"Mười giờ sáng ngày hôm nay ở Trường Sa có bảy tên tội phạm dùng súng tiến hành cướp một tiệm nữ trang , đồng thời bắt giữ một con tin , sau khi nhận được tin báo ,tổ trọng án tây Cửu Long lập tức tới hiện trường, thế nhưng bọn cướp đang bắt giữ con tin, thêm vào đó quần chúng vây quanh gây rối loạn,tổ trọng án thành công liền rút khỏi hiện trường, một gã tuần cảnh đột nhiên nhân cơ hội nổ súng, thành công cứu con tin, nhân cơ hội đó phối hợp với thành viên đối với bọn cướp vẫn chỉ có thể là khoanh tay đứng nhìn, thấy bọn cướp sau khi gây án tổ trọng án thuận lợi chế phục bảy tên cướp hung hãn... Theo tin tức cảnh sát tiết lộ, tuần cảnh này thuộc tiểu đội ở cục cảnh sát Thâm Thủy trực thuộc Cửu Long "
Trung tâm truyền hình , chuyên mục đô thị tiến hành đưa tin vụ cướp có vũ trang mới xảy ra vào buổi trưa ở Thâm Thuỷ , điều khiến người ta kỳ quái chính là, lúc ký giả đài truyền hình phỏng vấn cảnh sát nổ súng thì biểu hiện của cảnh sát này rất bình thường ,nhân viên cảnh sát thì trả lời quanh co cho xong việc .
"Tiểu cảnh sát nổ súng ngoài ý muốn lập đại công, bọn cướp thất bại trong việc bắt giữ con tin." Cùng một ngày , hai mươi mốt chữ này chính là tiêu đề của tất cả báo chí tạp chí ở mọi ngóc ngách của Hồng Kông, không tiếc lời ca ngợi tuần cảnh anh hùng này.
Mạng lưới thông tin cũng nhanh chóng truyền đi sự tích anh hùng của tuần cảnh này, thế nhưng, rất nhanh một thanh âm bất hoà cũng xuất hiện.
Một người tên là Ưng Phi có quan hệ bằng hữu đem danh tính, tuổi tác, tính cách, đời sống, các tư liệu mà người khác không biết của tuần cảnh này công bố ra, theo bài post của tên này, tuần cảnh nổ súng bắt giữ bảy tên cướp ở Cửu Long tên là Trương Sở Lăng, năm nay hai mươi tám tuổi, đã làm cảnh sát năm ở cục cảnh sát Thâm Thuỷ, hắn tính cách nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức, ở cục cảnh sát chỉ là đối tượng sai vặt,súng lục được cấp năm trứơc cho tới bây giờ chưa sử dụng lần nào, nên tên này đặt nghi vấn, tuần cảnh nổ súng ở Cửu Long theo khả năng của mình thì không phải là tuần cảnh Trương Sở Lăng.
Bài post của Ưng Phi lập tức khiến cho mọi người phẫn nộ, mọi người đem hắn mắng là cái vòi phun máu chó.
Thế nhưng,người chỉ ra bằng chứng này tự xưng là đồng sự của Trương Sở Lăng , nhiều người bắt đầu dao động, hắn tiến hành điều tra tìm tòi , bằng cách thông qua các tài liệu mà Ưng Phi đưa ra để xác định sự thật.
Trong lúc đó, những người quen biết ủng hộ Trương Sở Lăng bị chia ra làm nhiều phái, vẫn ủng hộ Trương Sở Lăng như cũ, cảm thấy hắn hành động vào thời khắc quyết định, không thẹn được xưng danh anh hùng, hẳn là nhận được huân chương anh dũng; cũng có người nói Trương Sở Lăng đụng phải cẩu thỉ vận ( vận may như phân chó ), chẳng qua là bởi vì quá căng thẳng mới có thể đột nhiên nổ súng, nếu như hắn tỉnh táo nhận định tình huống , tuyệt đối sẽ không làm như vậy; cũng có người trong nghề nói lần này Trương Sở Lăng mỗi phát đều bắn trúng vị trí yếu hại của bọn cướp , cho rằng hắn là cao thủ thân tàng bất lộ, bình thường chỉ là làm việc đúng phân sự...
"Ca, ngươi đã tỉnh a." Trong lúc mơ mơ màng màng , Trương Sở Lăng nghe được một thanh âm ở bên tai kêu gọi.
"Lăng tử, ngươi nhất định phải kiên trì, cha vẫn chờ ngươi dậy để uống canh của ta." Thanh âm mệt mỏi của người già nua vang lên ở bên tai.
...
Xung quanh có phần ầm ĩ, nghe thanh âm vây quanh ở bên cạnh mình chắc là không ít người, hơn nữa còn đối với mình rất mực quan tâm, chỉ là, bọn họ trong miệng gọi đích thực chính là mình sao, bản thân từ lúc nào có muội muội , còn có, cha mình không phải đã mất sớm sao? Không đúng, bản thân hình như cũng đã chết...
Trương Sở Lăng phát hiện đầu rất đau, tư duy một mảnh hỗn loạn, đây đối với hắn mà nói là trước nay chưa xảy ra việc này bao giờ. Một thời điểm khác, hình ảnh cảnh sát ưu tú chiến đấu ở tuyến đầu, ý thức không rõ chính là kiên kỵ lớn nhất, chỉ có ý nghĩ luôn luôn duy trì vận chuyển , tài năng ở chiến trường tàn khốc giữa sự sống và cái chết mới bộc lộ.
"Loại tình huống này là tuyệt đối không cho phép tồn tại ." Trương Sở Lăng cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, nỗ lực sử dụng tư duy bản thân để đứng lên."Hình cảnh, được rồi, mình là một gã hình cảnh của nước cộng hoà liên bang ở thế kỷ , hơn nữa còn là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của nước cộng hoà liên bang ." Trương Sở Lăng nhớ tới thân phận của chính mình, thần sắc trên mặt hắn yên ổn một ít, rất nhanh lông mày hắn nhíu lại, bởi vì mặt khác một đoạn ký ức bất đồng lại đang hiện lên trong đầu của hắn , "Tuần cảnh ? một gã cảnh sát bình thường tại Hồng Kông ở thế kỷ , làm sao có thể, đây tuyệt đối là ảo giác!" hai tay Trương Sở Lăng nắm thật chặt, cắn chặt răng, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ.
"Lăng tử, ngươi nhất định phải kiên trì a, cha vẫn dạy ngươi làm một người kiên cường, dũng cảm, chính trực, ngày hôm nay ngươi đối mặt bảy tên tội phạm có vũ trang chẳng những không có chạy trốn, trái lại còn quả cảm nổ súng, thành công chế phục mấy tên cướp..."
Vẫn là thanh âm già nua kia , tuy rằng ngôn ngữ lộ ra sự mệt mỏi rã rời, nhưng tràn đầy vui mừng, chỉ là, đây thực sự là cha của mình sao?
"Tội phạm vũ trang ", "Nổ súng ", "Bọn cướp" ba từ này đập vào tai Trương Sở Lăng, trong đầu đột nhiên nổ oanh một tiếng ,một lượng tin tưc khổng lồ truyền đến, Trương Sở Lăng cắn chặt răng, thủy chung kiên trì giữ nội tâm thư thái.
Vài phút đồng hồ qua đi, lại phảng phất qua hơn một thế kỷ, Trương Sở Lăng rốt cục hoàn toàn biết rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối.
Bản thân đích thật là một hình cảnh ưu tú ở thế kỷ , chỉ là một lần chấp hành nhiêm vụ SSS thời gian, đạo tặc chó cùng rứt giậu,rồi dẫn phát "Địch khoa la" bom, trong phạm vi cây sô vuông tất cả mọi người trở thành bụi, bản thân cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Khi chính mình ý thức lần thứ hai , Trương Sở Lăng phát hiện bản thân mình ở một thế giới quen thuộc nhưng xa lạ, thân thể cũng không phải là thân thể của mình, hơn nữa vừa lúc gặp phải chuyện bọn cướp dùng súng khống chế hai bên con tin cướp cửa hàng nữ trang , bản thân vô ý liền đã nổ súng với bọn cướp rồi tiến hành bắn tỉa, đáng tiếc chính là, tuy rằng thành công chế phục bọn cướp , nhưng thân thể xa lạ yếu đuối không phản ứng kịp với ý thức của bản thân , cũng bị đạn lạc làm cho trầy vai, do đó mới phải vào bệnh viện.
Do đó bản thân hôn mê bất tỉnh lâu như vậy , cũng không phải là do việc bắn nhau gây thụ thương nghiêm trọng lúc buổi trưa , chủ yếu là bởi vì ý thức của mình trong lúc đó tranh chấp quyên khống chế với ý thức của cơ thể này , cũng cướp đoạt luôn ký ức của đối phương .
Việc tồn tại này được xem như là thần thoại của thế kỷ , Trương Sở Lăng sở dĩ có thể tham gia nhiệm vụ yêu cầu đứng giữa sự sống và cái chết rất cao này , bởi vì tính cách lạnh lùng của hắn cũng như năng lực phân tích rất mạnh.
Dùng gần giây đồng hồ, Trương Sở Lăng đã tiếp thu hiện thực, mặc dù mình chính xác đã trở thành bụi , ý thức lại không tiêu vong, mà là không hiểu tại sao lại xuyên đến thế kỷ , trực tiếp gạt ý thức của một tiểu tuần cảnh cùng tên với mình , lấy thân phân của tiểu tuần cảnh này sống tiếp.
Uất ức! Quyết định cướp đoạt rồi dung hợp với ký ức hai mươi mấy năm của tuần cảnh Hồng Kông này, Trương Sở Lăng xem thường đánh giá hai chữ này
Ở thế kỷ mình là vũ khí bí mật được nước cộng hoà liên bang bồi dưỡng, tuy rằng chỉ một số ít mấy người thượng cấp biết mình tồn tại, dẫn đến bản thân không có cách nào giao tiếp được vói thượng cấp, nhưng bản thân cũng rất thích loại sinh hoạt cấp thâp này ,cũng bởi vậy mà mình có đầy đủ thời gian học tập các loại kỹ năng cùng rèn đúc thân thể, sinh hoạt đương nhiên nhàn nhã , hắn tự tin vô luận là học thức hay công phu cũng sẽ không thua bất cứ người nào.
Mà chính mình nhập vào "Trương Sở Lăng" này không chỉ đầu óc mất linh quang, làm sự tình gì đều phải nỗ lực so với người khác thật tốt vài lần mới thành công; tính cách cũng là cực kỳ nhu nhược, luôn bị người khác khi dễ, cho tới bây giờ cũng không hiểu được việc cãi cọ cùng phản kháng, trong cục cảnh sát khi cần một chân chạy việc gì đó , khẳng định không thể thiếu hắn.
Bất quá "Trương Sở Lăng" đã có một gia đình hạnh phúc ấm áp, cha là một cảnh viên về hưu , đối với hắn tăng thêm hảo cảm; Đại muội Trương Nhược Nam làm ở khoa điều tra nội bộ, không chỉ chăm lo việc nhà chu đáo, ở cục cảnh sát cũng cực kỳ chiếu cố hắn; tiểu muội Trương Nhược Nhàn làm ở bộ giao thông, điềm đạm hiểu chuyện;còn lại là tiểu đệ Trương Lương Huy là học sinh của đại học Hồng Kông, thành tích ưu tú. Tuy rằng chen chúc trong một ngôi nhà chưa đến mét vuông , cuộc sông cũng có chút ý nghĩa, phải biết rằng, ở Hồng Kông tấc đất tấc vàng , đại đa số người ngay cả một căn nhà cũng không có , chỉ có thể sống ở nhà cho thuê, dựa vào tiền trợ cấp để sống.
Rất nhanh, nội tâm của Trương Sở Lăng sinh ra một tia áy náy. Theo lời nói Trương phụ có thể nghe ra, hắn đối với mình,đứa con lớn nhất, ký thác hi vọng rất nhiều, mà bản thân lại đem con cả của Trương phụ "Giết" đi , đây không phải là một loại tội ác sao? Hơn nữa, "Trương Sở Lăng" tựa hồ cùng muội muội và đệ đệ có cảm tình rất tốt, hành vi của mình khẳng định sẽ khiến cho bọn họ thương tổn rất lớn.
"Trương Sở Lăng, bản thân mình không phải là Trương Sở Lăng sao, chỉ cần mình không nói ra , ai biết Trương Sở Lăng này đã không còn là Trương Sở Lăng kia nữa." Trương Sở Lăng tự tin có thể hoàn toàn diễn tốt vai "Trương Sở Lăng ", hắn vừa nghĩ như thế, sự hổ thẹn với việc bóp chết "Trương Sở Lăng" giảm đi rất nhiều, "Mình nhất định làm một Trương Sở Lăng hoàn mỹ, bảo vệ tốt phụ thân cùng bọn muội muội đệ đệ , coi như là đang bồi thường cho hành vi phạm tội của mình!"
Nghĩ đến nơi đây, Trương Sở Lăng nỗ lực mở mắt, xuất hiện trước mặt Trương Sở Lăng là một khuôn mặt không tỳ vết, chỉ thấy trán nàng buông xuống, lông mày như lá liễu, mắt như minh châu, mái tóc vừa đen vừa dài tùy ý cột thành một búi lớn sau vai, làm cho nàng tăng thêm mấy phần dễ thương đáng yêu, Trương Sở Lăng biết nữ hài tử xinh xắn trước mắt là Đại muội Trương Nhược Nam của mình.
"Ca, ngươi đã tỉnh a, ta đi gọi bác sĩ." Nhìn thấy Trương Sở Lăng mở mắt, Trương Nhược Nam vui vẻ nói, đồng thờichạy ra khỏi phòng nghỉ, không biết là nàng quá mệt mỏi hay quá hưng phấn,mà lúc ra cửa thiếu chút nữa đụng phải tường.
Trông thấy cái bóng lưng sinh động mà hơi có vẻ uể oải này , Trương Sở Lăng biết đại muội này tuy rằng bình thường có điểm khinh thường mình, thế nhưng trong nội tâm đối với mình cực kỳ quan tâm , giả như không có nàng nói giúp , phỏng chừng "Bản thân" ở trong cục cảnh sát càng ngày càng khổ.
"Lăng tử hãy uống một ngụm canh gà bổ huyết, có thể bổ khí ích máu ." Vừa dứt lời, một cây thìa liền đã xuất hiện tại bên miệng mình , Trương Sở Lăng ngẩng đầu nhìn, đầu tiên đập vào mắt chính là một đôi mắt hiền từ, sau đó là một khuôn mặt tràn ngập tang thương, chỉ thấy khuôn mặt này gầy yếu và tiều tụy, mặt trên đầy nếp nhăn .
Lão nhân thương yêu nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi, Trương Sở Lăng rất muốn kêu một tiếng cha, miệng lại giật giật không phát ra âm thanh được . Ở thế kỷ Trương Sở Lăng chính là một cô nhi, hắn quen với việc cô độc, hơn nữa khi đó giao thông cùng thông tin đặc biệt phát đạt, người lấy chồng trong lúc đó rất ít khi tiếp xúc thân mật , do đó hắn cung không am hiểu cái việc lấy chồng ở chung đó .
Tuy rằng không biết là hương vị trong thìa nồng đậm như thế nào , cũng không đành lòng cự tuyệt ý tốt của lão nhân , Trương Sở Lăng không tự chủ được liền đã há mồm ngậm vào bên mép thìa.
Xốp mà ngon, ngọt mà không ngán, đã lâu không có nhấm nháp được món ăn như vậy.
"Lăng tử, nhẹ nhàng thôi, ngươi dùng lực cắn như vậy sẽ đứt thìa mất." Lão nhân nghĩ thầm nhi tử hẳn là đói bụng lắm, ôn nhu nhắc nhở nói.
"Ca, ngươi hôn mê sau, chúng ta đều rất lo lắng. Đặc biệt ba ba, đều một đêm không chợp mắt ." Một thanh âm mềm mại mà mỏng manh đột nhiên ở bên tai vang lên.
Nghe được thanh âm, Trương Sở Lăng chỉ biết nữ hài này hẳn là tiểu muội Trương Nhược Nhàn, chỉ thấy mặt nàng thanh tú như long trắng trứng,hai lông mi tinh tế như bao quanh trăng rằm, da thịt trơn nhẵn trăng hồng,nổi trội hơn là đôi môi anh đào đỏ tươi khi hé mở để lộ hàm răng nhỏ trắng noãn .
Ký ức vừa mới dung hợp, Trương Sở Lăng trong khoảng thời gian ngắn không quen với việc phụ thân cùng muội muội hỏi han ân cần, hắn yên lặng hưởng thụ phần ôn nhu khó mà có được này, thấy Trương Sở Lăng không nói lời nào, Trương phụ cùng Trương Nhược Nhàn cũng yên tĩnh trở lại.
Trương Sở Lăng một bên hưởng thụ mỹ vị trong miệng, một bên lén lút đánh giá gian phòng.
Gian phòng bốn phía cùng nóc nhà màu trắng, trong phòng bài biện rất đơn giản, trừ cái giường mình nằm ra, còn có một cái bàn gỗ cũ nát cùng một áo khoác thật dài,trên bàn có một bình nước ấm, còn có vài bó hoa, màu sắc và hoa văn sống động, hình như vừa được mang đến .
"Lâm đôn đốc cùng đồng sự của ngươi đều đến thăm ngươi , bọn họ thấy ngươi không tỉnh, đem đồ vật đặt đó rồi về. Lâm đôn đốc nhắn ngươi tu dưỡng thân thể thật tốt, chuyện công việc không cần lo." Thấy con mắt nhi tử nhìn bó hóa lớn , Trương phụ vội vã nói rằng.
Trong trí nhớ vừa được hợp biêt được, Lâm đôn đốc mà Trương phụ nói đên là người trực tiếp lãnh đạo mình,tên là Lâm Tịnh , tuổi. Vóc người rất đẹp, bình thường cũng cực kỳ nghiêm túc , chỉ là đối với mình tựa hồ rất ít lưu ý, nàng thế nào lại tự mình đến đây?
Tiếng bước chân của bác sĩ cùng Trương Nhược Nam vang lên ngay tại cửa.
Thân thể Trương Sở Lăng không có cái gì đáng ngại, chỉ là trên cánh tay bị vết thương nhẹ, đầu bị va chạm một chút. Bác sĩ nhìn cánh tay bị thương của Trương Sở Lăng, rồi hướng Trương Sở Lăng làm một kiểm tra não bộ, phát hiện không có gì vấn đề, nhưng không lay chuyển được sự kiên định của Trương phụ , vẫn còn làm kiểm tra thân thể cho Trương Sở Lăng, xác thựcTrương Sở Lăng không còn vấn đế gì ,cả nhà mới yên lòng, kính một cái với bác sĩ trưởng để biểu thị sự cảm tạ.
Thấy chính thân thể mình không có gì trở ngại, Trương Sở Lăng yêu cầu xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, bác sĩ cũng đồng ý cho hắn viết đơn xuất viện để chứng minh.
"Yêu, đây không phải là đại anh hùng của chúng ta sao, nhanh như vậy liền đã xuất viện a, đáng ra phải giả bộ tổn thương để tranh thủ tình cảm của mọi người chứ?"
Mới vừa đi ra cửa bệnh viện, một thanh âm khác ở sau lưng vang lên, Trương Sở Lăng theo hướng thanh âm vang lên nhìn lại.
Xấu, thực sự quá xấu . Trên đầu có một nắm tóc ngắn, mắt nhỏ như một cái khe, mũi thì không nhìn thấy đựơc lỗ mũi, miệng rộng chiếm hết nửa khuôn mặt, thân mập mạp so với thùng nước cũng không khác nhau lắm. Thấy cái hình tượng như vậy, Trương Sở Lăng nhịn không được cúi xuông nôn mửa, đem mắt con ngươi nhìn nơi khác, ở thế kỷ , vô luận giàu nghèo, vô luận nam nữ, vóc người đều là cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa chỉ cần ngươi nguyện ý, khuôn mặt cũng hoàn toàn có thể do chính ngươi quyết định, thể trạng xấu xí như vậy tuyệt đối không thể tìm được.
"Béo tử, miệng ngươi thật là thối a, lẽ nào không ai nói cho ngươi biết sao?" Trương Nhược Nam nghe được có người vũ nhục ca ca của mình, lập tức đáp trả lại . Có thể nguyên nhân là do trường kỳ làm việc ở phòng điều tra , mồm miệng Trương Nhược Nam trở nên càng ngày càng lợi hại , hơn nữa lúc nói chuyện có khí thế áp người , cái tên mập mạp kia tự nhiên cũng không dám nhìn nàng lên tiếng.
Trương Sở Lăng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn quét qua, không nói một tiếng trực tiếp hướng về phía nhà mình đi thẳng.
Chủ nhân của thanh âm này gọi làTừ Trung, là hàng xóm Trương Sở Lăng, ỷ vào mấy người trong nhà có tiền, cũng không có việc gì làm ở trước mặt Trương Sở Lăng khoe khoang, lấy việc đả kích Trương Sở Lăng làm vui.
Nhóm người Trương phụ trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy tính tình của Trương Sở Lăng đột nhiên đại biến, nhưng không biết làm sao, đợi thấy thân ảnh của hắn đều biến mất ở trứơc mặt thì người nhà mới vội vàng đuổi theo.
Đang chuẩn bị tán thưởng sắc mặt khó coi của Trương Sở Lăng nhưng Từ Trung thấy khi Trương Sở Lăng nhìn hắn mà không có biểu hiện gì , sắc mặt trở nên một trắng một đen,sắc mặt đột nhiên biến sắc, miểng há hốc cả nửa ngày, cánh tay chỉ vào nhóm người Trương Sở Lăng đang ly khai, thấy Trương Nhược Nam đang trợn mắt trừng trừng, rốt cục vô lực thả xuống .