trừ phi là muốn giải trí.
Trên thực tế Trương Sở Lăng cá cược cũng không khiến cho nhân viên công tác chú ý, bởi vì hắn chỉ là cá cược đô la Hồng Kông,cá ngựa thông thường cũng đều cá cược trên đô la Hồng Kông , thậm chí còn cá cược hơn vạn đô la Hồng Kông.
Trong thời gian tiếp theo,mỗi trận thi đấu Trương Sở Lăng đều tập trung tinh thần theo dõi các con ngựa thi đấu, hắn cũng không có la to như những người khác, mà là nhạy cảm quan sát đến mỗi một con ngựa có dị thường hay không, kỵ sư có hay không có dấu hiệu buông tay .Nhạy cảm của Trương Sở Lăng đích thưc là trải qua đặc thù đích huấn luyện mà có được, nhớ năm đó, cho dù tội phạm có giảo hoạt lợi hại đến đâu , chỉ cần lộ ra một chút rất nhỏ không thích hợp, hắn đều có thể phát hiện, lúc này đem sức quan sát của mình lập tức mua, cảm giác giống như lấy đại pháo đánh muỗi .
Rất nhanh,đã có kết quả đua ngựa , Trương Sở Lăng toại nguyên lấy được chi phiếu vạn như mong muốn,tiền thăng cược trong đua ngựa không có khấu trừ thuế , mà tiền thắng cược cũng không nhập chung với lợi tức của thuế ,do đó có thể nói vạn này chính là thu nhập thuần tuý. Không có sợ phiền phức, Trương Sở Lăng hoàn toàn có thể mua cược một bát trọng thải để có được tiền thưởng nhiều hơn .
Bất quá Trương Sở Lăng hiển nhiên không có quyết định này, tiền đồ chơi này chỉ cần đủ là được, nhiều hơn sẽ phát sinh phiền toái .
"Cái gì, ngươi trúng giải thưởng lớn vạn?" Lúc Trương Sở Lăng gọi người cả nhà đến trước mặt mình, đem chi phiếu đặt lên trên bàn, người nhà đều ngây ngẩn cả người, không nói được tiếng nào, phảng phất giống như bị người khác điểm huyệt, Trương Nhược Nam càng kinh ngạc kêu to lên.
Thấy người nhà của mình có hình dang ngơ ngẩn này , Trương Sở Lăng lắc đầu, hắn hiện tại lo lắng về sau bản thân mình có hành động lớn nào chắc phải giấu người nhà, nếu như trong lòng của bọn họ không có khả năng tiếp nhận, bản thân có hối hận cũng không kịp.
Trương Nhược Nam trông thấy nhóm chữ số bắt mắt, lại nhìn một chút vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của ca ca, cái miệng nhỏ nhắn mở thật to, con mắt không kìm nén được đã ươn ướt.
Ca ca mặc dù lớn hơn nàng một tuổi, nhưng vẫn giống như không hiểu chuyện, nên ăn thì ăn, nên chơi đùa thì chơi đùa. Nàng lại sớm hiểu được là phải chia sẻ gánh nặng gia đình với phụ thân, khi đi học cùng không ngừng kiếm việc làm thêm, ăn không dám ăn , mặc không dám mặc, khiến cho không ít đồng học chê cười nàng là con vịt nhỏ xấu xí ; về sau nàng khi đi làm hiểu được cách ăn mặc , nhưng bạn trai dường như thay đổi liên tục, hơn nữa phàm là bạn trai đưa nàng lễ vật, nàng chỉ cần cảm thấy có giá trị sẽ nhận lấy, kết quả khiến người ta nghĩ sai nàng là loại con gái hám giàu,tham lam các món lợi nhỏ , chỉ có chính cô ta mới biết được, bản thân sở dĩ nhận lấy những lễ vật này, chỉ là muốn phụ giúp gia đình mà thôi .
"Tỷ tỷ, ngươi nhéo ta đi nào , ta cảm giác như đang mơ vậy." Nửa ngày sau, Trương Lương Huy mới phản ứng được, chỉ là vẫn còn không thể tin được hai mắt của mình, nhìn sững sờ vào tấm chi phiếu ở trên bàn, sợ rằng chỉ cần nháy mắt tấm chi phiếu liền bay mất, hắn hướng con mắt giống như muốn nháy mà không dám nháy hướng Trương Nhược Nhàn nói .
Theo bản năng, Trương Nhược Nhàn vươn ngón tay ngọc, đặt lên phần thịt mêm bên hông Trương Lương Huy , nhéo một cái thật mạnh.
"Ôi." Trương Lương huy đau đến mức nhảy lên ở trong phòng, "Tỷ, ta chọc giận ngươi sao, như thê nào lại dùng lực lớn như vậy."
Trương Nhược Nhàn phát hiện trong lúc vô ý đã nhéo đệ đệ một cái, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi , "Xin lỗi nha a Huy, ta vừa rồi nhìn chi phiếu quá nhập thần , không..." Nói đến đây, mặt nàng chợt đỏ lên không dám nói nữa , bởi vì nàng phát hiện tất cả mọi người đều nhìn nàng cười.
"Ta bây giờ mới phát hiện, nguyên lai tỷ tỷ đích thực rất tham tiền a." Trương Lương Huy nghe vậy cười to nói.
"Không... Không phải như thế." Trương Nhược Nhàn luôn điềm tĩnh cũng mặt đỏ tía tai cãi lại .
Người trong nhà đều phải bật cười trứơc bộ dạng hiện tại của Trương Nhược Nhàn .